Lại nói bên kia, đi qua mấy bước Thẩm Dật Thần nhanh chóng đi tới một chỗ không có ai, cũng không thể nói là không có người bởi vì hiện tại có một đám người đứng ở nơi đó.
Người dẫn đầu mặc tây trang màu đen, tóc ngắn sạch sẽ, nở nụ cười, là một mỹ nam dịu dàng, những người khác nhìn thấy bóng dáng chậm rãi tới gần của Thẩm Dật Thần, toàn bộ đều cung kính cúi đầu.
Thẩm Dật Thần dừng lại bước chân, ánh mắt nhìn về phía anh lạnh nhạt hỏi: “Chủ động tìm tôi, có chuyện gì.”
Bình thường anh ta có lẽ sẽ ở chung quanh nhưng không xuất hiện, chuyện có thể làm cho Đường chủ Liễu Nham của Hắc Ưng bang chủ động xuất hiện tìm đến Thẩm Dật Thần bình thường đều không phải chuyện nhỏ, bình thường đều là anh chủ động liên lạc bọn họ mới xuất hiện, để tránh quấy rầy cuộc sống bình thường của anh.
“Ông chủ, hiện tại thế cục càng ngày càng gấp, người phải cẩn thận, các Trưởng lão bảo tôi nói cho người biết ‘bang Trường Long’ đã phái ra rất nhiều sát thủ chuẩn bị giết ngài.” giọng của Liễu Nham vẫn như bình thường, làm cho người ta cảm thấy sự quan tâm thật lòng.
Trong mắt Thẩm Dật Thần không có thay đổi, chỉ có đôi môi từ từ nhếch lên, cuối cùng tạo thành một nụ cười nguy hiểm mà đầu độc cực hạn, cười nói: “Có thể làm cho cậu không kịp chờ đợi tới tìm tôi, xem ra thế cục thật có chút khẩn trương rồi, đã chuyển mệnh lệnh của tôi đến mấy trưởng lão chưa!”
“Dĩ nhiên, tất cả mọi người đều đang đợi lệnh, phu nhân vừa về tới thành A, những ám vệ kia sẽ lập tức bảo vệ bên cạnh, trực tiếp tiếp nhận khảo nghiệm, trong một tuần không bị phu nhân phát hiện thì coi là người đủ tư cách.” Liễu Nham cười ôn hòa nói, trong mắt có tự tin, anh cũng tham dự huấn luyện đám ám vệ kia, anh rất muốn hiểu rõ bọn họ có thể thông qua khảo hạch hay không.
Nói đến người phụ nữ yêu mến, gương mặt nguội lạnh của Thẩm Dật Thần cũng dịu đi.
Đối với biến hóa của anh, mắt Liễu Nham lộ ra nụ cười thấu hiểu, mà những nhân viên bang Hắc Ưng khác thì đều lộ ra kinh ngạc, trong nháy mắt khôi phục bình thường, bang chủ nổi tiếng lạnh lùng, chỉ có ở trước mặt mấy chủ sự và Đường chủ quan tâm anh, mới có thể không có ánh mắt lạnh lẽo, nhưng cũng lạnh nhạt, bọn họ chưa từng thấy ánh mắt dịu dàng thế, nhưng bọn họ chỉ có thể nghĩ những điều này trong lòng.
“Đã biết! không có chuyện gì rồi, cậu có thể đi.” Thẩm Dật Thần thản nhiên nói, thật giống như những chuyện này căn bản là chuyện nhỏ nhặt.
“Bằng năng lực của ông chủ căn bản không cần sợ bất luận kẻ nào nhưng cẩn thận chút sẽ tốt hơn, nghe nói lần này bọn họ có thể xuống tay. . . từ trên người phu nhân.” Liễu Nham sững sờ nói xong.
Liễu Nham hồi hồn, cả Thẩm Dật Thần rời đi bao lâu cũng không hề phát hiện, tâm vẫn còn sững sờ kinh hãi trong ánh ánh mắt vừa rồi. Ánh mắt kia căn bản là nhìn thấu tất cả, nhìn thấu linh hồn của anh, thậm chí đông cứng linh hồn anh.
Tốc độ của ông chủ quá nhanh! Dĩ nhiên là chuyện có liên quan đến người kia thì đều gấp gáp hơn bất cứ chuyện gì của anh… người kia! anh cũng từng gặp trong lúc vô tình, nghĩ tới đây, tim của anh trong lúc bất chợt đập rất nhanh.
