Edit: Thiên Hạ Đại Nhân
Kinh ngạc, khiếp sợ!
Như một quả mìn rơi ở trong đám người, toàn bộ trên đường phố đều lặng ngắt như tờ.
Bọn họ như là không biết nói chuyện mà há to miệng, ngây ngốc nhìn vẻ mặt đắc ý của hồ ly màu đỏ kia.
Đúng vậy, vừa rồi bọn họ thấy rõ được hồ ly này đột phá đến bát giai, trời ạ, một con linh thú bát giai, ở toàn bộ Quận Thành không nói đi ngang, cũng không ai dám đi trêu chọc nàng.
Trừ lão quái vật bế quan đã lâu của Quân gia, ai sẽ là đối thủ của nha đầu này?
Lúc này, sắc mặt của Quân Thanh Vũ suy yếu, trên khuonn mặt tái nhợt chảy mồ hôi xuống, tuy nói một chưởng kia bởi vì nàng kịp thời chuyển Bảo Đỉnh qua trước ngực nên không thể lấy mạng của nàng, nhưng thả ra đại bộ phận linh hồn lực vẫn khiến thân thể của nàng thiếu chút nữa mệt lả đi, trong đầu như là có một cây gai, thân thể hơi chút di động đều như bị gai đâm.
Mà nếu không phải mượn dùng lực lượng của Chu Tước Bảo Đỉnh, lấy thực lực ngũ giai của nàng thì một cái hô hấp kia đều không thể tranh thủ được.
Lực lượng, cuối cùng nàng vẫn không đủ lực lượng!
Nếu nàng có thực lực cường đại, giờ khắc này sẽ không rơi vào chật vật như thế!
Bàn tay đặt ở trên mặt đất kia nắm chặt thành quyền, Quân Thanh Vũ lại cảm giác tăng thực lực lên vô cùng gắp gáp lần nữa, nhưng rốt cuộc nàng trùng sinh còn chưa đến nửa năm, chưa đến nửa năm từ phế vật trở thành Hậu Thiên ngũ cấp, người khác nhìn thì có lẽ rất biến thái, nhưng chỉ có chính nàng mới biết được, đây căn bản không đủ!
“Đáng chết!”
Vi lão âm thầm cắn chặt răng, nếu không phải ông sửng sốt một giây, chỉ sợ cũng sẽ không bị hồ ly này đánh trúng, chỉ là ông vẫn nghĩ không ra, rốt cuộc mình đã xảy ra chuyện gì.
Híp mắt nhìn về phía sắc mặt tái nhợt của Quân Thanh Vũ, đáy lòng Vi lão xẹt qua một tia nghi ngờ, vừa rồi nàng đã làm cái gì?
Nhưung căn bản không đợi Vi lão suy nghĩ cẩn thận vấn đề này, Hồng Ngọc lại công kích lần nữa, hỏa cầu dàu đặc khiến ông ta trở tay không kịp.
Tuy nói Vi lão ăn một kích của Hồng Ngọc, nhưng thực lực của hai người ngang nhau, trong lúc nhất thời cũng khó có thể định ra thắng bại. Nhưng mà, đối mặt với Vi lão sợ tay sợ chân, Hồng Ngọc công kích rõ ràng vui sướng.
Từng chiêu ngoan độc, mỗi một công kích đều đánh về phía điểm yếu của kẻ địch.
Tiếp tục như vậy cũng không phải biện pháp.
Ánh mắt của Vi lão hơi lóe, trong lòng âm thầm bối rối, nhưng tia tham lam trong lòng của ông ta vẫn khiến ông ta luyến tiếc giết linh thú bát giai này.
Ầm!
Ở chỗ không xa, một hơi thở cường đại xông mạnh đến, chứa áp bách khiến người ta hít thở không thông.
Khí tức quen thuộc khiến trong lòng Vi lão ngẩn ra, vui sướng hiện lên mặt già, hét lớn với nơi truyền đến khí thế: “Lão gia chủ, xin trợ giúp ta một tay.”
Lão gia chủ?
