Vũ Toái Hư Không

Chương 96 - Lão Huynh, Đừng Trách Bần Tăng Không Cảnh Cáo Ngươi

trước
tiếp

Mặt trời xuống núi, trăng sáng đã lên cao. Toàn bộ phủ thành chủ đều đắm chìm trong một màn không khí quỷ dị.

Bên ngoài, mọi hành động truy bắt thành viên Trầm gia cơ bản đã chấm dứt. Càng ngày càng nhiều dân chúng hội tụ trước cửa thành chủ. Một phần nhỏ dân chúng đến để xem náo nhiệt. Đại đa số còn lại là do Tô gia kích động, đến để phê phán tội phạm đại tham ô Trầm Phù Đồ. Những người này ở ngoài cửa giơ cao cánh tay hô to. Một số người còn cố tình ném trứng thối và cà chua thối nát, điên cuồng giống như những con dã thú không có lý trí.

Trong phủ thành chủ, quân đội trông giữ tầng tầng lớp lớp. Trầm Phù Đồ bị trói trên thập tự giá, hiên ngang ngẩng cao đầu. Thiết Hòa Thượng, Hắc Bá, Thanh Sơn đầu lĩnh bị trói bên cạnh. Bốn người trầm mặc không một tiếng động, chỉ có Thiết Hòa Thượng không chịu nổi lẩm bẩm:

– Mẹ nó, không chết ở trên chiến trường, lại bị chết trong tay những chiến hữu xưa. Thật là đáng thương cho bốn tiểu tức phụ của ta.

– Thiết đại sư, lại thương nhớ tiểu tức phụ của ngươi à?

Tô An Chi đứng ở bên cạnh, nghe được lời than của Thiết Hòa Thượng. Hắn mỉm cười:

– Đại sư yên tâm, bốn vị phu nhân của ngươi rất nhanh sẽ cùng với ngươi sum họp.

Thiết Hòa Thượng hừ lạnh một tiếng, sau đó thở dài.

Môi hở răng lạnh. Chẳng lẽ bốn tiểu tức phụ của ta đã rơi vào trong tay Tô An Chi?

Đang nghĩ ngơi, phía bên ngoài viện truyền lại tiếng mấy cô gái kinh hô:

– Phu quân, cứu chúng thiếp.

Theo sát phía sau chính là La Triết đang cười ha hả:

– Tiếp tục kêu gào đi, tiếp tục kêu gào đi ha ha. Thiếu gia ta rất thích giọng điệu này.

La Triết hai tay ôm hai cô gái. Phía sau hắn, binh lính áp giải hai cô gái còn lại. Hắn cười ha hả tiến vào. Bốn cô gái muốn giãy dụa, nhưng làm sao có thể thoát ra được nhưng binh lính tinh nhuệ ? Hơn nữa, vừa thấy Thiết Hòa Thượng cùng với Trầm Phù Đồ bị trói trên hình cụ, bốn bào thai nữ tử xinh đẹp liền tuyệt vọng.

– Phu quân…

– Nguyên lai là các nàng đã bị…

– Phu quân yên tâm.

– Chúng thiếp nhất định sẽ không có lỗi với chàng.

Bốn nữ tử tuyệt vọng than khóc. Thiết Hòa Thượng nhất thời không hiểu ý bọn họ. Nhưng mà La Triết kinh nghiệm phong phú, sớm đã minh bạch. Hắn nhẹ nhàng khẽ bóp cằm hai thiếu nữ, sau đó phân phó cho binh lính phía sau:

– Làm theo như ta, phòng ngừa bọn họ cắn lưỡi tự sát. Nói cho ngươi biết, thiếu gia ta đây nữ nhân nào mà chưa thấy qua? Muốn chết cũng phải chờ sau khi thiếu gia ta sảng khoái?

– *** La Triết (trong *** cái này tục lắm đấy, các bợn nghĩ thế nào thì nó là thế đó :00 (73):)

Mắt Thiết Hòa Thượng đỏ ngàu tức giận mắng.

