Tình trạng Hoàng Kim Thần tộc so với hình dung của Triệu Vô Cực còn nghiêm trọng hơn!
Ngày đó bị trúng một chiêu Thiện Hóa nhân tâm, Công Tôn Hư đã hoàn toàn hiểu ra, hắn cảm thấy mình sáng lập ra Hoàng Kim thần tộc là một sai lầm, cùng thượng thiên quyết đấu lại càng là sai lầm không thể tha thứ, cho nên ngang ngược đưa ra đề nghị giải tán Hoàng Kim thần tộc. Nếu như là một ngàn năm trước, không dựa vào thần uy Hoàng Kim tam chân thần, thì không chừng Hoàng Kim Thần tộc lúc đó đã giải tán rồi.
Nhưng một ngàn năm sau, Hoàng Kim thần tộc đã phát triển với quy mô lên đến hơn hai vạn người, mười ba vị trưởng lão cùng các phe phái khác, sao có thể đồng ý với đề nghị vô căn cứ của Công Tôn Hư.
Ít nhất là Công Tôn Y, người vừa mới trở thành Thánh nữ của Thần tộc, tương lai bừng sáng chắn chắn sẽ không đồng ý.
Cục diện bây giờ đại khái như sau: Công Tôn Hư thuyết phục được mấy vị trưởng lão, kéo theo đội ngũ hơn sáu ngàn người, Triệu Vô Cực quyết tâm muốn giải tán Hoàng Kim Thần tộc nên trao lệnh bài cho Trầm Côn, cũng chỉ có một phần Thần tộc trong tay có tác dụng. Còn mấy vị trưởng lão khác nhanh chóng cùng Công Tôn Y kết hợp ở một chỗ, nắm trong tay binh mã khoảng vạn người, thề sẽ thanh trừ phản đồ Thần tộc Công Tôn Hư.
Hai nhóm người đã đánh nhau ở bên ngoài Thiên Môn.
Còn dư lại, nhân vật râu ria như Triệu Vô Cực liền biết tương đối khó qua.
Triệu Vô Cực khống chế hơn hai ngàn binh lính thần tộc, vốn muốn tính trận này trong hiểm nguy tìm lấy cái lợi tốt nhất, nhưng chưa đợi đến hắn xuất thủ, Ngũ Đế quân kia liền phát tác!
Sau khi Phù Vân chi ước định ra, Ngũ Đế quan bị Hoàng Kim Thần tộc ngăn cản đường đi, đã muốn tìm biện pháp diệt hết bọn họ, vừa nhìn thấy nội bộ Hoàng Kim Thần tộc chia rẽ, bọn họ lập tức truyền tin khắp nơi…Hoàng Kim cẩu tặc nội loạn, chính là cơ hội diệt trừ tốt nhất, tiến gần về Thiên Môn, phó ước người, phàm có thể tiêu diệt ba ngìn Hoàng Kim cẩu tặc trở lên, Ngũ Đế quân đem Phù Vân thai thượng (đài), sử dụng thành ‘vương tọa’ năm người bọn họ ngồi ngang hàng.
Vương tọa!
Cái nghe thấy hơi khó hiểu, nhưng mấu chốt là mấy chữ Ngũ Đế quân ngồi ngang hàng!
Ngũ Đế quân ngồi ngang hàng trên Phù Vân thai thượng, sau khi công phá Thiên Môn, Ngũ Đế quân cũng đủ tư cách cai trị tam giới!
Đối với hấp dẫn như vậy, từ các loại nguyên nhân trên mà đám người phó ước đã trở nên điên cuồng!
Trong khi Trầm Côn đang dưỡng thương, Lý Trích Tiên một bên uống rượu một bên đi dạo trên cao, nhìn thấy Hoàng Kim thần tộc liền giết…hắn không có giống như Trầm Côn hình như chỉ tìm giết những binh lính nhỏ bé, trường kiếm vừa xuất ra, không cần biết Hoàng Kim Thần tộc có bao nhiêu người đều giết, nghe nói Hoàng Kim Thần tộc chết trong tay hắn số lượng lên đến bốn con số.
Cùng lúc đó, Dương Vô Tuyệt lại tương đối trực tiếp, hắn lười xuất kích khắp nơi, nên tùy tiện chọn lấy mấy cứ điểm lớn của Hoàng Kim Thần tộc, một mặt hướng gần đến Thiên Môn, một mặt quần đấu với Hoàng Kim Thần tộc – một mình hắn vây đánh một đám Hoàng Kim Thần tộc!
