Đỗ Cửu nói:
– Hắn cứu hay không cứu đại ca cũng là tuỳ ý hắn, người ngoài chẳng thể miễn cưỡng được. Biện pháp hay nhất là đừng cho máu.
Tiêu Lĩnh Vu trợn mắt lên nhìn Đỗ Cửu khiến hắn phải dừng lại không dám nói nữa.
Ba người lặng lẽ nhìn nhau hồi lâu.
Trời vừa sáng tỏ, Tiêu Lĩnh Vu đứng lên nói :
– Chúng ta nên đi thôi.
Đỗ Cửu chau mày hỏi :
– Đi đâu ?
Tiêu Lĩnh Vu đáp :
– Đi đón Độc Thủ Dược Vương.
Trung Châu Nhị Cổ đưa mắt nhìn nhau không nói gì nữa, lẵng lặng theo sau Tiêu Lĩnh Vu .
Ra khỏi vùng sơn cốc tối tăm, Tiêu Lĩnh Vu đưa mắt nhìn thế núi trùng điệp, bất giác ngẩn người nghĩ thầm :
– Địa thế bát ngát, chẳng hiểu Hướng Phi mai phục ở đâu. Gia tỷ họ mạo danh mình dẩn cha con Độc Thủ Dược Vương đến một nơi hang núi hẻo lánh để động thủ thì khó mà tìm ra cho được.
Trung Châu Nhị Cổ thấy Tiêu Lĩnh Vu dừng lại ra chiều suy nghĩ thì biết chàng không tìm ra được chỗ mai phục, bất giác trong lòng nãy ra một tia hi vọng, tự nhũ :
– Cầu sao cho Thần Thâu Hướng Phi đã đưa Độc Thủ Dược Vương đến một nơi bí ẩn để động thủ.
Thương Bát còn đang ngẫm nghĩ, lại nghe tiếng Tiêu Lĩnh Vu nói :
– Nhị vị huynh đệ . Chúng ta đi thêm một đoạn đường nữa.
Ba người chạy thêm chừng hai canh giờ nữa thì tới chỗ có bọn cao thủ Mã Vân Phi mai phục.
Nhưng chàng chỉ thấy núi non trùng điệp, những chỗ yếu đạo vẫn không một bóng người. Chàng đảo mắt nhìn quanh thấy chỗ cửa hang núi có vũng máu tươi lấp loáng dưới ánh dương quang.
Tiêu Lĩnh Vu cúi xuống điều tra, phát giác ra vũng máu này mới đổ chừng nữa giờ là cùng. Chàng không khỏi biến sắc mặt, nhìn Trung Châu Nhị Cổ hỏi :
– Phải chăng các vị bàn nhau đón đường ở chỗ này ?
Thương Bát khom lưng nói :
– Chủ ý là của Hướng Phi đưa ra. Đã bốn ngày y không trở về. Bọn họ đón dường Độc Thủ Dược Vương quả thực bọn tiểu đệ không hay.
Tiêu Lĩnh Vu nhằm thẳng hướng chính Nam mà chạy.
Nguyên chàng sau khi coi vũng máu tươi lại phát giác ra những điểm huyết tích tựa hồ như có người bị thương chạy đi nên chàng chạy theo những vết máu mà rượt .
Những vết máu nhỏ quá, lại bị đất cát che lấp, nếu không để ý thì khó mà nhận ra được .
Thương Bát, Đỗ Cửu ra sức chạy theo Tiêu Lĩnh Vu chạy về phía Tây Nam.
Đỗ Cửu vừa chạy vừa nói :
– Nếu đại ca mà theo vết huyết tích tìm ra được chỗ của Độc Thủ Dược Vương thì Đổ lão nhị đến phải tuyệt giao với lão thân nhi.
Thương Bát nói:
– Dù sao ta cũng chẳng trách lão thâu nhi được. Y cẩn thận đến đâu cũng không nghỉ tới việc che dấu huyết tích.
Tiêu Lĩnh Vu tuy biết hai người đang bàn luận lén với nhau về vụ Độc Thủ Dược Vương, nhưng chàng cũng lờ đi như không nghe tiếng.
Đi mới được vài trượng thì đã đến sườn núi, cỏ dại mọc đầy, không thể nhìn thấy chút huyết tích nào nữa.
Tiêu Lĩnh Vu đành nhìn địa thế để đoán đường rồi chạy một hơi bảy tám dặm nữa. Chỉ thấy núi non chập trùng, khe hang ngang dọc mà chẳng thấy bóng Độc Thủ Dược Vương đâu.
