Tôn Lan Đình đang nhìn các đạo sĩ Võ Đang bày thành thế kiếm trận, đột nhiên trên núi cao có một vật tròn tròn lăn xuống mau như cuồng phong, chúng nhân vừa thấy ai nấy hoảng kinh. Thì ra cái vật tròn lăn như cuồng phong ấy xuống là một người thân thể chỉ dài có ba thước nhưng cái đầu lớn như một cái đấu, vì hắn có cái đầu quá lớn và cái thân quá nhỏ nên khi phi hành quá mau nó biến thành giống như một quả cầu tròn di động.
Trong chớp mắt người đầu to thân nhỏ ấy đã đến trước mặt chúng nhân, hắn đột ngột dừng thân, mọi người kinh ngạc chăm chú nhìn hắn, đầu hắn trọc bóng chính đúng giống như quả cầu sắc mặt trắng dã, hai mắt to như hai ngọn đèn, hai tai nhỏ một cách kỳ dị, trên mép để hai hàng râu hình chữ “bát”, thân hình hắn quá nhỏ bé nên nhìn có vẻ hoạt kê.
Trương Long tiến lên quát dữ dội :
– Ngươi định đùa giỡn gì mà cản đường các thái gia ta? Mau cút!
Tiếng quát vừa dứt, tên quái nhân nhỏ bé vọt bắn thân lên cai đầu to như cái đấu đâm thẳng tới Trương Long. Trương Long lật hữu chưởng xuất chiêu “Khai Bi Thủ” đập mạnh vào dầu đối phương “bộp” một tiếng, chưởng đã đánh trúng nhưng thân hình của Trương Long lại lay động mạnh đứng không vững, phải lùi lại nửa bước. Đầu tên quái nhân bị trúng chưởng Trương Long rơi xuống đất lùi lại hai bước mới đứng vững.
Trương Long cả kinh, tự nghĩ thầm: “Chưởng vừa rồi của mình sức nặng có thể phá tan đá núi, cớ sao không đả thương được đầu người?”
Tên quái nhân quả thực đáng gờm. Quái nhân rơi xuống đất, thân hình chưa dừng cái đầu lai như viên đạn bắn tới trước ngực đại hán cao lớn mặt đen như lọ chảo. Đại hán này không biết nên tránh né hay nên phản kích “bình” một tiếng hắn bị quái nhân đập đầu trúng, đại hán vẫn đứng im bất động.
Quái nhân lại rơi xuống đất, lần này hắn cả sợ vội vận khởi hết toàn công lực lên đầu, thân hình bắn vọt lên lại đánh đầu với đại hán mặt đen một lần nữa. Đại hán lần này đã chuẩn bị, “bình” một tiếng nữa, hai trảo thủ to lớn như hai cánh quạt chụp vào đầu quái nhân, tên quái nhân đau nhói vội vàng dồn lực lên hai tay đập mạnh song chưởng nhỏ bé vào ngực đại hán.
“Bình, bình” hai tiếng, đại hán trúng liền hai chưởng nhưng quyết không nới tay đang xiết chặt đầu quái nhân dằn xuống. Lại “bình, bình” hai tiếng nữa, đại hán lại bị quái nhân nhỏ bé đá liền hai cước.
Từ lúc nhìn thấy quái nhân đầu to mình nhỏ, Tôn Lan Đình đứng yên bên cạnh không nói một lời, chàng cúi đầu trầm tư cố nhớ lại tên những nhân vật giang hồ mà sư phụ đã kể cho chàng nghe. Đột nhiên, chàng nhớ tới một người, nhất định là hắn rồi, đó là nhân vật trong Võ lâm Cửu tà.
Chàng bước lên một bước nói với đại hán mặt đen :
– Trương đại ca hãy thả hắn ra để tại hạ hỏi hắn một lời!
Đại hán không dám cải lời buông mạnh tay, tên quái nhân bị bắn ra như một mũi tên vọt thân ra xa hướng bờ sông
Tôn Lan Đình thấy hắn định đào tẩu liền quát lớn :
– Các hạ chậm bước!
Song thủ chàng đã xuất chiêu “Lưỡng Đan Cực Tử” trong Si Tình bí phổ, một kình lực cực mạnh cuốn tới sau lưng tên quái nhân đầu to nọ. Thân tên quái nhân đang phi hành lơ lửng trên không đang định rơi thân xuống mấy cái thuyền đậu ven bờ trốn thoát bỗng thấy sau lưng bị hút mạnh một cai kéo thân hắn lộn ngược rời về chỗ cũ. Hắn còn đang kinh ngạc, Tôn Lan Đình đã hỏi hắn :
– Các hạ phải chăng tên là Vương Bá có biệt hiệu là Đại Đầu Quỷ trong Cửu tà?
Hai con mắt lớn đảo lộn :
– Nếu đúng thì sao?
– Sao chưa thấy Tiểu Đầu Quỷ Vương Cường?
– Cái ấy ta không việc gì đến ngươi!
Tôn Lan Đình mỉm cười :
– Ngươi còn chưa chịu phục ư? Công phu “Thiết Đầu Thiết Tý” của ngươi chẳng động được mảy may Trương bằng hữu của ta là đã rõ ai thắng ai bại, chúng ta và ngươi không oán không thù, ta tuyệt không muốn đả thương ngươi, ta chỉ muốn hỏi ngươi một câu, vì sao lúc nãy ngươi vô cớ tấn công chúng ta?
Đại Đầu Quỷ Vương Bá không đáp, hắn ngửa đầu hú dài, âm thanh thê thảm lan rộng trên không.
Tôn Lan Đình nói :
– Ngươi và Tiểu Đầu Quỷ Vương Cường như bóng với hình không rời nhau, quả nhiên hắn ẩn thân gần đâu đây.
Chính đang lúc ấy, chàng bỗng nghe sau lưng có tiếng vó ngựa dồn dập thoáng chốc đã đến gần. Chúng nhân đưa mắt nhìn ra thấy một con ngựa cao gầy chạy như bay tới, trên lưng ngựa hoàn toàn không có người nhưng lại có một tấm gỗ đặt ngang lưng ngựa. Con ngựa ấy cũng khá kỳ dị, thân nó nhỏ bé tai nhỏ mắt to, toàn thân gầy ốm được một lớp lông dơ bẩn bao bọc trông rất khó coi.