Triệu Vô Cực lấy được tin tức mới nhất là, đã có sáu doanh địa bị Dương Vô Tuyệt diệt sát, người Hoàng Kim Thần tộc tử trận lên đến gần hai nghìn tám trăm người.
Tối nay, Dương Vô Tuyệt có lẽ là người đến Vân Trung pháo đài doanh địa Triệu Vô Cực sớm nhất!
Một đường nghe Triệu Vô Cực giới thiệu tình huống, trong lòng Trầm Côn đối với Cơ Na càng thêm kính nể.
Một nghìn chữ, nghe cũng không thấy mạnh mẽ gì, thuộc tính cũng lộ ra vẻ không đủ tư cách, nhưng chỉ một chiêu đơn giản Thiện Hóa Nhân Tâm, thế nhưng khiến cho Thần tộc thượng giới có nguy cơ diệt vong, dấy lên sóng to gió lớn ở Tam giới!
Đây chính là chỗ cường đại của Thiên đạo Vũ Hồn!
Một giây sau, Trầm côn đột nhiên nhớ đến Hào Long Thiên Túng – cũng đã tiến hóa thành thiên đạo Vũ Hồn, một pháp tự, không biết sẽ mang đến cho Phù Vân chi ước bao nhiêu đổi khác!
– Tước gia, chúng ta đã đến!
Triệu Vô Cực nhẹ nhàng đánh thức Trầm Côn, bọn họ đã tới trước cửa lớn Vân Trung pháo đài.
Lúc này toàn quân Triệu gia trong pháo đài đang ở trong trạng thái phòng bị, đại môn đóng chặt, hơn hai ngàn binh lính chia làm hai đội, một đội ở trước cửa thành bố trí trận địa, một đội ở trên tường thành bố trí công sự phòng ngự. Ngoài những binh lính này, những tù binh Hoàng Kim Thần tộc thực lực không tính là mạnh mẽ cùng lão nhược, phụ nữ và trẻ em tất cả đều bị điều động.
Ba – bốn ngàn lão nhược đông nghịt cũng tụ tập ở của thành gần với phía dưới tượng thần Thú Tôn, chỉnh tề quỳ lậy, trong miệng lầm bầm cầu nguyện.
– Thú tôn phù hộ!
– Thú tôn phù hộ!
– Thú tôn phù hộ!
Hễ là lúc nguy cơ, nhất định hướng Lý Mục khấn cầu, phong tục này đã ăn sâu trong xương tủy người Triệu, cho dù trở thành Thần tộc, hình dáng thay đổi, nhưng thói quen ngấm vào xương cốt cũng sẽ không thay đổi.
Thấy một màn như vậy, Trầm Côn đột nhiên có chút nhớ đến Lý Mục.
Mặc dù hắn không ủng hộ sự ngu trung của Lý Mục, chính là một người từ khi sống đến khi chết đi chỉ thủ hộ một phương dân chúng hơn ngàn năm, đến hôm nay vẫn được dân chúng Triệu quốc tôn kính làm hộ quốc chiến thần, phần vinh hạnh đặc biệt này, tại Cửu Châu mấy người có được!?
Danh vọng Lý Mục trong dân gian Triệu quốc, có một ví dụ điển hình: Yến Nan Quy sau khi tiêu diệt Đại Kiền Vương triều, cũng không dám phá bỏ một tòa Thú Tôn tượng nào!
Đối với phần danh vọng này, đương nhiên làm trong lòng Lý Mục có chút xúc động…
– Thú tôn phù hộ!
– Thú tôn phù hộ!
Thanh âm mấy ngàn người hội tụ cùng một chỗ, không nói thanh thế rung trời, cũng khuếch tán ra phạm vi hơn mười dặm, như thanh âm lôi đình, chui vào thân thể Bất Sắc, lọt vào trong tai Cửu diện Thần Thú.
Thanh âm này….
Cửu Diện Thần thú chậm rãi mở mắt, một cỗ thống khổ nhất thời tràn ngập trong tâm thức hắn.
Hắn còn nhớ rõ, lần thanh tỉnh trước, hắn nghe được tin tức Triệu quốc bị diệt, hơn nữa Hoàng thất Triệu quốc cũng bị người ta giết sạch!
