Vũ Toái Hư Không

Chương 143 - Bá Giả Vô Song

trước
tiếp

Lời Trầm Côn nói rất thật, đúng là hắn không biết tại làm sao Lý Mục thuyết phục được…hắn vừa định hỏi, Lý Mục liền biến thành tiểu hài tử ngây ngốc!

– Ngươi không biết?

Ngọc tiên sinh sắc mặt trầm xuống.

Đại Cẩu Hùng Thanh Sơn và Hùng đường chủ giống nhau nghiêng đầu một nhìn:

– Vua vĩ đại của ta, chúng ta tôn kính ngài, tin tưởng ngài, ngài đừng lừa tình cảm của chúng ta a!

– Đừng nhìn ta như vậy, ta thật sự không biết!

Trầm Côn hướng về phía Ngọc tiên sinh, hai tay vung lên bộ dáng kiên quyết nói:

– Sư phụ, ta chỉ có thể nói cho người biết, lão sư phụ hòa thượng kia truyền cho ta một đoạn bí pháp, ta luyện tập, sau đó hàng ngày loại bỏ u mê, tâm hồn thanh tịnh, có trời mới biết đây là bí pháp gì!

Nguyên lai là bí pháp của vị thánh tăng kia, vậy ta không hỏi nữa!

Ngọc tiên sinh đẩy xe lăn đi ra, hắn cùng Trầm Côn sớm có thỏa thuận, không bàn luận chuyện tình về vị thánh tăng kia.

Trầm Côn lại hướng về phía Hùng đường chủ phất phất tay.

– Ta với ngươi đi Ngự Thú Sơn Trang, trên đường đi ta giải thích cho ngươi!

Hùng đường chủ hoan hô một tiếng, cực kỳ hứng thú đi chuẩn bị, hắn nhìn ra, chỉ cần bản nhân cùng Trầm Côn đi Ngự Thú Sơn Trang, vấn đề khác hết thẩy đều dễ bàn.

Giải quyết xong hai người, trước mặt Trầm Côn còn lại hai nữ nhân, Triệu Lạc Trần đoạt trước hỏi:

– Trầm Côn, ta mặc kệ bí pháp của thánh tăng là cái gì, cũng không hứng thú để ý tới ngươi cùng Lý Mục nguyên soái quan hệ như thế nào, ta chỉ hỏi ngươi, thánh tăng sự phụ đang ở đâu? Có chịu thu nhận ta làm đệ tử hay không?

– Cái này thì…

Trầm Côn do dự một chút, Triệu Lạc Trần lập tức đỏ mặt nói:

– Ngươi nếu nói cho ta biết tin tốt, ta, ta sẽ không truy cứu tội ngươi khinh bạc ta!

Khinh bạc!?

– Ông trời a, nữ nhân Cửu Châu đại lục thật là phong kiến, không phải chỉ là bế vài cái thôi sao?

Trầm Côn ai oán cúi đầu.

– Yên tâm, yên tâm, khi nào gặp lại sư phụ, ta nhất định sẽ nói tốt cho ngươi!

– Lạc Trần tạ ơn sư huynh!

Lạc Trần ngượng ngùng đổi giọng, lại hỏi:

– Sư huynh, nhị đại tông môn đã bị hủy diệt, ta đã mời Ngọc tiên sinh đi Triệu quốc gây dựng lại Vô Ma Nhai, ngươi nghĩ sao? Ngươi cũng trở về Triệu quốc chứ, đại nguyên soái!

Quay về Triệu quốc? Trầm Côn có chút đau đầu, không nói lúc trước hắn quyết định đi Xích Tiêu Thành. Mà tình huống hiện giờ ở Triệu quốc, dưới có yêu thú hoành hành, trên có Yến Sơn Hầu tranh đấu trong triều, Trầm Côn trở về không phải là tự tìm phiền toái sao? Cho nên hắn vội vàng cự tuyệt.

– Đại công tước thì miễn đi, ta còn phải đi Xích Tiêu Thành phát tài!

Nói xong, Trầm Côn chợt nhớ tới Trầm Trọng, vội la lên:

– Tiểu quận chúa, Thiên Vũ Tông bị hủy, vậy Trầm Trọng còn sống không?

Trầm Trọng? Ta lần cuối cùng thấy hắn, là khi hắn muốn đi vào mật thất Thiên Vũ Tông bế quan luyện công, có thể cùng đệ tử khác giống nhau, đều bị yêu thú giết không? Triệu Lạc Trần không dám khẳng định.

