Vũ Toái Hư Không

Chương 91 - Lưỡng Tông Chiêu Sinh

trước
tiếp

Kế hoạch của kẻ ác

La Triết vừa mới sống dậy, không có sức lực để nói chuyện, Tô An Chi chỉ quỳ bên cạnh hắn im lặng chờ đợi, mà lúc này, xa xa truyền tới tiếng vó ngựa dồn dập.

Bốn năm trăm kỵ binh từ sơn đạo(đường núi) chạy tới, dẫn đầu là thành chủ Tân Nguyệt thành – Hà Sơn, hắn vừa thấy La Triết người đầy bụi đất đứng ở trong bồn địa (lòng chảo), vội xuống ngựa, chạy nhanh tới:

– La thiếu gia, ti chức săn bắt yêu thú ở ngoại thành, giờ mới nghe được tin ngài giá lâm Tân Nguyệt thành, chuyện này…chuyện này là thế nào vậy?

La Triết điều hoà khí tức, đá một cước vào ngực Hà Sơn.

– Chết rồi, chết hết cả rồi! Vì sao bây giờ người mới tới, thủ hạ của thiếu gia ta đều chết sạch rồi!

Mồ hôi Hà Sơn lạnh chảy ròng ròng, La Triết đại biểu cho Lăng Vân tông, là khách do Đại Triệu Yến Sơn Hầu mời tới, hôm nay, khách của Yến Sơn Hầu bị người khác đánh chết tại địa bàn của mình, thành chủ như mình sợ rằng xong rồi…

– Đây là lệnh bài Yến Sơn Hầu đưa cho ta!

Vừa lúc nói tới Yến Sơn Hầu, La Triết lục lọi trong bùn đất, từ chỗ La Nguyên đứng lúc trước tìm ra một lệnh bài màu huyết hồng, đánh lên đầu Hà Sơn:

– Ngươi tự mình nhìn đi, Yến Sơn Hầu mời chúng ta tới bảo vệ Tân Nguyệt thành, thuận tiện giúp đỡ chuyện lưỡng tông chiêu sinh vào tháng ba tới, nhưng ta vừa vào thành đã bị kẻ khác giết sạch thủ hạ. Ngươi nói cho ta biết, cục tức này của thiếu gia nên giải quyết thế nào đây?

Hà Sơn lạnh run, Tô An Chi thì lại sáng mắt lên:

– Tiểu thiếu gia, thiết huyết lệnh của Yến Sơn Hầu cũng giao cho ngài rồi? Thế ngài có quyền thay mặt Yến Sơn Hầu hành sự không?

– Ngươi hỏi cái này làm gì? Hừ, bản thiếu gia hiện đang quan tâm làm thế nào để hả giận!

La Triết mắng to vài câu nhưng vẫn trả lời:

– Yến Sơn Hầu có nói, cầm lệnh bài của ông ta, ta chính là Yến Sơn Hầu, có thể làm bất cứ việc gì ta muốn ở Tân Nguyệt thành!

– Vậy thuộc hạ lại hỏi một câu, kẻ thù của tiểu thiếu gia là ai?

Tô An Chi mỉm cười.

– Đương nhiên là lão hòa thượng kia rồi, còn có Bách Bảo Trai, Trầm gia… Đúng rồi, nhất là Trầm gia!

Ánh mắt La Triết mê mê.

– Trầm gia nếu không chịu giao ra nữ nhân áo trắng kia, còn có bốn tỷ muội sinh tư kia nữa, bản thiếu gia sẽ không để yên cho chúng!

– Nếu đã như vậy, ha ha, tiểu thiếu gia xin yên tâm, thuộc hạ đã có chủ ý thay ngài trút giận rồi.

Tô An Chi cười thần bí, ở bên tai La Triết nói:

– Tiểu thiếu gia, ngài cầm lệnh bài của Yến Sơn Hầu, liền có thế điều động toàn bộ lực lượng quan viên tại Tân Nguyệt thành, mà thuộc hạ lại nắm trong tay quyền điều động toàn bộ quân đội tư gia ở Tân Nguyệt thành…

Nghe mấy câu nói nhẹ nhàng, làm cho La Triết sáng mắt, nhịn không được mà cười hô hô.

