Vũ Toái Hư Không

Chương 377 - Thiên Mệnh Khó Cãi, Quỉ Thần Không Làm Gì (1)

trước
tiếp

– Di?

Mắt thấy đã có thể đánh chết Quang Minh Hoàng rồi, đột nhiên bị Trầm Côn nhúng tay vào, lửa giận của Huyền Minh lập tức dâng lên. Nhưng vừa nhìn thấy phương hướng chạy trốn của Trầm Côn, nàng không khỏi sửng sốt một chút.

A Phúc đã nói qua, trên mặt đất Trầm Côn có ba mươi vạn đại quân, chạy thêm mười thước nữa là hắn liền có thêm trợ giúp của vài chục vạn người, nhưng hắn lại chạy ngược lại, thẳng đến Quỷ động mà đi.

Đầu óc hắn hồ đồ rồi sao?

Không!

Huyền Minh thân kinh bách chiến, trong lòng biết hành động này của Trầm Côn nhất đinh là có sát chiêu gì đó, nàng cẩn thận kiểm tra xung quanh xem có phục binh hay không, sau đó dùng Sơn hà Xã Tắc Đồ bảo vệ toàn thân, lúc này mới bắt đầu đuổi theo.

Sí Thiên Song Dục tốc độ nhanh, tốc độ của Huyền Minh cũng không chậm.

Mười mấy giây sau, Huyền Minh quả thật đã đuổi đến khoảng cách khoảng hai mươi bước với Trầm Côn.

– A Phúc, nắm chặt ta!

Cảm giác được tiếng cười lạnh của Huyền Minh phía sau lưng, Trầm Côn cắn răng phân phó.

– Lão thiên muốn giết ta, mẹ nó chứ, không ngờ là lão thiên muốn giết ta! – A Phúc gục ở trên lưng Trầm Côn, đã bắt đầu nói mê.

Tên mập chết tiệt này đúng là không có dã tâm, hắn chỉ muốn mỗi ngày ăn no uống tốt, cưới Mặc Anh tiểu thư sống sung sướng đến cuối đời…

Bây giờ bị người tự xưng là làm theo thiên mệnh đuổi giết, đối với hắn quá thật không thể tiếp nhận a.

Cứ như vậy, A Phúc giống như ngây ngốc quên cả phối hợp, theo bản năng gục ở trên lưng Trầm Côn.

Việc này tương đương với trên lưng của Trầm Côn đeo thêm ba trăm cân thịt a.

Trầm Côn vốn đang ở trạng thái kém cõi nhất, làm sao tiếp nhận được hơn ba trăm cân đây?

Quả nhiên, bay được một khoảng ngắn, hơi thở Trầm Côn bắt đầu dồn dập, tốc độ chậm dần. Mà tốc độ Huyền Minh một lần nữa tăng lên, đã tới khoảng cách mười bước với Trầm Côn.

– Trầm Côn, Huyền Tâm của Nữ Oa cung chúng ta đã chết trong tay ngươi, hôm nay ta sẽ dùng Huyền Tâm Kim Giao Tiễn, đến độ hóa tên nghịch thiên ma đầu ngươi.

Tay trái Huyền Minh bắt lấy Sơn Hà Xã Tắc Đồ, tay phải hướng phía trước bắn ra hai con giao long, chính là Kim Giao Tiễn, hướng về phía sau lưng Trầm Côn.

Nhanh đến có thể so với mũi tên thứ mười của Hoàng Hán Thăng.

Trầm Côn muốn né sang một bên nhưng là, A Phúc, hơn ba trăm cân, thật sự là quá nặng rồi, động tác của hắn cũng bị liên lụy, thoáng cái đã bị hai con giao long kia kẹp lấy cổ, A Phúc tự nhiên cũng bị kẹp lấy.

Chỉ cần giao long nhẹ nhàng siết lại, Trầm Côn cùng A Phúc sẽ biến thành bốn đoạn.

