Ánh trăng sáng rực chiếu xuống, hiện ra hình dáng loang lổ ở trong khe sâu nhỏ hẹp, có lẽ là trải qua chuyện lúc trước, dọc theo đường đi này mọi người cũng không dám tùy ý nữa.
Lam Y Lăng nhìn đám người Quân Thanh Vũ theo sát mà đến, khẽ nhíu mày, mắt lạnh xẹt qua những khuôn mặt khí phách hăng hái đó, khẽ hừ lạnh một tiếng.
Hai trận chiến lúc trước khiến các thế lực khác đều thương vong thê thảm, duy chỉ có những người đó vẫn luôn không chịu thiệt hại một tinh anh nào.
Chỗ sâu trong khe sâu, bên trong u đàm, nam tử hồng y tóc bạc ngồi ở trong u đàm mở hai mắt ra, trong đôi mắt đỏ như máu hiện ra tia khát máu, đột nhiên, hắn nở nụ cười âm lãnh, ánh mắt nhìn về phía khe sâu u ám thâm trầm một mảnh ở phía trước kia……
“Không sai, hơi thở kia xác thật là đến từ trên người Chu Tước! Ha ha ha, mấy vạn năm, ta bị phong bế ở chỗ này đã mấy vạn năm rồi, mà mấy vạn năm này, ta đã từng từ cường giả tuyệt đại kia xuống dốc đến nông nỗi như thế, còn khiến tu vi tan rã nhanh như vậy, đều là chuyện do hắn ta làm, không nghĩ tới mấy vạn năm sau còn ở nơi này cảm nhận được hơi thở của hắn.”
Một trận chiến năm đó khiến Chu Tước mất đi tung tích, hắn cũng bị phong ấn ở đây, không thấy mặt trời. Hai người có thù không đội trời chung, lần này có cơ hội hắn cần phải giết hỏa điểu đáng giận kia!
……
Trên đường núi gập ghềnh, Quân Thanh Vũ không nhanh không chậm đi ở phía sau mọi người, khóe môi khẽ cong lên một độ cong, ngay vào lúc này, trong Chu Tước Bảo Đỉnh truyền đến một tia dao động khác thường.
Quân Thanh Vũ khẽ nhấc mày, ý cười bên môi càng sâu: “Xem ra Chu Tước sắp thức tỉnh.”
Hắn bế quan không sai biệt lắm đã được hai năm rồi, xác thật là lúc thức tỉnh, không biết hai năm bế quan sẽ khiến cho thực lực của Chu Tước trở nên như thế nào……
Nghĩ đến nam nhân anh tuấn lãnh khốc phong hoa tuyệt đại kia, đôi mắt của Quân Thanh Vũ nhu hòa đi. Nếu không phải Chu Tước xuất hiện, chỉ sợ bây giờ nàng vẫn là phế vật ở sau núi Quân gia nhận hết ức hiếp không thể phản kháng.
Đột nhiên, tay nàng bị một bàn tay to nắm chặt, Quân Thanh Vũ kinh ngạc quay đầu lại, đối mặt với nam nhân bên cạnh có khuôn mặt hoàn mỹ như tiên nhân.
“Cẩn thận.” Nam nhân hé mở môi mỏng, trong mắt đen lạnh nhạt có ôn nhu không ai biết: “Khe Sâu Tử Vong này có chút không tầm thường, về sau nàng đừng rời khỏi bên cạnh ta.”
Như có một dòng nước ấm chảy vào đáy lòng, Quân Thanh Vũ nở nụ cười dịu dàng: “Ta biết.”
Tay nàng bị nam nhân giữ chặt lấy, lòng bàn tay truyền đến ấm áp khiến nàng an tâm xưa nay chưa từng có, như chỉ cần có nam nhân này ở đây, mặc kệ có gì khó khăn đều có thể giải quyết dễ dàng.
“Các ngươi mau nhìn, kia…… Đó là cái gì?”
Ngay vào lúc này, một tiếng kêu sợ hãi từ phía trước truyền đến, tất cả mọi người nâng mắt nhìn lại, ngay lập tức, một Viên Hầu kim sắc chiếu vào trong hai mắt của mọi người.
