Vũ Toái Hư Không

Chương 33 - Lão Huynh, Ánh Mắt Của Huynh Có Vấn Đề

trước
tiếp

Hắn thật sự có linh phù ?

Lão chưởng quầy chậm rãi vuốt chòm râu bạc, hắn quản lý Bách Bảo Trai tại Tân Nguyệt thành đã hai mươi năm, ít ra cũng có chút nhãn lực, nghe Trầm Côn nói chắc chắn như vậy, sợ là hắn thật sự có thể xuất ra linh phù!

Ai da, nếu hắn thật sự có thể xuất ra linh phù Hoàng Nguyên trung đoạn, chẳng phải chính mình lại là người nói bậy sao…

Linh phù Hoàng Nguyên trung đoạn, chính là vũ khí cực phẩm có thể giúp một người bình thường phát huy ra thực lực Hoàng Nguyên Vũ tông, người có thể chế tạo ra linh phù Hoàng Nguyên trung đoạn, tất cả đều là thiên tài mà các thế lực lớn đều muốn tranh đoạt, người như thế không thể đắc tội a!

– Đại thiếu gia nếu thật có thể xuât ra linh phù, ta lập tức xin hướng ngài cáo lỗi về việc vừa rồi, đồng thời còn tặng ngài năm vạc lớn mạc thủy, một xu cũng không lấy, xem như dùng để ra mắt!

Lão chưởng quầy cười cười.

– Tốt, cứ quyết định như vậy, A Phúc, chúng ta đi!

Trầm Côn vuốt vuốt mũi rời đi.

Lão dưa già này dám xem thường bần tăng sao?

Khậc khậc, bần tăng chính là vừa mới học trộm được một chiêu từ chỗ Triệu Lạc Trần, vừa may có thể tạo ra linh phù Hoàng Nguyên!

Đi tới một góc hẻo lánh, Trầm Côn để A Phúc đứng ngoài canh chừng, còn hắn lấy từ trong ngực ra bút Thiên Vũ và giấy La Sát …

Vừa định chế tác linh phù, nhưng nhìn nhìn lại số lượng giấy La Sát, Trầm Côn liền ngừng lại.

Không ổn!

Bần tăng lừa trong tay Triệu Lạc Trần được một trăm tờ giấy La Sát, chiến đấu cùng Quỷ Ảnh Phi Tri và đánh nhau với Trầm Trọng đã tiêu hao hơn mười tờ, tính ra bần tăng chỉ còn lại hơn tám mươi tờ giấyLa Sát!

Ngày mai còn cần phải học tập linh phù với Vương Kiêu, chỉ sợ với hơn tám mươi tờ giấy La Sát này còn chưa đủ để bần tăng sử dụng!

Được rồi, không thể lãng phí… Hay là dùng giấy trắng bình thường cũng chẳng sao…

Nghĩ đến đây, Trầm Côn liền bảo A Phúc đi mua một xấp giấy trắng, hắn cắn chót lưỡi phun một búng máu lên đầu bút Thiên Vũ, viết liền hai lá phù Bạo Viêm pháp trận.

Hai người về tới cửa hàng.

– Đây là linh phù của ngươi sao?

Lão chưởng quầy nửa nằm nửa ngồi trên ghế thái sư, cầm lấy hai tờ linh phù bằng giấy trắng, nhìn nhìn rồi bỗng nhiên trầm mặc.

– Hắc hắc, linh phù này thế nào?

Trầm Côn cầm tách trà uống một ngụm rồi cười giảo hoạt, hai đạo linh phù này tuy dùng giấy trắng, nhưng lại do linh phù nghịch thiên viết ra, hiệu quả tuyệt đối không thể nào tệ được.

– Đại thiếu gia, bản thân ta chỉ là ngũ phẩm võ linh mà thôi, cũng chẳng phải là cao thủ gì. Nhưng ta buôn bán mặt hàng vũ khí này cũng được vài chục năm, nên trong lĩnh vực thẩm định cũng có chút bản lãnh…

Lão chưởng quầy cũng không vội vàng bình phán, mà ngược lại lại nói vài lời mập mờ dường như chẳng liên quan gì đến việc này,

– Uy lực của một tấm linh phù được quyết định bởi ba yếu tố: thứ nhất là dựa vào cấp bậc của người chế tác… Ha ha ha, ta đây không thể không hỏi một câu, tờ linh phù này là do ngươi chế tác sao? Với thực lực Bạch Nguyên Vũ Tông thượng đoạn có khả năng chế tác ra linh phù cấp bậc Hoàng Nguyên sao?

– Đương nhiên không phải ta làm, đây là do bằng hữu đưa cho, hắc hắc, là do bằng hữu đưa cho!

Trầm Côn sờ sờ cái đầu bóng lưỡng.

– Tốt, cho dù là do bằng hữu của ngươi cấp, thì vẫn còn yếu tố thứ hai!

Lão chưởng quầy ánh mắt càng thêm lạnh lẽo:

– Uy lực của linh phù, còn được quyết định bởi tri thức của người chế tác, chủ yếu nhất vẫn là thủ pháp vận dụng ngồi bút như thế nào!

Hắn đột nhiên bật dậy, chỉ vào linh phù cả giận nói:

– Ngươi xem thử hai linh phù của mình thì thế nào? Trầm Côn, ta buôn linh phù hai mươi năm, gặp qua linh phù không tới một vạn cũng tám nghìn, cũng chưa từng nhìn thấy loại bút pháp hỗn loạn kiểu này lần nào! Dám khẳng định nói với ngươi hai linh phù này vốn chẳng có chút uy lực gì cả!

Bút pháp?

