Võ Thần Nghịch Thiên: Ma Phi Chí Tôn

Q.2 - Chương 64 - Yến Hội Thành Chủ, Châm Chọc Mỉa Mai

trước
tiếp

Ánh mắt của Quân Thanh Vũ lạnh nhạt, cũng không dao động, nàng quay đầu nhìn lão bản phía sau, khẽ vung tay, trong phút chốc một đống Chân Linh Thạch bất ngờ xuất hiện ở trên mặt quầy.

“Một ngàn Chân Linh Thạch, ngươi muốn đếm hay không?”

Lão bản cũng không khách khí, phái người đi kiểm kê số lượng, nửa ngày sau ngẩng đầu nói: “Cô nương, vừa vặn một ngàn Chân Linh Thạch, trân châu Cực Phẩm này sẽ thuộc về cô nương.”

Quân Thanh Vũ khẽ gật đầu, quay đầu nhìn Mị Nhi bên cạnh: “Mị Nhi, chúng ta đi.”

“Được.”

Mị Nhi cắn chặt môi, không rên một tiếng đi theo phía sau Quân Thanh Vũ, từ đầu đến cuối, nàng đều không nhìn nam nhân kia một cái……

Sắc mặt của Đồng Nguyên biến đổi, nắm tay đặt ở bên người nắm chặt lại, đáy mắt hiện lên một tia mờ mịt.

“Đồng đại ca!” Tiếu Liễu oán hận nhìn bóng dáng đi xa của Quân Thanh Vũ, bất mãn nói: “Có phải huynh mềm lòng hay không?”

Đồng Nguyên bỗng nhiên hoàn hồn, quay đầu nhìn Tiếu Liễu sắc mặt tức giận bên cạnh, vội vàng nở nụ cười lấy lòng: “Liễu Nhi, muội đang nói lời ngu ngốc gì vậy? Trên đời này trừ muội ra còn có ai có thể khiến ta mềm lòng? Dù nữ nhân kia đẹp nhưng ở trong mắt ta đều không bằng một đầu ngón tay của muội, nếu đây là ở địa phương khác, ta tất nhiên sẽ đoạt trân châu tới cho muội, nhưng bây giờ đang ở trong Phong Vân Thành, thực lực của tông môn chúng ta dù mạnh cũng không thể so với Phong Vân Thành.”

Kỳ thật, Tiếu Liễu cũng chỉ là tức giận khi Đồng Nguyên nhìn về phía Quân Thanh Vũ đầy kinh diễm, cũng không muốn hắn cướp bóc vì nàng, dù sao nàng cũng không phải thật sự không thức thời, Phong Vân Thành này lại không phải là địa bàn của bọn họ.

“Yên tâm đi, Liễu Nhi.” Đồng Nguyên mỉm cười ôm Tiếu Liễu vào trong long: “Nếu muội coi trọng viên trân châu kia, ta luôn có biện pháp đoạt đến cho muội, không lâu sau đó chính là tỷ thí, ta có rất nhiều biện pháp.”

Cuối cùng Tiếu Liễu cũng nở nụ cười xinh đẹp, rúc vào trong lòng Đồng Nguyên: “Đồng đại ca, ta còn chưa tin huynh đối tốt với ta sao? Chờ chúng ta trở lại tông môn, để cho phụ thân đi cầu hôn, được không?”

Trong lòng Đồng Nguyên căng thẳng, kinh hỉ nhìn nữ tử trước mặt.

Rốt cuộc nàng cũng đáp ứng gả cho hắn? Nếu cứ như thế, mình có thể một bước lên trời, cũng không khỏi hắn phí nhiều năm bởi vì nàng mà không ở bên ngoài xằng bậy như vậy……

Trên đường phố ngoài thành, Quân Thanh Vũ cũng không nói gì, nàng đang chờ Mị Nhi mở miệng.

“Ngục đầu.” Trầm mặc thật lâu, Mị Nhi từ từ nâng khuôn mặt tái nhợt kia lên, khóe môi lộ ra một nụ cười khổ: “Nam nhân kia là đệ tử của Bắc Tông, cũng là vị hôn phu thanh mai trúc mã làm bạn lớn lên với ta, đã từng thề non hẹn biển với ta, nhưng lúc trèo lên cành cao lại bỏ ta mà đi, mà một ngày kia, chính là ngày mẫu thân ta sống nương tựa lẫn nhau chết vì bệnh.”

