Trong phòng tối om, cửa hé mở.
Tiêu Kỳ Vũ vừa bước tới cửa đã cảm thấy bên trong có người, hơn nữa căn cứ vào mùi hương có thể đoán được rằng người đó là nữ nhân còn trẻ.
Tiêu Kỳ Vũ ngầm vận công phòng bị, lên tiếng hỏi :
– Vị nào trong đó?
Tiếng trả lời:
– Thế nào? Tiêu đại quốc thủ không dám vào ư?
Tiêu Kỳ Vũ “à ” một tiếng nói:
– Thì ra là tam thiếu phu nhân ! Đêm khuya tới đây, cô không sợ lời dèm pha của thiên hạ ư?
Tam thiếu phu nhân thản nhiên đáp:
– Lời dèm pha đương nhiên là đáng ghét. Nhưng nếu được miếng mà phải chịu tiếng cũng không đáng tiếc !
Tiêu Kỳ Vũ hỏi:
– Được miếng thế nào?
– Là được giao bằng hữu với vị đại quốc thủ!
Tiêu Kỳ Vũ “à ” một tiếng nói:
– Việc đó thì tại hạ không dám! Tam thiếu phu nhân! Nên trở về đi! Hiện giờ trong La gia trang được tuần phòng rất nghiêm mật, còn có không ít cao nhân nữa. Nếu lỡ ra..
Tam thiếu phu nhân ngắt lời:
– Cái mà đại quốc thủ gọi là cao nhân chẳng qua chỉ là loại hư danh! Cao nhân chân chính chỉ e một mình Tiêu đại phu mà thôi !
Tiêu Kỳ Vũ không khỏi chấn động tâm thần. Chàng lập tức cảnh giác, thầm nghĩ:
“Xem ra vị tam thiếu phu nhân này phức tạp đây! Bên ngoài tuần phòng cẩn mật như thế, một người không biết võ công đâu thể dễ dàng tới đây mà không bị phát hiện?” Liền nói :
– Tam thiếu phu nhân! Xin lượng thứ, tại hạ thất kính…
– Sao Tiêu đại phu nói thế?
Tiêu Kỳ Vũ nói:
– Thiếu phu nhân rõ ràng là một cao nhân. Có thể ở trong La gia trang này mấy năm, thế mà không bị ai phát hiện ra mình có võ công, đó mới chính cao minh !
Tam thiếu phu nhân cười khanh khách nói:
– Tiêu đại phu cho rằng tôi là cao thủ ư? Vì thế mà không dám vào chứ gì?
Tiêu Kỳ Vũ đành bước vào phòng.
Tam thiếu phu nhân ngồi trên ghế bên cửa sổ, chàng bình tĩnh ngồi đối diện với cô ta.
Hai người nhìn nhau im lặng một lúc, Tiêu Kỳ Vũ mới lên tiếng:
– Tam thiếu phu nhân có thể trả lời tại hạ ba vấn đề được không?
– Tiêu đại phu cứ nói ra xem! Nhưng tôi không hứa trước được Tiêu Kỳ Vũ hỏi:
– Thứ nhất, tam thiếu phu nhân đối với việc La Nguyên thất tích có quan niệm và thái độ như thế nào? Tất đã từng đau khổ chứ ?
Tam thiếu phu nhân cười hỏi:
– Nên coi đây là hai câu hỏi chứ ?
– Phu nhân coi như thế cũng được!
– Câu này tôi có thể trả lời. La Nguyên đã chết, đó không cần phải nghi ngờ. Còn thái độ.. bi thương thì có, nhưng đau khổ thì chưa hẳn !
Tiêu Kỳ Vũ ngạc nhiên hỏi:
– Vì sao chứ ? Tam thiếu gia là trượng phu của phu nhân mà..
Tam thiếu phu nhân lắc đầu rầu giọng nói :
– Nếu như thê tử của của Tiêu đại phu sau này không phải là Tư Mã Hoàn Thúy mà là một nữ nhân chưa từng gặp mặt, và hoàn toàn không có cơ sở tình cảm nào. Khi cô ta chết, Tiêu đại phu có đau khổ không?
Tiêu Kỳ Vũ giật mình chấn động, rời khỏi ghế đứng lên hỏi:
– Tam thiếu phu nhân ! Cô.. cô rốt cuộc là ai?
