Vô Tự Thiên Thư

Q.3 - Chương 6 - Đêm Tham Linh Mạch

trước
tiếp

“ Ách…này..” Tiểu Khai vốn còn muốn hỏi Hoàng Bội, nhưng bị ánh mắt chán ghét và lạnh như băng của nàng, nhất thời liền mất đi hứng thú để hỏi, ngượng ngùng cất quyển sách vào trong lòng ngực.

Cuối cùng người nói chuyện chính là Nga Mi Tuyết Phong, không hề nghi ngờ, trong sáu đại môn phái hôm nay, Nga Mi Tuyết Phong đúng là một vị có khí chất đứng đầu, hắn liền ôm quyền, cất cao giọng nói: “ Các vị đạo hữu, chuyện tình hôm nay, ai cũng không ngờ tới, Tụ Linh đại hội không có khả năng hấp thu thiên địa linh khí, cũng không có khả năng thu được pháp bảo, đối với các vị mà nói mặc dù là một tổn thất, nhưng có thể nhìn thấy Vô Tự Thiên Thư yên lặng suốt ngàn năm lần đầu phát uy, coi như việc này không uổng phí, hôm nay Tùng Phong đạo trưởng đã vào trong, tại hạ Nga Mi Tuyết Phong đành xin làm chủ, thỉnh các vị đến Hoàng Sơn biệt viện nghỉ ngơi, sáng sớm ngày mai sẽ lên đường trở về.”

Mọi người, ngươi xem ta, ta nhìn ngươi, cũng không có biện pháp gì, vốn định tìm Tiểu Khai trút giận, nhưng nhìn thấy uy lực của Vô Tự Thiên Thư, rồi lại kiêng kỵ nói không nên lời, hơn nữa mấy đại chưởng môn đều đứng bên cạnh Tiểu Khai, hiển nhiên định ra mặt cho hắn, nếu sáu đại môn phái không có ý kiến, bọn họ đương nhiên cũng không thể ý kiến gì, vì vậy đành tự tản ra.

Mắt thấy mọi người đã đi hết, Tiểu Khai nhìn Tuyết Phong, ấp úng nói: “ Tuyết Phong chưởng môn, ta…ta muốn hỏi ông một chuyện.”

“ Có vấn đề gì, cứ hỏi đi.” Tuyết Phong mỉm cười nhìn Tiểu Khai, thần thái cùng động tác tiêu sái xuất trần, thoạt nhìn cơ hồ không có chút khí tức phiền giận.

“ Nghe nói…ngài thu Tiểu Trúc làm đệ tử nhập thất phải không?” Tiểu Khai đỏ mặt: “ Ta chỉ muốn hỏi một chút, hôm nay sao nàng không có tới.”

“ Nga, nó quả thật không có tới.” Trên mặt Tuyết Phong có chút mất tự nhiên rồi biến mất, mỉm cười nói: “ Tiểu Trúc thiên phú cực cao, hôm nay ở trong Nga Mi đang tu luyện tâm pháp nhập môn, vì không muốn quấy rầy đạo tâm của nó, nên ta không đưa nó theo.”

“ Nga, kia..quan trọng là sự tu luyện của Tiểu Trúc muội muội thôi.” Gương mặt Tiểu Khai thất vọng, lại hỏi: “ Ta..có thể đến thăm nàng không? Ngài yên tâm, ta sẽ không quấy rầy nàng đâu, ta chỉ cần đứng xa xa nhìn nàng là được rồi.”

Hoàng Bội đứng ở sau Tuyết Phong, trong mắt hiện lên một tia khinh miệt, nghĩ thầm: “ Người này đã cùng Tiêu Vận ước định cả đời, rồi lại nhớ tới nữ nhân khác, quả nhiên là một tên trêu hoa ghẹo nguyệt thiếu gia, loại nam nhân này, quả nhiên không đúng chút nào, cũng không biết Tiêu Vận vì cái gì mà lại coi trọng hắn.”

