Xảo Phi Câu Phu

Chương 1 - Tiết Tử

trước
tiếp

Người dịch: Emily Ton.

Trên đỉnh núi Trường Bạch, mây mù bao phủ quanh năm, trắng xoá.

Hai lão giả mặc áo bào trắng, mày dài tận tóc, râu dài tận ngực, đầu tóc trắng như tuyết trên đỉnh núi Trường Bạch. Dưới hàng lông mày đều có một đôi mắt tinh xảo, lấp lánh ánh sáng. Hai người đều rất phấn chấn, tập trung tinh thần ngồi đánh cờ dưới một cây tùng cổ thụ.

Nhìn hai người tương đối đã già, nhưng thật ra không phải như vậy; Bọn họ là thầy trò, không thể nào nhớ được tuổi chính xác, trên giang hồ đồn đại là “Trường Bạch Quái Y”.

Bọn họ được gọi là quái y, bởi vì bọn họ dùng phương pháp kỳ lạ để điểm huyệt, hạ châm, khai thuốc; phương pháp và hiểu biết kia nhìn giống như sẽ khiến người lâm vào chỗ chết, nhưng lại thường xuyên có thể diệu thủ hồi xuân.

Trường Bạch Quái Y có một bộ độc môn công phu “Kim Châm Phi Huyệt” và “Điệp Ảnh Huyễn Vị”. Kim Châm Phi Huyệt không phát nào không trúng, khinh công Điệp Ảnh Huyễn Vị độc bước võ lâm.

Lão giả là sư phụ đột nhiên giống như nghĩ tới điều gì, vuốt vuốt râu dài và mở miệng nói: “Đồ nhi, hoàng đế hiện tại của Tùy triều là ai?”

Sống trong núi không ngày không tháng, hiện tại không biết là Hàn Tẫn năm nào!

“Sư phụ, triều đại thay đổi, hiện tại là Đường triều, một người gọi là Lý Uyên vừa mới xưng đế.” Mấy ngày hôm trước hắn mới nghe tiều phu lên núi đốn củi nói chuyện.

“Lại thay đổi triều đại!” Lão giả lắc đầu tiếp tục nói: “Tình hình thiên hạ giống như bàn cờ. Chúng ta đã hạ cờ thế nào mà đến bây giờ vẫn không phân thắng bại, không biết đã thay đổi qua mấy triều đại?”

Bản thân mình ngay cả tuổi tác đều không nhớ rõ, làm sao có thể nhớ rõ đã đổi qua mấy triều đại!

“Sư phụ, thiên hạ này hợp lâu tất phân, phân lâu tất hợp, phân phân hợp hợp, cực kỳ hỗn loạn.” Ẩn cư ở trên núi sâu mới có thể né tránh được họa chiến tranh liên tục trong mấy năm qua, kéo dài tuổi thọ.

Lão giả thân là sư phụ nhắm mắt trầm tư một lúc lâu, sau đó mới nói: “Đồ nhi, đã đến lúc con nên xuống núi đi tìm mấy đồ tôn kia của chúng ta rồi.”

Điều này thật ra lão giả vẫn nhớ rất rõ.

Đồ tôn? “Sư phụ, ngài đang muốn nói tới……”

“Đúng vậy, chính là bốn nữ oa kia.”

Khoảng mười năm trước, thầy trò bọn họ xuống núi Trường Bạch, đến những ngọn núi khác để tìm kiếm kỳ hoa dị thảo, nhân tiện giúp người chữa bệnh miễn phí ven đường.

Lúc đó, thầy trò hai người bọn họ vừa mới nghiên cứu ra một loại châm cứu thông qua cơ thể mẹ, sau đó dùng dược liệu đặc biệt để thay đổi thể chất thai nhi. Trước đó bọn họ đã bí mật thực hiện thí nghiệm dược ấy ở trên người thai phụ, và lúc đó bọn họ đã thực hiện tổng cộng ở trên người bốn vị phụ nhân.

Khi bọn họ bắt mạch thì biết được bốn vị phụ nhân kia đều mang thai nữ nhi, và nếu như thực nghiệm của bọn họ thành công, bốn nữ nhi này sẽ có mũi nhanh nhạy hơn so với người bình thường, ở trên người cũng sẽ có một loại mùi hương đặc biệt.

Thầy trò hai người quyết định nhận bốn nữ nhi này làm đồ đệ, người có mũi nhanh nhạy sẽ giúp ích trong việc tìm kiếm thảo dược và tinh luyện đan dược; Trong khi mùi hương đặc biệt trên người sẽ khiến các nàng khác hẳn với người thường, sẽ càng giống môn đồ của Trường Bạch Quái Y.

“Đồ nhi sẽ lập tức xuống núi tìm kiếm.” Giọng nói vừa rơi xuống, hắn di chuyển thân mình, hoà vào trong mây mù trên núi Trường Bạch, khoảnh khắc sau đã không nhìn thấy bóng dáng.

Lão giả thân là sư phụ nhìn quân cờ ở trên bàn đá. Sau đó chậm rãi đứng dậy và đi vào sơn động phía sau cây tùng, chỉ nghe âm thanh mạnh mẽ truyền ra từ trong sơn động, vang vọng ở trên núi Trường Bạch.

“Sóng cuộn Trường Giang, bọt sóng hủy hoại anh hùng. Dù thành hay bại đều không thể quay đầu. Núi cao còn đó, mấy độ hoàng hôn. Ngư ông đầu bạc trên sông, ngắm nhìn thu nguyệt xuân phong. Một hồ rượu tương phùng, bao nhiêu chuyện cổ kim, đều tan trong tiếng cười……”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.