Lúc này Lưu Nguyệt Môn lại có một loại yên tĩnh kì lạ so với náo nhiệt thường ngày, tất cả mọi người đều tập trung ở trong phòng của môn chủ, trên mặt đầy vẻ lo lắng.
“Môn chủ, Sơn Dung đại nhân ngài……”
Cố Ngôn lắc đầu, trong ánh mắt toát ra một tia thống khổ, tuy ông rất sợ sư phụ, nhưng cũng vô cùng tôn kính, nếu năm đó không phải ông nhặt mình về, có lẽ ông cũng sẽ không có thành tựu như thế.
“Sư phụ bị Thánh Cảnh kia đánh lén trọng thương, có thể kiên trì đến bây giờ đã không dễ rồi, chỉ sợ thời hạn không còn mấy ngày nữa……”
Cố Ngôn vẫn luôn hiểu rõ, trong lòng sư phụ còn đang kiên trì chờ gì đó, ông đang chờ đệ tử đi Phong Vân Thành trở về, nói đúng ra, chỉ là đang chờ đợi một mình Quân Thanh Vũ……
Nếu không thấy nữ tử kia bình an không có việc gì, dù là chết ông ấy cũng sẽ không an tâm.
Nhìn sắc mặt trắng bệch của lão nhân, trong lòng Cố Ngôn đau xót, theo bản năng cầm tay Sơn Dung: “Sư phụ, bọn họ nhất định sẽ bình an trở về, vì không để tiếc nuối người phải kiên trì chống đỡ.”
Nghe thấy lời của Cố Ngôn, các trưởng lão ở đây đều quay đầu đi, vụng trộm lau nước mắt ở khóe mắt.
Như là nghe thấy lời nói của Cố Ngôn, mí mắt của lão nhân khẽ động, cũng đã không có sức lực mở to mắt. Mặt già kia tái nhợt như một tờ giấy trắng, môi phát tím, hô hấp ở chóp mũi vô cùng suy yếu, khiến người ta rất hoài nghi là ở một khắc này ông ấy sẽ ngã xuống hay không……
Ngay ở trong phòng truyền lưu không khí bi thương, một giọng nói vội vã từ ngoài cửa truyền vào: “Môn chủ, tin tức tốt, tin tức tốt!”
Cố Ngôn nhíu mày lại, có chút không kiên nhẫn nhìn ra ngoài cửa, sau khi nhìn thấy người đến thì nhận ra hắn là đệ tử của Lưu Nguyệt Môn.
“Tin tức gì tốt?”
Đệ tử kia còn không kịp hít thở, đã kinh hỉ nói: “Là Hỏa Vân đại nhân và thiếu chủ bọn họ đã trở lại, bây giờ đã ở ngoài sơn môn bị trận pháp ngăn cản không thể tiến vào.”
“Cái gì!”
Xoạt một tiếng, Cố Ngôn đột nhiên đứng lên, như mình nghe nhầm rồi, không nhịn được hỏi một lần nữa: “Ngươi…… Ngươi nói ai đã trở lại?”
“Là…… Là nhóm Hỏa Vân trưởng lão!”
Lúc này, mọi người mới dám tin tưởng lỗ tai của mình, không đợi bọn họ phản ứng, đã nhìn thấy Cố Ngôn lấy tốc độ nhanh như gió xông ra ngoài cửa……
“Nhanh, chúng ta cũng nhanh đi xem!”
Các vị trưởng lão vội vàng thu vẻ mặt lại, đi nhanh ra ngoài……
Ở ngoài sơn môn, vang nhỏ một tiếng, vốn trận pháp hộ sơn cản trở mọi người đã mở ra trước mắt mọi người, rồi sau đó đã nhìn thấy Cố Ngôn dẫn theo một đám người chạy ra.
Sau khi đi ra khỏi sơn môn, ông dừng chân lại, lệ nóng doanh tròng nhìn những khuôn mặt xa cách hai năm đó, yết hầu bất giác có chút nghẹn ngào, vô số lời nói cuối cùng chỉ biến thành một câu: “Hỏa Vân trưởng lão, rốt cuộc các ngươi cũng trở lại……”
Trời biết, từ sau khi Lạc Nguyệt Đảo phát tán ra tin tức như vậy, cuộc sống của bọn họ đều ở dưới áp lực như thế nào, hơn nữa Sơn Dung bị trọng thương, toàn bộ Lưu Nguyệt Môn không còn huy hoàng như trước kia, nếu không phải có trận pháp hộ sơn che chở, sợ là mấy tháng trước đã bị Bắc Tông san bằng……
“Môn chủ, vì sao Lưu Nguyệt Môn phải dùng trận pháp hộ sơn? Trong khoảng thời gian chúng ta rời đi này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Hỏa Vân nhíu mày lại, nghi hoặc hỏi.
