Vong Mệnh Thiên Nhai

Chương 17 - Ngũ Tuyệt Trừ Danh

trước
tiếp

“Bốp” một tiếng, ống tên rơi kích vỡ mấy viên ngói vang lên.

Mọi người chẳng ai phân tâm đi xem nó, cứ mặc cho đám ngói rơi xuống lả tả.

Ống tên rơi xuống, tiếp liền cây cung cũng rơi xuống, Tôn Hạnh Vũ vỗ hai tay vào nhau, mắt ngưng động nhìn bọn Tiêu Bán Hồ, Đào Nhất Sơn nói :

– Chuyện này không liên can gì đến các ngươi, nhanh rời khỏi đây xem như ta tha mạng cho các ngươi lần này!

Đào Nhất Sơn ngửng mặt cười dài.

Tiêu Bán Hồ thốt nhiên cất tiếng hỏi :

– Kim Kiệt, Giang Vân chết dưới tên của người nào?

Giang Vân chính là gã tiêu sư vừa bị trúng tên mà chết.

Tôn Hạnh Vũ cười lãnh đạm nói :

– Đây chỉ là hai mạng cỏn con không đáng tiền, Song Anh tiêu cục từ trên xuống dưới còn có cả một trăm hai mươi bảy người!

Bạch Tùng Phong tiếp lời :

– Các ngươi nếu như còn không nhanh ngoan ngoãn rời khỏi đây, chốc nữa thì chớ trách ta tâm thủ hiểm độc giết sạch các ngươi, kê khuyển chẳng thừa!

Tiêu Bán Hồ cứ cười vang chẳng hề tỏ ra một chút hoảng sợ nói :

– Nếu không có Lộ đại hiệp thì Song Anh tiêu cục ba năm về trước đã bị Bàn Long sơn trang san thành bình địa rồi!

Đào Nhất Sơn cũng tự cười nói :

– Nghe nói con người Tôn Hạnh Vũ ngươi thường ngày nói giết là giết, xưa nay chưa từng nói thêm nửa câu, vậy mà sao hôm nay tự nhiên lải nhải lắm lời đến thế? Hừ… chẳng lẽ có thêm bọn chúng ta, các ngươi thấy không địch nổi chăng?

Tôn Hạnh Vũ lạnh giọng nói :

– Các ngươi nếu như đã cố chấp mê không tỉnh ngộ, chúng ta đành tận sát các ngươi!

Trung Châu ngũ tuyệt thì ra cũng có sát cơ, Tiêu Bán Hồ và Đại Nhất Sơn bất giác cất tiếng cười ngất lên.

Tôn Hạnh Vũ chẳng để ý đến bọn họ, nhìn Lộ Vân Phi nói :

– Kẻ giết Liễu Cô Nguyệt chẳng phải là ngươi chứ.

Lộ Vân Phi lãnh đạm đáp lại :

– Nhưng giết Quách Tường Khê thì là ta.

Tôn Hạnh Vũ nói :

– Tên này làm hỏng đại sự của ta, tự tìm cái chết, hắn chết như vậy là còn may!

Ngừng lại một chút, chuyển giọng nói tiếp :

– Vậy tóm lại, kẻ nào đã giết Liễu Cô Nguyệt?

Ngạo Tiếu Sơn vừa nghe liền cất tiếng cười nói :

– Là con gái của ta… Ngạo Ngọc Sương?

“Á” Tôn Hạnh Vũ thốt lên một tiếng vẻ kinh ngạc, thét hỏi :

– Người ấy đâu?

Ngạo Ngọc Sương lúc này ở bên kia đã nhích chân di chuyển nửa bộ, cất tiếng ngạo nghễ nói :

– Ta ở đây!

Tôn Hạnh vốn đã biết nữ tử đứng bên kia chính là Ngạo Ngọc Sương, lúc này nghe tiếng mới từ từ quay người đưa mắt nhìn nói :

– Người còn đẹp hơn tiên, thảo nào mà Liễu Cô Nguyệt lại chết dưới kiếm của ngươi…

Chữ “ngươi” cuối câu vừa thốt ra nửa miệng thì tay vung lên, hai ánh hào quang loáng lên kèm theo tiếng xé gió bay ra nhằm vào ngực Ngạo Ngọc Sương.

Ngạo Ngọc Sương kiếm còn chưa kịp động thì Lỗ Tam Nương đã vung đôi Uyên Ương đao nhảy cản ngay trước mặt cô ta.

Chỉ thấy ánh đao loáng lên ngời ngời, hào quang biến mất, hai ngọn ám khí bị đánh bay xuống đất.

