Một sai lầm để hận mãi mãi?
Quân Thanh Vũ cười lạnh, Gia Cát Văn Nhất này thật đúng là quá để mắt đến mình.
“Nếu các ngươi không muốn nhận cơ hội này, chúng ta cũng chỉ có xông vào.” Nàng ngẩng đầu nhìn sắc mặt xanh mét của Gia Cát Văn Nhất, thanh lãnh nói: “Vân, ngươi cho là thế nào?”
Gia Cát Vân lạnh nhạt cong khóe môi lên, ánh mắt sắc bén như kiếm nhìn Gia Cát Văn Nhất: “Gia Cát Oánh Nhi bắt đi chất nữ của ta, Gia Cát gia tộc này tự nhiên cũng là đồng tội.”
Sắc mặt của Gia Cát Văn Nhất đại biến, hừ lạnh quát: “Gia Cát Vân, ngươi láo xược! Ngươi lại nói chuyện với phụ thân của ngươi như vậy sao? Đừng quên ngươi cũng là người của Gia Cát gia tộc!”
“Gia Cát gia tộc?” Gia Cát Vân nở nụ cười, trên khuôn mặt thanh tú là một vẻ lạnh băng, nàng nhìn Phó Lị, khinh bỉ nói: “Từ sáu năm trước, sau khi nữ nhân này vô tình phát hiện ra thiên phú của ta, cũng đã để người giết hại ta, ta sẽ không bao giờ là người của Gia Cát gia tộc nữa!”
Bây giờ nàng chỉ là thiếu tông chủ của Vô Thượng Tông mà thôi……
Gia Cát Văn Nhất kinh ngạc nhìn Phó Lị, vì sao ông không biết chuyện này?
Lòng của Phó Lị khẽ căng thẳng, oan ức nhìn Gia Cát Văn Nhất: “Ta không có, là nữ nhân này oan uổng ta, sao ta có thể làm loại chuyện này?”
Thật ra những năm gần đây, Gia Cát Văn Nhất cũng hiểu nữ nhân Phó Lị này rất rõ ràng.
Độc nhất lòng phụ nhân có lẽ nói chính là bà.
Vì đạt được mục đích của mình, bà ta hoàn toàn có thể không từ thủ đoạn, sáu năm trước Gia Cát Vân mất tích, cũng là bà đến nói cho mình có lẽ nữ nhi đã chết ở bên ngoài, ông cũng tin không nghi ngờ.
Ai ngờ Gia Cát Vân còn sống.
Đủ loại có thể cho thấy Gia Cát Vân mất tích không thoát khỏi liên quan với Phó Lị.
Nhưng cho dù như vậy thì có thể như thế nào?
Sau khi Gia Cát Oánh Nhi trọng tố đan điền, vẫn là thiên chi kiêu nữ của Gia Cát gia tộc, hơn nữa là phượng nữ chuyển thế cao cao tại thượng kia, cuối cùng còn có thể đưa nàng cho thiếu chủ Vô Thượng Tông mượn việc này mà gắn Gia Cát gia tộc và Vô Thượng Tông vào nhau, cho nên, dù là ông tin Gia Cát Vân nói, cũng nhất quyết không đứng ở bên cạnh nàng.
Nhân tính vốn ích kỷ, ông vì quyền lợi kia đến tay, cho dù từ bỏ nữ nhi thân sinh thì có thể như thế nào? Không có gì quan trọng hơn địa vị của ông.
“Gia Cát Vân.” Vẻ mặt của Gia Cát Văn Nhất trầm xuống, tàn nhẫn từ đáy mắt xẹt qua: “Ta còn không chất vấn ngươi sáu năm trước là vụng trộm với dã nam nhân nào, còn dám thoái thác trách nhiệm vì vụng trộm của ngươi, hãm hại mẫu thân của ngươi, bay giờ bà ấy là phu nhân Gia Cát gia tộc, thiên phú của Oánh Nhi lại cường hãn như vậy, dựa vào cái gì phải giết ngươi? Ngươi lại nguy hiểm đến bà cái gì?”
Gia Cát Vân không nghĩ đến trên đời này còn có người có thể vô sỉ đến loại trình độ này, bất giác ngẩn ra một chút, nhưng mười hai năm sống ở Gia Cát gia tộc, từ lâu nàng đã biết rõ phẩm tính của nam nhân này.
Ông ta chính là một nam nhân ích kỷ, lợi dục huân tâm, nếu vì phân quyền lợi này, để ông ta đi giết phụ mẫu ông ta sẽ không nương tay.
Loại nam nhân này căn bản là ngay cả súc sinh cũng đều không bằng, trước kia mẫu thân không có đôi mắt tinh tường chọn người, mới nhầm lẫn mà mất tánh mạng……
“Gia Cát Văn Nhất, vừa rồi ta đã nói qua, không phải đến vô nghĩa với ngươi, nói nhiều như vậy đã là cực hạn, các ngươi không muốn giao Tiểu Hoàng Nhi ra đây, đừng trách chúng ta xông vào, nhưng cuối cùng vẫn là cho ngươi một câu, ngươi và Phó Lị thật đúng là xứng đôi, có lẽ các ngươi mới là người có duyên phu thê chân chính, đều ích kỷ, âm hiểm ác độc, từ sáu năm trước may mắn nhặt về một cái mệnh, ta đã thề, cả đời này đều sẽ không có quan hệ gì với Gia Cát gia tộc, không chỉ như thế, tội ta đã từng thừa nhận, trong khoảng thời gian này ta sẽ trả lại hết cho các ngươi.”
