Võ Thần Nghịch Thiên: Ma Phi Chí Tôn

Q.2 - Chương 62 - Muốn Cứu Hắn, Không Phải Là Không Có Biện Pháp

trước
tiếp

Cuồng phong chợt nổi lên.

Cảm nhận được khí thế cường đại ập vào trước mặt, sắc mặt như quan ngọc của Liễu Thiếu Ngọc hơi trầm xuống, trong đôi mắt đen vẫn luôn ôn nhuận rốt cuộc cũng có một tia ngưng trọng.

Cho dù bây giờ thực lực của hắn đã tăng lên không ít, nhưng cuối cùng vẫn chênh lệch một chút với đỉnh phong, nếu đến lúc bất đắc dĩ, chỉ có thể dùng lực lượng đã che dấu kia……

“Liễu Thiếu Ngọc, lá gan của ngươi không nhỏ, hôm nay chính là ngày chết của ngươi! Ha ha!”

Nam nhân trung niên ngửa đầu cười to hai tiếng, tất cả khí thế đều như một thanh kiếm sắc bén bắn về phía Liễu Thiếu Ngọc.

Ở dưới cuồng phong, khuôn mặt anh tuấn như ngọc của nam nhân lại bao phủ vẻ lạnh nhạt: “Cho dù như thế nào ta đều sẽ không đưa Đá Linh Hồn cho ngươi, có bản lĩnh ngươi đến lấy đi.”

Ầm!

Ngay ở lúc hắn nghiêng người qua, khí thế toàn thân nam nhân trung niên đều đập ở trên sơn môn cách đó không xa, một tiếng vang lớn chấn động rung trời, ngay lập tức đã khơi dậy một trận bụi mù.

Trong Lưu Nguyệt Môn, ánh mắt mọi người đều nhìn về phía không trung cách đó không xa, trong lòng hơi mang theo chấn động: “Đây…… Đây đã xảy ra chuyện gì?”

“Không biết, hình như có người đang chiến đấu.”

“Đi, chúng ta đi ra ngoài nhìn xem……”

“Đội trưởng!”

Ba Lâm quay đầu nhìn Quân Thanh Vũ bên cạnh, mày kiếm hơi nhíu: “Có thể là Hoa Lạc Y hay không?”

Nam nhân kia vốn còn ở trong phòng dưỡng thương, nhưng lúc hắn dẫn đội trưởng tiến đến thì mất tung tích, cũng không biết chạy đến nơi nào rồi……

Động tĩnh ngoài núi, có phải sẽ là Hoa Lạc Y làm ra hay không?

Quân Thanh Vũ trầm tư nửa ngày, nói: “Gọi Thất Dạ bọn họ đến, chúng ta đi nhìn xem, cho dù không phải là Hoa Lạc Y, bên kia nhất định đã xảy ra chuyện gì đó.”

Ánh mắt hơi trầm xuống, đáy mắt của Quân Thanh Vũ xẹt qua một tia lo lắng.

Hoa Lạc Y, tốt nhất ngươi không cần xảy ra chuyện, nếu không ta không ngại đại khai sát giới……

Trên sơn đạo uốn lượn, nam nhân trung niên mắt lạnh nhìn Liễu Thiếu Ngọc, đáy mắt xẹt qua một tia âm ngoan, ông ta cũng không nói nhiều rút vũ khí trong tay ra, cơ thể chợt lóe đã đến trước người Liễu Thiếu Ngọc.

Liễu Thiếu Ngọc tay mắt lanh lẹ nâng quạt xếp lên chặn công kích của đối phương, trong phút chốc một khí kình cường đại thông qua kiếm trong tay đối phương truyền vào ngực của hắn, bước chân kia lập tức lui về phía sau vài bước.

Một dòng máu tanh truyền tới cổ họng, lại bị hắn nuốt xuống, khuôn mặt như ngọc nở một nụ cười dịu dàng, giọng nói sạch sẽ mát lạnh như dòng suối chảy xuôi ngoài núi kia.

“Tổng quản Lạc Nguyệt Đảo cũng chỉ như thế.”

“Ha ha, Liễu Thiếu Ngọc, tới bây giờ rồi mà ngươi còn thể hiện.” Nam nhân trung niên cười to hai tiếng, kiếm trong tay bỗng nhiên thiên biến vạn hóa, hóa thành vô số thanh trường kiếm đồng thời công kích về phía Liễu Thiếu Ngọc.

Ở dưới cường thế, sắc mặt của Liễu Thiếu Ngọc hơi trầm xuống, hắn nhẹ nhàng vuốt ngọc giới trên ngón tay, trong mắt ôn nhuận hiện ra một tia sáng không dễ phát hiện.

Lại vào lúc này, một hồng y hiện ra trước mặt, quyến rũ như máu, phong hoa tuyệt đại.

Khuôn mặt của nam nhân lại như yêu nghiệt, ngọn lửa giữa mày khiến hắn càng thêm tuyệt mỹ, làn da trắng nõn như một mỹ ngọc trong suốt, môi đỏ mê người khẽ cong lên một độ cong.

Dù là bốn chữ khuynh quốc khuynh thành, đều khó có thể dùng để hình dung nam nhân này.

“Hoa Lạc Y!” Khuôn mặt anh tuấn của Liễu Thiếu Ngọc đại biến: “Mau tránh ra!”

Hoa Lạc Y không nói gì, hắn lẳng lặng nhìn vô số trường kiếm phá trường không, môi đỏ cong gợi lên nụ cười như yêu nghiệt dụ hoặc lòng người.

Phụt!

Vô số kiếm xuyên thủng thân thể của hắn, trong phút chốc máu tươi phun ra, chỉ là hắn như không có thống khổ gì, nụ cười bên khóe môi lại tuyệt mỹ như vậy.

Ầm!

Một lực lượng không hiểu ở đâu từ trong cơ thể Hoa Lạc Y bạo phát ra, bao vây lấy vô số giọt máu nhằm về phía nam nhân trung niên, phụt một tiếng, cơ thể của nam nhân trung niên chợt bay ngược ra ngoài, kinh ngạc nhìn về phía nam nhân hồng y như vải rách rơi xuống kia.

“Hoa Lạc Y!”

Trên sơn đạo, Quân Thanh Vũ nhìn nam nhân ngã vào trong vũng máu kia, trong lòng tràn ngập lửa giận và bi thương, lúc này cuối cùng nàng vẫn tới chậm một bước sao……

Đã tới chậm một bước, đã xảy ra kết cục không muốn xảy ra nhất.

“Hoa Lạc Y, ngươi chống đỡ, bây giờ ta trị liệu cho ngươi!”

