Trong rừng rậm không thấy mặt trời, một suối nước nóng bốc lên bọt nước ồ ồ.
Đáy suối nước nóng trong veo có thể thấy được đáy là một tầng cát trắng nhẵn nhụi, bốn phía con suối sạch sẽ, là một khối đá lớn màu đen. Nước suối từ trong lòng đất không ngừng trào ra, theo mấy cái dấu vết trên phiến đá chảy ra ngoài, rất nhanh liền thấm vào trong đất mùn thật dày chung quanh biến mất không thấy nữa.
Cơ Võ thoải mái ngâm ở trong suối nước nóng, trên làn da có ánh lửa nhàn nhạt thỉnh thoảng xuất hiện.
Khương Dao mang theo một con rắn quái dị màu đỏ dài hơn một trượng, quay quanh suối nước nóng chậm rãi hành tẩu, niệm tụng chú ngữ tối nghĩa cổ xưa. Cổ con rắn quái dị bị một thanh đao hắc ngọc trên tay Khương Dao cắt rách, máu rắn màu đỏ rực tản mát ra nhiệt độ cao không ngừng chảy xuống, ở trên phiến đá cạnh suối nước nóng tự ngưng tụ thành mấy chục phù văn quái dị to bằng đầu người.
Bảy tám người phụ nữ dũng mãnh cao gần ba thước, bộ dạng cao lớn, cả người đều là bắp thịt đứng ở bên suối nước nóng, không ngừng đem cỏ lá to nhỏ bện thành gói thuốc ném vào suối nước nóng.
Có đôi khi, họ ném vào suối nước nóng càng là một số đồ chơi cổ quái, ví dụ như nói răng thu dài bằng cánh tay người trưởng thành, các loại tuyến độc, túi độc cổ quái, các loại thi thể, giáp xác… chưa biết.
Suối nước nóng vốn trong suốt thấy đáy chậm rãi đổi màu, ở dưới vu pháp của Khương Dao thúc dục, nước suối dần dần biến thành dịch màu đỏ dinh dính như máu. Từng tia khí thể màu đỏ không ngừng từ trong nước suối tiến vào thân thể Cơ Võ, thân thể Cơ Võ kịch liệt run rẩy, gương mặt thô lỗ cũng dần dần trở nên vặn vẹo, dữ tợn.
Ngoài mấy dặm, Cơ Hạo đứng ở ngọn cây một cây đại thụ che trời, mỉm cười nhìn động tĩnh bên này.
Lão Thạch ở phía dưới đại thụ, buồn rầu vòng quanh đại thụ. Bản thể hắn quá nặng nề, không có một cái cây nào có thể thừa nhận thể trọng của hắn. Hắn chỉ có thể lo lắng nhìn Cơ Hạo, tò mò gã rốt cuộc đã nhìn thấy gì.
Một thụ yêu trên đại thể có thể thấy rõ phân chia tứ chi con người, nhưng chỉnh thể nhìn qua vẫn là một cái cây già đứng ở một bên của lão Thạch, cành quấn quýt trên người đang cầm một cái vò rượu cực lớn, mở ra cái miệng rộng tối như mực, nhấm nháp từng ngụm nhỏ rượu ngon.
Mỗi lần lão Thạch chuyển động đến trước mặt hắn, lão thụ yêu đều sẽ vươn một cái cành, hung hăng vụt mông lão Thạch một cái. Nhưng lão Thạch đối với đau đớn hoàn toàn không có phản ứng, cành quật ở trên người hắn không có bất cứ tác dụng gì.
Ngọn cây, bên người Cơ Hạo, một thiếu nữ cả người mặc giáp trụ cây tử đằng, bộ dạng xinh đẹp dị thường đang cười tủm tỉm thưởng thức một cây trường cung. Khí chất thiếu nữ này thay đổi trong nháy mắt, lúc nhíu mày trầm ngâm, khí tức của nàng trong suốt, kỳ ảo giống như tiên tử trên núi; khi nàng nhẹ nhàng mỉm cười, đôi lông mày thanh tú nhướng lên, thì giống như ngàn vạn hoa hồng thược dược nở rộ, sức mị hoặc khôn cùng làm nàng như yêu như ma.
Cô gái cưỡi một con báo toàn thân đỏ như lửa, lông đỏ điểm xuyến đốm màu bạc. Đại gia hỏa giống như u linh này dài hơn ba trượng, nhẹ nhàng đứng ở trên một cành cây to bằng nắm tay trẻ con, cành cây nhỏ không thấy chớp lên chút nào.
Lão Thạch là ‘Thạch quái’, là cự thạch trong núi có linh tính được lực lượng tinh tú tẩm bổ, nảy sinh ra ngoại tộc ‘Yêu quái’.
Lão thụ yêu là ‘Thụ yêu’, là cây cối cổ lão trong núi rừng thông linh trí, được thiên địa tạo hóa, tự tu luyện thành ‘Yêu quái’ nhất tộc hình người.
Mà cô gái tên là ‘Hành La Quân’, đây là cái tên Cơ Hạo đặt cho nàng. Nàng là ‘Sơn quỷ’ hoặc nói ‘Sơn thần’ nhất tộc, là trong núi rừng tự nhiên nảy sinh linh khí hội tụ cùng một chỗ, trời sinh địa dưỡng, tập trung thiên địa linh tú mà thành sinh linh kỳ dị, trời sinh đã có năng lực khống chế đàn thú, phân biệt thực vật, trao đổi với tinh quái quỷ mị.
