Nhìn mặt mũi Hồ Cẩn Huyên khó chịu, Lý Tinh chợt lóe lên nụ cười lạnh như băng, biểu hiện tâm tình cô giờ khắc này rất tốt, ai có thể tưởng tượng người vừa mới muốn bắt mình bây giờ lại rơi vào tay mình, cô còn có 100 cách hành hạ đối phương.
Cô gái tên Tâm bên cạnh kêu lên một tiếng, lo lắng kéo tay đồng bạn khuyên nhủ: “Lý Tinh, thôi, chúng ta đi thôi!” .
Cô có thể nhìn thấy khí phách làm người ta thần phục chỉ có trên người ông chủ từ cô gái tuyệt sắc trước mắt này, cho nên cô đoán người trước mắt tuyệt đối không đơn giản. Cẩn thận nhìn lên, dáng dấp cô gái này tuyệt sắc như thế, hơn nữa còn xuất hiện trong bang. Trong lòng cô nháy mắt nghĩ tới cô gái yêu mị đích thân chủ tử mang về mà mọi người bàn tán những ngày gần đây, chỉ là cô nghĩ dựa vào trực giác nhạy cảm của Lý Tinh, có lẽ Lý Tinh đã sớm đoán được, cho nên mới đột nhiên ra tay ác như vậy, chiêu chiêu trí mệnh.
“Thả? Không dễ dàng như vậy.” Lý Tinh lạnh như băng nói, thanh âm tàn khốc như luyện từ địa ngục, khiến người bên cạnh rùng mình một cái.
Lý Tinh cô nhớ rõ mình vừa bị đánh đến nhếch nhác, đều là công lao của cô gái tuyệt sắc trước mắt, tại sao đối phương có thể lấy được chú ý của chủ tử, thậm chí là sủng ái, dựa vào dung mạo sao? Hay là thao tac thật tốt?
Không ai biết giờ phút này trong lòng Lý Tinh cỡ nào tức giận. Từ lúc cô gái này xuất hiện, cô vô tình nhìn thấy dây ngọc đeo cổ chưa bao giờ rời khỏi người chủ tử trên thân cô ấy. Một khắc đố kỵ, cô liền muốn đánh cô ta tới đổ máu. Ngay cả phu nhân cũng không có vinh hạnh đặc biệt, thế nhưng lại xuất hiện trên người cô gái này, làm sao cô có thể không tức. Nếu đối phương là phu nhân thì đành chịu, nhưng đối phương chỉ là một ‘Tiểu Tam’ (người thứ ba) vừa mới xuất hiện .
Vì trong bang phần lớn mọi người chưa gặp qua Hồ Cẩn Huyên, vì vậy họ nghĩ Hồ Cẩn Huyên thành ‘Tiểu Tam’ cũng không có gì ngạc nhiên.
Hồ Cẩn Huyên giờ phút này chỉ cảm thấy mình ăn trúng thứ gì, trong bụng lăn lộn, cả người hô hấp dồn dập, bả vai càng đau, cô cau mày đẹp, trong lòng khổ sở nghĩ, không nghĩ tới đường đường đệ nhất sát thủ thế nhưng bởi vì bệnh mà rơi vào trong tay người khác, mặc người chém giết.
Đột nhiên trong không khí, cuồng phong bắt đầu khởi động, khí ép không ngừng lên cao, lá trúc bên cạnh bị thổi vang soàn soạt soàn soạt, Lý Tinh đang áp chế Hồ Cẩn Huyên bị một lực mạnh đánh văng ra ngoài, đụng vào dưới chân đại thụ, liền phun ra một búng máu.
Chờ Lý Tinh phục hồi tinh thần, trước mặt cô không biết lúc nào đã có năm người áo đen che mặt. Mặc dù vậy, vẫn có thể đoán ra họ là phụ nữ qua dáng người hấp dẫn dưới lớp áo đen, ánh mắt lạnh như băng như lợi kiếm, khúc xạ lòng người, sát khí không che giấu không ngừng phóng ra, làm cho người ta liên tưởng đến địa ngục. Mà cô gái vừa bị cô bắt đang được bảo hộ chính giữa, cho dù không có đầu óc cũng biết năm người áo đen khí thế cường đại trước mắt rất để ý cô gái tuyệt sắc đó. Điều này làm tăng thêm nghi ngờ về thân phận của cô gái này. Tại sao có thể tùy ý đi lại trong bang, võ công của cô rõ ràng rất tốt, tại sao đột nhiên bị Lý Tinh bắt được, đây chính là vấn đề vẫn quanh quẩn trong lòng Lý Tinh.