Nàng ngồi xổm trước mặt Hoa Lạc Y, vội vàng cầm Trị Liệu Trận ra, một cái không đủ, nàng cầm hai cái, hai cái không đủ, nàng lấy ra ba cái, dù là mồ hôi đầy đầu, máu tươi kia vẫn không ngăn được từ trong cơ thể bị xuyên thủng của hắn kia chảy ra……

Liễu Thiếu Ngọc nắm chặt nắm đấm, hắn rũ mắt nhìn vô số vết thủng trên người Hoa Lạc Y, khẽ nhắm đôi mắt lại, giọng nói kia run rẩy không thể kiềm chế.

“Vô dụng, hắn không chỉ là bị kiếm xuyên thủng lục phủ ngũ tạng, còn ở một khắc cuối cùng giải phóng lực lượng không thể sử dụng trong cơ thể, cho dù phục hồi thân thể của hắn như cũ, vậy lực lượng kia cũng sẽ khiến hắn nổ tan xác.”

Nếu không phải như thế, tổng quản Lạc Nguyệt Đảo cũng sẽ không bị hắn đánh bay ra ngoài, nhưng cho dù Hoa Lạc Y giải phóng lực lượng, có thể làm được, cũng chỉ là như thế mà thôi.

Nhưng mà khiến Liễu Thiếu Ngọc không rõ chính là, vì sao Hoa Lạc Y phải cứu hắn?

Ngón tay của Quân Thanh Vũ đột nhiên run rẩy lên, nhưng run rẩy lợi hại hơn chính là lòng của nàng, mặc kệ đêm hôm đó nam nhân này nói gì đó, nhưng không gì đáng trách, hắn làm cho nàng rất nhiều, vì Đá Linh Hồn, hắn không tiếc lấy thân mạo hiểm, chẳng sợ bị trọng thương cũng kiên trì đưa Đá Linh Hồn về rồi bị hôn mê.

Nàng tuyệt đối không để hắn chết, tuyệt đối không!

“Tiểu vũ……”

Một tiếng suy yếu từ trong miệng nam nhân trên mặt đất phát ra.

Lòng của Quân Thanh Vũ chấn động một chút, vội vàng cúi đầu nhìn nam nhân hồng y nằm trong vũng máu, máu kia thấm vào mặt đất, càng khiến hắn thêm quyến rũ.

Chỉ là giờ phút này sắc mặt yêu nghiệt của nam nhân tái nhợt, mặt mày suy yếu không chớp mắt nhìn Quân Thanh Vũ.

“Tiểu vũ, ta vẫn luôn chưa tới kịp nói một tiếng với nàng…… Rất xin lỗi.”

Ngày đó hắn không nên xúc động, không nên vọng tưởng xâm phạm nàng, mấy ngày nay rõ ràng muốn đi xin lỗi với nàng, nhưng vẫn không có dũng khí này.

“Hoa Lạc Y.” Giọng nói của Quân Thanh Vũ run rẩy: “Hoa Lạc Y, vì sao ngươi muốn làm như vậy? Vì sao?”

“Nàng đã từng nói qua một câu, hắn là bằng hữu rất quan trọng của nàng.” Sắc mặt của Hoa Lạc Y tái nhợt, hơi thở kia cũng lộ ra suy yếu: “Nếu hắn chết, nàng hẳn là…… Hẳn là sẽ khóc, ta không muốn nhìn thấy nàng khóc…… Tiểu vũ, rất xin lỗi.”

Giờ khắc này, như một tảng đá hung hăng đâm vào trong lòng Quân Thanh Vũ, khiến lòng của nàng khơi dậy gợn sóng mãnh liệt.

Hắn cứu Liễu hồ ly, chỉ là bởi vì nàng?

Tên ngu ngốc này!

Quân Thanh Vũ ôm chặt nam nhân trong lòng, giọng run rẩy nói: “Hoa Lạc Y, ta sẽ không làm ngươi chết, tuyệt đối không!”

Bây giờ còn có biện pháp gì có thể cứu hắn? Nhất định có biện pháp nào đó……

“Tiểu chủ nhân, ngươi từ bỏ đi.” Trong linh hồn truyền đến giọng nói bất đắc dĩ của Vô Đạo lão nhân: “Lục phủ ngũ tạng của hắn đều bị xuyên thủng, đã không thể cứu……”

Lòng của Quân Thanh Vũ trầm xuống.

Ngay cả tiền bối đều nói không có cách nào? Chẳng lẽ Hoa Lạc Y thật sự muốn chết ở chỗ này? Chính mình còn pahri trơ mắt nhìn hắn chết?

“Tiểu vũ.” Hoa Lạc Y giơ tay khẽ vuốt gương mặt của Quân Thanh Vũ, mắt phượng hiện ra một tia đau long: “Nàng khóc sao?”

Khóc?

Quân Thanh Vũ sợ run lên một chút.

Kiếp trước nàng không có thực lực, cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn người thân quan trọng chết, cả đời này còn phải giẫm lên vết xe đổ sao?

Sau khi trùng sinh, nàng đã từng thề, tuyệt đối sẽ không để bất luận kẻ nào lại chết ở nàng trước mặt lần nữa, nhưng giờ khắc này lại là dạng vô lực này……

Nếu thực lực của nàng không thể bảo vệ người quan trọng, vậy giữ lại còn có tác dụng gì?

“Tiểu vũ, nàng đang khóc vì ta sao?” Hoa Lạc Y khẽ lau nước mắt trên mặt nàng, nở nụ cười yêu nghiệt: “Ta lại không muốn nhìn thấy nàng khóc nên mới cứu hắn, cuối cùng nàng vẫn khóc, nhưng không biết vì sao, ta lại cảm thấy rất hạnh phúc……”

“Hoa Lạc Y……” Quân Thanh Vũ cầm hắn tay, sau khi cảm giác được lạnh lẽo trong lòng bàn tay của nam nhân, sợ run càng thêm lợi hại.

“Khụ khụ!”

Hoa Lạc Y ho khan hai tiếng, phun ra một ngụm máu tươi, ánh mắt tràn ngập quyến luyến của hắn dừng ở trên khuôn mặt của Quân Thanh Vũ, nở nụ cười. yêu nghiệt

Nàng không hề tức với hành vi đêm đó của hắn.

Như thế, hắn đã thỏa mãn rồi……

“Tiểu vũ, nếu có kiếp sau, có thể cho ta một cơ hội được không?”

Quân Thanh Vũ nắm hắn tay hơi chấn động, theo bản năng quay đầu nhìn về phía Vô Tình, khi nhìn thấy Vô Tình gật đầu với nàng, nàng lại rũ mắt nhìn Hoa Lạc Y.

“Được.”