Chỉ thấy Viên Hầu kia lông vàng tỏa sáng lấp lánh, trên đầu mang một đai tóc màu đỏ, trong đôi mắt màu vàng của nó bắn ra tia hung tàn, tay nó cầm một cây gậy màu đỏ, lẳng lặng ngồi ở phía trước đài hiến tế, như không phát hiện ra những người này đã đến.
“Là Kim Nhãn Tinh Thú!”
“Nghe nói Kim Nhãn Tinh Thú này có tính tình tàn bạo, bị coi là mãnh thú đứng đầu đại lục, thực lực cường đại như vậy, vì sao Kim Nhãn Tinh Thú sẽ ở nơi này?”
“Có Kim Nhãn Tinh Thú chặn đường, chúng ta còn có thể đi qua sao?”
Mọi người hung hăng hít một ngụm khí lạnh, trong ánh mắt hiện ra tia kinh ngạc.
“Mẹ nó, còn không phải là Kim Nhãn Tinh Thú thôi sao, lão tử ngược lại muốn nhìn xem nó có cường đại đúng như trong truyền thuyết hay không!”
Nam nhân trung niên như là đỏ mắt, rút kiếm trong tay ra xông về phía Kim Nhãn Tinh Thú.
Thấy một màn như vậy, lòng của mọi người đều hung hăng nhấc lên, còn có người rất tức giận mắng to: “Ngu ngốc, đừng đi trêu chọc nó! Ngươi muốn chết chúng ta còn không muốn chết!”
Nhưng rõ ràng đã không còn kịp nữa rồi……
Bởi vì Kim Nhãn Tinh Thú ngồi dưới đất kia đã đứng lên.
Nó giơ gậy gộc trong tay lên, hung hăng đánh về phía nam nhân trung niên không muốn sống kia, phịch một tiếng, nháy mắt đầu của nam nhân vỡ toang, chất lỏng đỏ trắng chảy ra từ trong sọ não bị vỡ.
Cơ thể của nam nhân trung niên chấn động, lảo đảo lui về phía sau, đột nhiên ngã xuống trên mặt đất, bụi đất bao trùm thân thể của ông……
Kim Nhãn Tinh Thú lắc đầu, từ từ ngồi xổm xuống, nắm óc đang chảy xuôi ra có mùi ngon kia lên ăn……
Một cổ hàn ý từ lòng bàn chân chạy vào trong lòng, khi nhìn thấy tình cảnh này mọi người đều nhịn không được giật mình, trong ánh mắt là sợ hãi chưa từng có.
Rồi sau đó, bọn họ nhìn thấy Kim Nhãn Tinh Thú hút khô một giọt óc cuối cùng, nhẹ nhàng đứng lên, đôi mắt màu vàng hung tàn nhìn về phía người khác……
“Chạy!”
Trong nháy mắt, trong lòng mọi người đều bị khái niệm này bao trùm.
Kim Nhãn Tinh Thú là Tiên Thiên cao cấp, đã là trình độ bọn họ không thể giải quyết rồi.
“Các vị đừng hoảng hốt, đều đừng hoảng hốt.” Ánh mắt của Lam Ba chợt lóe vài cái, nói: “Các ngươi nhìn thấy đồ vật phía sau Kim Nhãn Tinh Thú đang bảo vệ không? Nói không chừng nơi đó sẽ có bảo bối hiếm quý gì đó, chúng ta nhiều Tiên Thiên liên thủ như vậy chẳng lẽ còn đánh không lại nó sao? Ở dưới uy hiếp của Kim Nhãn Tinh Thú, nếu chạy trốn đó là chỉ có chết, liên hợp lại còn có khả năng chuyển bại thành thắng, hơn nữa các ngươi cam tâm mà về tay không sao?”
Cam tâm?
Tổn thất nhiều người như vậy, cái gì cũng đều không lấy được, sao bọn họ có thể cam tâm?
