Nói như vậy, Minh Văn đại sư đều là võ giả có chút tuổi, đại đa số là Luyện Cốt cảnh trở lên, thậm chí không ít đột phá Ngưng Mạch cảnh, thậm chí là võ giả Hậu Thiên cảnh.
Luyện thể tầng ba sợ rằng chỉ là Minh Văn Thuật học đồ, một Minh Văn Thuật học đồ bởi vì cơ duyên ngẫu nhiên, thành công vẽ một Minh Văn phù hoàn chỉnh cũng không ngạc nhiên.
Thế nhưng liên tiếp vẽ bốn tấm Minh Văn phù tương đồng, cũng làm người ta kinh ngạc.
Lâm Minh nghe được lão giả than thở, vốn tưởng rằng chuyện làm ăn này gần như thành, nhưng mà không nghĩ tới lão giả chuyển đề tài, nói rằng:
– Mặc dù là Minh Văn phù hoàn chỉnh, thế nhưng nếu như người chế tác chỉ là một Minh Văn Thuật học đồ, chúng ta không cách nào khẳng định hiệu quả tăng cường của nó.
– Ngươi phải biết, Minh Văn Thuật học đồ, bình thường chân nguyên hữu hạn, rất khó hoàn thành Minh Văn phức tạp, nếu như hiệu quả tăng cường của Minh Văn phù trong vòng một thành, là không có giá trị gì, loại Minh Văn phù này, chúng ta không thể bán đấu giá, một khi phẩm cấp của nó không quá quan, sẽ hỏng danh dự phòng đấu giá.
Minh Văn phù chỉ có thể dùng ở trên trên phẩm cấp Bảo khí, bởi vì chỉ có phẩm cấp Bảo khí, mới có thể được võ giả dồn chân nguyên vào để chiến đấu.
Mà Minh Văn là thông qua thay đổi phương thức lưu động chân nguyên, mới có thể tăng cường lực chiến đấu của Bảo khí.
Cho nên, có thể được Minh Văn gia trì, thấp nhất cũng phải là cấp bậc Nhân phẩm, mà Bảo khí Nhân cấp hạ phẩm, giá trị phổ biến ở mấy ngàn lạng hoàng kim trở lên!
Bảo khí không phải là đồ vật mà người bình thường trang bị, cho dù là con cháu đại gia tộc, cũng phải chờ tu vi đến Dịch Cân, Luyện Cốt kỳ, mới có thể đạt được một Bảo khí.
Tỷ như Vương Nghĩa Cao lúc trước, tuy rằng gia thế không tệ, nhưng bởi vì tu vi bản thân hữu hạn, dùng cũng bất quá là một thanh Thanh Phong kiếm phẩm chất tốt.
Chuôi Thanh Phong kiếm này không phải là Bảo khí, giá trị bất quá hai trăm lạng hoàng kim mà thôi.
Bảo khí Minh Văn là hữu hạn, trên căn bản chỉ dùng một lần, nói cách khác, một lần Minh Văn, không thể lại Minh Văn.
Thử nghĩ, ai sẽ mua một Bảo khí mấy ngàn lạng vàng, sau đó sử dụng Minh Văn phù chất lượng khó có thể bảo đảm đến Minh Văn?
Cho nên Minh Văn Thuật học đồ làm ra Minh Văn phù, là không có lên thị trường.
Lâm Minh đã liệu đến kết quả này, hắn nói:
– Ta có thể bán đấu giá ba tấm Minh Văn phù, còn lại một tấm dùng làm thí nghiệm.
Chế tạo ra Minh Văn phù thành phẩm, không khắc họa lên Bảo khí, sẽ rất khó thí nghiệm kết quả của nó.
Cho dù là người chế tác, cũng chỉ có thể đại khái suy đoán ra sẽ tăng cường mấy thành đến mấy thành mà thôi.
Rất nhiều lúc võ giả mua Minh Văn phù cũng là xét ở vận may, cho nên tác phẩm Minh Văn phù cấp đại sư rất được hoan nghênh, bởi vì bọn hắn có tín dự bảo đảm.
Mà Minh Văn Sư không có tiếng tăm làm ra Minh Văn phù, thường thường không người hỏi thăm, không có ai sẽ mua một tấm Minh Văn phù hiệu quả không biết, cầm Bảo khí của mình mạo hiểm.
Giám định sư nói:
– Cái này tự nhiên có thể, bất quá, Bảo khí dùng thí nghiệm cần chính ngươi cung cấp.
