Vũ Toái Hư Không

Chương 54 - Bệnh Tình Trầm Phù Đồ

trước
tiếp

Trầm Côn đã hiểu, hội nghị quân sự này Trầm phu nhân nhường quyền đại diện của Trầm gia, căn bản chỉ là một cạm bẫy tinh xảo!

Đầu tiên, trong hội nghị Tô gia muốn Trầm Côn điều động cao thủ, Trầm Côn không biết gì nên đồng ý…. Sau đó Trầm phu nhân đột nhiên trở mặt, không chịu ủng hộ! Cuối cùng là dựa trên tội danh không thể điều động người của Trầm Côn, để danh chính ngôn thuận bôi nhọ danh dự của Trầm Côn, đồng thời Trầm gia cũng nhân cơ hội này hủy bỏ quyền thừa kế của Trầm Côn!

Một cạm bẫy liên hoàn toàn mĩ!

Trầm phu nhân, Tô Nhất Minh, các ngươi điên hết rồi sao?

Hiện nay yêu thú làm loạn, tính mạng của mấy chục vạn dân chúng còn đang bị nguy hiểm! Nếu mà Trầm Côn không điều động được cao thủ, không chỉ Trầm Côn là người bị hại, mà cả mấy chục vạn dân chúng Tân Nguyệt thành cũng chịu nạn luôn!

Chỉ vì hãm hại Trầm Côn mà tính mạng của mấy chục vạn dân chúng cũng không them để ý sao?

– Trầm phu nhân, ngươi nhất định không chịu hợp tác? Ngươi nên hiểu rằng, chỉ vì muốn hãm hại ta mà sẽ liên lụy tới mấy chục vạn dân chúng đó!

Trầm Côn còn một chút cố gắng cuối cùng.

– Ôi, ta không phải là không muốn giúp ngươi, cũng không phải đem tính mạng mấy chục vạn dân chúng ra để nói đùa… Ta nói thật là ta không có biện pháp gì!

Trầm phu nhân giả bộ thở dài:

– Trầm Côn, ngươi có biết Trọng nhi bị ngươi đánh bị thương, bây giờ vẫn còn đang dưỡng thương đó! Sáu trưởng lão cũng đang bị bệnh, phải bế quan…

Tôn trưởng lão ho khan vài tiếng, ra vẻ tuổi già sức yếu, bộ dáng bị bệnh nguy kịch phối hợp với Trầm phu nhân.

– Mẹ nó chứ!!!

Trầm Côn tức giận mắng một tiếng, xoay người muốn rời đi. Hắn thực sự đã phát hỏa.

– Ngươi đi sao?

Trầm phu nhân vẫn còn giễu cợt:

– Trầm đại thiếu gia, ngươi nhớ kỹ nhé, ngày mai khi mặt trời mọc ngươi phải có bảy cao thủ, thiếu một người ngươi cũng sẽ gặp phiền phức lớn đó!

– Yên tâm, một người cũng không thiếu!

Trầm Côn giơ ngón giữa:

– Trầm phu nhân, ta với ngươi đánh cuộc một chút chứ? Ngày mai khi mọc trời mọc, nếu ta không điều động được bảy cao thủ, ta sẽ ngay lập tức rời khỏi Trầm gia! Nhưng nếu ta làm được…hắc hắc, phiền Trầm phu nhân châm trà xin lỗi bần tăng! Ngươi dám làm vụ giao dịch này không?

– Có gì mà không dám?

– Tốt lắm, một lời đã định!

Trầm Côn nổi giận rời đi.

Nhưng mà không được bao lâu hắn liền hối hận…

[Ai, bần tăng xúc động quá rồi, dám nói nhảm, một hoàng nguyên, sáu Bạch nguyên, bần tăng lấy đâu ra bây giờ?]

[ Tìm không ra cũng phải tìm! Bằng bất cứ giá nào, cũng không thể làm trò cười cho Trầm phu nhân dược, nhất định phải cho mụ bà nương này một chút giáo huấn!]

