Vu Thần Kỷ

Chương 7 - Khiêu Chiến​

trước
tiếp

Cơ Hạo mở cửa sân, liền thấy được Cơ Võ đang không kiên nhẫn khoanh đôi tay, đứng ở trước cửa không ngừng lay động thân thể.

Cười ‘Hắc’ một tiếng, Cơ Võ ngạo mạn cúi đầu, quan sát Cơ Hạo thấp hơn mình một mảng lớn, lại gầy yếu hơn rất nhiều, nghênh ngang nói: “Cơ Hạo, trên tế tổ đại điển, ta sẽ đánh chết ngươi!”

Cơ Hạo ngẩng đầu nhìn Cơ Võ, khẽ nhếch miệng lạnh giọng cười nói: “Ngày hôm qua hộc máu là ai? Muốn đánh chết ta? Đem mùi máu tươi trong miệng rửa sạch trước!”

Cơ Võ nghiến răng nghiến lợi nhìn Cơ Hạo, hận con mắt cũng sắp lồi ra. Trước mặt nhiều tộc nhân như vậy bị đánh cho miệng phun máu tươi, đây là sỉ nhục lớn nhất của hắn đời này. Nhất là tu vi Cơ Hạo so với hắn yếu hơn một mảng lớn, bị người thực lực không bằng mình đả thương, Cơ Võ cũng không mặt mũi nào gặp người.

“Chết tiệt khốn kiếp!” Cơ Võ phẫn nộ vung nắm đấm lớn, tạo thế muốn cho Cơ Hạ một quyền.

Một nữ nhân nhẹ nhàng khéo léo từ phía sau Cơ Võ vòng ra, tùy tay khẽ đẩy cánh tay Cơ Võ, Cơ Võ cao lớn lảo đảo lui về phía sau mười mấy bước, thiếu chút nữa đặt mông ngồi xuống đất. Cơ Võ rất ủy khuất kêu to lên: “A mỗ, con muốn đánh tiểu khốn kiếp này!”

“Ai ô? Tiểu khốn kiếp mắng ai thế?” Cơ Hạo khoanh đôi tay ở trước ngực, nhìn nữ nhân trước mặt cười không ngừng.

Cơ Võ còn muốn mở miệng quát mắng, nữ nhân đứng ở trước mặt Cơ Hạo đã quát to, dọa Cơ Võ ngậm mồm. Nữ nhân nheo mắt, từ trên xuống dưới đánh giá Cơ Hạo, qua một lúc, nàng mới cười lạnh nói: “Đứa nhỏ thật tuấn tú… Tuấn tú như a mỗ ngươi, nhưng tay chân nhỏ thế này, cẩn thận ngày nào đó bị dã vật trên núi làm gãy.”

Cơ Hạo cũng nhìn nữ nhân này từ trên xuống dưới, nàng so với Thanh Phục cao hơn một nắm tay, so sánh với Thanh Phục thanh nhã, lạnh nhạt, nữ nhân này vô luận dáng người hay khí chất đều nóng hơn nhiều, bộ ngực hùng vĩ cao ngất, cái mông mượt mà cong lên, môi hình củ ấu đỏ bừng ướt át, một đôi mắt hạnh ngập nước quyến rũ nhìn xa, toàn thân nữ nhân đều tản ra sức quyến rũ say lòng người nguy hiểm giống như mạn đà la.

“Dã vật có thể làm gãy tay chân ta, hẳn là trên đời này còn chưa có.” Cơ Hạo nhìn chằm chằm bộ ngực hùng vĩ của nữ nhân, chậc chậc than thở: “Trái lại a bà ngươi phải cẩn thận. Hắc Thủy Huyền Xà bộ đám khốn kiếp đó, những ngày qua thường xuyên tới đây quấy rầy, a bà ngươi nếu như bị bọn họ đoạt đi, một buổi tối ít nhất có một trăm nam nhân Hắc Thủy Huyền Xà bộ đến vui vẻ với ngươi!”

Sắc mặt nữ nhân chợt khó coi. ‘A bà’? Nàng giống các lão thái thái trong bộ lạc mặt đầy nếp nhăn có thể mai mối đó sao? Càng không cần nói, một câu cuối cùng của Cơ Hạo quá ác độc.