Lâm Minh vừa nghe, nhất thời hết chỗ nói, một Bảo khí giá trị mấy ngàn lạng hoàng kim, phòng đấu giá không thể nào tùy tùy tiện tiện lấy ra đồ vật mấy ngàn lạng hoàng kim làm đạo cụ thí nghiệm.
Đương nhiên, bản thân Lâm Minh là Minh Văn Thuật đại sư lại bất đồng, bởi vì đại sư có tín dự bảo đảm, xuất ra Bảo khí làm thí nghiệm cũng sẽ không thiệt thòi.
Hơn nữa loại người này, phòng đấu giá cũng vui vẻ đến giao hảo, một ít trả giá tự nhiên đáng giá.
Thời điểm Lâm Minh giàu có nhất cũng không quá tám trăm lạng hoàng kim, đi nơi đâu lấy tiền mua Bảo khí làm thí nghiệm?
Hắn không tiếp tục dây dưa, cũng không nói cái gì tin tưởng ta, ta nhất định sẽ không để cho Bảo khí các ngươi cung cấp bị tổn thất…
Hắn biết nói như vậy cũng sẽ không có bất kỳ ý nghĩa, giám định sư sẽ không tin hắn, cuối cùng bởi vì Minh Văn phù này, sóng chấn động chân nguyên quá yếu.
Cứ như vậy, Lâm Minh mang theo bốn tấm Minh Văn phù, xoay người rời đi phòng đấu giá chính thức của Thiên Vận thành.
…
– Xin lỗi, chúng ta cần nghiệp đoàn Minh Văn Sư cung cấp chứng minh, hoặc là bản thân Minh Văn đại sư cung cấp công văn…
Ở giao dịch hội Thiên Vận thành, người chọn mua nhìn thấy Lâm Minh là một thiếu niên mười mấy tuổi, căn bản không có cho bốn tấm Minh Văn phù này một cơ hội giám định, trực tiếp cự tuyệt Lâm Minh.
Đây là thái độ tốt, sau đó Lâm Minh đến một chút cửa hàng tư gia, những người này thái độ càng kém.
Cửa hàng có thể bán, giao dịch Minh Văn, đây tuyệt đối là cửa hàng của đại thương hội, cửa hàng thường thường có năm, sáu tầng, bên trong trang trí xa hoa, khí thế rộng rãi.
Còn giá cả đồ vật tự nhiên là rất quý, hơi một tí là mấy trăm lạng, hơn ngàn lạng hoàng kim, chưởng quỹ loại cửa hàng này, cũng phi thường ngạo khí.
Nếu là thần tài tới, tự nhiên là khách khí, trà ngon hảo thủy chiêu đãi, nếu như là chào hàng, hoặc là người nghèo tới cửa, không đuổi ra khỏi cửa là tốt lắm rồi.
Bọn họ có người căn bản không thèm để ý Lâm Minh, có thì lại thiếu kiên nhẫn phất tay xua đuổi.
– Tiểu hài tử từ đâu tới, đừng ở chỗ này quấy rối, làm lỡ người ta làm ăn.
– Đi nhanh lên đi, chỗ này không phải địa phương tiểu hài tử ngươi nên đến, ai… ai, vị khách nhân kia, có cái gì cần sao? Đi vào nhìn một chút…
– Tiểu bằng hữu, đừng ở chỗ này chọc cười ta, ngươi đây là vẽ trên giấy, trên tấm giấy vẽ một đoàn hỏa diễm, ngươi cho rằng đây chính là Minh Văn Thuật sao, ha ha ha…
Cứ như vậy ròng rã một ngày, Lâm Minh đi hai phòng đấu giá, một giao dịch hội, trừ thứ này ra, còn có Ngũ đại gia tộc thiết lập giao dịch lâu, kết quả không thu hoạch được gì.
Bất đắc dĩ trở lại Đại Minh Hiên, Lâm Minh thở dài một hơi, không nghĩ tới, bán ra vài tờ Minh Văn phù cũng khó khăn như vậy.
Bất quá chút ngăn trở, trào phúng ấy đối với Lâm Minh mà nói không tính cái gì.
Bên trong luyện công gặp phải khổ hơn xa những chuyện này gấp trăm lần, ngàn lần, hắn đều sống qua.
Còn trào phúng, càng là không đáng kể, cho dù là Chu Viêm ngay mặt trào phúng, hơn nữa còn là vây quanh chuyện Lan Vân Nguyệt, gia thế, tu vi,… những chuyện mẫn cảm này, cũng không có thể ảnh hưởng võ đạo chi tâm của Lâm Minh.