Cơ Hạo từ nhỏ đã không muốn lăn lộn với trẻ ranh cùng tuổi trong bộ lạc, bắt đầu từ khi có thể đi lại, đã cả ngày lui tới ở trong núi rừng. Mấy năm qua, lão Thạch, lão thụ yêu, Hành La Quân, còn có một số sinh linh cổ quái khác mới là bằng hữu Cơ Hạo kết giao.
Trong tiếng ‘Cạc cạc’, Hành La Quân đột nhiên đưa tay điểm điểm một cành cây bên người, trên cành cây một cái mầm xanh nhanh chóng sinh trưởng ra, rất nhanh đã biến thành một đóa hoa to bằng đầu người. Mùi thơm ngào ngạt từ trong đóa hoa phun ra, đồng thời cũng truyền đến thanh âm Khương Dao cùng Cơ Võ.
Ở trong núi rừng, hoa cỏ cây cối trong mười dặm bên người Hành La Quân đều sẽ trở thành mắt cùng tai của nàng.
Cơ Hạo ngồi xổm bên người Hành La Quân, lẳng lặng lắng nghe hai mẹ con Khương Dao đối thoại.
Khương Dao vòng quanh suối nước nóng bước nhanh, vừa hướng trong suốt nước nóng ném các loại dược vật cổ quái, vừa lớn tiếng giáo huấn Cơ Võ.
“Võ, con là con của Khương Dao ta, a công của con là đại vu tế Tất Phương bộ, trưởng lão có quyền thế nhất Tất Phương bộ, huyết mạch của con so với huyết mạch Hỏa Nha bộ ti tiện này cao quý hơn nhiều. Con thế mà lại thua một thằng nhãi con so với con còn nhỏ hơn ba bốn tuổi?”
Cơ Võ nhe răng trợn mắt thấp giọng tru lên: “A mỗ, con chỉ là không cẩn thận bị nó ám toán. Trên tế tổ đại điển, con sẽ không cho nó cơ hội, con muốn một rìu bổ vỡ đầu nó.”
Nói đến chỗ đắc ý, Cơ Võ hưng phấn giơ hai tay, dùng sức hướng không trung vung vài cái.
Khương Dao nheo mắt, lãnh khốc nói: “Thế mới đúng, chảy trên người con chính là huyết mạch tôn quý của Tất Phương bộ chúng ta, con sao có thể thua một đám con cháu quạ đen? Trước mặt vô số tộc nhân Hỏa Nha bộ, giết Cơ Hạo tiểu tử này… con Khương Dao ta, như thế nào cũng không thể thua con một nữ nhân Thanh Di bộ ti tiện.”
Hành La Quân rất ngạc nhiên nhìn Cơ Hạo: “Nữ nhân Thanh Di bộ? Là đang nói a mỗ ngươi sao? Hạo, hương vị trên người a mỗ ngươi, ta rất thích đấy.”
Cơ Hạo lắng nghe thanh âm trong đóa hoa truyền đến, chậm rãi nói: “Ta cũng thích a mỗ ta, nhưng cũng có người không thích, ta cũng chẳng có cách nào.”
Trong đóa hoa cực lớn, thanh âm Khương Dao tiếp tục truyền đến.
“Nhưng, Võ, đừng giết nó. Trên tế tổ đại điển, con và Cơ Hạo thằng nhãi con đó lập tổ linh huyết thệ, ai thua, thì là nô lệ của đối phương.”
“Con phải khiến Cơ Hạo thằng nhãi con đó biến thành nô lệ của con, biết không?”
Cơ Võ ồm ồm rít gào lên: “Nô lệ? Con không thiếu nô lệ. A mỗ, a ba mấy năm nay tiêu diệt mười mấy bộ lạc nhỏ, con có cả trăm nô lệ, con cần gì Cơ Võ làm nô lệ của con? Con muốn xử lý hắn.”
“Để nó biến thành nô lệ, tiểu tử ngu.” Thanh âm Khương Dao trở nên đặc biệt cổ quái âm trầm: “Để nó biến thành nô lệ… Nếu a mỗ ở trên tế tổ đại điển giết được Thanh Phục, con muốn làm gì cũng tùy con. Nhưng nếu a mỗ không thành công, thì dùng cái mạng nhỏ của Cơ Hạo, ép Thanh Phục đem hai kiện truyền thừa vu bảo của hồi môn của ả ta giao ra!”
Cơ Hạo nghe mà mặt mày hớn hở, từ đáy lòng vỗ tay tán thưởng cho tính toán của Khương Dao.
“Hay lắm, hay lắm, nam nhân của ả muốn đoạt vị trí a ba ta, ả muốn đoạt truyền thừa vu bảo của a mỗ ta; con của ả muốn xử lý ta! Thật sự là cả nhà người tốt thiện lương!”
Trong tiếng cười, Cơ Hạo hướng phía suối nước nóng chỉ chỉ.
Lão thụ yêu há mồm, đem vại rượu nhét vào miệng nuốt xuống, thân thể cao lớn loạng choạng hướng phương hướng suối nước nóng đi đến.