Võ Thần Nghịch Thiên: Ma Phi Chí Tôn

Q.2 - Chương 39 - Đột Phá, Đột Phá!!!

trước
tiếp

Ánh sáng mặt trời chiếu vào quảng trường, một bộ cẩm y tuyệt đẹp hiện ra trước mặt mọi người, mang đến một trận gió nhẹ, chỉ thấy vẻ cao quý ưu nhã đều tụ hợp ở trên người của nam nhân, khuôn mặt thanh tuấn như trăng sáng nở nụ cười thanh khiết.

Người nam nhân này không thể nghi ngờ lớn lên rất tuấn mỹ, rồi lại thanh tịnh như hư ảo mờ mịt không chân thật.

“Thiếu chủ!”

Nhìn nam tử ưu nhã đang đi kia đến, La Dật hơi cứng lại, vội vàng ôm quyền, nói: “Không biết thiếu chủ trở về, lão phu không có từ xa tiếp đón, vẫn xin thiếu chủ thứ tội?”

Thiếu chủ?

Chẳng lẽ hắn chính là nhân vật thần bí nhất trong môn phái kia? Nghe nói hàng năm thiếu chủ đều bên ngoài, hiếm khi trở về môn phái, vì sao bây giờ thiếu chủ lại xuất hiện ở đây?

“La Dật trưởng lão, có thể nói cho ta ở đây đã xảy ra chuyện gì không?” Cảnh Nguyệt Hiên khẽ cong khóe môi, giọng nói êm tai tươi đẹp như âm thanh của tự nhiên, dễ nghe khiến người ta quên hết tất cả.

La Dật ngẩn ra một chút, ánh mắt chợt lóe, nghĩ trăm lần cũng không ra, không hiểu vì sao thiếu chủ trở về lại không đi gặp môn chủ, mà lại hỏi một chuyện bé nhỏ không đáng kể……

“Là thế này.” La Dật nhìn Quân Thanh Vũ, cắn môi, nói: “Vị nữ đệ tử này muốn giết đệ tử tinh anh Đại Mạc đã trái với quy định của môn phái chúng ta, cho nên ta đang xử lý việc này theo lẽ công bằng?”

“Thì ra là thế,” Cảnh Nguyệt Hiên khẽ nở nụ cười, trên khuôn mặt thanh tuấn xẹt qua một tia sáng không dễ phát hiện: “La Dật trưởng lão thân là trưởng lão Chấp Sự Đường, xác thật có tư cách xử lý đệ tử trong môn phái.”

La Dật vốn không biết Cảnh Nguyệt Hiên tới nơi này là làm gì, nhưng sau khi nghe thấy lời này thì khẽ thở dài phào một hơi, cung kính cười: “Vậy thì xin thiếu chủ rời đi trước, chờ lão phu giải quyết nha đầu này thì sẽ đi bái kiến thiếu chủ.”

Xôn xao!

Đột nhiên, một thanh kiếm sắc bén hiện lên, hung hăng chém về phía Đại Mạc. Ở dưới kiếm khí cường đại, đại mạc thân thể bị ném ra ngoài, đột nhiên từ giữa không trung rơi xuống, rơi thật mạnh ở trên mặt đất.

Dòng máu đỏ tươi từ trong ngực chảy ra, nhiễm đỏ cả y phục, hắn hiển nhiên cũng không biết mình đã xảy ra chuyện gì, kinh ngạc mở to đôi mắt nhìn khuôn mặt thanh tuấn của nam nhân.

Cảnh Nguyệt Hiên thu kiếm lại, hai mắt chứa ý cười ôn nhu, giọng nói động lòng người như tiếng trời nơi xa truyền vào trong tai của mọi người……

“La Dật trưởng lão, ta cũng trái với quy định của môn phái, có phải ngươi cũng muốn trục xuất ta ra khỏi môn phái hay không?”

Nhìn ánh mắt của nam nhân phóng tới, La Dật hoàn toàn ngây ngốc, ông nhìn khuôn mặt tái nhợt vì mất quá nhiều máu của Đại Mạc, rất muốn hỏi một câu khi nào thì tiểu tử này đắc tội thiếu chủ? Nhưng nhìn thấy vẻ mặt cũng ngây ngốc kia của hắn, hiển nhiên ngay cả chính hắn cũng không biết đã xảy ra chuyện gì……

“Thiếu…… Thiếu chủ, ngươi đây là đang làm cái gì?” La Dật hung hăng nuốt nước miếng, run rẩy hỏi.

Cảnh Nguyệt Hiên đưa mắt nhìn về phía La Dật, khuôn mặt thanh tuấn nở nụ cười nhàn nhạt, cho dù nụ cười này xinh đẹp như thế, nhưng lại khiến người ta cảm giác được một sự lạnh lẽo đến thấu tim.