Lúc mẫu thân qua đời, vốn chính là lúc nàng yếu ớt nhất, nhưng khi đó không có bả vai muốn dựa vào, mà là bị vứt bỏ vô tình……

“Hắn nói, hắn đã là đệ tử của Bắc Tông, ta không xứng với hắn, mà hắn còn yêu nữ nhi của tông chủ Bắc Tông, chỉ cần nghênh thú nàng ta, chính mình có thể ít phấn đấu vài thập niên, nói xong những lời này hắn không nhìn ta một cái đã rời đi, bắt đầu từ khi đó, ta đã thề thà sa đọa làm yêu nữ, cũng sẽ không đi tin tưởng nam nhân hoa ngôn xảo ngữ, may mà ta đạt được một quyển công pháp song tu, mượn công pháp này tăng thực lực của ta lên nhanh, cũng tiến vào Lưu Nguyệt Môn……”

Mị Nhi nở nụ cười quyến rũ, mỉm cười, nước mắt lại nhịn không được từ khóe mắt chảy xuống.

“Ta cho rằng ta đã quên hắn, nhưng lúc gặp lại hắn vẫn khó chịu như vậy, nhưng nam nhân kia đã không còn đáng giá để ta yêu, bây giờ hắn vì quyền lực ngay cả mình cũng đều từ bỏ.”

Yêu một người nhiều năm như vậy, há có thể nói quên là quên? Cho dù chuyển yêu kia thành hận, nàng cũng sẽ không quên hắn.

“Mị Nhi, nếu thật sự hận, vậy vì hận này thay đổi toàn bộ thành động lực, vứt bỏ ngươi, là sai lầm lớn nhất mà cả đời này hắn phạm phải.”

Quân Thanh Vũ quay đầu nhìn về phía Mị Nhi, lạnh nhạt cười.

Mị Nhi ngẩn ra, khóe môi cong lên khẽ cười: “Ngục đầu, thật hâm mộ ngươi có một nam nhân nguyện ý vì ngươi trả giá nhiều thiệt tình như vậy, ta cũng rất hy vọng có thể được một người thiệt tình, đáng tiếc, bắt đầu từ ngày ta sa đọa, đã không xứng nói chuyện yêu đương với bất kì kẻ nào.”

Quân Thanh Vũ không nói nữa, cho dù nàng nói nhiều lời cũng không bằng để Mị Nhi một mình suy nghĩ thông……

Trong Lưu Nguyệt Môn, Quân Thanh Vũ mới vừa đi vào đã gặp được Hỏa Vân đang vội vàng đi đến, sau khi ông thấy mọi người trở về, trong lòng vui vẻ, nói: “Nha đầu, cuối cùng ngươi cũng trở lại, vừa rồi phủ thành chủ truyền đến nói, đêm nay tổ chức một yến hội, thiếu chủ hắn không có hứng thú với những việc này, không muốn đi tham gia, nhưng ngươi thân là người dẫn đầu lại không thể không đi.”

“Được.” Quân Thanh Vũ gật đầu, chợt quay đầu nói: “Thất dạ, Mị Nhi, các ngươi cũng đi với ta, ta hy vọng hai các ngươi có thể lấy thân phận đệ tử môn phái tham gia lần tỷ thí này.”

“Chúng ta?” Mị Nhi sửng sốt một chút: “Ngục đầu, để Thất Dạ tham gia về tình cảm có thể tha thứ, với thực lực của hắn, nhất định có thể làm môn phái rạng rỡ, nhưng ta……”

“Đây là quyết định của ta!”

Lời của nàng không cho từ chối, Mị Nhi ngỡ ngàng gật đầu: “Được, nếu là mệnh lệnh của ngục đầu, vậy Mị Nhi cung kính không bằng tuân mệnh, ta tuyệt đối sẽ không kéo chân môn phái chúng ta về sau!”