Nhưng chính vào lúc này…

Không phù hợp với bất kì lẽ thường nào, quả thật là đặc biệt khôi hài, một con giao long trên Kim Giao Tiễn đột nhiên ai u một tiếng.

– Sao vậy? – Con giao long kia vội vàng hỏi.

Kim Giao Tiễn là do hai con giao long biến thành, một con đực một con cái, tất nhiên là vô cùng quan tâm đối phương.

– Ta… ta…- Giao long cái đỏ mặt, ngượng ngùng nói:

– Ta không cẩn thận…, động thai khí.

– Nàng có hài tử? Ta đã làm cha? – Giao long đực lập tức mở to mắt ra nhìn:

– Nàng, nàng không lừa ta chứ?

– Thật là ngốc mà, ai lại đem chuyện này ra đùa chứ! – Giao long cái đỏ bừng mặt.

– Ha ha ha …

Giao long đực mở miệng cười lớn, cũng không quan tâm đến việc hắn lúc này có thể tùy thời giết Trầm Côn, quay người lại, kéo con cái bay về phương xa:

– Đã có thai còn đi đánh nhau? Theo ta về nhà tĩnh dưỡng, ha ha ha, ta đã làm cha rồi.

Hưng phấn trong tiếng cười lớn, Kim Giao Tiễn chỉ cần một giây nữa đánh chết Trầm Côn cùng A Phúc, lại rút lui.

Huyền Minh nhìn mà trọn mắt há mồm.

Mà Trầm Côn thì hiểu ra, đây tuyệt đối không phải là cái gì gọi là trùng hợp, nhất định là cái số *** chó của A Phúc quấy phá.

Thừa dịp Huyền Minh đang thẫn thờ, Trầm Côn cố gắng chạy một hơi thật nhanh, rốt cuộc đã chui vào được Quỷ động dưới đất.

Theo như trong trí nhớ của Trầm Côn, nơi này là một huyệt động tăm tối, chính giữa huyệt động có một đại trụ đỏ như máu, phía trên tràn ngập các dấu quyền lớn nhỏ, không cần phải nói, chính là nơi Dương Vô Tuyệt năm đó luyện quyền, mấy dấu quyền nhỏ này là năm đó hắn còn nhỏ lưu lại, lớn hơn một chút, là khi hắn thiếu niên.

Một bên huyệt động còn cắm mười mấy chuối bảo kiếm, chắc là năm đó Trầm Côn dùng để luyện kiếm.

Ai…

Đến nơi quen thuộc này, Trầm Côn thở phào nhẹ nhỏm.

Hắn đã hoàn thành yêu cầu của Khổng Mình, mang theo Quang Minh Hoàng tới Quỷ động này.

Có thế…

Tiếp theo nên làm gì?

Trong đầu Trầm Côn đột nhiên phát hiện một điểm dị thường, trong túi gấm chỉ nói là đến nơi này là có thể chiến thắng, hiện mình đã tới, nhưng cơ hội chiến thắng đâu?

Trầm Côn nhìn xung quanh một chút, quỷ động này cũng chỉ lớn có nhiêu đây, căn bản là không thấy cái gì có thể thay đổi càn khôn a.

– Thiên đình có đường ngươi không đi, địa ngụa không lối ngươi lại xông tối. – Huyền Minh cười lạnh, càng ngày càng tiến lại gần:

– Trầm Côn, bản cung chủ chưa từng thấy ai ngu như ngươi, lại chủ động trốn vào ngõ cụt?

Không sai, quỷ động này ra vào chỉ có một cửa, bây giờ Huyền Minh đang ở bên ngoài, có thể nói Trầm Côn đã trốn vào ngõ cụt.

Mẹ kiếp!

Khổng Minh không phải là đang đùa ta chứ?

Trên ót Trầm Côn toát ra một tầng mồ hôi lạnh, mắt thấy là cơ hội chiến thắng theo lời Khổng Minh không xuất hiện, hắn cũng không ngu ở chỗ này đợi chết, huyễn hóa ra một con Hỏa Thanh Long, muốn phá đất kiếm đường chạy đi.