Nhưng mà tìm ở đâu ra bay giờ?

Một Hoàng sáu Bạch, muốn tìm được nhiều cao thủ như vậy trong một ngày quả thật quá khó, nhưng mà Tô An chi cũng đã nói, trong lệnh thứ hai thì ba Bạch Nguyên có thể thay thế bằng một Hoàng nguyên… Đúng rồi, đổi vậy, bần tăng chỉ cần hai Hoàng nguyên, ba Bạch Nguyên!

Cứ như vậy…

Hắc hắc, Trầm Phù Đồ là Hoàng Nguyên vũ tông, cùng bế quan với hắn còn có Thiết hòa thượng, Hắc Bá, Thanh Sơn đầu lĩnh đều là Bạch Nguyên vũ tông! Hơn nữa kèm theo Trầm Côn vừa mới thăng cấp là vừa đủ đội hình hai Hoàng ba Bạch!

[Đúng, phải đi tìm cha!]

[Ơ kìa, nhưng mà bần tăng hình như có nghe nói, phụ thân một mực bế quan chữa thương,không có khả năng xuất chiến…]

[Mặc kệ, dù sao cũng phải thử một lần rồi tính!]

Trầm Côn đã quyết định, hắn đi tới tự miếu của thiết hòa thượng, rồi ở đó hắn gặp tứ bào thai tiểu tức phụ, chỉ có các nàng mới biết chỗ thiết hòa thượng bế quan.

( @@ tứ bào thai tiểu tức phụ: bốn chị em song sinh này cùng là vợ của thiết hòa thượng! Mà trong truyện này bốn bà rất chi là trẻ)

– Cái gì ?

– Ngươi muốn tìm chồng ta?

– Ngươi muốn tìm cha ngươi?

– Chuyện này có chút khó xử đó!

Nghe xong ý của Trầm Côn, bốn cô gái xinh đẹp mỗi người một câu, dùng phương pháp đặc biệt của các nàng để nói chuyện.

– Cha ngươi đang bế quan chữa thương.

– Hắn đã phân phó,

– Không có việc lớn,

– Bất kể ai cũng không được quấy rầy hắn!

– Ơ kìa!

– Như bốn vị tiểu thẩm nói,(tiểu thẩm: thím nhỏ @@ )

– Ta có việc lớn mà

– Không tìm được cha ta sẽ có phiền toái lớn đó!

Do bốn cô gái này đổi trật tự nói chuyện, đã làm cho đầu lưỡi Trầm Côn tê rần, bất giác nói chuyện theo tiết tấu của các nàng.

– Hì hì!

– Ngươi thú vị thật!

– Không cần học cách nói chuyện của chúng ta đâu!

– Đáng ghét!

– Bốn vị tiểu thẩm thẩm, ta sai rồi, các ngươi đừng nói gì được không, hãy nghe ta nói đã?

Trầm Côn cảm thấy thua triệt để, đem truyện trước đó nói rõ ra, cuối cùng nói:

– Ngày mai khi mặt trời mọc, ta phải tìm được hai cao thủ Hoàng Nguyên, ba Bạch Nguyên, nếu không danh dự của ta chỉ là nhỏ, an nguy của Trầm gia và Tân Nguyệt thành mới là lớn!

– Nói như vậy…

Bốn cô gái nhìn nhau, rồi cùng gật đầu:

– Được rồi!

– Chúng ta phá lệ một lần!

– Sẽ cho ngươi biết chỗ gia chủ bế quan!

– Ai ui, đa tạ bốn vị tiểu thẩm thẩm!

Trầm Côn cúi đầu cười hì hì.

– Đợi đã!

Sắc mặt bốn cô gái song sing bỗng nhiên thay đổi:

– Trầm Côn, nhắc tới thương thế của cha ngươi,

– Ngươi lại thản nhiên như vậy!