“Khốn kiếp! Ngươi dám nói chuyện với a mỗ ta như vậy?” Đứng ở một bên Cơ Võ tức giận rít gào, đôi tay lóe ra một trận hào quang, trọng thuẫn và đại phủ lần nữa bay ra, bị hắn nắm chặt trong tay.

Cả người Cơ Võ tản ra sát khí, hắn đang muốn hướng Cơ Hạo ra tay, phía sau Cơ Hạo đột nhiên toát ra một cái đầu gấu cực to. Con gấu béo đứng thẳng như người, giống như một ngọn núi đứng ở phía sau Cơ Võ, cả người lông rậm ba thước dựng thẳng lên từng sợi, trong con ngươi đục ngầu tản mát ra sát khí nồng đậm, khóe miệng không ngừng nhỏ xuống nước dãi dinh dính, không kêu một tiếng nhìn chằm chằm Cơ Võ.

“Chết… Chết tiệt!” Cơ Võ như cóc bị mãng xà nhìn chằm chằm. Con gấu béo tản mát ra khí tức như thực chất khóa cứng thân thể hắn, làm hắn không thể động đậy. Cơ Võ cả người cứng ngắc lảo đảo lui về phía sau hai bước, thiếu chút nữa hai chân mềm nhũn ngồi bệt xuống đất.

Gấu béo tuy rất béo, nhưng nó dù sao cũng là chiến thú của Cơ Hạ, thực lực vô hạn tiếp cận hung thú Đại Vu Cảnh, khí tức nó tản mát ra nào phải Cơ Võ Vu Nhân nho nhỏ này có thể thừa nhận?

“Hừ!” Nữ nhân đưa tay vạch một cái, trước ngón tay nhỏ nhắn phát ra tiếng xé rách chói tai, mạnh mẽ đem khí tức gấu béo tản mát ra xé nát. Nàng lạnh lùng nhìn Cơ Hạo cười lạnh nói: “Thằng nhãi con, ngươi mọc đủ lông chưa? Đã biết chút hoạt động đó của nam nhân cùng nữ nhân rồi? Xùy, Thanh Phục à, muội tử ta đăng môn bái phỏng, ngươi lại để một thằng nhãi con ở đây càn quấy sao!”

Cười ‘Hì hì’, trong tay áo nữ nhân phun ra một mảng sương khói xám xịt, hướng về gương mặt Cơ Hạo phun tới.

Cơ Hạo ngửi thấy hương vị dược thảo gay mũi, trong nháy mắt, Cơ Hạo từ trong đó nhận ra hương vị hủ cốt thảo, đoạn trường thảo, toái kinh thảo… bảy thứ dược thảo kịch độc, đồng thời còn có khí tức vài loại độc hoa khác quá mức gấp gáp, không thể phân biệt ra.

Thân hình nhoáng lên một cái, Cơ Hạo kéo theo một đạo cuồng phong vội lui về phía sau.

Gấu béo điên cuồng gào thét một tiếng, trong miệng phun ra một đạo cuồng phong, miễn cưỡng chặn sương khói màu xám xâm nhập. Nhưng nữ nhân khẽ vung ngón tay, sương khói màu xám hóa thành hai con rắn dài, thẳng tắp hướng lỗ mũi gấu béo chui qua.

“Khương Dao muội tử, ngươi biết mà, ta chỉ biết dược thảo cứu người, dược tề hại người ta không biết.” Thanh Phục nhẹ nhàng thở dài, một mảng lớn sương khói màu xanh lục từ trong phòng phun ra, nháy mắt bao lấy hai con rắn xám. Tiếng ‘Xẹt xẹt’ không dứt bên tai, sương mù màu xám, màu xanh lục cắn nuốt dung hợp lẫn nhau, rất nhanh đã biến thành khói trắng vô sắc vô vị theo gió phiêu tán.

Khương Dao chợt biến sắc, nàng lạnh giọng cười nói: “Thanh Phục, không ngờ được ngươi sau khi từ Đại Vu Cảnh ngã xuống, bản lĩnh trên dược tề còn có tiến bộ?”

Thanh Phục không hé răng, Cơ Hạo đứng ở phía sau gấu béo, kéo lông rậm trên cái mông nó không cho nó lao ra công kích Khương Dao, lạnh giọng cười nói: “A mỗ ta cho dù tu vi vu lực ngã xuống, người vẫn là thiên tài trên đạo dược tề, toàn tâm toàn ý chữa bệnh giải độc cho tộc nhân, bản lĩnh trên dược tề có tiến bộ là điều tất nhiên.”