Lỗ Tam Nương thi diễn một màn đao này cực nhanh mà rất điêu luyện, khiến quần hùng nhìn không khỏi thầm cảm phục đao pháp của thị.

Tôn hạnh Vũ trừng mắt thét lên :

– Vị này phải chăng là Lỗ Tam Nương võ lâm thế gia?

Lỗ Tam Nương ngừng đao hoành ngang ngực hiên ngang đáp :

– Chính là ta!

Tôn Hạnh Vũ lại hỏi :

– Xem ra muốn giết Ngạo Ngọc Sương thì trước tiên phải giết ngươi?

– Không sai!

Tôn Hạnh Vũ liếc nhanh Ngạo Tiếu Sơn giọng mỉa mai nói :

– Ngươi muốn lấy Ngạo Tiếu Sơn đến phát cuồng chăng nữa thì cũng không cần phải bán mạng như thế này.

Lỗ Tam Nương nghe một câu này bất giác hai má đỏ lên, trong lòng phát nộ định xông tới thì Ngạo Tiếu Sơn ở bên cạnh đã quát lớn :

– Họ Tôn kia, ngươi đến đây đấu khẩu hay đến để làm gì?

Tôn Hạnh Vũ ánh mắt sắc lạnh quét nhìn một vòng buông rõ từng tiếng :

– Ta đến giết người!

Ngạo Tiếu Sơn nói :

– Nếu thế thì làm gì phải nhiều lời chứ?

Tôn Hạnh Vũ cất tiếng cười “hắc hắc” rồi phất mạnh tay hiệu.

Năm người lập tức đồng loạt tung người nhảy xuống.

Tiêu Bán Hồ ánh mắt giảo hoạt, chỉ chờ có thế lập tức vỗ tay “Bốp” một tiếng thật lớn.

Những lùm cây hai bên Luyện Võ sảnh đột nhiên bị hất tung lên, lập tức xuất hiện hai mươi tay đại hán thân vận đồng phục màu xanh đen, thì ra bọn họ mai phục đây từ đầu ngay dưới những hố nằm dưới gốc cây, nên thoạt nhìn chẳng ai dễ gì nhìn ra được.

Đám võ sĩ xuất hiện, trong tay tên nào cũng nắm sẵn cung nỏ, nghe hô một tiếng lập tức nhất tề bắn ra những tiếng “viu viu” rít lên xé tan không gian nghe rợn người.

Đám loạn tiễn nhằm bọn Trung Châu ngũ tuyệt bay tới như cám vãi… Tôn Hạnh Vũ thân hình lơ lững trên không, khi nhận ra có biến, biết là đã bị phục kích, đợi đến khi đám cung thủ bắn tên ra rít lên thì chấn động mạnh.

Nên biết lão ta thành danh nhờ ám khí, từng xưng vô địch, về sở trường ám khí thì có thể nói khó ai có thể qua mặt được.

Chỉ cần nghe tiếng gió phi tiễn bay rít lên như thế là lão ta nhận ra ngay đối phương thi triển chính là Gia Cát liên hoàn tiễn.

Gia Cát liên hoàn tiễn nghe nói chính do Gia Cát Khổng Minh xưa kia sáng chế ra, bắn một lần mười hai mũi tên vừa nhanh vừa mạnh, bá đạo vô cùng, thường người trong giang hồ nghe đến loại liên hoàn tiễn này thì đều biến sắc.

Giờ đây hai mươi tay cung thủ cùng thi triển Gia Cát liên hoàn tiễn một lúc hơn hai mươi mũi tên bay ra ào ạt như một làn mưa, người đứng trên đất còn khó tránh huống chi bọn Trung Châu ngũ tuyệt năm người đều lơ lửng trên không.

May mà Tôn Hạnh Vũ bản lĩnh phi thường, khinh công cũng có thể nói thuộc hàng thượng thừa, chỉ thấy chân trái đạp mạnh lên lưng chân phải đề khí tung ngược người lên không cao thêm tầm trượng, vừa khéo tránh được đám loạn tiễn bay rào rào ngay dưới chân.

Bạch Tùng Phong cũng chấn động vô cùng khi nhận ra mình bị mai phục thì tên đã đến trước người, cây búa “Khai sơn cự phủ” trong tay nặng trăm cân khiến thân lão rơi xuống nhanh hơn ai cả, chân lúc này đã chạm đất.