Ngay lập tức, tất cả mọi người trầm mặc xuống, vẻ mặt u ám kia rõ ràng nói cho đám người Hỏa Vân biết, Lưu Nguyệt Môn đã xảy ra chuyện!
Cố Ngôn không trả lời Hỏa Vân, ông quay đầu nhìn về phía Quân Thanh Vũ, bi thương nói: “Sư công, ngươi vẫn là nhanh đi nhìn sư phụ một chút đi, ông ấy vẫn luôn chờ gặp ngươi một lần, nếu chậm, chỉ sợ cũng không được……”
Lòng của mọi người đều lộp bộp trầm xuống, còn đang suy nghĩ muốn hỏi chuyện cụ thể, đã thấy trên người nữ tử vốn còn đang thanh lãnh lạnh nhạt tỏa ra hàn khí lạnh lẽo, không nói chuyện với bất kì kẻ nào đã bay lên trời, như một ánh sáng bay về phía chỗ không xa……
Cố Ngôn ngây ngẩn cả người, có chút kinh ngạc: “Lăng không phi hành? Thánh Cảnh?”
“Không.” Hỏa Vân lắc đầu, nói: “Đây là võ kỹ phi hành, có thể khiến võ giả dưới Thánh Cảnh lăng không phi hành, bây giờ nàng chỉ tới Tiên Thiên mà thôi……”
Tuy là một câu đơn giản như thế, nhưng cũng khiến tất cả mọi người ở đây bị kinh hãi.
Hai năm trước lúc nàng rời khỏi môn phái, cũng chỉ là Hậu Thiên thập nhị cấp, hai năm ngắn ngủn đã đạt đến Tiên Thiên, đây rốt cuộc là tốc độ gì? Còn muốn biến thái như vậy hay không?
Nhưng nghĩ đến tình hình bây giờ của Lưu Nguyệt Môn, trong lòng mọi người đều trầm xuống, trên người quanh quẩn hơi thở bi thương……
“Lão nhân!”
Quân Thanh Vũ trực tiếp xông vào trong phòng, khi nhìn thấy Sơn Dung trên giường không còn sức sống nữa, đáy lòng bốc cháy lên lửa giận hừng hực, sát khí kia khuếch tán ra, khiến đệ tử môn phái đi theo mà đến cũng không dám nói một lời, sợ hãi đi theo phía sau nàng.
Bây giờ Thanh Vũ sư tỷ quá khủng bố, không tự chủ được khiến người ta nhớ tới trận giết chóc ở ngoài sơn môn hai năm trước kia, bây giờ nàng hoàn toàn có một loại hơi thở giống khi đó, khủng bố mà khiếp người.
Nhớ rõ một lần kia, là Hoa Lạc Y bị giết, nàng mới không thể áp chế được lửa giận đại khai sát giới……
“Lão nhân, xin lỗi, ta về trễ……” Quân Thanh Vũ hơi rũ mi mắt xuống, thu một mảnh sát khí ở đáy mắt lại: “Là ai tổn thương ông ấy?”
Cố Ngôn từ sau lưng đi đến nghe thấy nàng hỏi chuyện, hơi ngẩn ra rồi nói đúng sự thật: “Là người Bắc Tông, Bắc Tông kia vốn chỉ có một Thánh Cảnh, một ngày kia không biết vì sao lại chạy ra một người, hơn nữa đánh lén sư phụ, sư phụ mới có thể bị ông ta đánh trọng thương.”
“Bắc Tông?”
Quân Thanh Vũ nắm chặt nắm đấm, có lẽ là lửa giận mãnh liệt kia khiến khí thế trên người nàng bạo phát ra ngoài, hung hăng hất đổ bàn ghế xung quanh.
“Hay cho một Bắc Tông, ta thật đúng là xem thường Bắc Tông này! Nếu bọn họ dám can đảm tổn thương lão nhân, ta đây nhất định không chết không ngừng với bọn họ!”
