Gã Bàn Ngu này, là quái vật cỡ nào.
Ngu tộc, theo lý là dòng dõi của hắn, con dân của hắn, nên là đối tượng hắn che chở. Nhưng ở chỗ Bàn Ngu, các đại năng Ngu tộc, chỉ là hạt giống hắn ném ra. Những hạt giống đó cảm nhiễm, xâm nhiễm vô số thế giới, hắn có thể thông qua các hạt giống này cắn nuốt, hấp thu tất cả của thế giới khác!
Bàn Ngu chính là một nguồn lây nhiễm truyền nọc độc vô cùng, bản năng của hắn chính là cắn nuốt và hủy diệt, hủy diệt thế giới khác, cắn nuốt tất cả thế giới, lấy cái này không ngừng nâng cao bản thân, không ngừng tăng cường lực lượng. Nơi hắn đi qua chỉ có phá hư và hủy diệt, mà cái này cũng là ý nghĩa tồn tại duy nhất của hắn.
“Các vị, trốn cũng không xong, sao không liều chết chiến một trận?” Tự Văn Mệnh đứng trên tế đàn, khí vận nhân tộc cuồn cuộn không ngừng rót vào cửu đỉnh, quanh thân hắn quấn quanh từng đạo thần quang, thanh âm như sấm vang vọng toàn bộ Bàn Cổ mỗ đại lục: “Dù hắn là thánh nhân khai thiên tích địa bổn nguyên thế giới của các ngươi, chúng ta vạn người một lòng, chẳng lẽ còn không thể diệt thánh sao?”
Thanh âm Tự Văn Mệnh như một tia nắng sớm, chiếu sáng tâm linh các thánh tôn Ngu tộc tuyệt vọng kia: “Nơi này là Bàn Cổ thế giới, các vị nếu có thể đồng lòng hợp sức liều chết chiến một trận, thừng cưa gỗ đứt, nước chảy đá mòn, chẳng lẽ không có cơ hội diệt thánh, giữ mạng?”
Chợt, một tia sét nổ vang ở trong miệng Tự Văn Mệnh: “Các ngươi, nguyện ý không hề phản kháng bị người ta tùy ý tàn sát sao?”
Vô số quý tộc Ngu tộc đang hướng bốn phương tám hướng chạy trốn, lại bị Bàn Ngu dùng thần thông cực lớn mạnh mẽ kéo về cùng cất tiếng rống to. Ngu tộc dối trá, phù hoa, tính cách âm trầm, không thích chiến đấu chính diện chỉ thích âm mưu quỷ kế sau lưng, nhưng cái gọi là chó cùng rứt giậu, khi sinh mệnh đối mặt uy hiếp trí mạng, bọn họ rốt cuộc kích phát một chút huyết khí cực kỳ bé nhỏ kia trong xương tủy!
Bọn họ vừa mới lợi dụng Kỳ Nguyện Tế Đàn thành tựu thánh nhân chi tôn đó, bọn họ sao có thể cứ như vậy bị người ta dễ dàng giết chết?
“Giết!” Ngu Mông là người đầu tiên xoay người lại, điên cuồng hướng Bàn Ngu đánh tới. Trong đôi mắt phun ra cát vàng vô biên, lửa cháy vô biên, càng có cả thảy một trăm vầng mặt trời nóng cháy từ đỉnh đầu hắn lao lên, hóa thành một biển lửa cuồn cuộn hướng Bàn Ngu đánh tới.
“Liều thôi!” Ngu Hốt vừa rơi nước mắt, vừa giống như phát điên hướng Bàn Ngu lao đi: “Chết tiệt, chết tiệt, chết tiệt… Nếu ta ngã xuống ở đây, thê tử của ta, tình nhân của ta, còn không biết phải tiện nghi ai đây! A, đám tiện nhân chết tiệt đó, bọn ả khẳng định sẽ ngay lập tức tái giá! Ta thề, nếu ta có thể sống sót trở về, ta nhất định phải đánh bọn ả một trận thật đau!”
“Các tình nhân ta yêu thương ơi… Ồ, không, những đứa con không nên thân kia của ta, các ngươi lũ phế vật vô năng kia, nếu ta chết rồi, các ngươi có thể nào sống sót tiếp được?” Thực dân thánh tôn tên là Ngu Tạm tuyệt vọng rên rỉ: “Sớm biết rằng, hẳn là đối với các ngươi quản giáo khắc nghiệt một ít… Ta nếu đã chết, ta bên ngoài này con tư sinh, nhất định sẽ xử lý các ngươi, cướp lấy nhà của ta sản a!”
Một lại một thực dân thánh tôn khóc lóc, điên cuồng rống ra nỗi lo âm thầm cùng sự không cam lòng lớn nhất trong lòng, giống như thiêu thân lao đầu vào lửa hướng Bàn Ngu xung phong tới. Bọn họ đến từ ức vạn cái dị thế giới bị chinh phục, thế giới đại đạo bọn họ dung hợp thiên kì bách quái khác biệt nhau, bọn họ thi triển ra thần thông bí pháp quỷ dị khó lường, uy lực tuyệt luân.
Thánh tôn cấp bậc thánh nhân lấy ức vạn để tính đồng loạt ra tay, hư không bên trên Bàn Cổ mỗ đại lục hoàn toàn bị đánh thành một mảng hỗn độn, từng quầng sáng lấp lánh chói mắt ở trong hỗn độn gào thét đánh tới, như các con rồng khổng lồ hướng vào đầu Bàn Ngu đánh xuống.
