Đối mặt với rừng đao liệt tửu, Trầm Côn sờ sờ cằm, bỗng nhiên thấp giọng hỏi:
– Sư Phụ, Vô Ma Nhai và Ngọc Kiến Lâm quan hệ thế nào?
Hắn liền nói thẳng ý nghĩ :
– Đồ nhi vừa tới, nhất định không thể cho sư phụ ngài mất mặt, nhưng vượt qua loại kiểm tra rừng đao liệt tửu( liệt = mạnh) này có hơn ba cách, người muốn phải đồ nhi dùng cách dũng mãnh, hay là thông minh? Hoặc là không mềm không cứng, để lại cho Vương Thông một chút thể diện?
Ánh mắt Ngọc tiên sinh sáng lên, các đệ tự Vô Ma Nhai nghe nói như thế đều kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Trầm Côn, liệt tửu đao sơn, đây là cách mà Ngọc Kiến Lâm dùng để uy hiếp người mới. Từ trước tới nay có người hoặc là sợ tới mức không dám vào cửa, hoặc là liều mình mạnh mẽ tiến vào. Cho dù là có ngạo khí ngất trời thì cũng mặt xanh mày xám tiến vào, đâu có như Trầm Côn chẳng những thần thái nhẹ nhàng mà còn có tâm tư đi nói đùa!
Lạ quá, lạ quá, Vô Ma Nhai tựa hồ có một vị đại sư huynh rất thú vị rồi !
Ngọc tiên sinh ngẫm nghĩ rồi cười nói:
– Ngươi nói nên dùng biện pháp nào đây?
Lúc nói chuyện, ánh mắt lão quét về các đệ tử Vô Ma Nhai phía sau cửa.
Đây rõ ràng là ám chỉ, hắn muốn Trầm Côn dùng biện pháp cứng rắn, vùi dập uy phong của Vương Thông, đồng thời xác lập uy thế đại đệ tử của chưởng môn!
Cứng rắn à?
Trầm Côn chớp chớp đôi mắt híp, trong mắt thoáng qua một tia tham lam rồi biến mất, đổi lại là một nét thản nhiên lãnh khốc.
Hắn tuy rằng là một tiểu hòa thượng một lòng một dạ kiếm tiền, nhưng tuyệt không phải là không có chí khí, nghĩ đến sống mũi của a Phúc bị đánh đến giống như Công Tôn Lan, tự nhiên Trầm Côn toát ra khí thế báo thù khi vô cùng nồng đậm.
Không phải chỉ là núi đao thôi sao? Bước qua là được thôi mà!
Khi quên đi việc kiếm tiền, trong lòng Trầm Côn bỗng nổi lên một chút tâm tình rất cổ quái. Đột nhiên hắn đang nhớ lại trong giấc mộng kỳ lạ đã gặp đứa bé Dương gia kia: rồng chết rồi, hổ cũng chết rồi, nhưng vẫn còn có một mãnh lang dám liều mạng! Dương Vô Tuyệt bé như vậy còn làm được thế, há bần tăng còn không bằng một đứa bé sao?
– Vương sư đệ khách khí quá, chẳng qua là liệt tửu đao sơn thôi mà!
Dưới ảnh hưởng của tâm tính kỳ lạ, Trầm Côn từ trên độ cao hơn một trăm thước nhảy xuống trước mặt Vương Thông, lúc rơi xuống đất lặng yên không một tiếng động, dấu chân cũng chỉ sâu có nửa tấc!
Khinh công bậc này làm rung động lòng người, A La mỉm cười, một chiêu này là nàng truyền cho Trầm Côn ‘Nguyệt Luân Mê Tung bộ’, nhưng khi nhìn kỹ sắc mặt Trầm Côn, nụ cười trên mặt A La liền cứng lại.
Người này… là Trầm Côn sao? Từ lúc cái tâm tình kỳ lạ xuất hiện, hoặc là do, Trầm Côn cùng cảm xúc sâu thẳm nào đó trong thân thể hoàn toàn dung hợp, khí chất của hắn không giống với lúc trước, lộ ra một chút lạnh lùng pha lẫn một chút khí chất bá đạo. Nếu A La được gặp Dương Vô Tuyệt trong mộng của hắn, nhất định nàng sẽ kinh ngạc, lúc này Trầm Côn cùng tiểu nam hài tung từng quyền oanh kích cột đá trong sơn động tối tăm rất giống nhau!