Trong lòng Quân Thanh Vũ hơi hơi sửng sốt một chút, sắc mặt dần trầm xuống.
Lão gia chủ Quân gia, gia gia trên danh nghĩa của mình.
Kiếp trước nàng cũng chỉ gặp qua ông một lần, là ở một ngày mình bị trục xuất khỏi Quân gia kia, ông tự mình đến tuyên bố tội trạng nàng cũng không phạm qua.
Một đống tội cũng đủ để nàng xuống địa ngục.
Mà nàng vĩnh viễn sẽ không quên, vốn thân nhân có huyết mạch thân nhất với mình, lại ép nàng quỳ xuống, từ trên cao nhìn xuống nàng.
“Quân Thanh Vũ, ngươi thân là đệ tử Quân gia, không biết tiến lên, ngược lại trộm cướp bảo vật Chu Tước Bảo Đỉnh của Quân gia ta, may mắn Mộng Liên đoán được, ngươi lại vu oan nàng đoạt vật của ngươi, Mộng Liên thân là thiên tài Quân gia, đệ tử Thanh Minh Phái, muốn cái gì mà không có? Sao lại đoạt bảo vật của người khác? Nhưng nể tình ngươi là tôn nữ ruột thịt của ta, ta không truy cứu ngươi trộm cướp và tội danh khác, từ đây sau này, ngươi không phải là người Quân gia! Cũng không xứng có được họ Quân!”
Kiếp trước từng câu từng chữ, bây giờ còn vọng ở bên tai, khiến cừu hận trong lòng nàng nháy mắt dâng lên.
Trộm cướp?
Nghĩ đến sắc mặt của những người đó ở kiếp trước, Quân Thanh Vũ nhịn không được nở nụ cười, hành động của Quân Mộng Liên, lão tặc Quân gia cũng biết, đến cuối cùng lại biến thành nàng trộm cướp bảo vật của Quân gia.
Những người này cho dù là làm sai, cũng sẽ dùng một sắc mặt chính nghĩa nói đường hoàng.
Bọn họ vĩnh viễn cũng sẽ không thừa nhận sai lầm mình phạm phải.
Ở lúc Quân Thanh Vũ suy nghĩ, lực lượng cường thế kia đã ép đến trước mặt, hơi thở sắc bén khiến trái tim mọi người đều không nhịn được đập nhanh.
“Vi lão, ta không ở đây một đoạn thời gian, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Một giọng nói như chuông lớn truyền vào tai mọi người.
Lão giả mặc trường bào màu sợi đay, dáng người thẳng tắp không hề hiện ra lão thái, khuôn mặt già nua hiền lành hòa ái kia, thoạt nhìn giống như là một lão nhân thân thiết khả kính.
Nhưng khiến cho người ta không thể bỏ qua chính là thân khí thế kia của ông.
So với Vi lão òn mạnh hơn mấy lần.
“Lão gia chủ, rốt cuộc ngươi cũng bế quan đi ra.” Vi lão khẽ thở hào, nhưng mà khi ông ta nhìn về phía Quân Thanh Vũ, ánh mắt lóe vài cái: “Chuyện là thế này, khoảng thời gian trước, Mộng Liên tiểu thư từ Thanh Minh Phái mang về một Khế Thú Trận, ai ngờ lại bị người nhớ thương, đáng tiếc tiểu thư đối xử với người nọ như người thân, cuối cùng lại bị nàng ta sắp đặt, trộm đi Khế Thú Trận của tiểu thư.”
Thật ra Vi lão cũng không biết vì sao Quân Mộng Liên muốn giết Quân Thanh Vũ, nhưng ông thân là các lão Quân gia, mệnh lệnh của đại tiểu thư không được nghi ngờ, nhưng chuyện này rõ ràng không thể nói ra, bởi vậy cũng chỉ tùy ý để ông bịa đặt lý do.
Xoạt xoạt.
