Độc Thủ Dược Vương đáp :
– Dĩ nhiên là một kỳ mưu tuyệt diệu.
Nguyên lão cũng chẳng biết con gái đã dùng cách gì khiến cho một nhân vật đại kiêu hùng, nham hiểm tàn ác là Thẩm Mộc Phong triệt thoái võ sĩ bốn mặt nên mới đáp hàm hồ như vậy.
Tôn Bất Tà nghĩ thầm trong bụng :
– Con gái lão này mười mấy năm trời hôn mê ly bì, bây giờ đột nhiên tĩnh lại đã có kỳ mưu lui được cường địch, dĩ nhiên lão rất cao hứng. Nhưng lão sung sướng như kể khùng kể cũng hơi quá lố ?
Trong lòng xoay chuyển ý nghĩ, ngoài miệng lão hỏi Tiêu Lĩnh Vu:
– Tiêu huynh đệ ! Huynh đệ có biết Nam Cung cô nương đẩy lui địch bằng cách nào không ?
Tiêu Lĩnh Vu lắc đầu đáp :
– Tại hạ cũng không rõ được tường tận , chỉ thấy Nam Cung cô nương trao cho Thẩm Mộc Phong một cái túi vải vàng.
Tôn Bất Tà hỏi :
– Tiêu huynh đệ có biết trong cái túi đó chứa vật gì không ?
Tiêu Lĩnh Vu đáp :
Dường như là một bản đồ án chi đó.
Tôn Bất Tà hỏi :
– Đồ án chi mà quan trọng vậy ? Quan trọng hơn cả sinh mạng của bọn ta ư ?
Độc thủ Dược vương đột nhiên xen vào :
– Tiểu nữ đang lúc trọng bệnh, lấy đâu ra được đồ án đó ? Vụ này mới thật là kỳ .
Tôn Bất Tà lẩm bẩm:
– Lão độc vật này thích người ta tán dương con gái lão thông minh . Nhưng trong lúc tuổi già lão biết cải tà quy chánh cũng là một sự rất may . Chi bằng ta tán dương con gái lão mấy câu cho lão khoái tỷ, đồng thời để lão hiểu giữa bên chính bên tà có nhiều chỗ khác biệt.
Lão liền mỉm cười nói :
– Lệnh ái là người thông tuệ khác thường. Những điều thần cơ diệu toán của cô thì chúng ta nghĩ ra làm sao được.
Quả nhiên Độc Thủ Dược Vương sung sướng vô cùng. Lão cười rộ đáp :
– Tôn huynh dạy quá lời. Sau này tiểu nữ ra ngoài giang hồ, mong rằng Tôn huynh chiếu cố thêm cho .
Tôn Bất Tà đáp :
– Cái đó là nhiệm vụ của lão khiếu hoá.
Độc Thủ Dược Vương lại nói:
– Song thân của Tiêu đại hiệp hiện đang nóng lòng chờ ái tử. Xin Tôn huynh đưa Tiêu đại hiệp đi gặp hai vị lão nhân gia . Lòng cha mẹ thương con , tiểu đệ hiểu quá rồi.
Tiêu Linh Vu hỏi :
– Còn lão tiền bối thì sao ?
Độc Thủ Dược Vương đáp :
– Lão phu xin tạm biệt các vị.
Tôn Bất Tà hỏi :
– Dược Vương định đi đâu ?
Độc Thủ Dược Vương đáp :
– Tiểu nữ đã tài trí như vậy mà làm lỡ bước đường tương lai của y há chẳng là một điều hối hận suốt đời ? Lão phu đi kiếm một nơi hiu quạnh chốn rừng sâu hang thẳm đem hết khả năng, tìm dược vật chế linh đan để bồi bổ cho tiểu nữ. Lão phu hi vọng trong ba năm sẽ đào tạo y trở thành một đoá kỳ hoa trong võ lâm .
Tôn Bất Tà nói :
– Việc tìm linh dược đâu phải là chuyện dễ dàng?