Cảnh này, giống như năm đó Bàn Cổ thánh nhân một rìu bổ ra Bàn Cổ thế giới, toàn bộ thế giới còn đang diễn hóa, khí tức tạo hóa thế giới tiết ra, đưa tới vô số hỗn độn ma thần tham lam. Các sinh linh khủng bố sinh ở trong hỗn độn cuồn cuộn hướng Bàn Cổ thế giới xung phong, Bàn Cổ thánh nhân một người, một rìu chắn trước mặt toàn bộ hỗn độn ma thần.
Khuôn mặt Bàn Ngu run rẩy một cái, hắn lẩm bẩm trầm thấp: “Thật sự là ký ức làm người ta không thoải mái… Ta mở Bàn Ngu thế giới, nhưng kết quả của ta, lại là ta trọng thương ngã xuống, từ trong thân thể của ta sinh ra mười hai đứa nhỏ, bọn hắn thế mà lại tách rời thân thể của ta, đem ta luyện chế thành các loại pháp khí kỳ quái.”
“Bọn hắn còn trấn áp bất diệt nguyên linh của ta, mưu toan dùng năm tháng dài đằng đẵng mài mòn ý chí của ta, từ bọn họ chia sẻ tất cả của ta.” Bàn Ngu thì thào lẩm bẩm: “Tuy ta phong ấn, giam cầm ngược lại bọn hắn, nhưng chúng ta giam cầm lẫn nhau… Một mảng bóng tối ngủ say, thật sự là ký ức làm người ta không vui.”
“Các ngươi khiến ta nhớ lại những thứ không vui đó, các ngươi nhất định phải trả giá đắt!” Bàn Ngu chậm rãi dang hai tay, một vòng xoáy thật lớn màu đen chợt xuất hiện ở giữa hai tay hắn. Hắn nhìn vô số thánh tôn hướng hắn lao tới, cười khàn khàn quái dị nói: “Tuyệt vọng đi, khóc lóc đi, sau đó, ngoan ngoãn để ta…”
Vang lớn ‘Thùng’ một tiếng, một cành cây bảy màu dài ngàn vạn dặm bổ xuống vào đầu, hung hăng nện ở trên ót Bàn Ngu.
Đầu Bàn Ngu bị bổ ra một vết nứt dài mấy vạn dặm, mảng lớn huyết tương màu đen phun ra, giống như một trận sóng thần hắt về phía Bàn Cổ mỗ đại lục.
Tự Văn Mệnh đứng ở trên tế đàn, hắn chợt chỉ cửu đỉnh, sau khi hét lớn một tiếng, cửu đỉnh kịch liệt chấn động, tinh tú khắp trời cùng địa mạch Bàn Cổ mỗ đại lục kịch liệt chớp lên, một kết giới dày nặng từ trong cửu đỉnh trào ra, rất nhanh đem toàn bộ Bàn Cổ mỗ đại lục bao vây lại.
Máu đen Bàn Ngu phun ra hắt ở trên kết giới khổng lồ, Tự Văn Mệnh hừ mạnh một tiếng, hai đầu gối mềm nhũn chật vật quỳ rạp xuống đất, trong thất khiếu không ngừng phun ra mảng lớn máu. Dù có cửu đỉnh tụ tập lực lượng thiên địa, hắn vẫn không thể thừa nhận trọng áp đến từ huyết tương Bàn Ngu.
“Trúng!” Nhị giáo chủ mặt đầy ý cười, dưới nụ cười cất giấu một tia dữ tợn từ trên trời giáng xuống, minh quang bảo xử (chày báu) trong tay kéo theo vạn luồng hào quang hung hăng nện ở trên con mắt dựng thẳng ở mi tâm Bàn Ngu. Oành một tiếng, Bàn Ngu chật vật nhắm mắt lại, tùy tay vung ra một chưởng.
Nhị giáo chủ không kịp né tránh, như đạn pháo bị một bàn tay Bàn Ngu tát bay. Trong cơ thể nhị giáo chủ không ngừng trào ra kim quang thụy khí nồng đậm, xương cốt hắn không ngừng nổ vang như rang lạc, kim quang thụy khí cuốn qua, thân thể vỡ vụn của hắn một lần nữa khép lại.
“Các ngươi còn chờ gì? Còn không ra tay, các ngươi chết đầu tiên!” Đại giáo chủ cầm cành cây bảy màu, vừa hướng Bàn Ngu đánh loạn, vừa hướng các Ngu tộc thánh tôn súc thế súc lực, trong lòng run sợ trên bầu trời hét lớn.
Ngu Mông, Ngu Hốt, Ngu Tạm bọn thánh tôn bị ép đến cực điểm, bọn họ nhìn Bàn Ngu đỉnh đầu rạn nứt, cố gắng dâng lên một tia dũng khí, điên cuồng co người lại hướng Bàn Ngu lao đi.
Vì bảo mệnh, vì tài sản tính mạng mình, đám người Ngu Mông không chút do dự mạnh mẽ điều động lực lượng thế giới bổn nguyên nhà mình dung nhập toàn thân, được ăn cả ngã về không điều động lực lượng thế giới hướng Bàn Ngu đánh xuống.
Về phần chỉ thấy lợi trước mắt rút lấy lực lượng thế giới như vậy, sẽ tạo thành nguy hại cỡ nào đối với thế giới bọn họ… Các Ngu tộc thánh tôn tuyệt vọng lại hoảng sợ đến cực điểm này, các quý tộc Ngu tộc vì tư lợi đến cực điểm này, ai sẽ để ý chứ?
Từng luồng sáng lấp lành mỹ lệ kỳ dị rơi ở trên người Bàn Ngu, trong tiếng nổ ‘Phành phành’, Bàn Ngu cao mấy ngàn vạn dặm toàn thân bị nổ toác ra những vết thương cực lớn đường kính khoảng một dặm đến mấy chục dặm, mảng lớn máu đen không ngừng từ trong cơ thể hắn phun ra.