– Tốt, tự chính mình đi tìm hắn.
Mộ Thiết Sơn gật gật đầu, đi qua cửa hông như ngựa quen đường cũ.
Mộ Hàn lần đầu tiên tiến vào trong Đạo Tiên Lâu, đi theo Mộ Thiết Sơn ra phía sau thì thấy nơi này rộng rãi, giống như Lưu Mỗ Mỗ lần đầu tiên tiến vào nhà đại quan viên trong Hồng Lâu Mộng.
Nơi này có mấy chục tủ ngọc, mỗi tủ ngọc bày đầy đạo khí, trong đó đặc biệt có đủ loại đạo khí công kích hấp dẫn ánh mắt của mọi người.
Trong sảnh có mấy vị khách nhân, tất cả đều chỉ trỏ vào các đạo khí công kích.
Đi thêm trăm mét tới một hành lang gấp khúc, Mộ Thiết Sơn cùng Mộ Hàn đi vào trong một hoa viên nhỏ, trong hoa viên nhỏ này có một tòa lầu ba tầng đứng lẻ loi ở đó, cổng mở rộng.
Đây chính là Thanh Long Các mà thị nữ nói.
– Thiết…
Mộ Hàn vừa mở miệng, Mộ Thiết Sơn đã đưa ngón tay lên miệng xùy một tiếng, ý bảo hắn không được nói chuyện.
Mộ Hàn thấy thế đành phải nuốt lời nói vào bụng.
Không qua một hồi hai người đã đi theo đường đá trong hoa viên đi lên cầu thang Thanh Long Các.
Phanh!
Đột nhiên âm thanh nổ vang đùng đùng vang vọng tòa lầu.
– Mẹ kiếp, lão tử tân tân khổ khổ rèn luyện cả buổi, lại thất bại!
Tiếng tức giận chửi rủa truyền ra, ngay sau đó thấy một bóng đen từ cửa sổ lầu hai bay ra, giọng của chủ nhân nơi này hổn hển.
Loảng xoảng lang!
Ngay sau đó bóng đen rơi xuống phát ra tiếng vang chói tai, phảng giống như phá tan mặt đất cứng rắn. Mộ Hàn ngưng mắt nhìn lại, suýt nữa bật cười, đây là một thanh trường kiếm đầy lỗ, thân kiếm vặn vẹo, mũi kiếm xoay tròn, toàn thân đen thui giống như bị hun khói qua.
Mộ Thiết Sơn ngẩng đầu nhìn lên, giống như ăn trộm rón rén đi vào trong Thanh Long Các.
Lầu một không có bày trí gì cả, chỉ có một cầu thang đi lên lầu hai. Mộ Hàn nhắm mắt đã theo sát sau lưng Mộ Thiết Sơn, đi lên lấu.
Lầu hai cũng đơn giản, nhưng mà trong lầu các này bầy đặt ngọc thạch dài hẹp đen như mực.
Biên giới ngọc thạch có một lão giả áo xanh tóc trắng xóa đang ngồi. Hắn đưa lưng về phía cầu thang, Mộ Hàn trong lúc nhất thời cũng không nhìn rõ diện mạo của hắn.
Mộ Thiết Sơn phóng nhẹ bước chân đi lên phía trước, rồi sau đó khom người với lão giả áo xanh trước mặt, phi thường cung kính:
– Thúc…
Mộ Thiết Sơn nói ra một chữ này, tay phải lão giả áo xanh giơ lên, nhẹ nhàng bãi xuống.
Vội vàng ngậm miệng lại, Mộ Thiết Sơn im lặng chờ.
Mộ Hàn nhịn không được có chút nghi hoặc, Mộ Thiết Sơn và lão giả này có quan hệ không đơn giản, chẳng lẽ là thúc cháu? Cực lực đè nén tiếng bước chân, Mộ Hàn cũng lặng lẽ đi tới sau lưng lão giả áo xanh này, ánh mắt xuyên qua bả vai của hắn nhìn thấy khối ngọc đen như mực kia.
Loại ngọc thạch này trong trí nhớ Mộ Hàn có chút ấn tượng.
Nó gọi là “Thần Hấp Mặc Ngọc “, trải qua Đạo Văn Sư cải tạo thì nó có thể hấp thu pháp lực mà đạo khí nổ tung, sau đó phụ trợ chế tác đạo khí phù hợp. Mang “Thần Hấp Mặc Ngọc” kê lót ở dưới thì cho dù rèn luyện thất bại cũng sẽ không biết lan tới chung quanh.
Giờ phút này phía trên “Thần Hấp Mặc Ngọc” còn có giấy bút.
Trên trang giấy có nhiều đường con như con giun, lão giả áo xanh lông mi dài rung rung, đối diện những đường con này hắn trâm tư suy nghõ.
– Văn Phổ có lẽ không có bất cứ vấn đề gì, tại sao vẫn thất bại?
Lão giả áo xanh dường như không cảm giác được Mộ Hàn tới gần, trong miệng không ngừng lẩm bẩm lầu bầu, giống như không hiểu rõ vì sao mình lại thất bại.
Đây là Văn Phổ?