“Giết người.”

Chỉ là hai chữ tóm tắt đã khiến La Dật sợ run lên.

Càng khiến cho ông ta sợ hãi chính là, ngay cả vì sao thiếu chủ muốn làm như vậy cũng không biết……

“Tính mạng của hắn ta nhận, La Dật trưởng lão, có phải ngươi muốn trục xuất ta ra khỏi môn phái hay không? Hoặc là huỷ bỏ thực lực của ta, chặt đứt hai tay của ta?”

Nam nhân nở nụ cười ưu nhã, trong mắt thanh tuấn kia lại không có chút ý cười nào, giọng nói như thanh trúc theo gió truyền vào trong tai mọi người……

Sắc mặt của La Dật đột nhiên đại biến, ông ta lau mồ hôi lạnh trên trán, thật cẩn thận nói: “Thiếu chủ ngươi nói đùa, ở trong Lưu Nguyệt Môn ngươi là dưới một người trên vạn người, lão phu có tư cách gì chấp hành hình phạt với ngươi?”

Khi nói lời này, ông ta sợ hãi nhìn khuôn mặt thanh tuấn của nam nhân: “Chỉ là không biết vì sao thiếu chủ phải ra tay đả thương Đại Mạc? Hắn đắc tội với thiếu chủ sao?”

“Tổn thương bằng hữu của ta, hơn nữa vu hãm nàng, có được cho là tội không?”

“Bằng hữu của thiếu chủ.”

La Dật kinh ngạc ngẩng đầu lên.

Những năm gần đây thiếu chủ vẫn luôn độc lai độc vãng, dù là không phải rất thân cận với môn chủ, hắn có bằng hữu sao? Vì sao vẫn không thấy thiếu chủ thân cận quá với người nào? Huống chi sao Đại Mạc có thể không có mắt đi đắc tội với bằng hữu của thiếu chủ như thế?

“Thiếu chủ, có phải ngươi có chút hiểu lầm hay không?” La Dật yếu ớt nói: “Ta nhất hiểu nhân phẩm của Đại Mạc, sao hắn có thể đi đắc tội bằng hữu của thiếu chủ? Trong lúc này nhất định là có hiểu lầm gì đó, hoặc là có người nói lời gièm pha với thiếu chủ, vẫn xin thiếu chủ nhìn rõ mọi việc, nhưng bây giờ có cần để ta cứu Đại Mạc trước không?”

“Không cần.” Cảnh Nguyệt Hiên phất tay, nụ cười bên khóe môi cong lên ưu nhã thong dong: “Ta đả thương lục phủ ngũ tạng của hắn, ngươi cho rằng ngươi có thể cứu được hắn? Hôm nay hắn hẳn phải chết không thể nghi ngờ.”

Đại Mạc đang ở trong ngây ngốc nghe được giọng nói ưu nhã của nam nhân, không nhịn được mở to đôi mắt.

Hắn cảm giác được tính mạng của mình sắp biến mất, nếu không cứu viện, đoán chừng mạng sẽ giao phó ở chỗ này……

Đại Mạc cảm giác mình rát oan ức, hắn cũng không biết đắc tội thiếu chủ như thế nào, hình như mình cũng không làm chuyện gì, vì sao thiếu chủ như có thâm cừu đại hận gì với hắn……

Như không thấy được ánh mắt khó hiểu của những người đó, Cảnh Nguyệt Hiên lạnh nhạt cười, nhấc chân đi về phía thiếu nữ bạch y không xa chỗ này, một khắc kia, trong đôi mắt của hắn hiện ra ý cười nhu hòa, tư thái này lại ưu nhã thong dong như thế, giọng nói dịu dàng như một làn gió nhẹ.

“Ngươi không sao chứ?”

Quân Thanh Vũ lắc đầu, nở nụ cười nhàn nhạt: “Ta không sao, Cảnh Nguyệt Hiên, sao ngươi trở lại?”

“Nhớ ngươi, cho nên trở về nhìn xem.”

Nam nhân cong khóe môi lên, ánh mắt thanh khiết đặt ở trên người thiếu nữ: “Chỉ là không nghĩ tới ta vừa trở về đã xảy ra chuyện như vậy.”

Cảm nhận được những ánh mắt ghen ghét đó nhìn về phía mình, Quân Thanh Vũ bất đắc dĩ nhún vai, thật sự là nam nhan họa thủy……

“Quân Thanh Vũ là bằng hữu của thiếu chủ?”

Cơ thể của La Dật cứng đờ, bất giác trợn tròn mắt, ông ta cũng chẳng thể nghĩ tới, nha đầu này sẽ quen biết với thiếu chủ có thân phận tôn quý.