Năm đó nàng cũng chỉ là thiếu nữ mười hai tuổi mà thôi, nhưng bởi vì thực lực bị phong ấn, không thể dừng bước ở đại lục, chỉ có thể trở thành khất cái, nhận hết tra tấn và vũ nhục.
Suốt năm năm, trời biết năm năm này nàng sống sót đần độn như thế nào, nếu không phải ở một năm trước gặp được Quân Thanh Vũ, có lẽ sẽ chết ở trong tay những lưu manh đó.
Thâm cừu đại hận như thế, sao có thể không trả cho nữ nhân này?
Quân Thanh Vũ cũng không nói lời nào, chỉ lẳng lặng nhìn Gia Cát Vân, nàng biết sáu năm áp lực cần được phát tiết, thật giống như Quân Mộng Liên đã từng đối xử với nàng vậy.
Cho nên, chiến đấu lúc này, để cho Gia Cát Vân tự mình giải quyết……
“Vô Tình, chúng ta đi tìm Tiểu Hoàng Nhi, nơi này giao cho Vân tự mình xử lý.” Quân Thanh Vũ khẽ nhíu mày, ánh mắt đảo qua sắc mặt đã đại biến của Gia Cát Văn Nhất……
Đây mới là vừa mới bắt đầu mà thôi.
Gia Cát Vân đang hưởng thụ lạc thú trả thù……
Vô Tình hờ hững gật đầu, khuôn mặt tuấn mỹ lạnh nhạt chỉ khi nhìn thấy Quân Thanh Vũ mới mang theo một tia khác thường.
“Gia Cát Vân, ngươi đại nghịch bất đạo như thế, khiến phụ thân ta cũng phải dạy dỗ ngươi một trận!” Sắc mặt của Gia Cát Văn Nhất xanh mét, trên bàn tay chợt quấn quanh một luồng gió màu xanh đậm.
Luồng gió sắc bén kia như một trường kiếm, phá trường không xông về phía Gia Cát Vân.
Ầm!
Gia Cát Vân khẽ nhấc mày, giơ tay lên chắn, lập tức, một cổ khí thế ngập trời thông qua tay ngọc kia truyền vào trong thân thể của Gia Cát Văn Nhất, chấn động đến sắc mặt của ông ta thoáng tái nhợt, trong ánh mắt lộ ra tia kinh ngạc.
“Hậu Thiên thập cấp!”
Tuổi của Gia Cát Vân và Gia Cát Oánh Nhi không sai biệt mấy, vậy mà đã đến Hậu Thiên thập cấp rồi……
Cơ thể của Phó Lị run rẩy, bà vốn cho rằng tiện loại này đã chết, ưu tú nhất Gia Cát gia tộc chính là nữ nhi của mình, ai biết nàng lại còn sống trở lại, thực lực còn đột phá đến Hậu Thiên thập cấp……
“Gia Cát Văn Nhất, Phó Lị, yên tâm đi, hôm nay không phải là ta đến muốn mạng của các ngươi.” Gia Cát Vân tàn nhẫn nở nụ cười: “Ta chỉ là đến đón chất nữ của ta về nhà, không định giết các ngươi.”
Bởi vì nàng còn chưa làm Gia Cát Oánh Nhi từ thiên đường rơi vào địa ngục, sao có thể để bọn họ chết? Huống chi, người sau lưng Phó Lị kia còn chưa xuất hiện, nàng đang chờ người mấy năm trước phong ấn thực lực của mình đi ra.
Lúc đó, mới là lúc Gia Cát gia tộc bị huỷ diệt.
“Tiểu phượng, xuất hiện đi, ngươi muốn chơi như thế nào thì chơi như thế, hôm nay, ta không muốn nhìn thấy Gia Cát gia tộc còn có một chỗ nào hoàn hảo không tổn hao gì.”
Cuồng phong thổi qua, thanh y ở trong gió khẽ bay.
Sau lưng Gia Cát Vân vang lên một tiếng phượng hót, Phượng Hoàng màu đen ở dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người bay lên trên không, cánh màu đen nhấc lên một trận cuồng phong, vô số ngọn lửa màu đen như mưa hạ xuống……
“Phượng Hoàng! Sao có thể?” Phó Lị hét lên chói tai, vì sao tiện loại Gia Cát Vân này có được Hắc Phượng Hoàng? Nàng lại có Khế Thú Trận từ đâu?
Trong hậu viện Gia Cát gia tộc, Gia Cát Oánh Nhi ở dưới áp chế của Tiểu Hoàng Nhi không thể nhúc nhích, nàng cắn chặt môi, khuôn mặt vốn tái nhợt bây giờ càng thêm trắng bệch.
Vì sao trên người nha đầu này có khí thế cường đại như vậy?
Một tiểu hài tử năm tuổi mà thôi, không nên có thực lực như vậy……
Chẳng lẽ, trong tay nàng có được thần khí gì? Cổ uy áp kia là thần khí phát ra?
Ánh mắt lóe vài cái, Gia Cát Oánh Nhi đang nghĩ rời khỏi nơi này như thế nào, lại để phụ thân đoạt thần khí trong tay nha đầu này, nhưng vào đúng lúc này, một tiếng phượng hót vang vọng phía chân trời, trên mặt nàng lập tức vui sướng.
