Uông Tuyền Ki cười nói:
– Minh Văn Sư không phải dễ thi như vậy, bất quá thiếu niên này dám đến thi Minh Văn Sư, khẳng định có mấy phần bản lĩnh.
– Hắn đại khái không phải người Thiên Vận thành, có thể là đệ tử của một đại sư ẩn sĩ nào đó, bởi vì thiên tư xuất chúng, tự tin rất cao, cho nên mười lăm tuổi liền đến thi Minh Văn Sư.
– Muốn quét ngang thế hệ thiên tài tuổi trẻ Minh Văn Sư của Thiên Vận thành ta, lấy này lập uy, bất quá, ha ha, không phải dễ dàng như vậy.
Uông Tuyền Ki nói xong phát một tấm truyền âm phù, truyền cho hai Minh Văn đại sư bình thường phụ trách kiểm tra Minh Văn Sư, để bọn hắn đồng thời lại đây.
Uông Vũ Hàm cắn môi, thấp giọng nói:
– Ừm, ta sẽ không thua hắn, cũng sẽ không bại bởi Tần Hạnh Hiên.
. . .
Nghiệp đoàn Minh Văn Sư có Bảo khí chuyên môn dùng để kiểm tra, Lâm Minh tùy ý chọn một thoáng, tuyển một trường kiếm vô cùng tốt, nói:
– Liền cái này đi.
Thanh kiếm này giá trị 3600 lạng, là Bảo khí tốt nhất ở nơi đây.
Tiểu thư tiếp đãi hơi kinh ngạc, bình thường võ giả tới tham gia kiểm tra Minh Văn Thuật đều sẽ lựa chọn Bảo khí bình thường.
Thiếu niên này lại tuyển tốt nhất, xem ra hoặc là gia cảnh giàu có, hoặc chính là rất tự tin.
Lâm Minh có dự định của mình, nếu muốn dùng đến Bảo khí, cái kia tự nhiên không thể lãng phí, Bảo khí cao cấp phối hợp Minh Văn Thuật không tệ, cũng có thể bán ra giá tiền tốt.
Hắn là làm bán, không phải làm để sử dụng.
– Bảo khí của chúng ta một khi bán ra sẽ không thể đổi.
Tiểu thư tiếp đãi không quá yên tâm, dặn dò thêm một câu.
Lâm Minh rút ra bốn tấm kim phiếu, cười nói:
– Ta đây đương nhiên biết.
– Ân, như vậy đi theo ta đi.
Sau khi trả tiền chấm dứt, tiểu thư tiếp đãi mang Lâm Minh trở lại địa điểm kiểm tra, còn mình thì rời đi.
Trở lại Minh Văn thất, Lâm Minh phát hiện trong phòng Minh Văn nhiều ra hai người.
Một trung niên khoảng bốn mươi, năm mươi tuổi, trên người mặc trường bào màu xanh, còn có một lão đầu rất béo cười híp mắt, trông rất là hòa ái.
Hai vị này, là giám khảo phụ trách kiểm tra Minh Văn Sư của Minh Văn Sư nghiệp đoàn.
Bình thường Uông Tuyền Ki mặc kệ kiểm tra, bất quá lần này, hắn rất có hứng thú nhìn một chút.
– Có thể bắt đầu chưa?
Uông Tuyền Ki hỏi.
– Có thể.
Lâm Minh gật đầu một cái, đem trường kiếm đặt ở trên đài đá Minh Văn, tài liệu dùng để Minh Văn Thuật cũng từng cái trải ra.
Tài liệu của nghiệp đoàn Minh Văn Sư này, đại đa số đều đã gia công tốt, cũng không cần Lâm Minh nghiền nát, tinh luyện, hòa tan…
Trung niên mặc trường bào kia nhìn Lâm Minh một chút, trên mặt không có biểu tình gì nói:
– Thời gian kiểm tra hạn chế hai canh giờ, liên tục thất bại ba lần, mất đi tư cách, nếu cuối cùng chế tạo ra thành phẩm, không cách nào làm cho Bảo khí tăng cường đến hai thành uy lực trở lên, cũng coi như thất bại.
– Ta hiểu.
– Được, như vậy bắt đầu đi.