“Vậy như vậy đi, Hỏa Vân trưởng lão, khi nào tiệc tối bắt đầu?” Quân Thanh Vũ quay đầu nhìn về phía Hỏa Vân, giọng nói nhàn nhạt.

Hỏa Vân ha hả cười: “Bây giờ sắc trời không còn sớm, chúng ta cũng nên xuất phát.”

“Như thế bây giờ ta đi chuẩn bị.”

Trong mắt Quân Thanh Vũ hiện lên một tia sáng, với thành chủ Phong Vân Thành này, nàng lại ôm hứng thú rất lớn……

Ban đêm.

Dưới bầu trời đêm yên tĩnh, một mảnh vui vẻ hoà thuận, tiếng trò chuyện vui vẻ kia che dấu tranh phong ở giữa các thế lực lớn.

Đồng Nguyên liếc mắt một cái đã thấy được Mị Nhi theo đội ngũ Lưu Nguyệt Môn đi đến.

Hôm nay Mị Nhi cố tình trang điểm, lộ ra tư thái vũ mị kia ở trước mắt mọi người, đặc biệt là môi đỏ mỉm cười mê người, ngay lập tức tức khiến nam nhân ở đây có một loại xúc động muốn áp đảo nàng.

“Hừ!”

Sắc mặt của Đồng Nguyên trầm xuống, bất mãn hừ một tiếng, ánh mắt lại bắn thẳng về phía xương quai xanh tinh xảo và cánh tay tuyết trắng kia của Mị Nhi, trong lúc nhất thời có một loại cảm giác thê tử bị người ta nhìn trộm.

Nữ nhân này lại mặc thành như vậy tới tham gia tiệc tối, quả thật là lả lơi ong bướm, rời khỏi mình cũng chỉ mấy năm đã bắt đầu tư xuân, còn dám vứt mị nhãn với những người khác!

Đồng Nguyên hận đến nghiến răng nghiến lợi, lại vào lúc này một giọng nói kiều mỹ từ bên cạnh truyền đến.

“Đồng đại ca, huynh đang nhìn cái gì vậy?”

Ngay lập tức, Đồng Nguyên thu ánh mắt lại, nhìn Tiếu Liễu đi về phía mình, ôn nhu cười: “Ta không nhìn gì cả, Liễu Nhi ngươi nhìn lầm rồi.”

“Phải không?” Ánh mắt của Tiếu Liễu lạnh nhạt nhìn về phía Mị Nhi, khẽ hừ một tiếng: “Tốt nhất huynh cũng không nhìn cái gì, bằng không ta sẽ không gả cho huynh!”

Vừa nghe lời này Đồng Nguyên nóng nảy, hắn giơ tay kéo Tiếu Liễu lại: “Liễu Nhi, ta chỉ là thấy Lưu Nguyệt Môn khó chịu mà thôi, thật sự không nhìn cái gì, ở trong lòng ta chỉ có một mình muội, để ta móc tim ra cho muội ta cũng đều cam nguyện.”

Tiếu Liễu không hề nói thêm cái gì, khi nhìn về phía Mị Nhi thì đáy mắt hiện lên một tia lạnh lùng, nữ nhân này tuyệt đối có quan hệ không đơn giản như vẻ ngoài với Đồng đại ca!

“Các ngươi mau nhìn dấu hiệu trên người những người đó, a, lại là người Lưu Nguyệt Môn.”

“Lưu Nguyệt Môn, còn không phải là môn phái luôn lót đế kia sao? Ha ha, lúc này bọn họ lại không biết xấu hổ tới tham gia Phong Vân Tế Hội, thật không biết hai chữ mất mặt viết như thế nào sao?”

Phòng yến hội đầy tiếng ồn ào, từng tiếng châm chọc mỉa mai truyền tới.

Đàm Nguyệt tức đến gương mặt đỏ bừng, hung tợn lườm những người mở miệng nói chuyện đó.

“Nha đầu.” Hỏa Vân nhíu mày lại, nói với Quân Thanh Vũ: “Ngươi nhìn thấy những người mặc thanh y đó không? Đó là người của Thanh Môn, còn có dấu hiệu thái dương treo trên y phục kia, là người Cửu Dương Tông, còn có người phía trước bị mọi người vây quanh kia, bọn họ là Lạc Nguyệt Đảo, dẫn đầu kia hẳn là thiếu gia Tiêu Tề của Lạc Nguyệt Đảo.”