“ Này…có thể không tiện a.” Tuyết Phong lộ ra vẻ mặt khó xử: “ Ngươi cũng biết, tâm pháp Nga Mi chúng ta, không thể để cho người ngoài xem được…”

“ Nga, bỏ đi, a a, bỏ đi.” Nguyên nhân bởi vì Tiểu Trúc, Tiểu Khai đối với Tuyết Phong thật ra phi thường khách khí, khoát tay: “ Không có việc gì nữa, ta cũng đi nghỉ ngơi đây.”

“ Từ từ.” Tuyết Phong lại gọi Tiểu Khai: “ Nếu môn chủ có rảnh, chẳng biết có thể theo giúp ta một chút hay không.”

“ Đương nhiên có thể.” Đối với sư phó của Tiểu Trúc, Tiểu Khai vốn không có ý nghĩ cự tuyệt.

Tiểu Khai đi theo Tuyết Phong một đường đi tới, vô thức vòng qua một khúc quanh, vài khối núi đá thật lớn đã che khuất ánh mắt của người khác. Dọc theo đường đi, Tuyết Phong giảng giải cho Tiểu Khai: “ Đây Thiên Đô Ẩn phong, kỳ thật cũng không phải theo lời gọi của mọi người là Thiên Đô Phong, người nhân thế đều biết Hoàng Sơn có ba núi, cao nhất chính là Thiên Đô Phong, lại không biết có một nơi còn cao hơn Thiên Đô Phong, kỳ thật còn có một ngọn núi, chỉ có điều ngọn núi này từ lúc hồng mông hỗn loạn đã bị tiên nhân có đại thần thông bố trí cấm chế, phàm nhân căn bản không thể nhìn thấy. Mà nơi chúng ta đứng bây giờ, chính là nơi mà phàm nhân nhìn không thấy, Thiên Đô Ẩn Phong.”

“ Nguyên lai như thế.” Tiểu Khai gật đầu nói: “ Ta còn đang buồn bực, Thiên Đô Phong nói thế nào cũng là danh lam thắng cảnh, làm sao lại không có một du khách nào tới, nguyên lai vốn là nơi mà phàm nhân không thể tới được.”

Tuyết Phong mỉm cười gật đầu: “ Ngươi không phải phàm nhân, mặc dù vì Nhị Tứ Cửu môn chủ ra đi vội vàng, ngươi không học được tu chân thuật, nhưng ngươi là Thiên Tuyển Môn môn chủ, trong người mang theo Phong Ma khẩu quyết truyền thuyết, ngươi hiển nhiên có thể xem như người đồng đạo tu chân, hơn nữa hôm nay ta xem thấy dị tượng của thiên thư, rõ ràng đã bị ngươi mở ra, có lẽ tu chân giới phi thăng tiên giới mấu chốt sẽ ở trên người ngươi.” Hắn nói xong lời này, hai mắt chớp mạnh nhìn Tiểu Khai chằm chằm, muốn tìm thấy gì đó trên mặt Tiểu Khai.

Tiểu Khai đối với lời này vô cùng thông hiểu, cười hắc hắc: “ Nếu ta có thể tìm ra bí mật này, ta cam đoan sẽ nói cho ngươi trước.”

Tuyết Phong gật gật đầu, bỗng nói: “ Môn chủ, vừa rồi ánh mắt ngươi trực nhìn phía dưới vách núi đen, chẳng lẽ ngươi nhìn ra được gì sao?”

“ Có một chút.” Tiểu Khai nói: “ Phía dưới có đầm nước quả thật có chút kỳ quái, chẳng lẽ các ngươi không biết hay sao?”

“ Một đầm nước? Màu sắc thế nào?” Tuyết Phong có vẻ kích động: “ Ngươi thật sự có thể nhìn thấy?”