Chúng nhân không ai ngăn cản nó đứng dạt hẳn về hai bên đường, nào ngờ con ngựa chạy qua trước mặt mọi người nó hí vang lên dừng hẳn bốn vó, tấm gỗ đặt ngang thân nó liền rơi xuống đất.
Con ngựa ngửa cổ hí liên hồi hai chân trước quỳ xuống cạnh tấm gỗ mới rơi xuống đất. Bọn Trương Long, Lý Báo trú thân trên núi Manh Sơn đã lâu, Manh Sơn nằm giữa hai tỉnh Thanh Hải và Cam Xuyên là hai nơi nổi tiếng về nghề nuôi ngựa nên họ biết ít nhiều nhìn tướng ngựa.
Lý Báo nói với Tôn Lan Đình :
– Tôn thiếu hiệp, đừng thấy dáng con ngựa ấy mà khinh thường, nó là con thần mã ngày chạy ngàn dặm đấy!
Lúc ấy Đại Đầu Quỷ Vương Bá đã hết đường đào tẩu, hắn đứng sững người nhìn con ngựa lắc đầu liên tiếp rồi hú lên một tiếng, âm thanh thê thảm mười phần. Tiếng hú vừa dừng lại từ một khu rừng cách đó không xa có tiếng đàn cổ cầm như có ý trả lời, tiếng đàn dồn dập như mưa bão thành khúc nhạc “Tướng Quân Lệnh”.
Tôn Lan Đình đã học Si Tình bí phổ, trong ấy có các công phu “Lôi Âm Chấn Mạch” và “Cửu Thiên Tiên Âm” nên chàng cũng thông thạo ít nhiều về âm luật, bây giờ chàng nghe khúc “Tướng Quân Lệnh” hiểu ra liền người sử dụng đàn tất có võ công cực cao. Tiếng đàn vừa dứt chúng nhân ai nấy đầu kinh ngạc, Đại Đầu Quỷ Vương Bá trợn trừng hai mắt chăm chú nhìn về hướng khu rừng không chớp. Đột nhiên tiếng đàn biến khúc trở thành trầm trọng hòa hoản. Tôn Lan Đình nghe tiếng đàn hàm chứa âm thanh sát phạt hình như người đàn đang nổi sát cơ.
Chàng nghĩ thầm: “Người này không biết là nhân vật nào mà sử dụng tiếng đàn tới mức xuất thần nhập hóa tất không phải là Tiểu Đầu Quỷ ẩn thân trong khu rừng”.
Chính lúc chàng đang suy nghĩ tiếng đàn lại chuyển âm một lần nữa biến thanh hỗn tạp loạn ẩn rất chói tai. Âm thanh lần này nghe ra không còn sát cơ nữa mà như có ý muốn chiếm đoạt nhưng không biết chiếm đoạt cái gì?
Đột nhiên tiếng đàn ngưng lại, trong khu rừng yên lặng tịch mịch chẳng có một bóng người. Tiếng đàn ấy đã kéo sự chú ý của mọi người về phía khu rừng. Thình lình, một tiếng đàn gầm lớn như tiếng sét giữa trời, tiếp đó là một tiếng hú gầm bên chỗ đứng của mọi người. Chúng nhân vội vàng chuyển đầu nhìn lại ai nấy cả kinh.
Đại Đầu Quỷ Vương Bá vẫn đứng bất động tại chỗ nhìn về phía rừng còn đại hán sắc mặt đen như lọ chảo tên Trương Đồng đã ngã ngửa xuống đất hai mắt trợn trừng toàn thân co giật liên hồi bất tỉnh nhân sự. Lúc ấy Lý Báo đột nhiên rú lên một tiếng lật thân ngã xuống luôn đất toàn thân co giật sắp sửa hôn mê. Tình hình như thế nếu cho rằng Trương Đồng bị Đại Đầu Quỷ ám toán cũng có thể tạm nghe được, nhưng khi Lý Báo ngã xuống ai nấy đều nhìn rất rõ là hoàn toàn không phải vì Đại Đầu Quỷ ra tay.
Trương Long vội bước lên cúi xuống xem xét vết thương của hai người, lão nhận ra trên vai hai người đều có một mũi châm nhỏ như sợi lông trâu cắm sâu, chuôi châm xanh biếc chứng tỏ nó dược tẩm thuốc độc.
Tôn Lan Đình chuyển đầu nhìn con quái mã, nó đang nằm im dứơi đất thỉnh thoảng lại vẫy vẫy cái đuôi như đuổi đám ruồi đang bu đen tới. Trương Long bọc hai tay bằng một tấm khăn rút hai mũi châm độc ra đưa ra trước mặt Tôn Lan Đình nói :
– Tôn thiếu hiệp hãy xem, họ đều bị người ám toán!
Hai người đang nói chuyện bỗng bên cạnh có mấy tiếng rú lớn, mấy tên tùy tùng của Lưu Linh Hư liên tiếp ngã xuống, chắc chắn lại cũng trúng độc châm mất rồi.
Lưu U Hương vẫn ngồi trên kiệu bật kêu lên :
– Tôn đại ca nhìn kìa!
Vừa kêu nàng vừa chỉ về hướng con quái mã, nàng chưa kịp rút tay về, Tôn Lan Đình đã quát to lui chớp nhoáng lại phía sau, một luồng kình phong từ tay chàng quét về phía Lưu U Hương cuốn theo một mũi độc châm. Trương Long cứ tưởng Tôn Lan Đình đã trúng châm, vội vàng lướt thân tới, nhưng Tôn Lan Đình đã phiên thân lên nhặt mũi châm dưới đất nói với lão :
– Trương đai ca hãy giám thị tên Đại Đầu Quỷ!