“Ngươi đáng chết!” Một người dẫn đầu 5 người áo đen khẽ nguyền rủa một tiếng, nhanh chóng lắc mình đến bên người Lý Tinh, trong lúc cô còn không có phản ứng, đôi chân thon dài có lực đã hung hăng đá cô mấy cái, chỉ nghe thấy trong không khí truyền đến “cạc cạc” mấy tiếng, xem lực đá, đoán chừng xương toàn thân Lý Tinh cũng bị đá nát rồi, người áo đen còn chưa hả hận dùng chân dậm lòng bàn tay cô đang rủ xuống trên mặt đất, khạc một tiếng, cả xương bàn tay trong nháy mắt gảy lìa.
Nếu như vừa rồi không phải phu nhân vẫn ám hiệu họ không cần ra ngoài, cô chính mình có thể ứng phó, họ đã sớm hung hăng dạy dỗ cô ả không biết điều này. Chỉ là sát thủ hạng nhất, chẳng những nói loạn trong bang, còn dám can đảm giết người, hoàn toàn không thấy uy nghiêm của ông chủ. Hiện tại to gan hơn, ngay cả phu nhân chủ tử quan tâm nhất cũng dám đánh, quả thực là chán sống. Cô đã xuống tay rất lưu tình, nếu giờ phút này ông chủ ở đây, chẳng những hai cô ả trước mắt không thể sống, kể cả họ cũng phải chịu phạt. Chỉ là ông chủ phạt thế nào, cái này không biết được.
Hồ Cẩn Huyên hé mở môi anh đào mấy cái, vừa muốn nói cái gì, liền cảm thấy cảm giác mê muội mãnh liệt đánh tới lần nữa, ngay sau đó, thân thể kiều tiểu (nhỏ nhắn xinh đẹp) đột nhiên thoáng cái, từ từ nhắm mắt lại, không hề báo trước ngã xuống ——
Trong nháy mắt ngã xuống, cô rất muốn nói một câu ‘quá khốc rồi, có phong phạm Hồ Cẩn Huyên cô’.
Người áo đen bên cạnh nhanh chóng ôm Hồ Cẩn Huyên, trong mắt thoáng qua lo lắng, không dám trễ nãi, ôm Hồ Cẩn Huyên giống như một cơn gió chạy về biệt thự không xa. Nếu phu nhân có việc không hay, đoán chừng người trong bang hôm nay đừng nghĩ sống. Không phải họ quá khoa trương, mà sự thật chính là như thế, ông chủ quá quan tâm phu nhân, xem cô còn quan trọng hơn sinh mạng của mình. Chỉ là họ không hiểu, phu nhân rõ ràng chỉ bị Lý Tinh bắt được, tại sao đột nhiên té xỉu? Chẳng lẽ Lý Tinh vụng trộm sử dụng tay chân, trong lòng 5 người áo đen nhất trí nghĩ như vậy.
Mà cô hầu gái mới vừa được Hồ Cẩn Huyên cứu thở gấp, khôi phục thần chí, giương mắt nhìn trận thế trước mắt, nhìn những người áo đen giống một trận gió biến mất tại chỗ, trong lúc vô tình nhìn thấy một người áo đen ôm Hồ Cẩn Huyên, miệng há thật to, ấp úng nói: “. . . . Phu. . . . . . Phu. . . . . . . Nhân. . . . . . .” .
Ông trời a! thứ cô vừa thấy không phải là ngũ đại hộ vệ huấn luyện hai năm trong truyền thuyết chứ? Không đúng, hiện tại không phải cái này, mà là tại sao phu nhân phải ở trong ngực hộ vệ, chẳng lẽ cô bị thương. Giờ phút này cô hầu gái không để ý đến kinh sợ, nhanh chóng chạy vào biệt thự, hoàn toàn quên mất nếu không phải phu nhân nhà mình đột nhiên xuất hiện, có lẽ cô đã sớm mất mạng rồi.
Nghe được câu văn không trọn vẹn trong miệng cô hầu gái này thì khuôn mặt Lý Tinh nửa áp trên đất đã tái nhợt, giờ càng tái nhợt. Bởi vì cô nghĩ đến truyền thuyết ông chủ sủng ái phu nhân, trong bang, mọi người đều biết ông chủ mất gần hai năm để huấn luyện năm ám vệ để bảo vệ phu nhân. Vừa rồi những người áo đen kia trùng hợp năm người, hơn nữa còn mặc đồ đen, cô gái tuyệt mỹ có thể tùy ý đi lại trong bang, rõ ràng đã được chủ tử chấp thuận, đáp án như vậy quá sinh động rồi.