Lạc Nguyệt Đảo?

Nghe thấy ba chữ quen thuộc, Quân Thanh Vũ nhịn không được quay đầu nhìn vè phía Lạc Nguyệt Đảo kia……

Dưới hoàn cảnh ầm ĩ này, một đám người đang ngồi, ngồi ở phía trước chính là một nam tử trẻ tuổi mặc thanh y.

Khuôn mặt của nam tử này tuấn mỹ, khóe môi chứa nụ cười, như là một công tử dịu dàng.

Chỉ là trong mắt nam nhân mang theo một tia âm ngoan không dễ phát hiện, khiến người ta thật sự không sinh ra hảo cảm gì……

“Tiểu vũ!”

Một giọng nói kinh hỉ từ bên cạnh truyền đến.

Giọng nói quen thuộc khiến cơ thể của Quân Thanh Vũ chấn động, quay đầu nhìn khuôn mặt thanh tú bên cạnh.

“Tiểu vũ, ta biết lần này ngươi nhất định sẽ đến đây.” Khóe môi của Gia Cát Vân cong lên tươi cười, thân mật nói: “Cho nên, ta cũng tới……”

“Vân Nhi.”

Ánh mắt của Quân Thanh Vũ đầy ấm áp, cười dịu dàng nói: “Ở trong Phong Vân Thành, chúng ta chính là đối thủ tranh đoạt quán quân.”

“Đó là đương nhiên.” Gia Cát Vân khẽ cười.

Không cần nhiều lời, bọn họ có thể hiểu rõ nhu cầu của đối phương.

Sao nữ tử này yêu cầu nàng nhường quán quân? Nàng muốn, chỉ là hai người đều toàn lực ứng phó, chung tranh đoạt một mục tiêu kia.

Mọi người kinh ngạc nhìn hai người đang nói chuyện.

Không biết vì sao, từ trên người hai nữ tử này bọn họ cảm nhận được một loại ăn ý, một loại cảm giác còn ăn ý hơn tỷ muội ruột thịt……

“Kia không phải là Gia Cát Vân thiếu chủ Vân Thượng Tông sao?”

“Nàng và nữ nhân kia có quan hệ gì? Hơn nữa thoạt nhìn quan hệ rất tốt, thiếu chủ Vân Thượng Tông này luôn cự người ở ngoài ngàn dặm, vì sao ở trước mặt nữ nhân này lại có thể thả phòng bị đầy người xuống?”

Cho dù là đối mặt với Vân Thanh Ca thiếu công tử Vân Tông, nàng đều không có một mặt như thế…… Thật giống như ở trước mặt nữ nhân kia, không cần bất kì phòng bị gì, cho dù xảy ra chuyện gì nàng đều sẽ không tổn thương mình……

“Hừ!”

Một tiếng hừ lạnh từ phía dưới truyền đến.

“Lần này Lưu Nguyệt Môn tới là vì lót đế sao?”

Nghe câu nói thế, Quân Thanh Vũ nhìn về phía lão giả đối diện.

Nhưng thấy lão giả kia một thân y phục vàng, khóe môi chứa nhạo báng, ánh mắt rất khinh thường đảo qua ở trên khuôn mặt của Quân Thanh Vũ.

“Ông ta là Ngô phàm trưởng lão Bắc Tông.” Như là biết nghi hoặc của nàng, Hỏa vân ở bên tai nàng giải thích nói: “Bắc Tông kia luôn có thù oán với Lưu Nguyệt Môn chúng ta, mỗi lần gặp được đều sẽ không từ bỏ cơ hội cười nhạo.”

Bắc Tông? Theo bản năng, Quân Thanh Vũ nghĩ tới đôi gian phu dâm phụ Đồng Nguyên kia.

“Bắc Tông xếp hạng thứ mấy?”

Quân Thanh Vũ nhíu mày, nhàn nhạt hỏi.

