Vũ Cực Thiên Hạ

Chương 17 - Minh Văn Thuật

trước
tiếp

Mãi cho đến lúc xế chiều, Lâm Minh rốt cục mở mắt, tuy đau đầu sắp nứt, thế nhưng trong con ngươi hắn tất cả đều là vẻ mừng rỡ như điên.

Minh Văn Thuật đến từ Thần vực, trình độ tinh diệu hoàn toàn không phải vị diện cấp thấp có thể so sánh!

Minh Văn Thuật này chẳng những có thể tăng cường năng lực trang bị, hơn nữa còn có thể tăng cường hiệu quả đan dược, thậm chí tu tập Minh Văn Thuật đến mức tận cùng, còn có thể ở trên thân thể Minh Văn, tăng cao tốc độ tu luyện!

Đây cũng là vạn vạn năm qua, vô số Đại năng bên trong Thần vực, từng chút từng chút nghiên cứu tích lũy! Mà Minh Văn Thuật của vị diện cấp thấp truyền thừa, không quá mấy ngàn năm, nhiều lắm là vạn năm, hơn nữa trong đó không ít tư liệu trân quý đi theo tông môn bị diệt mà thất truyền.

Minh Văn Thuật của Thiên Diễn đại lục chỉ có thể tăng cường trang bị, hơn nữa mặc dù chỉ là tăng cường trang bị, nó cùng Minh Văn Thuật ở Thần vực, chênh lệch là cực kỳ to lớn.

Lâm Minh dùng tay chống thân thể đứng lên, nhất thời cảm giác một trận mê muội, lượng lớn tin tức mạnh mẽ tràn vào ý thức hải, loại tư vị này thực sự rất khổ sở, vừa nãy hắn bỏ ra ba canh giờ, chỉ là dung hợp một nửa ký ức, bất quá đại thể nên làm như thế nào, Lâm Minh đã rõ ràng.

Đầu tiên chính là mua tài liệu, từ cơ sở bắt đầu luyện tập! Minh Văn Thuật nhất định phải học, đặc biệt là tăng cường hiệu quả đan dược, cùng với phương pháp Minh Văn ở trên thân thể, để Lâm Minh ngóng trông không ngớt.

Phải biết, có một ít dược thảo trân quý không phải là dùng tiền có thể mua được, nếu có Minh Văn Thuật tăng cường, một cây dược liệu biến thành hai cây, cái kia là khái niệm gì?

Về phần Minh Văn thân thể, tăng cường tốc độ tu luyện càng không cần phải nói, cái này bằng với mạnh mẽ đề cao thiên phú của chính!

Bất quá nghĩ đến tài liệu phải mua, kích động trong lòng Lâm Minh nhất thời hóa thành cười khổ, vừa tới tay hơn tám trăm lạng hoàng kim, chưa nóng tay đã phải bỏ ra rồi!

Thiên Phong Thảo, huyết dịch Hung thú cấp ba, Trường Vĩ Thiền,. . . Lâm Minh bắt đầu điên cuồng chọn mua tài liệu, tài liệu trong ký ức có thể tìm tới rất ít, có nhiều loại có lẽ là tài liệu đặc biệt ở Thần vực, cái khác dù ở Thiên Diễn đại lục có, Thiên Vận quốc cũng chưa chắc có.

Bất quá tốt xấu gì Lâm Minh cũng coi như tập hợp ra tài liệu của vài loại Minh Văn cấp thấp trở về luyện tập, tu luyện Minh Văn Thuật quá đốt tiền, những tài liệu này tất phải vẽ thành công vài tờ, đồng thời bán đi, bằng không sẽ không có tài chính xoay vòng.

Lâm Minh đang tính toán, lúc này, Lâm Tiểu Đông trở lại, hắn nhìn thấy trước mặt Lâm Minh chồng chất tài liệu như núi, con ngươi cũng muốn rơi xuống:

– Đại ca, huynh đây là muốn làm gì?

Lâm Minh nhất thời không biết nên nói cái gì cho phải, chỉ có thể nói thật:

– Ta muốn học Minh Văn Thuật.

– Học. . . học cái gì?

Con mắt của Lâm Tiểu Đông vốn là không lớn lắm, lần này trừng tựa như trứng gà, hắn hầu như không thể tin vào tai của mình.

– Học Minh Văn Thuật.

Lâm Minh kiên trì lập lại một lần.

– Ta sát! Ca ca, thân ca ca của ta, đầu ngươi không phải sáng sớm hôm nay bị đánh hỏng rồi chứ, không tới 1000 lạng vàng, huynh muốn học Minh Văn Thuật? Hơn nữa còn không ai dạy!