“ Chẳng lẽ ngươi nhìn không thấy?” Tiểu Khai dùng tay chỉ vào chỗ sâu trong của vách núi: “ Ngươi xem nơi đây, bây giờ không có một chút mây mù, rành mạch vô cùng a, một cái đầm màu thiên thanh, còn rất xinh đẹp đó.”

Đang nói đến đó, liền thấy bên người gió nhẹ phẩy, một âm thanh nghe như nguyên khí bị đại thương xa xa truyền tới: “ A a, Hoàng Sơn Vân Vụ chỗ ta có thể công nhận là một trong những thắng cảnh, ánh mắt môn chủ thật sáng a.”

Tiểu Khai quay đầu, nhìn thấy Tùng Phong đạo trưởng đang hoảng hoảng tiêu sái đi tới.

Tùng Phong đạo trưởng quả nhiên công lực thâm hậu, vừa rồi bị luồng sét tinh không đánh trúng phá nát quần áo toàn thân, lúc này chỉ sau một lát, đã khôi phục được không tệ lắm, mái tóc đựng đứng đã mềm mại chải xuống, khuôn mặt đen thui đã rửa sạch, thoạt nhìn bước chân phiêu phiêu, đạo bào phiêu phiêu, lại là một hình dáng tiên phong đạo cốt, chỉ tiếc trong mắt cao thủ như Tuyết Phong nhìn thấy, bước chân còn chút yếu ớt, hiển nhiên còn chưa khôi phục được như ban đầu.

Tiểu Khai có chút khẩn trương: “ Đạo trưởng, ngươi đừng đi tới, ngươi cẩn thận một chút, cái..kia..trời phạt..”

“ Trời phạt? A a, quả nhiên là trời phạt.” Lão đạo tỏ vẻ một hình dáng như tự giễu, lắc đầu cảm thán nói: “ Vô Tự Thiên Thư quả nhiên là thiên hạ chí bảo, xem ra trong ngàn năm nay, chúng ta đều đã nhìn lầm rồi a.”

“ Không phải, ta không phải nói cái đó.” Tiểu Khai nuốt ngụm nước bọt, vô thức lui về phía sau hai bước: “ Ta là muốn nói, trời phạt…không phải chỉ có một lần thôi, lần trước Cổ quản lý sờ vào thiên thư sau đó đã nếm khổ hai lần.”

“ A..?” Tùng Phong đạo trưởng nghiêng đầu, còn muốn đi tới phía trước để nghe, nhưng…

“ Oanh long!” Một tiếng vang lớn rung trời, lại là một đạo tinh không sét đánh bổ xuống, không sai không trật, ngay giữa cái ót của Tùng Phong đạo trưởng.

“ Ta kháo!” Lão đạo sĩ lần này không có bị đánh lún xuống mặt đất, ngược lại bị đánh cho văng lên.

Sau một khắc, lại một bộ dáng đen thui, toàn thân xẹt điện hình tượng lại xuất hiện giữa ban ngày. Mái tóc dựng đứng, râu mép chĩa thẳng lên, còn có bộ đạo bào vừa mới thay mới..đã hoàn toàn rách nát.

“ Trời ạ…” Tùng Phong đạo trưởng dùng sức hít vào một hơi, vẻ mặt không biết là khóc hay là cười, nhìn Tiểu Khai rồi lại nhìn Tuyết Phong, rồi lại cúi đầu nhìn chính mình, gió thổi qua, lại một trận mát lạnh, lão chưởng môn đức cao vọng trọng phảng phất như gặp quỷ, lại hú lên quái dị, lại lần nữa hóa thành một luồng bạch quang biến mất nơi khúc quanh.

“ Vèo!” Mặc dù là người trầm ổn như Tuyết Phong, rốt cuộc không nhịn được nữa, bật cười ra tiếng.