Nụ cười thỏa mãn của Hoa Lạc Y như hài tử được cho kẹo, tay hắn chậm rãi từ trong tay Quân Thanh Vũ rơi xuống, dần dần rơi xuống mặt đất.

Có thể được nàng bảo đảm, hắn lại không tiếc nuối.

“Tiêu Nguyệt, ngươi nói vì sao công tử muốn để Thanh Vũ tiểu thư đồng ý với hắn?” Nguyên Nguyên dùng cánh tay thọc vào bả vai của Tiêu Nguyệt, nghi hoặc quay đầu hỏi.

Với tính cách của công tử sẽ không đồng ý mới đúng……

“Nguyên Nguyên, ngươi cũng nên động não chút.” Tiêu Nguyệt vỗ cái ót của Nguyên Nguyên: “Công tử không giống người, hắn có thọ mệnh rất dài, sớm hay muộn Thanh Vũ tiểu thư cũng sẽ đuổi theo công tử, mà tới cuối võ giả rồi, sinh mệnh chính là vĩnh viễn không chết, sao bọn họ có thể có kiếp sau? Cho dù thật sự bất hạnh…… Ta chỉ là nói cách khác, bất hạnh có kiếp sau, vậy cũng chỉ là cơ hội mà thôi, cơ hội hiểu hay không? Công tử sẽ không nhường nàng cho bất luận kẻ nào……”

Tiêu Nguyệt nhìn nam nhân khoanh tay mà đứng phía trước, trên khuôn mặt thanh tú là một vẻ khát khao.

“Nhưng, công tử và Thanh Vũ tiểu thư là tuyệt đối không có kiếp sau, ngay cả cơ hội hắn cũng đều sẽ không có được.”

Thiên phú của hai người kia đều cường hãn như thế, tất nhiên có thể bước lên đỉnh cao kia, hưởng thụ cuộc sống vĩnh viễn không hết, nguyên nhân chính là như thế, công tử mới có thể để nàng đáp ứng.

……

Quân Thanh Vũ khẽ rũ đôi mắt xuống, từ từ đặt Hoa Lạc Y lên trên mặt đất, một khắc kia, trong lòng nàng bùng lên sát khí xưa nay chưa từng có, sát ý mãnh liệt kia như có thể cắn nuốt người ta.

“Các ngươi đều đáng chết!”

Ầm!

Khí thế mãnh liệt ầm ầm bùng nổ, theo nàng đứng lên, tóc đen không gió tự bay, ánh mắt nhiễm đỏ nhìn về phía mọi người Lạc Nguyệt Đảo.

Đây là lần đầu tiên nàng tức giận như vậy từ khi trùng sinh tới nay!

Tức giận đến bầm thây vạn đoạn những người này đều khó có thể tiêu trừ sát khí trong lòng.

“Ha ha.” Nam nhân trung niên vốn bị khí thế của nàng dọa sợ, chợt phục hồi tinh thần lại, ngửa đầu cười to nói: “Ngay cả Liễu Thiếu Ngọc đều không làm gì được ta, chỉ bằng ngươi tiểu nha đầu này sao? Chẳng lẽ ngươi còn mạnh hơn tên hỗn đản Liễu Thiếu Ngọc này?”

Tiểu nha đầu còn chưa đến Tiên Thiên, cũng có thể giết ông ta sao? Quá không biết tự lượng sức mình? Hạt gạo mà dám sánh với châu ngọc, cũng có lá gan giành vinh quang với nhật nguyệt, nàng biết chữ chết viết như thế nào không?

Nhưng khi nhìn thấy một màn kế tiếp, nụ cười trên mặt nam nhân trung niên cứng lại……

Ngọn lửa mãnh liệt từ trên người thiếu nữ nhảy lên trên không, chiếu sáng khắp không trung ửng đỏ một mảnh, ở dưới không trung ửng đỏ, một con Chu Tước khổng lồ lượn quanh.

Tới giờ khắc này rồi, mọi người mới biết, cái gì mới là kinh diễm chân chính!

Cả người Chu Tước đốt cháy liệt hỏa hừng hực, nhiệt độ nóng cháy khiến người ta như đang ở biển lửa, thân thể của nó vô cùng to lớn, bao phủ nửa bầu trời.

Đặc biệt là đôi mắt đỏ kia của Chu Tước, lãnh khốc khí phách, bễ nghễ thiên hạ, như toàn bộ trong thiên hạ, duy chỉ có hắn mới là vương giả, tư thái cao cao tại thượng kia há là đế vương nhân gian có thể so sánh?

Hắn và Vô Tình tiên nhân chi tư mỗi người mỗi vẻ, lại như khiếp sợ làm mọi người không thể dời ánh mắt đi.

“Trời ạ, linh thú kia là cấp bậc gì?”

“Đây hẳn là Chu Tước trong truyền thuyết, khí thế kia cũng quá khiếp người.”

“Ta mẹ nó! Ta cho rằng tiểu nữ hài Tiên Thiên trung cấp kia đã là át chủ bài cường đại nhất của nàng, không nghĩ tới ở trong tay nàng còn có một con cường hãn hơn, nàng còn át chủ bài dám mang ra ùn ùn không dứt một chút không? Đừng đả kích người như vậy được hay không, nếu ta có một linh thú nửa Tiên Thiên đoán chừng nằm mơ đều sẽ cười tỉnh.”

Nhưng nàng thì sao?

Người với người thật sự là hù chết người.

Bên ngoài Lưu Nguyệt Môn đã sớm tụ tập một đám đệ tử xem kịch vui, khi nhìn thấy một màn sáng mù mắt mọi người này, thiếu chút nữa cả kinh cắn rớt đầu lưỡi của mình.

Dưới ngọn lửa, tóc đen theo gió mà bay, Quân Thanh Vũ nâng khuôn mặt tuyệt mỹ lên, trong hai mắt là một tia sát khí: “Chu Tước, đưa lực lượng của ngươi cho ta mượn.”

Chu Tước rũ mắt nhìn thiếu nữ phía dưới, lãnh khốc nói: “Ngươi xác định muốn làm như vậy? Lực lượng của ta thân thể của ngươi không thể thừa nhận, vì thế cần phải trả giá đại giới không nhỏ.”

“Đúng!” Sát ý trong lòng Quân Thanh Vũ mọc lan tràn, trong mắt đen dần tràn ngập tia khát máu: “Ta phải tự tay giết bọn họ! Nếu không không thể bình ổn lửa giận của ta!”

Chu Tước trầm mặc nửa ngày, hơi gật đầu: “Được, nếu đây là lựa chọn của ngươi, ta tất nhiên sẽ thỏa mãn ngươi.”

Càng quan trọng là, nếu hôm nay không cho nàng tự mình động thủ, sau này chuyện này sẽ trở thành tâm ma nàng vĩnh viễn cũng không qua được, nói không chừng sẽ khiến tu vi dừng bước không tăng.