Cô gái tên Tâm vội ngăn cản cô hầu gái, khẩn trương hỏi: “Cô vừa nói phu nhân là ai?”, đồng thời trong lòng không ngừng cầu nguyện, ngàn vạn lần không được như cô nghĩ, nếu không họ sẽ chết rất thảm. Nhưng ông trời giống như đối nghịch với họ, lời kế tiếp của cô hầu gái như sấm sét giữa trời quang, làm gót chân cô đứng cũng không vững.
Cô hầu gái lên cô gái nhỏ nhắn trước mắt, cô nhận ra cô ấy, vừa rồi đối phương có ra tay muốn cứu cô. Mặc dù người phụ nữ kia cuối cùng vẫn muốn giết cô nhưng cô gái trước mắt tựa hồ không phải quá xấu. Vì vậy cô hầu gái ấp úng nói: “Tôi. . . . . . Phu nhân không phải là cô gái tuyệt sắc mà người áo đen ôm trong ngực sao, chính là vợ mà ông chủ thích nhất.” nói xong, nhanh chóng chạy đi, cô còn muốn đi chăm sóc phu nhân.
Lý Tinh tuyệt vọng nhắm hai mắt, nếu như trong lòng cô còn tồn tại chút may mắn, thì giờ phút này cô hoàn toàn tuyệt vọng. Lời nói cô hầu gái vẫn quấn quanh trong tim cô, khiến toàn thân cô đau đến mức không muốn sống, họ đắc tội phu nhân, dùng đầu ngón chân cũng có thể biết, ông chủ sủng ái phu nhân như thế nhất định sẽ tức giận, kết quả cuối cùng họ sẽ chết không toàn thây.
Trong rừng trúc chỉ còn lại hai người, một nằm trên đất, một đứng xiêu vẹo chỉ chực sụp đổ. Gió từng trận thổi qua, thổi lá trúc soàn soạt soàn soạt, một vẻ đẹp tiêu điều. Bởi vì phu nhân đột nhiên đến đã mang lại tinh thần phấn chấn cho Hắc bang, nhưng không khí lúc này có thể nói lo lắng tới cực điểm, bởi vì phu nhân mới vừa cao hứng ra cửa ngắm phong cảnh thế nhưng lại hôn mê được ám vệ ôm trở lại.Người hầu cũng không biết xảy ra chuyện gì, nhưng họ có thể dự đoán lửa giận của ông chủ nha, trong lòng bắt đầu mơ hồ bất an.
Vốn đang nghị sự, Thẩm Dật Thần nghe nói vợ yêu xảy ra chuyện, gân xanh trên trán nổi lên, trong lòng kinh hoảng, bỏ lại một đám trọng thần trong bang, vội vội vàng vàng chạy đi, bảo bối anh che chở trong lòng vừa rồi còn hoàn hảo thế nào trong nháy mắt lại xảy ra chuyện, ngay trên địa bàn của anh, điều này làm sao anh chịu nổi. Giờ phút này Thẩm Dật Thần hoàn toàn quên mất anh đã an bài ám vệ bên người Hồ Cẩn Huyên, cũng quên mất cô gái anh yêu vốn là bản lĩnh cũng không thấp, tuyệt đối không phải là cô gái yếu đuối mặc người chém giết.
Phòng ngủ to như vậy, bởi vì Thẩm Dật Thần đột nhiên tiến vào mà không khí bị ép thấp. Tất cả mọi người có thể nhìn thấy trên người anh đang ẩn nhẫn lửa giận, chỉ thấy anh bước nhanh tới bên giường, đau lòng cúi đầu hôn Hồ Cẩn Huyên đang cau mày trong giấc mộng, đôi tay to lớn nắm chặt tay cô gái trên giường, trong lòng vì khuôn mặt tái nhợt của cô mà đau lòng.
Trong chốc lát, khi hắn lần nữa ngẩng đầu lên thời điểm, bén nhọn trong mắt có thâm trầm nổi lên phong bạo (cơn gió cuồng bạo – ý chỉ cơn tức giận tới cực điểm).
“Chuyện gì xảy ra?” Giọng điệu anh trầm thấp hơn nữa căng thẳng, vô hình trung mang cho mười bác sĩ, năm người áo đen và bốn người làm nữ áp lực lớn lao.
Một người áo đen đứng ra giải thích, miệng còn chưa mở, đã bị Thẩm Dật Thần phất phất tay, hướng về một thầy thuốc lạnh như băng nói: “Còn không mau xem bang chủ phu nhân xảy ra chuyện gì, nếu phu nhân xảy ra chuyện không hay, các ngươi cũng đừng muốn sống!”