Nói xong chàng nhìn con quái mã quát lớn :
– Sau lưng con ngựa là cao nhân nào ẩn thân, xin mời mau hiện thân ra!
Sau lưng con ngựa vốn là tấm gỗ lớn bản, sau tấm gỗ tức thì có người đứng dậy, hai tay người ấy vung lên, gần mười ánh chớp màu xanh bay thẳng tới Tôn Lan Đình. Tay phải chàng quét mạnh cuốn gọn đám độc châm ấy rơi xuống. Người mới xuất hiện tất phải là Tiểu Đầu Quỷ Vương Cường. Tên ấy mặc một bộ y phục toàn đen gầy ốm lêu khêu như một cây tre, cái đầu nhỏ như một tô ăn cơm nằm trên hai vai thẳng băng, mắt hắn nhỏ như hai đậu, mép cũng để hai vệt râu hình chữ “bát” rất khó coi. Tôn Lan Đình thấy hành vi hắn mờ ám đê tiện quyết tâm trừ khử hắn, chàng đang định cất tiếng hỏi, đột nhiên sau lưng chàng Đại Đầu Quỷ Vương Bá hú lên một hồi thê thảm, tên mới xuất hiện cũng trả lời bằng tiếng hú. Chẳng hiểu bọn này dùng tiếng hú như một ám hiệu trao đổi tin tức với nhau nên cũng chẳng có gì quá lạ.
Chàng cất tiếng hỏi :
– Chúng ta không thù không oán gì với nhị vị huynh đệ, tại sao lại bị Đại Đầu Quỷ cản đường và nhà ngươi lại ra tay ám toán?
Tiểu Đầu Quỷ Vương Cường trừng hai con mắt nhỏ xíu :
– Con đường núi này chẳng lẽ chỉ có các người là được đi qua còn không ai khác được đi nữa sao? Các người vô cớ định bắt giữ Vương đại ca ta sao lại trách ta ra tay ám toán?
Kể ra hắn nói cũng có phần hợp lý, nên đành giảng hoà :
– Lúc nãy chỉ là sự hiểu lầm, coi như chấm dứt. Xin các hạ hãy cho thuốc giải độc, chúng ta tuyệt đối không khó dễ gì nhị vị nữa.
Tiểu Đầu Quỷ Vương Cường cười khan hai tiếng :
– Sự việc đâu thể giải quyết dễ dàng thế được? Người của các ngươi đã trúng Tích Vĩ độc châm của nhị thái gia, trong vòng mười hai giờ chắc chết. Muốn có thuốc giải chẳng khó gì, chỉ cần tiểu tử ngươi và lão già kia nhất tề quỳ xuống gọi ta bằng ba tiếng “Tổ gia gia” ta lập tức cho thuốc giải liền.
Dứt lời hai con mắt nhỏ bé đảo về phía Trương Long như có hàm ý “lão già kia” chính là có ý chỉ lão. Tôn Lan Đình đã dự định trước bọn chúng không dễ gì đưa thuốc giải nên sẵn có chủ ý, đợi Tiểu Đầu Quỷ vừa dứt câu, chàng gầm lớn :
– Mời đến gần!
Cùng với tiếng gầm chàng thi triển công phu “Lưỡng Cực Từ Dẫn”, tay phải chàng vẫy về phái đối phương.
(Mất một đoạn)
… tung vó chạy xa hơn mười trượng.
Tiểu Đầu Quỷ Vương Cường bị kình lực chàng hút mạnh, hắn luống cuống cả kinh, thân pháp vội bật “Lý Dực Long Môn” phiên thân đứng lên nội lực dồn xuống tay phải đập thẳng tới ngực Tôn Lan Đình.
Chàng xuất thủ như điện vươn hai ngón tay chụp trúng mạch môn Tiểu Đầu Quỷ ấn ba thành công lực xuống quát lớn :
– Mau đưa thuốc giải ra!
Tiểu Đầu Quỷ Vương Cường lộn lạo khí huyết, mắt đổ hào quang đầu đổ mồ hôi nhưng cố nghiến răng chịu đựng không chịu đưa thuốc giải. Đại Đầu Quỷ Vương Bá thấy huynh đệ bị kềm chế, hắn “hừ” một tiếng lạnh xuất chưởng đánh vào sườn Trương Long. Trương Long lật tay lên đỡ, nào ngờ đó chỉ là hư chiêu Đại Đầu Quỷ đã mau lẹ thu chưởng về, thân hình vọt lên mau đưa cái đầu to lớn đập tới sau lưng Tôn Lan Đình.
Chàng cấp tốc chuyển thân tránh thế đầu kỳ dị ấy, tay tả chàng vung ra “bộp” một tiếng điểm trúng Kiên Tỉnh huyệt đối phương. Đại Đầu Quỷ đau đớn rúng động toàn thân.
– Ngươi dám ám toán chúng ta coi như đã đến ngày chết, ý ngươi muốn sao? Khôn hồn hãy bảo lệnh đệ đưa thuốc giải ra đây mau!
Đại Đầu Quỷ Vương Bá nhắm hai mắt nghiến chặt răng không nói gì. Chính giữa lúc họ vừa động thủ vừa nói ấy, một bóng người từ trong khu rừng vọt thân ra như một mũi tên, chớp mắt đã phi lên mình con ngựa quái dị đang đứng gặm cỏ gần đó đồng thời phát âm cực lớn :
– Tiểu Quỷ Đầu, lão phu cần gấp lên đường tạm thời mượn của ngươi con thần mã này nhé!
Biến sinh xảy ra đột ngột khiến chúng nhân cả kinh, huynh đệ Đại Đầu Quỷ có khá nhiều kinh nghiệm, thừa cơ hội Tôn Lan Đình xaoy đầu nhìn sự việc, chúng hất mạnh tay thoát khỏi sự kềm chế của chàng, phi thân chạy về hướng vờ sông.
Tôn Lan Đình đã nhìn thấy người trên ngựa vội dồn khí vào Đan Điền cất tiếng gọi to :
– Đệ tử Cốc Tang Điền là Tôn Lan Đình xin bái kiến Thượng lão tiền bối.
