Xác Chết Loạn Giang Hồ

Chương 168 - Tiêu Lang Đại Chiến Hồng Y Quái

trước
tiếp

Đỗ Cửu vung cước đá vào cửa sảnh đường. Cánh cửa liền mở toang ra.

Đỗ Cửu nghiêng người xông vào, quẹt lửa thắp vào mồi.

Dưới ánh đèn lửa hắn nhìn rõ bốn phía cũng chẳng thấy một bóng người. Hắn tức quá cất tiếng thoá mạ:

– Hai thằng ăn xin thối tha kia! Đỗ lão nhị này mà gặp lại các ngươi quyết cắt lưỡi chứ không tha.

Tiêu Lĩnh Vu nhìn kỷ bốn mặt cũng chẳng thấy gì, vết tích đánh nhau cũng không có, chàng buồn rầu nghĩ thầm:

– Hai tên khiếu hóa kia không hiểu có dụng ý gì? Nếu chúng là thuộc hạ của Thẩm Mộc Phong gạt mình tới đây thì bây giờ bọn mai phục cũng xuất hiện rồi mới phải. Nơi đây không có mai phục thì chúng dẫn ta tới đây làm chi?

Lúc này Triển Diệp Thanh , Thương Bát cũng đã tới ngoài đại sảnh.

Thương Bát ngẩng đầu trông sao trên trời lẩm bẩm một mình:

– Chẳng lẽ đây là kế điệu hổ ly sơn?

Hắn chưa dứt lời đột nhiên có tiếng rên la vọng lại.

Đỗ Cửu biến sắc cầm mồi lửa trong tay đưa về phía phát ra tiếng rên.

Tiêu Lĩnh Vu lạnh lùng quát hỏi:

– Ai?

Lại nghe thanh âm yếu ớt đáp:

– Tiểu đệ….tiểu khiếu hoá….

Tiêu Lĩnh Vu nghe thanh âm rất quen tai liền hỏi lại:

– Bành huynh đệ đấy ư?

Thanh âm yếu ớt đáp:

– Chính là tiểu khiếu hóa.

Đỗ Cửu nói:

– Y ở phía sau bàn cúng.

Tiêu Lĩnh Vu vội nhảy lên trước nói:

– Tiểu đệ vào đón y ra.

Chàng rảo bước tiến đến gần bàn cúng, thò tay kéo một người ở phía dưới ra.

Chàng vừa nhìn rõ không khỏi ngẩn người, vì người này mặc áo võ sĩ Bách Hoa sơn trang.

Tiêu Lĩnh Vu trầm giọng quát:

– Ngươi là ai?

Người kia bị thương rất nặng, phấn khởi tinh thần đáp:

– Tiểu đệ…. Bành….

Tiêu Lĩnh Vu nghe rõ thanh âm Bành Vân liền hỏi:

– Sao Bành huynh đệ lại ăn mặc theo lối võ sĩ trong Bách Hoa sơn trang?

Bành Vân đáp:

– Tiểu đệ bị thương nặng lắm, không còn khí lực để nói nữa….Mau ra sau cứu người….

Tiêu Lĩnh Vu hỏi:

– Cứu ai?

Bành Vân đáp:

– Võ lâm Tứ đại hiền ….và Vô Vi đạo trưởng….

Tiêu Lĩnh Vu giật mình hỏi:

– Bọn họ hiện ở đâu?

Bành Vân đáp:

– Ở phía sau từ đường….

Y nói tới đây thì ngất xỉu.

Tiêu Lĩnh Vu đưa mắt nhìn Đỗ Cửu nói:

– Đỗ huynh đệ ở đây coi Bành huynh đệ, vận dụng nội công giúp cho y phục hồi sức lực, tiểu huynh ra phía sau xem sao.

Chàng xoay mình rời khỏi đại sảnh.

Triển Diệp Thanh và Thương Bát đứng ngoài đại sảnh đã nghe hết mọi sự.

Triển Diệp Thanh trong lòng nóng nẩy vì chưởng môn sư huynh gặp nạn, lật đật chạy theo Tiêu Lĩnh Vu.