Không chết không ngừng, đó là thù hận mãnh liệt như thế nào? Chỉ cần nàng còn chưa chết, thì nhất định sẽ hủy diệt Bắc Tông kia!
“Môn chủ, truyền lệnh xuống cho ta, trong vòng hai tháng, tất cả thế lực nhất lưu ở đại lục đều cần phải tới Lưu Nguyệt Môn, nếu không hậu quả tự chịu!”
Cố Ngôn sửng sốt một chút, kinh ngạc nhìn khuôn mặt thanh lãnh của thiếu nữ, trong lúc nhất thời có chút do dự: “Sư công, Lưu Nguyệt Môn chúng ta đều có quan hệ không tốt với rất nhiều thế lực, những môn phái nhất lưu đó cũng có rất nhiều người khinh thường Lưu Nguyệt Môn chúng ta như Bắc Tông, để cho bọn họ hai tháng cần phải chạy tới, hơn nữa lại là ra lệnh, này……”
“Dựa theo ta nói đi làm!”
Quân Thanh Vũ đưa lưng về phía Cố Ngôn, gió nhẹ thổi qua, tóc đen khẽ bay.
Không biết vì sao, giờ khắc này Cố Ngôn lại cảm giác được trên người nữ tử trẻ tuổi này có một loại khí thế cường đại, loại khí thế này, dù là sư phụ cũng không bằng……
Toàn bộ màn này, biết tình huống cũng chỉ có người trở về từ Phong Vân Thành, bọn họ hiểu rõ lúc này Quân Thanh Vũ là hoàn toàn tức giận, mà Bắc Tông khơi mào lửa giận sẽ ở trên đời không lâu……
Cố Ngôn nuốt nghi hoặc vàob trong, nói: “Sư công, chuyện này ta sẽ để người đi làm.”
Chỉ là những người đó có tới không cũng không nhất định……
“Được.” Quân Thanh Vũ khẽ gật đầu, ánh mắt thanh lãnh dừng ở trên người Sơn Dung: “Lão nhân bị thương còn có thể chờ được mấy ngày, nếu mà trở về muộn mấy ngày, nói không chừng sẽ không còn được gặp lại ông ấy, may mắn chính là bây giờ ông ấy còn có thể cứu chữa……”
“A?”
Đầu óc của Cố Ngôn lập tức xoay tròn, có chút ngây ngốc nhìn Quân Thanh Vũ: “Sư công, sư phụ bị thương cần Luyện Trận Sư luyện chế Trị Liệu Trận thất cấp mới có thể chữa khỏi, chẳng lẽ ngươi muốn thừa cơ hội này đột phá đến thất cấp?”
Quân Thanh Vũ là Luyện Trận Sư lục cấp Cố Ngôn đã biết, nhưng không nghĩ tới bây giờ nàng phải đột phá thất cấp, cho dù thất cấp và lục cấp chỉ kém nhau một bậc, nhưng có khác biệt long trời lở đất.
“Phụt!”
Mị Nhi nở nụ cười, mị nhãn lưu tình nói: “Môn chủ, ngươi nói lời này thật đúng là buồn cười, ngục đầu nhà ta đã là Luyện Trận Sư thất cấp, ngươi lại còn nói bây giờ nàng muốn đi đột phá?”
Chẳng những là môn chủ, ngay cả người khác nghe được lời này cũng ngây dại.
Luyện Trận Sư thất cấp là khái niệm gì không ai không biết, toàn bộ đại lục cũng chỉ có trong Lạc Nguyệt Đảo có được Luyện Trận Sư thất cấp, nhưng Lạc Nguyệt Đảo chính là một lão nhân tóc trắng xoá, nhưng đây lại chỉ là một tiểu cô nương hai mươi tuổi……
Khiếp sợ qua đi, tất cả mọi người chợt kích động, nếu nàng là một Luyện Trận Sư thất cấp, đó có phải đại biểu Sơn Dung đại nhân sẽ không chết hay không?
Đây không thể nghi ngờ là tin tức tốt nhất mấy tháng qua!
“Giúp ta đi chuẩn bị một chút dược liệu, sau đó ta muốn luyện chế trận pháp.” Quân Thanh Vũ nhìn môn chủ đang ngây ngốc, nhàn nhạt nói.
Cố Ngôn bỗng nhiên giật mình, rốt cuộc từ trong khiếp sợ đi ra, nét mặt của ông ta hiện ra tia kinh hỉ, quá mức kích động khiến giọng nói run rẩy không thôi.