– Dám chửi ta? Người đâu, dùng bụi gai vả vào miệng hắn cho ta!

La Triết xô ngã bốn thiếu nữ vào trong nhà, rồi phân phó:

– Nhỡ rõ, đừng có đánh chết Thiết Hòa Thượng, để cho hắn phải rõ ràng, trong phòng rồi sẽ phát ra những âm thanh gì. ( Thiết Hòa Thượng nghe chắc không thích, nhưng mà ta thích :2 (25): :2 (25): )

Bọn lính tủm tỉm cười ám muội, chỉ cần là nam nhân, ai cũng có thể tưởng tượng ra tiếp theo sẽ phát sinh ra cái gì.

– La Triết, phụ thân ngươi dạy ngươi như vậy sao? Loại nghiệt súc nhà ngươi, quả thực cấp cho Lăng Vân Tông, cấp cho tổ tông Tiêu Khinh Hoàng mất hết thể diện.

Bên ngoài bỗng nhiên truyền đến một tiếng gầm lên, có chút lo lắng, lại kèm theo những tiếng ho khan.

Nghe thấy thanh âm như thế, La Triết sửng sốt, Tô An Chi cũng hoang mang suy nghĩ.

Bọn họ đã tính kế rất hoàn mỹ. Chỉ cần trước cửa phủ thành chủ làm nhục Trầm Phù Đồ. Trầm Côn nhất định sẽ xuất hiện. Sau đó bọn họ có thể một lưới bắt hết. Nhưng thanh âm vừa rồi, không giống như là của Trầm Côn.

– Con rùa nào ngang nhiên trong này nói lời vô nghĩa vây ?

La Triết bĩu môi nói.

– La Triết, ngươi dãm vũ nhục sư trưởng, muốn chết sao ?

Thanh âm bên ngoài càng thêm phẫn nộ. Nhưng La Triết thấy yên tâm. Nếu người vừa rồi nói chuyện là cao thủ, hắn đã sớm đánh giết vào trong cần gì phải chậm rãi nói lời như thế.

Người đó chính xác là một cao thủ, nhưng hắn cũng không thể không chậm. Hắn ngồi trên xe lăn, được hai thiếu niên đẩy vào. Hắn là một người hơn bốn mươi tuổi, ba sợi râu dài, mi thanh mục tú, có bộ dạng vài phần giống giáo thư. Nhưng mà người này cũng có bệnh trong người, chẳng những phải ngồi xe lăn, sắc mặt trắng bệch cũng lộ ra bệnh trạng.

– Nếu là sư thúc, La Triết thiếu gia nhất định phải có thái độ với hắn…

– Đây là bí mật của Lăng Vân Tông, các ngươi đừng có hỏi nhiều. Nếu muốn biết, hãy dựa vào bản lĩnh của mình để vào Lăng Vân Tông rồi hãy nói.

Tô An Chi lạnh lùng cắt đứt các truy vấn của tướng lĩnh.

Trong lúc mọi người đang bàn tán, Ngọc tiên sinh đã bị La Triết làm cho tức giận, ho khan liên tục:

– Tiểu súc sinh, nay ta thay Tiêu Khinh Hoàng tổ sư thanh lý môn hộ. Giết tên đệ tử ngỗ ngược ngươi.

Nói xong, hắn nhẹ nhàng nhấc tay. Một đạo lôi quang màu đỏ từ ngón tay đi ra.

– Hồng Nguyên Vũ Tông?

Các quân sĩ nhìn thấy choáng váng. Có thể đem lôi quang tu luyện đến màu đỏ. Người này ít nhất cũng có cảnh giới Hồng Nguyên Vũ Tông.

Nhưng mà càng làm cho bọn chúng kinh ngạc chính là: Vừa thấy Ngọc tiên sinh hướng mình xuất thủ. La Triết ngay cả Bạch Nguyên Vũ Tông cũng không phải lại không thèm để ý, hắn bĩu môi nói:

– Ngọc sư thúc, ngươi còn tưởng ngươi là Lăng Vân Tông đệ nhị cao thủ à? Ngươi đã là một phế nhân, không cần phải lấy động tác võ thuật đẹp mắt đến dọa ta đâu.