Nhớ đến hành động của mình, ông phát hiện một sự sợ hãi từ lòng bàn chân lan vào trái tim, nháy mắt đã đóng băng tim của ông ta lại, trên mặt già tái nhợt kia hiện ra một vẻ hối hận.

“Phụt!”

Đại MạC phun ra một ngụm máu tươi, há to miệng nhìn chằm chằm nụ cười thanh khiết kia của nam nhân, trong lúc nhất thời trong lòng như dời non lấp biển, giờ khắc này, rốt cuộc hắn cũng biết mình đã đắc tội thiếu chủ ở chỗ nào, thì ra nữ nhân hắn cho rằng không có bất kì hậu trường gì, lại có được một bằng hữu cường đại tôn quý như thế.

Mà đối mặt với một màn làm khiến lòng người run rẩy như thế, Đại Mạc dứt khoát nghiêng đầu hôn mê bất tỉnh……

“Thúc thúc.” Tiểu Hoàng Nhi chớp đôi mắt, nở nụ cười ngây thơ đáng yêu; “Người muốn làm phụ thân của Hoàng Nhi sao?”

Cảnh Nguyệt Hiên rũ mắt nhìn về phía khuôn mặt nhỏ phấn điêu ngọc trác của Tiểu Hoàng Nhi, giơ tay sờ đầu của nàng, trong ánh mắt xẹt qua một tia sáng: “Tiểu gia hỏa, nếu không ngại, vậy thì gọi ta một tiếng cữu phụ, đương nhiên thúc thúc cũng đúng.”

Đôi mắt của Tiểu Hoàng Nhi cong thành một hình trăng non, nở nụ cười sáng lạn: “Hoàng Nhi gọi người là cữu phụ cũng không phải không thể, nhưng có người bắt nạt mẫu thân và Hoàng Nhi, người sẽ báo thù cho chúng con chứ?”

Cảnh Nguyệt Hiên lạnh nhạt nhìn La Dật sắc mặt đã tái nhợt, lại chuyển ánh mắt về phía Tiểu Hoàng Nhi, khẽ xoa đầu nhỏ của nàng: “Con gọi ta là cữu phụ, vậy đó là chất nữ của ta, nếu ai bắt nạt các con, chỉ cần trở về nói cho cữu phụ một tiếng, ta tất nhiên sẽ đi đòi một cái công đạo cho các con.”

“Thật sao?” Ánh mắt của Tiểu Hoàng Nhi sáng lên, mắt to hiện lên một tia âm hiểm.

Trong lòng La Dật thất kinh, cảm giác đại sự không ổn, lại không chờ ông ta nghĩ ra phương pháp giải quyết gì, đã thấy tiểu nữ hài phấn điêu ngọc trác phía trước kia oan ức chảy nước mắt.

Nước mắt to bằng hạt đậu chảy ở trên khuôn mặt nhỏ của đáng yêu Tiểu Hoàng Nhi, có vẻ yếu đuối động lòng người, chọc người trìu mến.

“Cữu phụ, chính là ông ta!” Tiểu Hoàng Nhi chỉ về phía La Dật, oan ức nói: “Trước đó không lâu ông ta thừa dịp mẫu thân rời khỏi môn phái đã phái người đuổi giết chúng con, con và mẫu thân thiếu chút nữa đã chết ở trong tay ông ta, thật vất vả mới bình an về tới nơi này, ông ta đã sai khiến Đại Mạc cái gọi là phế vật kia tới khiêu khích mẫu thân, nếu không phải trong tay mẫu thân có Long Viêm Kiếm, đoán chừng ngay cả tánh mạng sẽ khó giữ được, mẫu thân trải qua nguy hiểm mới chuyển bại thành thắng, mắt thấy sẽ thắng lợi, lão nhân này lại chạy ra quấy rối!”

Tiểu Hoàng Nhi trừng mắt nhìn La Dật, hừ một tiếng: “Rõ ràng là Đại Mạc muốn giết mẫu thân trước, ông ta lại nói là mẫu thân hạ sát thủ trước, hình như ở trong mắt ông ta, Đại Mạc giết mẫu thân là đúng, mẫu thân không thể phản kháng, chỉ có thể để hắn tùy ý giết, ghê tởm hơn chính là, trừ hai vị thúc thúc là người tốt kia ra, những người khác đều trợn tròn mắt nói dối, giúp đỡ ông ta bắt nạt mẫu thân!”

Lời nói ngây thơ khiến tất cả mọi người rụt cổ lại, sợ hãi nhìn về phía vẻ mặt dần trầm xuống của Cảnh Nguyệt Hiên, cố gắng giảm bớt tồn tại của mình, sợ thiếu chủ tức giận sẽ nguy hiểm đến bọn họ……

Giờ khắc này, trong lòng bọn họ đều hối hận, vừa rồi thật không nên giúp đỡ La Dật trưởng lão.