Thiếu phụ trầm tĩnh nói:
– Tiêu đại phu yên tâm đi ! Tôi chỉ là một người hữu tâm thôi! Nhưng tuyệt không phải là cừu nhân hay địch nhân của La gia đâu! Chỉ vì gian nhân quá thâm độc, vì thế mấy năm nay tôi vẫn chưa tìm được đáp án.
Tiêu Kỳ Vũ càng kinh ngạc hỏi:
– Đáp án nào?
– Kẻ đã sát hại lão nhị và lão tam.
Tiêu Kỳ Vũ lại hỏi:
– Cô muốn nói rằng.. cô được gả vào La gia không phải vì yêu La Nguyên?
Tam thiếu phu nhân nói:
– “Xích Bát Vô Tình!” Giả như trước khi chàng quen biết Tư Mã Hoàn Thúy nhưng có người kể về sắc đẹp và tính nết của cô ấy, chàng có chấp nhận cùng cô ấy xây dựng hôn nhân trước rồi thiết lập tình yêu sau không?
Tiêu Kỳ Vũ hỏi:
– Nghĩa là cô chưa từng biết gì về La Nguyên trước khi về nhà này?
– Thậm chí cả bây giờ cũng thế, đúng ngày tôi về làm dâu thì La Nguyên thất tích một cách bí hiểm.
Tiêu Kỳ Vũ gật đầu ra vẻ cảm thông, lại hỏi :
– Làm sao cô lại biết nhiều về tôi như vậy?
Tam thiếu phu nhân đáp:
– Tôi không biết nhiều về những nhân vật khác như Ngô Khải và “Xà Bì” Vĩ Thất. Chắc Tiêu đại phu hiểu vì sao?
– Đa tạ! Bây giờ xin hỏi thân phận chính thật của – Tôi tên là Bùi Nhân Nhân, có biết đôi chút võ công nhưng không cao minh gì lắm. Bởi thế nên mới tự coi là mình không biết võ công, chẳng qua để khỏi múa rìu qua mắt thợ, đánh trống qua cửa sấm mà thôi.
Tiêu Kỳ Vũ chợt động tâm, hỏi:
– Bây giờ có thể gọi cô là Bùi cô nương. Cô họ Bùi, chẳng lẽ có quan hệ gì với vị tiểu sư muội đồng môn của La lão gia là “Mai Hoa Tam Lộng” Bùi Phương?
Bùi Nhân Nhân trầm ngâm một lúc rồi mới trả lời :
– Tôi không muốn giấu Tiêu đại hiệp nữa. “Mai Hoa Tam Lộng” là cô phụ của tôi.
Chứng minh điều này xong, Tiêu Kỳ Vũ đối với nữ nhân trước mặt không thể không cảnh giác, lại hỏi tiếp:
– Nói như vậy tất khi lấy cô cho La Nguyên, La Trang chủ và La lão phu nhân không biết cô là điệt nữ của Bùi nữ hiệp?
Bùi Nhân Nhân gật đầu:
– Không sai. Cả bây giờ cũng thế.
Tiêu Kỳ Vũ truy vấn:
– Nghĩa là cô thừa nhận rằng cô tới đây làm dâu là có ý đồ?
– Không! Tôi nghe gia cô phụ nói rằng các huynh đệ của La gia đều là người tốt, có bản lĩnh. Một cô nương chưa có người yêu thương dễ tiếp thu ý kiến của trưởng bối.
– Có thể giả thiết rằng lệnh cô phụ có ý đồ khi gả cô tới đây?
Bùi Nhân Nhân nói:
– Xin Tiêu đại hiệp đừng hoài nghi gia cô phụ. Lão nhân gia là một nữ nhân có tấm lòng rất thiện lương.
Lúc đầu La Kiện Hành phụ tình lấy La lão phu nhân, ia cô phụ vì thất chí nên không lấy chồng nữa. Từ đó tới nay đã mấy chục năm, đại hiệp đã nghe nói tới điều gì xấu về gia cô phụ bao giờ chưa?
Tiêu Kỳ Vũ thừa nhận:
– Xác thực là không. Thế nhưng nếu đúng như lời cô vừa nói thì lệnh cô phụ không có ý đồ gì với La gia. tại sao lại sai môn hạ là Lâm Phong tới đây gây sự? Lại còn cho Tư Mã Khâm tới phóng hỏa nữa?
Bùi Nhân Nhân phản vấn:
– Làm sao biết người phóng hỏa là Tư Mã Khâm?