Tất cả ánh mắt nhìn về phía Quân Thanh Vũ, trong đó có khinh thường, có khinh bỉ, cũng chứa trào phúng……
Bọn họ còn tưởng rằng nữ nhân này là gặp phải vận cứt chó gì, thì ra Khế Thú Trận trong tay nàng là trộm được từ trong tay thiên tài Quân gia kia, cũng đúng, trừ Quân Mộng Liên thân là đệ tử Thanh Minh Phái, thì có ai có thể đạt được vật trân quý như thế?
Có thể thấy được những người này hoàn toàn xem trọng Quân Mộng Liên.
Nói đến cùng, ở Thanh Minh Phái, nàng ta không khác gì hạ nhân, đừng nói là có được Khế Thú Trận, sợ là ngay cả nhìn cũng đều không thể nhìn một cái.
“Ngươi chính là Quân Thanh Vũ?” Lão gia chủ không dấu vết nhìn thiếu nữ sắc mặt tái nhợt trước mặt này, khuôn mặt hiền lành chứa cảm xúc không nói rõ.
Tuy nói mấy năm nay vẫn luôn ở trong bế quan, nhưng Quân Tử Duy vẫn sẽ thường báo một số tình huống trong tộc với ông, bao gồm thiên tài ngang trời xuất thế này.
Nếu là nói, khi nhìn thấy Quân Thanh Vũ ở phía trước, có lẽ ông sẽ cho rằng nàng cách làm che dấu thiên phú là tự bảo vệ mình, nhưng mà, lúc này trong lòng ông lại lờ mờ sinh ra một cảm giác.
Nha đầu này không đơn giản.
Nàng thật sự là người Mộng Liên nha đầu có thể khống chế được sao? Đừng nói là Mộng Liên, cho dù là Quân Tử Duy cũng chưa chắc có thể như ý nguyện.
Nếu Quân gia không thể khống chế nha đầu này, vậy chỉ có chờ trước khi nàng trưởng thành thì giết nàng, không để lại hậu hoạn! Cho dù nàng là tôn nữ của ông, ông cũng quyết không cho phép có người uy hiếp đến Quân gia!
“Vâng.” Quân Thanh Vũ sớm đã che dấu sát ý trong lòng, ngước mắt nhìn lão giả trước mặt, không kiêu ngạo không siểm nịnh nói.
Lão gia chủ hơi nheo hai mắt lại, nếu nha đầu này không phải che dấu sâu như vậy, khiến ông không thể nhìn thấu, có lẽ ông cũng chẳng những sẽ không giết nàng, còn sẽ bồi dưỡng thật tốt, khiến Quân gia quang tông diệu tổ.
Đáng tiếc……
“Thanh vũ nha đầu, ngươi còn có lời gì để nói?” Lão gia chủ khẽ cười, mặt mày hiền lành, thật giống như một gia gia hòa ái dễ gần, nhưng đôi mắt lại bắn ra tia bén, bắn thẳng vào Quân Thanh Vũ.
“Ngươi thân là đệ tử Quân gia, không chịu tiến lên, ngược lại trộm cướp tài vật của người khác, bây giờ chuyện bại lộ lại muốn chạy trốn? Dù sao thì Quân gia ta cũng quyết không cho phép tiểu nhân tiêu dao trên đời như thế, nể tình ngươi tô nữ của ta, ta sẽ không giết ngươi, ngươi có thể tự phế đan điền, rời khỏi Quận Thành.”
Lão gia chủ có thể đi đến tình trạng này, đương nhiên sẽ không tin tưởng đôi câu vài lời của Vi lão, cho nên ông cũng chỉ là thuận tay đẩy thuyền mà thôi, nếu nha đầu này không thể khống chế, đành phải chấm dứt hậu hoạn.
“Ha ha.”
Khẽ cong khóe môi lên, Quân Thanh Vũ thấp giọng trào phúng nở nụ cười.
Tình cảnh như thế, giống kiếp trước nhiều hơn? Lúc ấy ông ta chính là lấy tư thái ưu việt như vậy trục xuất nàng khỏi Quân gia, nhưng kiếp sống mười năm đuổi giết, nàng đã sớm không khiếp sợ như kiếp trước rồi.