Hoàn hảo, hoàn hảo, nơi này không có người khác, ở trên núi mọi người chỉ nghe được một tiếng sét đánh, nhưng lại không thấy được hình tượng quang huy của Tùng Phong đạo trưởng, coi như là vạn hạnh trong phần bất hạnh.

Tuyết Phong thoáng bình phục một chút tâm tình, nói: “ Môn chủ, tại hạ quả thật không nhìn thấy bên dưới vách đá, theo ta suy đoán, đây là cấm chế thập phần lợi hại, cho nên chúng ta chỉ có thể nhìn thấy mông mông mây mù, còn môn chủ có lẽ bởi vì uy lực của Vô Tự Thiên Thư, cho nên không bị cấm chế này ảnh hưởng, đã như vậy, môn chủ nên giúp ta diễn tả một chút, phía dưới là hoàn cảnh như thế nào.”

“ Kỳ thật cũng không có gì, chỉ là một cái đầm nước màu xanh.” Tiểu Khai lấy tay vẽ ra: “ Nha, hình dáng thế này, nước đầm có điểm kỳ quái, không có chút gợn sóng, những tiên khí này đều chui vào trong đầm nước, nếu không…hay chúng ta đi xuống xem thử?”

Thần sắc Tuyết Phong vui vẻ, bật thốt: “ Hay.”

Kỳ thật có nói gì cũng vô nghĩa, Tiểu Khai nghĩ muốn đi xem thử, nhưng mình không có phi kiếm, phải nhờ vào lực lượng của Tuyết Phong mới có thể đi xuống, mà Tuyết Phong kỳ thật cũng muốn đi xuống nhìn xem, hắn mặc dù có thể ngự kiếm phi hành, nhưng lại không nhìn thấy được tình huống phía dưới, cho nên hai người có thể nói là ăn nhịp với nhau, vì vậy hợp tác khoái trá.

“ Đi lên.” Phi kiếm của Tuyết Phong cũng không rộng lớn, nhưng còn hơn Hiểu Lâm và Hoàng Bội, Tiểu Khai vừa đứng lên, mặc dù vẫn chưa có chỗ nắm, nhưng dưới chân tự nhiên truyền đến một lực lượng giữ chặt, để cho thân hình hắn cố định trên phi kiếm, eo lưng thẳng tắp, có thể giống như đang đứng trên mặt đất bằng phẳng.

“ Quả nhiên công lực có khác nhau.” Tiểu Khai cảm thán, chỉ điểm đường đi cho Tuyết Phong: “ Nha, đi bên này, sau đó đi xuống khúc nhô ra, oa, nơi này có một khối đá nhô ra, ngươi phải vòng xuống…”

Tuyết Phong càng bay càng kinh ngạc, vách núi đen này bên dưới là địa phương thần bí nhất của Hoàng Sơn, cũng là địa phương dày đặc linh khí của tu chân giới, nhưng một đường bay xuống, không có mảy may cảm nhận được một chút linh khí, thật sự cổ quái nói không nên lời.

Đáng sợ nhất chính là, Tuyết Phong rõ ràng cảm giác được, mình đã bay vào một trận pháp mình không giải thích được. Trước mắt hắn, nơi nơi là gió tuyết, sét đánh, tia chớp, có đôi khi thậm chí còn có những mỹ nữ trần truồng xẹt qua trước mắt, đều là những ảo tưởng mê hoặc người tu chân, hoàn hảo hắn cũng từng kinh nghiệm qua ngàn vạn gian nan khi tu chân, có thể chính thức làm theo câu nói: “ Thái Sơn có đổ trước mắt mà sắc mặt vẫn không đổi.” Nghiêm khắc dựa theo chỉ điểm của Tiểu Khai mà phi hành, ở trong mắt hắn xem ra, mỗi con đường Tiểu Khai chỉ điểm, cơ hồ đều là tránh thoát địa phương nguy hiểm, nhưng trong hắn hiểu rõ, chỉ có đi theo chỉ dẫn của Tiểu Khai, mới là đường đi chính xác.