Tiêu Kỳ Vũ cười đáp:
– Trong võ lâm không ít người biết đến nhị đồ đệ của “Mai Hoa Tam Lộng” là “Oanh Thiên Lôi.” Loại hỏa khí gây cháy ở La gia trang vừa rồi chính là thứ đó Bùi Nhân Nhân gật đầu nói:
– Rất có thể là như thế. ít nhất tôi cũng biết Lâm Phong đã từng tới đây. Nhưng nguyên nhân vì sao thì chính tôi cũng đang điều tra. Mấy năm trước, gia cô cô vì luyện công bất cẩn bị tẩu hỏa nhập ma. Hiện nay bệnh tình đã đỡ được mấy phần, nhưng chính lão nhân gia đang tìm đến những vùng hoang dã để tìm dược tiếp tục điều trị, vì thế tuyệt không thể sai đồ đệ tới đây gây sự.
Tiêu Kỳ Vũ trầm ngâm nói :
– Nếu thế thì lạ thật! Chẳng lẽ Lâm Phong tự động đến đây mà không sợ bị sư phụ trị tội? Ngoài ra. theo suy đoán của tôi thì người vừa tới đây đánh trống, nếu không phải đại đồ đệ của lệnh cô phụ là “Ngọc Đới Phiêu Hương” Lãnh Ngạo Cúc tất phải là “Oanh Thiên Lôi” Tư Mã Khâm!
Bùi Nhân Nhân thừa nhận:
– Là “Ngọc Đới Phiêu Hương” Lãnh Ngạo Cúc.
– Bùi cô nương đã biết rõ họ tới đây đủ biết đã có kế hoạch!
Bùi Nhân Nhân lắc đầu:
– Không phải thế! Đó là vì khi họ tiềm nhập vào La gia trang, tôi bí mật theo dõi và phát hiện ra mà thôi.
Vì họ không biết tôi được gả vào La gia nên tôi không tiện lộ diện khuyên can và hỏi rõ nguyên nhân.
– Tại hạ không tin rằng khi Bùi nữ hiệp gả cô tới đây lại không có mục đích.
– Yù đồ xấu thì không, nhưng mục đích thì quả thật có – Tại hạ có thể biết được không?
Bùi Nhân Nhân lắc đầu đáp:
– Không nên. Bởi vì nói ra bây giờ chỉ có hại mà không có lợi. Tiêu đại hiệp hãy tin rằng mục đích đó vô hại cho La gia. thế là đủ.
– Điều đó rất khó tin!
– Tiêu đại hiệp tạm thời chưa tin cũng không sao.
Nhưng chẳng bao lâu nữa thì sẽ tin thôi.
Tiêu Kỳ Vũ lại hỏi:
– Cô nương nghĩ thế nào về việc La Tương mất tích?
Bùi Nhân Nhân phản vấn:
– Tiêu đại hiệp thấy rằng tôi nằm trong diện nghi vấn ư?
– Bùi cô nương! Nếu cô tự đặt mình vào địa vị người khác thì sự nghi ngờ đó không phải là không có căn cứ Bùi Nhân Nhân không đáp, ngồi lặng đi một lúc mới rầu giọng nói:
– Tiêu đại hiệp! Chúng ta bàn đến chuyện khác đi!
Giọng Tiêu Kỳ Vũ lạnh lùng:
– Hiện giờ tại hạ thấy rằng không có vấn đề nào quan trọng hơn vấn đề này cả.
– Nhưng tôi nói rằng có thì sao?
Tiêu Kỳ Vũ chợt thấy động tâm hỏi :
– Việc gì?
Bùi Nhân Nhân không đáp. Cô ta đứng lên bước đến gần Tiêu Kỳ Vũ chỉ cách một bước thấp giọng nói:
– Nếu tôi nói rõ một việc mà Tiêu đại hiệp thừa nhận rằng nó quan trọng hơn việc chúng ta vừa bàn, xin Tiêu đại hiệp chấp nhận một điều kiện, được không?
Tiêu Kỳ Vũ gật đầu:
– Được!
Nhưng nói xong, chàng chợt nhận thấy mình chấp thuận quá nhanh nên không khỏi hối hận.
Chừng như đọc được ý nghĩ của chàng, Bùi Nhân Nhân hỏi:
– Tiêu đại hiệp không hối hận chứ ?
Tiêu Kỳ Vũ trầm giọng đáp:
– Không đâu. Nhưng hy vọng Bùi cô nương không bức ép tại hạ làm trái nguyên tắc và vượt quá năng lực.
Bùi Nhân Nhân gật đầu:
– Đương nhiên! Việc đó Tiêu đại hiệp có thể làm được mà không hề mất đi sự thanh nhã và sự quang minh chính đại !