Thương Bát khẽ bảo Đỗ Cửu:

– Đỗ lão tam! Tên tiểu khiếu hóa này hơi thở hòa hoãn lại thì đưa y rời khỏi đây trở về quán đậu hũ chờ đợi.

Đỗ Cửu gật đầu ôm Nhất trận phong Bành Vân lui vào góc nhà đại sảnh. Hắn ngầm vận nội công nắn bóp trước ngực Bành Vân.

Thương Bát nói mấy câu rồi không chờ Đỗ Cửu trả lời đã vọt đi theo Triển Diệp Thanh.

Nhắc lại Tiêu Lĩnh Vu chạy trước đến nhà từ đường ở phía sau.

Sau nhà từ đường này là một cái ao lớn. Bóng sao chiếu nước gợn sóng, nhưng vẫn chẳng thấy một bóng người.

Tiêu Lĩnh Vu lấy làm kỳ tự hỏi:

– Hai gã đệ tử Cái bang kia nói dối đã đành, chẳng lẽ Nhất trận phong Bành Vân cũng nói dối ư?

Triển Diệp Thanh chạy đến sau lưng Tiêu Lĩnh Vu khẽ hỏi:

– Tệ sư huynh ở đâu?

Tiêu Lĩnh Vu quay lại nhìn Triển Diệp Thanh đáp:

– Tại hạ cũng chưa kiếm thấy.

Thương Bát nói:

– Trừ phi Thẩm Mộc Phong chỉ định một người chuyên học khẩu âm Bành Vân, không thì chẳng thế nào nói giống thế được.

Tiêu Lĩnh Vu hỏi:

– Y có đúng là Bành Vân không?

Thương Bát đáp:

– Đúng y rồi.

Tiêu Lĩnh Vu nói:

– Bành Vân là người có tư cách anh hùng, quyết chẳng nói dối. Chúng ta cứ tìm kỷ xem.

Triển Diệp Thanh nghĩ thầm trong bụng:

– Hiển nhiên đây chỉ là một cái ao lớn, làm gì có người?

Đột nhiên một tràng cười từ giữa ao vang lên. Thanh âm lạnh lẽo mà ấm ớ khiến người nghe rợn tóc gáy.

Tiêu Lĩnh Vu quát:

– Thẩm Mộc Phong!

Người trong ao đáp:

– Chính thị!

Tiêu Lĩnh Vu nghĩ thầm trong bụng:

– Thằng cha này thật quỉ kế khôn lường. Không hiểu sao hắn lại ẩn mình dưới ao?

Chàng lạnh lùng nói:

– Ẩn mình dưới nước phỏng có khó gì? Trò này tầm thường lắm.

Lại nghe Thẩm Mộc Phong cất giọng ấm ớ đáp:

– Tiêu huynh đệ có muốn xuống thuyền của tiểu huynh nói chuyện không?

Tiêu Lĩnh Vu chú ý nhìn ra thì thấy giữa ao vẫn không một bóng người, liền đáp:

– Hai bên đã chạm trán nhau, hà tất phải hý lộng quỉ thần?

Chàng vừa dứt lời đột nhiên dưới ao nổi lên đèn lửa huy hoàng. Một con thuyền xuất hiện.

Con thuyền này khác thuyền thông thường ở chỗ nó lại hình vuông. Trong thuyền bóng người chuyển động, cảnh vật coi rất rõ ràng.

Thương Bát nói:

– Phải rồi! Thuyền đậu ở giữa ao lại dùng giấy màu bịt kín đi nên không nhìn rõ. Chúng ta không nghĩ tới nên bị hắn lường gạt mà thôi.

Thẩm Mộc Phong đứng ở đầu thuyền lớn tiếng hỏi:

– Mời các vị xuống thuyền nói chuyện được chăng?

Thương Bát hỏi lại:

– Trong thuyền của đại trang chúa có nhiều người phải không?

Thẩm Mộc Phong cười ha hả đáp:

– Có một lão khiếu hóa, một lão mũi trâu và bốn vị quí khách nổi danh trên chốn giang hồ nhưng ít khi xuất hiện trên võ lâm.