“Sư công, bây giờ ta giúp ngươi đi chuẩn bị dược liệu!”
Trị Liệu Trận chỉ tính là trận pháp cơ bản nhất trong thất cấp, nhưng mà, Quân Thanh Vũ luyện trận không giống những người khác là bắt đầu luyện từ đơn giản nhất, nàng luyện chế trước nhất định là hữu dụng nhất với mình. Cho nên với trình độ hiện giờ của nàng, luyện chế Trị Liệu Trận thất cấp không phải là việc gì khó khăn……
Nhưng buổi tối ngày đó đột phá đến thất cấp trùng hợp đã xảy ra biến cố, lúc sau lại vội vàng lên đường, cho nên từ khi tấn chức nàng còn chưa từng đi qua cửa Chu Tước thứ bảy……
Lần này nàng vừa vặn nhân cơ hội này đi xem trong cửa Chu Tước thứ bảy có bảo bối gì.
Sau khi mở tầng thứ bảy ra, Quân Thanh Vũ còn chưa phát biểu gì, Vô Đạo lão nhân bên cạnh đã kêu lên sợ hãi đầu tiên: “Là Thần Khí, trời ạ, nhiều thần khí như vậy!”
“Thần khí?”
Lòng của Quân Thanh Vũ khẽ run lên, ngước mắt nhìn lại, khi nhìn thấy năm thần khí trên giá, mày khẽ nhíu lại: “Hình như cũng không phải rất nhiều……”
Không phải rất nhiều?
Vô Đạo lão nhân hít sâu một hơi, hung hăng trừng mắt nhìn Quân Thanh Vũ, nếu không phải luôn tu dưỡng tốt, đoán chừng lúc này tuyệt đối chửi ầm lên.
“Tiểu chủ nhân, đây là thần khí! Thế gian này vốn dĩ không nhiều thần khí lắm, ngươi lại một chút đã xuất hiện năm cái, lại là thần khí có được khí linh, còn không biết đủ, ngươi có biết lấy một thanh thần khí ở đây ra ngoài sẽ khiến một số người đoạt đến vỡ đầu hay không?”
Bất luận kẻ nào nghe thấy lời nói của Quân Thanh Vũ đều không thể không tức giận.
Nàng cho rằng thần khí là cải trắng sao? Năm thần khí cũng dám nói không phải rất nhiều, đoán chừng trên đời này cũng chỉ có nàng có thể nói ra lời như vậy……
“Vậy so với Long Viêm Kiếm trong tay ta thì sao?” Quân Thanh Vũ vuốt cằm, tinh tế đánh giá thần khí trước mặt.
“Long Viêm Kiếm ở trong bảng thần khí là cầm cờ đi trước, vậy tự nhiên không thể so với Long Viêm Kiếm, nhưng cho dù như vậy cũng đã thấy đủ rồi, nhưng, nếu thực lực của nam nhân tên là Hoa Lạc Y kia càng mạnh, thần khí của ngươi phát huy ra lực lượng cũng càng lớn.”
“A?” Quân Thanh Vũ nhướng mày: “Nếu không có Long Viêm Kiếm lợi hại, ta đây giữ lại những vũ khí đó cũng không có tác dụng gì, hả? Đây là……”
Đột nhiên, ánh mắt nàng dừng ở trên một viên hạt châu cạnh giá vũ khí. Bởi vì ngay từ đầu ánh mắt của hai người đều bị vũ khí trên giá vũ khí hấp dẫn, bởi vậy không phát hiện hạt châu kia.
“Trời ạ, là Nhiếp Hồn Châu!” Vô Đạo lão nhân kinh ngạc mở to hai mắt: “Lại là Nhiếp Hồn Châu xếp hạng thứ năm bảng thần khí, bởi vì loại thần khí này đều không phải là vũ khí có tính công kích hay hệ phòng ngự, cho nên không cần khí linh, không nghĩ tới lại ở đây đụng tới Nhiếp Hồn Châu……”
“Nhiếp Hồn Châu? Có lợi gì sao?” Đôi mắt của Quân Thanh Vũ híp lại, nhìn vẻ mặt của Vô Đạo lão nhân, hình như Nhiếp Hồn Châu này không tầm thường.
