– Sáu vị bằng hữu cũng đến quan sát ‘ hồn ảnh ’?
Mộ Hàn cười nói.
– Không sai. Tuy sáu chúng ta đạt ‘ hồn tinh ’ không phải nhiều nhất, nhưng trong ‘ Chiến Hồn Giới ’ biểu hiện không tệ, cho nên được hai vị Võ Thần đại nhân tuyển ra, may mắn tiến vào ‘ Tổ Thần Sơn ’ quan sát ‘ hồn ảnh ’.
Nói chuyện là một nữ tử gương mặt xinh đẹp, dáng người yểu điệu, mặt mũi tràn đầy tò mò đánh giá Mộ Hàn, nói:
– Thịnh Quang, ngươi thật sự có hơn tám vạn ‘ hồn tinh ’ ?
Năm người khác nghe vậy ánh mắt cũng nhìn qua người Mộ Hàn.
– Tám vạn năm ngàn.
Mộ Hàn mỉm cười, chuyện này cũng không cần phải che lấp.
Ti!
Lúc này tiếng hít khí lạnh vang lên.
Một gã nam tử thân hình cường tráng nói:
– Mười người được Võ Thần đại nhân gọi đi hồn tinh tối đa cũng chừng một vạn năm ngnf, ngươi vậy mà đạt tới tám vạn năm ngàn, đều gấp người ta năm sáu lần! Thịnh Quang, ngươi rốt cuộc làm thế nào?
– U Ảnh tộc chúng ta tổ chức ‘ U Ảnh thần hội ’ cũng không ít, chỉ sợ lần đầu tiên có Ảnh Vương đạt được nhiều hồn tinh như vậy!
– Thật sự là đáng tiếc, nếu ngươi ở lại thêm chút ít, nhất định có thể tiến vào top mười, đạt được Võ Thần đại nhân tự mình tài bồi!
“…”
Khiếp sợ qua đi, sáu người cảm thấy tiếc hận, có được “Hồn tinh” nhiều nhất, lại không phải đệ nhất danh của “U Ảnh thần hội”, quả thực quá đáng tiếc.
– Ta trong ‘ Chiến Hồn Giới ’ đắc tội hai thống lĩnh bán thần, nếu không mau chạy ra đây chỉ sợ mạng nhỏ cũng mất.
Mộ Hàn nửa thật nửa giả giải thích một câu, chợt bật cười lớn, nói:
– Sáu vị, chúng ta nhanh lên núi quan sát ‘ hồn ảnh ’.
– Đúng, đúng, phải nắm chặt thời gian!
– Chúng ta chỉ có mười ngày. Cũng không thể lãng phí.
– Hy vọng có thể có được thu hoạch!
“…”
Sáu người bị chuyển dời lực chú ý. Cùng Mộ Hàn đi lên núi.
Từ chân núi có cầu thang dẫn lên sườn núi, đây cũng là U Ảnh tộc xưng là “Thông Thần Thạch Đạo”. Nghe nói có chín ngàn chín trăm chín mươi chín bậc thang.
Mọi người giống như biến thành người bình thường, lực lượng trong người nhanh chóng bị xói mòn.
Mộ Hàn cũng không ngoại lệ.
Mọi người chỉ có thể đi từng bước lên mà thôi. Còn chưa đi được một nửa mỗi người đỏ mặt tía tai, thở hổn hển. Hai cái đùi như có tảng đá lớn, mỗi khi đi một bước vô cùng nặng nề. Nhưng mà không có người nào dừng lại nghỉ ngơi, vẫn cắn răng đi lên phía trước.
Lúc đi hết bậc thang cuối cùng mọi người đều mềm nhũn nằm xuống đất, cả ngón tay cũng không nhúc nhích.
– Muốn quan sát Võ Thần ‘ hồn ảnh ’ đúng là không dễ dàng.
Mộ Hàn lúc này cảm khái trong lòng, cảm giác mệt mỏi tập kích tâm thần, thân thể của hắn cũng mềm nhũn. Cũng không biết qua bao lâu, một điêu khắc mơ mơ hồ hồ hiện ra, hơn nữa trở nên rõ ràng.
Trong lúc mơ hồ điêu khắc này càng linh động, đến cuối cùng lại hoàn toàn như sống lại.
Đó là một lão giả áo đen dáng người khôi ngô, tướng mạo uy mãnh, mi tâm có “Nguyệt Thần Mi Ấn” đỏ thẫm, giờ phút này đang rẽ hào quang.
– Đó là Nhung Châu! U Ảnh tộc Nhung Châu Võ Thần!
Đột nhiên Mộ Hàn tỉnh ngộ lại, thời điểm ở địa cầu một trăm tám mươi ba, Thanh Hỏa từng cho hắn xem qua hình ảnh của hai Võ Thần U Ảnh tộc, nam tử trước mặt là một trong số đó. Ngay thời điểm Mộ suy nghĩ thì Nhung Châu đã bắt đầu cất bước.