Trung niên nghịch chuyển đồng hồ cát một cái, lưu sa lặng yên không một tiếng động chảy xuống.
Lâm Minh nhắm mắt dưỡng thần chốc lát, vận chuyển chân nguyên trong cơ thể tới trạng thái tốt nhất, sau đó vẫy tay, một đoàn chất lỏng màu xanh lam, phảng phất có linh tính nhảy đến lòng bàn tay của Lâm Minh.
Chỉ là đơn giản ngoắc này, mọi người ở đây lập tức cảm nhận được linh hồn lực nồng nặc của thiếu niên kia bao quanh chất lỏng màu xanh lam.
– Linh hồn lực này. . . e rằng có thiên phú ngũ phẩm.
Trong lòng Uông Tuyền Ki thất kinh.
– Không trách được mười lăm tuổi liền tới thi, có mấy phần bản lĩnh.
Trung niên chậm rãi gật đầu.
Uông Vũ Hàm hé miệng, nàng tự nhiên cũng chú ý tới linh hồn lực của Lâm Minh, ở trong lòng nàng thì thào tự nói:
– Ngũ phẩm linh hồn thiên phú sao? Tương đương với ta, trước đây kình địch chỉ có Tần Hạnh Hiên, hiện tại, lại thêm một người!
Ngũ phẩm thiên phú là vô cùng hiếm thấy, vì thường thường linh hồn thiên phú của võ giả và thiên phú tập võ sẽ không cách biệt quá lớn.
Thế nhưng bình thường linh hồn thiên phú sẽ thấp hơn thiên phú tập võ, bởi vậy, thiên phú linh hồn cao cấp càng hiếm thấy.
Nếu nói thiên phú ngũ phẩm tập võ ở Thiên Vận quốc là mười năm khó thấy, như vậy ngũ phẩm linh hồn thiên phú chính là hai mươi năm, ba mươi năm mới xuất hiện.
Thiên phú tu võ của Uông Vũ Hàm chỉ có tứ phẩm, thế nhưng linh hồn thiên phú lại cao hơn thiên phú tập võ, cái này cũng là kế thừa gia gia của nàng.
Uông Vũ Hàm là ngũ phẩm trung đẳng thiên phú, tuyệt đối là thiên tài Minh Văn Sư mấy chục năm mới có.
Cộng với có Uông Tuyền Ki từ nhỏ giáo dục, hiện tại Minh Văn Thuật của Uông Vũ Hàm và Tần Hạnh Hiên có thiên phú siêu việt nàng một bậc không kém bao nhiêu, chỉ bất quá tuổi Uông Vũ Hàm lớn hơn một chút mà thôi.
Lâm Minh đương nhiên không có ngũ phẩm linh hồn thiên phú, bất quá bởi vì hắn sử dụng pháp quyết là đến từ Thần vực, Thái Nhất linh hồn quyết, cho nên linh hồn lực không chỉ nồng đậm, hơn nữa sử dụng như tay mình, mới khiến mọi người có loại ảo giác này.
Nếu nói linh hồn lực ban đầu chỉ để đám người Uông Tuyền Ki kinh diễm, như vậy động tác sau đó của Lâm Minh liền khiến mọi người không thể tin tưởng.
Khi lam dịch màu xanh nhỏ xuống đầu ngón tay của Lâm Minh, ngón tay hắn dĩ nhiên kéo ra tàn ảnh liên tiếp.
Dịch nhỏ ở bên trong tàn ảnh này, bị kéo thành một dải ánh sáng màu xanh lam xinh đẹp, như sao băng xẹt qua bầu trời giữa đêm khuya.
Chỉ là trong mấy lần chớp mắt, một Minh Văn phù phức tạp liền vẽ xong.
Uông Tuyền Ki hít sâu một hơi, mà nụ cười trên mặt lão giả cười híp mắt kia cũng đọng lại.
– Minh Phật Thải Liên!
Người thường xem trò vui, trong nghề thấy môn đạo, động tác ra tay như nước chảy mây trôi của Lâm Minh, ở bên trong Minh Văn Sư giới có một danh từ chuyên môn, gọi là “Minh Phật Thải Liên”.