Trầm Côn bước tới một tay đặt lên bả vai Vương Thông, một tay lấy bình rượu, uống một ngụm.
– Rượu ngon, quả nhiên là rượu ngon!
– Rượu ngon như thế này, phải uống cạn để tỏ lòng kính trọng!
Nói rồi, Trầm Côn nâng vò rượu cao quá đầu, ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng nghiêng vò rượu, rượu như như liệt hỏa chảy vào miệng của hắn.
Một hơi, một vò rượu!
Ba!
Trầm Côn ném vò rượu vỡ vụn, híp tròng mắt, lạnh lùng nhìn chằm chằm Vương Thông, trêu:
– Vương sư đệ, tiếc mấy vò rượu không phải là đạo đãi khách của Ngọc Kiến Lâm!
Thấy Trầm Côn uống hết một vò băng ngọc nhưỡng, mà hơi thở vẫn đều, Vương Thông biến sắc, lập tức nói:
– Trầm sư huynh uống còn chưa đủ? Tốt lắm, Ngọc Kiến Lâm cũng không thiếu liệt tửu, nhất là rượu mạnh hiến cho dũng sĩ, người đâu, mang rượu!
– Đại sư huynh, mời!
Băng ngọc nhưỡng là loại dùng cho luyện công, khi cần còn có thể dùng như thuốc gây tê khi bị thương, hầu như trên người của từng đệ tử đều mang theo một ít, nghe Vương Thông phân phó xong, mấy đệ tử đã rót rượu, mấy chục cái vò liệt tửu bày ra trước mặt Trầm Côn.
Nâng vò, uống thả cửa, Trầm Côn liên tục uống cạn mười vò rượu mạnh, hắn lau mép, đem một vò đưa đến trước miệng Vương Thông.
– Vương sư đệ, tri kỷ tương phùng ngàn chén thiếu (biên: Gặp người không hợp một chén say), huynh đệ, ta mượn hoa hiến phật, kính đệ một ly!
Vương Thông biến sắc, nhưng Trầm Côn một tay vòng ở sau ót của hắn phát lực kéo một cái, ép hắn há to mồm, sau đó tay kia rót xuống.
– Vương sư đệ, trời đang nhìn, đất đang nhìn, mấy ngàn người đang nhìn, ta uống tới mười vò mới mời ngươi một vò, ngươi không uống, sẽ làm các sư đệ chế giễu!
Vương Thông thật sự không muốn uống rượu mạnh như vậy. Nhưng theo như lời của Trầm Côn, người ta uống mười vò, chỉ mời ngươi một vò, ngươi không uống, chính là thừa nhận mình không bằng Trầm Côn là một kẻ hèn nhát vất đi!
– Không phải chỉ là một vò tử băng ngọc nhưỡng sao? Đa tạ sư huynh!
Vương Thông miễn cưỡng uống hết nửa vò rượu, đột nhiên sắc mặt chuyển hồng, ho khan dữ dội một trận. Nhưng khi nhìn sắc mặt và ánh mắt của người khác, hắn cắn chặt răng, đem dốc hết bảy tám cân rượu mạnh vào bụng!
– Ha ha, hảo huynh đệ, quả nhiên là hảo huynh đệ!
Trầm Côn tựa hồ uống quá nhiều, mắt say lờ đờ mông lung, một tay ôm lấy bả vai Vương Thông, một tay lặng lẽ nắm lấy bên hông, kéo Vương Thông xiêu vẹo đi tới rừng đao.
– Rượu thì uống rồi, nếu là hảo huynh đệ, hãy theo đại ca đi một chuyến!
Vương Thông bị khống chế yếu huyệt, muốn mở miệng cầu cứu nhưng thể diện không cho phép hắn làm như vậy! Men Rượu bốc lên, bước chân lảo đảo đi đến cửa của máy xay thịt (rừng đao đấy), bất đắc dĩ nhìn đám sư đệ.