“Là tiếng của Phượng Hoàng! Hơn nữa ở ngay trong Gia Cát gia tộc.”
Có lẽ là Phượng Hoàng mệnh định của nàng đến tìm nàng, cứ như vậy, nam nhân kia thấy được Phượng Hoàng cường đại và tiềm lực của mình như thế, sao sẽ tiếp tục nhìn như không thấy nàng?
“Nha đầu thúi, lần này ngươi chết chắc rồi, ta khuyên ngươi ngoan ngoãn giao thần khí ra đây, ta sẽ để Phượng Hoàng kia tha cho ngươi một mạng.” Gia Cát Oánh Nhi lại cao ngạo lần nữa, đắc ý nhìn Tiểu Hoàng Nhi.
Tiểu Hoàng Nhi muốn nói cái gì đó, đột nhiên ánh mắt nàng dừng ở cửa, mắt to lóe ý mừng. Mà đúng lúc này, cửa phòng bị một bàn tay mở ra……
“Mẫu thân!”
Tiểu Hoàng Nhi vui sướng xông ra ngoài cửa, lập tức nhào vào trong lòng thiếu nữ, nàng ngẩng đầu lên, chớp hàng mi dài như quạt hương bồ, giọng đầy hơi sữa nói: “Mẫu thân, người và phụ thân đến đón Tiểu Hoàng Nhi về nhà sao?”
Mẫu thân? Gia Cát Oánh Nhi ngẩn ra một chút, quay đầu nhìn lại, lập tức trông thấy khuôn mặt khiến nàng ghi hận suốt một năm kia……
Ánh mặt trời hoàng hôn chiếu xuống, thiếu nữ mặc bạch y, khi khuôn mặt thanh lãnh nhìn thấy tiểu nữ hài nhào vào trong lòng thì cong lên nụ cười nhu hòa, mà đứng bên cạnh nàng là một nam nhân như thần tiên.
Nam nhân kia như là từ trong họa đi ra, hoàn mỹ đến khiến người xem thế là đủ rồi, khuôn mặt vẫn luôn lạnh nhạt như tuyết đọng ngàn năm hòa tan ra, ôn nhu đó khiến người ngoài đều bất giác vì điều này mà ghen ghét.
Nam nhân này cũng sẽ có loại biểu tình ôn nhu kia.
Nhưng loại ôn nhu này cũng không phải giành cho nàng……
“Quân Thanh Vũ, vì sao lại là ngươi?” Gia Cát Oánh Nhi hét lên, giọng nói run nhè nhẹ, chẳng lẽ tiện nhân đáng chết này chính là mẫu than của tiểu nha đầu kia?
Chỉ bằng nàng sao xứng đôi với nam nhân như trích tiên này?
“Hoàng Nhi, con không sao chứ?” Quân Thanh Vũ cũng không nhìn sắc mặt trắng bệch của Gia Cát Oánh Nhi một cái, cúi đầu vuốt đầu của Tiểu Hoàng Nhi, nhẹ nhàng cong khóe môi lên: “Con nha, thật là hồ nháo, sao lại chạy đến đây chơi?”
Tiểu Hoàng Nhi chớp mắt to, giọng sữa non nói: “Hoàng Nhi thích mẫu thân nhất, lão bà bà này bắt nạt mẫu thân, Hoàng Nhi lại rất buồn, cho nên mới đến tìm nàng ta chơi, nếu mẫu thân người đau lòng Tiểu Hoàng Nhi, vậy thành thân với phụ thân đi, sinh cho Hoàng Nhi một tiểu đệ đệ hoặc là tiểu muội muội.”
Quân Thanh Vũ khẽ nhíu mày lại: “Tiểu Hoàng Nhi, những lời này là ai nói với con?”
Nhìn thấy mình bị nhìn thấu, Tiểu Hoàng Nhi đưa ra lưỡi nhỏ đáng yêu, nàng mới không nói cho mẫu than là phụ thân kia luôn tránh ở sau lưng tiểu tuỳ tùng để mình khuyên mẫu thân gả cho phụ thân đâu.
Hơn nữa Hoàng Nhi thích phụ thân này, so với các thúc thúc trong tiểu đội Phong Vân còn ưu tú hơn nhiều.
Sắc mặt của Gia Cát Oánh Nhi dần phục hồi như cũ, từ trong đối thoại của những người này nàng đã có một tin tức, đó chính là tiện nhân này cũng chưa gả cho hắn.
Công tử tuấn mỹ này hẳn là đã thành hôn, đáng tiếc phu nhân chết sớm, để lại một nữ nhi, ở ngay lúc này, Quân Thanh Vũ xuất hiện, nàng nhìn trúng khuôn mặt hoặc là thực lực của hắn, trăm phương nghìn kế lấy lòng nữ nhi của hắn, tiểu nha đầu lại dễ dàng bị lừa gạt, cứ như vậy bị một tiện nhân bắt được tâm.
Về phần vì sao không nói phu quân Quân Thanh Vũ chết sớm chỉ để lại một nữ nhi, đó là bởi vì tuổi của Quân Thanh Vũ quá trẻ, dù sao cũng không có khả năng sinh ra nha đầu lớn như vậy.
