Vũ Toái Hư Không

Chương 370 - A La Đã Chết ?????? (2)

trước
tiếp

Trầm Côn đột nhiên vận dụng lực lượng tầng thứ bảy của Hồn Kinh

Hơn nữa, trong lòng bàn tay hắn, Băng Hỏa Cửu Trọng Thiên tầng thứ bảy cũng đang dần dần ngưng kết. .. .

Trước khi tiến vào tầng thứ bảy, Băng Hỏa Cửu Trọng Thiên cũng chỉ là linh khí mà thôi. Nhưng kể từ khi đột phá tầng thứ bảy , cũng là sau khi Trầm Côn đại bại trong trận chiến linh hồn với Dương Vô Mạng, tiềm tâm đã có thể phát ra công kích linh hồn, trực tiếp giết chết lực lượng vũ hồn của đối phương.

“Băng Hỏa tầng thứ bảy, Hồn Băng Phá”

Tay phải Trầm Côn xuất hiện một đoàn băng phiến thủy tinh mờ ảo giống như U Linh, như có như không.

“Vũ hồn thiết hoán… Huyết sắc ánh sơn hà, sát thủy”

Trên Băng phiến thủy tinh xuất hiện một đoàn sát khí huyết sắc, mông lung. Trùng hợp là Trầm Trọng dùng năng lực băng, Băng Thủy Đồng Nguyên, sát thủy chính sát băng, sát Trầm Trọng

Vừa nhìn thấy Trầm Côn đột nhiên sử dụng chiêu thức mà hắn chưa từng thấy qua, sắc mặt Trầm Trọng hơi đổi, hít sâu một hơi, đem chính mình đóng băng thành một băng nhân trong suốt.

Đây là một chiêu mà Trầm Trọng luyện thành ở Bắc Cực Huyền Băng, Bắc Cực Huyền Băng giáp, phối hợp với năng lực chữa bệnh Bế Nguyệt, có thể nói là chiêu thức phòng ngự mạnh nhất tại Cửu Châu bây giờ.

Cơ hồ trong cùng một lúc hai người đều hoàn thành quá trình súc thế( chuẩn bị ), sau đó mỉm cười nhìn đối phương. Hai đạo thân ảnh chợt xông vào nhau

Sát Thủy Hồn Băng, Bắc Cực Huyền Băng Giáp, là công mạnh hơn hay thủ mạnh hơn đây??

Mặc kệ nó

Trầm Côn đã đợi ngày này rất lâu rồi, vừa ra tay hắn liền dùng toàn lực ứng phó, lấy ra tất cả thực lực của mình. . . Ân oán nhiều năm với Trầm Trọng liền giải quyết trong hôm nay.

Nghĩ tới đây, Trầm Côn thở nhẹ ra một hơi. Nhưng là, một giây sau, hắn đành phải liều mạng thu hồi chiêu thức, treo người giữa không trung, ngơ ngác nhìn về hướng tế đàn

Trên tế đàn, La gia đã bắt đầu tế điện

Chỉ thấy mười mấy lão nhân mặc áo đỏ ngồi vây quanh một vòng, bắt trước triệu hoán nghi thức đã trộm được từ hoàng kim tộc. Giết một ít tử tù, dùng xương sọ của bọn họ xây thành một đại môn. Để lại bộ ngực đã bị cắt vỡ cho máu tươi chảy nhiễm đỏ đại môn…

Mà đối diện đại môn cũng đã dựng lên một Thập Tự Giá dùng để hiến tế.

Người bị trói trên thập tự giá dĩ nhiên là. . . Vũ quân La Kiệt

Người bị hiến tế không phải là A La sao?

Tại sao La Kiệt lại bị treo lên rồi?

Chẳng lẽ. . . .

Trầm Côn chợt nghĩ tới một cái giả thuyết kinh khủng.

Mà đúng lúc này, vừa nhìn thấy Trầm Côn lâm trận thu chiêu, ở trên tế đàn ngẩn người, Trầm trọng cũng sẽ không bỏ qua cơ hội tốt như vậy. “Nguyệt liêu” một chân hắn đá lên, một đạo ánh trăng từ Bắc Cực Huyền Băng giáp phân ra, đi ra ngoài, mang theo lực lượng của Vạn Niên Huyền Băng, nhẹ nhàng chui vào dưới nách của Trầm Côn… Đột nhiên biến thành một cây tiêm thứ hỏa hồng, từ dưới nách đâm vào lồng ngực của Trầm Côn

Trầm Côn vốn bị La Khặc trên tế đàn làm cho ngẩn ngơ, làm sao có thể phòng bị chiêu thức quỷ dị như vậy?