Oanh! Oanh…
Nhung Châu đi lên từng bước đều kinh thiên động địa, gió nổi mây phun, vượt qua vô số hư không.
Trong bất tri bất giác cơ hồ tất cả không gian hư vô biến mất… Không! Không phải biến mất mà là ngưng tụ thành cầu thang lớn, vô cùng vô tận, không biết kéo dài đến nơi nào.
Cầu thang kia hoàn toàn sinh ra từ trong hư vô.
– Hư Thiên thần kiều!
Bốn chữ này hiện ra trong đầu của Mộ Hàn, mà Nhung Châu không chút dừng lại, hắn mạnh mẽ đạp lên trên “Hư Thiên thần kiều”.
Oanh!
Giống như lực lượng vạn cân trút xuống chân của Nhung Châu, lúc bàn chân đạp vào “Hư Thiên thần kiều” thì cầu này tiêu tán, một lần nữa hóa thành hư vô. Nhưng mà sau một khắc “Hư Thiên thần kiều” lại hiển hiện ra, Nhung Châu không chút do dự tiếp tục bước lên.
Tiếng chấn động cực lớn vang lên.
Nhung Châu đi mỗi bước như ẩn chứa cảm ngộ vô tận, Mộ Hàn hoa mắt, hoàn toàn đắm chìm trong đó, lập tức cảm ngộ…
Oanh!
Cũng không biết qua bao lâu, Nhung Châu lại giẫm xuống một cước và “Hư Thiên thần kiều” rốt cục triệt để sụp đổ và không ngưng tụ ra nữa, Nhung Châu không dừng lại tiếp tục đi lên phía trước, thân ảnh cuối cùng dung nhập vào trong hư vô.
Mộ Hàn lúc này tỉnh mộng, hít sâu một hơi.
Rất nhanh lại có điêu khắc khác hiện ra, từ từ rõ ràng, không bao lâu hóa thành dáng người thon dài, là nam tử trẻ tuổi dung mạo tuấn mỹ.
– Đây là Đan Phong Võ Thần!
Trong nội tâm Mộ Hàn khẽ động, Đan Phong đi lên như nước chảy mây trôi, giơ tay nhấc chân không mang theo chút khói lửa, phiêu dật như tiên.
Trong nháy mắt “Hư Thiên thần kiều” hiện ra lần nữa.
Vèo!
Thân ảnh Đan Phong như điện.
Nhưng mà mỗi khi tiến lên một đoạn sẽ gặp lực lượng khủng khiếp từ thần kiều bay lên, nó như sóng to gió lớn ập tới.
Bước chân của Đan Phong không ngừng, lúc lực lượng sắp đụng vào người thì hắn giơ tay lên.
Xoẹt! Xoẹt…
Âm thanh như tơ lụa bị xé rách vang vọng, đạo lực lượng này không ngừng nứt vỡ như vải vóc, Đan Phong xuyên qua khe hở của nó và không ngừng tiến lên.
Một đạo lực lượng bị xé rách và rơi lại sau lưng. Đan Phong như nhàn nhã dạo chơi, đi trên “Hư Thiên thần kiều” càng ngày càng xa.
Mộ Hàn đắm chìm lần nữa.
Trong mắt Mộ Hàn Đan Phong mỗi lần ra tay làm động tác xé rách như thiên biến vạn hóa, giống như bước chân của Nhung Châu ẩn chứa huyền bí vô tận.
Xoẹt!
Cuối cùng một tiếng nổ vang lên, Hư Thiên thần kiều biến mất, thân ảnh của Đan Phong biến mất sâu trong hư vô.
Chợt Mộ Hàn liền cảm giác thân hình của mình bay lên, tầm nhìn trước mặt biến ảo. Hai chân chạm xuống đất, Mộ Hàn đột nhiên tỉnh táo lại, trợn mắt nhìn qua mới phát hiện mình ở dưới chân Tổ Thần Sơn, bên cạnh có sáu người, chính là sáu U Ảnh tộc Ảnh Vương lúc trước.
Thời điểm này sáu người thần sắc khác nhau, hoặc khiếp sợ, hoặc mừng rỡ, hoặc kích động, hoặc mê mang…
Rất nhanh Mộ Hàn phát hiện trong sáu người có ba người tu vị tăng lớn, trong đó tên Ảnh Vương Thái Vi Cảnh đột phá lên Thiên Nhân Cảnh, một gã Ảnh Vương Phản Hư Cảnh bước vào Thái Vi Cảnh, còn có một Ảnh Vương Giới Không Cảnh tăng lên Hỗn Nguyên cảnh. Ba người này đều có thu hoạch.