Không thể không nói, sức tưởng tượng của Gia Cát Oánh Nhi rất phong phú, lại hoàn toàn sai thái quá……
Gia Cát Oánh Nhi cắn chặt răng, quyết tâm nói: “Hoàng Nhi, nàng chắc chắn không phải là mẫu thân thân sinh của ngươi, mà là kế mẫu của ngươi, bây giờ nàng đối tốt với ngươi, nhưng khi gả cho phụ thân ngươi nhất định sẽ ngược đãi ngươi, nàng căn bản là nữ nhân tàn nhẫn độc ác, ngây cả việc phế đan điền của người khác đều làm được thì còn có gì không làm ra, loại người này nhất định không thể tin, ai thú nàng chính là thú về một ma quỷ, nhất định không lúc nào được an bình.”
Một lời nói này, Gia Cát Oánh Nhi là cố ý nói cho Vô Tình nghe.
Dù thế nào kế mẫu cũng không bằng thân mẫu, suy nghĩ vì an toàn tính mạng của nha đầu này, hẳn nên tìm một người rộng lượng có thể dung như nàng, mà không phải là như nữ nhân tâm địa ác độc như tiện nhân kia.
“Mẫu thân, kế mẫu là cái gì?” Tiểu Hoàng Nhi ngẩng đầu, nghi ngờ hỏi.
Quân Thanh Vũ nhìn Gia Cát Oánh Nhi, cười lạnh một tiếng, rồi mới rũ mắt nhìn Tiểu Hoàng Nhi ở trong lòng, lạnh nhạt cong khóe môi lên: “Kế mẫu chính là kẻ đến sau.”
Tiểu Hoàng Nhi không biết Quân Thanh Vũ nói chính là có ý tứ gì.
Nhưng rõ ràng nắm được ba chữ kẻ đến sau này……
“Nói như vậy, phụ thân Vô Tình là kế phụ của Hoàng Nhi?” Tiểu Hoàng Nhi ngẩng đầu nhìn Vô Tình, nghiêng đầu trầm ngâm nửa ngày: “Hoàng Nhi là biết mẫu thân trước, phụ thân là kẻ đến sau, cho nên chính là kế phụ của Hoàng Nhi, mẫu thân, Hoàng Nhi nói đúng không?”
Quân Thanh Vũ sửng sốt, kiên nhẫn giải thích tầng quan hệ này một lần, nàng còn chưa xuất giá, Hoàng Nhi từ đâu ra kế phụ? Nhưng nghe thấy Hoàng Nhi hiểu rõ kế phụ kế mẫu rốt cuộc là có ý gì, lòng lập tức nổi giận, phẫn nộ quay đầu nhìn về phía Gia Cát Oánh Nhi.
“Lão bà bà, ngươi nguyền rủa phụ thân hay là mẫu than của Hoàng Nhi? Lại dám nói Hoàng Nhi có kế mẫu, ngươi mới có kế mẫu, cả nhà ngươi đều là kế mẫu của ngươi, mẫu thân chính là nương của Hoàng Nhi, đời này kiếp này là nương duy nhất, vị hôn phu mẫu thân chính là phụ thân của Hoàng Nhi, cho dù mẫu thân phế đi đan điền của ngươi thì sao chứ? Dám quyến rũ phụ thân làm thấp đi mẫu thân, nếu không phải vì Vân Di, Hoàng Nhi đã sớm dùng một cây đuốc thiêu chết ngươi rồi.”
Tiểu Hoàng Nhi nghe lời Quân Thanh Vũ nói là bé ngoan nhất.
Mẫu thân nói qua, Vân Di hận chết những người Gia Cát gia tộc này, chắc là bọn họ đều do Vân Di tự mình đến xử lý, chỉ cần bọn họ ở bên cạnh trợ giúp nàng là đủ rồi, nếu không phải bởi vì một câu này, căn bản bây giờ Gia Cát Oánh Nhi là không thể đứng ở chỗ này.
Sắc mặt của Gia Cát Oánh Nhi lập tức trắng bệch, nàng vẫn luôn cho rằng quan hệ giữa Tiểu Hoàng Nhi và Quân Thanh Vũ là kế mẫu kế nữ, bây giờ xem ra giống như căn bản là không phải có chuyện như vậy……
Người nam nhân này, vì sao muốn thú một nữ nhân như vậy?
Nàng càng thêm không xứng được hắn yêu!
“Công tử, có lẽ ngươi không biết tên Gia Cát Oánh Nhi ta, hẳn là sẽ không có nghe nói qua phượng nữ chuyển thế, Gia Cát Oánh Nhi ta chính là phượng nữ chuyển thế kia, mà Phượng Hoàng thuộc về ta đã đến tìm ta, mặc kệ như thế nào, ta càng có thể xứng với ngươi hơn nữ nhân này, quan trọng hơn là ta không có mang theo một nữ nhi.”
Gia Cát Oánh Nhi ngẩng đầu nhìn về phía Vô Tình.
Nàng đang đánh cược, đánh cuộc nam nhân này có khát vọng theo đuổi quyền thế, so với Quân Thanh Vũ, nàng thật sự càng thích hợp với hắn hơn, cũng càng có thể sánh vai cộng hành với hắn……
Măt lạnh của Vô Tình nhìn Gia Cát Oánh Nhi, trên khuôn mặt tuấn mỹ lạnh nhạt như che kín một lớp sương lạnh, cho dù khuôn mặt kia không có biểu tình cũng là mê người đáng chết, đẹp khiến hô hấp cũng đều quên.
Gia Cát Oánh Nhi si ngốc nhìn Vô Tình, đột nhiên nghĩ đến kinh hồng thoáng nhìn hai năm trước, nguyên nhân chính là vì một lần xảo ngộ kia, mới khiến cho lòng của nàng đặt lên trên người một nam nhân xa lạ.