Mộ Hàn hào hứng nổi lên, những năm qua hắn ngây ngốc trong Liệt Sơn Thành, hắn ở trong Mộ gia nhìn thấy qua một ít đạo khí, nhưng mà Văn Phổ thì mới thấy lần đầu tiên.
Quá trình Đạo Văn Sư chế tác đạo khí đại khái đại khái có thể phân ba bước.
Bước đầu tiên chính là căn cứ khí cụ chất liệu, đặc tính, vẽ đạo văn lên tài liệu. Có Văn Phổ mới có thể tiến hành bước thứ hai, hình ảnh đạo văn khắc lên trên khí cụ. Bước thứ ba chính là rèn luyện, chính là muốn đạo văn triệt để dung nhập vào trong khí cụ.
Rèn luyện thành công thì khí cụ này xưng là đạo khí.
Trong ba bước này thì bước đầu tiên là trụ cột nhất, Văn Phổ và khí cụ càng phù hợp thì đạo khí bị rèn luyện thành công tỷ lệ lại càng cao, uy lực của đạo khí càng lớn. Có Văn Phổ tốt thì bước thứ hai phải dựa vào pháp lực của Đạo Văn Sư.
Đạo lý này giống như xây nhà vậy, nếu như nền tảng không đủ kiên cố, phòng ở xây càng cao thì cuối cùng tốc độ sụp đổ càng nhanh.
Văn Phổ có tác dụng nền tảng.
Lão giả này mặc dù nói thầm Văn Phổ không có vấn đề, nhưng mà trong lòng của hắn chỉ sợ vẫn cảm thấy rèn luyện đạo khí thất bại căn nguyên nằm ở Văn Phổ.
Hai mắt Mộ Hàn nhìn vào Văn Phổ, một cảm giác kỳ dị đột nhiên sinh ra.
Lúc này trong nội cung mi tâm là “Tử Hư Thần Cung” khẽ run lên, một lực lượng không hiểu sinh ra trong đan điền, Mộ Hàn nhìn thấy Văn Phổ trên “Thần Hấp Mặc Ngọc” sinh ra câu thông.
Ngay sau đó Mộ Hàn triệt để chìm đắm trong Văn Phổ.
Tâm thần không ngừng xâm nhập vào trong đường vân uốn lượn kia, đạo vân khởi, thừa, chuyển, hợp, tục không ngừng hiển hiện trong đầu của hắn.
Không bao lâu tay phải của Mộ Hàn như phản xạ có điều kiện giơ lên.
Ngón trỏ dùng một loại phát họa biên độ cực nhỏ trên hư không, quỹ tích ngón tay hoạt động chính là Văn Phổ độc nhất vô nhị trong tay lão giả.
Cử động này giống như bản năng của Mộ Hàn.
Qua mấy phút đồng hồ ngón trỏ tay phải của Mộ Hàn đột nhiên điểm qua hư không, đạo vân trên Văn Phổ không ngừng xuất hiện cảm giác chát chát trong lòng của hắn.
Giống như lúc đang ăn cơm thật nhanh đột nhiên bị hóc xương cá vào yết hầu.
Loại cảm giác khó chịu này làm Mộ Hàn tỉnh táo lại.
Cơ hồ vào khoảng khắc đó Mộ Hàn ý thức được xảy ra chuyện gì, lúc này có chút khó tin nhìn qua ngón trỏ của mình.
Di động vừa rồi giúp Mộ Hàn nghĩ ngay tới “Tử Hư Thần Cung” trong mi tâm của mình.
– Đã xảy ra chuyện gì?
Trong nội tâm Mộ Hàn hồ nghi bất định, nhìn qua đạo vân trên Văn Phổ, hắn cảm giác phi thường thân thiết, tâm thần đắm chìm trong Văn Phổ như cá gặp nước.
Loại cảm giác này hắn chưa bao giờ cảm thụ qua lúc trước.
– Văn Phổ tuyệt không vấn đề.
Lão giả kia cân nhắc Văn Phổ một hồi, lại phối hợp nói thầm, nhưng mà ngữ khí không chắc chắn.
– Đích thị là khắc hoa văn cùng rèn luyện bước thứ hai xảy ra vấn đề.
Mộ Hàn phục hồi tinh thần lại, ánh mắt nhìn qua Văn Phổ kia, hai nơi khuyết điểm nhỏ nhặt lập tức hiện ra trong đầu của hắn, trong lúc nhất thời lại có loại cảm giác không thoải mái.
Miệng của hắn động động.
Ngay sau đó Mộ Hàn lại đè xúc động này xuống, sau đó bờ môi lại bắt đầu rung rung.
Phát hiện Mộ Hàn muốn nói lại thôi, Mộ Thiết Sơn ở bên cạnh vẻ mặt kinh ngạc, vội vàng nháy mắt với hắn.
– Tiền bối, trong Văn Phổ này có hai chỗ vẽ sai rồi.
Mộ Hàn không có nhìn thấy hắn nháy mắt, đúng là không ức chế nổi tâm thần của mình, tiến lên hai bước, cầm lấy bút vẽ lên hai nét vào trên đường văn Văn Phổ kia.