Hành La Quân từ ngoài vài dặm bắn tên.
Tên động, núi rừng cũng động. Lúc trên trăm mũi tên xé gió đánh tới, núi rừng cây cối như có linh tính kịch liệt lay động, bóng cành lá loang lổ, hoàn toàn lẫn làm một thể với bóng mũi tên, mặc cho Đại Vu thực lực mạnh nữa cũng không thấy rõ thế tới của mũi tên.
Mang theo một tiếng rít xé gió, một gã chiến sĩ Hắc Thủy Huyền Xà bộ tức giận mắng một tiếng.
Một mũi tên chỉ cọ sát qua mặt chiến sĩ này, đầu mũi tên xé rách da mặt hắn, kéo ra một vết máu bé nhỏ không đáng kể. Trong nháy mắt tiếp theo, vết máu này đột ngột bành trướng ra, từ nhỏ bé như sợi tóc bành trướng đến rộng bằng bàn tay người trưởng thành.
Máu màu đen từ vết thương không ngừng phun ra, mảng lớn máu thịt nhanh chóng thối nát. Chiến sĩ Hắc Thủy Huyền Xà bộ trúng tên hoảng sợ khóc lóc, đưa tay chùi trên mặt, tay hắn cũng nhanh chóng hư thối, mấy ngón tay trơ mắt biến thành máu màu đen nhỏ xuống.
Một gã tiếp một gã chiến sĩ Hắc Thủy Huyền Xà bộ khóc trời kêu đất ngã xuống, thân thể nhanh chóng thối rữa. Ba con Độc Giác Huyền Xà thân hình khổng lồ bất an trườn loạn khắp nơi, mở ra cái miệng rộng phun lưỡi rắn màu đen.
Hành La Quân bắn loạn một chùm mưa tên, chiến sĩ Hắc Thủy Huyền Xà bộ bị trúng yếu hại cũng không có mấy, đại bộ phận đều là mặt và ngón tay trầy da. Nhưng vu độc Thanh Phục phối chế quá mức độc ác, trầy da bé nhỏ không đáng kể ở trong mấy hơi thở liền cướp đi tính mạng của người bị thương.
Thân hình cao lớn biến thành từng bãi nước đen nhanh chóng rót vào bùn đất, thân hình chiến sĩ hoàn toàn thối nát chỉ để lại hơn trăm bộ nhuyễn giáp da rắn, đang ngâm ở trong nước độc màu đen phát ra tiếng vang ‘Xẹt xẹt’, ngay cả nhuyễn giáp cũng đang nhanh chóng hư thối.
“Vô sỉ, ám tiễn khốn kiếp đả thương người!” Một gã Đại Vu Hắc Thủy Huyền Xà bộ bị dây mây của lão thụ yêu đánh bay, thân thể còn bay bổng ở giữa không trung hổn hển hét lên. Nhưng hắn vừa mới hét to một tiếng, một sợi dây mây già đã hung hăng hướng về phía cái mồm rộng hắn mở ra đâm một cái, mồm hắn đầy răng vỡ bay lên, dây mây thiếu chút nữa theo khoang miệng hắn đâm vào dạ dày.
Một vị Đại Vu khác của Hắc Thủy Huyền Xà bộ hoàn cảnh xấu hổ tương tự rống giận một tiếng, ba con Độc Giác Huyền Xà đang ở trong rậm trườn loạn kêu to một tiếng bén nhọn, mở ra cái miệng rộng liền hướng lão thụ yêu vồ tới.
Cách rất xa, ba con Độc Giác Huyền Xà đồng thời phun ra mảng lớn nọc độc hàn khí lạnh thấu xương.
Trong hai hốc mắt thâm thúy của lão thụ yêu lóe ra lục quang, trong cái miệng rộng mở ra không ngừng phun ra hàn khí âm u, đồng thời dị thường khinh thường cười quái dị ‘khặc khặc’. Vô số cỏ cây giống như điên cuồng mấp máy ở bên người hắn, rễ cây, lá cỏ như phát điên lao ra, đổ ập xuống hướng ba con đại xà đánh tới.