Đương nhiên, để cho hắn không thể giải thích mà lại vô cùng hâm mộ chính là Tiểu Khai lại không hề bị trận pháp ảnh hưởng, ánh mắt Tiểu Khai nhìn thấy gì cũng đều là chân thật hoàn toàn.

Chẳng lẽ quyển thiên thư ngàn năm nay bị người cười nhạo đã thật sự tìm được chân mệnh thiên tử của mình rồi sao?

Rốt cuộc Tiểu Khai dừng lời, thấp giọng nói: “ Tới.”

Phi kiếm của Tuyết Phong dừng lại, trước mắt nhất thời trở nên sáng sủa!Nơi này vốn là chỗ sâu trong của vách núi đen, vốn là địa phương quanh năm mây mù bao phủ không thấy ánh mặt trời, nhưng nơi này chẳng những không tối tăm, ngược lại còn sáng sủa, ánh sáng nhu hòa theo bốn phương tám hướng trên vách đá chiếu xuống, sáng đến rực lên, Tuyết Phong cẩn thận dò xét, phát hiện bốn phía vách núi lại có rất nhiều hạt châu khảm trên vách sáng lóe, thoạt nhìn như quả trứng gà, ánh sáng nhu hòa là từ những hạt châu tỏa xuống.

Kỳ quái chính là những hạt châu này thoạt nhìn cũng không phải chuyên môn để chiếu sáng, bởi vì chúng nó vây quanh cũng không có quy tắc, có chỗ dày đặc có chỗ thưa thớt, có hạt tròn trịa thậm chí có hạt vỡ vụn, nhìn qua giống như bị người ta ném mạnh ghim vào trong vách đá. Nguyên nhân làm Tuyết Phong hoài nghi chính là như vậy, cho nên sau khi nhờ Tiểu Khai đưa xuống tới đầm nước, thì hắn cẩn thận đi dọc theo mép đầm cẩn thận quan sát, chỉ thấy một viên hạt châu trong suốt nhìn xuyên thấu, mơ hồ lộ ra hàn khí nhàn nhạt, hắn đưa tay sờ, cảm thấy lạnh lẽo tận xương.

Tuyết Phong cẩn thận đánh giá mấy hạt châu này, càng xem càng cảm thấy kỳ dị, phải biết rằng, hạt châu lạnh buốt tận xương như vậy, nếu không có năng lượng cường đại duy trì độ lạnh, cũng chỉ có thể tồn tại trong nơi có khí hậu hàn khí mà thôi, nhưng địa phương này tồn tại đã ngàn năm, vậy mà khí hậu Hoàng Sơn cũng không rét lạnh, mà mấy hạt châu này tồn tại suốt ngàn năm, nếu không có nguyên nhân nào giải thích được, thì chỉ có thể nói mấy hạt châu này tự chính nó cũng đủ năng lượng để duy trì suốt ngàn năm nay.

Có thể suốt một ngàn năm phát ra hàn khí, thì đó là vật gì chứ, xưng là tiên khí cũng không đủ nữa. Nhưng nhiều hạt châu như thế, thoạt nhìn chừng mấy trăm viên, lại có mục đích gì, mà năm đó các vị tiền bối lại bắn những hạt châu này vào trong vách đá kia chứ?

Tuyết Phong suy nghĩ hồi lâu, bỗng nhiên trong đầu hiện ra một ý niệm như tia chớp, nhất thời toàn thân chấn động, cơ hồ muốn kêu lên một tiếng!

Thiên Băng Tràng, đây nhất định là Thiên Băng Tràng!

Truyền thuyết ở vô số năm trước kia, khi đó chính là thời đại hoàng kim của tu chân giới, môn phái ở tu chân giới có hơn vạn, khi đó đại tự nhiên còn chưa bị phá hư, khi đó thiên địa linh khí dị thường dư thừa, khi đó mỗi môn phái cứ hơn mười năm là có một hai người tu chân phi thăng tiên giới, mà lúc này những đại phái nổi tiếng có người tu chân phi thăng cơ hồ đạt tới ba mươi phần trăm, vào thời đại đó, được tu chân giới tôn xưng là “ Thời đại thần thoại.”