Trong cơn nguy cấp lão vẫn giữ được trầm tĩnh, cây “Khai sơn cự phủ” trong tay Bạch Tùng Phong giờ đây tợ hồ như một chiếc thuẫn che kín cả người.

Chỉ nghe thấy những tiếng “kong keng…” vang lên, đám loạn tiễn chạm vào những nhát búa rơi loảng xoảng.

Lại nói, lúc này Đỗ Phi Hùng kiếm cũng ra liên miên bất tuyệt, chém bay đám tên nhằm thẳng vào người mình.

Nên biết đám tên bắn vào người hắn cũng chẳng ít chút nào, trong Trung Châu ngũ tuyệt thì võ công hắn là yếu nhất, thế nhưng đầu óc hắn thì lại rất thông minh linh hoạt, thường ngày gặp chuyện ứng biến mau lẹ chính xác, tuyệt không hề thua kém gì Tôn Hạnh Vũ.

Khi vừa nhìn thấy có động từ những đám cây rậm thì hắn đã biết có biến, đến khi nghe tiếng tên bay rít lên thì nhanh như chớp lách người sang một bên, rơi xuống vừa đúng ngay sau người Bạch Tùng Phong.

Chính vì thế mà Bạch Tùng Phong trở thành tấm chắn trước mặt, giảm đi phân nửa đám phi tiễn bay vào người hắn.

Vì thế mà đám phi tiễn còn lại hắn chẳng khó khăn gì để đối phó, tự cứu được người hắn thoát hiểm.

Ngược lại bọn Đổng Thường và Mã Phương Bình chẳng có được bản lĩnh như Tôn Hạnh Vũ hay Bạch Tùng Phong, mà cũng không có trí tinh khôn như Đỗ Phi Hùng, lúc này đám tên bay vào bọn họ cũng chẳng ít hơn so với ba người kia.

Đổng Thường còn khá hơn một chút, vì trong tay sử dụng đôi “Bá Vương thuẫn” vốn là loại binh khí chuyên ngăn chặn tên nỏ ám khí, người hắn còn trên không thì hai chân co rụt lại, cả người gần như thu kín trong đôi thuẫn…

“Kong! Kong…” Tiếng tên chạm vào thuẫn vang lên, đồng thời cả người và thuẫn rơi xuống đất.

Đổng Thường nhảy người đứng lên tuy hai tấm thuẫn che kín người, thế nhưng chân vẫn loạng choạng, thì ra đùi trái vẫn bị trúng hai mũi tên khiến hắn nhăn nhó mặt mày.

Mã Phương Bình trong tay thi triển đôi Nhật Nguyệt hoàn đương nhiên trong tình thế này chẳng hữu dụng như cặp Bá Vương thuẫn của Đổng Thường, cặp vòng múa tít lên cũng chỉ che được nửa người trên tránh hiểm, nhưng chẳng che được nửa người dưới, hai chân trúng liền ba bốn mũi tên… Hắn đau đớn rú lên thống thiết, thân hình lảo đảo chạy loạn, lập tức trở thành cái đích cho đám loạn tiễn, phút chốc cả người hắn gần như biến thành người máu nhìn thật thê thảm.

Nói thì chậm lúc ấy mọi chuyên diễn ra cực nhanh, từ khi bọn Trung Châu ngũ tuyệt phóng người phi xuống cho đến khi đám loạn tiễn bắn ra rồi chấm dứt chỉ diễn ra trong tích tắc.

Tôn Hạnh Vũ thân hình tung lên rơi xuống thì vừa lúc tên ngừng bắn, Tôn Hạnh Vũ mắt đầy nộ khí nhìn Tiêu Bán Hồ nói :

– Chủ ý của ai?

Tiêu Bán Hồ cười lớn nói :

– Ta!

Tôn Hạnh Vũ phẫn nộ thét lớn :

– Ngươi hành động thế này còn ra một nhân vật anh hùng hảo hán chăng?

Tiêu Bán Hồ nhún vai cười nhạt nói :

– Đối phó với hạng người như các ngươi, bổn nhân chẳng kể thủ đoạn!

“Được!” Tôn Hạnh Vũ tức giận gầm lên một tiếng.

Đột nhiên vung tay phất mạnh, lập tức mười mấy vệt hàn tinh bay ra cực nhanh nhằm thẳng vào người Tiêu Bán Hồ.

Đám ám khí sáng lạnh bay ra cực nhanh, đến nỗi bản thân Tiêu Bán Hồ cũng không kịp nhìn rõ là ám khí gì, thanh Kim Linh kiếm trong tay chẳng dám chút chậm trễ vung lên chém ào ào…

“Leng keng…” Tiêu Bán Hồ cũng biết lợi hại, nên kiếm ra một hơi thập bát kiếm, thế nhưng chỉ đánh rơi được mười ba ngọn ám khí, vẫn trúng hai ngọn trên bả vai phải.