Cho dù vì thế mà hai bọn họ đều cần trả giá đại giới không nhỏ, nhưng chỉ cần có thể bình ổn tức giận của nàng, vậy để nàng mượn lực lượng thì như thế nào?

Trong khoảnh khắc, vô số ngọn lửa dũng mãnh xông về phía Quân Thanh Vũ, như đang bị nàng hấp thu, tất cả tiến vào thân thể, lực lượng trên người nàng dần tăng lên từng chút, cường đại khiến người ta không nhịn được ngạc nhiên.

Liễu Thiếu Ngọc đứng ở sau lưng Quân Thanh Vũ, trong đôi mắt ôn nhuận lại là một tia tự trách.

Tất cả hậu quả đều là bởi vì hắn mà ra, Hoa Lạc Y chết, còn có tức giận của nàng…… Ánh mắt của hắn dừng lại ở trên nhẫn ngọc.

Nếu lúc ấy hắn không do dự muốn dùng lực lượng này, nói không chừng Hoa Lạc Y sẽ không cần vì cứu hắn mà chết hay không, nhưng nếu dùng lực lượng này, thì sẽ dẫn những người càng cường đó tới.

Cho nên ở một khắc kia, hắn đã do dự.

Nhưng hắn trăm triệu lần không nghĩ tới Hoa Lạc Y ở đây, cũng không nghĩ tới hắn sẽ cứu mình, nhưng mà lúc ấy ở lúc hắn muốn dùng lực lượng kia cũng đã không còn kịp nữa rồi……

“Công tử, không đi trợ giúp Thanh Vũ tiểu thư sao?” Tiêu Nguyệt ngước mắt nhìn về phía Vô Tình, khẽ nhấp môi mỏng: “Bây giờ Thanh Vũ tiểu thư……”

“Không cần.”

Ánh mắt của Vô Tình dừng ở trên bạch y đặt mình trong ngọn lửa kia, bàn tay theo bản năng nắm chặt……

“Công tử……”

Lòng của Tiêu Nguyệt hung hăng chấn động.

Đây chính là cách công tử biểu đạt cảm tình của mình, cho dù trong lòng lo lắng cũng mặc kệ nữ nhân mình yêu đi làm chuyện muốn làm, nếu nàng không phát tiết tức giận trong lòng ra, chỉ sợ cực kỳ bất lợi với nàng.

Tiêu Nguyệt đột nhiên cảm thấy đau long cho công tử nhà mình, vì Thanh Vũ tiểu thư sợ mà để hắn trả giá tất cả hắn cũng đều cam nguyện, hơn nữa cho nàng toàn bộ tự do và tín nhiệm, cho dù nàng vì một nam nhân khác mà đại khai sát giới, công tử vẫn đứng ở sau lưng nàng lặng lẽ bảo vệ nàng.

May mà Thanh Vũ tiểu thư cũng không phải không có cảm giác với công tử, như thế là đủ rồi……

Quân Thanh Vũ chậm rãi cúi đầu, ánh mắt khát máu đảo qua mọi người Lạc Nguyệt Đảo bị dọa sợ, một khắc kia, sát khí trên người nàng như gió thu cuốn hết lá vàng quét về phía mọi người.

Hiện giờ xoay quanh ở trong đầu nàng chỉ có một ý tưởng……

Giết bọn họ!

Xoạt!

Thân hình nhanh chóng hiện lên, bóng dáng của thiếu nữ đã đứng ở trước mặt một người trong đó, kiếm trong tay xẹt qua một độ cong, như tia chớp chém lên trên cánh tay của người nọ.

“A!”

Một tiếng hét tê tâm liệt phế chấn vang toàn bộ sơn đạo.

Mọi người đều sợ ngây người, ngạc nhiên nhìn khí thế tràn ngập thích giết chóc của thiếu nữ bạch y kia.

Nàng không có một đao kết thúc bọn họ, mà là bắt đầu từ cánh tay, từng đao cắt bỏ thịt từ thân thể của bọn họ, máu tươi đầm đìa khiến người ta cảm giác sởn tóc gáy……

Bây giờ trong mắt Quân Thanh Vũ chỉ có giết chóc.

Quân béo, ngoại công và cữu cữu, sư phụ, Gia Cát Vân…… Kiếp trước những người đó bởi vì nàng vô lực mà ngã xuống lại hiện ra ở trước mắt nàng, dần dần hành ảnh Hoa Lạc Y bị vô số thanh kiếm đâm thủng thân thể chồng lên, khiến lòng của nàng cũng đau đớn……

Máu tươi xoẹt qua chóp mũi, nàng lại như không phát hiện ra, lúc kiếm trong tay rơi xuống, lại một miếng thịt bị nàng cắt xuống……

“Kẻ điên, nàng là kẻ điên!” Nam nhân trung niên run rẩy, lại là lần đầu tiên trong cuộc đời cảm thấy sợ hãi.

Nữ nhân này bị điên rồi! Còn tiếp tục như vậy, người của Lạc Nguyệt Đảo đều phải toàn quân bị diệt!

“Rút lui! Mau rút lui!” Nam nhân trung niên sợ tới mức sắc mặt tái nhợt, vội vàng phất tay quát to: “Đừng chiến đấu với kẻ điên này, chúng ta nahnh chạy về Lạc Nguyệt Đảo!”

Vừa dứt lời, một thanh kiếm chợt hiện lên, chém hai chân của hắn xuống, nam nhân trung niên tê tâm liệt phế lớn tiếng hét, ánh mắt kia lộ ra tia tuyệt vọng.

“Trốn, các ngươi trốn cho ta!”

Ánh mắt khát máu của Quân Thanh Vũ dừng ở trên người nam nhân trung niên, từ từ đi về phía ông ta, trong khoảnh khắc, khí thế toàn thân kích ra ép ông ta không thở nổi.

“Ngươi là kẻ điên, ngươi là kẻ điên!” Giọng nói của nam nhân trung niên run rẩy.

Người này căn bản là người điên!

Lực lượng của nhân loại và linh thú cũng không giống nhau, nàng lại để linh thú cho nàng mượn lực lượng, đây không phải là chuyện chỉ kẻ điên mới có thể làm được thì là cái gì? Chỉ có kẻ điên mới có thể dùng loại biện pháp khát máu này đối phó với kẻ địch!

Nhìn Quân Thanh Vũ đi về phía mình, nam nhân trung niên hoảng sợ hét lớn nói: “Không! Ta là người của Lạc Nguyệt Đảo, các ngươi không thể đối với ta như vậy! Bằng không đảo chủ chúng ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi.”