Độc Thủ Dược Vương ngắt lời:
– Cái đó Tôn huynh bất tất phải quan tâm .Trước đây tiểu đệ vì việc đi tìm linh dược cho tiểu nữ đã đi hầu khắp danh sơn thiên hạ. Tuy chưa tìm được dược vật trị tuyệt chứng cho tiểu nữ nhưng tiện tay đã hái được rất nhiều kỳ hoa dị thảo, chứa vào một nơi bí mật.
Lão ngửa mặt trông sao trên trời, thủng thẳng nói tiếp:
– Tiểu đệ mong trị lành tuyệt chứng cho tiểu nữ rồi sẽ dùng linh dược luyện thuốc để bồi bổ sức lực và truyền thụ võ công cho y bằng cách phá bỏ lệ thường, ngõ hầu trong thời gian mấy năm sẽ thành tựu . Mộng tưởng này bây giờ tiểu đệ có thể bắt đầu thực hiện được rồi.
Tôn Bất Tà nói :
– Dược Vương đã có chuyện mưu đồ lớn lao, lão khiếu hoá cũng không tiện lưu lại nữa.
Độc Thủ Dược vương nói :
– Hậu nhật còn dài, ngày sau tái ngộ sẽ nói chuyện nhiều. Tiểu đệ xin tạm biệt từ đây .
Dứt lời lão xoay mình vọt đi, đem ái nữ mất hút vào bóng đêm .
Tôn Bất Tà nhìn theo bóng Độc Thủ Dược Vương, thở dài nói:
– Lão này hành động tàn ác, không ngờ đối với nhi nữ lại từ ái như vậy.
Tiêu Lĩnh Vu nói :
– Cổ nhân thường dạy: Chỉ có con bất hiếu, ít khi gặp cha bất từ, thật là phải lắm.
Tôn Bất Tà nói :
– Nam Cung cô nương đã đi rồi, chúng ta cũng thượng lộ thôi .
Rồi lão cất bước đi trước.
Tiêu Lĩnh Vu dường như có điều chi cảnh giác. Chàng quay lại ngó Tôn Bất Tà định nói lại thôi, lẵng lặng đi theo lão.
Hai người chạy thật nhanh, chỉ trong khoảnh khắc đã được bốn năm dặm.
Tôn Bất Tà dừng bước cúi xuống nhìn một lúc rồi rẽ vào trong đồng ruộng.
Tiêu Lĩnh Vu vẫn lặng lẽ chạy theo . Hai người đi chừng hơn một dặm nữa đột nhiên trong bụi cỏ rậm trước mặt có tiếng quát hỏi:
– Ai ?
Tôn Bất Tà đáp:
– Lão khiếu hoá đây mà.
Bỗng thấy bóng người thấp thoáng, Kim toán bàn Thương Bát từ trong bụi cỏ nhảy vọt ra .
Tiêu Lĩnh Vu hỏi ngay :
– Gia phụ và gia mẫu đâu ?
Thương Bát đáp:
– Tiểu đệ sợ ở đây không được an toàn nên đã sai Đỗ Cửu cùng Ngọc Lan, Kim Lan đưa hai vị lão nhân gia đi trước, tiểu đệ chờ các vị ở đây .
Tiêu Lĩnh Vu chau mày không nói gì , chàng nghĩ thầm trong bụng :
– Lực lượng của Đỗ Cửu và nhị tỳ quá đơn bạc, không may mà gặp truy binh của Bách Hoa sơn trang thì làm thế nào?
Thương Bát dường như nhìn thấy mối lo của chàng liền nói:
– Bọn họ dã có hai con hổ ngao dẫn đường, chắc là tránh được tai mắt của Bách Hoa sơn trang .
Tôn Bất Tà hỏi :
– Họ đi đã lâu chưa ?
Thương Bát đáp :
– Mới trong khoảng thời gian chừng ăn xong bữa cơm .
Tôn Bất Tà nói :
– Thế thì chúng ta mau mau rượt theo .
Thương Bát nói :
– Tiểu đệ xin dẫn đường.
Rồi hắn co giò chạy về hướng Đông Nam .
Ban đêm trời tối den, không nhìn rõ cảnh vật xung quanh .
Tiêu Linh Vu chỉ sợ lạc hướng liền trầm giọng nói :
– Thương huynh đệ ? Chúng ta đừng chạy mau quá, lỡ lạc đường thì nguy .