– Không phải là ngươi đã quên cha ngươi làm sao mà bị thương chứ?

[Thương thế của cha?]

Trầm Côn sửng sốt.

Trong trí nhớ của Trầm Côn Cửu Châu, có hai chỗ trống, một là Vũ Hồn, hai là cuộc chiến U Vân Châu khi xưa. Trầm Phù Đồ chắc chắn là bị thương ở cuộc chiến U Vân Châu.

[Thương thế của cha còn có gì đặc biệt sao?]

– Xem ra ngươi đã quên!

– Chúng ta không thể nói nhiều được.

– Đi đi,

– Hãy tự nhìn đi!

Bốn cô gái song sinh nhìn sắc mặt Trầm Côn một lát, thấy hắn thật sự không nhớ ra, thở dài rồi yên lặng rời đi.

Vẻ mặt kỳ quái!

Mang theo nghi hoặc đầy đầu, Trầm Côn rời khỏi chỗ bốn cô gái, xuyên qua sơn trang tới một mảnh rừng rậm, đi tới một cái tiểu hạp cốc. ( tiểu hạp cốc: khe núi, hai bên núi cao)

Tuy là năm mới nhưng mà trong hạp cốc cảnh tượng lại xơ xác tiêu điều, có hai đội Thanh Sơn Tử Sĩ mặc trọng giáp canh gác ở cửa vào, trong tay cầm khiên và trường đao. Ngoài ra còn có hơn hai mươi tử sĩ đang đi tuần tra, dấu chân đầy khắp nới. Ngay cả trên trời cũng có hai đàn kền kền, bay đi bay lại, thông đạo trên trời cũng bị giám thị

Linh linh linh!

Trầm Côn đi vào cách cửa cốc một trăm bước, trong lúc lơ đãng đá phải một viên đã nhỏ, ngay lập tức trên mặt đất xuất hiện một cái chốt đầy tơ hồng lục lạc, tiếng chuông thanh thúy truyền khắp cả cốc.

– Người kia dừng bước, đây là cấm địa Trầm gia!

Hai Thanh Sơn tử sĩ từ trên trời hạ xuống trước mặt Trầm Côn. Bọn họ mặc giáp nặng mấy trăm cân, khiên và binh khí cũng mấy chục cân, vậy mà hành động thoăn thoắt như chim yến, lúc rơi xuống đất không phát ra một tiếng động nào cả…

Thật mạnh! Hai tử sĩ này ít nhất cũng phải là Nhất Phẩm vũ linh, khoảng cách tới vũ tông chỉ có một chút!

[Thanh Sơn tử sĩ khoảng ba trăm người, nếu ai cũng có thực lực như vậy, vậy thì lực lượng của cha…]

Trầm Côn thầm tặc lưỡi.

Không trách được, tài nào Trầm Phù Đồ bế quan lâu như vậy mà không ai trong Trầm gia dám xem nhẹ sự tồn tại của hắn!

– Hai vị lão huynh, ta là Trầm Côn, có chuyện quan trọng cần cầu kiến cha!

Trầm Côn ôm quyền cười hì hì.

– Gia chủ bế quan, không tiếp bất cứ ai!

Thanh Sơn tử sĩ sắc mặt lạnh nhạt.

– Đừng nói nhất định như vậy, hòa khí sinh tài, hòa khí sinh tài…

Trầm Côn nói đơn giản một lượt:

– Hai vị lão huynh, giúp ta dùm chút, ta muốn giáo huấn Trầm phu nhân, chỉ có thể cầu cha xuất quan hỗ trợ!

– Ngươi còn muốn mời gia chủ xuất quan?

Thanh Sơn tử sĩ tức giận mắng:

– Trầm Côn, ngươi còn có mặt mũi mà nói vậy sao? Ngươi không nhớ gia chủ làm sao bị thương sao? Ngươi làm hại gia chủ sống không bằng chết, còn muốn hại người một lần nữa sao?


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.