Hắn chỉ cảm thấy một trận hỏa thiêu ở lồng ngực. Lửa đốt đến đau nhức, hắn kêu lên một tiếng, ngã trên tế đàn, dưới chân La Kiệt.

– La khặc?

Trầm Côn không để ý đến đau đớn, bò dậy, nhìn La Kiệt hô to:

– Tại sao là ngươi?

La khặc khổ sở nhìn thương thế của Trầm Côn, cũng không nói lời nào.

– Trầm Côn, không cần hỏi nữa, La Kiệt, La Khiết, chính là một người.

Một vị Hồng bào lão nhân lạnh lùng nói:

– Hôm nay La Kiệt nhận được mệnh lệnh, chính là vì Trung Châu Đường Quốc cùng La gia, không thể nói bất kỳ một câu nào ngoài phạm vi của Tế Tự…, không thể làm bất kỳ một chuyện gì khác ngoài Tế Tự.

– Trầm Côn, ngươi đi đi.

Một vị lão nhân khác thở dài:

– La gia thế hệ này không có nhi tử, nhưng La gia cần một người đàn ông để thừa kế gia nghiệp. Cho nên chỉ có thể hy sinh A La… Từ nhỏ bị làm bé trai nuôi, bảy tuổi bị buộc phải ra trận giết người, mười lăm tuổi đã dùng dược vật, tăng lên tới Vũ Hoàng cảnh giới truyền thuyết… Như vậy La Kiệt sinh ra chính là vì Đại Đường cùng La Gia. Hôm nay hết thảy những việc nàng làm đều là cam tâm tình nguyện, vì quốc gia của mình vì gia tộc của mình, cho dù là ngươi, cũng không ngăn cản được nàng .

Mẹ nó!

Trầm Côn tức giận gầm lên một tiếng:

– Ta bất kể nàng là Vu quân hay là A La, lập tức thả nàng xuống cho ta, đừng ép ta phải giết người của La Gia.

– Trầm Côn, ngươi thì biết cái gì?

Một trong bốn tử sĩ chuẩn bị đi vào Thế tục chi môn phẫn nộ quát:

– Quốc vương của Trung Châu Đường Quốc chúng ta bệnh tình đã nguy kịch. Hơn nữa, nhiều năm trước, sau một trường hạo kiếp, quốc vương không có nhi tử, thậm chí ngay cả một vị thân cận huyết mạch đủ để thừa kế đế vị cũng không có… Vì truyền thừa của Đại Đường, A La phải mở ra một lối đi đi qua Thiên Môn, sau đó chúng ta có thể thay thế Thần Phật, bỏ đi số mệnh sinh tử của bệ hạ.

– Vì để kéo dài tính mạng của một Hoàng đế sắp chết, các ngươi sẽ phải hy sinh A La?

Con ngươi Trầm Côn đều nhanh đỏ.

– Không chỉ là kéo dài tánh mạng cho bệ hạ, ngươi nghe không hiểu sao?.

Tử sĩ cả giận nói:

– Bệ hạ sắp chết, hơn nữa không có người thừa kế, nếu như chúng ta không thể sửa lại thiên mệnh cho hắn, Đại Đường chắc chắn phải sụp đổ

– Tốt lắm, đừng nhiều lời với hắn .

Một tử sĩ khác đi tới:

– Trầm Côn, nói cho ngươi rõ ràng, vì buổi hiến tế hôm nay, cao thủ tại Trung Châu Đường Quốc đã dốc toàn bộ lực lượng… thịnh thế ở Đại Đường kéo dài mấy trăm năm, uy vọng của quốc quân ở dân gian là cực cao. Nếu ngươi dám ngăn trở hiến tế, cao thủ của hoàng thất Đại Đường, cao thủ dân gian, cũng sẽ đem ngươi làm tử địch, thề diệt toàn bộ Trầm Gia các ngươi.