Trầm Trọng thật sự chết rồi sao? Trầm Côn âm thầm lắc đầu, Trầm Trọng cùng hắn là song thai huynh đệ, đệ đệ sinh đôi đã chết, không có khả năng trong lòng hắn một chút tâm linh cảm ứng đều không có!

Đuổi tiếp được Triệu Lạc Trần, bên người Trầm Côn chỉ còn lại A La, Trầm Côn cười nói:

– Mỹ nữ sư phụ, nàng cười gì vậy?

– Ta đang cười vì ngươi nói dối!

A La cười dài nhìn Trầm Côn.

– Tốt rồi, hiện tại không có người ngoài, ngươi giải thích cho vi sư đi, ngươi cùng Lý Mục có quan hệ như thế nào? Đừng lặp lại lời nói dối như vừa rồi, ta biết lão hòa thượng kia chính là ngươi!

– Người cũng hỏi cái này?

Trầm Côn cười hề hề tiến đến gần bên tai A La, nói lời thật:

– Kỳ thật, Lý Mục đã là vũ hồn của ta!

A La ánh mắt ngẩn ngơ, bỗng nhiên vỗ cái đầu bóng nhẫy của Trầm Côn nói:

– Nói bậy, một người chỉ có thể có ngẫu nhiên một cái Vũ Hồn!

Được, lừa vô số người, chỉ riêng với người là lời nói thật, kết quả ngươi không tin!

– Trầm Côn than thở lắc đầu nói.

– Lời này của ngươi có thể coi là lời nói thật sao?

A La trừng mắt:

– Nếu thật Lý Mục trở thành Vũ Hồn của ngươi, ngươi thử dùng một chiêu ngự thú thuật xem nào, Lý Mục biến thành thú hệ Vũ Hồn, nhất định phi thường cường đại phải không?

Trầm Côn đột nhiên á khẩu không trả lời được.

– Không nói được gì sao?

A La đảo đôi con mắt dời đi.

– Tiểu tử ngươi, không muốn nói cũng được, ta không hỏi đến nữa!

– Mỹ nữ…

Trầm Côn muốn nói lại thôi, hắn không phải không muốn phô ra lực lượng vũ hồn Lý Mục, mà chính vì… Bởi Lý Mục biến thành một tiểu tử ngây ngốc, cho nên Vũ Hồn của hắn mới biến thành cái dạng này:

Vũ hồn: gào khóc đòi ăn.

Sở hữu: chưa đến cấp Vũ Linh, thuộc loại không đáng đánh giá.

Năng lực: sử dụng gào thét đòi ăn, hình dáng võ giả hiện ra là ấu thú thiên chân khả ái, như tiểu cẩu hồn nhiên non nớt, lại như tiểu miêu hoạt bát gây chuyện, ánh mắt hờn dỗi, có thể làm cho địch nhân, bất luận là nam hay nữ, đều muốn khoan thứ mọi chuyện, chính là ánh mắt ngây thơ non nớt đang rơi lệ ấy… Nói chung, đây là một Vũ Hồn của một đứa bé hồn nhiên ngây thơ, không lo lắng chuyện ăn măc…!

Đề nghị: đối với nam giới cùng giống đực chớ nên sử dụng vũ hồn này, bằng không tự gánh lấy hậu quả!

Đây là đệ nhị vũ hồn của Trầm Côn!

Có thể tưởng tượng, nếu Trầm Côn ở trước mặt A La sử dụng lời nói gào thét đòi ăn, tiếp tục nãi thanh nãi khí (gào khóc đòi cho bú ấy mà), meo meo nhẹ nói: Mỹ nữ, ta chợt muốn ăn, meo meo…, sẽ có hậu quả gì không? Trầm Côn giật mình một cái, đến chết cũng không dám nghĩ tiếp!

Đương nhiên, đây chỉ là hình ảnh thuộc tính của Vũ Hồn Lý Mục, Trầm Côn đã nghiên cứu qua, khi Lý Mục ở trạng thái thanh tỉnh thì đệ nhị Vũ Hồn của hắn có một bộ dáng khác.

Thực bá đạo, bộ dáng rất hoành tráng, tên là…Ngự Thú Thiên Hoàng!

Ngự thú thuật trước khi cường hóa, cũng có được ‘Thú Hoàng lĩnh vực’, khí tức thú hoàng, trong vòng trăm dặm, chỉ cần yêu thú cấp bậc thấp hơn Trầm Côn, nhất định dập đàu cúi lạy, chỉ nghe theo lệnh Trầm Côn!