La Dật trưởng lão là cường đại không sai, nhưng Lưu Nguyệt Môn vẫn là của môn chủ, mà Cảnh Nguyệt Hiên lại là đệ tử đắc ý nhất của môn chủ, hơn nữa là thiếu chủ của môn phái, cho dù là thân phận hay là địa vị, đều vượt qua La Dật trưởng lão rất nhiều.

Dùng một câu thông tục mà nói đó là La Dật chỉ là thuộc hạ của hắn mà thôi, ai nguyện ý vì một thủ hạ đi đắc tội chủ tử? Vừa rồi bọn họ lại cố tình làm như vậy……

“Con muốn trừng phạt ông ta như thế nào?” Cảnh Nguyệt Hiên khẽ khóe môi lên, ôn nhu hỏi.

Ánh mắt của Tiểu Hoàng Nhi chợt lóe vài cái, nở nụ cười trầm thấp: “Trong phòng tu luyện của mẫu thân thiếu một người quét sân, không bằng, để cho ông ta quét sân cho mẫu thân, hơn nữa ở trong phòng tu luyện của mẫu thân không được nhúc nhích dùng võ lực!”

Tiểu Hoàng Nhi không phải là không muốn giết lão gia hỏa này, chỉ là bây giờ thực lực còn chưa đủ, tuy lão nhân này sợ cữu phụ, nhưng nếu cữu phụ muốn giết ông ta vẫn là có chút khó khăn……

Vạn nhất khi ông ta lâm vào nguy hiểm sẽ cắn ngược lại một cái, chính mình cũng không nắm chắc có thể giết được ông ta.

“Được.” Cảnh Nguyệt Hiên xoa đầu của tiểu gia hỏa, cười ôn nhu: “Cữu phụ đồng ý với yêu cầu của con, chẳng qua……”

Nam nhân đưa mắt nhìn về phía sắc mặt tái nhợt của La Dật, vung tay lên, một khí kình hung hăng đâm vào ngực của La Dật. Phịch một tiếng, cơ thể của ông ta hung hăng ngã ra ngoài, nắm chặt tay nhìn về phía Cảnh Nguyệt Hiên.

Với thực lực của ông ta còn không đến mức sẽ bị Cảnh Nguyệt Hiên đánh bại, nhưng mà ông ta không dám phản kháng, càng đến phòng bị cũng không dám triển khai, chỉ có thể thừa nhận công kích chỉ bằng sức mạnh của nam nhân……

“La Dật, từ nay về sau, ngươi hãy đi quét sân cho nàng, không có lệnh của ta không được rời khỏi nơi đó một bước, nhưng mà, đây là trả thù của tiểu gia hỏa với ngươi, trừng phạt của ta lại chưa kết thúc.” Cảnh Nguyệt Hiên giương mắt nhìn La Dật, khuôn mặt thanh tuấn nở nụ cười bình tĩnh: “Ngươi thân là trưởng lão Chấp Sự Đường, lại phạm pháp, bao che đệ tử, vu hãm người khác, ta bỏ chức trưởng lão Chấp Sự Đường của ngươi, từ nay về sau, Chấp Sự Đường do Ngũ Lĩnh trưởng lão quản lý, bay giờ ngươi hãy đến chỗ của ông ấy nhận trừng phạt.”

La Dật ngạc nhiên trừng lớn đôi mắt, cơ thể nhịn không được run rẩy.

Đừng nhìn thiếu chủ thanh tuấn ưu nhã, tấm lòng kia đều tàn nhẫn hơn bất luận kẻ nào, biết rõ mình và Ngũ Lĩnh có thù oán, còn tăng ông ta lên làm trưởng lão Chấp Sự Đường, hơn nữa để mình đi đến chỗ của ông ta lĩnh hình pháp.

Tuy tính cách của Ngũ Lĩnh nghiêm cẩn, nhưng sao ông ta có thể sẽ bỏ qua cho mình? Cho dù không chết cũng sẽ bị đánh rớt một lớp da, nói không chừng dùng các loại hình cụ để đối phó với mình!

“Thiếu chủ, ta biết sai rồi, xin thiếu chủ tha thứ cho ta.”

La Dật vội vàng từ trên mặt đất đứng lên, đi nhanh đến trước mặt Cảnh Nguyệt Hiên, thình thịch một tiếng quỳ rạp xuống đất, run rẩy nói: “Ta thật không biết chuyện mà tiểu tử Đại Mạc này làm, tất cả đều là một mình hắn phạm lỗi, ngươi tha cho ta đi.”

Để Ngũ Lĩnh trừng phạt ông? Vậy ông ta thà chết cho xong!