Vô Đạo lão nhân cười khổ một tiếng: “Tác dụng của Nhiếp Hồn Châu này còn mạnh hơn Long Viêm Kiếm, tỷ như nói, ngươi muốn khống chế một người, có thể sử dụng Nhiếp Hồn Châu với người nọ, hắn sẽ nghe theo lệnh với ngươi, loại trung thành này là đến từ chính linh hồn, người bị Nhiếp Hồn Châu sử dụng không cần lo lắng sẽ phản bội ngươi, tương đương với là con rối của ngươi!”
Ánh mắt của Quân Thanh Vũ sáng lên, thứ này xác thật là một bảo bối, sau này gặp địch nhân cường đại gì, có phải trực tiếp có thể nhiếp hồn hắn hay không?
“Nhưng ngươi đừng cao hứng quá sớm.” Vô Đạo lão nhân nhìn Quân Thanh Vũ, nhịn không được hất một gáo nước lạnh: “Nhiếp Hồn Châu cũng có giới hạn, không thể khống chế kẻ địch có thực lực cách ngươi quá lớn, như ngươi chỉ là một Tiên Thiên, thì không thể khống chế được cường giả Thánh Cảnh.”
Quân Thanh Vũ từ từ thu suy nghĩ lại, thưởng thức hạt châu màu đen trong tay: “Thì ra là thế, nhưng cứ như vậy, Nhiếp Hồn Châu vẫn có thể giúp được ta rất nhiều việc.”
Nói xong lời này, nàng ném Nhiếp Hồn Châu vào trong túi Càn Khôn Vật Vạn, nhìn năm vũ khí trên giá vũ khí như suy nghĩ gì đó, đáy mắt xẹt qua một tia sáng, rồi sau đó cũng không quay đầu lại rời khỏi nơi này……
Sau khi rời khỏi Chu Tước Bảo Đỉnh, Quân Thanh Vũ không dừng lại mà đi về phòng của Sơn Dung, lúc này tử khí trong phòng càng thêm nồng đậm, mặt của tất cả mọi người lộ vẻ lo lắng.
“Ta đi xem sư công thế nào!”
Cố Ngôn thật sự không chờ nổi nữa, xoay người đi ra ngoài phòng, ông còn không kịp đi hai bước, đã đụng phải Quân Thanh Vũ đang đi đến.
“Sư công.” Trong lòng ông đại hỉ, lại có chút thấp thỏm hỏi: “Trận pháp thế nào rồi?”
Quân Thanh Vũ không trả lời, chỉ yên lặng gật đầu, ở dưới ánh mắt khẩn trương của mọi người đi đến lão nhân trên giường, ngồi xổm xuống bố trí trận pháp ở xung quanh ông.
Một trận pháp ánh dáng màu xanh lục từ trong phát ra, bao phủ thân thể suy yếu của lão nhân, giờ khắc này, mọi người cũng không dám chớp mắt, ánh mắt nhìn chằm chằm lão nhân trong trận pháp kia.
Theo thời gian trôi đi, sắc mặt tái nhợt của lão nhân dần dần khôi phục một tia huyết sắc, môi phát tím từ từ biến mất, tử khí vốn quanh quẩn ở xung quanh cũng dần dần biến mất……
“Các ngươi mau xem, Sơn Dung đại nhân động đậy.”
Hiển nhiên có người nhìn thấy ngón tay của Sơn Dung run rẩy, kinh hỉ kêu lên.
Hai mắt đầy tơ máu của Cố Ngôn không chớp nhìn Sơn Dung, hiển nhiên mấy ngày nay cũng chưa từng ngủ ngon giấc, dưới mí mắt còn có một vết thâm đen.
Rốt cuộc, ở dưới cái nhìn khẩn trương của ông, Sơn Dung cũng mở mắt.
Chẳng qua lúc lão già này mở mắt câu nói đầu tiên là: “Tiếu Thiên ngươi hỗn đản này, con mẹ nó cũng dám đánh lén lão tử, sớm muộn gì cũng có một ngày lão tử muốn cầm vũ khí diệt ngươi!”
Yên tĩnh……
Toàn bộ phòng đều là an tĩnh quỷ dị.
Tất cả mọi người quên mất vui sướng nên có khi lão nhân tỉnh lại, tất cả đều dùng ánh mắt xa lạ nhìn ông……
Ở trong cảm nhận của bọn họ Sơn Dung đại nhân như thần lại nói lời thô tục?
Nghe một chút xem, ông nói cái gì? Hỗn đản? Con mẹ nó? Lão tử? Còn có cầm vũ khí?