Thương Bát đáp :
– Xin đại ca cứ yên tâm . Tiểu đệ đã tính toán rồi.
Đi được chừng một dặm, đột nhiên một bóng đen nhảy tới nhanh như chớp.
Tiêu Lĩnh Vu vội ngấm ngầm đề khí, toan phóng chưởng đánh ra . Bỗng thấy Thương Bát dang hai tay ra đón. Bóng đen kia nhảy xổ vào lòng Thương Bát.
Mọi người nhìn kỹ lại thì ra là một trong hai con hổ ngao .
Tôn Bất Tà lịch duyệt phong phú. Tuy lão không nhìn rõ cử động của con hổ ngao, nhưng thấy tình hình khác lạ không nhịn được la lên :
– Đã xảy ra biến cố gì rồi.
Mấy tiếng này như một đòn thiết truỳ đánh thẳng vào trái tim Tiêu Lĩnh Vu .
Toàn thân run bần bật, chàng vội hỏi :
– Thương huynh đệ ! Phải chăng đã xảy ra biến cố ?
Thương Bát đáp :
– Dường như có điều chi quái lạ, chúng ta đi mau lên một chút.
Hắn vung tay một cái, đẩy con hổ ngao ra rồi co cẳng chạy về phía trước.
Bọn Tiêu Lĩnh Vu chạy theo con hổ ngao .
Mấy người khinh công trác tuyệt, con hổ ngao cũng chạy nhanh như gió, chỉ trong khoảnh khắc đã chạy được bảy, tám dặm đường.
Trong bóng đêm tối mò mọi người bỗng nhìn thấy một ngọn động hồng trên cao, lại nghe tiếng sóng vỗ bì bõm.
Mọi người nhìn lên thì thấy Đỗ Cửu dang dừng trên một cây cầu cao, hai tay đang huy động Thiết bút, ngân khuyên chiến đấu ác liệt với một đại hán áo đen .
Cây cầu này rộng không đầy ba thước và kiến trúc đã lâu ngày. Người đứng chiến đấu trên đó khiến cây cầu đưa qua đưa lại, vang lên những tiếng cót két rất nguy hiểm.
Phía sau đại hán áo đen, cách chừng sáu, bảy thước một hán tử bé nhỏ gầy nhom cũng mặc áo đen tay cầm một ngọn đèn hồng giơ cao lên .
Dưới ánh đèn, thi thể hai đại hán áo đen nằm quay ra đó, chắc chúng bị Đỗ Cửu hạ sát rồi.
Bên kia đầu cầu, bóng người chuyển động , thấp thoáng nhìn thấy một thần tượng cao lớn.
Tiêu Lĩnh Vu nói :
– Người Thần Phong bang ?
Chàng vừa nói vừa hấp tấp chạy lên cầu.
Tôn Bất Tà trầm giọng bảo chàng :
– Tiêu huynh đệ ! Cây cầu treo này xem chừng ọp ẹp lắm rồi. Thêm người nữa đi lên e rằng nó không chịu nổi. Huynh đệ chớ nên hấp tấp. Chúng ta đã đuổi tới nơi, chẳng sợ chi bọn chúng đông người. Chi bằng hãy gọi Đỗ Cửu lui lại đã.
Tiêu Linh Vu ngó tình thế rồi đáp :
– Vị trí Đỗ huynh đệ chiếm giữ chỉ cách mặt đất chừng một trượng thì dù cầu có sập y cũng kịp thời nhảy xuống đất.
Thương Bát thò tay lấy chiếc bàn tính ra nói :
– Tiểu đệ lên tiếp ứng cho Đỗ lão tam , Đại ca hãy đến ra mắt hai vị lão nhân gia .
Hắn chạy lên cầu, lớn tiếng hô :
– Đỗ lão tam ! Hãy lùi lại nghĩ một lúc, để tiểu huynh chống đỡ cho . Tiếng hắn quát rất lớn mà dường như Đỗ Cửu vẫn chưa nghe tiếng, vẫn huy động thiết bút tiếp tục chiến đấu.