Tiêu Lĩnh Vu hỏi:

– Phải chăng là Võ lâm Tứ đại hiền?

Thẩm Mộc Phong đáp:

– Phải rồi! Tiêu huynh đệ được người Cái bang viện trợ, tai mắt thật là linh mẫn.

Tiêu Lĩnh Vu nói:

– Tại hạ muốn xuống thuyền của Đại trang chúa thưởng ngoạn một phen.

Thẩm Mộc Phong hỏi:

– Tiểu huynh rất hoan nghênh. Vậy cho thuyền vào nghinh giá được chăng?

Tiêu Lĩnh Vu ước lượng thuyền cách xa bờ chừng năm sáu trượng. Giả tỷ chàng dùng kinh công “Đăng bình độ thủy” thì có thể qua được. Nhưng không hiểu Thương Bát và Triển Diệp Thanh có tới được không?

Chàng liền lớn tiếng đáp:

– Nếu Thẩm đại trang chúa cho thuyền vào đón thì còn gì hay bằng?

Thẩm Mộc Phong nói:

– Tiêu huynh đệ hãy chờ một lát.

Dứt lời hắn vẫy tay một cái.

Lại nghe tiếng mái chèo bì bõm. Chỉ trong nháy mắt con thuyền nhỏ đã ghé vào bờ.

Tiêu Lĩnh Vu khẽ bảo Thương Bát và Triển Diệp Thanh:

– Hai vị coi chừng. Đừng ăn uống gì ở trên thuyền.

Tiêu Lĩnh Vu đưa mắt nhìn ra thấy hai tên chèo thuyền tuy nai nịt gọn gàng nhưng tay không cầm binh khí. Chúng nghiêng mình thi lễ nói:

– Kính mời Tam trang chúa xuống thuyền.

Tiêu Lĩnh Vu đáp:

– Tại hạ là Tiêu Lĩnh Vu, không dám nhận địa vị Tam trang chúa.

Hai đại hán đồng thanh đáp:

– Đại trang chúa đã ban lệnh cho bọn tiểu nhân phải xưng hô như vậy, khi nào bọn tiểu nhân dám trái lời.

Tiêu Lĩnh Vu cất bước xuống thuyền.

Bọn Thương Bát, Triển Diệp Thanh cũng xuống theo.

Hai đại hán áo đen lập tức bơi thuyền nhỏ thẳng ra chỗ thuyền lớn.

Thẩm Mộc Phong đứng ở đầu thuyền lớn xòe tay ra hỏi:

– Tam đệ vẫn mạnh giỏi chứ?

Tiêu Lĩnh Vu nghiêng mình bước sang thuyền lớn đáp:

– Tại hạ không dám phiền Đại trang chúa.

Triển Diệp Thanh và Thương Bát theo sát Tiêu Lĩnh Vu bước sang thuyền lớn.

Ba người đối diện với tay đại kiêu hùng là Thẩm Mộc Phong, trong lòng không khỏi hồi hộp, chẳng biết hắn hạ thủ ám toán đột ngột vào lúc nào nên đều để ý phòng bị.

Thẩm Mộc Phong từ từ xoay mình, cặp mắt chiếu ra những tia hào quang nhìn thẳng vào mặt Tiêu Lĩnh Vu nói:

– Tiêu huynh đệ! Dường như huynh đệ coi Thẩm mỗ chẳng khác chi người dưng?

Tiêu Lĩnh Vu đáp:

– Tại hạ không dám với cao.

Thẩm Mộc Phong lạnh lùng nói:

– Sự nhẫn nại của con người chỉ có giới hạn. Nếu Tiêu đệ bức tiểu huynh thái quá thì tiểu huynh chẳng thể nghĩ đến tình xưa được nữa.

Tiêu Lĩnh Vu lạnh lùng đáp:

– Thẩm đại trang chúa đã dùng những thủ đoạn tàn độc đối phó với tại hạ mà tại hạ không chết tức là chưa đến ngày tận số.

Thẩm Mộc Phong nói:

– Nhưng Thẩm mỗ xưa nay vãn chủ trương nhân định thắng thiên.