Chợt nghe thanh âm cầu nguyện quen thuộc, mặt Lý Mục rơi đày lệ: “Người Triệu…còn chưa quên Lý Mục ta?”
Khuếch tán ra Cửu Vĩ yêu thần, thần niệm Lý Mục bao phủ cả Vân Trung pháo đài – Bất Sắc cũng không phát hiện ra, thậm chí không ai có thể phát hiện yêu thần chi lực đến từ Tô Đát Kỷ.
Lần trước Bất Sắc tấn cấp lần nữa đã vượt qua thần cấp Quan Thánh Đế Quân, chẳng qua đánh vẫn ngang tay với Lý Mục mà thôi! Bây giờ Quan Thánh Đế quân dừng lại nhân gian, Bất Sắc khiếm khuyết không được đầy đủ, chỗ nào trong tam giới còn có thanh binh khí cùng Lý Mục đối kháng!?
Cửu Diện Thần thú, Cửu Vĩ yêu thần, đều đến từ Phong Thần Hồng Hoang, từng làm cho Khương thái công cùng Chu Doanh chân tiên cũng không thể đấu được lực lượng!
“Triệu quốc còn chưa diệt vong!”
Cảm giác được phong tục Triệu quốc quen thuộc bên trong pháo đài, hai mắt Lý Mục trợn tròn.
“Cuối cùng Triệu quốc còn có một tia hi vọng, một đốm lửa nhỏ, cũng có thể lan ra thành một đám cháy lớn. Triệu quốc chân chính còn chưa có mất nước!”
Trong mắt hiện lên vẻ tàn khốc.
“Nhưng mà bọn họ đang phải phòng ngự cường địch sao? Có người muốn diệt một tia hi vọng cuối cùng của Triệu quốc sao?”
Phần trung thành trong con người Lý Mục hoàn toàn thức tỉnh rồi!
Trầm Côn còn chưa nhận thấy biến hóa của Bất Sắc trong cơ thể, cười híp mắt đi tới phía dưới pho tượng Thú tôn, liếc mắt nhìn lão nói:
– Triệu lão huynh, để mọi người trở về đi thôi, tính cách đại ca ta tàn nhẫn, cũng không giết lão nhân cùng hài tử phải không?
“Vẫn ở đây sao!”
Triệu Vô Cực lắc đầu, trong lòng có nghĩ mà không dám nói ra – quốc gia hưng vong, hắn còn có thể đem hi vọng ký thác trên Dương Vô Tuyệt hay sao? Lúc này có nhiều người lực lượng mới tốt, cho dù chỉ là lão nhân hoặc là những đứa trẻ.
– Tước gia, tất cả đã chuẩn bị xong, xin mời ngài thủ hộ ở trong này!
Triệu Vô Cực cung kính nhường vị trí thống soái trước cửa thành.
Trầm Côn cũng không khách khí, tìm cái ghế bắt mắt nhất trên đầu thành ngồi xuống, lập tức có mấy trăm binh lính đứng sau lưng bảo vệ hắn, coi hắn như thủ lĩnh.
Từng giây từng phút thời gian trôi qua…
Đến thời điểm rạng sáng khoảng hai – ba giờ, một đám mây đen đột nhiên che khuất ánh trăng, đột nhiên tốc độ huyết lưu Kỳ Lân tí của Trầm Côn tăng nhanh.
Đây là bản năng Hồng Hoang dị thú, báo hiệu có nguy hiểm tới, hiện giờ Trầm Côn cũng có được.
Trầm Côn đứng lên, cất cao giọng nói:
– Đại ca, ta tới thượng giới rồi!
Lời này vừa nói ra, Triệu Vô Cực, Trần Dương, còn có hai nghìn binh lính cùng mấy ngàn lão nhược phụ nữ và trẻ em, tất cả đều khẩn trương nhìn Trầm Côn.
Có thể trách được kiếp nạn hôm nay không, liền xem sắc mặt Trầm Côn khả năng hay không?
Trầm Côn lại rất thong dong, cho dù Dương Vô Tuyệt không cấp cho hắn mặt mũi, cũng sẽ không làm thương tổn hắn, vậy có gì phải sợ?