Thương Bát rất giàu kinh nghiệm giang hồ . Hắn không thấy Đỗ Cửu trả lời, biết là tình hình có điều khác lạ, liền ngấm ngầm đề tụ chân khí, xông về phía trước .
Tiêu Lĩnh Vu đảo mắt nhìn bốn phía, chẳng thấy bóng song thân cùng bọn Kim Lan đâu, trong lòng hồi hộp nghĩ thầm :
– Nếu nhị tỳ bảo vệ hai vị lão nhân gia ẩn thân quanh dây thì phải xuất hiện rồi mới phải. Sao lại chẳng thấy tăm tích đâu ?
Chàng còn đang ngẫm nghĩ, bỗng thấy bóng người chạy lẹ tới. Chàng vội hỏi:
– Có phải Kim Lan đó không ? Hai vị . . .
Chàng chưa dứt lời Kim Lan đã chạy tới nơi . Cô nói ngay :
– Lão gia cùng phu nhân đều bình yên vô sự, nhưng Ngọc Lan thì bị trọng thương . Tiểu tỳ phải đưa mọi người ẩn vào trong bụi cỏ. Đỗ nhị gia đã hạ sát bốn tên cường địch, e rằng y cũng bị thương rồi. Xin tướng công lên thay cho y .
Tiêu Lĩnh Vu quay lại ngó Tôn Bất Tà nói :
– Xin lão tiền bối đi coi thương thế cho Ngọc Lan, vãn bối lên viện trợ cho Thương huynh đệ cự địch.
Tôn Bất Tà đáp :
– Dưới cầu nước chảy xiết rất nguy hiểm, Tiêu huynh đệ nên bảo vệ cây cầu .
Tiêu Linh Vu ngắt lời :
– Vãn bối hiểu rồi.
Đoạn chàng cất bước lên cầu .
Tôn Bất Tà nhìn Kim Lan nói:
– Cô nương dẫn lão khiếu hoá đi coi thương thế cho Ngọc Lan cô nương .
Kim Lan dạ một tiếng rồi trở gót dẫn đường.
Tiêu Lĩnh Vu vừa lên tới cầu thì Thương Bát đã xông tới thay thế cho Đỗ Cửu .
Đỗ Cửu chân bước lão dào đang đi xuống. Hắn còn cách Tiêu Lĩnh Vu chừng ba bước, chỉ kịp hô một tiếng “Đại ca” rồi té xuống.
Tiêu Lĩnh Vu đưa tay ra rất mau đỡ lấy Đỗ Cửu thì thấy trước ngực và chân trái hắn đều có vết đao thương, máu chảy ướt đẫm quần áo, bất giác chàng buồn rầu trong dạ trầm giọng nói :
– Đỗ huynh đệ ! Hãy phấn khởi lên . Tiểu huynh trợ lực bằng một hơi chẫn khí , đừng để ngất đi .
Tay trái chàng đỡ lấy Đỗ Cửu, tay mặt đặt vào sau lưng hắn. Một luồng chân khí qua tay chàng thấu vào người Đỗ Cửu.
Bỗng nghe Đỗ Cửu thở phào một cái nói :
– Đại ca ơi . Bản lãnh tiểu đệ tầm thường, chút nữa không bảo vệ được cho hai vị lão nhân gia được an toàn. Nhưng tiểu đệ đã tận tâm kiệt lực rồi.
Hắn nói tới đây rồi nhắm mắt lại.
Tiêu Lĩnh Vu thở dài đáp:
– Tiểu huynh rất lấy làm cảm kích.
Chàng ngừng lại một chút rồi tiếp :
– Thương thế của huynh đệ khá nặng, không tiện nói nhiều. Hãy vận khí để tiếp nguồn chân lực của tiểu huynh . Trước hết cần trị cho khí huyết bình hoà lại đã, rồi tiều huynh sẽ rịt thuốc buộc thương .
Đỗ Cửu mặt vốn lạnh như tiền bỗng nở một nụ cười đáp :
– Đa tạ đại ca .
Tiêu Lĩnh Vu nghĩ tới hắn là con người nghĩa khí ngất trời, lòng chàng vừa đau xót vừa cảm kích. Một mặt chàng thúc đẩy chân khí trợ lực trị thương, một mặt coi vết thương trước ngực và đùi bên trái của y . May mà những vết thương này chưa đụng đến gân cốt.