“La Dật, ngươi cảm thấy ta xử phạt ngươi quá nhẹ?” Hai mắt Cảnh Nguyệt Hiên mỉm cười, giọng nói kia êm tai như rừng trúc sau cơn mưa: “Một khi đã như vậy, vậy truyền lệnh của ta, để Ngũ Lĩnh trưởng lão dùng hình cụ nghiêm trọng nhất để xử phạt ông ta, như vậy ngươi có vừa long không?”

La Dật trợn tròn mắt, ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn khuôn mặt tuấn mỹ đến không chân thật như thế của nam nhân. Rõ ràng hai mắt của hắn mỉm cười, nhưng nụ cười kia lại khiến người cảm giác lạnh băng……

Đây chính là nhân cách chân thật nhất của thiếu chủ?

Hắn có thể mỉm cười khi đạp người khác ở dưới chân……

Cảnh Nguyệt Hiên không nhìn ôn ta thêm, quay đầu nhìn về phía Quân Thanh Vũ, khẽ cười nói: “Nếu ngươi cảm thấy trừng phạt quá nhẹ, ta có thể tăng thêm cho ngươi.”

Quân Thanh Vũ không nói gì, trên khuôn mặt thanh lãnh tuyệt sắc dần có biến hóa, hai mắt nàng mỉm cười nhìn về phía nam nhân, trong ánh mắt nổi lên một tia gợn sóng.

“Cảnh Nguyệt Hiên, ngươi giúp ta quá nhiều lần, ta cũng không biết nên hồi báo ngươi như thế nào.”

Cho dù là đã từng đối mặt với cường giả Quân gia, hay là bây giờ giằng co với La Dật, đều là nam nhân này xuất hiện trợ giúp nàng……

Cảnh Nguyệt Hiên nở nụ cười ôn nhu: “Chúng ta là bằng hữu, giữa bằng hữu không cần nói cảm ơn.”

Bằng hữu?

Rốt cuộc trên khuôn mặt của Quân Thanh Vũ lộ ra tươi cười: “Không sai, chúng ta là bằng hữu, ngươi cũng là bằng hữu đầu tiên ta kết giao trừ mập mạp ra cả đời này.”

Từ khi trùng sinh tới nay, nàng biết trước đó là Cảnh Nguyệt Hiên, cho nên nói hắn là bằng hữu đầu tiên nàng kết giao cũng không có sai, lại vĩnh viễn không phải là một người cuối cùng……

“Đội trưởng!”

Đám người Ba Lâm vội vàng xông tới, khuôn mặt hiện lên kích động không che dấu chút nào.

“Chúng ta thắng rồi, rốt cuộc thắng rồi.”

Đội trưởng chẳng những đánh bại Đại Mạc, còn có giao tình với thiếu chủ, sau này còn có người nào không có mắt sẽ đến trêu chọc bọn họ?

Nghĩ đến đây, Ba Lâm có một loại xúc động ngửa đầu cười to.

“A? Hoa sư muội đâu?” Ánh mắt của Ba Lâm đảo qua, lại nghiễm nhiên phát hiện Hoa Lạc Y vừa rồi còn đứng ở trong đám người đã mất đi bóng dáng, trong ánh mắt của hắn mang theo một tia mất mát, vẻ mặt của hắn phức tạp nhìn nơi Hoa Lạc Y đã từng đứng.

“Ba Lâm, các ngươi về phòng tu luyện số chín trước, ta còn có một người muốn gặp.”

Ánh mắt của Quân Thanh Vũ chợt lóe vài cái, đã nhiều ngày không thấy lão nhân Luyện Trận Sư gà mờ sau núi kia, không biết ở trong khoảng thời gian mình rời khỏi nơi này trình độ luyện đan của ông ấy có tiến bộ hay không……

Sau núi, từ xa đã nghe thấy một tiếng nổ mạnh truyền đến, toàn bộ mặt đất đều không nhịn được rung rung một chút, sau đó vang lên một tiếng quát tức giận.

“Lại thất bại, đây đã là lần thứ mười thất bại hôm nay, ta cũng không tin ta không đột phá đến tam cấp!”

Nháy mắt sắc mặt của Quân Thanh Vũ trầm xuống, cơ thể của nàng chợt lóe đã nhanh chóng xông về phía sau núi, từ xa nhìn thấy một lão nhân lôi thôi lếch thếch vừa dậm chân vừa mắng chửi.

“Luyện Trận Sư tam cấp? Chỉ bằng trình độ bây giờ của ngươi mà còn muốn đột phá tam cấp? Ta đã nói rồi, luyện chế trận pháp cần làm đến nơi đến chốn, tấn chức từng bước một, không có lối tắt nào có thể đi, ngươi ngay cả nhị cấp đều chỉ vừa mới nắm giữ, bây giờ đã muốn đột phá?”