Khương Dao khẽ cười, quyến rũ hướng trong nhà gỗ kêu một tiếng: “Cơ Hạ đại huynh, muội tử tự mình đăng môn bái phỏng, ngươi để một thằng nhãi con đến ứng phó ta sao?”

Cơ Hạ không hé răng, chỉ có Thanh Phục thản nhiên nói: “Khương Dao, ngươi đây là đăng môn bái phỏng, hay là tới nhà khiêu khích vậy? Có chuyện gì, chờ trên tế tổ đại điển đưa ra nói đi. Cho dù ngươi tỷ thí dược tề với ta, cũng đặt ở trên tế tổ đại điển như thế nào?”

Khương Dao cười ‘hi hi’, sóng mắt lưu chuyển, nàng hung hăng hướng Cơ Hạo nhìn thoáng qua, ngân nga nói: “Vậy theo Thanh Phục ngươi nói, trên tế tổ đại điển, tỷ muội chúng ta nhất định phải hảo hảo thân thiết một chút. Dù sao, Cơ Xu nhà ta sắp là chiến sĩ thủ lĩnh Hỏa Nha bộ rồi!”

Cơ Hạo ho khan một tiếng nặng nề, trầm giọng nói: “A ba ta Cơ Hạ, mới là chiến sĩ thủ lĩnh Hỏa Nha bộ.”

Khương Dao mím môi hướng Cơ Hạo cười quyến rũ, vòng eo nhỏ uốn éo, mười ngón đột nhiên vung lên, kéo theo mấy luồng hàn quang màu xanh lục mực hướng Cơ Hạo chộp tới: “Tiểu gia hỏa cứng mồm? A mỗ ngươi không giáo ngươi phải tôn kính trưởng bối sao?”

Hàn quang gào thét, gió lạnh sắc bén đập vào mặt làm Cơ Hạo không mở được mắt, móng vuốt Khương Dao còn xa vài thước, kình phong đã ở trên mặt Cơ Hạo cào ra vết máu nhợt nhạt. Trong gió mạnh cũng có một mùi gay mũi đánh úp lại, trên móng vuốt Khương Dao hiển nhiên bôi kịch độc.

Khương Dao là vu tế, hơn nữa là vu tế thực lực đột phá đến Đại Vu Cảnh.

Cơ Hạo không mở được mắt, chỉ có thể bước nhanh lui về phía sau.

Thanh Phục đột ngột lắc mình đến trước mặt Cơ Hạo, nàng hé miệng, một viên ngọc châu màu trắng to bằng ngón cái phát ra bạch quang mờ mịt từ trong miệng nàng phun ra, nện mạnh ở lòng bàn tay Khương Dao.

Khương Dao hú lên quái dị, hai tay giống như bị lửa đốt cấp tốc lui về phía sau. Tham lam nhìn ngọc châu màu trắng một cái, Khương Dao cười lạnh nói: “Mộc Sinh Châu? Bảo bối tốt… Đáng tiếc vu huyệt của Thanh Phục ngươi cũng bị phá rồi, ngươi cũng đã là một phế vật. Trên tế tổ đại điển, ta chờ ngươi!”

Túm bả vai Cơ Võ, thân thể Khương Dao nổ tung, hóa thành mấy chục luồng lửa nhanh chóng biến mất.

Thanh Phục há mồm nuốt trở lại Mộc Sinh Châu, thân thể mảnh khảnh hơi nhoáng lên một cái, khóe miệng đột nhiên buông xuống một sợi tơ máu.

Cơ Hạo mở mắt, nhìn vết máu khóe miệng Thanh Phục, con ngươi đen nhánh chợt biến thành màu đỏ rực, sau đó nhanh chóng phai nhạt xuống.

Trong phòng truyền đến thanh âm trầm trọng của Cơ Hạ: “Hạo, đói rồi thì vào ăn đồ đi.”

Dừng một chút, Cơ Hạ lạnh lùng nói: “Thực bắt nạt tới cửa rồi sao? Thực đem Cơ Hạ ta coi là phế nhân sao?”

Cơ Hạo không hé răng, chỉ đi trở về nhà gỗ, cầm lấy Bạch Ban Mãng bắt đầu cắn nuốt từng miếng to.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.