Tiêu Lĩnh Vu hững hờ đáp:

– Đại trang chúa tài trí hơn người, võ công cao cường, hoặc giả cũng có thể làm được như vậy.

Thẩm Mộc Phong thủng thẳng nói:

– Huynh đệ qua khen mà thôi. Quí hữu là Vô Vi đạo trưởng và Tôn Bất Tà đều ở trong khoang thuyền. Tiêu huynh đệ hãy vào mà coi.

Tiêu Lĩnh Vu đảo mắt thấy Tôn Bất Tà và Vô Vi đạo trưởng sóng vai ngồi ở phía trên, nét mặt trơ như gỗ, dường như đều bị điểm huyệt.

Thẩm Mộc Phong cười khanh khách nói:

– Tiêu huynh đệ! Sao không tiến vào đi?

Tiêu Lĩnh Vu đảo mắt nhìn bốn phía thì chỉ thấy những rèm tía vây bọc chứ không có vách ván. Mé Bắc là một khuôn cửa gỗ đóng chặt. Chắc đó là lối thông vào khoang trong.

Ở khoang ngoài trừ bốn lão áo xanh, Tôn Bất Tà, Vô Vi đạo trưởng không còn ai khác nữa.

Thương Bát né mình vượt lên trước Tiêu Lĩnh Vu nói:

– Tiểu đệ xin dẫn đường.

Hắn từ từ cất bước tiến vào khoang thuyền.

Tiêu Lĩnh Vu chăm chú nhìn Thẩm Mộc Phong nói:

– Mời Thẩm đại trang chúa vào trước đi.

Thẩm Mộc Phong mỉm cười hỏi:

– Tiêu huynh đệ biến thành tính đa nghi từ bao giờ vậy?

Tiêu Lĩnh Vu thẳng thắn đáp:

– Cách giao thiệp với Đại trang chúa chẳng thể không đề phòng.

Thẩm Mộc Phong không nói gì nữa, thủng thẳng bước vào trong khoang thuyền.

Tiêu Lĩnh Vu theo sát Thẩm Mộc Phong. Triển Diệp Thanh đứng ở ngoài khoang chứ không vào trong.

Thẩm Mộc Phong liếc mắt nhìn Triển Diệp Thanh hỏi:

– Sao các hạ không vào đi?

Triển Diệp Thanh đã quyết định chủ ý. Thấy Tiêu Lĩnh Vu và Thương Bát đã tiến vào trong khoang thuyền rồi, nhất định đứng ngoài để khỏi bị Thẩm Mộc Phong dùng lời khích bác. Y mỉm cười đáp:

– Tại hạ đứng ngoài này cũng được.

Tiêu Lĩnh Vu đã biết Triển Diệp Thanh có dụng ý ở ngoài để tiện bề tiếp ứng liền nói:

– Ai đã có sự lai vãng với Thẩm đại trang chúa đều phải cảnh giác.

Thẩm Mộc Phong nhìn Triển Diệp Thanh cười lạt nói:

– Trong khoang ngoài cửa cách nhau có mấy thước, nếu xảy ra biến cố thì trong hay ngoài cũng vậy mà thôi.

Triển Diệp Thanh lạnh lùng đáp:

– Đại trang chúa bất tất phải quan tâm.

Tiêu Lĩnh Vu chăm chú nhìn Tôn Bất Tà và Vô Vi đạo trưởng hỏi:

– Bốn vị áo xanh này chắc là Võ lâm Tứ đại hiền mà Thẩm đại trang chúa đã mời tới?

Thẩm Mộc Phong đáp:

– Phải rồi! Tai mắt của Tiêu huynh đệ thật linh mẫn.

Tiêu Lĩnh Vu hỏi:

– Phải chăng sáu vị tiền bối đây đều bị điểm huyệt?

Thẩm Mộc Phong tủm tỉm cười đáp:

– Tiêu huynh đệ võ công cao thâm thử giải khai huyệt đạo cho họ coi.