Quân Thanh Vũ nâng khuôn mặt không biểu cảm lên, trên thân kiếm màu đỏ trong tay thiêu đốt một ngọn lửa, ngay ở lúc nàng nâng đại kiếm lên, giọng nói của nam nhân trung niên đều thay đổi.

“Ngươi giết ta đi, cho ta một cái thống khoái, người tra tấn như vậy thì tính là cái gì?”

Trốn?

Ông ta đã không có ý tưởng này.

Ngay cả chân cũng không còn thì trốn cái rắm! Bây giờ ông ta chỉ hy vọng nữ nhân này có thể cho ông một cái chết thống khoái, cũng tốt hơn loại tra tấn tê tâm liệt phế này.

Vận may đao lạc.

Bàn tay của nam nhân trung niên bị chém xuống, rơi xuống bụi cỏ bên cạnh, đau đớn kịch liệt kia khiến ông ta như muốn ngất đi, nhưng ông ta cũng là nghị lực vượt qua người thường, dù thế nào cũng không thể hôn mê.

“Ngươi dùng tay nào giết hắn? Vừa rồi hình như ta nhìn thấy hai tay ngươi đều dùng!”

“Không!”

Một chữ không mới nói ra miệng, một bàn tay khác cũng bị chém xuống, máu tươi từ chỗ bị chém chảy ra, một màn kinh tâm này khiến các đệ tử ở đây nhìn đều đánh cái rùng mình.

Lúc này, rốt cuộc bọn họ biết với những người Đổng Phi Nhiên đó mà nói, nàng xác thật quá nhân từ, nếu dùng loại phương pháp này đối phó với bọn họ, vậy mới là chân chính sống không bằng chết.

“Ngươi giết ta đi, ta cầu xin ngươi, giết ta đi!” Sắc mặt của nam nhân trung niên tái nhợt, đau khổ cầu xin nói.

Trong mắt Quân Thanh Vũ hiện lên tia khát máu, lạnh lùng nhìn nam nhân trung niên: “Ta nhớ ra rồi, cánh tay của ngươi cũng dùng sức, chém đứt bàn tay ngươi còn không có tác dụng, hai cánh tay này ta cũng nhận lấy……”

Nam nhân trung niên hoảng sợ trợn to đôi mắt.

Ông ta không nghĩ tới, một nữ nhân có thể tàn nhẫn đến trình độ như thế, nàng vẫn là nữ nhân sao? Sao Liễu Thiếu Ngọc có thể sẽ quen biết biến thái như vậy?

Vô Tình nhìn thiếu nữ thân nhiễm máu tươi kia, trong ánh mắt hiện ra một tia dao động.

Chỉ có hắn mới rõ, bởi vì kiếp trước đã trải qua những bi thảm đó, cả đời này nàng càng thêm quý trọng bằng hữu bên người, mặc kệ Hoa Lạc Y như thế nào, ở trong lòng nàng cũng có chỗ cho bằng hữu.

Cho nên, nàng sẽ không để người giết hắn chết dễ dàng.

Trên mặt đất, thi thể nằm khắp nơi, máu tươi nhiễm đỏ khắp vùng núi tràn ngập mây mù, ở trong những thi thể đó, thiếu nữ đón gió mà đứng, y phục bị máu nhiễm đỏ không gió tự bay.

Nàng nâng trường kiếm lên, lúc kiếm khí xẹt qua, hai cánh tay rơi xuống mặt đất, máu tươi từ chỗ đứt tay chảy ra, mà lúc này nam nhân trung niên không kiên trì nổi mà ngất đi.

Cho dù Quân Thanh Vũ không chém bổ một đao cuối cùng cho ông ta, nhưng bởi vì mất quá nhiều máu tính mạng của nam nhân cứ như vậy từ từ mất đi……

Có lẽ là di chứng mượn lực lượng của Chu Tước, lại có lẽ là quá tức giận đến thương tâm, khiến thân thể của nàng cuối cùng không chịu nổi từ từ ngã xuống.

Ngay ở lúc nàng sắp ngã xuống mặt đất, một cánh tay duỗi lại kéo nàng vào trong lòng.

Nhiệt độ quen thuộc kia khiến lòng của nàng rốt cuộc cũng đươc thả lỏng, nắm chặt vạt áo của nam nhân, vùi đầu vào trong ngực của hắn, cơ thể khẽ run rẩy.

“Vô Tình……”

Nam nhân ôm chặt thân thể khẽ run của nàng, rũ mắt nói: “Mặc kệ xảy ra chuyện gì, ta vĩnh viễn ở phía sau nàng.”

Đúng vậy, mặc kệ xảy ra chuyện gì, nam nhân này vĩnh viễn ở phía sau nàng, không rời không bỏ.

Chu Tước từ trên bầu trời giáng xuống, hồng y khí phách lãnh khốc, trên khuôn mặt anh tuấn của hắn luôn không có biểu cảm, nhưng khi nhìn Quân Thanh Vũ, tỏng mắt đỏ lãnh khốc hiện ra tia sáng mỏng manh.

“Nếu muốn cứu hắn, không phải là không có cách nào.”

Cơ thể của Quân Thanh Vũ chôn ở trong lòng Vô Tình run lên, ngẩng đầu nhìn Chu Tước, nàng sợ mình nghe lầm nên hỏi lại một lần nữa: “Ngươi nói cái gì?”

“Người chết không thể sống lại, điểm này ta cũng không thể thay đổi.” Chu Tước rũ mắt nhìn Quân Thanh Vũ, khi nhìn thấy đôi mắt của đối phương ảm đạm, mày kiếm khẽ nhíu lại, lãnh khốc nói: “Nhưng, có thể để hắn xuất hiện ở một hình thái khác……”

Quân Thanh Vũ đột nhiên chấn động: “Lời này là có ý gì?”

Một loại hình thái khác?

“Long Viêm Kiếm của ngươi cần có một khí linh, mà linh hồn của hắn vừa lúc có thể luyện thành khí linh, chẳng qua cần dùng đến Kim Liên Tử lần trước ngươi có được.”

Khí linh?

Quân Thanh Vũ mở to hai mắt, sao nàng không nghĩ tới điểm này? Nếu Hoa Lạc Y trở thành khí linh của thần kiếm Long Viêm Kiếm, ít nhất linh hồn của hắn có thể bảo tồn, dù là sau này trọng tố thân thể cũng không phải không có khả năng.

“Vừa rồi ta cho ngươi mượn lực lượng, cho nên kế tiếp cần ngủ say một đoạn thời gian, phương pháp luyện chế khí linh ta giao cho ngươi sau, chuyện này sẽ do ngươi tự mình luyện chế, nhưng với thân thể hiện giờ của ngươi cần tĩnh dưỡng mấy tháng, trong lúc này cần dùng đến Kim Liên Tử làm linh hồn của hắn có thể bảo tồn ở trong thân thể.”