Lạch cạch!
Có một số người thậm chí nghe được tiếng tan nát cõi lòng, thật giống như hình tượng cao lớn của thần tượng nháy mắt tan biến ở trong lòng……
Sau khi mắng xong lão nhân mới phát hiện mình đang ở nơi nào, mặt già kia lập tức luống cuống, đột nhiên, ánh mắt của ông dừng ở trên người Quân Thanh Vũ, hung hăng xoa đôi mắt, phát hiện mình không có hoa mắt thì vội vàng từ trên giường nhảy dựng lên.
“Ngươi…… Ngươi ngươi ngươi…… Ngươi đã trở lại?”
Khóe môi của Quân Thanh Vũ khẽ nhếch, cười như không cười nói: “Hai năm không gặp sao ngươi lại biến thành nói lắp? Nếu ta không trở lại, đoán chừng sẽ phải thay ngươi chôn xác, loại chôn xác người này quá mệt mỏi, cho nên ta bất đắc dĩ chỉ có thể trở lại……”
Biểu tình bất đắc dĩ khi nói lời này thật giống như thật sự không muốn làm loại việc mệt này vậy.
Nếu là lúc trước, lão nhân tuyệt đối nhảy dựng lên cãi nhau với nàng một trận, nhưng lúc này, cái gì cũng đều không có. Ông chỉ tinh tế đánh giá nữ nhân trước mắt, từ đầu đến chân, lại từ chân đến đầu, không tha một chỗ nào.
Cho tới bây giờ, ông vẫn không dám tin tưởng.
“Ngươi thật sự đã trở lại? Không phải Lạc Nguyệt Đảo nói Phong Vân Thành đã xảy ra chuyện rất lớn, tất cả môn phái đều toàn quân bị diệt sao?”
Lạc Nguyệt Đảo?
Nhắc tới ba chữ này, không khí quỷ dị trầm tĩnh xuống, trên người mọi người đều hiện ra sát khí nồng đậm, khiến cho mọi người trong nhà đều âm thầm kinh hãi.
Rốt cuộc ở trong Phong Vân Thành đã xảy ra chuyện gì?
“Sơn Dung đại nhân.” Mị Nhi cong môi nở nụ cười: “Chuyện của Phong Vân Thành lại nói sau, bây giờ có một tin tức tốt muốn nói cho các ngươi, ở trong lúc chúng ta và các môn phái tỷ thí, cho dù là tỷ thí võ giả hay là tỷ thí luyện trận, chúng ta đều giành được quán quân.”
Cho dù Mị Nhi không thích môn chủ, nhưng lại rất có hảo cảm với lão nhân đáng yêu Sơn Dung này, thậm chí mang theo một tia tôn kính.
Vẻ mặt của Sơn Dung cứng lại, khiếp sợ mở to hai mắt, sau khi trầm mặc thật lâu, một tiếng cười to truyền ra ngoài.
Nhiều năm như vậy, ông chưa từng thống khoái như vậy, xem những người đó về sau còn dám xem thường Lưu Nguyệt Môn của ông hay không.
“A, kia không phải là tiếng của Sơn Dung đại nhân sao?”
“Sơn Dung đại nhân? Không phải là ngài ấy bị trọng thương sao? Chẳng lẽ ngài ấy đã khỏe rồi?”
Trong toàn bộ Lưu Nguyệt Môn đều nghe được tiếng cười này, trong lúc nhất thời tất cả mọi người sửng sốt một chút, nhưng lại chính là mừng như điên.
Thân thể của Sơn Dung đại nhân khôi phục, Lưu Nguyệt Môn sẽ không cần trốn tránh nữa, mấy ngày nay tới giờ làm hại bọn họ đều không thể đi ra ngoài hoàn thành nhiệm vụ, như rùa đen rút đầu trốn ở trong môn phái……
“Môn chủ.” Quân Thanh Vũ đều không nhìn Sơn Dung đang cười to một cái, quay đầu nhìn về phía Cố Ngôn, nói: “Truyền tin tức thân thể của Sơn Dung khỏa lại ra, nhưng tạm thời không cần truyền chúng ta đã trở lại môn phái, ta phải đợi Thánh Cảnh Bắc Tông tự mình tới cửa!”