Nam nhân không nói gì, cũng không có bất kì động tác gì……
Nàng lại cảm giác được như kim châm ở sau lưng, một lực lượng hung hăng đánh vào ngực nàng ta, thân thể mềm mại yếu đuối kia đánh lên trên bình phong, bình phong đỏ lên trên nàng ta.
Gia Cát Oánh Nhi oa một tiếng phun ra một ngụm máu tươi, ngay vào lúc này phòng chợt chấn động, ầm ầm ầm vài tiếng gạch ngói đều rơi xuống, nháy mắt toàn bộ phòng đều sụp xuống.
Nàng thật vất vả từ trong phế tích bò dậy, trái tim lập tức run lên, kinh ngạc nhìn Phượng Hoàng bay trên bầu trời……
“Hắc Phượng Hoàng……”
Còn có…… Gia Cát Vân?
Gia Cát Oánh Nhi kinh ngạc trợn to mắt đẹp, ngơ ngác nhìn Tiểu Phượng trên bầu trời và Gia Cát Vân đứng ở trên người nó, trong lúc nhất thời không biết đã xảy ra chuyện gì……
Vì sao Gia Cát Vân lại ở chỗ này?
Hơn nữa nàng còn coi Hắc Phượng Hoàng như tọa kỵ, Hắc Phượng Hoàng kia không phải là đến tìm nàng sao?
“Là Vân Di và Tiểu Phượng.” Tiểu Hoàng Nhi nở nụ cười trong sáng, mắt to chớp chớp như ngôi sao ban đêm, lông mi thật dài cong cong, mật mật nồng đậm phóng ra ở trước mắt.
Gia Cát Oánh Nhi đã hoàn toàn ngây ngốc, trong tích tắc đầu óc ngừng hoạt động, không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì chút nào?
Gia Cát Vân bị Gia Cát gia tộc vứt bỏ hơn nữa truyền là thân thể điềm xấu, sao lại có loại Phượng Hoàng cường đại này?
Phượng Hoàng kia là của nàng mới đúng!
“Phượng Hoàng kia là trứng phượng hoàng ngươi có được ở trong Vô Thượng Chi Cảnh có đúng hay không?” Gia Cát Oánh Nhi thật vất vả phục hồi tinh thần lại, hung tợn nhìn Quân Thanh Vũ, cười lạnh nói: “Ngươi là ngớ ngẩn hay là tên ngốc? Loại trứng linh thú này lại đưa cho người khác, ngươi không phải ngu ngốc thì là cái gì?”
Theo nàng, nhân tính đều ích kỷ, nữ nhân này lại cho Gia Cát Vân trứng Phượng Hoàng trân quý, kia không phải là hành vi ngu ngốc thì là cái gì?
Lúc này hiển nhiên Gia Cát Oánh Nhi quên mất tự hỏi Gia Cát Vân là có được Khế Thú Trận như thế nào hơn nữa khế ước với Phượng Hoàng này……
Quân Thanh Vũ không giận nàng ta, không đại biểu tất cả mọi người đều không giận.
Tiểu Hoàng Nhi khẽ nở nụ cười, trộm thổi một hơi về phía Gia Cát Oánh Nhi, lập tức một ngọn lửa từ trên y phục của nàng bốc cháy, ngọn lửa kia nhu có linh tính, chỉ đốt cháy y phục của nàng, cũng không chạm đến da thịt của nàng ta, thậm chí ngay cả sợi tóc đều không tổn hao gì.
“A!”
Một tiếng tiếng hét sắc bén vang vọng không trung.
Ầm ĩ khắp Gia Cát gia tộc, không biết khi nào không ít người đã đứng xung quanh.
Tất cả mọi người nghe thấy tiếng hét chói tai này, đồng thời nhìn qua, khi nhìn thấy một màn phía sau, máu mũi từ trong mũi của mọi người chảy ra……
Gia Cát Oánh Nhi trần truồng đứng ở trong viện, hai tay nàng ta ôm chặt trước ngực, phía dưới lại không thể che chắn, lúc này nàng cắn chặt môi, ánh mắt xấu hổ và giận dữ mà lại khuất nhục.
Tiện nhân Quân Thanh Vũ này là võ giả hệ Hỏa, chuyện vừa rồi nhất định là nàng làm!
Nhưng ở trong lòng những người khác cũng không phải nghĩ như vậy.
Nếu Gia Cát Oánh Nhi bị người nhân cơ hội lột sạch y phục, y phục kia lại ở chỗ nào? Bị người xé nát càng không thể ngay cả mảnh nhỏ cũng đều không có, huống chi nếu thật là bị những người khác làm, Gia Cát Oánh Nhi không có khả năng không kêu cứu, vậy vì sao họ cũng chưa nghe thấy?
Hơn nữa trong khoảng thời gian ngắn này có ai có thể làm được loại tình trạng này?
Khả năng duy nhất bây giờ đó là Gia Cát Oánh Nhi vẫn luôn ở trong phòng trần truồng, bây giờ phòng ở bị hỏng, cho nên nàng chỉ có thể trần truồng đứng ở trước mặt người khác.
Không tự chủ được, ánh mắt một số người nhìn về phía nam nhân tuấn mỹ vẫn đứng ở bên cạnh Quân Thanh Vũ.
Bọn họ đã sớm nghe nói tiểu thư ở trên chợ dây dưa với một nam nhân, nam nhân kia đẹp như tiên nhân trong họa, chẳng lẽ chính là hắn?