Lúc này nhìn kỹ mới có thể thấy được hai ngọn ám khí hình thù kỳ lạ, nhỏ mỏng như lưỡi Liễu Diệp phi đao.

Tiêu Bán Hồ vai phải trúng ám khí đau rú lên một tiếng, đồng thời thanh Kim Linh kiếm trong tay cũng không thể giữ nổi để nó lăn lóc trên mặt đất.

Tôn Hạnh Vũ trong chớp mắt lại tiếp tục phất tay lên, mười lăm ánh tinh quang khác lại từ trong tay áo lão ta bay ra… Toàn trường thì thoạt nhìn lần này Tiêu Bán Hồ khó toàn mạng, Đào Nhất Sơn thấy thế, gấp xông lên ứng cứu cho Tiêu Bán Hồ. Nhưng thân hình lão ta chưa kịp động đậy thì đột nhiên thấy Lộ Vân Phi lướt nhanh tới như làn khói xám…

Chỉ nghe “kong kong kong…” đám tinh quang biến mất, mười mấy ngọn ám khí rơi vung vãi như cám.

Tôn Hạnh Vũ tròn mắt nhìn Lộ Vân Phi dừng người đỉnh lập bất động, lão nộ khí la lên :

– Lộ Vân Phi!

Lộ Vân Phi lãnh đạm nói :

– Ta đến gặp ngươi!

Tôn Hạnh Vũ nói :

– Qua bên này!

Nói rồi, lão tự động nhún người thoái chếch về sau hai trượng. Lộ Vân Phi ứng thanh đáp một tiếng, rồi liền nhảy ngay bên cạnh. Đỗ Phi Hùng thấy Lộ Vân Phi vừa đến nơi liền phất tay ra hiệu :

– Lên!

Tiếp theo tiếng hô, thân hình bổ thẳng vào người Lộ Vân Phi tấn công ngay, chỉ thấy quanh người hắn sắc xanh ánh lên như ngân tinh.

Lộ Vân Phi vừa xuất kiếm thì Đào Nhất Sơn liền thoái lui, vì lão thừa biết đã không cần đến mình xuất thủ, lão quay lại đỡ người Tiêu Bán Hồ.

Tiêu Bán Hồ ngược lại tức giận thét lên :

– Cứ mặc ta, trước tiên giết chúng!

Đào Nhất Sơn cũng nhận ra thương thế của Tiêu Bán Hồ không nguy ngại gì lắm, liền gấp Thiết phiến lại xuất chiêu chỉ lực đểm vào ngực Đổng Thường.

Đổng Thường vừa thấy, cặp Bá Vương thuẫn trong tay liền hợp lại với nhau rồi tách ra, chẳng những hóa giải được chiêu chỉ của đối phương, mà những răng cưa bên ngoài mép thuẫn còn cứa vào tay Đào Nhất Sơn.

Bá Vương thuẫn đã nặng, mà lực của Đổng Thường lại mạnh, khiến Đào Nhất Sơn thất thủ.

Đào Nhất Sơn biết lợi hại nên không dám trực tiếp nghênh chiêu, vội thâu Thiết phiến nhảy lùi về sau bảy tám xích.

Đổng Thường nắm song thuẫn truy kích, nhưng vừa động mạnh thì hai vết thương trúng tên trên chân đau nhói lên, khiến cho thân hình hắn chậm lại.

Đào Nhất Sơn nhận ra nhược điểm của Đổng Thường lúc này, lập tức đề ra chiến thuật “du đấu”, thi triển thân pháp thật nhanh như hồ điệp vờn hoa, khi tả khi hữu, thấy đối phương hở là công.

Đổng Thường quả nhiên hai chân trúng thương xoay sở khó khăn, chỉ còn cách giơ song thuẫn kên mà che chắn quanh người. Hai người võ công vốn đã có khoảng cách, giờ đây Đổng Thường chỉ chống đỡ, còn Đào Nhất Sơn thì ra sức tấn công, hoàn toàn chiếm thế thượng phong.

Chỉ qua một lúc đã công đến chín chín tám mươi mốt chiêu Thiết phiến.

May mà hai chiếc Bá Vương Thuẫn khá rộng, Đổng Thường tuy chân thụ thương chuyển động khó khăn, nhưng tay thì vẫn linh hoạt, nên mặc cho Đào Nhất Sơn tấn công thế nào vẫn chưa làm nổi lão ta.