Cũng chính là…

Chỉ cần Trầm Côn cấp bạc đủ cao, trong vòng trăm dặm có một vạn yêu thú, là hắn có thể gọi tới một vạn, có mười vạn yêu thú, là hắn có thể gọi tới mười vạn…Cất tiếng, có thể dễ dàng kéo ra một chi đại quân yêu thú, trong lúc đó đi giết một hai tiểu quốc bất quá cũng chỉ là cái nhấc tay!

Bởi vì là ‘Thú Hoàng lĩnh vực’, Ngự Thú Thiên Hoàng Lý Mục, ngay cả so với linh phù nghịch thiên Vương Kiêu còn mạnh hơn rất nhiều!

Bất quá, thời điểm khi Trầm Côn lấy Ngự Thú Thiên Hoàng ra so sánh với Vương Kiêu, Vương Kiêu chỉ cười khẩy bĩu môi lạnh nhạt nói…chờ ngươi đạt tới Bá Giả Vô Song, thì hãy khoe ra với ta, Ngự Thú Thiên Hoàng này, chỉ cần ta mở được thuộc tính ẩn tàng, đủ để cùng hắn tương đương!

Mà khi Lý Mục thanh tỉnh cũng tỏ vẻ rất bị áp lực…Ngự Thú Thiên Hoàng thật sự chưa coi vào đâu, Vũ Hồn trong thiên hạ, Bá Giả Vô Song đứng đầu, Bá Giả không xuất hiện, thần mã đều là phù vân!

Bá Giả Vô Song thật sự mạnh như vậy sao? Vương Kiêu, Lý Mục, hai người đều đã từng là cấp cường giả tự nhận không bằng?

Từ khi nghe được hai đại cường giả cảm thán, Trầm Côn liền đem cái tên Phách Giả Vô Song để ở trong lòng, đến nằm mộng cũng muốn một lần gặp được Vũ Hồn cự mạnh này!

Đáng tiếc hắn bỏ lỡ cơ hội!

Lúc này, Bá Giả Vô Song, ở một địa phương cách Trầm Côn chưa đầy một trăm dặm!

Ở một nơi trong Long Cốt Sơn. Có một con sư nhân thú, dưới sự trợ giúp của mười vạn yêu thú phong tỏa sơn mạch này, quân tiên phong đang ở tại thành lũy phía nam vương triều Đại Triệu.

Ẩn trong màn đêm, hai bóng người đi tới phía trước đại quân yêu thú.

Người đầu tiên là lão bằng hữu của Trầm Côn, Thiên Cơ môn chủ Kha Tây! Hắn vẫn như cũ khi đi trên đường thân hình vẫn không lắc lư, giống như là một cỗ cương thi cứng ngắc, mà thân thể hắn giống như bọt nước, bị yêu thú đụng một cái, nhẹ nhàng xuyên qua.

Người thứ hai, toàn thân bao phủ ở bên trong hắc bào, không nhìn thấy dung mạo, hắn đi theo phía sau Kha Tây, yêu thú bên cạnh cũng không thèm nhìn tới, tựa hồ bọn họ coi như là kiến hôi không đáng chú ý.

– Nhân loại, Đại Hoang Thành là trú địa của yêu thú, các ngươi lập tức rời đi!

Sư nhân diện thú cản hai người đang đi tới, nàng nhẹ gầm một tiếng, bẩy tám vạn con yêu thú liền bày trận sẵn sàng đón địch, tùy thời có thể vây giết hai người.

– Sư nhân diện…ngươi là nghĩa nữ Ti Nam của Tố Tâm?

Kha Tây nhận ra thân phận kẻ dẫn đầu yêu thú, cười cười.

– Ti Nam tiểu thư, ta không có ý cùng với Đông Hải Vạn Yêu Thành đối địch, chính là phát hiện Đại Hoang Châu thiên đạo kỳ biến, kỳ vân biến hóa kỳ ảo, đến xem rốt cuộc là cái gì mà thôi!

– Cái gì thiên đạo biến hóa? Lập tức rời khỏi nơi này, bằng không, trước tiên ta hướng ngươi khiêu chiến!

Ti Nam cười lạnh nói.

– Không vội đánh giết, Ti Nam tiểu thư, không bằng ngươi chuyển đến Tố Tâm một tiếng, nói là có Kha Tây cầu kiến, xem Tố Tâm nói như thế nào!

Kha Tây lộ ra vẻ cười mỉm so với quỷ khóc còn khó coi hơn.

– Ngươi chính là Kha Tây?