Ngay ở lúc lão nhân sửa lại phế tích, một giọng nói thanh lãnh từ phía sau truền tới.

Miệng lưỡi dạy dỗ quen thuộc khiến trong lòng lão nhân vui vẻ, ông vội vàng quay đầu lại, khi nhìn thấy thiếu nữ đón ánh mặt trời đi đến, ngay lập tức đi qua.

“Nha đầu, cuối cùng ngươi cũng xuất hiện, trong khoảng thời gian này ngươi đi đâu vậy? Hại lão gia hỏa ta một mình ở chỗ này không biết có bao nhiêu cô đơn.”

Lão nhân nhìn Quân Thanh Vũ, oan ức nói.

“Ta ra ngoài làm việc.” Quân Thanh Vũ nhíu mày, nhàn nhạt nhìn về phía lão nhân: “Bây giờ ngươi luyện chế trận pháp nhị cấp thuần thục trước rồi ta lại dạy ngươi tam cấp.”

“Đến khi nào ta mới có thể đột phá tam cấp?” Lão nhân yếu ớt nói một câu.

Bởi vì mình quá gấp gáp, không thiếu lần bị nha đầu này dậy dỗ, cho nên bây giờ nói lời này dù thế nào ông cũng không làm đúng lý hợp tình, chỉ sợ nói sai cái gì rồi lại bị nàng hung hăng chửi một trận.

Nhưng lần này Quân Thanh Vũ cũng không dạy dỗ ông, chỉ là thanh lãnh nói: “Thiên phú Luyện Trận Sư của ngươi quá kém, với loại thiên phú kém cỏi này của ngươi, ít nhất cũng cần phải ba tháng.”

“Ba tháng?” Lão nhân trợn tròn mắt, yếu ớt nhìn Quân Thanh Vũ: “Ta thật sự có thể ở trong ba tháng đột phá sao? Nhưng mà ta từ nhất cấp đến nhị cấp cũng mới chỉ qua ba tháng mà thôi, cho dù là một thiên tài, muốn từ nhị cấp tới tam cấp, thời gian tháng sáu cũng không đủ, trừ phi thiên phú Luyện Trận Sư của người nọ thật sự quá yêu nghiệt.”

“Đó là người khác thôi.” Quân Thanh Vũ nở nụ cười lạnh nhạt: “Trận pháp nhị cấp hẳn là ngươi đã nắm giữ hơn một nửa, trong ba tháng kế tiếp ta sẽ khiến ngươi đột phá đến tam cấp, đương nhiên nếu đổi thành một luyện trận sư hơi có điểm chút thiên phú, ta chỉ cần hai tháng là có thể khiến cho bọn họ đột phá, nói ngắn lại, vẫn là thiên phú của ngươi quá kém.”

Lão nhân ngơ ngác nhìn khuôn mặt thanh lãnh của thiếu nữ, trong lòng chợt hiện ra một cảm giác mừng như điên, ông vẫn luôn cho rằng với thiên phú của mình, cả đời này đều không thể hết khổ ở trong nghề Luyện Trận Sư này, ai biết sẽ gặp một biến thái như vậy, nàng có được những tri thức đó thật là quá phong phú, lại có thể khiến mình từ phế vật có thể trưởng thành nhanh như vậy.

Nàng thân là sư phụ, không phải là biến thái thì là cái gì?

“Cái này, nha đầu.” Lão nhân xoa nắm đấm, ngăn chặn vui sướng trong lòng, cười ha hả nói: “Nếu ta không đoán sai, ngươi hẳn là đột phá tới hậu thiên cửu cấp rồi.”

Quân Thanh Vũ nhàn nhạt cười: “May mắn mà thôi.”

May mắn? May mắn mẹ ngươi!

Lão nhân hung hăng nhìn Quân Thanh Vũ, hận không thể kéo nha đầu này ra ngoài hung hăng dậy dỗ một trận, một Hậu Thiên cửu cấp mười bảy tuổi, nàng lại còn dám nói may mắn? Vì sao bọn họ không có loại may mắn này?

Quả thật là người không thể so sánh với người, nếu không sẽ tức chết người.

Lão nhân hít sâu một hơi: “Tuổi của ta đã lớn, không thể so với người trẻ tuổi như các ngươi, bằng không ta có mấy cái mạng cũng đều không đủ để ngươi chọc tức! Nha đầu, trong khoảng thời gian này ngươi hãy ở lại chỗ của ta đi, nếu ngươi khiến ta trong ba tháng tới Luyện Trận Sư tam cấp, ta đây cũng cho ngươi bảo đảm, trong vòng một tháng khiến ngươi đột phá đến Hậu Thiên thập cấp.”