Quân Thanh Vũ hơi nheo hai mắt lại, một việc này tuyệt đối sẽ không tính như vậy, tin tức bọn họ trở về, Bắc Tông cũng sẽ không thể biết nhanh như vậy……
“Nhưng Bắc Tông có hai Thánh Cảnh, chúng ta cũng chỉ có một.” Cố Ngôn có chút rối rắm, cho dù Sơn Dung khôi phục, vậy cũng tuyệt đối không phải là đối thủ của Bắc Tông.
Nghe được lời này, Quân Thanh Vũ cũng sửng sốt một chút, theo bản năng nhìn Cảnh Nguyệt Hiên mặt luôn tươi cười phía sau, đáy mắt xẹt qua một tia nghi hoặc.
Môn chủ không biết Cảnh Nguyệt Hiên là Thánh Cảnh?
Nhưng nàng cũng không nói thêm gì, Cảnh Nguyệt Hiên không muốn tuyên bố nàng tự nhiên sẽ không nói ra……
“Ta phát hiện vấn đề của ngươi là luôn nhiều như vậy.” Mị Nhi cười lạnh một tiếng: “Ngục đầu bảo ngươi đi thì ngươi đi, đừng nói hai Thánh Cảnh, đến năm người cũng chưa thành vấn đề gì! Hai Thánh Cảnh đã dọa ngươi thành như vậy, ngươi còn làm môn chủ cái gì?”
Đối mặt với Mị Nhi cố tình khinh thường, Cố Ngôn vẫn không tức giậ, chỉ là đáy mắt lại rõ ràng mang theo không tin. Nhưng tất cả mọi người từ Phong Vân Thành trở về lại có vẻ mặt lạnh nhạt, như lời Mị Nhi nói rất bình thường.
Cũng đúng, bọn họ đều gặp phải trăm Thánh Cảnh, sao có thể bởi vì hai kẻ hèn kia mà đã sợ hãi? Huống chi, trong tay Quân Thanh Vũ không chỉ mượn đi năm người từ phủ thành chủ, còn có hai linh thú Thánh Cảnh cường đại……
Bực thực lực này, diệt năm Bắc Tông đều dư dả.
Cố Ngôn ngượng ngùng cười hai tiếng: “Đồ tôn xin nghe sư công phân phó.”
Không thể không nói, hiệu suất Cố Ngôn làm việc xác thật rất có hiệu quả, rất nhanh người Bắc Tông đã biết Sơn Dung hẳn phải chết không thể nghi ngờ không biết sao đã bình phục lại, nhưng bởi vì tin tức đám người Quân Thanh Vũ trở về môn phái bị ngăn chặn, mà thế lực khác cũng không cố tình tuyên bố, cho nên Bắc Tông lại không biết bọn họ đã trở lại.
Cho dù Bắc Tông có mạnh, cũng không thể đưa móng vuốt vào trong những môn phái nhất lưu đó.
Nhưng những thế lực lớn bị phái đi hộ pháp Lưu Nguyệt Môn đó lại rõ ràng bị dọa sợ. Phải biết rằng, trước kia người của những thế lực đó đều là mắt cao hơn đỉnh, rất không để Lưu Nguyệt Môn xếp hạng cuối cùng vào mắt.
Nhưng lần này không chỉ là trưởng lão các môn phái tập thể đệ tử cũng đi ra nghênh đón, khi nghe nói bọn họ là người đến từ Lưu Nguyệt Môn, ngay cả cường giả Thánh Cảnh cũng không xuất hiện cũng đều tự mình tới, nụ cười kia không chỉ có thể sử dụng cung kính tới hình dung, quả thật chính là nịnh nọt!
Bọn họ chẳng qua là hộ pháp nho nhỏ mà thôi, ngay cả Tiên Thiên đều chưa tới, làm sao gặp được đãi ngộ như vậy? Còn có những người này khi thấy cường giả Thánh Cảnh đến mỉm cười với mình thì trực tiếp bị dọa choáng váng, cho dù là tố chất thân thể khỏe mạnh cũng thật lâu không thể phục hồi tinh thần lại……
Dù là người của Lạc Nguyệt Đảo đều sẽ không có Thánh Cảnh tự mình tới đón tiếp đi? Chẳng lẽ những môn phái này đang chơi âm mưu quỷ kế gì?
Cũng khó trách nhóm hộ pháp sẽ có ý nghĩ như vậy, thật sự là hành vi của những người này quá quỷ dị, khiến cho bọn họ không thể không cẩn thận một chút……