Ti Nam rõ ràng nghe qua tên Kha Tây, xoay người tiến nhập chỗ sâu nhất trong sa mạc.

– Được, ta đi thông báo cho ngươi, ngươi chờ ở chỗ này, không được vượt qua biên giới nửa bước!

Nàng nhắm mắt lại trầm mặc một lát, chắc là dùng bí pháp nào đó truyền thông tin đi xa, sau đó cao giọng hỏi:

– Nghĩa mẫu ta hỏi ngươi, thân phận của ngươi hiện giờ là Thiên Cơ môn chủ, hay là một trong Kha gia tứ huynh đệ, Kha Đông đệ đệ?

– Ta là đệ đệ của Kha Đông!

– Tốt lắm, ngươi có thể đi vào, nhưng trước khi trời hừng đông nhất định phải rời đi!

– Đa tạ!

Kha Tây cười cười, lập tức đi vào Đại Hoang Châu, Hắc bào nhân kia vẫn đi theo sau hắn, nhịp chân tựa hồ chưa bao giờ dừng lại.

– Đứng lại!

Ti Nam cản hắc bào nhân lại, cười lạnh nói:

– Nghĩa mẫu ta chỉ cho phép Kha Tây đi vào, ngươi, lưu lại!

Lời vừa nói ra, làm cho Kha Tây kinh ngạc.

– Ti Nam tiểu thư ngươi nói gì vậy? Ta một thân một mình đến đây, bên cạnh cũng không có người nào khác!

Nói xong quay đầu lại thì nhìn thấy Hắc y nhân, Kha Tây kinh hãi sau lưng chảy ra một tầng mồ hôi lạnh.

– Ngươi là ai, bắt đầu đi theo ta từ khi nào?

Thiên Cơ môn chủ có thể nói là đương kim đệ nhất phong thủy đại sư. Biến hóa thiên địa linh khí cũng không thoát khỏi ánh mắt của hắn, thế mà ngay cả một Hắc bào nhân theo sau hắn mấy trăm dặm đường, hắn lại không hề phát hiện ra!

– Kha Tây, người này không phải là bằng hữu của ngươi sao?

Ti Nam nhíu mày, phân phó:

– Người đâu, bắt tên này lại cho ta!

Hai đầu lão hổ Kim Hoàng Sắc từ hai bên trái phải đánh tới, hổ trảo sắc bén chụp thẳng đến trước mặt Hắc y nhân, nhưng khi sắp chạm đến Hắc y nhân, đông, đông hai đầu lão hổ này đột nhiên giữa không trung rớt xuống, run rẩy quỳ rạp trên mặt đất, tựa hồ khí thế của Hắc y nhân kia, so với Thú Tôn Lý Mục còn mạnh hơn rất nhiều!

Mà nhịp bước của hắc y nhân trước sau không có thay đổi nhịp điệu, đi qua hai đầu lão hổ tiến vào Đại Hoang Châu.

Không nói tiếng nào, liếc mắt một cái cũng không, tựa hồ trong mắt người này, mười vạn yêu thú bất quá chỉ là con giun dế, cát bụi bay, không đáng cho hắn phải tỏ vẻ.

Đáng sợ hơn chính là khi người này đi tới, yêu thú dọc bên đường đi ngã nhào, cũng giống như hai đầu lão hổ kia run rẩy đến lẩy bẩy, từ trên không quan sát, trên mặt đất một bóng người bước đi chậm rãi, mấy vạn yêu thú như gợn sóng ngã nhào, cảnh tượng thật li kì đặc sắc!

Người đến tột cùng là ai?

Ti Nam kinh hoàng phát hiện, Hắc y nhân đã rất nhanh đi tới phía nàng, nhưng là dũng khí, chí khí, quyết đoán của nàng, tất cả những lực lượng có thể làm cho nàng ngăn cản Hắc y nhân trong nháy mắt này tiêu thất!

Ở trước mặt người này, nàng chính là bộ dáng tiều tụy thần phục, không thể chiến, không muốn chiến, lại càng không dám chiến.

– Bá Giả Vô Song!

Tiếng cười Tố Tâm đột nhiên vang vọng khắp Đại Hoang Châu:

Hai mươi sau năm trước, Dương gia Thất Lang giết chủ nhân Phách Giả Vô Song, thần phục được Bá Giả Vô Song, từ đó Bá Giả tồn tại vĩnh viễn tại Dương gia…ngươi là nam nhân của Dương gia?

Loạn đàm Vũ Toái Hư Không (http://4vn/forum/showthread.php?p=582889)


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.