Đỗ Cửu được luồng chân khí của Tiêu Linh Vu cuồn cuộn trút vào đã cảm thấy đỡ mệt. Hắn giương mắt ngó lên thấy Tiêu Lĩnh Vu mồ hôi đầm đìa, hiển nhiên chàng đã tốn rất nhiều hơi sức.
Hắn nói:
– Tiểu đệ được luồng chân khí của đại ca trợ giúp, bây giờ đã có thể tự vận khí điều thương Đại ca nên nghĩ một lúc.
Đột nhiên có tiếng rú thê thảm vọng lại.
Tiêu Lĩnh Vu quay đầu nhìn ra thấy đại hán áo đen chiến đấu với Thương Bát đã bị hắn đánh té nhào. Gã chỉ kịp kêu một tiếng , người đã rơi tòm xuống sông .
Tiêu Lĩnh Vu thò tay vào bọc lấy ra một gói thuốc dấu rịt vào vết thương cho Đỗ Cửu , chàng xé áo buộc lại rồi bảo hắn:
– Đỗ huynh đệ hãy điều dưỡng một lúc. Tiểu huynh phải lên viện trợ cho Thương huynh đệ.
Chàng đứng dậy chạy lên cầu thì có hai tên chạy tới để tấn công Thương Bát.
Thương Bát tay cầm Kim toán bàn vung lên nghinh địch.
Bỗng thấy Tiêu Lĩnh Vu thi triển khinh công “Bát bộ đăng không” vượt qua dầu hắn.
Lúc chàng hạ mình xuống thì đã vượt qua trước mặt Thương Bát tám thước.
Chàng quay lại bảo hắn :
– Xin Thương huynh đệ quay về chiếu cố cho Đỗ huynh đệ để tiểu huynh cướp cầu mở đường .
Thương Bát biết bản lĩnh Tiêu Lĩnh Vu cao thâm hơn mình rất nhiều, liền dặn :
– Đại ca nên cẩn thận một chút .
Rồi xoay mình đi xuống .
Tiêu Lĩnh Vu đề khí xông về phía trước.
Hán tử cầm đèn hồng thấy đồng bọn bị Thương Bát vung bàn tính đánh rớt xuống nước, tự biết không địch nổi đã lùi lại rồi.
Tiêu Lĩnh Vu chạy rất lẹ, chỉ chớp mắt đã đến trước mặt hán tử cầm đèn.
Đại hán không kịp né tránh, vội đưa cây đèn sang tay trái, rút yêu đao ra cự địch, nhắm Tiêu Lĩnh Vu chém tới.
Tiêu Lĩnh Vu cười lạt, vung kiếm lên đón.
Bỗng nghe đánh “choang” một tiếng, sắt thép đụng nhau, thanh yêu đao của gã bị gạt sang một bên .
Tiêu Lĩnh Vu vừa phóng kiếm vừa tung hai chân đá theo thế liên hoàn.
Hán tử tránh được chân trái chàng, nhưng lại bị chân phải đá trúng bụng. Cả người gã tung lên té xuống cầu.
Cây đèn bị rớt xuống sông rồi, trên cầu tối sầm lại.
Tiêu Linh Vu quát lên một tiếng, vung kiếm tấn công liền.
Đại hán đi trước dùng lưỡi Khai sơn đao sống dầy, thấy Tiêu Lĩnh Vu phóng kiếm đâm tới liền vung đao lên gạt.
Gã ỷ mình tý lực hơn người, lại sử dụng binh khí rất trầm trọng. Gã chắc mẩm thanh trường kiếm trong tay Tiêu Lĩnh Vu không bị bay đi thì cũng bị hất sang một bên .
Ngờ đâu tình hình đã ra ngoài sự tiêu liệu của gã. Đao kiếm chạm nhau . Dường như thanh trường kiếm của Tiêu Lĩnh Vu có một luồng lực đạo vô hình bám chặt lấy lưỡi khai sơn đao . Thanh trường kiếm dính vào lưỡi đao rồi trượt đi rất mau .