Đỗ Cửu mừng thầm trong bụng nói:
– Gần hết giờ rồi. Nếu Hướng Phi đã động thủ cùng Độc Thủ Dược Vương rồi thì cái mạng già kia chắc không còn nữa, hay ít nhất đứa con bảo bối của lão cũng bị giết rồi. Con lão chết rồi thì lão không còn lý do gì đòi máu của đại ca.
Lúc này Tiêu Lĩnh Vu đã dừng chân trên một ngọn núi để nhìn ra bốn mặt.
Thương Bát dặng hắng một tiếng rồi nói:
– Đại ca . Núi non trùng điệp, khe hang tung hoành, lại không có chút manh mối nào để tìm kiếm thì biết làm sao đây ? Tiểu đệ tưởng chẳng cần tìm kiếm nữa là xong .
Tiêu Lĩnh Vu quay lại nhìn Thương Bát, thở dài nói :
– Chúng ta đành về thôi.
Trung Châu Nhị Cổ đưa mắt nhìn nhau, không che dấu nỗi nỗi vui mừng, lộ nụ cười ra ngoài mặt.
Ba người thi triển khinh công, theo đường cũ chạy về .
Dọc đường Trung Châu Nhị Cổ cười nói vui vẻ, miệng không ngớt tán dương Thần Thâu Hướng Phi.
Tiêu Lĩnh Vu tuy không nói nhưng trong lòng rất cảm động nghĩ rằng :
– Trong võ lâm ai cũng nói Trung Châu Nhị Cổ tham tiền tiếc của, toàn nói chuyện lợi hại. Nhưng chúng đối với ta tình đồng cốt nhục, nghĩa nặng bằng non, sự sống chết của ta mà chúng lo lắng hơn chính bản thân họ.
Đường về rất mau chóng, chưa đầy hai giờ đã về tới hang núi.
Tiêu phu nhân được Kim Lan, Ngọc Lan hộ vệ, đi coi cảnh núi bốn bề, bà lộ vẽ khoan khoái .
Tiêu Lĩnh Vu đến bên mẫu thân, chàng xá dài hỏi:
– Mẫu thân nghe trong mình thế nào ?
Tiêu phu nhân đưa cặp mắt hiền từ , âu yếm nhìn Tiêu Lĩnh Vu cười đáp :
– Ta không bệnh gì trầm trọng, chỉ vì nhớ ngươi mà mất sức lực. Hởi ơi! Nay đã được trông thấy ngươi thì còn bệnh tật gì nữa ?
Tiêu Lĩnh Vu nghe lời từ mẫu, cúi đầu xuống đáp :
– Hài nhi bất hiếu, xa dời dưới gối làm cho mẫu thân phải lo phiền.
Chàng nghĩ thầm trong bụng :
– Từ mẫu mà biết ta cho máu cứu người, tất lão nhân gia cũng đứt từng khúc ruột .
Lại nghe Tiêu phu nhân cười nói:
– Vu nhi . Hai cô Ngọc Lan, Kim Lan đều là người rất tử tế.
Tiêu Lĩnh Vu đáp :
– Mẫu thân nói phải đó. Các cô ấy đều là người tốt.
Tiêu phu nhân đột nhiên chau mày hỏi :
– Vu nhi . Sáng nay ngươi đi đâu mà ta trở dậy không thấy ?
Tiêu Lĩnh Vu đáp :
– Hài nhi đi gặp mấy người bạn để thương lượng chút công việc.
Tiêu phu nhân thở dài ngắt lời :
– Vu nhi ngươi không phải là người võ lâm thì nên thoát ly , sinh hoạt trên chốn giang hồ để ta khỏi phải lo âu vì ngươi .
Tiêu Lĩnh Vu nói :
– Mẫu thân dạy chí phải .
Bỗng nghe một thanh âm trầm trầm xen vào :
– Không được! Trước khác bây giờ khác. Hiện nay Vu nhi đã thành một nhân vật đầu não trong võ lâm thì thoát ly bằng hữu giang hồ một cách khinh xuất thế nào được?
Thương Bát quay đầu lại nhìn thì ra người nói câu này chính là Tiêu đại nhân.
Lão đang cất bước đi tới.
Tiêu phu nhân đáp:
– Bấy lâu nay mụ chỉ tai nghe mắt thấy toàn là việc ân oán chém giết trên chốn giang hồ. Vu nhi hoà mình với họ khiến mụ chẳng thể yên lòng.