Lời nói còn chưa dứt. Trong phòng liền phóng ra hai bóng người. Hai người bọn họ đều là Lục Nguyên Vũ Tông hạ đoạn, nhưng chính lực lượng Lục Nguyên hạ đoạn lại dễ dàng đánh tan lôi quang.

Lôi quang tan hết, hai lão nhân hơn năm mươi tuổi đứng ở hai bên La Triết, hướng về phía Ngọc tiên sinh chắp tay, sau đó liền không nói gì.

Các tướng sĩ lúc này mới minh bạch. Ngọc tiên sinh tuy từng là Hồng Nguyên Vũ Tông, hưng mà thân thể hắn đã tàn phế vì vậy không thể phát huy được uy lực chân chính của Hồng Nguyên Vũ Tông.

– Sư thúc, ngươi không còn có chút bản lĩnh gì nữa sao? Nếu không có thì cũng đừng ở nơi này giả mạo cao thủ. Muốn giáo huấn ta? Hừ, ta giáo huấn lại ngươi cũng không sai biệt đâu.

La Triết mắng vài câu, rồi hiếu kỳ hỏi:

– Đúng rồi, ngươi đến Tân Nguyệt Thành này làm cái gì?

– Khụ khụ.

Ngọc tiên sinh chua xót lắc đầu. Thầm hận thân thể của mình đã không còn dùng được.

Phía sau hắn, một thiếu niên khó chịu nói:

– Ngươi quản đến sư phụ ta làm cái gì?

– Các ngươi không nói ta cũng biết.

La Triết giương đầu lên:

– Khẳng định là không một người nào có hi vọng. Ngươi muốn nhân dịp hai Tông chiêu sinh, tìm cơ hội kiếm lấy mấy nhân tài. Nhưng mà ta nói nè sư thúc, ngươi nhìn xem dáng vẻ của ngươi đi, xem có ai để ý đến ngươi, ai sẽ bái ngươi làm sư phụ ?

– Ai chà, La Triết thiếu gia, lời nói này của ngươi có thể không đúng. Tìm lão sư không chỉ có xem võ công, mà còn phải dựa vào phẩm chất con người. Theo bần tăng thấy, vị nhân phẩm vị lão tiên sinh này, so với tất cả mọi người ở đây đều tốt hơn rất nhiều !

Bên ngoài truyền lại thanh âm của người thứ hai.

Nghe thấy lời nói như vậy, trong mắt Ngọc tiên sinh hiện lên một tia kinh ngạc. Hắn vừa mới bị La Triết làm trò, chế giễu trước mặt mọi người. Đột nhiên xuất hiện một người nói tốt thay cho hắn. Người này không chỉ tặng than trong tuyết, mà còn làm cho lòng hảo cảm của hắn tăng lên nhiều.

Mà ánh mắt của La Triết cũng sáng lên. Hắn nhận ra, đây chính là thanh âm của Trầm Côn.

Ngay lập tức, trong bể người chia ra một lối đi. Trầm Côn cười hì hì đi tới, ngồi xổm trên ngưỡng cửa. Vẻ mặt cười cợt làm cho người ta hận không thể rút giày ra đập một cái vào mặt hắn.

– Ha ha, Trầm Côn ngươi rốt cuộc cũng đã tới. Nói cho ngươi biết, trận này chính là vì ngươi mà chuẩn bị, tất cả chỉ là để dụ ngươi tới.

La Triết hưng phấn la lớn.

– Yên tâm, yên tâm. Lão huynh à, loại trò trẻ con này ngươi cũng đừng khoe ra. Đứa trẻ sáu tuổi nhìn qua cũng có thể hiểu được. Nhìn ngươi hưng phấn như thế chẳng lẽ chỉ số thông minh của ngươi không bằng sáu tuổi sao?

Trầm Côn cười híp mắt trả lời một câu, liền chọc cho hắn tức khí.