Chu Tước không nói Quân Thanh Vũ còn không cảm thấy, hắn vừa nói như vậy, lại cảm giác cả người như lửa đốt.

Nàng luôn không sợ nhất chính là hỏa, cho dù là Linh Hồn Luyện Ngục mang cho nàng cũng chỉ là hưởng thụ, nhưng lúc này, lại chân chính cảm nhận được thống khổ hỏa mang đến cho nàng.

Đây chính là di chứng khi dùng lực lượng không thuộc về mình? Tư vị như thế thật đúng là sống không bằng chết! Chỉ là nghĩ đến Hoa Lạc Y còn có thể sống lại, lòng của nàng đều thả lỏng xuống, loại cảm giác thay đổi này rất nhanh khiến nàng vô cùng mệt mỏi, mí mắt dần đóng lại……

Chu Tước nhìn Quân Thanh Vũ, không đánh thức nàng, mà là từ túi Càn Khôn Vạn Vật lấy ra một quả Kim Liên Tử nhét vào trong miệng Hoa Lạc Y.

Có Kim Liên Tử này, ít nhất linh hồn của hắn sẽ không tan đi.

Mà hắn cũng nên tiến vào ngủ say để khôi phục lực lượng.

……

Cho dù lực lượng của Chu Tước cường đại, lại khiến Quân Thanh Vũ suốt ba tháng đều ở vào trong nước sôi lửa bỏng, đau đớn kịch liệt kia khiến nàng ngay cả giường cũng đều không thể bò lên.

Nhưng lần này nàng cũng không phải không hề có thu hoạch gì.

Cho dù thực lực không có tăng trưởng, nhưng trải qua Hỏa của Chu Tước đốt cháy một lần, cường độ thân thể của nàng đã tới nửa Tiên Thiên, nói cách khác, nếu gặp được một nửa Tiên Thiên, mặc dù nàng không có bất kì phòng bị gì, cũng không thể tổn thương đến nàng chút nào.

Có lẽ đây chính là thu hoạch ngoài ý muốn.

Trong lúc này, không ít người tới cửa bái phỏng đều bị đám người Ba Lâm ngăn ở bên ngoài, có chút vọng tưởng mạnh mẽ xông vào, tỷ như đám người môn chủ, khi trông thấy Thất Dạ hung thần ác sát, thì vội vàng quay đầu rời đi, cho nên mấy ngày này trong phòng tu luyện lại rất yên tĩnh.

Mà có thể tiến vào thăm cũng chỉ có Sơn Dung lão nhân và nhóm Ngọc Lâm Phong.

Một số đứng xem cũng không có kinh thiên động địa, có thể nói là tính áp đảo thắng lợi, nhưng hoàn toàn đi sâu vào lòng người, cho dù là thủ đoạn của Quân Thanh Vũ, hay là nàng có được Chu Tước.

Đây chính là linh thú Thánh Cảnh.

Tuy Vô Tình cũng là Thánh Cảnh, nhưng Vô Tình chỉ là nam nhân của nàng mà thôi, không thuộc về lực lượng của riêng nàng, đổi thành linh thú thì không giống nhau, ở trong đại lục, thực lực của linh thú sẽ thuộc về võ giả của mình, cho dù là cường giả Thánh Cảnh nhìn thấy nàng cũng đều phải nói chuyện bình đẳng với nàng.

Những người đó không đến nịnh bợ mới là ngu ngốc.

Trong đại sảnh, lão nhân nhìn thiếu nữ từ nắng sớm đi tới, ngay lập tức đứng lên, ánh mắt nhìn chằm chằm nàng: “Nha đầu, thân thể của ngươi bình phục chưa?”

“Ừ.” Quân Thanh Vũ gật đầu: “Khôi phục không tồi, lão nhân, hôm nay ngươi tới tìm ta là có chuyện gì?”

“A, là thế này.” Khuôn mặt của lão nhân nghiêm lại, chậm rãi ngồi xuống: “Ta muốn nói tình huống của Lạc Nguyệt Đảo với ngươi.”

“Lạc Nguyệt Đảo?” Quân Thanh Vũ nhíu mày lại, khó hiểu hỏi.

“Không sai, nha đầu, ngươi hẳn là biết môn phái nhất lưu trong đại lục đều có được một cường giả Thánh Cảnh tọa trấn, chỉ có được Thánh Cảnh, mới có tư cách trở thành môn phái nhất lưu, nhưng môn phái nhất lưu cũng có phân chia, tỷ như nói Lưu Nguyệt Môn chúng ta chính là lót đế.”

Nói đến lời này, lão nhân có chút đỏ mặt: “Không có biện pháp, mấy năm nay ta vẫn luôn trầm mê với luyện trận, giao môn phái cho tiểu tử Cố Ngôn kia xử lý, ai ngờ tiểu tử kia quá ngu ngốc, quản môn phái thành như vậy, mà Lạc Nguyệt Đảo kia chính là thế lực cường đại nhất trong môn phái nhất lưu, nghe nói trong Lạc Nguyệt Đảo kia có ba cường giả Thánh Cảnh tọa trấn, cho nên vẫn luôn cầm cờ đi trước.”

“Ừ.” Quân Thanh Vũ lạnh nhạt gật đầu: “Sau đó thì sao?”

“Sau đó…… Sau đó ngươi giết người của Lạc Nguyệt Đảo, một cường giả Tiên Thiên đỉnh phong với Lạc Nguyệt Đảo mà nói cũng rất quan trọng, cuối cùng lại bị ngươi giết.” Lão nhân trừng mắt nhìn Quân Thanh Vũ, giọng nói không có trách cứ gì: “Nhưng ta đã ngăn chặn tất cả người nhìn thấy chuyện ngày đó rồi, hơn nữa vì thế mà xử lý những người Bạch Y và La Dật đó, nha đầu, ta làm như vậy đều là vì bảo vệ ngươi, những đệ tử khác tuyệt đối sẽ không bại lộ ngươi ra ngoài, chỉ có Lưu Nguyệt Môn tốt bọn họ mới tốt, những người Bạch Y đó thì không nhất định, vì ngươi có thể tồn tại, chỉ có thể để cho bọn họ vĩnh viễn không nói ra lời.”

“Ta biết rồi.”

Sao Quân Thanh Vũ không hiểu hành vi của lão nhân? Huống chi đại lục này, cũng không ai có lòng nhân từ với người khác, vì mình có thể sống, cái gì cũng đều có thể làm ra.