Tiêu đại nhân đưa mắt ngó Tiêu Lĩnh Vu một hồi rồi quay đầu khẽ bảo Tiêu phu nhân:
– Thủa nhỏ y mắc chứng bệnh bất trị, nếu không được cao nhân giang hồ cứu trị thì y chẳng thể sống tới hai chục tuổi. Y đã chịu ơn nghĩa giang hồ thì có bổn phận vì chính nghĩa giang hồ mà ra sức. Bất hạnh mà y có chết thì cũng coi như bị bệnh mà chết.
Tiêu phu nhân hơi biến sắc nói:
– Ai đời làm phụ thân lại nguyền rủa cho con chết sớm bao giờ ?
Bà nói xong đưa tay vịn vai Ngọc Lan cất bước bỏ đi
Tiêu đại nhân nhìn sau lưng Tiêu phu nhân thở dài nói :
– Hài nhi . Độc Thủ Dược Vương đã tới rồi.
Câu này như sét đánh ngang tai, Trung Châu Nhị Cổ đứng thộn mặt ra không nói nên lời.
Tiêu Lĩnh Vu sững sốt hỏi :
– Hiện giờ Độc Thủ Dược Vương ở đâu?
Tiêu đại nhân nói:
– Y đưa một cô gái chỉ con thoi thóp thở đến đây nói chuyện với ta một lúc khá lâu. Ngươi hãy theo ta.
Lão nói rồi xoay mình đi trước.
Tiêu đại nhân vẻ mặt nghiêm trọng, cất bước nặng nề.
Tiêu Linh Vu vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh đi sau Tiêu đại nhân.
Trung Châu Nhị Cổ cực kỳ khẩn trương, người run bần bật. Hai người tưởng chừng như bị đánh một đòn mạnh vào trái tim.
Đi được chừng mười trượng thì tới một nơi đầy cỏ rậm.
Tiêu đại nhân dừng bước chưa kịp mở miệng thì thanh âm Độc Thủ Dược Vượng từ trong bụi cỏ đã cất lên :
– Tiêu Lĩnh Vu! Lời hứa của công tử năm bữa trước, bây giờ công tử còn nhớ chăng ?
Tiêu Lĩnh Vu đáp :
– Đại trượng phu đã hứa một lời chết cũng không hối hận, sao lại không nhớ ?
Ngọn cỏ lay động, Độc Thủ Dược Vương từ từ bước ra hỏi :
– Thần Thâu Hướng Phi dẫn tám vị cao thủ mai phục bên đường ngăn chặn lão phu, công tử có biết điều đó không ?
Tiêu Lĩnh Vu đáp:
– Lúc tại hạ được tin liền đi ngay để đón tiếp Dược Vương.
Độc Thủ Dược Vương lạnh lùng ngắt lời :
– Giả tỷ mà lão thâu nhi ngăn chặn được lão phu thì bao nhiêu công trình lặn lội giang hồ của lão phu trong mấy chục năm há chẳng phải uổng phí ?
Thương Bát xen vào:
– Dược Vương sống bấy nhiêu tuổi mà còn chê là ít hay sao ?
Độc Thủ Dược Vương đưa mắt nhìn Thương Bát nhưng không lý gì đến hắn.
Lão nói tiếp :
– Lão thâu nhi bị lão phu dùng một kế mọn, dẫn dụ hắn đi chỗ khác thành ra tròng vào nẻo đường mà người Bách Hoa sơn trang đang xúc tìm hành tung của bọn cao thủ. Cuộc chiến đấu giữa hai bên, ai sống ai chết đành trông vào phúc phận. Lão phu nể mặt công tử không thay đổi lời hứa. . .
Độc Thủ Dược Vương ngừng lại một chút rồi nói tiếp :
– Lão phu mà không tin lời Tiêu công tử thì đã chẳng buông tha bọn Hướng Phi một cách khinh xuất.
Đỗ Cửu lạnh lùng nói :
– Đại ca ta đã ưng thuận, nhưng còn người khác không chịu.
Độc Thủ Dược Vương hỏi :
– Ai vậy ?
Đỗ Cửu chỉ tay vào mũi mình nói :
– Chính là tại hạ.
Độc Thủ Dược Vương lạnh lùng hỏi :
– Ông bạn muốn sao ?
Đổ Cửu đáp:
– Giản dị lắm . Nếu lão muốn lấy máu trong người đại ca bọn ta thì hãy thu thập Trung Châu Nhị Cổ trước đi
Tiêu Lĩnh Vu xua tay nói :
– Đổ huynh đệ. . .