“Hô. . . .” Hít một hơi thật sâu, Liễu Nham mở bàn tay ra ngay trước mắt, trong đó toàn là mồ hôi. Mặt mày rủ thấp xuống, nụ cười trên môi cũng sâu hơn không ít, ánh mắt của ông chủ rõ ràng đã rất lạnh nhạt rồi, nhưng anh vẫn cảm thấy kinh tâm động phách: “Ông chủ thật là càng ngày càng lợi hại, cũng đúng! nếu không lợi hại làm sao có thể đủ làm chủ tử. Nhìn thấu. . . . Hay không có nhìn thấu?”
“Đường chủ, ông chủ sao thế?” Nhìn thấy Thẩm Dật Thần lo lắng rời đi, một người trong đó tiến lên hỏi, Đường chủ luôn luôn có bộ dáng ôn tồn nho nhã, tất cả mọi người tương đối không sợ anh, cho nên cứ trực tiếp hỏi được.
Vừa rồi chủ tử vẫn còn có vẻ mặt lạnh nhạt nhưng sắc mặt sao lại thay đổi? Hơn nữa còn tỏ vẻ nóng nảy, trong ấn tượng của họ chủ tử trừ lạnh lẽo ra thì chính là lạnh nhạt, à còn có sự dịu dàng vừa rồi.
“Chủ tử à, tâm can bảo bối của anh ấy đã xảy ra chuyện.” Liễu Nham ý nghĩa không hề rõ nói ra, trong mắt có chút quan tâm và lo lắng, bằng bản lĩnh của cô chắc là không có chuyện gì đâu!
“Tâm can bảo bối?” Ánh mắt của đám thuộc hạ mê mang lại gặp lời của anh, trong mắt lóe lên ý không hiểu gì. Trừ phu nhân ra, ông chủ có phụ nữ khác lúc nào? Bọn họ chỉ thừa nhận phu nhân là nữ chủ nhân, mấy phụ nữ muốn trèo cao khác căn bản đều không xứng.
“Cũng chính là phu nhân của chúng ta.” Liễu Nham tính tình dễ chịu nói, khi nói đến hai chữ ‘phu nhân’ còn có ý khâm phục, người tuyệt mỹ, thông tuệ, giảo hoạt đáng yêu như thế, ai không biết động lòng?
Nhưng đó cũng là người yêu của anh em anh, vợ bạn thì không thể đùa giỡn! Đạo lý này anh hiểu. Mặc dù ông chủ luôn nhẹ nhàng với bọn họ, nhưng bọn họ đã sớm xem anh là anh em có thể phó thác sinh mạng.
“Đường chủ có lẽ là người của bang ‘Trường Long’ lúc này đã bắt đầu xuống tay? Vậy chúng ta cần đi chặn lại không?” Đám thuộc hạ kia lo lắng nói, dù sao ông chủ quan tâm phu nhân là chuyện mà người có mắt đều thấy, mặc dù phu nhân chưa chính thức gặp mặt họ nhưng trong bang có rất nhiều người biết phu nhân tồn tại.
“Đã quá muộn, sợ rằng đã động thủ, nếu không ông chủ sẽ không gấp gáp như vậy.” Liễu Nham nhìn phương hướng Thẩm Dật Thần đi xa nhỏ giọng nói ra, đúng vậy, sợ rằng ông chủ đã sớm phát hiện ra cái gì, nếu không vừa rồi anh ấy cũng không lo lắng rời đi thế, ngay sau đó giọng nói dừng lại, cáu kỉnh nói: “Xem ra một phần ba người trong bang sắp phải đến ‘đảo Vô Nhân’ huấn luyện một phen.”
Anh em ở đây vừa nghe, mặt mọi người đều lộ vẻ sợ hãi ‘đảo Vô Nhân’ như thế nào, mọi người đều biết, tên là Vô Nhân cũng có nghĩa là chỗ không ai có thể sống, quái thú tùy thời ẩn hiện bên trong, bất kỳ ai lên ‘đảo Vô Nhân’ đều có thể không một tiếng động biến mất, đó là một sự tồn tại kinh khủng.
Liễu Nham mỉm cười nhìn sắc mặt của các thuộc hạ, sau đó xoay người đi về phía kia.
Bọn họ cho rằng nếu như không đưa bọn họ đi huấn luyện, bằng tính tình của ông chủ, bọn họ còn có thể sống sót sao?