– Tô An Chi, tại sao trước kia thiếu gia ta không phát hiện ra, trong các chi nhánh của Lăng Vân tông còn có loại người như ngươi? Ha ha, ngươi đủ xấu xa, đủ ác độc, bất quá ta thích!

La Triết vỗ vai Tô An Chi:

– Nói đi, chỉ cần làm xong việc này, ngươi muốn được thưởng cái gì?

– Tô gia là ngoại môn đệ tử của Lăng Vân tông, vì thiếu gia làm việc là chuyện đương nhiên, nào dám đòi hỏi phần thưởng gì?

Tô An Chi khách khí mấy câu, sau đó đề tài câu chuyện liền thay đổi, gọi nhi tử tới nói:

– Tiểu thiếu gia, đây là khuyển tử Tô Nhất Minh, nó cũng sẽ tham gia lưỡng tông chiêu sinh tháng ba tới, nếu ngài có thể chiếu cố nó một chút lúc tuyển sinh, ha ha, An Chi vô cùng cảm kích!

– Được, chỉ cần hắn không phải là đồ bỏ đi, thiếu gia ta đảm bảo hắn sẽ đỗ, không, đảm bảo hắn sẽ trở thành đệ tử của tông chủ, là đệ tử thân truyền của phụ thân ta.

La Triết vỗ ngực cam đoan.

Tô An Chi khẽ thở phào một hơi, Tô Nhất Minh lại càng kích động, môi run rẩy.

Lưỡng tông chiêu sinh vào tháng ba hàng năm, các võ đạo tông môn của Đại Triệu sẽ tuyển chọn đệ tử từ trong đám thiếu niên Đại Triệu. Trong đó, lại bởi vì có Lăng Vân tông và Thiên Vũ tông là hai đại tông môn võ đạo, cho nên người dân nước Triệu lấy tên của bọn họ để truyền bá, gọi là ‘Đại Triệu bách gia tuyển sinh, gia nhập Lăng Vân Thiên Vũ lưỡng tông, vượt long môn, sau này để đơn giản, chỉ còn gọi là lưỡng tông chiêu sinh.

Lưỡng tông chiêu sinh này giống như thi đại học ở địa cầu, thành tích khi khảo hạch không giống nhau, các môn phái khác nhau cũng có quy định không giống nhau. Đệ tử bình thường chỉ có thể tới những tông môn phổ thông, giỏi hơn thì tới danh môn đại phái, mà ưu tú nhất mới có thể gia nhập Lăng Vân tông và Thiên Vũ tông.

Ngoài ra, cho dù có thể thi vào lưỡng đại tông môn, thân phận cuối cùng cũng không giống nhau, có người chỉ có thể làm ngoại môn đệ tử, có người lại có thể trở thành nội môn đệ tử, thậm chí là đệ tử hạch tâm. Về phần những đệ tử kiệt xuất trăm năm có một sẽ có cơ hội được lưỡng tông tông chủ coi trọng, trở thành đệ tử thân truyền.

Có sự đảm bảo của La Triết, Tô Nhất Minh liền có thể trở thành đệ tử thân truyền của Lăng Vân tông chủ, thành tựu tương lai không thể hạn lượng.

Tô An Chi theo La Triết đi khỏi.

Nhìn theo bóng lưng bọn chúng, Công Tôn Viễn thở dài:

– Ài, Trầm gia sắp gặp phiền toái lớn rồi…

Đột nhiên hắn ngẩng đầu:

– Đúng rồi, Y Nhi, lưỡng tông chiêu sinh sắp bắt đầu rồi, Tô Nhất Minh đã được đảm bảo, thế còn con, con có tham gia khảo hạch không? Có cần phụ thận thu xếp cho không?

Công Tôn Y trầm mặc trong phút chốc, giống như tự giễu lắc đầu cười khẽ:

– Đợi thêm nữa đi, ‘vị hôn phu’ của con còn chưa lựa chọn mà, con vội gì chứ?

Hai cha con cũng rời khỏi Trầm gia hậu sơn, đợi họ đi rất xa, cửa sau Trầm gia mới từ từ mở ra, Tôn trưởng lão dẫn mấy chục tên hạ nhân đi ra, nhìn đại sơn đã biến thành bồn địa, không ngừng thở dài…

– Hài! Trưởng lão Trầm gia bị kẻ khác quần chiến tại hậu sơn nhà mình, cuối cùng lại phải nhờ đến người ngoài cứu mạng, việc này khiến Trầm gia sao mà chịu được đây!