Cho nên, vừa rồi tiểu thư ở trong phòng cởi hết y phục là muốn quyến rũ hắn?
Chỉ là từ đầu đến cuối, ánh mắt của nam nhân tuấn mỹ kia đều dừng ở trên người thiếu nữ thanh lãnh bên cạnh, ngay cả một dư quang đều không bố thí cho Gia Cát Oánh Nhi, như nàng không tồn tại vậy.
Mà so với bị những người này xem hết, sỉ nhục lớn nhất của Gia Cát Oánh Nhi đó là mình không có y phục, nam nhân âu yếm còn không muốn nhìn nàng một cái.
Không phải nam nhân đều là động vật háo sắc sao? Vì sao một mỹ nữ trần truồng đứng ở chỗ này, hắn còn bỏ qua là sao?
Gia Cát Oánh Nhi cắn chặt môi, nước mắt xấu hổ và giận dữ không ngừng đảo quanh ở đáy mắt.
“Oánh Nhi, con đang làm gì vậy?” Khi Gia Cát Văn Nhất quay đầu đã thấy được màn này, cả người kinh sợ thiếu chút nữa nhảy dựng lên, ông ta tức giận quát.
Phó Lị cũng cảm thấy hành vi của Gia Cát Oánh Nhi rất mất mặt, bất giác hung hăng trừng mắt nhìn nàng một cái, nếu muốn quyến rũ nam nhân thì ngầm tiến hành là đủ rồi, bây giờ lại bại lộ ở trước mắt nhiều người như vậy, về sau nàng còn muốn xuất giá như thế nào? Cho dù nam nhân kia có ý với nàng, nhưng một nữ nhân bị nhiều người xem hết như vậy còn thú nàng như thế nào?
Gia Cát Oánh Nhi cảm thấy rất oan ức, đứng ở trong gió đêm run bần bật, nàng căn bản là bị người ta hãm hại.
“Thật đúng là một trò hay.” Gia Cát Vân nhíu mày, cười lạnh một tiếng: “Tiểu Phượng, phá hủy đồ vật đáng giá của Gia Cát gia tộc, trừ từ đường và lăng mộ ra, còn lại không cần phải để lại cái gì.”
Tiểu Phượng ngửa đầu hét lớn một tiếng, nó kích động nâng cánh lên, vô số cơn lốc màu đen quét xuống dưới, không bao lâu toàn bộ Gia Cát gia tộc đều bị đập nát bét……
“Đi xuống đi.”
Gia Cát Vân vỗ đầu của Tiểu Phượng, Tiểu Phượng khẽ kêu một tiếng từ trên bầu trời bay xuống.
“Gia Cát Văn Nhất, bài vị của mẫu thân ta và quan tài ta sẽ mang đi sau, mặt khác, với cái chết của mẫu thân ta và một nhà ngoại công, ta hy vọng mười ba ngày sau ngươi sẽ cho ta một công đạo, đúng rồi, đừng tìm ta, ở Tần Châu, ngươi căn bản là tìm không thấy chỗ của ta, đến mười ba ngày sau ta sẽ lại đến.”
Gia Cát Vân cười lạnh, nàng chờ đợi ngày này thật sự đã lâu lắm rồi.
Mười ba ngày sau, đó là lúc nàng và Gia Cát Văn Nhất kết thúc……
Trong Tần Châu, trong tửu lầu quán trà, bây giờ vô cùng náo nhiệt, những thảo luận đó là một màn đã xảy ra chấn động nhân tâm kia ở Gia Cát gia tộc không lâu trước đây.
Một ngày kia, rất nhiều người đều thấy được Phượng Hoàng khổng lồ trên bầu trời kia và nữ tử đứng ở trên lưng Phượng Hoàng……
“Ha ha, gần đây Gia Cát gia tộc càng ngày càng không yên bình, đầu tiên là Gia Cát Oánh Nhi trở thành phế vật, bây giờ Gia Cát Vân đã trở lại, lại là cường thế trở về.”
“Ta nhớ rõ trước kia nói Gia Cát Vân khắc đã chết nàng nương và một nhà ngoại công của nàng, lại khắc khiến làm ăn của phụ thân nàng thất bại rồi lại bị phong là người điềm xấu, nhưng một biểu ca của ta ở Tần gia nói cho ta, thông qua lời nói ngày đó của Gia Cát Vân, nương và ngoại công của nàng chết hình như có chút kỳ quặc.”
“Kỳ quặc? Đương nhiên là có, Gia Cát Oánh Nhi bị nịnh hót là phượng hoàng chuyển thế, vì sao nhiều năm qua đều không có Phượng Hoàng nhận nàng làm chủ? Nhưng Gia Cát Vân kia lại được một Phượng Hoàng, nghe nói bọn họ là đồng thời sinh ra, chẳng lẽ Gia Cát Vân mới chân chính là Phượng Hoàng? Nương của Gia Cát Oánh Nhi vì thay nữ nhi của bà ta đạt được đồn đãi này, mới hại chết mẫu thân của Gia Cát Vân, vu oan nàng là thân thể điềm xấu?”
Không thể không nói, dư luận là cường đại, rất nhanh Gia Cát Oánh Nhi và Phó Lị đã trở thành tồn tại bị người trơ trẽn, mà Gia Cát Văn Nhất ở trong lòng mọi người hoàn toàn là một tên ngu ngốc ngu xuẩn.