Bấy giờ ngựa phi đã quá xa nên người trên ngựa không đáp chỉ đưa tay vẫy vẫy về sau, cái bóng người sau lưng có đeo một cây đàn ấy dần dần biến mất.
Quay lại cả hai huynh đệ Nhị quỷ kia cũng đã mất dạng. Trương Long lo lắng :
– Tôn thiếu hiệp, vết thương độc của họ sắp phát tán, chúng ta phải làm sao bây giờ?
Chàng cúi đầu nghĩ chớp nhoáng, thình lình chàng nhớ đến một vật lòng lấy làm cả mừng vội rút từ áo ra một chiếc trâm Phụng màu xanh biếc đưa cho Trương Long :
– Theo truyền thuyết vật này có thể trừ bách độc, hãy tạm thử xem may ra có công hiệu gì chăng?
Khi chàng khống chế Nhị quỷ, Lưu U Hương đã bước xuống kiệu bấy giờ nàng đỡ lấy chiếc trâm thấy hình dạng của nó cổ nhã điêu khắc tinh tế, liền nói :
– Loại cổ trâm này rất có hiệu nghiệm, mau thử xem!
Vừa nói nàng vừa trao chiếc trâm cho Trương Long. Lão thủ hạ nhận lấy hỏi :
– Tôn thiếu hiệp, vật này sử dụng ra sao?
– Cái đó tại hạ cũng chưa biết hãy cứ đặt nó lên miệng vết thương thử xem sao!
Trương Long bước đến bên người Trương Đồng thấy miệng vết thương đã xạm đen lại và có một vết đen dài như sợi chỉ từ miệng vết thương kéo dài lên, lão lập tức đặt chiếc Phụng trâm lên chỗ ấy. Không lâu sau, đường chỉ đen nọ co ngắn lại dần cuối cùng nó tụ tập ở quanh miệng vết thương, lại một lúc nữa màu đen quanh miệng vết thương từ từ chuyển qua màu đỏ.
Trương Long vui mừng :
– Tôn thiếu hiệp, quả nhiên vật này thần hiệu lắm!
Đợi Trương Long chữa trị cho mọi người hoàn hảo. Tôn Lan Đình thu Phụng trâm rồi nói với Lưu U Hương :
– Các vị đại ca đây thương thế vừa khỏi cần dược nghỉ ngơi. Trước mặt chúng ta có một ngôi miếu, chúng ta nên đến đó nghỉ một lúc không biết cô nương có bằng lòng không?
– Tiểu muội xin nghe lời đại ca, ngôi miếu ở nơi nào?
Tôn Lan Đình dẫn đường đi một đoạn trong rừng quả nhiên đã đến một tòa miếu cũ. Ngôi miếu này vốn có hai dãy nhà tổng cộng đến bảy tám gian phòng nhưng tiếc vì bỏ hoang quá lâu tường ngói sụp đổ cả chỉ còn lại một gian đại điện là tạm còn hơi nguyên vẹn có thể tạm trú được mà thôi. Chung quanh đại điện là cả một vùng hoang dã đầy cỏ dại cây hoang.
Chúng nhân kéo vào đại điện, trong điên tượng thần cũng gãy nát cả, các hương án bàn thờ tuy vậy mà vẫn còn, điều kỳ lạ là tất cả hương án đều sạch sẽ như được lau chùi hằng ngày không biết vì sao. Chúng nhân nhường hương án cho Lưu U Hương nằm nghỉ còn tất cả mọi người đều ngồi dưới đất vận công điều khí. Không lâu sau vì quá mệt mỏi đại đa số đã chìm vào giấc ngủ say.
Bấy giờ đang cuối giờ Thân, mấy ánh tà dương soi nghiêng trước điện, mấy tiếng chim về tổ buông kêu thảm thiết khiến người nghe càng thêm buồn thảm cô tịch.
Lưu U Hương thở dài nhè nhẹ nói với Tôn Lan Đình :
– Trong này không khí nặng nề quá, chúng ta ra ngoài dạo chơi một lát được không, Tôn đại ca?
Không cần chàng đồng ý hay không nàng đã nhẹ bước ra cửa điện. Tôn Lan Đình không nói một lời, im lặng bước theo sau lưng nàng, dần dần hai người đã đi khá xa.
Chung quanh miếu là một vùng hoang dã nhìn tới chân trời không bị gì che tầm mắt, hai người cứ thuận chân theo con đường mòn dẫn đến một con suối nhỏ, bên suối có mấy cây dương liễu lá phất phơ theo gió, cảnh sắc cực u tỉnh.
Lưu U Hương ngồi xuống một tảng đá dưới thân liễu, Tôn Lan Đình đứng dựa vào thân cây, thỉnh thoảng chàng liếc nhìn nàng rối nhìn xa xa. Hai người im lặng từ khi rời miếu, đến bây giờ vẫn im lặng.
Trầm lặng lâu lắm, hốt nhiên Lưu U Hương u oán hỏi :
– Lan ca ca, hôm trước ở nhà tiểu muội, ca ca vẽ bức tranh có hoa Lan và đề bốn chữ “U Lan Thổ Hương” là có ý gì vậy?
Tôn Lan Đình nghe nàng đột ngột đổi cách xưng hô lại càng kinh ngạc vì bị nàng hỏi câu ấy không hiểu ý nàng ra sao, chàng miễn cưỡng đáp :
– Tại hạ chỉ thuận tay vẽ nhảm nhí chứ đâu có ý tứ gì!
– Đúng thật ca ca không có ý gì chứ?
Tôn Lan Đình cả kinh nghĩ thầm :
“Nguy tai, hôm ấy vô ý ta vẽ một cành hoa Lan nở trong cảnh u tịch, nhất định nàng hiểu lầm ‘U Lan Thổ Hương’ (cành Lan trong u tịch tỏa mùi thơm). ‘U’ là đại biểu cho nàng, ‘Lan’ đại biểu cho ta, ‘U’ và ‘Lan’ cùng nhau tỏa hương là ta có hàm ý cầu hôn với nàng rồi! Bây giờ nàng đã để ý đến ta, nhưng ta đã sớm đính hôn với Sương muội rồi, đâu có thể phụ bạc nàng được?”