Đổng Thường nếu như chỉ thủ không công, Đào Nhất Sơn trừ phi phải có tuyệt chiêu sát thủ có thể bức phá vào vòng tường thuẫn pháp che kín người đối phương, nếu không tấn công dù năm trăm chiêu thì vẫn không sao đắc thủ được.

Đào Nhất Sơn gần như đã xuất tận lực mà đánh, nhất thời vẫn chưa nghĩ ra được tuyệt chiêu phá tường thuẫn, cho nên cứ như thế thì trong vòng năm trăm chiếu Đổng Thường vẫn có thể bảo được tính mạng của mình.

Đáng tiếc, Đổng Thường cũng không có được khả năng đó, tay thi triển hai tấm thuẫn nặng trịch chẳng đơn giản chút nào, bình thường động đấu hắn bao giờ cũng là người thường chủ động tấn công, nên lúc này càng đánh càng để lộ sơ hở.

Đào Nhất Sơn nhận ra điều này thì mừng khấp khởi trong lòng, nghĩ nhanh “Ngươi chết đến nơi…”

Vừa lúc này, quả nhiên nhận ra song thuẫn tách ra tả hữu để hở chính diện, Đào Nhất Sơn chẳng bỏ lỡ cơ hội, nhanh như chớp trở tay hóa chiêu phóng Thiết phiến điểm thẳng vào ngực Đổng Thường.

Đổng Thường tay thuẫn vừa tách ra còn đà, nên nhận thấy nguy hiểm vẫn không kịp khép thuẫn lại phòng thủ…

“Phụp” một tiếng, máu tuôn thành vòi, Đổng Thường như thú trúng thương thét dài một tiếng, song thuẫn từ ngoài vòng vào cực mạnh.

“Kong” Đào Nhất Sơn tuy nhanh nhưng vẫn không kịp thâu Thiết phiến về, bị song thuẫn kẹp chặt vào giữa.

Đổng Thường nghiến răng chịu đau, tay trái lướt nhanh chiếc thuẫn tới trước theo thân Thiết phiến, những lưỡi nguyệt nha đao ngoài mép thuẫn chém thẳng vào ngực Đào Nhất Sơn.

Đào Nhất Sơn đang bị thiết phiến kẹp chặt, thuẫn theo thân thiết phiến lướt tới cực hiểm, trong tình thế này duy nhất một cách bảo mạng là chấp nhận bỏ Thiết phiến nhảy lùi lấy người.

Đào Nhất Sơn lão luyện giang hồ tự nhiên cũng hiểu ra điều này, thế nhưng không thấy hắn bỏ Thiết phiến mà tay vẫn giữ chặt Thiết phiến, thân hình tì lại thoái lùi sau một bước dài.

Kỳ lạ, Thiết phiến vốn dài hai xích giờ biến thành bốn xích, thì ra bên trong cốt Thiết phiến còn có thêm một tầng nữa, chỉ thấy hắn rút Thiết phiến về rung mạnh tay… Từ trong mười hai chiếc nang tạo thành Thiết phiến bay ra mười hai lưỡi đao nhỏ sắc nhọn, Đổng Thường giờ đây toàn thân lộ hẳn ra ngoài, có trở tay thuẫn che người cũng không còn kịp.

Nói thì chậm, lúc ấy mọi chuyện xảy ra cực nhanh, từ khi Đào Nhất Sơn rút người lui, xuất tầng thứ hai thiết phiến rung tay phóng phi đao chỉ trong chớp mắt.

Chỉ nghe thấy tiếng rú dài thoát ra cửa miệng Đổng Thường, trước người nhận đủ mười hai lưỡi phi đao không thiếu lưỡi nào, thân hình ngã về sau rơi trên đất.

Đào Nhất Sơn nhìn thấy Đổng Thường đổ vật người xuống, khi ấy thâu Thiết phiến lại thở phào nhẹ nhõm.

Lại nói, Bạch Tùng Phong thấy cung tiễn đã ngừng lại, liền thét lớn bổ nhào về phía Ngạo Tiếu Sơn, ngọn Khai Sơn phủ trong tay múa lên như mưa sa bão táp.

Nhưng phóng tới nửa đường, Bạch Tùng Phong thay đổi ý định quay bổ về hướng đám cung thủ.

Đám cung thủ lúc này đã bỏ cung rút dao lăm lăm trong tay, vừa nhìn thấy Bạch Tùng Phong nhảy tới liền đồng thanh hét lên, tay vung đao chém tới tấn công.