Từ bỏ một phượng hoàng chân chính, nhưng thật ra có được là một con điểu giả, ông ta không phải là ngu xuẩn thì là cái gì?
Mà so với việc này, chuyện ngày ấy Gia Cát Oánh Nhi cởi sạch y phục quyến rũ nam nhân mình còn bại lộ ở trước người khác cũng bị người truyền ra, hơn nữa có nam nhân gặp qua màn này mỗi ban đêm đều tưởng tượng thấy thân thể của mỹ nhân nhi dùng tay giải quyết vấn đề.
Nếu Gia Cát Oánh nhi biết những việc này, đoán chừng sẽ bị tức chết.
Đáng tiếc từ ngày ấy qua đi nàng đã nhốt mình lại, trừ mỗi ngày đi Vô Thượng Tông chịu thánh hỏa, thời gian còn lại sẽ không gặp bất kì kẻ nào……
“Thái Kiến, ngươi nói cho ta, vì sao tiện nhân Gia Cát Vân kia không chết?”
Trong một mật thất của Gia Cát gia tộc, Phó Lị quát to với nam nhân trung niên trước mắt.
Người nam nhân này tuy lớn lên không có gì đặc biệt, không anh tuấn bằng Gia Cát Văn Nhất, nhưng cũng coi như là dễ coi, đặc biệt là thân khí thế và thực lực kia so với Gia Cát Văn Nhấ không biết cường đại bao nhiều lần.
Sợ là Gia Cát gia tộc đều không có người có thể thắng nam nhân này.
Nhưng mà đối mặt với Phó Lị rống giận quở trách, Thái Kiến chỉ cúi đầu không nói một lời, đáy mắt mang theo áy náy nồng đậm, năm đó ông thật sự không nên nhất thời mềm lòng tha cho nữ nhân kia.
Bây giờ thật sự là biết vậy chẳng làm.
“Ngươi là kẻ điếc hay là người câm, bổn phu nhân hỏi ngươi ngươi không nghe được sao? Ngu ngốc, ngu xuẩn, ngươi có biết nữ nhân kia mang đến cái gì cho Gia Cát gia tộc ta hay không?” Phó Lị hung hăng đá nam nhân trước mắt, oán hận nói: “Tiền của ta, bạc của ta, còn có những đồ cổ tranh chữ quý báu đó, hơn nữa trăm năm trân quý của Gia Cát gia tộc, toàn bộ đều bị huỷ hoại, ngươi biết ta tổn thất lớn bao nhiêu không?”
Bà ta luôn sống trong phú quý quen rồi, cuộc sóng này khiến bà làm sao bây giờ?
“Lị Lị, nếu nàng muốn những cái đó ta đều có thể giúp nàng lấy đến.” Thái Kiến ngẩng đầu nhìn về phía mỹ phụ trung niên khắc nghiệt trước mặt, đôi mắt chứa tia theo thâm tình nồng đậm: “Nếu nàng đi nói với ta, cái gì ta cũng đều sẽ cho nàng.”
Phó Lị cười lạnh một tiếng: “Ta thừa nhận thực lực của ngươi rất mạnh, ta muốn đồ vật ngươi đều có thể lấy đến cho ta, nhưng ngươi cho rằng ta sẽ đi với loại nam nhân như ngươi sao? Thái Kiến, chúng ta thật sự đã từng đến đến bàn chuyện thú gả, nhưng mà ta thà rằng trở thành một tiểu thiếp của Gia Cát Văn Nhất cũng sẽ không gả cho ngươi, ngươi có tư cách gì thú ta? Ngươi xứng sao? Ta chỉ cần vào Gia Cát gia tộc, thì nhất định sẽ trở thành Gia Cát phu nhân, nữ nhân kia bá chiếm vị trí Gia Cát phu nhân, cuối cùng không phải là chết ở trong tay của ta sao? Ha ha, người đấu với ta kết quả đều sẽ chết không có chỗ chôn!”
Tựa như nữ nhân kia!
Ánh mắt của Thái Kiến mang theo đau đớn thật sâu: “Lị Lị, trước kia nàng không phải dạng này.”
Ông vĩnh viễn sẽ không quên, lần đầu nhìn thấy Phó Lị, là nàng đang chữa thương cho một tiểu bạch thỏ, y phục kia rực rỡ như là tiên nữ, ôn nhu giữ mày hấp dẫn ông thật sâu.
Sau khi ở chung cũng chứng thực nữ tử này ôn nhu thiện lương, vì sao sau khi gả vào Gia Cát gia tộc nàng lại biến thành bộ dáng như bây giờ?
Phó Lị khịt mũi coi thường, bà chưa từng nói với Thái Kiến, đã từng chính là vì quyến rũ ông, mới cố ý ở địa phương ông lui tới dùng phương pháp này để hấp dẫn chú ý của ông.
Nếu không phải là chuyện phía sau, đoán chừng chắc đã gả cho ông ta……
“Thái Kiến, ngươi quên ngươi đã từng hứa hẹn? Ngươi nói cho dù ta trở thành nữ nhân của nam nhân khác, ngươi cũng sẽ bảo vệ ta cả đời, nếu ta không cho tiện nữ nhân kia xuống đài, ta cũng chỉ có thể làm thiếp thị không có địa vị, sau đó phụ than của nữ nhân kia nghi ngờ nữ nhi của nàng chết, ta cũng ũng chỉ có thể để cho bọn họ chết, lúc ấy những việc này vẫn là ngươi làm vì ta, về phần Gia Cát Vân, ngươi cho rằng thiên phú của nàng bị Gia Cát Văn Nhất biết, Oánh Nhi còn có thể duy trì địa vị lâu dài không suy sao? Ta muốn tồn tại, càng phải làm người trên người, những người ngăn cản đường ta đó nhất định phải chết!”