Hắn đối với nọc độc Độc Giác Huyền Xà phun ra coi như không thấy. Hắn là cổ mộc tu thành tinh quái, hàn khí cũng tốt, kịch độc cũng thế, đối với hắn công hiệu không quá lớn.
Hai con Độc Giác Huyền Xà bị rễ cây, lá cỏ vùng lên cản lại, còn sót lại một con Độc Giác Huyền Xà lao tới cạnh thân thể to lớn của lão thụ yêu, mở ra miệng rộng hung hăng cắn một cái ở trên rễ cây của hắn.
‘Rắc’ một tiếng, mảng lớn vỏ cây của lão thụ yêu bị cắn thành phấn, Độc Giác Huyền Xà tập kích thành công mờ mịt há mồm, chật vật phun ra cả đống vụn gỗ. Không có máu, không có thịt, chỉ có vụn gỗ khô quắt vô vị, Độc Giác Huyền Xà muốn đem nọc độc trí mạng của mình rót vào trong cơ thể lão thụ yêu, nhưng một chút tác dụng cũng không có.
Một bóng người to lớn cao mười mấy trượng từ trong lòng đất lao ra, lão Thạch vừa mới một quyền đánh bay Cơ Hồng dùng sức đánh ngực một cái, nâng chân cao cao, hung hăng giẫm xuống một cước.
‘Thùng’ một tiếng vang lên, ba con Độc Giác Huyền Xà đồng thời bị lão Thạch đạp một cước vào sâu trong bùn đất.
Núi rừng phạm vi vài dặm kịch liệt run rẩy một phen, mấy trăm cái cây khổng lồ đồng thời bật lên. Một đòn lão Thạch ra sức, cây gỗ lớn không chịu nổi chấn động cực lớn, thân cây mười mấy người ôm ùn ùn nổ vỡ.
Lão Thạch nâng chân, ba con Độc Giác Huyền Xà đều ngẩng đầu, hổn hển hướng lão Thạch phun ra mảng lớn nọc độc cùng hàn khí. Nhưng lão Thạch hung hăng đạp xuống một cước nữa, ba con Độc Giác Huyền Xà rên rỉ một tiếng, thân thể vốn hãm sâu trong lòng đất mười mấy trượng, bị lão Thạch bổ sung một cước đạp lún xuống thêm hai mươi mấy trượng.
‘Rống ~~~’ !
Lão Thạch không vui vẻ rít gào một tiếng, trong miệng phun ra một luồng thổ thạch tinh khí nồng đậm.
Ba con Độc Giác Huyền Xà đều có thực lực tương đương Đại Vu, sinh mệnh lực của chúng nó càng thêm cứng cỏi cường đại. Bị lão Thạch liên tục bạo kích hai lần, chúng nó thế mà vẫn phấn chấn tinh thần ngẩng đầu lên như cũ, không ngừng hướng lão Thạch phun khói độc.
Lão Thạch tức giận, trong đầu một giọt não tương cũng không có, hắn gập lưng, lựa chọn thủ đoạn công kích đơn giản nhất, trực tiếp nhất đồng thời cũng là thô bạo nhất. Hắn liên tục đánh ra mấy chục cú đấm, đem cái hố to trong lòng đất mở rộng đến đủ để cất chứa thân thể mình, sau đó hắn nhảy vào trong hố, vung lên nắm đấm cực lớn một trượng vuông, điên cuồng hướng ba con Độc Giác Huyền Xà đập xuống.
Ba con Độc Giác Huyền Xà đáng thương không ngừng phun khói độc hàn khí, thủ đoạn công kích ngày thường đủ để trí mạng đối với nhân loại, đối mặt lão Thạch cái tảng đá này hoàn toàn không có bất cứ hiệu quả gì nữa. Nắm đấm nặng trịch không ngừng nện xuống, đập gãy cái sừng duy nhất của chúng nó, vảy rách tung, đập chúng nó xương thịt chia lìa, lục phủ ngũ tạng cũng thi nhau vỡ nát.