“Chỉ là như vậy còn chưa đủ.” Lão nhân nhìn Quân Thanh Vũ, thở dài: “Dù sao Lạc Nguyệt Đảo biến mất nhiều người như vậy, khẳng định sẽ tìm ra, sớm muộn gì cũng sẽ tìm được ngươi cầm đầu, bởi vậy bằng hữu tên là Liễu Thiếu Ngọc kia của ngươi đã rời khỏi môn phái, ôm tất cả chuyện ngày đó lên trên đầu mình.”

“Liễu hồ ly?” Quân Thanh Vũ ngạc nhiên nhìn lão nhân: “Như vậy chẳng phải hắn sẽ bị người của Lạc Nguyệt Đảo đuổi giết sao?”

Lão nhân bất đắc dĩ lắc đầu: “Ta đoán bởi vì việc này là hắn dẫn đến, cho nên hắn muốn một mình gánh vác, chỉ có như vậy ngươi mới không bị liên lụy, nhưng sau đó ta cũng đã điều tra xong, sở dĩ Liễu Thiếu Ngọc và Lạc Nguyệt Đảo nổi lên tranh cãi là vì trộm Đá Linh Hồn, không thể không nói, nha đầu, ngươi xác thật kết giao được một số bằng hữu thật tình thật lòng.”

Cái gì gọi là hoạn nạn mới thấy chân tình? Những người bình thường nói hay thế nào thì ở thời khắc mấu chốt vẫn bỏ ngươi lại chạy trốn, không phải là bằng hữu chân chính, chỉ có khi gặp phải nguy hiểm, vì để ngươi sống sót mà không tiếc lấy thân gánh vác nguy hiểm mới gọi là bằng hữu chân chính.

Tuy Liễu Thiếu Ngọc phong lưu đa tình, nhưng không thể không nói, hắn xác thật là một bằng hữu đáng giá khiến người ta trả giá cho hắn.

Trong lòng Quân Thanh Vũ ngũ vị phức tạp, cả đời này nàng có thể kết giao với bằng hữu như Liễu Thiếu Ngọc, có lẽ thật sự là may mắn của nàng……

“Nha đầu, ngươi không cần quá lo lắng, tiểu tử kia che dấu rất sâu, hắn sẽ không gặp phải nguy hiểm gì quá lớn, chỉ cần ba Thánh Cảnh kia không ra tay, Lạc Nguyệt Đảo thật đúng là không ai có thể giết hắn.”

Lão nhân cười khổ một tiếng, một ngày kia Hoa Lạc Y không cứu giúp, Liễu Thiếu Ngọc cũng sẽ không chết, nhưng hắn không biết không phải sao? Cho dù hắn làm chuyện không có tác dụng, nhưng cũng không thể phủ nhận dụng tâm lương khổ của hắn.

“Nha đầu, kế tiếp chúng ta lại nói về chuyện Phong Vân Tế Hội.”

“Phong Vân Tế Hội?” Quân Thanh Vũ nhướng mày nhìn về phía lão nhân.

“Ha ha, Phong Vân Tế Hội này xem như là một trận giao lưu giữa những người trẻ tuổi tỏng toàn bộ môn phái nhất lưu ở đại lục, qua nửa năm nữua chính là Phong Vân Tế Hội, bởi vì đường quá xa, cho nên nửa tháng sau cần phải xuất phát, môn phái nhất lưu chính là dựa theo Phong Vân Tế Hội tới quyết định thứ tự, đáng tiếc Lưu Nguyệt Môn chúng ta vẫn luôn là ở cuối cùng.”

Lão nhân gãi đầu, ngượng ngùng cười nói: “Vốn dĩ Phong Vân Tế Hội chỉ có đệ tử hạch tâm mới có thể tham gia, năm nay ta phá lệ để ngươi dự thi, hơn nữa do ngươi dẫn đầu đi Phong Vân Thành trước, nha đầu, ta tin tưởng có ngươi tham gia, nhất định sẽ khiến chúng ta lấy được hạng nhất.”

Khi nói lời này vẻ mặt của ông đầy chờ mong, với nữ tử này lão nhân ôm kỳ vọng rất lớn. Nếu để linh thú của nàng lên sân khấu, vậy không phải là trực tiếp hạ gục trong nháy mắt sao? Thắng bại không còn là quan niệm nữa.

Nếu cũng lấy được hạng nhất ở phương diện tỷ thí Luyện Trận Sư, xem về sau những hỗn đản đó còn dám cười nhạo Lưu Nguyệt Môn bọn họ không!

Nghĩ đến bộ dáng những người đó bị dọa, lão nhân nhịn không được bật cười ha hả.

“Trừ vinh quang của hạng nhất ra thì còn có cái gì?” Quân Thanh Vũ nhíu mày lại, lạnh nhạt hỏi.

Loại vinh quang này, nàng vẫn luôn không cần, không bằng đồ vật có tác dụng thực tế.

Nụ cười ở khóe miệng của lão giả chợt cứng đờ, cạn lời nhìn Quân Thanh Vũ. Nha đầu này thật đúng là tham tiền, không khác gì kẻ gian thấy tiền là sáng mắt Vân Sơn kia.

“Nha đầu, tổ chức Phong Vân Tế Hội này chính là thành chủ Phong Vân Thành, nói thật, nhiều năm như vậy, cũng không có ai tìm ra được rốt cuộc thành chủ Phong Vân Thành là địa vị gì, có người nói bọn họ có quan hệ với người của Thần Cảnh, Thần Cảnh chính là một mảnh không gian khác, bây giờ ngươi còn không cần hiểu biết, cũng không có người biết thành chủ kia có thực lực gì, nhưng có một chút chính là, cho dù là Lạc Nguyệt Đảo cũng không dám trêu chọc thành chủ đại nhân.”

Nhìn thấy sắc mặt của Quân Thanh Vũ, lão nhân ngừng nói một chút, tiếp tục nói: “Mỗi lần thành chủ lấy ra phần thưởng cũng không giống nhau, lần trước lấy ra chính là một quyển võ kỹ Phàm Phẩm.”

Võ kỹ Phàm Phẩm đã là đỉnh ở đại lục này, mà Phong Vân Thành lại tùy tiện lấy ra làm khen thưởng?

Quân Thanh Vũ hô hấp căng thẳng, bỗng nhiên sinh ra hứng thú với trận Phong Vân Tế Hội này.

“Ta không dám bảo đảm ta nhất định sẽ giành được quán quân, ta chỉ có thể làm hết sức.” Quân Thanh Vũ nở nụ cười nhàn nhạt, nếu nàng đồng ý tham gia trận Phong Vân Tế Hội này, thì tất nhiên sẽ toàn lực ứng phó.