Trầm Côn sửng sốt, không đúng, bút pháp của bần tăng là do học trộm từ Triệu Lạc Trần, lại trãi qua thực tiễn chiến đấu nghiệm chứng, sao lại có thể “Không chút uy lực” nào được chứ?

Trầm Côn không khỏi có chút tò mò, vận dụng thời gian pháp tướng của ngày hôm nay trộm hỏi Vương Kiêu:

– Vương lão huynh, bút pháp của hai linh phù này có vấn đề gì sao?

– Vương Kiêu bút pháp há có thể giả tạo sao?

Vương Kiêu trong thế giới linh hồn đã thấy tất cả mọi chuyện, bèn lạnh lùng nói:

– Bút pháp ngươi dùng để viết linh phù, chính là ‘Bút Tẩu Thái Hư, Càn Khôn Thần Phù’ do Linh Phù Nghịch Thiên dẫn đạo! Loại bút pháp này, nếu ở ngàn năm trước cũng là loại bút pháp đỉnh cấp rồi, ngàn năm sau này, nó càng là loại đệ nhất linh phù bí thuật!

Ân, bút pháp không thành vấn đề…

Sao lão chưởng quầy lại nói là nó ‘Không có chút uy lực nào’ đây?

Trầm Côn nghĩ nghĩ, bỗng nhiên minh bạch.

Khặc!

Nhất định là bút pháp của bần tăng quá cao cấp, “Đồ cổ khó nhận”, lão chưởng quầy này chắc không nhận biết được thứ hàng cao cấp ngàn năm trước, nên xem bừa nó là đồ rác rưởi đây!

Mắt ngươi bị mù nên xem hàng của bần tăng là đồ rác rưởi sao?

– Lão huynh!

Trầm Côn cũng đứng lên:

– Ngươi khẳng định linh phù của ta không hề có uy lực? Ai, hòa khí sinh tài, hòa khí sinh tài… Nể mặt A Phúc ngươi tìm một Giám Định Sư cao cấp hơn đến giám định được không?

– Không cần phải xem lại, thứ linh phù này chẳng khác nào thứ rác rưởi vô giá trị!

Lão chưởng quầy lạnh lùng nói:

– Nếu ngươi còn muốn hồ lộng với ta, thì ta đây vẫn còn yếu tố thứ ba : Uy lực linh phù còn được quyết định bởi chất lượng của khí cụ, cũng chính là giấy, bút cùng mặc thủy! Loại bút viết tờ linh phù này cũng không tệ, hẳn là khí cụ cấp bậc Bạch Nguyên Vũ Tông, còn mặc thủy ngươi dùng cái loại gì đây? Khốn khiếp, đây chẳng phải là nước bọt cùng máu loãng sao!

“Còn tờ giấy này!”

Lão chưởng quầy đem linh phù dán lên mặt Trầm Côn:

– Đây rõ ràng là giấy, trên đó còn in rõ hình đồng tiền, dùng cho kẻ có tiền đi đại tiện đây mà! Trầm Côn, ngươi dùng để đi đại tiện xong vẽ lên lung tung rồi lại giả mạo là linh phù Hoàng Nguyên sao?

– Lão huynh đừng tức giận nha, vẫn là câu nói kia, ngươi đi tìm Giám Định Sư cao cấp hơn tới đi…

– Không cần phải tìm, Trầm Côn, nể mặt A Phúc, ngươi cút ra ngoài cho ta, ta không làm khó dễ ngươi!

Lão chưởng quầy hung hăng chỉ ra cửa phòng.

Trầm Côn tức giận lắc đầu liên tục, vì để có tài liệu học tập linh phù, hắn cố gắng nuốt giận, hạ thấp ngữ khí nói:

– Lão huynh, xem như ta xin ngươi được không? Ngươi đi tìm một Giám Định Sư cao cấp hơn đi…

– Ta chính là Giám Định Sư tốt nhất tại Tân Nguyệt thành này!

Ánh mắt lão chưởng quầy thoáng hiện chút hàn quang, sau đó hắn nhìn lại quần áo rách nát trên người Trầm Côn, thò tay vào ngực ném ra mấy khối bạc vụn:

– Trầm đại thiếu gia, ta thấy ngươi nghèo đến hóa điên rồi, dám cầm hai tờ giấy lộn đến Bách Bảo Trai của ta lừa tiền! Hừ, nể mặt A Phúc ta cho ngươi mấy lượng bạc, cầm lấy, đi nhanh lên, nơi này không tiếp đón kẻ lừa đảo, lại càng không đón tiếp kẻ khuất cái!

Tên khuất cái!?

Trầm Côn nộ khí xung thiên!

Lão huynh, bần tăng không mắng chửi ngươi, nhưng hôm nay cũng phải nói một câu, bà nội ngươi! Đúng là mù mà, thứ mà bần tăng đưa cho ngươi đúng là đệ nhất linh phù chân chính a!

Quên đi, quên đi, không nên so đo với loại có mắt không tròng này…

Trầm Côn quan sát một chút tình hình trong cửa hàng, bèn nảy ra một chủ ý.

– Lão huynh, nơi này của ngươi có thể gởi bán vật phẩm chứ?

Trầm Côn đi tới một cái tủ vip ở bên ngoài rồi vỗ vỗ vào một cái lớn nhất.

– Đương nhiên có gởi bán!

Lão chưởng quầy không kiên nhẫn đáp.

– Được rồi, hai linh phù này ta thu lại một, còn một cái gởi tại chỗ này bày bán!

Trầm Côn đem một tờ linh phù đặt trên quầy.

– Ngươi không biết nhìn hàng không có nghĩa người ở Tân Nguyệt thành không biết nhìn, đợi đến lúc có người chịu ra giá mua tờ linh phù của ta, hắc hắc, lão huynh, đến lúc đó ngươi cũng đừng nên hối hận đó!


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.