Ngạo Tiếu Sơn thấy thế liền la lên :

– Thoái lui!

Trong tiếng thét, cả người đã phóng bổ tới hướng Bạch Tùng Phong. Đám cung thủ đang hăng tiết chẳng hề thoái lui, thế đao vung lên mãnh liệt có thâu cũng khó.

Bạch Tùng Phong cười dài một tiếng, Khai Sơn phủ trong tay vung lên như lôi đình sấm sét, ánh búa rợp trời, máu tanh bắn lên…

Chỉ nghe thấy những tiếng rú thảm vang lên, liền một lúc năm tay cung thủ, người bị Khai Sơn phủ chém đứt làm hai đoạn rơi ngổn ngang trên đất, máu lênh láng trông thật khủng khiếp.

Đúng là một cuộc đại khai sát giới!

– Hắc hắc hắc…

Bạch Tùng Phong cười lên rờn rợn, Khai Sơn phủ trong tay lần nữa lại vung lên chém xuống, hắn xông vào bọn cung thủ cứ như vào chỗ không người, lại thêm hai tay cung thủ đổ xuống trong tiếng kêu thảm, máu bắn tung tóe dính đầy áo Bạch Tùng Phong.

Bạch Tùng Phong như say máu, chiếc búa tầm sét trong tay hắn cứ vung lên hạ xuống là có thân người ngã nhào.

Đám cung thủ còn lại thực chưa từng thấy cuộc đại sát như thế này, bấy giờ thấy bóng Bạch Tùng Phong với chiếc Khai Sơn phủ trong tay chẳng khác gì Thiên Lôi, cắm đầu la hét chạy toán loạn.

– Hắc… chạy đi đâu!

Bạch Tùng Phong thấy ra búa là hạ đối phương, càng táo tợn thét lên định truy sát tận tuyệt, nhưng đúng lúc ấy “vút” một tiếng xé gió phóng tới… Chính là Ngạo Tiếu Sơn thấy bọn cung thủ chết thảm quá nhiều, chẳng suy nghĩ gì nữa, cả người lẫn kiếm lao thẳng vào người Bạch Tùng Phong bằng một chiêu chí mạng.

Ngạo Tiếu Sơn thân hình còn lơ lửng trên không, một kiếm đã hóa thành bảy kiếm, kiếm ảnh trùm lên đầu Bạch Tùng Phong.

Bạch Tùng Phong thấy biến liền đứng lại, quay người giơ Khai Sơn phủ lên chống đỡ, như thế bảy chiêu kiếm của Ngạo Tiếu Sơn bổ xuống búa của Bạch Tùng Phong.

Bạch Tùng Phong dụng búa thành danh, búa gần người thì che kín như một tấm thuẫn, mà búa ra xa thì lại là một lưỡi tầm sét lấy mạng người như chơi.

Bạch Tùng Phong vung búa lên múa tít hóa giải liền mười bảy kiếm của Ngạo Tiếu Sơn, búa hóa chiêu chỉ nghe “ào” một tiếng, thế búa cực mãnh liệt nhằm thẳng vào kiếm của Ngạo Tiếu Sơn.

Ngạo Tiếu Sơn trường kiếm há chống trả lại một thế búa cuồng mãnh của đối phương.

Chỉ nghe “Kong” một tiếng vang dài, Ngạo Tiếu Sơn thân hình vẫn còn trên không, một kiếm trúng búa đối phương chấn động mạnh trở lại, liền nương thế tung ngược người lên cao hơn có đến hai trượng, nhìn thực kinh người.

Bạch Tùng Phong ngửng đầu nhìn búa trong tay vẫn múa tít quay vòng trên đầu, chớp mắt chỉ còn nhìn thấy trên đầu lão một vòng sáng xanh trông thật kỳ lạ.

Ngạo Tiếu Sơn thân hình từ từ rơi xuống, khi chạm đất thì cũng vừa lúc vòng sáng xanh trên đầu Bạch Tùng Phong biến mất, chính là thế búa vừa chấm dứt. Ngạo Tiếu Sơn chẳng bỏ lỡ cơ hội liền tung người lướt tới, kiếm trong tay lại phát chiêu đâm vào chỗ đối phương để hở.

Thế kiếm vừa nhanh vừa mạnh, Bạch Tùng Phong trong tình thế hạ phong, ứng phó xem ra chậm chạp hơn đối phương rất nhiều.