– Ta mua bí tịch.

Lâm Minh chỉ chỉ một quyển Minh Văn Thuật nhập môn trên bàn, bất đắc dĩ nói. Hắn mua quyển sách này chủ yếu là vì hiểu rõ tình hình Minh Văn Thuật trên Thiên Diễn đại lục, trong lòng có chỉ là khái niệm đại thể.

Lâm Tiểu Đông nhìn bản Minh Văn Thuật nhập môn này, suýt chút nữa thổ huyết, hắn bây giờ đã không biết nói cái gì cho phải, hắn hối hận ở trước mặt Lâm Minh nói khoác Minh Văn Sư có bao nhiêu ngưu bức, điều này rất tốt, huynh đệ của hắn điên rồi.

Nhìn thấy những tài liệu này, Lâm Tiểu Đông cảm giác lòng đang chảy máu, tuy rất không muốn biết, thế nhưng hắn vẫn nhìn về phía Lâm Minh, có chút lo lắng hỏi:

– Chuyện này. . . những tài liệu này đến cùng bỏ ra bao nhiêu tiền. . .

Lâm Minh bất đắc dĩ nói:

– Bảy mươi lạng hoàng kim. . .

Lâm Tiểu Đông thở phào một cái, bảy mươi lạng hoàng kim còn có thể tiếp thu, bất quá hắn còn chưa thở xong, Lâm Minh nói thêm một câu trực tiếp làm Lâm Tiểu Đông suýt chút nữa ngất đi.

Lâm Minh nói chính là:

– Ta còn lại bảy mươi lạng.

Lâm Tiểu Đông mắt tối sầm lại, trực tiếp hôn mê. . .

. . .

. . .

– Vị thiếu gia này, lá bùa Minh Văn tốt nhất, là tác phẩm của Bạch Hồng đại sư, dùng ở trên Bảo khí, tuyệt đối để uy lực tăng cường hai thành trở lên!

Ở bên trong giao dịch hội, một thị giả mặc lễ phục quay về phía một con cháu đại thế gia giới thiệu, Minh Văn bình thường đi ra, thông thường sẽ gánh tải trên lá bùa, lấy nó làm buôn bán, lúc sử dụng chỉ cần phát động lá bùa, Minh Văn tự nhiên sẽ khắc ở trên Bảo khí, phi thường thuận tiện.

Bên trong giao dịch thính này không phải ai cũng có thể tùy tiện vào, cần năm lạng hoàng kim làm phí vào cửa, đối với võ giả bình thường mà nói, đây không phải là một số lượng nhỏ, đủ bọn họ mua thảo dược tu luyện nửa tháng.

Lâm Minh cũng là vì va chạm xã hội mới dùng tiền trà trộn vào, lúc này gia sản trên người hắn cũng chỉ còn lại sáu mươi lăm lạng, đi vào bên trong giao dịch thính cũng phải cẩn thận, không cẩn thận đụng hỏng cái gì, đem bán mình cũng đền không nổi.

Lâm Minh muốn biết, Minh Văn Thuật đến cùng có thể kiếm bao nhiêu tiền, mà chế phẩm Minh Văn Thuật chỉ ở bên trong giao dịch thính mới có thể nhìn thấy, cho nên chỉ có thể dùng tiền đi tới nơi này.

– Tác phẩm của Bạch Hồng đại sư?

Con cháu thế gia kia dừng bước chân lại, hiển nhiên bị danh hào của Bạch Hồng đại sư hấp dẫn:

– Có công văn không?

– Đương nhiên là có, đây là nghiệp đoàn Minh Văn Sư chứng minh, thiếu gia yên tâm đi, giao dịch thính chúng ta bán đồ vật ra chỉ có thật, giả một bồi mười.

– Ừm, giábao nhiêu?

– 1500 lạng hoàng kim, nếu ngài có thẻ quý khách, có thể bớt một thành.

– Ừm. . . Ta suy nghĩ một chút. . .

Con cháu thế gia kia trầm tư chốc lát, hiển nhiên mặc dù đối với xuất thân giàu có như hắn mà nói, 1500 lượng vàng cũng không phải là một con số nhỏ.

Nghe được cái giá tiền này, dù Lâm Minh sớm có chuẩn bị tâm tư, vẫn là lấy làm kinh hãi, 1500 lượng vàng, chuyện này quả thật là đoạt tiền a!

Bất quá. . . nếu như mình học thành Minh Văn Thuật, vậy sẽ không sợ thiếu tiền rồi!


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.