“Thứ tự nhất lưu đại lục có tổng cộng mười hai, Lưu Nguyệt Môn chúng ta là thấp nhất, mà Bắc Tông xếp hạng thứ sáu.”

Quân Thanh Vũ yên lặng gật đầu, thứ sáu, khó trách sẽ có tư cách kêu gào……

Ngô Phàm vốn còn muốn nói gì, lại vào lúc này một tiếng cười to từ ngoài cửa truyền đến, chợt nhìn thấy một bộ cẩm y bước nhanh tới, trên khuôn mặt anh tuấn như đao khắc của nam nhân trung niên tràn đầy ý cười.

“Thành chủ đại nhân.”

Trong phút chốc, người vốn ngồi ở trên vị trí đều đứng lên cung nghênh nam nhân trung niên đi đến.

“Các vị đạo huynh không cần đa lễ, lần này tới nơi này làm việc chắc chắn các ngươi cũng đều rõ ràng, ta cũng không nói nhiều gì nữa.” Nam nhân trung niên bước nhanh ngồi xuống ghế phía trước, ông ta phất vạt áo xoay người nói: “Các vị mời tùy ý.”

Khi nói chuyện, ánh mắt nhìn về phía mọi người trong phòng.

Đột nhiên, hô hấp của ông dừng lại, ánh mắt không dám tin dừng ở trên người Mị Nhi, nháy mắt, ngón tay của ông run rẩy.

Giống, quá giống!

Nàng quả thực rất giống người kia……

Chỉ là người kia sẽ không trẻ tuổi như vậy, cũng sẽ không xuất hiện ở Phong Vân Thành, nhưng lại sao có thể có hai người lớn lên giống nhau như thế? Dù là khuôn mặt hay phong tình đều không khác nhau……

“Thành chủ?”

Có người phát hiện nam nhân trung niên cổ quái, nhịn không được lên tiếng.

Lúc này ông mới phát hiện mình luống cuống, vội vàng bưng nước trà trước mặt lên để vào bên môi, muốn che dấu kích động và khẩn trương trong lòng.

Đội trưởng đội hộ thành bên người nhìn ngón tay thành chủ run rẩy, lại chuyển ánh mắt về phía Mị Nhi, nếu hắn không nhìn lầm, vừa rồi thành chủ nhìn đó là nữ nhân này……

“Khụ khụ.” Vân Thành ho khan hai tiếng, đặt chén trà trong tay mình xuống, trên khuôn mặt anh tuấn lại nở nụ cười lần nữa: “Chư vị, các ngươi cũng đều rõ quy củ của yến hội, nói đến cùng, đây cũng là một hội giao dịch, mọi người có thể lấy ra bảo vật của các ngươi và tiến hành trao đổi với người của thế lực mặt khác, ha hả, ta lại rất chờ mong hôm nay sẽ có bao nhiêu bảo vật trân quý xuất hiện.”

Hội giao dịch? Cũng chỉ là một cuộc khoe giàu mà thôi, người của tất cả thế lực đều muốn ở trước mặt những người khác khoe ra một chút bảo vật trong tay của mình.

Quân Thanh Vũ không chút để ý thưởng thức hồng trà chất lượng tốt, nhìn cũng đều không nhìn những người rõ ràng có lòng đua đòi đó.

Ánh mắt của Đồng Nguyên sáng ngời, thả nữ tử trong lòng ra đi về phía Quân Thanh Vũ, mỉm cười nói: “Cô nương, ta có thể dùng một Tụ Linh Trận ngũ cấp cỡ lướn đổi trân châu Cực Phẩm trong tay ngươi không?”

Tụ Linh Trận cỡ lớn, mặc dù là với thế lực như Bắc Tông mà nói, cũng đều trân quý như vậy.

Quân Thanh Vũ cũng không ngẩng đầu lên nói: “Không đổi!”

Sắc mặt của Đồng Nguyên hơi đổi, ngoài cười nhưng trong không cười nhìn Quân Thanh Vũ: “Cô nương, trân châu Cực Phẩm với ngươi mà nói, cũng chỉ là một thứ trang trí mà thôi, không dùng được, vì sao không lấy ra giao dịch để có một ít đồ vật hữu dụng?”