Nói thì chậm, lúc ấy mọi chuyện chỉ diễn ra trong chớp mắt, Bạch Tùng Phong chưa kịp nghĩ gì thì thế kiếm đã đến ngay trước mặt nhằm thẳng vào huyệt Mi Tâm của hắn.

Trong tình thế này, Bạch Tùng Phong chỉ còn một cách là nhảy người thoái lùi đến ba trượng tránh nguy.

Ngạo Tiếu Sơn chẳng khi nào chịu buông, liền tung người truy theo, khoảng cách ba trượng đối với bọn họ chỉ là một cái nhảy mà thôi.

Ngạo Tiếu Sơn phóng người đuổi theo, kiếm trong tay lại xuất chiêu đâm tới tấn công.

Cứ nhìn lão ta xuất thủ thần tốc thực không thua kém gì Lộ Vân Phi.

Bạch Tùng Phong đã hoàn toàn thất cơ, búa trong tay giờ đây muốn thi triển bán đấu cũng không còn được, đã lùi đành lùi tiếp.

Nhưng thoái lùi thêm ba trượng nữa thì đã đến sát chân bức tường cao, giờ muốn thoái nữa cũng không còn được, Bạch Tùng Phong đột nhiên trở búa vung mạnh giáng vào tường… Người chưa đến thì búa đã đến, chỉ nghe “ầm” một tiếng, gạch đá bay tung tóe, bức tường trúng một búa vỡ toát ra một lỗ hổng lớn, Bạch Tùng Phong như thú đường cùng lao mạnh cả người chui qua lỗ hổng… Nhưng hắn không chạy ngay, là một nhân vật lão luyện giang hồ Bạch Tùng Phong thừa hiểu Ngạo Tiếu Sơn sẽ truy theo đến cùng, cho nên người vừa thoát qua lỗ hổng thì búa trở giáng lui chém mạnh một đường. Với đường búa hiểm hóc này, nếu như Ngạo Tiếu Sơn chui qua tường truy đổi nhất định không thoát khỏi một búa này! Thế nhưng, Ngạo Tiếu Sơn cũng là tay lão luyện giang hồ, thầm hiểu câu “địch cùng chớ truy” lão đã không trúng kế đối phương chui qua tường mà tung người nhảy nhanh lên đầu tường… Bây giờ, Bạch Tùng Phong qua được tường tung người định chạy, thì đã nghe tiếng Ngạo Tiếu Sơn thét lên :

– Bạch Tùng Phong, ngươi chạy đâu cho thoát…

Tiếp theo tiếng quát, lão vung mạnh tay lập tức hai vòng sáng xanh bay nhanh tới, chính là hai chiếc kim hoàn, lại phát ra thêm hai chiếc kim hoàn nữa.

Hai chiếc phát sau lại đến trước, chính vừa khéo kích mạnh vào hai chiếc kim hoàn phía trước “kong kong” vang lên hai tiếng, bốn chiếc kim hoàn bấy giờ mới thay nhau bay tới phân thành bốn bộ vị, một chiếc kích vào mặt, một chiếc vào ngực, còn hai chiếc phân ra kích vào đôi tay nắm búa của hắn.

Thủ pháp phóng kim hoàn này của Ngạo Tiếu Sơn có thể nói là độc nhất vô nhị, xưa nay ít thấy.

Bạch Tùng Phong nắm búa trong tay thấy tình thế này trở tay chẳng kịp, hắn vốn định tương kế tựu kế xuất kỳ bất ý thắng đối phương, chẳng ngờ Ngạo Tiếu Sơn đã không mắc bẫy, mà còn truy theo hướng khác phản kích cực nhanh, khiến hắn có phòng cũng không được.

Bấy giờ trong tình thế nguy cấp, hắn cúi đầu vung búa định đánh bạt kim hoàn…

“Keng keng…”

“Ái…”

Bạch Tùng Phong tuy đánh bạt được hai chiếc kim hoàn, đồng thời người hơi nghiêng nên né tránh được chiếc thứ ba, nhưng chiếc thứ tư thì đã không còn cách nào tránh kịp, may mà không trúng vào chỗ yếu hiểm mà trúng vào hai tay nắm búa của hắn.

Máu chảy lênh láng, tay phải gãy hai ngón, tay trái đứt ba ngón, hai tay hắn chẳng chịu nổi buông thỏng để ngọn búa Khai Sơn phủ rơi lăn lóc trên đất vang lên lảng xoảng.

Bạch Tùng Phong đã kinh lại càng phẫn nộ, hắn chẳng cần né tránh, gầm lên một tiếng như mãnh thú trúng thương, hai tay hợp vào nhau vừa khéo kẹp lưỡi kiếm của Ngạo Tiếu Sơn vừa phóng tới tiếp.