Mà đám sư đệ đã trở lên ngốc trệ, Trầm Côn kéo Vương Thông cùng tới đây, có nên hay không phát động máy xay thịt?
– Các sư đệ, đừng lo lắng a, động thủ đi!
Choeng~~~
Trầm Côn nhấc chân đá bay cương đao trong tay người đệ tử thứ nhất, bước về phía trước một bước dài, vừa vặn lúc hạ xuống, bay sát qua đầu hắn và Vương Thông cắm ở trên mặt đất.
Liền sau đó thẳng một đường đi tới, Trầm Côn liên tục đá bay cương đao trong tay của hơn ba trăm đệ tử Ngọc Kiến Lâm. Nhất thời, giữa không trung đao quang lấp lóe, đao từ trên trời giáng xuống, bay sát qua thân thể Trầm Côn cùng Vương Thông, xuy lạp, xuy lạp, ngẫu nhiên cắt phá y phục của bọn hắn, chém đứt tóc của hai người.
Khi đi đến một nửa, Vương Thông sắc mặt từ ửng hồng do men rượu biến tái xanh, hơi rượu trong bụng bốc lên, bên người đao phong lạnh đến thấu xương, băng hỏa hai dạng kích thích khiến cho cổ họng giống như bị hỏa thiêu, ‘Oa’ một tiếng nôn hết ra.
Khi say rượu, một khi nôn ra sẽ không kìm lại được, Vương Thông nôn khan liên tục từng ngụm từng ngụm, nôn đến mật xanh mật vàng, sắc mặt hắn trắng xanh, nằm phủ phục dưới đất không gượng dậy nổi!
– Vương sư đệ, tửu lượng của ngươi… Ha ha, ngươi đem núi đao thu đi, bằng không,nhỡ mà ngộ thương đến ngươi thì không phải là tình nghĩa huynh đệ!
Trầm côn bĩu môi, đá một cước về trước, những thanh cương đao nằm dưới đất bay loạn về phía trước, tạo thành một thiết cầu trước cửa Vô Ma Nhai, tiếp đó vang lên một tiếng rền vang, mặt đất có thêm một vết lõm. Các để tử Ngọc Kiến Môn mới nhìn đã biết khi Trầm Côn ra tay đã ngầm khống chế từng thanh đao một!
– Đao của ta!
Đệ tử Ngọc Kiến Lâm giận tím mặt.
– Trầm Côn, đây chính là binh khí của Ngọc Kiến Lâm ta…
– Đúng, đây là binh khí của Ngọc Kiến Lâm!
Trầm Côn không đợi mấy đệ tử này nói xong, chỉ chỉ dưới chân,
– Nhưng mà lão huynh à, nơi này là đất của Vô Ma Nhai chúng ta!
Đôi mắt nhỏ híp lại, liếc nhìn đám đệ tử đang ngây ngốc.
– Ngươi mang theo binh khí xâm nhập Vô Ma Nhai, được sư phụ ta cho phép chưa? Được ta cho phép chưa? Lão huynh, làm người cần hiểu chút quy củ, ngươi dám mang đao tiến vào nhà của ta, thì phải lưu đao lại mà giác ngộ, hiểu chưa? Hay là nói… Một thanh đao thì quá ít, ngươi muốn để lại nhiều hơn, nói thí dụ như cánh tay??
Đám đệ tử kia bất giác lui về phía sau một bước.
Mà Trầm Côn cười ha ha một tiếng, đi vào đại môn Vô Ma Nhai, nhìn thấy bóng lưng của hắn, đệ tử Ngọc Kiến Lâm nhìn nhau, thấp giọng nguyền rủa, mắng vài câu, nâng Vương Thông say rượu bất tỉnh lên rồi rời khỏi.
Mấy ngày liền sau đó, Vô Ma Nhai liên tục vang lên tiếng cười, từng đệ tử Vô Ma Nhai nhìn về phía Trầm Côn với ánh mắt đều có chút khác với lúc trước. Đệ tử Vô Ma Nhai bị người ức hiếp quá lâu, bọn hắn liền thấy thích vị đại sư huynh kỳ quái, thích vị đại sư huynh mạnh mẽ này!