Lưu U Hương thấy chàng ngẩn ngơ mãi không đáp, nàng chau đôi lông mày đẹp u oán tự lẩm bẩm :
– Hay là… hay là… cái ấy… chỉ là giấc mộng?
Dứt lời nàng lại thở dài não nuột như hàm chứa vô hạn thất vọng và oán than.
Tôn Lan Đình bất nhẫn, chàng đáp :
– Chỉ cần biết đó là mộng thì đâu có gì khó tìm ra một con đường chân chính hạnh phúc khác?
Chúng nhân trong điện nằm ngổn ngang say chìm trong giấc ngủ. Đêm ấy Tôn Lan Đình không ngủ được, chàng trằn trọc canh thâu, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn lên hương án thấy Lưu U Hương cũng chuyển thân hoài chứng tỏ nàng cũng không hề chợp mắt, chàng thở dài than thầm: “Cô nương này tình nết diện mạo đều đẹp, tương lai ta nên giúp nàng tìm một lang quân xứng đáng!”
Chính lúc chàng đang nghỉ ngơi, thình lình nhìn ra ngoài điện thấy có ánh đèn di động chầm chậm về phía miếu, ánh đèn tuy không lớn tựa như ai đó đang xách một đèn lồng đi trong đêm.
Chàng lấy làm nghi ngờ: “Đêm vắng hoang liêu như ở đây sao lại có người tìm đến?”
Đột nhiên lại có hai ánh đèn nữa xuất hiện ở phương hướng cạnh đó. Tiếp đó các phương hướng khác đều có ánh đèn. Tự biết có chuyện bất thường, chàng ngồi dậy nhẹ nhàng lướt thân ra ngoài điện dáo dác nhìn chung quanh. Bụng chàng lấy làm kinh vì bốn bề tám hướng đều có đến mấy chục ánh đèn di động về phía tòa miếu.
Bấy giờ khoảng cách còn xa lắm, nên không biết những người tìm đến là ai, thình lình cửa điện có bóng người vọt ra, Lưu U Hương phiên thân đến bên chàng buột hỏi :
– Ánh đèn ấy là cái gì vậy?… Tiểu muội sợ lắm!
Tôn Lan Đình nghe giọng nàng run lẩy bẩy có vẻ sợ thật nên không tiện tránh thân dù nàng dựa sát vào chàng, chàng đáp :
– Khi chúng ta tiến vào miếu hồi chiều trong điện rất sạch sẽ, lúc ấy tai ha đã hơi nghi đây là nơi tụ họp của bọn hắc đạo nào đó, bây giờ xem quả nhiên không sai, có thể chúng ta gặp phiền phức rồi đó!
Những ánh đèn đó tốc dộ không mau và trước sau bất nhất, lúc ấy chỉ có hai ánh đèn là đến gần nhất. Nhãn lực Tôn Lan Đình rất cao, chàng đã nhận ra đó là hai chiếc đèn lồng được hai người xách tay nhưng vì ánh sáng phản xạ chưa nhìn rõ được diện mạo hai kẻ xách đèn.
Thình lình, xa xa lại hiện ra nhiều anh xanh nữa, tốc độ rất mau, chớp nhoáng đã nhận ra đó là những ánh đèn màu xanh nhưng lại khác hẳn những ánh đèn trước đó vì nó bầy thành hai hàng rất có thứ tự, nhìn thoáng qua như xếp hình thanh con rồng xanh.
Ánh đèn xanh vừa xuất hiện, những ánh đèn trước vừa rồi tăng thêm tốc độ nhất tề tụ tập trước miếu. Hai tên cầm đèn đi đầu tơi trước là hai trung niên Cái bang mặc hai cái áo rách hàng trăm mảnh và rất ô uế. Hai tên ấy cũng nhìn thấy Tôn Lan Đình và Lưu U Hương nhưng chúng không thèm để ý vẫn bước vào tiểu điện cắm hai cái đèn xuống đất rồi khoanh chân ngồi trước đèn.
Lưu U Hương ghé vào tai Tôn Lan Đình hỏi :
– Hai tên khất cái kia là người hay là ma vậy?
Vừa nói nàng vừa dựa sát vào lòng chàng. Chàng không trả lời chỉ nhìn nàng lắc đầu. Hai tên Cái bang thắp đèn sáng rực trong điện khiến mọi người tỉnh giấc, Trương Long và Lý Báo định vọt thân ra ngoài nhưng Tôn Lan Đình xua tay ra hiệu bảo họ cứ ở lại.
Bấy giờ bao nhiêu ánh đèn lục tục tới nơi toàn bộ là đệ tử Cái bang, theo thứ tự chúng vào miếu cắm đèn xuống đất ngồi khoanh chân tại chỗ không ai nói với ai một lời. Tôn Lan Đình thấy họ chia thành ba hàng ngồi rất chỉnh tề, mỗi hàng mười lăm người tổng cộng là bốn mươi lăm người.
Thoáng chốc, những ánh đèn xanh cũng đã đến trước tiền điện, toàn bộ những tên cầm đèn xanh lại là những đại hán mặc hắc y và toàn bộ bịt đầu bằng khăn đen, sau lưng lồi lên cán đao, bọn chúng chia nhau ngồi phái tả trong điện, cũng đặt đèn xuống đất ngồi khoanh chân dưới đất thành ba hàng, nhân số cũng vừa vặn bốn mươi lăm tên.
Hai bên chẳng nói với ai lời nào, ánh sáng của chín mươi cái đèn lồng khiến tiền điện sáng rực như ban ngày. Tôn Lan Đình và Lưu U Hương đứng giữa hai bọn người ấy thực là chướng mắt.
Tôn Lan Đình khó chịu, nhẹ kéo tay Lưu U Hương, hai người lẳng lặng lui ra đứng ở cửa vào nhìn, hai bọn ấy ngồi nhìn nhau khá lâu tựa hồ cả hai bên đều chờ dợi một điều gì đó, đột nhiên trong bọn khất cái có một trung niên đứng bật dậy hỏi lớn :
(Mất một đoạn)
… ánh đèn xanh, thế phi hành cực mau như ba ánh sao băng đến nơi.