– Nếu vậy thì tại hạ nhất định đáp ứng!
Bùi Nhân Nhân nhìn sâu vào mắt chàng rồi chợt hỏi:
– Đại hiệp vừa ở đâu về?
Tiêu Kỳ Vũ đáp:
– Rất nhiều chỗ. Tỉ như biệt lâu của La lão gia. dãy phòng khách, khu chuồng ngựa và các nơi khác nữa.
Bùi Nhân Nhân cười hỏi:
– Đại hiệp không ghé qua phòng của vị thân hữu “Khoái Đao” Thẩm Giang Lăng Thẩm đại hiệp hay sao?
– Thì ra không thể giấu cô nương được chuyện gì cả! Cô định nói rằng tối nay tôi thấy gì, cô nương cũng đều thấy cả. đúng không?
Bùi Nhân Nhân gật đầu:
– Có một phần như vậy thật!
Tiêu Kỳ Vũ càng thấy đối phương là nhân vật rất đáng sợ, trong lòng không khỏi rúng động, hỏi :
– Vậy cô nương đã thấy nhìn thấy gì?
Bùi Nhân Nhân bắt chước giọng Tiêu Kỳ Vũ cười đáp:
– Tỉ như việc nhị sư huynh hoa trôi hữu ý, tiểu sư muội nước chảy vô tình, mặc dù trước đây họ đã từng…
Tiêu Kỳ Vũ kêu lên:
– Đáng phục ! Như thế đủ biết cô nương thân thủ phi phàm. Chính tại hạ cũng không phát hiện ra có người ở gần mình.
Bùi Nhân Nhân khiêm tốn nói :
– Khinh công của “Xích Bát Vô Tình” được coi là cái thế võ lâm. Chẳng qua lúc đó đại hiệp quá tự tin rằng tuyệt đối không có người khác nghe lén, nhờ thế tôi mới không bị phát hiện. Đại hiệp thừa nhận chứ ?
Tiêu Kỳ Vũ đành phải gật đầu:
– Có thể, Bùi cô nương thật cao minh.
– Bây giờ thì hãy bàn vào chính đề, đó là việc chúng ta đánh cuộc. Tiêu đại hiệp đã trông thấy hai vị Ngô, Vĩ lấy trộm rượu đúng không?
– Đúng.
Bùi Nhân Nhân lại hỏi:
– Từ câu chuyện mà hai người nói với nhau, Tiêu đại hiệp có nẩy ra vấn đề gì đáng khả nghi không?
Tiêu Kỳ Vũ ngập ngừng nói:
– Việc này..
Bấy giờ không phải chàng cảnh giác với nữ nhân thần bí chưa biết rõ địch ta này nữa mà cố sức suy nghĩ nhằm ứng phó để khỏi chịu tiếng thua trước vị cô nương rất xinh đẹp này.
Tiêu Kỳ Vũ có trí nhớ siêu tuyệt, đầu óc nhạy bén tinh tế, chỉ trong chốc lát đã hồi tưởng lại hai lần tất cả những tình tiết mà Ngô Khải và “Xà Bì” Vĩ Thất nói chuyện với nhau.
Đột nhiên một ý nghĩ thoáng hiện lên trong tâm linh chàng.
Chàng liền nói:
– Tôi chỉ nói qua mấy chữ. Cô nương xem phán đoán như vậy có đúng thực tế hay không.
– Đại hiệp nói đi!
– Trong thùng “Nữ nhi hồng.” – Có thể nói rõ thêm chút nữa được không?
– “Xà Bì” Vĩ Thất phát hiện ra hai lần mùi rượu “Nữ nhi hồng” bốc lên rất nồng trùng với thời điểm ba huynh đệ La gia mất tích..
Bùi Nhân Nhân gật đầu nói:
– Thật không hổ danh “Bát Tuyệt Thư Sinh!” Trong võ lâm, muốn đạt đến sự tôn vinh tối cao, ngoài võ công trác tuyệt ra. còn phải có trí tuệ siêu phàm nữa.
Tiêu đại hiệp có tất cả những yếu tố đó, chẳng trách nàọ..
Tiêu Kỳ Vũ ngắt lời:
– Cô nương định nói rằng.. trong thùng rượu đó xác thực có ba cái..
Bùi Nhân Nhân gật đầu hỏi:
– Đúng thế. Tiêu đại hiệp có thừa nhận việc này hết sức quan trọng không?