Có điều Trầm Côn cũng không để ý gì tới sẽ tiếng cười của bọn hắn, một tay ôm ngực, trong lòng thấy là lạ.
– Những chuyện vừa rồi, thật là do bần tăng làm sao?
Trầm Côn không thể tin được.
– Lấy cách nghĩ thông thường của bần tăng, hẳn là dùng một loại cạm bẫy, lừa bọn họ sa bẫy, sau đó chôm sạch bạc của bọn hắn, làm cho bọn họ cúp đuôi chạy trốn mới đúng…
Từ khi mơ thấy tiểu nam hài kia, tâm tính Trầm Côn có chút khác với lúc trước, tựa hồ nào đó ở sâu trong nội tâm có cái gì đó tỉnh lại, khiến cả người hắn đều trở nên kiên cường, có ý chí hơn nhiều lắm!
– Vừa rồi ngươi làm không sai!
Tiến vào bên trong Vô Ma Nhai, Ngọc tiên sinh ở chỗ cao nhất trong Vô Ma điện thiết yến chiêu đãi Trầm Côn. Tiệc rượu tan đi, hắn để Trầm Côn đẩy xe lăn, hai người tới trên huyền nhai( vách núi) của Vô Ma Nhai.
Núi cao bao quanh, mây trắng hững hờ trôi, dưới chân là vực sâu vạn trượng, trên đầu là muôn ngàn vì sao, đối diện với cảnh đẹp mờ ảo như thế, Ngọc tiên sinh thản nhiên bật cười.
– Vượt qua liệt tửu đao như vậy, ngươi không phải là người đầu tiên, nhưng cũng giống như quá khứ hào hùng của các thiên tài tuyệt diễm đứng đầu của Lăng Vân tông, ôi vậy là đã hơn năm mươi năm!
– Ôi, nghe sư phụ nói….
Nghe Ngọc tiên sinh khích lệ xong, Trầm Côn theo quán tính muốn nói vài câu khiêm tốn, nhưng Ngọc tiên sinh khoát tay áo, trầm giọng nói:
– Ngươi không cần phải khiêm tốn, cũng không thể khiêm tốn!
Nói xong hắn từ trong khe bánh xe lăn lấy ra một cái chìa khóa màu xanh biếc, tựa hồ là do tảng đá mài mà thành. Hắn đem chìa khóa nhét vào trong tay Trầm Côn, thấp giọng nói:
– Trên vách núi của Vô Ma Nhai có ba gian mật thất, một gian cất giữ binh khí của tổ sư, một gian cất giữ bí tịch võ công, còn có một gian là tài sản quý giá nhất của Vô Ma Nhai, cầm chìa khóa này, từ nay ba gian mật thất do ngươi quản lý!
Rồi hắn cười cười, “Đại Nhật Càn Khôn ngươi cần, ở gian mật thất thứ hai!
Cái này là truyền thụ bí tịch sao? Trầm Côn nhận lấy chìa khóa, nhưng cảm giác sự tình có điểm không ổn.
Nhận Trầm Côn làm Đại đệ tử của chưởng môn, giúp Trầm Côn khi khó khăn, đều có thể giải thích là Ngọc tiên sinh là người nhiệt tình. Nhưng hắn quen Trầm Côn mới không được đến một tháng, chỉ tiếp xúc trong thời gian ngắn như vậy mà đã đem trọng bảo của Vô Ma Nhai giao cho Trầm Côn, chẳng phải là… Đây là đùa sao?
Trầm Côn tính toán Ngọc tiên sinh cần phải quan sát hắn ít nhất trong nửa năm.
Càng làm Trầm Côn ngạc nhiên là, sau khi đưa chìa khóa, Ngọc tiên sinh lại lấy ra một khối Long Hành ngọc bội, mặt trái là đường vân long thân, mặt trước là bốn chữ to ‘Thần điện Vô Ma’, giống như là ấn tín.
Loạn đàm Vũ Toái Hư Không (http://4vn/forum/showthread.php?t=69487)