Máu chảy càng nhiều, nhưng chừng như giờ đây hắn không còn biết đau đớn là gì, dụng lực vào hai tay bẻ mạnh một cái.

“Kong”

Thanh kiếm trong tay Ngạo Tiếu Sơn chẳng chịu nổi thần lực của Bạch Tùng Phong gãy ngang thành hai đoạn.

Ngạo Tiếu Sơn giật mình cả kinh, đoạn kiếm gãy còn lại nhanh như chớp phóng thẳng vào yết hầu Bạch Tùng Phong.

Bạch Tùng Phong đã có ý trí mạng gần như đồng thời cùng lúc đấm mạnh hai tay vào ngực Ngạo Tiếu Sơn, khiến cả người Ngạo Tiếu Sơn cùng nửa đoạn kiếm gãy bay ngược về phía sau.

Phía sau nguyên là tường thành, nếu như Ngạo Tiếu Sơn va mạnh người vào tường thế tất bị thương nhưng khéo là tường thành lúc nãy bị Bạch Tùng Phong đánh vỡ hoác ra một lỗ, cả người Ngạo Tiếu Sơn vì thế lọt qua tường thành vào bên trong.

Cũng vừa lúc này nghe “ọc” một tiếng, máu tuôn ra từ cổ họng Bạch Tùng Phong, thân hình to lớn kềnh càng của hắn đổ ập xuống trên đất chết tốt.

Lại nói, Ngạo Tiếu Sơn thân hình lọt qua tường thành, lão trở người mới ngồi trên đất không đến nỗi ngã xuống, nghe thấy tiếng người la lên, mấy người khác vội vàng chạy tới đỡ người lão dậy.

Người đầu tiên chính là Lộ Vân Phi rồi Lỗ Tam Nương, Đào Nhất Sơn và Ngạo Ngọc Sương.

Ngạo Tiếu Sơn nhìn thấy Lộ Vân Phi cười khổ nói :

– Tên Bạch Tùng Phong này thực lợi hại!

Lộ Vân Phi quan tâm hỏi :

– Đại ca bị thương ở đâu chăng?

Ngạo Tiếu Sơn nói :

– Một quyền vào vai, một quyền vào ngực, may mà lúc hắn đánh tới thì kiếm của ta cũng kịp đâm vào họng hắn…

Nhưng lão vừa nói đến đó thì “ộc” một tiếng, mồm hộc ra một vũùng máu tươi.

Ngạo Ngọc Sương thất thanh la lên :

– Cha…

Lộ Vân Phi vội nói :

– Ngọc Sương, không nên kinh hoảng, hộc được máu ứ ra thế này là tốt!

Ngạo Tiếu Sơn nhăn mặt nói :

– Bọn Trung Châu ngũ tuyệt này vốn không phải hạng tầm thường.

Ngạo Tiếu Sơn ánh mắt đảo nhanh chợt hỏi :

– Tôn Hạnh Vũ thế nào rồi?

Lộ Vân Phi nghiêng đầu nhìn về sau nói :

– Cũng bị giết chết rồi.

Ngạo Tiếu Sơn nhìn theo ánh mắt lộ Vân Phi, lúc này đã nhận ra thi thể Tôn Hạnh Vũ nằm trên đất, bấy giờ lão mới thật sự yên tâm, thở phào nhẹ nhõm lại hỏi :

– Đỗ Phi Hùng đâu?

Lộ Vân Phi nói :

– Khi Tôn Hạnh Vũ nhảy vào hướng tại hạ, thì Đỗ Phi Hùng nhân cơ hội tháo chạy…

Ngạo Tiếu Sơn chép miệng nói :

– À… nhổ cỏ không tận gốc e họa căn lại khởi…

Lộ Vân Phi kiên nghị nói :

– Tìm hắn không khó.

Ngạo Tiếu Sơn ngạc nhiên hỏi :

– Ngươi tự tin vậy sao?

Lộ Vân Phi đáp :

– Kim Bài Sát Thủ chưa từng làm chuyện gì không tin chắc!

Nói rồi, chàng ngửa cổ cất tiếng cười dài.

Ngạo Tiếu Sơn, Tiêu Bán Hồ và Đào Nhất Sơn cũng cất tiếng cười theo.

Lộ Vân Phi nói câu này có nghĩa là chàng đã nhận trách nhiệm truy tìm Tiên Kiếm Đỗ Phi Hùng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.