Lưu Vân Hải ngồi dưới đất chỉ về ba hướng ánh đèn ấy nói :
– Ngươi nhìn xem kìa, không phải Bang chủ chúng ta đến là gì?
Tên Cái bang chưa kịp ngồi xuống đã thấy ba ánh đèn xanh vụt tới, tình hình rõ ràng Bang chủ Thanh Long bang đã mời thêm cao thủ tới đây, mặt hắn lộ vẻ dị thường đồng thời quay mắt ngó lại Tôn Lan Đình và các bằng hữu tựa hồ như có ý nghi hoặc bọn chàng cũng là viện thủ của đối phương.
Ba bóng đèn đã vào điện, một trong ba người ấy cất giọng âm trầm :
– Lý trưởng lão, ngươi đến sao sớm quá thế?
Trong bọn hắc y có ba đại hán nhảy ra đón lấy ba cây đèn lồng đặt sang một bên. Tên trung niên khất cái được gọi là “Lý trưởng lão” ngẩng đầu nhìn ba người mời tới, người đi đầu râu vàng loe hoe, mặt có phần âm hiểm chính là Bang chủ Thanh Long bang Ngô Ân Nghĩa.
Sau lưng họ Ngô là hai người, một là đại hán để râu xoăn tít ăn mặc như một tiều phu mặt đầy sẹo tướng mạo cực hung ác sau lưng đeo một cái búa nặng ít nhất cũng ba trăm cân, đó là một tên nổi tiếng hung hãn có tên trong Cửu tà Võ lâm Độc Tiều Phu Vương Thôn Hổ, ngoài ra là một thiếu phụ độ chừng hai mươi sáu, hai mươi bảy tuổi toàn thân được bó chẽn bởi áo lụa đỏ bóng, mắt môi đều to và đa tình sắc mặt ửng hồng như hoa đào, hai gò bồng đảo nhô cao rất phong phú, khi bước đi hạ bàn uốn éo như một con rắn nước rất hấp dẫn khiêu gợi, người thiếu phụ này Lý trưởng lão không biết là ai.
Bang chủ Thanh Long bang Ngô Ân Nghĩa chỉ về hướng các người Tôn Lan Đình chàng :
– Các người nay trong điện phải chăng do quý Bang mời tới trợ giúp?
Trung niên khất cái Lý trưởng lão đáp :
– Cái bang chúng ta xưa nay lấy tín nghĩa làm trọng, chúng ta đã ước hẹn với quý Bang rồi, người nào không cầm đèn tức là người ngoài cuộc. Bọn người kia có lẽ là bộ hành qua đường vào lúc trú chân ở đây, không liên quan gì đến bản Bang cả.
Ngô Ân Nghĩa giới thiệu với Độc Tiều Phu Vương Thôn Hổ :
– Vị này là trưởng lão Cái bang Lý Trường Canh được xưng tụng bằng biệt hiệu Thiết Thôi Nghĩa Cái.
Độc Tiều Phu Vương Thôn Hổ “hừ” lạnh một tiếng không đáp.
Ngô Ân Nghĩa quay sang Lý Trường Canh :
– Lý trưởng lão để ta xin giới thiệu hai bằng hữu đây.
Hắn chỉ vào Độc Tiều Phu Vương Thôn Hổ định giới thiệu, Lý Trường Canh đã đón lời :
– Vị ấy ta biết rồi!
Ngô Ân Nghĩa quay sang người thiếu phụ áo đỏ :
– Còn vị này là Phiêu Diêu Tiên Cô Hà Tú Châu là một kỳ nhân có tiếng, các hạ cũng nghe qua tên rồi chứ?
Phiêu Diêu Tiên Cô Hà Tú Châu cười khanh khách, khẽ đập cái khăn cầm tay lên vai Ngô Ân Nghĩa :
– Ứ, đừng có khen quá làm tiểu muội thẹn chết bây giờ…
Vừa nói nàng ta vừa liếc mắt đưa tình với Tôn Lan Đình :
– … Và đừng để vị tiểu huynh đệ kia cười tiểu muội…
Giọng nói nàng mềm nhũn õng ẻo vừa đưa đôi mắt ướt nước nhìn Tôn Lan Đình không chớp. Trưởng lão Cái bang Lý Trường Canh nghe nói thiếu phụ chính là kẻ nổi tiếng khắp võ lâm về võ công và dâm đãng Phiêu Diêu Tiên Cô, bất giác cau mày nhìn Ngô Ân Nghĩa :
– Quý Bang đã mời bằng hữu này tới đây, Cái bang ta nhất định sẽ tiếp đãi đàng hoàng, hiện tại có vài câu xin được Bang chủ chỉ giáo trước.
Thanh Long bang chủ chưa kịp đáp Vương Thôn Hổ đứng cạnh đã quát lên :
– Có gì nói mau, chúng ta không có thì giờ rảnh lắm đâu!
Lý Trường Canh hoàn toàn không có vẻ giận từ từ nói :
– Cái bang ở vùng Thiểm Nam đây xưa nay không hề gây hấn với ai, an phận độ nhật qua ngày. Từ khi quý Bang thành lập về sau chúng ta cũng chẳng hề xâm phạm gì tới và cũng chẳng có gì thất lễ, gần đây quý Bang vô cớ khiêu khích đả thương huynh đệ tệ Bang và phao tin muốn trục xuất tệ Bang ra khỏi đất Thiểm Nam, không biêt nguyên nhân vì đâu? Xin Bang chủ trả lời cho chúng tôi biết!
Thanh Long bang chủ Ngô Ân Nghĩa cười gằn :
– Từ xưa một rừng không thể có hai cọp, Thiểm Nam đã có Thanh Long bang thì không thể dung nạp được Cái bang.