Ánh mắt của Quân Thanh Vũ khẽ động, còn chưa kịp mở miệng, lão nhân đã thật cẩn thận lấy ra một cục đá màu đỏ từ túi trữ vật bên hông……

Cục đá kia tỏa ra ánh sáng đỏ mãnh liệt, nổi bật ở trong đôi mắt của thiếu nữ, lại tươi đẹp động lòng người như thế.

“Đây là…… Chân Linh Thạch? Không! Đây hẳn là Chân Linh Thạch Chi Tâm!”

“Ngươi nha đầu này, còn rất biết hàng.”

Khuôn mặt của lão nhân rõ ràng mang theo vẻ không nỡ, ông đau lòng đưa Chân Nguyên Thạch tới trước mặt Quân Thanh Vũ. Ngay ở lúc Quân Thanh Vũ muốn tiếp nhận Chân Linh Thạch, lão nhân vội vàng rụt tay về.

Sắc mặt của Quân Thanh Vũ tối sầm, không còn gì để nói: “Nếu không bỏ được vậy quên đi.”

“Cái này……” Lão nhân đưa Chân Nguyên Thạch đến dưới miệng hung hăng hôn một cái, lòng không nỡ đưa tới trước mặt Quân Thanh Vũ, ông quay đầu sang một bên, đau lòng nói: “Đây, cho ngươi!”

Quân Thanh Vũ nhíu mày, không chút khách khí nhận lấy Chân Nguyên Thạch, nàng ngẩng đầu nhìn về phía lão nhân, khi nhìn thấy vẻ mặt sắp khóc của đối phương, trên trán ngay lập tức hiện ra ba vạch đen.

“Nếu thật sự không bỏ được, ta có thể trả lại cho ngươi.”

“Không bỏ được? Ai nói ta không bỏ được?” Lão nhân ra vẻ hào phóng khoát tay, nói: “Ngươi giúp ta nhiều như vậy, Chân Linh Thạch Chi Tâm là ngươi nên nhận được, sao lão nhân ta có thể không bỏ được? Dù sao Chân Linh Thạch Chi Tâm không có tác dụng gì với người có loại thực lực này như ta, nhưng thật ra có thể khiến ngươi đột phá đến Hậu Thiên thập cấp, trong Chân Linh Thạch Chi Tâm này ẩn chứa quá nhiều Chân Linh Thạch, đoán chừng sau khi ngươi hấp thu nó cũng có thể đột phá không sai biệt lắm.”

Tuy Chân Linh Thạch Chi Tâm không có tác dụng gì với ông, nhưng đặt ở trong phòng cũng có thể bồng tất sinh huy (Vẻ vang cho kẻ hèn), lúc trước ông trả giá cao từ một kẻ gian tên là Vân Sơn mà mua tới, còn bị ông ta hố một phen, lại nói tiếp chính là một phen nước mắt……

“Ngươi muốn làm gì?”

Lão nhân bất ngờ thoáng nhìn Quân Thanh Vũ lấy ra một trận pháp từ trong túi Càn Khôn vạn vật, hơi sửng sốt một chút.

“Hấp thu Chân Linh Thạch Chi Tâm.” Quân Thanh Vũ đặt Chân Linh Thạch Chi Tâm ở giữa trận pháp, vỗ vỗ tay, ngẩng đầu nhìn về phía mặt già nghi ngờ của lão nhân, nhún vai giải thích nói.

“Không phải Chân Linh Thạch Chi Tâm này trực tiếp hấp thu sao?” Lão nhân gãi sau gáy, trong ánh mắt lộ ra tia nghi hoặc: “Nha đầu, rốt cuộc ngươi muốn làm cái gì?”

“Ta nói, hấp thu Chân Linh Thạch Chi Tâm.”

Quân Thanh Vũ không cần phải nhiều lời nữa, tự mình ngồi xuống, khẽ nhắm hai mắt lại.

Kế tiếp lão nhân đã nhìn thấy một màn khiến người khiếp sợ……

Chân Linh Thạch Chi Tâm ở giữa trận pháp tỏa ra ánh sáng đỏ mãnh liệt, một tia chân khí từ giữa chậm rãi tràn ra, từ lỗ chân lông xông vào trong cơ thể Quân Thanh Vũ.

“Chân khí trong Chân Linh Thạch Chi Tâm bị phân tách ra? Đây…… Đây là làm được như thế nào?” Lão nhân mở to hai mắt nhìn, hứng thú xoa nắn nắm đấm: “Trận pháp này quá biến thái, cứ như vậy, cho dù hấp thu chân khí trong Chân Linh Thạch, cũng có thể khiến căn cơ vững chắc không thể dao động.”

Không nghĩ tới trên đời còn có loại trận pháp biến thái này.