Ánh hào quang vừa loé lên, đại hán cầm đao bật lên tiếng rú thê thảm. Cánh tay mặt của gã đã bị chặt đứt tới tận khuỷu.
Tiêu Lĩnh Vu lại phóng chưởng đánh ra đánh “ầm” một tiếng, ngực đại hán. Người gó tung lên rồi rớt xuống sông .
Tiêu Lĩnh Vu lại đưa chân trái móc lấy lưỡi khai sơn đao sống dầy không cho rớt xuống mặt cầu. Chàng cầm lấy dùng làm ám khí phóng tới đại hán phía sau .
Đại hán này thấy đồng bọn động thủ với đối phương, chưa được hai chiêu đã bị hất xuống sông thì không khỏi sửng sốt.
Gã còn đang ngơ ngác, thanh khai sơn đao đã bay tới trước ngực.
Hai bên đứng cách nhau rất gần mà luồng lực đạo ở thanh đao rất mãnh liệt.
Đại hán hoang mang nhảy tránh sang một bên .
Cây cầu này chật hẹp mà rung rinh không vững. Lúc gã tung mình né tránh, đầu đụng phải lan can nãy đom đóm mắt. Thanh khai sơn đao lướt qua đem theo cánh tay trái đại hán.
Tiêu Lĩnh Vu nhảy xổ lại phóng chân đá văng gã ra ngoài cầu.
Chỉ trong khoảnh khắc, Tiêu Lĩnh Vu đã đánh chết ba địch nhân . Chàng đề khí chạy về phía trước.
Tiêu Lĩnh Vu sợ lúc cấp bách mà đối phương chặt gẩy cây cầu, nếu truy binh của Bách Hoa sơn trang đuổi tới nơi thì khó lòng đối phó. Vì vậy chàng ra chiêu rất tàn độc, mong đánh một đòn thành công .
Vì trong đêm tối đối phương không nhìn rõ tình hình cuộc đấu trên cầu nên chúng chưa phái người lên tiếp viện.
Tiêu Lĩnh Vu xông thẳng tới đầu cầu bên kia thì thấy hai đại hán cầm quỉ đầu đao đang nhìn lên cầu.
Hiển nhiên chúng không ngờ rằng chỉ trong khoảnh khắc mấy tên viện thủ đã bị chết vì tay Tiêu Lĩnh Vu .
Tiêu Lĩnh Vu vung trường kiếm bật ra thành một bông hoa kiếm loé mắt đánh thẳng vào đại hán phía Nam . Tay trái chàng phóng Tu La chỉ lực tập kích đại hán mé Bắc .
Đại hán mé Bắc còn chưa nhìn rõ Tiêu Lĩnh Vu đã bị Tu La chỉ lực đánh trúng huyệt Huyền cơ . Hắn không kịp bật lên tiếng la đã ngã gục xuống cầu.
Đại hán mé Nam thấy luồng kiếm ảnh chụp xuống đầu, vội vung đao lên gạt, nhưng thanh đao đưa vào khoảng không . Hắn biết ngay là bất diệu. Kiếm quang lướt qua đầu chém đứt một nữa phía sau gáy đại hán. Gã rú lên một tiếng thê thảm rồi ngã xuống cầu.
Tiêu Lĩnh Vu cất tay một cái lại thu thập xong hai tên đại hán giữ cầu. Chàng tung mình nhảy vọt xuống chân cầu.
Bỗng thấy hoả quang lấp loáng. Hai cây đèn hồng giơ cao lên soi sáng cả một vùng.
Tiêu Lĩnh Vu thở phào một cái, ngửng đầu trông lên thì thấy phía trước cách chừng bốn trượng đặt một pho tượng cao lớn , trông rất hung dữ.
Tám đại hán toàn thân áo đen, tay cầm trường kiếm đứng thành một hàng ngăn chặn trước pho tượng.
Bốn đại hán người cao lớn, toàn thân đầy lông đen, cởi trần, mặc quần đai, người chẳng ra người, vượn không ra vượn, chia ra đường hai bên thần tượng.
Phía sau thần tượng lố nhố bóng người, dường như rất đông .