Tiêu Lĩnh Vu từ từ cất bước tiến đến trước mặt Tôn Bất Tà. Chàng coi kỷ một lúc rồi đưa tay mặt đặt vào sau lưng lão. Chàng vận nội công chút chân khí vào nội phủ lão.

Một luồng nhiệt lưu thúc đẩy khí khuyết Tôn Bất Tà lưu thông trở lại. Mặt lão dần thoáng hiện ánh hào quang. Hiển nhiên máu tụ lại ở mấy chỗ kinh mạch chưa được đả thông.

Tiêu Lĩnh Vu không điều tra được Tôn Bất Tà bị điểm huyệt những chỗ nào liền nhìn Thẩm Mộc Phong hỏi:

– Dường như các vị không phải bị điểm huyệt.

Thẩm Mộc Phong hỏi:

– Theo nhận xét của Tiêu huynh đệ thì họ bị thương vì cái gì?

Tiêu Lĩnh Vu nghĩ thầm:

– Những vị này nếu không bị thương vì thủ đoạn điểm huyệt thì cũng do một thứ gì tương tự như vậy.

Chàng liền nói:

– Phải chăng đây là một thủ pháp phong mạch bế huyệt?

Thẩm Mộc Phong lắc đầu đáp:

– Võ học mông mênh như biển cả. Tiêu huynh đệ tuy được Hoàng thiên hậu đãi cũng chẳng thể học hết các môn võ công khắp thiên hạ.

Tiêu Lĩnh Vu lạnh lùng nói:

– Bất luận Thẩm đại trang chúa dùng thủ đoạn nào đả thương các vị, tại hạ đã tới tất phải tìm cách cứu các vị ra mới rời khỏi đây.

Thẩm Mộc Phong cười nói:

– Khẩu khí của Tiêu huynh đệ nghe thật lớn quá. Tiểu huynh muốn coi Tiêu huynh đệ cứu thoát họ bằng cách nào?

Tiêu Lĩnh Vu bụng bảo dạ:

– Ta đã không giải khai được huyệt đạo cho các vị mà muốn cứu họ thoát hiểm thì chỉ có một phương pháp là kiềm chế Thẩm Mộc Phong bức bách hắn giải huyệt cho họ. Nhưng thằng cha này xảo quyệt vô cùng. Trên thuyền không hiểu hắn đã mai phục bao nhiêu cao thủ. Tình trạng này ta chẳng còn đương lối nào khác.

Chàng liền nói:

– Thẩm đại trang chúa đã cao niên rồi. Thời gian đối với Đại trang chúa càng lâu càng bất lợi. Còn Tiêu mỗ thì về thân thể cũng như võ công mỗi ngày một gia tăng. Cuộc đấu tranh của chúng ta càng kéo dài thì tại hạ càng nắm chắc phần thắng. Đại trang chúa có cho là tại hạ nói đúng không?

Thẩm Mộc Phong cười ruồi đáp:

– Đối với Thẩm mỗ thì những việc này không thể lý luận theo lẽ thông thường.

Tiêu Lĩnh Vu quay lại ngó bọn Tôn Bất Tà nói:

– Nếu bữa nay mà Thẩm đại trang chúa đả thương được Tiêu mỗ thì số người trong võ lâm dám chống đối Đại trang chúa ngày càng ít dần.

Thẩm Mộc Phong cười lạt hỏi:

– Phải chăng Tiêu huynh đệ muốn cùng ta tỷ thí võ công?

Tiêu Lĩnh Vu đáp:

– Đây là một cuộc đấu kẻ sống người chết.

Thẩm Mộc Phong cười mát đáp:

– Trừ khi tình thế bắt buộc không còn đường lối nào khác tiểu huynh vẫn hy vọng Tam đệ trở về Bách Hoa sơn trang.

Hắn ngửa mặt lên trời thở phào một tiếng nói tiếp:

– Tiêu huynh đệ nói đúng đó. Tiểu huynh đã già nua, dù có thành bá nghiệp võ lâm cũng chẳng thể bá chủ thiên hạ được mấy năm. Người kế nghiệp ngôi minh chủ võ lâm dĩ nhiên là Tiêu huynh đệ.