Ánh mắt Quân Thanh Vũ có chút không kiên nhẫn, còn không chờ nàng nói chuyện, bên cạnh đã truyền đến một tiếng nói nhạo báng: “Đồng Nguyên, không nghe thấy nàng nói không đổi sao? Cho dù lấy một trăm trận pháp ngũ cấp, nàng cũng sẽ không trao đổi, ngươi hết hy vọng đi!”

Sắc mặt của Đồng Nguyên có chút khó coi, cũng không nói thêm gì, ngượng ngùng đi về chỗ ngồi của mình.

Thành chủ vẫn luôn nhìn chăm chú vào hành động bên này nhịn không được nhìn Quân Thanh Vũ.

Trân châu Cực Phẩm? Là trân châu Cực Phẩm luyện chế trận pháp thất cấp? Nha đầu này là thật sự giải hiệu dụng của trân châu Cực Phẩm, hay là chỉ không muốn giao dịch?

“Đồng đại ca, huynh thật vô dụng, một trân châu Cực Phẩm đều không lấy được đến tay.” Tiếu Liễu cong môi, vẻ mặt không vui nói.

Đồng Nguyên cười mỉa hai tiếng: “Liễu Nhi, nếu nữ nhân kia và Mị Nhi quen biết nhau, khẳng định là không muốn cho ta, nhưng muội yên tâm, ta sẽ có biện pháp thay muội lấy được trân châu Cực Phẩm, làn da của Liễu Nhi trắng nõn như thế, cũng chỉ có bảo bối trân châu Cực Phẩm như vậy mới có thể tôn nên vẻ đẹp của muội.”

Nữ nhân ai không muốn nghe lời hay? Khi nghe thấy lời ngon tiếng ngọt của Đồng Nguyên, mặt của Tiếu Liễu đỏ lên, thẹn thùng cúi đầu: “Đồng đại ca chỉ biết trêu ta, nhưng ta thích……”

Trên khuôn mặt anh tuấn của Đồng Nguyên nở nụ cười, trong lòng lại rất khinh thường.

Nữ nhân này thật đúng là dễ dàng dụ dỗ, dăm ba câu là có thể lừa gạt nàng ta, chờ hắn có được cơ thể của nàng ta, gạo nấu thành cơm, đến lúc đó Bắc Tông chính là thiên hạ của hắn……

“Hả?”

Ánh mắt của Quân Thanh Vũ vừa chuyển, tầm mắt dừng ở trên một gốc cây tuyết liên màu trắng, hô hấp hơi căng thẳng: “Là Băng Liên, Băng Liên trân quý như trân châu Cực Phẩm, chẳng qua trừ rất nhiều Tiên Thiên Trận ra, hình như ta cũng không có gì có thể đổi Băng Liên.”

Đang lúc nàng muốn từ bỏ, trong linh hồn truyền đến giọng nói của Vô Đạo lão nhân.

“Tiểu chủ nhân, Băng Liên kia ngươi cần phải lấy đến tay.”

“Vì sao?” Quân Thanh Vũ đột nhiên ngẩn ra, nhíu chặt mày lại.

“Tiểu chủ nhân, vị tình nhân kia của ngươi đã từng bị người ta coi như dược nhân, cho dù ỷ vào ưu thế này làm hắn bách độc bất xâm, nhưng những độc tố đó ở trong thân thể hắn vẫn có chỗ hỏng rất lớn, mà ở trong trận pháp thất cấp, có một loại gọi là Hóa Độc Trận, có thể giải trừ độc tố trong thân thể của hắn, nhưng một gốc dược liệu quan trọng nhất của Hóa Độc Trận đó là Băng Liên, càng quan trọng hơn là, Băng Liên sinh trưởng ở nơi rất băng hàn, ngàn năm khó ra một gốc cây, nếu bỏ lỡ, rất khó có vận khí tìm được, nếu ngươi có cơ hội lại chú ý một chút dược liệu dưới đây, những dược liệu đó phân biệt là Phỉ Thúy Thụ Đằng, Cuồng Bạo Thụ Quả, còn có nội đan của linh thú hệ Băng, về phần nội đan của linh thú này cấp bậc càng cao hiệu quả càng tốt……”

Quân Thanh Vũ trầm tư nửa ngày, đứng lên, nếu là vì Vô Tình, vậy nàng không có gì để băn khoăn.