Tại thời đại thần thoại, từng có mười đại tiên khí trong truyền thuyết, mà mười đại tiên khí này, đương nhiên không phải mười đại tiên khí của tu chân giới hiện nay, hôm nay Luyện Yêu Lô của phái Hoàng Sơn được gọi là tiên khí, nếu đặt vào thời đại đó, thậm chí chỉ có thể xem là một món đồ pháp bảo nhị lưu, mà khi đó trong mười đại tiên khí kia, thì có một món đồ mang tên, đó là Thiên Băng Tràng.

Thiên Băng, bề ngoài chỉ là một mặt bảng, nhưng ở trên phân bố chín trăm chín mươi chín viên băng châu, băng châu này không phải là băng châu bình thường, mà lấy từ cực bắc vạn tái hàn băng tinh hoa, cơ hồ mỗi một băng châu được xem là một bảo bối lợi hại, mà gần ngàn viên châu hợp vào nhau, cũng không phải có uy lực điệp gia đơn giản, bởi vì trong Thiên Băng Tràng có trận pháp kỳ lạ, uy lực phù chú cũng làm cho tất cả những uy lực khác tăng lên vài lần, cho nên thời đại đó cao thủ có nhiều như mây, Thiên Băng Tràng dĩ nhiên lại bất khả tư nghị, uy lực khó tin đương nhiên đã được liệt vào bảng danh khí.

Mà bây giờ trên vách núi đá lại có mấy hạt châu này, không hề nghi ngờ chính là chủ nhân Thiên Băng Tràng trước khi chết đã dùng toàn bộ những lực lượng cuối cùng dùng Thiên Băng Tràng phát ra một kích trí mạng, kết quả tiên khí nát, băng châu toàn bộ bay tán, vậy là bảo bối trong truyền thuyết cứ như vậy mà bị phá hủy.

Tay của Tuyết Phong có chút run rẩy, nhẹ nhạng đụng vào một viên băng châu, thầm vận huyền công, muốn đào hạt châu ra, nhưng vừa động nguyên khí một chút, liền cảm thấy cả khu vực đáy núi chấn động khẽ, phảng phất như dưới mặt đất có nguồn năng lượng thật lớn muốn phát tiết ra, Tuyết Phong lại càng hoảng sợ, vội vàng rút tay về, còn chưa kịp hiểu được nguyên do, chợt nghe Tiểu Khai ở cách đó không xa quát to một tiếng: “ Mau dừng tay!”

“ Tại sao vậy?” Tuyết Phong phóng nhanh trở lại bên người Tiểu Khai.

“ Vừa rồi ngươi làm cái gì?” Tiểu Khai dùng tay chỉ vào không trung trống rỗng: “ Ngươi xem, nơi này toàn bộ bao phủ luồng khí màu trắng, ngươi vừa động vào vách núi, luồng khí trắng này bỗng nhiên chạy tới chui vào chỗ này, tựa như nơi này là một cái miệng, luồng khí này có thể bay mất vào đó vậy.”

Tuyết Phong đối với thiên phú của Tiểu Khai hoàn toàn không còn gì để nói, hắn vốn không thể nhìn thấy cái gì gọi là luồng khí màu trắng, nhưng hắn uyên bác kiến thức, lập tức hiểu được ý tứ của Tiểu Khai, địa phương này phong bế thiên địa linh khí vô cùng phong phú, đồng thời còn có rất nhiều lực lượng tính chất bị phong bế suốt ngàn năm, mấy lực lượng này cho nhau tác dụng nguyên lý vô cùng phức tạp, nhưng nhờ có băng châu áp chế nên vẫn bình hành, nếu mình thật sự đào băng châu, khẳng định sẽ tạo thành lực lượng xáo trộn, có thể đối với nơi này tạo thành một tai nạn hủy diệt.