Hắn nói mấy câu này vẻ mặt buồn thảm, lại ra chiều luyến tiếc tài năng của Tiêu Lĩnh Vu.

Tiêu Lĩnh Vu đảo mắt nhìn quanh rồi thủng thẳng đáp:

– Thẩm đại trang chúa đã khám phá ra mối quan hệ sinh tử, sao không thoát khỏi xiềng xích danh lợi mà còn tự giam mình vào mối tham sanh để hành động tàn ác.

Thẩm Mộc Phong biến sắc dằn giọng quát:

– Câm miệng đi! Ngươi muốn giáo huấn ta chăng?

Tiêu Lĩnh Vu đáp:

– Tại hạ nói bằng một dạ chí thành, muốn đưa lời khuyên giải Thẩm đại trang chúa đừng say mê giấc mộng bá chủ võ lâm để vãn hồi sự yên tĩnh trên chốn giang hồ….

Thẩm Mộc Phong thở dài nói:

– Xem chừng tiểu huynh vĩnh viễn không còn cách nào giác ngộ được Tiêu huynh đệ được. Giữa đôi ta không tài nào tránh khỏi một cuộc chiến đấu sinh tử.

Tiêu Lĩnh Vu chưa kịp đáp lời đã thấy Thẩm Mộc Phong vung song chưởng lên đánh “binh” một cái.

Cánh cửa khoang trong đột nhiên mở rộng. Một quái nhân mình đầy vẩy đỏ từ từ bước ra.

Tiêu Lĩnh Vu vội di động thân pháp quay lưng về phía Thương Bát đảo mắt nhìn lại.

Chàng thấy quái nhân hình dạng rất đáng sợ. Tóc đỏ buông xõa, từ cổ trở xuống phủ đầy vẩy như vẩy cá, hai tay dài một cách lạ lùng, móng tay dài đến ba tấc. Mặt quái nhân bao phủ một lớp đỏ hồng, chỉ để hở cặp mắt lấp loáng.

Tiêu Lĩnh Vu từ lúc thấy Thẩm Mộc Phong xuất hiện ở trên thuyền, chàng hiểu mình đã lâm vào bước đường cực kỳ nguy hiểm nên đã ngấm ngầm đeo bao tay bằng da giao ngàn năm.

Thương Bát nghĩ thầm trong bụng:

– Trên mình quái nhân đầy vẩy đỏ không hiểu làm bằng vật gì? Ta cần thử xem thứ vẩy này cứng rắn đến trình độ nào?

Hắn giơ tay phóng ra một viên bảo thạch.

Viên bảo thạch này cứng rắn hơn cả gang thép mà bốn cạnh sắc bén phi thường. Thương Bát dùng thứ đá đó làm ám khí, nhưng nó là vật kỳ trân, nếu không gặp tình thế hiểm ác quyết hắn không dùng tới.

Dưới ánh đèn sáng, bảo quang lấp loáng đánh trúng vào trước ngực quái nhân.

Một tiếng chát vang lên. Viên bảo thạch văng ngược lại khảm ngập vào vách thuyền.

Tiêu Lĩnh Vu lạnh lùng hỏi:

– Đây là Ngũ Long đại trận phải không.

Thẩm Mộc Phong đáp:

– Đúng rồi! Tiêu đại hiệp hãy kiềm chế được một người trong Ngũ Long rồi chúng ta hãy động thủ cũng chưa muộn.

Ngày trước Tiêu Lĩnh Vu thống lãnh bọn Mã Vân Phi cùng quần hào đến đại náo Bách Hoa sơn trang đã phá được Thập Bát Kim Cương, Kiếm thuẫn đại trận, lại phá vòng vây của mấy trăm hắc y võ sĩ để thoát ra ngoài. Chàng lại gặp Ngũ Long đại trận cản đường và đả thương một quái nhân áo đỏ.

Nguyên Kim Lan, Ngọc Lan đã cho chàng hay Kim Long đại trận lợi hại vô cùng, tuy chàng đánh ngã được một tên nhưng về sau chàng mới phát giác ra Nam Cung Ngọc ám trợ. Y dùng tỏa công độc phấn để ngấm ngầm phong tỏa võ công của Ngũ Long. Lần này không có Nam Cung Ngọc án trợ, chàng đành dùng võ công chân thực để đối phó.