Nắm giữ Băng Liên chính là trưởng lão của Thanh Môn, ông ta mới vừa lấy Băng Liên ra phía trước đã bị một bóng dáng che lại, còn không chờ ôn ta nói chuyện, một giọng nói lạnh nhạt từ đỉnh đầu truyền đến.

“Mười Tiên Thiên Trận đổi lấy Băng Liên trong tay ngươi.”

Trưởng lão Thanh Môn kinh ngạc ngẩng đầu lên, như không dám tin nhìn Quân Thanh Vũ: “Ngươi nói cái gì? Mười Tiên Thiên Trận?”

“Không sai.” Quân Thanh Vũ gật đầu: “Ngươi có đổi hay là không?”

Trưởng lão Thanh Môn bỗng nhiên phục hồi tinh thần lại, kích động nói: “Đổi!”

Tiên Thiên Trận, mặc dù là trong Thanh Môn có thủ tịch Luyện Trận Sư, nhưng tạm thời không thể thành công luyện chế ra trận pháp này.

Mà Tiên Thiên Trận lại đại biểu cho cái gì?

Đó là mười cường giả Tiên thiên! Nếu đổi tới nhiều Tiên Thiên Trận như vậy, trong Thanh Môn sẽ có thêm mười Tiên Thiên nhiều hơn môn phái khác……

Dùng một Băng Liên không có gì tác dụng với ông ta đổi mười Tiên Thiên, đáng giá.

Quân Thanh Vũ tùy tay vứt ra mười Tiên Thiên Trận, để Băng Liên vào túi Càn Khôn Vạn Vật thì xoay người đi về chỗ ngồi của mình.

Trưởng lão Thanh Môn nhìn mười trận pháp ở trước mặt, hung hăng cấu mình một cái, lúc này mới cảm thấy đây không phải là đang nằm mơ……

Sắc mặt của Đồng Nguyên một mảnh xanh mét, nắm tay nắm chặt khẽ run rẩy.

Khó trách nữ nhân này không hiếm lạ trận pháp ngũ cấp của mình, trong tay nàng lại có mười Tiên Thiên Trận, buồn cười mình còn xem Tụ Linh Trận cỡ lớn như bảo bối mà muốn giao dịch với nàng……

“Cô nương, ngươi có còn Tiên Thiên Trận hay không? Ta cũng có thứ muốn trao đổi với ngươi.”

Xoạt một tiếng, một bóng dáng già nua đứng lên, khẩn trương nhìn Quân Thanh Vũ, trong ánh mắt kia chứa tia chờ mong.

“Còn có ta, cô nương, ngươi đến xem bảo bối của ta đi.”

“Không đúng, xem ta trước, xem ta, ta không cần mười Tiên Thiên Trận, năm cái là đủ rồi……”

Trong lúc nhất thời mọi người đều trở nên ồn ào, vội vàng lấy đồ vật của mình ra đặt tới trước mặt Quân Thanh Vũ.

Không thể không nói, Quân Thanh Vũ lại thấy được thứ tốt giống nhau.

“Các vị xin yên tĩnh một chút.” Mị Nhi cảm giác được Quân Thanh Vũ bất mãn, vội vàng đứng ở trước mặt nàng, mỉm cười nói: “Đặt bảo bối của các ngươi ở nơi này, sau đó lui về phía sau vài bước, nếu ngục đầu của chúng ta có nhìn trúng đồ vật, tự nhiên sẽ trao đổi với các ngươi, nếu không có cũng hy vọng các vị đừng miễn cưỡng, nếu có người lớn tiếng ồn ào, sẽ hủy bỏ tư cách này!”

Khi nàng nói chuyện, không còn vẻ quyến rũ kia, trên thân thể mềm mại bộc phát ra một hơi thở cường thế khí phách, khiến ánh mắt của Đồng Nguyên hơi có chút hoảng hốt.

Nữ tử này thật sự là Mị Nhi sao? Vì sao mấy năm nay thay đổi khiến hắn không nhận ra……

Trong phút chốc, đám người yên tĩnh lại.