“Được, chúng ta nghe ngươi, bây giờ những người khác đi hấp dẫn chú ý của nó, cường giả Tiên Thiên chúng ta tới vây công nó!”
Nói thật dễ nghe một chút là hấp dẫn chú ý của Kim Nhãn Tinh Thú, khó nghe một chút, đó là đi làm vật hi sinh chịu chết, ai nguyện ý đi làm loại chuyện ngu xuẩn này?
“Không bằng để bọn họ đi?”
Một nam nhân có diện mạo gian xảo chợt liếc mắt, ánh mắt nhìn về phía mọi người chiến đội linh thú Phong Vân, nở nụ cười ha hả: “Ở trong những người này, thực lực của các ngươi là kém cỏi nhất, ở lại nơi này không có tác dụng gì, cho nên không bằng hy sinh vì đại cục một chút? Sau khi trở về ta nhất định sẽ dâng hương hỏa lập bài vị cho các ngươi.”
Càng chủ yếu hơn là, lúc trước những người này đã được không ít chỗ tốt, lúc này không cho bọn họ xuất lực sao cam tâm? Hơn nữa nếu bọn họ chết, đồ vật đoạt được có thể chia đều, chỗ tốt nhiều không thể tưởng tượng.
“Hắn là người của Vân Lĩnh Phái, ngoại hiệu là Tặc Thử, đã từng làm kẻ trộm, sau đó cũng không biết vì cơ duyên xảo hợp gì mà được thu vào Vân Lĩnh Phái.” Vân Thanh Ca nhìn nam nhân gian xảo, cúi đầu nói ở bên tai Quân Thanh Vũ.
“Tặc Thử? Tên gọi này lại rất thích hợp với hắn.” Quân Thanh Vũ nâng đôi mắt lên, ánh mắt thanh lãnh xuyên qua từng lớp mây đen dừng ở trên mặt âm hiểm của Tặc Thử.
Tặc Thử nheo đôi mắt vốn không lớn lại, dùng giọng sắc bén kia nói: “Rốt cuộc các ngươi có đồng ý hay không!”
Ở lúc bọn họ nói chuyện, lại một người ngã xuống dưới côn của Kim Nhãn Tinh Thú, tim của Tặc Thử đột nhiên nhấc lên cổ họng, một đôi mắt nhỏ tràn ngập tia kinh sợ.
Trọng Cửu cười nhạo một tiếng: “Ngươi cho chúng ta là đồ ngốc sao? Đi làm vật hi sinh này?”
“Đây là suy xét vì đại cục!”
“Đại cục? Ha ha!” Trọng Cửu ngửa đầu cười to hai tiếng: “Vậy vì sao ngươi không đi? Dựa vào cái gì mà người chiến đội linh thú Phong Vân chúng ta không thân chẳng quen mà hy sinh vì các ngươi?”
Sắc mặt của Tặc Thử đại biến, khuôn mặt nháy mắt trầm xuống.
Nếu không phải còn có Kim Nhãn Tinh Thú như hổ rình mồi ở bên cạnh, hắn đã sớm ra tay tàn nhẫn hung hăng đi dạy dỗ những hỗn đản này!
Kim Nhãn Tinh Thú khẽ đảo mắt, ánh mắt vừa chuyển đã dừng ở trên người Tặc Thử, cảm nhận được cổ áp bách cường đại kia, hắn hung hăng nghiến răng: “Các vị, mỗi thế lực chúng ta phân ra vài người đi hấp dẫn lực chú ý của nó, những người khác vây công từ bên cạnh.”
Mọi người đều gật đầu, dù sao cũng chỉ có phương pháp này.
Những người bị phân công ra nhất định là có thực lực kém cỏi nhất trong thế lực đó, cho dù biết lần đi này chính là đưa tới cửa để kim Nhãn Tinh Thú giết, lại không có bất kì kẻ nào có thể nghịch chuyển vận mệnh.
Trong lúc nhất thời trên khuôn mặt của những người đó đều hiện ra vẻ bi ai tuyệt vọng.