“ Ai..” Tuyết Phong lặng lẽ thở dài, đều nói người tu chân vô dục vô cầu, nhưng đối mặt với loại tiên khí tuyệt thế này, chỉ có thể nhìn mà không thể có được, Nga Mi chưởng môn cũng cảm thấy phi thường buồn bực.

“ Ngươi xem đầm nước này.” Tiểu Khai nói: “ Không biết vì cái gì mà có màu sắc tinh khiết như vậy, không chút bụi trần hay làn khói, hoàn toàn là màu thiên thanh, nhìn qua không giống như một đầm nước, mà giống như một khối phỉ thúy, có thể nước trong đầm đúng là màu xanh đó.”

Tuyết Phong gật gật đầu, ống tay áo phất một cái, một cỗ nguyên khí dũng mãnh tiến vào trong đầm, muốn kích khởi một chút bọt nước để nhìn xem màu sắc, nhưng nguyên khí bay đi, nhưng phảng phất như nhập vào đại dương biển rộng, đầm nước vẫn không nhúc nhích, cả một chút rung động cũng không có.

Tuyết Phong nhíu mày, hừ một tiếng, lần này vận dụng lực lượng rất lớn, nhưng khi nguyên khí lại bay đi, vẫn không có phản ứng, nước trong đầm tựa như sâu không thấy đáy, dù cho có bao nhiêu lực lượng, chỉ cần tiếp xúc với mặt nước, đã bị hoàn toàn tan rã.

“ Đừng có phiền toái như vậy.” Tiểu Khai chạy tới, trực tiếp dùng tay nhúng vào trong nước, Tuyết Phong lại càng hoảng sợ, lớn tiếng kêu: “ Không thể!”

Vừa dứt lời, Tiểu Khai đã từ trong đầm hốt lên một bụm nước đặt giữa lòng bàn tay mà nhìn, nước đầm trong suốt, hiển nhiên cũng không có màu sắc gì.

Phải biết rằng đây là địa phương hoàn toàn bị cấm chế, đều kiêng kỵ trực tiếp chạm vào, kinh nghiệm của Tuyết Phong phong phú, vừa thấy Tiểu Khai đút tay vào trong nước chợt cảm thấy sẽ gặp chuyện không may, không ngờ Tiểu Khai có thể hốt nước lên, còn khẩn trương thêm một trận, nhưng một lúc lâu sau vẫn không có phản ứng gì, đã nhịn không được có chút tự giễu mình: “ Xem ra địa phương này đối với vị Nhị Bách Ngũ môn chủ này đối xử thật là tốt đấy, nhưng đối với mình lại thập phần không tốt lắm.”

Bỗng nhiên “ hoa lạp” một thanh âm vang lên, chợt nghe Tiểu Khai quát to một tiếng: “ Ai yêu!”

Tuyết Phong lắp bắp kinh hãi, bất chấp tất cả, ôm lấy Tiểu Khai, cả hai cơ hồ hóa thành lưu quang, thối lui chừng bốn năm trượng, lúc này mới quát: “ Làm sao vậy?”

“ Không có việc gì.” Giọng Tiểu Khai có chút gấp gáp: “ Vô Tự Thiên Thư của ta chui tọt vào trong đầm nước rồi.”

Không thể như vậy…sao lại như thế chứ, ánh mắt Tuyết Phong nhìn qua, vừa lúc nhìn thấy một góc của quyển Vô Tự Thiên Thư đang chìm khuất vào trong đầm nước.

Tiểu Khai chợt cảm thấy cánh tay bị nắm chặt, nguyên lai là Tuyết Phong vô thức đã bóp chặt cánh tay hắn, toàn bộ tinh thần chăm chú nhìn vào trong đầm nước.