Tiếng vang lớn ‘Thùng thùng thùng’ kéo dài không dứt, ba con Độc Giác Huyền Xà tựa như cọc gỗ dưới máy đóng cọc, bị lão Thạch hàm hậu từng quyền một đánh cho hãm sâu trong lòng đất mấy trăm trượng, hơn nữa còn đang không ngừng hướng trong lòng đất xâm nhập.
“Đây là quái vật gì!” Ba gã Đại Vu Hắc Thủy Huyền Xà bộ bị lão thụ yêu đánh cho trong lúc nhất thời không kịp thở, ỷ vào sinh mệnh lực mạnh mẽ của Đại Vu, bọn hắn gắt gao ngăn cản lão thụ yêu xâm nhập, đồng thời bọn hắn rõ ràng thấy được một màn đáng sợ lão Thạch hành hạ đến chết chiến thú của mình.
Hai chữ ‘quái vật’ mới ra khỏi mồm, một tiếng vượn khổng lồ kêu to bén nhọn lao vút lên trời, một cây gỗ lớn ầm ầm nổ tung, trong hốc cây to lớn, một con hắc mao cự viên cao mấy trượng, cả người cơ bắp dữ tợn chạy ra như điên, cầm một cái đòn gỗ lớn hung hăng hướng ba gã Đại Vu của Hắc Thủy Huyền Xà bộ quét ngang đến.
Cây đòn gỗ to màu xám trắng không bắt mắt lúc vung lên, vài đạo phù văn vặn vẹo thiên địa tự nhiên sinh thành đột nhiên sáng lên, vô số cỏ cây của núi rừng xung quanh đồng thời phun ra mảng lớn ánh sáng màu xanh lục, hóa thành từng ngôi sao băng hướng đòn gỗ lớn hội tụ lại.
Trong cái búng tay, đòn gỗ lớn màu xám trắng biến thành một cái long ảnh màu xanh, kèm theo tiếng long ngâm cao vút, hắc mao cự viên rống to một tiếng ‘một trăm vò rượu ngon’ đánh một đòn ở trên thân ba người.
Đại Vu Hắc Thủy Huyền Xà bộ đứng mũi chịu sào thét lớn một tiếng, một cánh tay của hắn vặn vẹo quái dị, bành trướng, sau đó cánh tay nổ tung, nổ thành mảng lớn mưa máu rải ra mấy trăm trượng. Lực sát thương của cái đòn gỗ quả thực nghe rợn cả người, dù là thân thể Đại Vu cũng bị nháy mắt đánh nổ.
Cái đòn gỗ to đánh ở giữa ngực bụng Đại Vu Hắc Thủy Huyền Xà bộ có cánh tay vỡ nát, bì giáp vảy rắn dày đặc màu đen nổ tung, thân thể Đại Vu vặn vẹo kỳ dị, trong cơ thể không ngừng truyền ra tiếng xương khớp vỡ vụn, ngay sau đó thân thể hắn va vào đồng bạn thứ hai, thứ ba, ba người bị một gậy của hắc mao cự viên đánh bay, thân thể giống như sao băng đi ngược chiều, lao thẳng lên bầu trời.
Hắc mao cự viên lực lượng oanh kích cương mãnh như quỷ thần, thân thể ba gã Đại Vu ma sát không khí, ma sát ra mảng lớn ánh lửa bay lên bầu trời mấy chục dặm, lúc này mới hướng phía dưới cấp tốc rơi xuống.
Bị đột ngột tập kích dọa trợn mắt há hốc mồm, Cơ Kiêu hú lên quái dị, lắc mình một cái chạy ra khỏi rừng rậm.
Trong nháy mắt tiếp theo, một cánh tay xương đen đá lởm chởm từ trong không khí xông ra, một bàn tay bóp sau gáy Cơ Kiêu, đem hắn đè mạnh ngã xuống đất.