Không có cách nào, ai bảo trong tay nhân gia có được Tiên Thiên Trận? Ở trong đông đảo môn phái, vì sao Lạc Nguyệt Đảo có thể cầm cờ đi trước những thế lực đó? Cũng chính là bởi vì thế lực đó có được Luyện Trận Sư có thể luyện chế Tiên Thiên Trận? Thế lực như bọn họ tuyệt đối không thể bỏ qua cơ hội như thế tốt.

Một Tiên Thiên Trận, đại biểu cho một cường giả Tiên Thiên trẻ tuổi……

Không thể không nói, ở trong đông đảo bảo vật, Quân Thanh Vũ lại phát hiện bảo bối.

“Phỉ Thúy Thụ Đằng?”

Hô hấp của nàng hơi căng thẳng.

Không hổ là hội giao dịch giữa các môn phái nhất lưu, những dược liệu trân quý đó bình thường ở trên thị trường đều khó có thể mua được……

“Phỉ Thúy Thụ Đằng này ta nhận lấy, về phần giá cả cũng là mười Tiên Thiên Trận.” Quân Thanh Vũ giơ tay lấy Phỉ Thúy Thụ Đằng vào trong tay, lạnh nhạt nói: “Đồ vật khác mời lấy về đi thôi.”

Nghe được lời này, trong lòng chủ nhân Phỉ Thúy Thụ Đằng vui vẻ, những người khác mặt lộ vẻ thất vọng, nhưng còn có một số người không cam lòng, đều lấy toàn bộ bảo vật trên người ra.

“Cô nương, ngươi nhìn lại đi, nơi này ta còn có cái gì.”

Quân Thanh Vũ nhìn bảo vật trong tay ông ta, hơi lắc đầu, thấy bộ dáng của nàng như thế, người nọ lập tức nóng nảy, ngay ở lúc ông ta còn muốn dây dưa không thôi, Thất Dạ nhíu mày, uy áp nhàn nhạt từ trên người phát ra.

“Nàng nói không cần, lỗ tai của các ngươi bị điếc không nghe thấy sao?”

Người nọ há mồm muốn nói cái gì đó, lại ở dưới ánh mắt sắc bén như chim ưng của Thất Dạ, vội vàng ngậm miệng lại.

“Cái này……”

Đúng lúc này, một giọng nói yếu ớt từ bên cạnh Quân Thanh Vũ truyền đến.

“Thanh vũ sư muội, chúng ta cũng có thể giao dịch sao?”

Quân Thanh Vũ quay đầu nhìn nữ tử áo vàng mở miệng, nhíu mày lại, nói: “Có thể.”

Trong lòng Đàm Nguyệt vui vẻ, rồi lại cảm giác có chút ngượng ngùng: “Thanh Vũ sư muội, ta có một đệ đệ song bào thai, cùng là đệ tử hạch tâm của Lưu Nguyệt Môn, chẳng qua hắn chỉ ở nửa Tiên Thiên, cũng không tới tham gia Phong Vân Tế Hội, nếu có Tiên Thiên Trận, là có thể khiến hắn thành công thăng cấp đến Tiên Thiên.”

“Vậy vật phẩm ngươi muốn giao dịch là cái gì?”

“Kỳ thật ta cũng không rõ ràng lắm.” Đàm Nguyệt từ từ mở tay phải ra, trong phút chốc một hạt giống cũng không thu hút xuất hiện ở trong tay nàng: “Đây là trước đó không lâu ta vô tình có được, cũng không biết là thứ gì, không biết có thể đổi một Tiên Thiên Trận hay không, ta chỉ cần một cái là đủ rồi.”

Khi nhìn thấy hạt giống này, mọi người đều âm thầm lắc đầu.

Cái loại hạt này rõ ràng đã bị khô héo, nàng tưởng bằng hạt giống khô héo này thì có thể đổi lấy Tiên Thiên Trận, kia quả thật chính là đang nằm mơ.

Chẳng qua, khi trông thấy Đàm Nguyệt lấy hạt giống ra, đôi mắt của Quân Thanh Vũ lập tức sang ngời……


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.