Tôn trưởng lão phân phó hạ nhân thu dọn chiến trường, khẽ than nói:

– Đáng tiếc phu nhân và nhị thiếu gia đều không có mặt, nếu không, cũng sẽ không mất mặt tới mức này!

Trầm phu nhân và Trầm Trọng đều không có mặt? Bọn chúng đi đâu rồi?

Không lâu sau, Trầm Côn cũng hỏi tới vấn đề này, mà người hắn nói chuyện là A La.

Vừa rồi trận chiến kết thúc, A La nhìn thấy Trầm Côn khi ly khai bước đi xiêu vẹo, vội phá cửa đuổi theo, may mà A La tới kịp thời, nếu không Trầm Côn sẽ hôn mê mà chết ở hoang sơn dã lĩnh rồi.

Lúc này, hai người trốn trong sơn động liệu thương, vừa nghe Trầm Côn hỏi về Trầm phu nhân, A La nhíu mày:

– Mạng của ngươi sắp không giữ nổi rồi, còn hỏi Trầm phu nhân làm gì? Nghe lời ta, vận linh khí, tĩnh tâm điều dưỡng.

– Yên tâm, chỉ là bị nội tạng bị thương tổn, nghỉ ngơi dăm bữa nửa thàng sẽ khỏi thôi!

Trầm Côn ho ra một bụm máu, thương thể của hắn tuyệt đối không nhẹ như hắn hình dung, kiểm tra sơ bộ, tâm tạng hắn bị rách mấy chỗ, nếu không phải có Hoàng nguyên hộ thân đại trận bảo hộ, sợ rằng đã tuyệt khí rồi. Bất quá nhìn thấy trong ánh mắt của A La ‘ ngươi vì ta ta mà thụ thương, lòng ta cảm thấy rất áy náy’, Trầm Côn liền cảm thấy sướng khoái.

– Được rồi, mau nói đi, Trầm phu nhân đi đâu rồi? Trầm Côn truy đến cùng.

– Ta nghe Thiết hòa thượng nói, bọn chúng đi lo chuyện lưỡng tông chiêu sinh rồi!

A La lườm Trầm Côn một cái, giải thích:

– Còn nhớ trước đây không lâu, Trầm phu nhân tặng cho Triệu Lạc Trần một mỏ bạc không? Đó chính là chuẩn bị cho lưỡng tông chiêu sinh, chỉ cần Triệu Lạc Trần nói vài lời tốt đẹp, Trầm Trọng liền có thể trực tiếp trở thành đệ tử của Thiên Vũ tông chủ.

– Lưỡng tông chiêu sinh? Mẹ nó, chỉ dựa vào Yêu Nguyệt Phi Thăng của Trầm Trọng, hắn có còn cần phải tham gia thi hay không?

Trầm Côn không hiểu.

– Trước tiên đừng nói những chuyện này nữa, mau trị thương đi!

Nhìn vết thương của Trầm Côn chảy máu, A La vội giục.

Sử dụng thủ pháp hắc bạch nhị khí khi tụ linh, đêm đến, thương thế của Trầm Côn đã ổn, bất quá trong vòng một tháng không thể động thủ với ai, nếu không thì sẽ có nguy hiểm nội tạng vỡ tan.

Nghỉ ngơi trong chốc lát, Trầm Côn nhớ tới đám người Thiết hòa thượng bị mình chuyển đi. Hắn muốn gọi A Phúc đi tìm người, nhưng bỗng nhiên ý thức được, A Phúc đâu? Tối qua bần tăng bảo A Phúc đi dược sơn ngoại thành, mua một vài phụ dược để phối hợp với Tử Kim Dược Xử, tại sao hắn còn chưa về? Bần tăng đã cho hắn ám hiệu để về tới đây rồi mà!

– Mẹ nó chứ! Thằng béo này không phải bị yêu thú ăn thịt rồi chứ?

Lo lắng đợi cả nửa đêm, hừng đông cũng mau ló dạng, A Phúc lấm la lấm lét tìm tới nơi.

– Đại thiếu gia, coi như tìm được người rồi, người bị thương ư?

A Phúc nhấc chân rồi khẽ hạ xuống, vừa vào cửa liền khiêng đá chắn động khẩu sang một bên, ngồi xổm sau Trầm Côn, thịt trên người đều đắp vào một chỗ, giống như một tảng thịt tròn vo.