Đổ Cửu nghiêm trang đáp :
– Đại ca thủ tín, tiểu đệ cũng phải hết nghĩa anh em. Nếu đại ca cản trở, tiểu đệ đành phải tuyệt tình với đại ca.
Tiêu Lĩnh Vu ngơ ngác nói :
– Hai vị huynh đệ hãy nghe lời ta.
Thương Bát giục :
– Đại ca cứ nói đi, tiểu đệ rửa tai nghe đây.
Thương Bát trở gót chạy đi trong khoảng thời gian chừng uống cạn tuần trà đã quay trở về.
Độc Thủ Dược Vương trầm giọng hỏi :
– Tiêu huynh còn chuyện gì nữa không?
Tiêu Lĩnh Vu cười lạt nói :
– Chúng ta lên đường quách.
Độc Thủ Dược Vương nói :
– Mời các vị đi theo lão phu.
Đoạn lão trở gót cất bước.
Tiêu Lĩnh Vu, Thương Bát, Đỗ Cửu cất bước theo sau tiến về phía trước.
Đoàn người vượt qua hai quả núi thì nắng chiều rực rỡ, sắp đến lúc hoàng hôn.
Độc Thủ Dược Vương đưa tay trỏ về phía vách núi đối diện có một phiến đá lồi ra nói :
– Phía sau tảng đá kìa có một cái động nhỏ, đủ cho bốn năm người. Tiểu nữ đang chờ ở đó.
Thương Bát nói :
– Dược Vương ở dây đã quen đường thuộc lối mới tìm ra được huyệt động ở lưng chùng vách núi.
Độc Thủ Dược Vương đáp :
– Thương huynh quá khen rồi! Thuật truy tung của lão phu có thể nói thiên hạ vô song, không để cho người ta hay biết dấu vết.
Đỗ Cửu dặng hắng một tiếng rồi nói :
– Tệ đại ca nói ra một lời bằng chín vạc. Dược Vương mới được như nguyện. Nếu là người khác gặp trường hợp sinh tử đại sự thì e rằng. .
Tiêu Lĩnh vu biết hai người muốn chọc giận Dược Vương để lão ra tay trước đặng mượn cớ động thủ.
Chàng vội gạt đi :
– Không nên nói chuyện đó nữa.
Độc Thủ Dược Vương là con người gian hoạt, làm gì chẳng đoán ra chỗ dụng tâm của Trung Châu Nhị Cổ, nhưng lão nghĩ tới mạng sống của con gái đành nhẫn nhục không nói gì, trong bụng khen thầm :
– Tiêu Lĩnh Vu quả là đấng quân tử anh hùng.
Độc Thủ Dược Vương dẫn đường, níu lấy những cây cổ tùng trèo lên vách núi.
Quả nhiên sau tảng đá lớn có một huyệt động thiên nhiên.
Tiêu Lĩnh Vu chú ý nhìn vào trong góc thạch động, thấy một thiếu nữ hai mắt nhắm nghiền nằm trên đống cỏ khô. Người cô đắp chăn vãi đỏ, dường như đang ngũ say.
Độc Thủ Dược Vương thở dài nói :
– Tiểu nữ thiên tư quốc sắc, dung nhan tuyệt thế, trí tuệ còn hơn cả lão phu. Chỉ vì mắc tuyệt chứng mà thân thể gầy còm, trông không còn ra hình người nữa.
Đổ Cửu lạnh lùng ngắt lời:
– Tại hạ xem chừng dường như lệnh ái đã tắt hơi chết rồi.
Độc Thủ Dược Vương tức giận nói :
– Y thuật lão phu không ai bì kịp. Tuy không thể chửa dược trọng bệnh cho y, nhưng kéo dài mạng sống thì chẳng khó khăn gì. Ta đã làm cho y sống thêm được hơn mười năm rồi .
Thương Bát ngắt lời:
– Dược Vương đã có tài kéo dài mạng sống cho lệnh ái hơn mười năm thì sao không kéo dài thêm nữa để tìm linh dược điều trị cho y ?
Trung Châu Nhị Cổ vẫn chưa chịu bỏ ý niệm làm cho Độc Thủ Dược Vương biến cãi tâm ý vào lúc tối hậu.
Bỗng nghe Độc Thủ Dược Vương đáp :
– Bệnh tình của tiểu nữ là một tuyệt chứng cổ kim chưa từng có. Dù có đi chăng nữa lão phu cũng đành chịu vậy, không sao mà chửa được.