Cứ như vậy cười híp mắt nhìn mây đen cuồn cuộn, sau đó nụ cười của hắn có chút cứng ngắc, mang theo nụ cười khổ quay đầu hỏi:
– Triệu lão huynh, người tới không phải là đại ca của ta sao?
Triệu Vô Cực cũng mơ màng!
Chỉ thấy mây đen đầy trời, xuất hiện không phải Dương Vô Tuyệt, mà là một chi quân đội Hoàng Kim Thần tộc khổng lồ.
Đội quân này hơn ba ngàn người, đầu lĩnh là Công Tôn Y cùng với mấy vị trưởng lão, mà binh lính phía sau đều trong độ tuổi hai ba mươi, dáng người vạm vỡ, vừa nhìn đã biết đây chính là quân chủ lực của Hoàng Kim Thần tộc!
Đáng sợ hơn chính là: Phía sau đội ngũ đó mơ hồ truyền đến âm thanh yêu thú gầm thét, nghe thanh âm cao thấp, nhìn cảnh tượng mây khói mênh mang, sợ rằng số lượng yêu thú khoảng hai đến ba vạn!
– Trầm Côn!
Thấy một cái đầu trọc lốc trên tường thành, Công Tôn Y sửng sốt.
Trầm Côn tại sao lại ở chỗ này?
Cái gì gọi là đạp phá thiết hài vô mịch xử, đắc lai toàn bất phí công phu!? (Đi tìm mòn giầy sắt thì không thấy, vô tình tìm được lại chẳng tốn công)
Công Tôn Y vẫn hận không thể đem Trầm Côn rút gân lột da, không ngờ lại gặp được ở đây!
Công Tôn Y chính là bị Trầm Côn hại cho thảm thương!
Sau này Công Tôn Y hiểu ra nếu như không có Trầm Côn trận chiến giữa Công Tôn Hư, bằng vào quan hệ với Công Tôn Hư trở thành thánh nữ, sau đó từng bước tấn chức, trở thành trưởng lão, đại trưởng lão Hoàng Kim Thần tộc; rồi chỉnh đốn lại Hoàng Kim Thần tộc đi nhân gian thu thập loạn cục, trở thành chúa tể nhân gian giới, tiếp tục quay lại công kích Thiên Môn…
Cứ như thế mà tiếp tục phát triển, Công Tôn Y cược một lần, đánh bại Thiên Môn trở thành chúa tể tam giới cũng không thành vấn đề.
Nhưng cũng chỉ vì Trầm Côn, mặc dù cũng không chắc chắn hắn đã làm gì với Công Tôn Hư, nhưng chỉ có hắn mới làm cho Công Tôn Hư đề nghị giải tán Hoàng Kim Thần tộc, làm cho truyền thừa ba nghìn năm chỉ trong một đêm đã sụp đổ, chia rẽ!
Thoáng cái Công Tôn Y từ Thần tộc thiên chi kiêu nữ biến thành Thần tộc đầu lĩnh, địa vị thấp xuống, thực quyền mất đi nhiều.
– Công Tôn Y?
Triệu Vô Cực giật mình nói:
– Ngươi…ngươi…tại sao người tới lại là ngươi?
– Ta không thể tới sao?
Công Tôn Y cười lạnh, sát tâm nháy mắt xẹt qua người Triệu Vô Cực, rồi dừng lại ở trên thân Trầm Côn.
– Triệu Vô Cực, ta lần này tới muốn kết hợp cùng ngươi tiêu diệt phản đồ Công Tôn Hư, nhưng ngươi đã đi trước một bước, đầu phục nhân loại rồi!
– Ta làm sao lại đầu nhập loài người chứ?
Triệu Vô Cực vội vàng giải thích, lúc này mà nói sai một câu sẽ bị đội quân mấy ngàn còn có mấy vạn Hồng Hoang yêu thú công kích, so với Dương Vô Tuyệt cong kinh khủng hơn nhiều!
– Không đầu nhập loài người, vậy Trầm côn ở đây làm gì?
Công tôn Y chỉ một ngón tay vào Trầm côn đang cười hì hì ở trên tường thành, hắn ở vào vị trí dễ nhận thấy nhất, cũng chỉ có đầu lĩnh mới ngồi ở vị trí này!
– Ngay cả vị trí thống lĩnh cũng giao cho nhân loại rồi, Triệu Vô Cực ngươi còn cái gì để nói! Ngươi là tên phản đồ!