Hắn vừa nói xong, từ phía sau nham thạch trong hạp cốc, bên trong bụi rậm, cỏ cây, còn có trong tầng mây trên không trung, lờ mờ xuất hiện mấy ngàn thân ảnh.

– Ba nghìn sáu trăm tám mươi chín người, yếu nhất cũng là hồng nguyên Vũ tông…

Vương kiêu lập tức báo ra rồi mấy chữ.

– Haiz, so với ta năm đó đánh một trận tại Lan Vân Sơn, uy thế cũng không bằng a.

– Trầm Côn, Trung Châu Đường Quốc đã phát động lực lượng của cả nước, dốc toàn bộ lực lượng rồi .

– Một cái quốc gia mà thôi.

Trầm Côn liếm liếm đôi môi, kéo xuống một mảnh vải băng bó vết thương.

– Vương lão huynh, ngươi dám cùng ta đánh một trận giống như ở Lan Vân Sơn khi đó nữa không? Bạch lão huynh một trận Trường Bình chôn giết bốn mươi vạn, ngươi có hứng thú hay không khiêu chiến một chút với cái kỷ lục này?.

Cất tiếng cười to.

– Bất quá chỉ là một Trung Châu Đường Quốc mà thôi, hơn ba ngàn võ giả, ta giết hết, lực lượng của cả nước, vài chục vạn thiết kị của Trầm Gia ta cũng sẽ giết hết.

Giết hết, diệt sạch?

Trầm Côn điên rồi

Đợi ba năm, khổ luyện ba năm, kết quả cũng chỉ là một câu vì Đường Quốc, A La phải chết, hắn có thể không điên sao? Có thể không cuồng sao?

Một cái quốc gia mà thôi

– Đại ca, nhiều năm không gặp, bản lãnh nói mạnh miệng của ngươi cũng đã hơn bản lãnh võ công rồi

Trầm trọng đi tới sau lưng Trầm Côn, cười nói:

– Muốn tuyên chiến cùng cả Trung Châu Đường Quốc? A, đừng nói trên mấy ngàn người ở hạp cốc này, chỉ mình ta thôi, ngươi có thể thắng được sao?

Trầm Côn nhướng mày

– Tới đây thử một chút.

– Ta có thể nói một câu không?

Đang lúc hai bên giương cung bạt kiếm, A La đột nhiên nhìn về phía trên hạp cốc, một người trung niên ngồi ở xe lăn dưới sự bảo vệ của mấy ngàn cường giả từ từ đi ra.

Bộ dạng của người này bất quá chỉ hơn bốn mươi tuổi, nhưng xương cốt lại như que củi, làn da khô héo, kịch liệt ho khan giống như lão nhân gần đất xa trời

– Nguyên soái vì vận mệnh của Đại Đường quốc, cam nguyện đi lên tế đàn, dĩ nhiên trẫm cho phép ngươi nói vài lời cuối cùng.

Trung niên nhân ho khan mấy tiếng, người bên cạnh lập tức đem thuốc men dâng lên

A La gật đầu tạ ơn, từ trên thập tự giá đi xuống

– Thấy không?.

Nàng chỉ vào trung niên nhân, khổ sở nói với Trầm Côn:

-Đó là Hoàng Đế của Trung Châu Đường Quốc chúng ta. Tổ tiên của hắn có ân với thế hệ La gia chúng ta. Đại Đường dưới sự thống trị của hắn, dân chúng an tâm, biên cảnh an ổn… Ngày xưa Đại Đường ta có Thái tông, Cao Tông, nữ hoàng Tắc Thiên, mấy đại quân vương chăm lo việc nước khai sáng thời kì thịnh thế. Kết quả lại một nửa đời thanh minh nửa đời bất minh hoàng hủy diệt mất. Chính là bệ hạ cùng tổ tiên của hắn ngăn cơn sóng dữ, cứu vãn thế cục của Trung Châu Đại Đường… Một Hoàng Đế như vậy, không thể chết được, nếu hắn chết Trung Châu Đường Quốc sẽ mất

– Vậy ngươi…

Trầm Côn im lặng, ngạc nhiên.