Mới vừa động thủ, Trầm Côn bỗng nhiên thấy một cái rương nhỏ bị vứt trong góc.

Cái rương đã mở ra một nửa, bên trong là một cái thủy tinh cầu màu đen to bằng đầu người.

Trầm Côn đột nhiên nghĩ tới chuyện Nguyên Quân nói vừa rồi. Thủy tinh cầu này chí bảo để Dương Gia trắc định bổn mạng vũ hồn, không thể để rơi vào tay Thủy phu nhân được. Nếu mình có cơ hội thì đem theo vật kia đi luôn, coi như là trả một phần ân cứu mạng cho Nguyên Quân.

Nghĩ tới đây, Trầm Côn hư không đánh ra một trảo, hút Thủy Tinh Cầu vào lòng bàn tay.

Hắn liền đập nát vách động để chạy trốn. Huyền Minh ở sau lưng đuổi theo càng ngày càng gần, mà Trầm Côn bên này còn phải mở đường, căn bản không thể so với Huyền Minh, chỉ chạy hơn chục thước, đã nghe tiếng cười lạnh của Huyền Minh phía sau lưng

Đáng sợ hơn là, ngay lúc Trầm Côn phá một khối nham thạch, đột nhiên cảm thấy hai mắt sáng lên.

Liếc mắt một cái, không ngờ hắn trong lúc vô tình đào một đường hầm đến nơi Thủy Phu nhân vừa rồi cắm Tụ Hồn Phiên xuống.

Đối diện là Thủy phu nhân nắm chặc Tụ Hồn Phiên, đang nhắm mắt chỉ huy trận đại chiến bên trong linh hồn. Vừa nhìn thất Trầm Côn quay trở lại, nàng sửng sờ trong chốc lát.

Không ngờ lại có thằng ngu như vậy, Vương Kiêu đã dùng một mạng của hắn để giúp tên này chạy thoát, thế mà hắn lại quay lại?

– Phu nhân, người cũng ở nơi này?

Huyền Minh cũng vừa truy kích đến nơi này, thấy Thủy phu nhân đang buồn cười đánh giá Trầm Côn, nàng cũng nhịn không được bật cười:

– Vừa hay, Trầm Côn tự mình tìm cái chết, còn có món lời Quang Minh Hoàng, vậy chúng ta ai tới giết hắn đây?

– Để ta đi, Nguyệt Vũ lúc còn sống không thể cướp đế vị trong tay Quang Minh Hoàng, sau khi chết, ta làm mẹ sẽ giúp nó giết chết Quang Minh Hoàng.

Thủy phu nhân dữ tợn cười một tiếng, triển khai tụ hồn phiên, thu thập linh hồn của Trầm Côn cùng A Phúc rồi bạo phát đại chiến thế giới linh hồn.

Hắc vụ lại một lần nữa xuất hiện, Trầm Côn mở mắt.

Bất Phụ Thiên Hạ đã bị Mã Mạnh Khởi đâm trên trường thương, trước khi chết còn trêu đùa một câu:

– Bất Thế Binh Tiên vẫn còn chưa thấy hình dáng, chắc là đang ở địa phương nào đó trốn khỏi sự truy sát của Mã Đại rồi!

Nguyên Quân cùng Y Y đê cho huynh đệ Mã gia giết chết Thương Hoàng mà chạy trốn, hoa dung biến sắc (zerog: đoạn này huynh coi lại hộ đệ, có chút không chắc)

Bạch Khởi vẫn là mạnh mẽ áp chế Khương Bá Ước, bất quá sau khi Trầm Côn rời đi, Hoàng Hán Thăng gia nhập đội vây công Bạch Khởi, liên thủ với Hoàng Khương Nhị, Bạch Khởi có chút chịu không nổi

Mặc Ly chiến đấu hăng hái, nàng cùng Hoàng Nguyệt Anh so chiêu trên không, đinh ốc, bánh răng, cờ lê, … không ngừng bay vụt ra, xem chừng đang say sưa đánh. Trong lúc các nàng chiến đấu đến cao trào, Quan Vân Trường còn đang đau khổ chống đỡ xà mâu của Trương Dực Đức, chỉ tiếp chiêu, không hoàn thủ.