Cơ thể của Thái Kiến cứng đờ, cười khổ một tiếng, ông đã từng cũng coi như là một hiệp sĩ, vì yêu nữ nhân này, lại giết quá nhiều tính mạng của người vô tội……
“Lị Lị, chúng ta đừng tiếp tục sai nữa, nàng đi với ta, bây giờ Gia Cát gia tộc đã không có tiền, đã không có phú quý, chỉ để lại một cái vỏ rỗng, nàng cũng không cần phải ở lại nơi này, chỉ cần nàng rời đi với ta……”
“Câm miệng!” Phó Lị trừng mắt nhìn Thái Kiến, cười lạnh: “Ta cũng nói qua, ngươi không có tư cách để ta và ngươi rời đi, ngươi cho rằng ngươi vẫn là ngươi của năm đó sao? Ngươi vì tu luyện công pháp kia, đã từ bỏ cái cần có của nam nhân ứng, loại nam nhân bất lực như ngươi sao có thể cho ta hạnh phúc?”
Thái Kiến nắm chặt nắm đấm hơi run lên, chuyện này là đau đớn lớn nhất ông chôn sâu dưới đáy lòng.
Phó Lị đã từng bị một nữ tử quý tộc khinh nhục, vì thay nàng báo thù, ông tu luyện công pháp sư phụ để lại, lại không biết di chứng của công pháp, cho nên, có một lần sau khi ông muốn ăn vụng trái cấm với Phó Lị, lại phát hiện cho dù kích thích như thế nào cũng đều không thể giơ lên, sau đó lại thử vài lần càng là lấy thất bại chấm dứt.
Không lâu sau mới biết được đó là di chứng của công pháp.
Vì thế, Phó Lị từng nói qua sẽ yêu ông cả đời không chút do dự xoay người rời đi, không tiếc quyến rũ Gia Cát Văn Nhất đã sớm có thê tử, thuận lợi trở thành thiếp thị của Gia Cát gia tộc.
Nhưng phần cảm tình này dù sao cũng là mối tình đầu của ông, nữ nhân này còn là nữ nhân cả đời ông yêu nhất, tuy mỗi lần nhìn nàng và Gia Cát Văn Nhất triền miên đều cảm thấy thống khổ, nhưng vì an toàn của nàng nên vẫn quyết định ở bên cạnh bảo vệ nàng.
Huống chi, rời khỏi ông, không phải nàng sai, mà là bởi vì ông không thể mang đến cho nàng tính phúc và nhi nữ……
“Thái Kiến, ta chỉ hỏi ngươi một lần, rốt cuộc ngươi có giúp ta hay không? Nếu lần này ngươi không giúp ta trừ bỏ tiện loại Gia Cát Vân kia, cả đời này đừng mơ gặp lại ta!”
Phó Lị xụ mặt, sắc mặt lạnh băng hỏi.
Thái Kiến khẽ nhắm đôi mắt lại, thật lâu sau ông ta mới mở ra, cười khổ một tiếng: “Cả đời này ta làm quá nhiều chuyện sai, nhưng lại như thêm mà thôi, vì nàng, cái gì ta cũng đều có thể làm, nghe nói cách Tần Châu không xa trên núi Khinh Phong có một loại thực vật gọi là Vân Linh Thảo, loại cỏ này là đồ vật linh thú sợ hãi nhất, bình thường linh thú tiếp xúc đến bột phấn Vân Linh Thảo sẽ không thể nhúc nhích, nhưng loại Vân Linh Thảo này chỉ có thể nhằm vào linh thú bình thường, nếu là linh thú có thể hóa người kia, chỉ biết vì bột phấn kia mà khôi phục bản thể, không giảm sức chiến đấu chút nào, cho nên ta muốn hỏi một chút, linh thú của Gia Cát Vân là thực lực gì.”
Hóa nhân thú?
Phó Lị khinh thường nở nụ cười: “Hình như mảnh đại lục này còn không có hóa nhân thú xuất hiện, chỉ bằng Gia Cát Vân sao có thể có được linh thú hóa thành hình người? Yên tâm đi, Phượng Hoàng kia tuyệt đối không có loại thực lực này.”
“Vậy là tốt rồi.” Thái Kiến nhìn Phó Lị, trong ánh mắt lộ ra tia phức tạp: “Lị Lị, đây có lẽ là lần cuối cùng ta giúp nàng, về sau…… Nàng phải tự bảo vệ.”
Cả đời này, vì yêu nữ nhân này mà ông giết quá nhiều người, cho nên sau khi thay nàng giải trừ nguy cơ, ông chỉ có lấy mạng tạ tội.
Lòng của Phó Lị đột nhiên nhảy dựng, đương nhiên không phải là vì bà lo lắng cho Thái Kiến, mà nếu nam nhân này không giúp mình, vậy về sau có người đến uy hiếp địa vị của bà, còn có ai có thể giúp bà giết người?
Buồn cười là Thái Kiến làm nhiều vì bà ta như vậy, cuối cùng nữ nhân này lo lắng cũng chỉ là lợi ích của mình……