Tiêu Lĩnh Vu đề tụ chân khí nhìn Hồng y quái nhân để tìm chỗ hạ thủ.

Quái nhân đầy mình vẩy đỏ, chỉ còn hai đôi mắt là nơi có thể hạ thủ được.

Lại nghe tiếng Thẩm Mộc Phong cảnh cáo:

– Có điều cần nói trước cho Tiêu huynh đệ biết là những vẩy đỏ trên mình người này đã được bôi chất kịch độc. Nếu bị y đánh rách da chảy máu là chỉ trong vòng một canh giờ là chất độc thấm vào nội phủ mà chết, không còn một loại thuốc nào giải cứu được.

Tiêu Lĩnh Vu lạnh lùng đáp:

– Đa tạ Thảm đại trang chúa đã có lời cảnh giác.

Hồng y quái nhân từ từ bước đến gần Tiêu Lĩnh Vu. Chàng thấy hắn cử động chậm chạp thì nghĩ thầm:

– Trên mình hắn đã bôi chất độc thì lúc chuyển động mình phải thận trọng.

Nếu ở chỗ rộng thì còn dùng khinh công mau lẹ để đối phó nhưng trong thuyền chật hẹp, di chuyển khó khăn mình phải dùng chưởng lực hùng hậu để đối phó.

Chàng tính toán rồi bình tĩnh lại. Hồng y quái nhân còn cách chừng ba thước thì dừng lại chưa chịu động thủ.

Hông y quái nhân cặp mắt lóe hào quang nhìn chòng chọc vào mặt Tiêu Lĩnh Vu. Chàng đứng yên không nhúc nhích.

Triển Diệp Thanh thấy Tiêu Lĩnh Vu đứng đối mặt với Hồng y quái nhân cách nhau rất gần thì trong dạ bồn chồn tự hỏi:

– Hồng y quái nhân hiển nhiên mặc độc giáp mà sao Tiêu Lĩnh Vu không lấy binh khí ra ngăn cản mà lại để hắn tới gần như vậy? Chẳng lẽ y định dùng tay không để đấu với độc nhân.

Bỗng thấy Tiêu Lĩnh Vu giơ tay mặt lên phóng chưởng đánh ra nhanh như chớp.

Thế chưởng thần tốc khiến cho Thẩm Mộc Phong cũng phải ngấm ngầm thán phục.

Hồng y quái nhân thấy Tiêu Lĩnh Vu phóng chưởng đánh tới trước ngực cũng không né tránh. Hắn giơ tay mặt, móng tay sắc như dao nhằm chụp vào vai trái Tiêu Lĩnh Vu.

Tiêu Lĩnh Vu giơ tay trái lên gạt thế chụp của Hồng y quái nhân. Tay mặt chàng đánh trúng trước ngực hắn.

Phát chưởng này chàng đã vận đến tám thành nội lực. “ Binh” một tiếng vang lên, Hồng y quái nhân bị chấn động hất lùi lại ba bước.

Thẩm Mộc Phong cười ha hả nói:

– Tiêu đại hiệp! Thẩm mỗ đã bảo những vẩy đỏ trên thân Ngũ Long có chất kịch độc rất mãnh liệt. Huynh đệ nên vận khí bế huyệt phong tỏa huyệt đạo. Nếu muốn bảo toàn tính mạng thì chỉ còn đường chặt đứt hai cánh tay.

Tiêu Lĩnh Vu cười lạt đáp:

– Thẩm đại trang chúa bất tất phải quan tâm cho tại hạ.

Chàng phóng tay điểm lẹ vào Hồng y quái nhân.

Nguyên chàng đã chắc mẩm phát chưởng đánh trúng quái nhân thì y không chết ngay đương trường thì cũng phải té nhào. Không ngờ tình trạng đã ngoài sự tiêu liệu của chàng. Hồng y quái nhân trúng chưởng chỉ bị hất lùi ba bước.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.