Lão nhân cười ha ha hai tiếng: “Nha đầu, ta chờ những lời này của ngươi, có ngươi tham gia lần thi đấu này, nói không chừng hai hạng đều có thể giành được quán quân, đúng rồi, võ giả và luyện trận đều có khen thưởng khác nhau, cho nên nếu ngươi giành hết quán quân, vậy phần thưởng sẽ càng nhiều, ta ở đây chờ tin tức tốt của ngươi.”

Lúc này lão nhân có tin tưởng rất lớn.

Chẳng những Quân Thanh Vũ đồng ý tham gia thi đấu, ngay cả Cảnh Nguyệt Hiên cũng không nguyện đến Phong Vân Thành cũng đều nguyện ý tiếp nhận nhiệm vụ này, có hai người bọn họ ở đây thì sợ gì không thể giành được quán quân?

Ông đã có thể tưởng tượng biểu cảm của những thế lực đó lau mắt mà nhìn với Lưu Nguyệt Môn……

“Nửa tháng sau xuất phát phải không? Vậy nửa tháng sau ta sẽ đến tìm các ngươi.” Quân Thanh Vũ hơi rũ mắt, đáy mắt hiện lên một tia sáng.

Tỷ thí giữa tất cả thế lực nhất lưu, nói không chừng Vân Nhi cũng sẽ tham gia.

Nhưng trước đó, nàng còn có chuyện quan trọng hơn phải làm……

Hoa Lạc Y!

Nghĩ đến tên này, lòng của Quân Thanh Vũ đột nhiên trầm xuống. Bây giờ thân thể của nàng tốt không sai biệt lắm, cũng là lúc khiến Hoa Lạc Y sống lại……

Trong Chu Tước Bảo Đỉnh, một thanh kiếm nằm ngang ở trong đỉnh lò, Quân Thanh Vũ thật cẩn thận đưa thi thể của Hoa Lạc Y từ trong túi Càn Khôn Vạn Vật ra, đặt ở trên mặt đất.

“Tiểu chủ nhân, lần này không phải là luyện chế trận pháp, thất bại còn có thể làm lại, cho nên cơ hội của ngươi chỉ có một lần như vậy.” Vô Đạo lão nhân quay đầu nhìn về phía Quân Thanh Vũ: “Nếu hơi không cẩn thận, hắn sẽ hồn phi phách tán, không còn khả năng trùng sinh, cho nên, ngươi chờ Chu Tước đại nhân thức tỉnh, hay là tự mình luyện khí hồn tạo thành hắn?”

“Chu Tước?” Quân Thanh Vũ cười khổ lắc đầu: “Ta có thể chờ, Kim Liên Tử cũng không chờ được, bây giờ đã là thời kỳ cuối cùng, linh hồn của hắn không đợi được Chu Tước thức tỉnh, ta chỉ có thể mạo hiểm thử một lần.”

Một khi Chu Tước ngủ thì chính là rất lâu, sao Hoa Lạc Y có thể chờ? Sợ là đến lúc đó linh hồn đã sớm tiêu tán……

“Được.” Vô Đạo lão nhân bất đắc dĩ than một tiếng: “Tiểu chủ nhân, nếu có yêu cầu thì gọi ta một tiếng, ta nghĩ cách ngăn cản.”

Quân Thanh Vũ khẽ gật đầu, không mở miệng, ánh mắt nàng đặt ở trên người Hoa Lạc Y, ánh mắt thanh lãnh dần ngưng trọng……

Hai đời làm người, đây là lần đầu tiên nàng cảm thấy khó như vậy.

Luyện trận thất bại còn có thể làm lại, nhưng linh hồn của Hoa Lạc Y lại chỉ có một, thất bại thì cái gì cũng không còn, sẽ không cho ngươi bất kì cơ hội gì làm lại từ đầu.

Bởi vậy nàng cần phải cẩn thận hơn nữa.

“Hỏa Linh!”

Xoạt!

Một ngọn lửa bùng cháy ở trước mặt nàng, chập chờn rực rỡ.

Tuy uy lực của hỏa Chu Tước mạnh hơn, nhưng với Hỏa Linh, nàng khống chế càng thêm thuận buồm xuôi gió, vào lúc này không thể chấp nhận được nửa điểm sai lầm.

“Đi!”

Theo tiếng quát này, Hỏa Linh bay về phía thân thể của Hoa Lạc Y, ngọn lửa tràn đầy bao phủ lên thi thể bị tàn phá không chịu nổi kia.

Một giọt mồ hôi lạnh từ trên thái dương của nàng chảy xuống, tí tách một tiếng rơi xuống mặt đất, rồi sau đó mồ hôi trên trán nàng càng ngày càng nhiều, tinh thần quá căng chặt khiến sắc mặt của nàng tái nhợt.

Vô Đạo ở một bên không dám nói lời nào, thậm chí ngay cả hô hấp cũng không dám phát ra, vào lúc này, một chút âm thanh rất nhỏ cũng sẽ khiến nàng kiếm củi ba năm thiêu một giờ.

Rốt cuộc, ở dưới lôi kéo của ngọn lửa, một bóng dáng trong suốt từ trong cơ thể tàn phá kia bị kéo ra, sau khi người vừa mới chết thì cái gì cũng đều không rõ ràng lắm, cho nên trong mắt phượng của nam nhân mang theo mờ mịt, căn bản không biết mình đang ở dưới tình trạng gì.

Đây chính là linh hồn của Hoa Lạc Y!

So với cơ thể bị tàn phá, hiển nhiên linh hồn này vẫn ở lúc hắn cường thịnh nhất, ngay cả vết sẹo Vương Thạch đã từng quất lưu lại cũng biến mất sạch sẽ, da thịt trắng nõn như mỹ ngọc.

Vẻ mặt của Quân Thanh Vũ không dám thả lỏng chút nào, vô số linh hồn lực từ trong thân thể của nàng phóng ra, bao phủ lấy cơ thể trong suốt của nam nhân……

Rốt cuộc linh hồn của hắn quá yếu ớt, nếu bổ sung muộn, chỉ sợ nhiệt độ của Hỏa Linh sẽ khiến hắn hồn phi phách tán, hoàn toàn biến mất.

Ầm một tiếng, ngọn lửa từ chân Hoa Lạc Y thiêu đốt lên đầu, ở trong ngọn lửa kia bộ dáng của hắn như rất thống khổ, mày nhíu chặt lại, có vẻ có chút bất an.

Rồi sau đó, thân thể trong suốt của nam nhân dần dời về phía Long Viêm Kiếm……

Vô Đạo lão nhân cũng khẩn trương, kế tiếp mới là một bước quan trọng nhất, nếu xảy ra một chút sai lầm, hoặc là linh hồn của hắn không thể xứng đôi với Long Viêm Kiếm, như vậy luyện chế lúc này sẽ thất bại……


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.