Vừa thấy Trầm Côn xuất hiện, những người này cơ hồ cùng một lúc ngừng lại.

– Làm sao ngươi lại trở lại? – Nhiều người kinh ngạc hỏi.

– Mẹ nó chứ!

Trầm Côn mặt mày xám như tro, hắn sao lại muốn trở lại nới Vương Kiêu chết trận chứ, hắn chỉ dựa theo túi gấm của Khổng Minh đi làm, kết quả…

– Gia Cát khổng Minh! – Trầm Côn lập tức lô to:

– Đây là cẩm nang diệu kế của ngươi? Ra đây, cho ta một lời giải thích!

Khổng Minh đang làm gì?

Hắn bị Pháp Chính cùng Bàng Thống vây công, giờ vẫn còn đang chiến đấu, bất quá phương thức chiến đấu của bọn hắn có một chút khác người.

Chỉ thấy dưới tầng mây năm màu , một cái bàn bát tiên, bày ra một bộ cờ vây, ba bộ trà cụ, Khổng Minh đối cờ cùng Bàng Thống, Pháp Chính ở một bên làm trọng tài chậm rãi thưởng thức trà, ba người thỉnh thoảng lại còn tán gẫu vài câu

– Khổng Minh, ngươi thua rồi.

– Ta thấy thua là Bàng Sĩ Nguyên ngươi.

– Hai người muốn hối lộ người làm trọng tài như ta sao?

Nghe được Trầm Côn đang chửi mình, Khổng Minh rốt cuộc chầm chậm ngẩng đầu lên:

– Chuyện tình trong túi gấm đã làm được chưa?

– Ngươi là người mù sao? – Trầm Côn chỉ vào người A Phúc còn đang ngẩn người:

– Hơn ba trăm cân ở đây, ngươi không nhìn thấy?

– Theo như lời của Nguyên Quân tiểu thư, nhất định là trắc định bổn mạng vũ hồn cũng mang đến? – Khổng Minh thảnh thơi hỏi.

– Làm sao ngươi biết ta sẽ đem vật này đến?

Trầm Côn vỗ vỗ đai lưng, Hắc thủy tinh đã bị hắn giấu trong Bất Sắc Yêu Đái.

– Một khi đã như vậy, mọi sự đã chuẩn bị rồi, chỉ còn chờ Đông Phong thôi!

Khổng Minh ha ha cười một tiếng, đẩy bàn cờ ra đứng lên, cười híp mắt hô lớn:

– Đông Phong, giờ còn thiếu ngươi nữa, ngươi ở đâu?

– Ta ở nơi này.

Tiến vào tụ hồn Phiên, Tiếu Đông Phong ở sau lưng A Phúc đi ra.

– Ân, Đông Phong tới, việc sẽ thành.

Khổng Minh hướng về phía nhóm linh hồn đang loạn chiến chấp tay:

– Chư vị, mặc dù cách nhau ngàn năm, nhưng chúng ta vẫn cùng là tướng lãnh của Thục Hán, vậy các ngươi có bằng lòng nghe quân sư ta nói vài lời hay không?

– Nói cái rắm! – Trương Dực Đức chửi ầm lên:

– Ngươi cùng Vân La Tiên Phủ là địch, chính là không cho ta kiếm đại ca, ngươi chính là phản nghịch, ta không nghe ngươi nói nhảm?

– Ngươi không nghe? – Lông mày Khổng Minh khẽ nhăn lại:

– Vân Trường, đánh hắn, đánh tới khi nào hắn chịu nghe thì thôi.

Nói xong cũng không quản Quan Vũ cùng Trương Phi đang chiến đấu, quay đầu nhìn nhóm linh hồn đang nguyện ý nghe:

– Chư vị, ta không muốn nói nhiều lắm, chỉ muốn hỏi Thủy phu nhân ba vấn đề.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.