Đầm nước bắt đầu phát sinh biến hóa!

Đầm nước vốn không chút gợn sóng phảng phất như sôi trào lên, bắt đầu toát ra một chuỗi xuyến bong bóng nước, lần lượt trên mặt nước vỡ tan, “ ba ba” âm thanh vỡ tan mặc dù rất nhỏ, nhưng ở trong tình cảnh như tại đây lại có vẻ kinh tâm động phách, Tuyết Phong không chút chậm trễ, tay giương lên, phi kiếm đã xuất ra, quát to: “ Tiểu Khai, đi lên!”

Tiểu Khai cũng không dám nhiều lời, liền nhảy lên ngay, Tuyết Phong không nói thêm lời nào, liền cho phi kiếm phóng lên cao.

Hết thảy ở nơi này đều rất quỷ dị, cũng không biết xúc động cấm kỵ gì, bây giờ vị chưởng môn Nga Mi chỉ có một ý niệm duy nhất trong đầu là bay khỏi vách núi đen, dùng tốc độ nhanh nhất mà chạy, có bao xa chạy bấy nhiêu xa, mấy thứ viễn cổ này một khi được giải trừ cấm chế, thật sự khó có thể tưởng tượng tình cảnh sẽ như thế nào.

Chỉ tiếc rằng, kế hoạch của hắn đã nhất định là thất bại, bầu trời của đầm nước phảng phất như có một tầng vách ngăn, khi phi kiếm xông lên, phảng phất như tiến vào trong bùn đất, bị giữ chặt đến kinh người, với công lực của Tuyết Phong, nhưng lại không thể bay lên được chút nào, mà theo áp lực phô thiên cái địa, Tuyết Phong chau mày, trên trán trong phút chốc đổ mồ hôi cuồn cuộn, hét lớn một tiếng: “ Trá!” Hắn xuất ra công lực toàn thân bắn lên cao!

“ Bồng!” một tiếng, phảng phất như đâm vào tấm sắt, Tuyết Phong và Tiểu Khai bị chấn tới ngất, phi kiếm đã bị mất hết khí lực, bắn nhanh một cái mới hạ xuống.

“ Ai, thôi thôi, thiên ý hôm nay là như thế rồi.” Tuyết Phong thở dài, dù sao hắn cũng là nhân vật có tu dưỡng cực cao, đã tới bước này, cũng đã thấy ra, đứng bên cạnh đầm nước nhìn thấy bong bóng nước ngày càng dày đặc, đột nhiên im lặng hoàn toàn.

Tiểu Khai có loại cảm giác thật cổ quái, hắn cảm thấy bản thân mình đang cảm ứng được Vô Tự Thiên Thư của mình đang ở trong một địa phương trong đầm nước, mặc dù nhìn không thấy, nhưng hắn có thể cảm giác được một cỗ năng lượng từ bốn phương tám hướng cuồng bạo tiến vào trong Vô Tự Thiên Thư, mặc dù trên mặt nước nhìn thật dọa người, nhưng hắn đã cảm giác được không có nguy hiểm.

Di tượng giằng co khoảng mười phút, rồi sau đó nước trong đầm hoàn toàn sôi trào, vô số bong bóng nước tranh nhau toát ra thật kinh khủng, cả vách núi đen bị nóng hực đằng đằng, giống như thiên nhiên đang cháy lên, trên người Tuyết Phong tự động bức ra luồng chân khí vài thước nên cũng không bị ảnh hưởng, nhưng Tiểu Khai bị nóng đến toàn thân đổ mồ hôi, quần áo đã toàn bộ ướt đẫm. Đang trong lúc khó chịu đến phát hoảng, chợt nghe được “ hoa lạp lạp” một tiếng nước vang lên, một thứ từ trong đầm nước bắn ra, vọt thẳng vào trong lòng ngực Tiểu Khai.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.