An toàn của phu nhân vẫn luôn do bọn họ để ý, nhưng xảy ra sơ hở lớn thế, sát thủ hiện thân bọn họ mới phát hiện, động tác quá chậm chạp, huấn luyện là phải, cũng là nhất định.
. . . . . . .
Bên kia, Thẩm Dật Thần lo lắng đi tới phòng chờ trong sân bay, mặc dù biết bản lĩnh của bảo bối của anh không thấp nhưng anh vẫn rất sợ cô bị thương.
“Shit!” Khẽ nguyền rủa một tiếng, năng lực làm việc của đám thuộc hạ kia thật quá thấp, để xảy ra sơ hở lớn vậy, chờ anh xử lý tốt chuyện nơi đây, quyết không tha cho bọn họ, nghĩ tới đây Thẩm Dật Thần bước nhanh hơn.
Xa xa, Thẩm Dật Thần nhìn thấy Hồ Cẩn Huyên bình yên vô sự ngồi ở trong phòng chờ, lòng lo lắng cho cô mới để xuống, trong lòng tràn đầy nghi ngờ, cười dịu dàng đi về phía cô.
“Anh đã về rồi!” Hồ Cẩn Huyên ngẩng đầu nhìn nụ cười cưng chiều trong ánh mắt của người đàn ông như thần này, trong lòng hơi cảm động, cảm thấy may mắn vì anh không ở đây nếu không nhìn thấy bản lĩnh của cô nhất định sẽ giật mình, hù dọa anh chạy mất không phải là điều cô muốn thấy.
“Ừ, vừa rồi không có việc gì chứ?” Thẩm Dật Thần bao bọc bàn tay nhỏ bé mềm mại của cô, ngồi vào bên cạnh cô, khoác cả bả vai của cô, tùy ý hỏi.
“Anh cảm thấy thế nào?” Hồ Cẩn Huyên cười, cọ lồng ngực của anh nói, đẩy câu hỏi về cho anh, anh đi xa như vậy không thể phát hiện tình huống bên này, cho nên anh cũng không phải lo lắng, cô phát hiện cô có thói quen làm động tác thân mật với anh ở nơi công cộng, có thể là vì ở nước Pháp! Dù sao ở nước ngoài, ôm ôm ấp ấp như vậy là chuyện rất bình thường.
“Anh cảm thấy đã có rất nhiều con ruồi dính em.” Thẩm Dật Thần hôn trán của cô một cái, mặt ghen tức nói, ngay sau đó thần sắc mờ mịt quét mắt về phía đám người chung quanh.
“Ah? Thật đúng như anh nói rồi.” Hồ Cẩn Huyên ngẩng đầu lên từ trong ngực của anh cười nói, người đàn ông cô yêu này biểu hiện khi ghen thật đáng yêu đến khiến cô muốn hung hăng hôn bờ môi khêu gợi kia, ngay sau đó áp đảo anh ăn khô lau sạch.
“. . . . . .” Thẩm Dật Thần lập tức hôn đôi môi đỏ ướt át của cô gái giảo hoạt kiều diễm này, ôm chặt thân thể thơm tho mềm mại vào lòng, hận không thể dụi cô vào trong lòng của anh.
Răng môi quấn quít, dịu dàng lại bá đạo, miệng Hồ Cẩn Huyên không kìm hãm được tràn ra tiếng yêu kiều đều bị anh nuốt vào bụng, thỉnh thoảng có người chung quanh nhìn sang, nhưng trong mắt đều có ý cười thấu hiểu.
Truyền thanh đột nhiên vang lên vào lúc này:
“Các vị hành khách, chuyến bay Paris — thành A lúc 10 giờ. . . . sắp cất cánh. . . . . . Mời vào chỗ.”
“Các vị hành khách, chuyến bay Paris — thành A lúc 10 giờ. . . . sắp cất cánh. . . . . . Mời vào chỗ.”
“Dear passengers, Paris to city A. . . . the flight of 10 will take off soon. . . Please go to the ware house.”
. . . . . .
“Đi thôi.” Thẩm Dật Thần lúc này mới buông Hồ Cẩn Huyên đang thở hổn hển ra, ôm cả người cô vào trong ngực rồi đeo túi du lịch trên vai, tâm tình rất dịu dàng cười nói với cô, sự tuấn mỹ như thần, cao lớn hấp dẫn mà thần bí cao quý được ánh mặt trời chiếu vào từ cửa sổ sát đất phản xạ ra
“Uh!” Hồ Cẩn Huyên gật đầu, ôm cả hông của anh để tránh chân nhũn ra, chậm rãi bước về phía xét vé.