Lão dưa mắt nhìn Tiêu Lĩnh Vu nói tiếp :
– Trừ phi dùng máu của huynh đệ đây thay đổi huyết dịch trong mình tiểu nữ, ngoài ra không còn cách nào nữa.
Thương Bát nói:
– Bệnh quỉ phát phải có thuốc tiên. Tại hạ quyết không tin trên thế gian này lại không có thứ thuốc chữa bệnh cho lệnh ái.
Độc Thủ Dược Vương đáp :
– Linh dược khó tìm, có cũng như không.
Thương Bát đột nhiên vỗ bụng nói :
– Trung Châu Nhị Cổ này phú xưng địch quốc, chẳng thiếu thứ gì, có thể nói tiền vô cổ nhân, hậu vô lai giả.
Độc Thủ Dược Vương ngắt lời :
– Dùng hết của cãi của Trung Châu Nhị Cổ cũng chẳng thể mua được thuốc trị bệnh cho tiểu nữ.
Thương Bát nói :
– Tuyết liên tử được chăng ?
Độc Thủ Dược Vương lắc đầu nói :
– Không được ?
Thương Bát lại hỏi:
– Nhân sâm ngàn năm Dược Vương đã dùng tới bao giờ chưa?
Độc Thủ Dược Vương đáp :
– Cũ sâm ngàn năm tuy là của hiếm có thật, nhưng lại không phải là thứ thuốc trị được bệnh cho tiểu nữ.
Thương Bát nói :
– Nếu vậy thì Dược Vương cần thứ gì cứ nói huỵch toẹt ra, thường khi Trung Châu Nhị Cổ này kiếm được chưa biết chừng.
Độc Thủ Dược Vương tức mình đáp :
– Thương huynh nhất định muốn biết thì lão phu cũng nói cho hay. Cây Tiên chi thành hình hoặc là Hà thủ ô ngàn năm. Một trong hai thứ đó là vị chính, chỉ cần tìm được một thứ là việc chế thuốc chẳng khó khăn gì nữa. Nhưng hai thứ kỳ trân đó chắc Trung Châu Nhị Cổ cũng chẳng lấy đâu ra được.
Đỗ Cửu trầm ngâm nói :
– Mười năm trước nước Phiên thuộc ngoài quan ải đem vào tiến cống một cây Hà thủ ô ngàn năm, nếu hoàng đế chưa dùng hết thì bọn tại hạ ăn cắp đem về cứu lệnh ái được chăng ?
Độc Thủ Dược Vương cười lạt nói :
– Việc mười năm củ còn nói làm chi ? Lão phu sắp động thủ rồi, hai vị coi chừng dùm cho.
Thương Bát hắng giọng nói :
– Tại hạ còn mấy lời xin thưa hết rồi Dược Vương động thủ cũng chưa muộn.
Độc Thủ Dược Vương giục :
– Còn điều chi Thương huynh nói mau đi. Thời khắc lúc này đối với lão phu trân quý vô cùng.
Thương Bát lạnh lùng nói :
– Làm chi mà vội thế . Dù Dược Vương có được toại nguyện cứu xong lệnh ái rồi khi đó Dược Vương cùng không đủ lực lượng ngăn cản bọn tại hạ giết lão kia mà .
Độc Thủ Dược Vương cười lạt ngắt lời :
– Lão phu đã ưng thuận bảo toàn sinh mạng cho Tiêu Lĩnh Vu và cần được hai vị hợp lực cộng tác. Nếu hai vị đa nghi như vậy thì bất tất nói đến chuyện hợp tác nữa.
Thương Bát quay lại đưa mắt cho Đỗ Cửu rồi nói :
– Thôi được! Lấy máu xong Tiêu đại ca còn sống thì chẳng nói làm chi. Nếu y có mệnh hệ nào thì Dược Vương cũng sẽ phải nếm mùi mất con.
Độc Thủ Dược Vương nói :
– Nếu các vị còn nói lôi thôi thì lão phu sẽ thủ tiêu điều ước bảo toàn sinh mạng cho y đó.
Câu này có hiệu lực rất mạnh. Quả nhiên Trung Châu Nhị Cổ lẵng lặng trở gót bước đi.
Độc Thủ Dược Vương giương cặp mắt đăm đăm nhìn vào mặt Tiêu Lĩnh Vu hỏi:
– Có cần lão phu điểm huyệt không ?
Tiêu Lĩnh Vu nhắm mắt nói :
– Cái đó tuỳ Dược Vương.