Hai mắt của lão nhân sáng lên nhìn chằm chằm Quân Thanh Vũ, như thiếu nữ nhắm mắt đả tọa kia là trân bảo hiếm có gì đó……

Trong phòng tu luyện thứ chín, Thanh Đại chớp mắt nhìn La Dật cầm chổi đang quét sân, dùng cánh tay thọc Ba Lâm bên cạnh, hỏi: “La Dật trưởng lão, không đúng, bây giờ ông ta không phải là trưởng lão nữa rồi, lão già La Dật này là chuyện như thế nào?”

“Ngươi không biết sao? Bị thiếu chủ phạt tới quét sân cho đội trưởng.”

“Ta nói không phải cái này.” Thanh Đại tò mò nhìn kỹ La Dật: “Là thực lực, vì sao La Dật không có thực lực? Sao ông ta biến thành một phế vật rồi?”

“Cái này……” Ba Lâm nhìn Thanh Đại tới tìm kiếm Quân Thanh Vũ trước mắt, có chút vui sướng khi người gặp họa nở nụ cười: “Là Ngũ Lĩnh trưởng lão làm, nghe nói Ngũ Lĩnh trưởng lão phụng mệnh của thiếu chủ thi triển hình phạt với La Dật, kết quả, ông ấy không cẩn thận một cái đã làm hỏng đan điền của La Dật……”

“Không cẩn thận?”

Thanh Đại trợn tròn mắt, sao nàng không biết lúc xử phạt tội nhân có thể một cái không cẩn thận đã huỷ hoại đan điền?

“Đúng vậy, xác thật là không cẩn thận, Ngũ Lĩnh trưởng lão là một người công chính nhất trong viện trưởng lão, luôn thiết diện vô tư, không nói tư tình, ông nói một câu không cẩn thận, vậy khẳng định chính là làm không cẩn thận.” Ba Lâm khẳng định gật đầu.

Nghe được lời này, Thanh Đại ngơ ngác chớp đôi mắt, chợt tiếc hận thở dài: “Đáng tiếc, sao không có một người không cẩn thận giết ông ta đi? Giữ loại tai họa này ở trên đời rõ ràng là làm hại thế nhân.”

Hai người nói không cố tình che dấu, truyền vào trong tai La Dật.

La Dật nắm chặt cái chổi trong tay, cơ thể bất ngờ run rẩy, xấu hổ và tức giận xuất hiện ở trên mặt của ông ta, đôi mắt âm lãnh nhìn chằm chằm hai người.

Không cẩn thận cái gì? Lão nhân Ngũ Lĩnh đáng chết kia rõ ràng chính là cố ý! Ông tin tưởng, nếu không phải yêu cầu một người quét sân cho Quân Thanh Vũ, lão nhân kia tuyệt đối không cẩn thận sẽ giết ông!

Nhưng để cho mình từng là một cường giả Tiên Thiên, trưởng lão môn phái làm người quét sân, quả thực chính là vũ nhục nhân cách với ông ta! So với chết còn khó chịu hơn!

Ngón tay của La Dật run rẩy, ông ta dùng sức hít sâu một hơi, một hơi thở âm trầm xẹt qua từ đáy mắt.

Bây giờ môn chủ không ở môn phái, thiếu chủ mới là lão đại, chờ môn chủ trở về, ông ta nhất định phải đi cáo trạng với môn chủ, cho dù thân phận của thiếu chủ tôn quý, bên trên còn có một môn chủ đè nặng, mà ở trên môn chủ, còn có vị đệ nhất cường giả ẩn cư ở sâu trong núi kia……

Cho nên, ở trong môn phái, thiếu chủ cũng không phải là duy nhất!

“Quân Thanh Vũ, Ngũ Lĩnh, chờ đến lúc môn chủ trở về, ta sẽ khiến các ngươi sống không bằng chết, lại nếm chịu thống khổ bây giờ ta đã chịu!” La Dật nắm chặt nắm đấm, lửa giận đáy lòng thiếu chút nữa đốt cả người ông đều bốc cháy lên.

Nửa tháng sau, trong chỗ sâu sau núi, ầm vang một tiếng lớn, một chân khí dao động từ quanh người thiếu nữ khuếch tán ra.

Lão nhân cả kinh từ trong nhà tranh mới vừa sửa tốt chạy ra, ánh mắt kinh ngạc đặt ở trên người nàng: “Đột…… Đột phá? Ta cho rằng nàng hấp thu Chân Linh Thạch Chi Tâm ít nhất cần phải một tháng, thậm chí còn cố ý nói ít thời gian đi, ai có thể nghĩ đến ở trong nửa tháng đã có thể đột phá, biến thái, gia hỏa này rõ ràng chính là một biến thái!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.