Tiêu Lĩnh Vu cầm ngang thanh kiếm, lạnh lùng cất tiếng hỏi:
– Thần Phong bang chúa ? Bang chúa đã muốn dương danh trên chốn giang hồ sao lại không chịu lộ chân tướng với người đời ? Cái trò hí lộng quỷ thần này đừng mong doạ dẫm ai .
Bỗng nghe thanh âm trong trẻo từ trong thần tượng phát ra:
– Ngươi là ai mà giọng lưỡi khoác lác như vậy ?
Tiêu Lĩnh Vu chau mày nghĩ thầm:
– Thanh âm người này hiển nhiên là một phụ nhân . Không ngờ một cô gái lại biết làm một toà thần tượng hung dữ khủng khiếp để ẩn mình vào trong .
Trong lòng xoay chuyển ý nghĩ, ngoài miệng chàng lạnh lùng đáp:
– Tại hạ là Tiêu Lĩnh Vu . Một phụ nhân hí lộng quỷ thần như thế này kể ra cũng hiếm có. Nhưng pho tượng thần hung dữ này chỉ hăm doạ được những kẻ ngu phu ngu phụ mà thôi . Tôn giá đi mượn trò này để mưu đồ tranh bá võ lâm thì chẳng bõ làm trò cười.
Pho tượng thần hung dữ dường như bị những lời châm chọc của Tiêu Lĩnh Vu làm cho tức giận. Cặp mắt lớn bằng nắm tay đột nhiên phát ra những tia sáng rực rồi thanh âm lạnh lùng cất lên:
– Các ngươi hãy lui lại để ta thân hành đối phó với Tiêu Lĩnh Vu .
Tám đại hán áo đen cầm trường kiếm lùi lại ẩn mình vào sau thần tượng.
Cả bốn quái nhân mình trần đầy lông đen cũng lùi lại sau thần tượng.
Mấy bữa nay Tiêu Lĩnh Vu luôn gặp cường địch. Bây giờ chàng đặc biệt chú ý đến bốn quái nhân mình trần trùng trục. Chàng thấy chúng cử động chậm chạp, những bắp thịt cánh tay nổi hẳn lên . Chàng biết sức lực bọn chúng rất ghê gớm nên ngấm ngầm để ý đề phòng.
Lại nghe thanh âm ngọt ngào cất lên :
– Mời Tiêu Lĩnh Vu động thủ đi .
Tiêu Lĩnh Vu sửng sốt hỏi:
– Tôn giá ẩn mình trong thần tượng thì chúng ta giao thủ bằng cách nào ?
Thần tượng bật lên tiếng cười khanh khách đáp:
– Thần tượng này là Thần Phong bang chúa. Các hạ cứ động thủ đi .
Tiêu Lĩnh Vu đưa mắt ngó lại thần tượng thấy toàn thân cao đến hai trượng rưỡi . Từ trên xuống dưới chỗ nào màu sắc cũng rực rỡ, chàng không biết đánh vào đâu liền hỏi:
– Xin bang chúa ra tay trước để tại hạ lãnh giáo.
Chàng nghĩ thầm trong bụng:
– Thị ẩn mình trong thần tượng, ta thử xem thị động thủ bằng cách nào ?
Bỗng nghe Thần Phong bang chúa nói:
– Các hạ hãy coi chừng !
Đột nhiên pho tượng thần há miệng rất rộng, phun ra một luồng bạch quang .
Lúc này Tiêu Lĩnh Vu đứng cách pho tượng thần chừng hơn một trượng, cảm thấy luồng bạch quang bay tới rất gấp, chàng vội vung kiếm ngăn chặn.
Bỗng nghe đánh “choang” một tiếng như sắt thép chạm nhau .
Luồng bạch quang đẩy thanh trường kiếm của Tiêu Linh Vu trệch đi .
Dưới ánh đèn lửa chàng nhận ra đó là một thanh đoản kiếm dài chừng một thước .
Thanh đoản kiếm xoay quanh một vòng rồi đột nhiên thu về trong miệng thần tượng.
Tiêu Lĩnh Vu cười lạt nói:
– Thanh đoản kiếm của cô nương một đầu buộc dây nên phóng ra thu về theo ý muốn được. Cái đó chẳng lấy chi làm quái dị.