– Ngươi, ngươi. Hừ, bổn thiếu gia không thèm tranh cãi với ngươi!

La Triết tranh cãi không so được với Trầm Côn, cả giận nói:

– Ngươi đã dám đến, đừng nghĩ có thể rời đi! Người đâu, bắt Trầm Côn lại cho ta!

– Nếu muốn nói chuyện, hãy đợi sau khi ngươi bị bắt đã!

Tô An Chi cười lạnh lùng, nhìn Trầm Côn bị trói lên bên cạnh đám người Trầm Phù Đồ.

Lúc Trầm Côn xuất hiện, Tô An Chi còn lo lắng một chút. Biết rõ nơi này là cạm bẫy, Trầm Côn lại dám một mình đi đến. Ở phương diện này khẳng định có âm mưu gì đó. Nhưng bây giờ, Tô An Chi có thể an tâm. Người cũng đã bị bắt, cho dù có âm mưu quỷ kế gì, trước tiên hắn có thể trảm rơi đầu Trầm Côn.

Nghĩ đến đây, tâm tình Tô An Chi thật tốt, cười nói:

– Tốt lắm, có di ngôn gì, cứ nói đi!

– Hắc hắc, kỳ thật ta không có gì muốn nói.

Lời còn chưa nói hết, bỗng nhiên hắn lắc đầu liên tục:

– Quên đi, không nói, dù sao có nói các ngươi cũng sẽ không tin. Tóm lại các ngươi nhớ kỹ, ta đã nhắc nhở qua các ngươi. Đừng có trách bần tăng tự dưng lại đánh người. Tiếp đó, cũng đừng có trách bần tăng không có báo trước.

Nói xong lời cuối cùng, còn vui vẻ thả vài câu cổ văn.

Hắn nhắc nhở cái gì?

Lời vừa nói ra, mọi người đều xem là người điên. Tất cả mọi người đều nhìn Trầm Côn, tiểu tử này bị nước vào óc sao? Hắn đã bị trói lên ngay tại trên đỉnh, nhưng mà hắn còn dám nói cái gì là đừng nói ta không có nhắc nhở? Tố cáo người này lại giống như là người bình thường sao?

Tô An chi quái dị đánh giá Trầm Côn vài lần, mơ hồ cảm thấy tiểu tử này còn có con bài chưa lật. Nhưng hắn thật sự không nghĩ ra, một kẻ bị gắn là kẻ bất lực còn có thể có biện pháp gì có thể chuyển bại thành thắng?

Cẩn thận để ý biểu tình của mọi người, Trầm Côn bình thản nhún vai. Sau đó lén lút đem tấm linh phù nhé vào quần áo Trầm Phù Đồ cùng mấy người Thiết Hòa Thượng.

– Côn nhi!

Trầm Phù Đồ thần sắc khẽ động.

Trầm Côn nhỏ giọng nói:

– Phụ thân yên tâm, ta sợ Tô An Chi cẩu thả làm thương tổn người. Trước tiên đến tặng cho ngươi bảo mệnh linh phù. Còn những việc khác, hắc hắc, người cứ chờ mà xem trò vui.

Cộp cộp cộp!

Ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến tiếng võ ngựa dồn dập. Hà Sơn mang theo mấy kỵ sĩ xông thẳng vào.

– Hà huynh, ngươi không phải đang mang binh bao vây Trầm gia sao? Tại sao lại trở về.

Tô An Chi kinh ngạc nghênh đón.

– Tình huống không đúng, có thể xảy ra chuyện lớn.

Hà Sơn nhảy xuống ngựa, điên cuồng uống mấy chén nước trà lớn, lau mặt nói:

– Ta vừa mới nhận được tin tức, cho biết có rất nhiều quân đội tiến vào Tân Nguyệt thành. Người của ta muốn ngăn cản bọn họ căn bản là không được. Đây chính là một trong Lục đại thần ngự, chiến lực cực mạnh của vương triều, ngự thú cấm vệ quân.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.