(Mất hai trang 45, 46)
… người phi thân vừa vọt ra ngoài cửa gầm thét :
– Bọn chó chết này ở đâu đến phá giấc ngủ của đại gia thế?
Đó là đại hán mặt đen Trương Đồng bây giờ mới thức dậy. Tôn Lan Đình đứng ngoài cửa không buồn ngăn cản để mặc Trương Đồng vọt tới bên cạnh Lý Trường Canh.
Lý Trường Canh ôm quyền vái đại hán Trương Đồng :
– Xin anh hùng bớt giận, đêm nay Cái bang Thiểm Nam phải kết thúc sự tranh chấp với Thanh Long bang không biết có anh hùng ngủ tại đây nên quấy nhiễu anh hùng, xn được tha thứ! Anh hùng là người ngoài cuộc xin tạm đứng qua một bên, đợi chút xíu nữa tại hạ sẽ tạ tội với anh hùng.
Trương Đồng cón ngái ngủ, chẳng nghe rõ đầu đuôi câu chuyện ra sao, hắn cứ gào lên :
– Im ngay cái mõm chó lại đi!
Đại đao trong tay hắn múa vùn vụt chém dọc xuống đầu Lý Trường Canh. Họ Lý thấy thế đao trầm trọng không dám sơ hở, triển khai thân pháp “Đảo Thái Thất Tinh” chớp nhoáng tránh thân. Trương Đồng chưa chịu dừng tay, thuận thế hoành ngang đại đao chém luôn Thanh Long bang chủ đang đứng bên cạnh đồng thời gầm thét :
– Chó chết im mõm đi!
Xuất kỳ bất ý, Ngô Ân Nghĩa cả kinh vội vàng lăn toàn thân xuống đất thành thế “Lãn Lư Đả Cổn” tránh chiêu đao ấy. Tôn Lan Đình đứng cạnh đó thấy chiêu đao thứ nhất của Trương Đồng là “Lực Phách Hoa Sơn”, chiêu thứ hai sử dụng “Huyền Điểu Thạch Sa”. Vương Thôn Hổ nhìn thanh đại đao của Trương Đồng ước lượng nặng cũng ba trăm cân không kém gì búa của mình, liến biết đối phương lợi hại, liền rút búa sau lưng ra ngầm tụ chân lực chuẩn bị tấn công.
Quả nhiên Trương Đồng lại gầm lên :
– Im các mõm chó lại!
Đao thế mang theo kình phong chém xuống giữa đầu Vương Thôn Hổ. Độc Tiều Phu đã vận công lực lên tay phải hoành ngang búa nghênh tiếp, quát to :
– Tiểu tử hay lắm!
“Choang” một tiếng dữ dội lửa xẹt ra bốn bên chấn động, hắn phải loạng choạng lùi lại năm sáu bước mới ổn định được thân. Trương Đồng thấy đối phương dám nghênh tiếp, bèn lướt thân đến bên cạnh Vương Thôn Hổ đại đao hoành chém ngang lưng hắn. Vừa rồi Vương Thôn Hổ đỡ một đao hổ khẩu đau muốn xuất máu, hai tay đau nhừ, chiếc búa cơ hồ muốn văng khỏi tay, lần này không dám không cẩn thận, hắn bèn lướt thân tránh đao, búa lớn múa một vòng xuất chiêu “Ngũ Đỉnh Khai Sơn” chém thẳng xuống đầu Trương Đồng.
Trương Đồng vung đại đao lên đỡ. “Choang” một tiếng lớn, búa đối phương bị chấn động bắn tung lên cao hơn thước, hổ khẩu Vương Thôn Hổ chảy máu nhưng hắn cố nghiến răng không buông búa ra.
Trương Đồng lại gầm lên :
– Đồ chó chết liều lĩnh!
Đại đao rít lên dữ dội chém xuống ngang đầu. Hổ khẩu Vương Thôn Hổ đau đớn không dám tái chiến nữa thi triển thân pháp “Lý Dực Long Môn” bắn thân về sau ba trượng. Trương Đồng không chịu buông tha, hắn gầm lên tung thân đuổi theo. Bang chủ Thanh Long bang Ngô Ân Nghĩa và Lý Trường Canh thấy vậy cùng kêu to :
– Dừng lại, chúng tôi có lời muốn nói!
Trương Đồng chuyển thân nhìn hai người :
– Hai tên chó chết này muốn nói cái gì?
Đại đao múa tít lên tung thân lại phía hai người Ngô và Lý. Hai người vội vã thi triển thân pháp lúc qua Đông lúc qua Tây tránh đao. Lúc mọi người động thủ, Phiêu Diêu Tiên Cô Hà Tú Châu vẫn đứng một bên hai ánh mắt không chịu rời Tôn Lan Đình, nét mặt thẫn thờ như say như mê, tình hình ác đấu nàng ta hoàn toàn không thèm để ý tới.
Thanh Long bang chủ Ngô Ân Nghĩa hết sức nóng vội vì hai trợ thủ một đã đại bại, một lại thẫn thờ mất hồn, hắn thừa biết tính tình lẳng lơ dâm đãng của Phiêu Diêu Tiên Cô đồng thời nữ ma dâm đãng ấy tính cách hết sức thất thường, nếu khinh động tới nàng, rất có thể nàng sẽ trở mặt thành kẻ thù, coi như cuộc đàm phán hôm nay với Cái bang đã thất bại, chi bằng chịu nhịn chờ bọn người này rút đi rồi sẽ tính toán sau. Chủ ý đã định, Ngô Ân Nghĩa muốn lên tiếng lắm nhưng đại đao của Trương Đồng cứ bám sát sau lưng không để hắn có thời giờ điều đình. Giữa lúc ấy Lý Trường Canh hơi chậm chân một chút, đại đao Trương Đồng loang loáng chém tới.
Tôn Lan Đình tuy không ngăn cản Trương Đồng sinh sự nhưng chàng vốn chuẩn bị can thiệp nên tay chàng cầm sẵn một viên giấy vò nhỏ, nhìn thấy Lý Trường Canh lâm nguy, chàng búng liền viên giấy bay như một viên đạn nhắm ngay Ma huyệt ở cổ tay Trương Đồng.