Từ đầu đến cuối, Quân Thanh Vũ chỉ thờ ơ lạnh nhạt, trên khuôn mặt không có vẻ thương hại. Đại lục này vốn là như thế, cường giả vi tôn, không có bất kì đạo nghĩa đáng nói nào, nếu gia nhập đội ngũ kia, thì phải chuẩn bị hy sinh.
Nàng còn không nhàn hạ đi quản loại chuyện này……
“Chúng ta đi!”
Lam Ba cắn răng một cái, nói: “Lăng Nhi, con đi sang bên cạnh, thúc thúc cần phải chiến đấu với Kim Nhãn Tinh Thú! Vì những bảo bối nó bảo vệ phía sau đó!”
Lam Y Lăng khẽ gật đầu, yên lặng thối lui sang một bên.
Trận chiến của cấp bậc Tiên Thien, đã tới trình độ những người như bọn họ không thể đến gần……
Nhìn thấy những nhân loại cấp thấp đó cũng dám công kích về phía mình, đáy mắt của Kim Nhãn Tinh Thú chợt lóe lửa giận, trường côn trong tay giơ lên đã chém ra một ánh sáng màu vàng, ầm một tiếng nhấc lên một trận động đất, những vật hi sinh đó xông vào trước trực tiếp bị đánh bay ra ngoài, miệng phun ra máu tươi, tứ chi rơi xuống đất.
Sắc mặt của đám người Lam Ba đồng thời đại biến, vốn muốn để những người đó hấp dẫn chú ý của Kim Nhãn Tinh Thú giáp công từ bên cạnh, ai ngờ những vật hi sinh đó còn chưa phát huy ra tác dụng, cũng đã ngã xuống không dậy nổi.
“Đáng chết, hiện tại chỉ có thể trực tiếp lên!” Lam Ba cắn chặt răng, vung tay lên nói: “Chư vị, chúng ta cùng đi đua ngươi chết ta sống với Kim Nhãn Tinh Thú!”
Trong phút chốc, trong đám người vụt ra hơn mười bóng dáng, động tác nhất trí chỉ về phía Kim Nhãn Tinh Thú.
Những người này cơ bản đều là ở Tiên Thiên cấp thấp, chỉ có hai người trung cấp, mà thực lực trên Tiên Thiên chênh lệch quá rõ ràng, dù là những người này cùng nhau lên, cũng không thể chế phục được Kim Nhãn Tinh Thú là Tiên Thiên cao cấp.
“Thiếu công tử, để lão phu cũng đi tham gia náo nhiệt, ha ha!” Đồng lão cười lớn hai tiếng, bóng dáng tuyết trắng đi về phía mọi người đang vây quanh Kim Nhãn Tinh Thú.
Trong nhiều cường giả Tiên Thiên như vậy, chỉ có lão nhân này sắc mặt vẫn luôn lạnh nhạt, bạch y không dính bụi trần, trong ánh mắt không có tia sợ hãi.
Vân Thanh Ca nâng đôi mắt lên, ánh mắt thanh lãnh xuyên qua mọi người dừng ở trên người kia lão nhân và Kim Nhãn Tinh Thú chiến đấu, đáy mắt chợt lóe ra một tia sáng làm người nhìn không hiểu……
Lam Ba đột nhiên ngăn cản công kích của Kim Nhãn Tinh Thú, gậy gộc cường đại kia rơi xuống trên thân kiếm của ông ta, như có một lực lượng hung hăng đánh vào ngực, làm ông ta thiếu chút nữa phun ra một búng máu.
Nhưng Lam Ba không bị Kim Nhãn Tinh Thú đánh hộc máu, nhưng khi nhìn thấy một màn kế tiếp, một ngụm máu tươi trực tiếp phun ra từ trong miệng của ông ta, tức giận rống lớn nói: “Nha đầu thúi, ngươi đang làm cái gì!”
Giờ khắc này, Lam Ba mở to đôi mắt, khóe mắt muốn nứt ra, hai mắt như là sung huyết đỏ bừng, hung hăng nhìn thiếu nữ thừa dịp bọn họ dây dưa với Kim Nhãn Tinh Thú mà đi lên trên đài hiến tế mở rương bảo vật ra……