Không khí trong xe trầm mặc làm mọi người hít thở khó khăn,sự lạnh lùng của Trác Minh Liệt dường như làm cho không gian bị thu hẹp lại.
Cũng không biết trải qua bao lâu sự trầm mặc bị tiếng chuông điện thoại di động đột ngột đánh vỡ.
Trác Minh Liệt nhận điện thoại xong , thái độ buông lỏng một cách rõ ràng. Anh lái xe sang một bên vỉa hè rồi dừng lại mở cửa xe làm ra một tư thế xin mời.
“Thật ngại tiểu thư đường tiếp theo chúng tôi không cùng đường mời cô xuống xe!”
Lâm Thi Ngữ không tin vào tôii mình dù có chuyện gì đi nữa thì hôm nay cũng là ngày bọn họ kết hôn . Anh tôi sao có thể nói như vậy.
“ Anh có ý tứ gì?” Mặt Lâm Thi Ngữ không đổi sắc hỏi ” Anh muốn đem tôi bỏ ở chỗ này?”
“Là như vậy tiểu thư. Tôi có nhận được tin tức là gia đình cô đã phá sản. Hôn ước của chúng ta cũng sẽ lập tức được hủy, chúng ta phải ly hôn!” Trác Minh Liệt không hề để ý đến khuôn mặt Lâm Thi Ngữ đã trắng bệch khởi động xe đi mất.
Nhà phá sản? Lâm Thi Ngữ như từ trong mộng mới tỉnh lập tức lấy điện thoại di động gọi cho ba cô nhưng không ai tiếp , cô lại gọ điện thoại cho công ty cũng không thông , tất cả mọi người cứ như bốc hơi.
Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? ! ! Lâm Thi Ngữ lòng như lửa đốt nhưng nơi này là cái cầu rất cao nên không có cái xe nào đến.
Cô xách áo cưới cồng kênh lên từ trên cầu chạy xuống như bay, cô hận cái thế giới vô tình này.
“Kia có phải là cô dâu của Trác gia”.
“Sao lại ở đây một mình! Có tin tức có tin tức!”
Bởi vì nghe Hàn Ti Nhã nói chuyện nên một đám phóng viên đã đuổi theo xe của Trác Minh Liệt.
“tiểu thư Lâm Thi Ngữ xin chờ một chút!”
Lâm Thi Ngữ vừa nghe thấy tiếng của rất nhiều người từ phía sau cô cứ nghĩ là có thể nhờ cứu giúp nhưng lại không ngờ gặp được một đám chó săn.
Đèn flash nháy liên tục làm cho Lâm Thi Ngữ hoảng sợ né tránh không kịp
“Các ngươi muốn làm gì!”
“Xin hỏi tại sao cô lại bị chú rễ bỏ lại ở trên đường , các cô có phải có chuyện gì xảy ra hay không?”
“Vừa rồi có thông báo tập đoàn Lâm thị đã phá sản đối với vấn đề này cô có ý kiến gì không?”
“Xin hỏi trước đây cô có biết tiểu thư Hàn Ti Nhã sao?”
Những câu hỏi ùn ùn kéo đến khiến đầu Lâm Thi Ngữ thật đau “Cầu xin các anh tôi không biết cái gì hết xin đừng hỏi tôi!”
Lâm Thi Ngữ khổ khổ cầu khẩn thế nhưng những người này không hề buông tha cô. Cô dùng sức tách ra khỏ đám người bỏ chạy. Cô nghĩ tới muốn chạy đến đường cái đối diện cô muốn thoát khỏi những người này. Nhưng tai hoạ đột nhiên xuất hiện. Chiếc Bugatti Veyron giống tia chớp đâm thẳng vào cô.
Áo cưới màu trắng tinh khiết như một con bươm buớm trắng tung bay giữa không trung Lâm Thi Ngữ chợt nghĩ đến những chuyện cũ lời của mẹ trước khi qua đời sau, âm thanh lạnh lùng của người đàn ông Trác Minh Liệt, chuyến đi chơi ở Hoa Kỳ….. tất cả cứ như một cuộn băng tua chậm nhưng rồi đột nhiên lại biến mất.
Mùi máu tanh thức tỉnh mọi người, đám chó săn đang cố ghi chép lại tất cả. Máu nhuộm vải trắng giống như là hoa hồng héo úa ,sinh mạng như đang từ từ bị rút cạn.
“Đáng chết!” Trong chiếc xe thể thao người đàn ông đeo kính mát vội vàng ôm lấy Lâm Thi Ngữ đang năm trên đất khẩn cấp chạy tới bệnh viện.