Trong chớp mắt khi chàng búng tay, đấu trường nhân ảnh lướt vào thêm một người, người ấy thân thủ cực mau, tay trái đẩy mạnh Lý Trường Canh chúi xuống, tay phải phiên động chụp trúng sống đao thuận thế kéo manh lại. Trương Đồng đứng không vững bị sức kéo ngã chúi xuống. Đúng vào lúc ấy viên đạn giấy mới bay tới, người ấy lật tay kéo nhẹ, viên giấy lọt vào tay y, sức bắn mạnh đến nỗi y cảm thấy bàn tay đau nhói cả kinh thầm: “Tên trẻ tuổi kia là nhân vật nào mà có nội lực thâm hậu đến thế?”
Chúng nhân trong điện bấy giờ mới nhìn rõ nhân ảnh vừa lướt vào, đó là một lão khất cái râu tóc bạc xám mặc một cái áo vá hàng trăm mảnh bên lưng có đeo một ngọc trượng dài độ năm thước. Chúng nhân nhìn thấy thanh ngọc trượng ấy là vật tùy thân của Cái bang Bang chủ mới biết đó chính là Bang chủ đồng thời là một trong Thất tuyệt Võ lâm Thần Cái Tang Nhân Hòa.
Trương Đồng bật dậy hai mắt trợn trừng mua tít đại đao chém tới. Thân hình Thần Cái Tang Nhân Hòa cực mau, không chờ đối phương kịp chém, lão đã lướt tới bên Trương Đồng. Chưởng lực Tang Nhân Hòa chỉ sử dụng nửa phần công lực, Trương Đồng vẫn đứng yên như cũ, Tang Nhân Hòa chớp nhoáng vòng ra trước mặt hắn, ngón tay cái vươn ra khen :
– Đại hán thần lực mạnh lắm!
Tôn Lan Đình sợ Trương Đồng động thủ nữa vội kêu lên :
– Trương đại ca, mau lại đây!
Trương Đồng không dám cãi vội quay lại phía Tôn Lan Đình, vừa đi hắn vừa nói :
– Lão khất cái này muốn thử công lực, hãy đợi đấy!
Tôn Lan Đình ôm quyền thi lễ với Thần Cái Tang Nhân Hòa :
– Đệ tử Cốc Tang Điền Tôn Lan Đình bái kiến Bang chủ, mong Bang chủ sau khi giải quyết sự việc đối với Thanh Long bang chủ xong cho vãn bối được nói một lời.
Tang Nhân Hòa nhìn chàng gật đầu :
– Thì ra Tôn Lan Đình là các hạ, quả là rồng trong loài người đấy!
Lý Trường Canh vội vàng bước tới cung thân cúi rạp trước mặt Bang chủ :
– Trưởng lão Thiểm Nam Lý Trường Canh bái kiến Bang chủ!
Tang Nhân Hòa vẫy tay ra hiệu miễn lễ rồi vẫn nói với chàng :
– Vừa rồi vị đại hán anh hùng đây động thủ sao Tôn thiếu hiệp không ngăn cản để xảy ra hiểu lầm?
– Khi tiền bối xuất hiện sau điện vãn bối đã phát giác nên mặc cho Trương đại ca động thủ để dẫn dụ các vị ra mặt.
Ngay lúc ấy sau hậu điện lại có bóng người vọt bắn ra, nhìn lại chính là Cùng Thân Phong Cái Ngô Ất má chàng đã từng gặp ở nhà Mạnh Ngọc Trâm. Lão Ngô Ất vừa nhìn chàng đứng cạnh một thiếu nữ liền buột miệng :
– Kim Đồng Ngọc Nữ, các ngươi thật…
Mới nói nửa câu, lão chợt nhận ra thiếu nữ ấy không phải là Vương Mai Sương lão vội nghẹn lời, ngẩn ngơ một lúc lão hạ giọng hỏi nhỏ :
– Tiểu tử, vị hôn thê của ngươi là ai?
Chàng đáp :
– Vương Mai Sương!
– Người mai mối cho ngươi và Vương cô nương là ai?
– Chính là lão tiền bối!
– Nếu là ta ngươi còn coi ta ra cái quái gì nữa?
– Điều đó vãn bối không dám!
– Nếu không dám ta không để cho ngươi phụ bạc Vương cô nương đâu nhé!
– Xin lão tiền bối chớ hiểu lầm, vãn bối không hề phụ bạc nàng!
Ngô Ất nổi giận :
– Ngươi còn chối cãi nữa ư? Thế cô nương đứng sát ngươi là ai đó?
– Lưu U Hương, nghĩa nữ của Bất Lão Thần Quân Lưu Linh Hư, nàng là ân nhân cứu mạng của vãn bối.
– Cứu ngươi ư? Việc ấy ra sao kể lại ta nghe!
Tôn Lan Đình gật đầu kể sơ lược sự việc chàng được Lưu U Hương cứu mạng cho lão Ngô Ất nghe qua. Lão gật đầu :
– Xem ra cô nương ấy có tình ý với ngươi đấy! Bây giờ ngươi định đi đâu?
– Vãn bối chuẩn bị đợi tới ngày mồng hai sẽ lên núi Võ Đang hội ngộ với sư phụ!
– Vì sao bọn cô nương ấy lại đi cùng với ngươi?
– Vì nàng không muốn rời xa vãn bối!
– Sau khi gặp sư phụ ngươi sẽ làm gì nữa?
– Đi khắp chân trời góc bể tìm tin tức phụ mẫu!
– Vẫn đem theo bọn cô nương ấy chứ?
– Không!
– Ta chỉ chấp nhận cho ngươi dẫn theo bọn cô nương ấy đến núi Võ Đang, sau khi gặp sư phụ ngươi xong, ngươi phải rời xa cô nương ấy liền, ngươi có bằng lòng không?
– Bằng lòng!
Khi chàng và Ngô Ất nói chuyện, Bang chủ Cái bang và Thanh Long bang chủ cũng đã đàm phán xong.