– Trầm Côn, ta thật xin lỗi ngươi

A La khóc ròng nói:

– Nhưng là ta cũng thật xin lỗi quốc gia của mình, thật xin lỗi gia tộc của mình… Nếu như ta còn là A La của ba năm trước đây, không buồn không lo, ta sẽ cùng ngươi liên thủ giết đi ra ngoài. Nhưng là bây giờ, ta là võ quân La Kiệt, Trung Châu Đường Quốc đốc quân Đại nguyên soái, ta phải thủ hộ quốc gia của mình.

Nói xong xoay người lại:

– Bệ hạ, xin cho ta một điều thỉnh cầu cuối cùng… Ta lên tế đàn, ngài hãy để Trầm Côn rời đi

Trung niên nhân trầm mặc chốc lát:

-Chỉ cần hắn quên chuyện hôm nay, trẫm cũng sẽ không nhắc lại

– Mạt tướng tạ ơn

Vừa nói A La cởi áo giáp, mỉm cười nhìn Trầm Côn lần cuối cùng, xoay người đi về phía tế đàn.

Ba

Trầm Côn đột nhiên đè bả vai của nàng xuống.

– Ngươi muốn làm gì?

A La xoay người lại giật mình nói.

– Được rồi, ngươi nói cũng rất có đạo lý

Trầm Côn vô lại cười cười:

– Quốc gia đại nghĩa, gia tộc hưng suy, ngươi vì những thứ này đi lên tế đàn, ta không có ý kiến… Bất quá ngươi nên nhớ, ta là một người rất nhỏ mọn , hơn nữa lại rất tham, ta muốn gì, không người nào có thể ngăn trở.

“Ngươi…”

A La kinh hô một tiếng, mà Trầm Côn đã đem nàng khiêng ở trên bả vai.

Ngẩng đầu nhìn mọi người chung quanh hạp cốc, nhất là trung niên nhân kia:

– Bệ hạ, A La ta mang đi, về phần tuổi thọ của ngươi… Có tin hay không ở âm tào địa phủ cùng ta cũng có quan hệ, có thể kéo dài tánh mạng cho ngươi?.

Hắn nói hắn và Địa phủ có quan hệ, có người tin sao?

Trung niên nhân tuyệt đối không tin

– Trầm Côn, ngươi hẳn là muốn dùng sức một mình, chống lại Trung Châu Đường Quốc ta rồi?.

Trung niên nhân mặc dù bệnh nguy kịch, nhưng sắc mặt nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn vẫn có một cổ uy nghi của bậc đế vương:

– Ta Đại Đường Lý gia hoàng thất mặc dù không có bao nhiêu cường giả, nhưng cũng sẽ không ngươi ở nơi này tùy ý giương oai.

– Chư quân nghe lệnh.

Trung niên nhân quát lên:

– Tru diệt Trầm Côn, đưa La nguyên soái về lại tế đàn.

Lời còn chưa dứt, mấy ngàn bóng người nhào tới phụ cận Trầm Côn.

Trầm Trọng động tác nhanh hơn, hắn giơ tay lên không trung, trong tay hắn đột nhiên ngưng kết ra một thanh băng tuyết cự kiếm, hướng vào sau lưng Trầm Côn bổ xuống.

Mấy ngàn cái bóng người đồng thời giết tới đây, Trầm Côn vốn là thân chịu trọng thương, trên bả vai còn khiêng một người, căn bản cũng không thể tránh né

Hắn vội vàng dùng một chiêu Đại Đạo vô Cương thuấn di tránh né. Tuyệt đại đa số Trung Châu cường giả đều bị hắn tránh được, nhưng là có Bôn Nguyệt Chi Tốc của Trầm Trọng là như hình với bóng đuổi tới, đại kiếm nặng nề đánh vào lưng Trầm Côn.

Phốc ~~~

Hoàn hảo Trầm Trọng đang nóng lòng hoàn thành tế điện, vừa nhìn Trầm Côn đã không có năng lực uy hiếp mình, một tay bắt đại kiếm, một cái tay khác đem A La đoạt tới đây. A La vốn là có lòng tự nguyện hiến tế, căn bản cũng không tránh né, cho nên Trầm Trọng không chút khách khí vung lên kiếm phong, nhẹ nhàng đặt trên cổ A La…

Phốc ~~~

Thanh âm máu phun vang lên, bất quá đó là A La đã bị cắt đứt cổ, máu tươi phun trên Thế Tục chi môn.

:0 (17)::0 (17)::0 (17)::0 (17)::0 (17):


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.