– Ta không sao, còn ngươi? Bị kẻ khác truy sát?

– Khà khà, đại thiếu gia, đây không phải là người dạy nô tài sao? Tiền trên người quá nhiều, phải cẩn thận một chút mới không lộ!

A Phúc cười tới mức mỡ trên người rung bần bật.

– Tiền? Ngươi thì có bao nhiêu tiền? Năm vạn lượng, hay là tám vạn lượng?

Trầm Côn tính toán cả người A Phúc cũng chỉ có bấy nhiêu thôi.

– Năm vạn lượng? Con mẹ nó, đại thiếu gia đừng coi thường nô tài, A Phúc tối hôm qua kiếm cho người những hơn sáu trăm vạn lượng đấy!

A Phúc tức giận ngẩng cổ lên, sợ Trầm Côn không tin, lập tức lấy ra một sấp ngân phiếu, con số trên đó đập ngay vào mắt Trầm Côn.

– Thật sự là sáu trăm vạn lượng?

Trầm Côn bị dọa dựng lên, toàn thân đau đớn, A La cũng trợn mắt, không thể tin nổi nhìn A Phúc…

Trong căn phòng yên lặng tới quỷ dị mất mấy phút!

Cuối cùng vẫn là A Phúc xấu hổ giải thích:

– Đại thiếu gia, đừng nhìn nô tài như vậy nha, ha ha, ai bảo vận *** chó của nô tài quá tốt chứ?

Vận *** chó của A Phúc thật sự là tốt đến mức không thể tưởng tượng.

Tối qua, A Phúc tới dược sơn mua thuốc, kết quả tiệm thuốc vừa bị yêu thú cướp sạch, hơn một trăm nhân khẩu đều chết hết. A Phúc nếu tới sớm một phút, hôm nay cũng không thể còn sống mà quay về rồi.

Càng khiến người ta ngưỡng mộ chính là: Dược nông chết hết rồi, đồ vật của bọn họ cũng trở thành tài sản vô chủ, A Phúc lục lọi trong đó, phát hiện một cái chày thuốc màu tím, chắc là làm bằng tử kim xa xỉ. Vì vậy, sáng ngày thứ hai hắn liền đem chày thuốc đi bán đấu giá…

A Phúc thề với trời, hắn chỉ muốn kiếm mấy đồng tiền bẩn mà thôi, nhưng phòng đấu gia lại truyền ra tin tức, cái chày màu tím đó không ngờ lại là chày thuốc cấp Bạch Nguyên, hơn nữa còn có hai tên ngu dốt còn đang đấu phú, cuối cùng bán được hơn sáu trăm vạn lượng bạc trắng! Sau đó sự việc giống như nằm mơ, A Phúc cầm lấy ngân phiếu hơn sáu trăm vạn lượng, người như mộng du ra khỏi phòng đấu gia. Rồi sau đó khi phòng đấu giá xảy ra trận chiến, A Phúc mới bừng tỉnh, con mẹ nó, sáu trăm vạn lượng bạc trắng đến tay rồi, không thể để người khác biết kẻ bán chính là A Phúc.

Vì vậy A Phúc liền vội vàng đi tìm tên tiểu nhị Bách Bảo Trai đã giúp hắn, ném ra ngân phiếu mười vạn lượng, tên hỏa kế đó liền rời khỏi Tân Nguyệt thành. Sau đó A Phúc lại đút lót khắp nơi, cuối cùng cũng che dấu được tin tức, không ai biết kẻ bán tử kim dược xử là đại tổng quản của Trầm Côn…

– Hô hô, chính là như vậy, đại thiếu gia, sáu trăm vạn lượng này người thu lấy, không thiếu một đồng.

A Phúc sau khi nói xong liền cười hì hì đặt ngân phiếu vào tay Trầm Côn.

Trầm Côn trầm mặc nhìn A Phúc một lúc, sau đó hắn và A La nhìn nhau một cái…

Mộ tổ của thằng béo này bốc khói xanh rồi, hay là mọc lục thụ rồi, không ngờ có cái vận *** chó tốt tới vậy. Cái Tử Kim Dược Xử hôm qua hắn đấu giá không phải là Tử Kim Dược Xử mà bần tăng mệt sống mệt chết cũng không cướp về được hay sao?


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.