Đúng là hết sức quan trọng vì đây là mấu chốt để điều tra vụ án nên không thể phủ nhận được.
Tiêu Kỳ Vũ đành gật đầu.
Bùi Nhân Nhân hỏi:
– Như vậy tức là Tiêu đại hiệp nên chấp thuận điều kiện của tôi?
– Khoan đã!
– Đại hiệp còn có việc gì nữa?
– Theo lời hai vị Ngô, Vĩ thì thùng rượu “Nữ nhi hồng” đó phải chờ khi La Y Hương xuất giá mới được mở ra để thiết khách. Nếu vậy, bằng cách nào mà cô nương biết được trong thùng đó có chứa ba tử thi?
Chẳng lẽ cô nương đã trông thấy?
Bùi Nhân Nhân thừa nhận:
– Đúng thế. Nhưng chỉ thấy có hai tử thi mà thôi.
Tiêu Kỳ Vũ lại hỏi:
– Có nghĩa là sau khi lão đại mất tích, cô nương đoán chắc rằng cũng đã bị giết và bỏ vào trong thùng rượu đó?
– Rất có khả nằng. “Xà Bì” Vĩ Thất nói rằng sau khi lão nhị và lão tam mất tích, y ngửi thấy mùi rượu “Nữ nhi hồng” rất nồng. Nay lão đại mất tích cũng vậy.
Căn cứ vào đó không khó gì mà suy đoán ra.
Tiêu Kỳ Vũ gật đầu:
– Đúng là như vậy! Nhưng điều này càng chứng tỏ rằng cô nương rất đáng nghi..
Bùi Nhân Nhân nhíu mày hỏi:
– Đại hiệp nghi tôi là hung thủ hay sao?
– Xưa nay vẫn xảy ra nhiều trường hợp chính hung thủ lại kêu bắt hung thủ..
Bùi Nhân Nhân cười nói:
– Trước đây tôi rất tin cậy và khâm phục “Xích Bát Vô Tình,” vì thế mà bỏ qua những lời xúc phạm. Có lẽ bây giờ nên xóa bỏ điều kiện chăng?
Tiêu Kỳ Vũ nói:
– Phải minh chứng điều này bằng cách tự thân cô nương thắng cuộc.
– Nếu vậy chúng ta vào đó kiểm tra được chứ ?
Tiêu Kỳ Vũ chấp thuận.
Bấy giờ đã cuối canh tư. Có lẽ cả bọn trực canh cũng đều ngủ say cả.
Hai người không khó khăn gì thâm nhập vào kho chứa rượu.
Tiêu Kỳ Vũ cẩn thận mở dây buộc miệng thùng rồi bóc lớp da trâu sao cho không để lại dấu vết.
Chỉ có lớp keo đã bị bong mất nên không cần để ý lắm.
Vừa mở nắp đậy, mùi rượu đã bốc lên nồng nặc.
Dưới ánh đèn đã có thể trông thấy xác người nằm co quắp trong thùng lớn tới hai người ôm, chìm dưới lớp rượu màu đỏ hồng.
Hiển nhiên khi bỏ một thây người vào tất nhiên rượu phải trào ra không ít, vì thế “Xà Bì” Vĩ Thất mới ngửi thấy.
Bất cứ thứ sinh vật gì ngâm trong rượu ngon đều không bị bốc mùi, dù bao lâu cũng thế.
Nhưng thấy một xác người da trắng bệch, tóc xõa tung, mắt thô lỗ nằm trong thùng rượu to như thế khiến người ta phải nổi da gà.
Bùi Nhân Nhân sợ quá phải quay mặt đi.
Hai tử thi bên dưới chỉ thấy loáng thoáng không rõ lắm, nhưng thi thể trên cùng thì thấy rõ diện mạo.
Tiêu Kỳ Vũ không sợ, chỉ thấy căm thù.
Giá như La lão phu nhân mà nhìn thấy ba người con trong cảnh tượng này chỉ e chết ngất ngay tại chỗ.
Hung thủ là ai mà tàn độc như thế?
Bùi Nhân Nhân hỏi:
– Thế nào? Không sai chứ ?
Tiêu Kỳ Vũ gật đầu:
– Cô nương thật cao minh. Tôi không biết lão đại.
Cô nương nhận ra chứ ?
Bùi Nhân Nhân gật đầu:
– Người trên cùng chính là lão đại La Tương. Sắc diện không thay đổi gì đáng kể, nhưng thật đáng sợ!
Còn lão nhị và lão tam thì trước đây tôi chi đoán thôi vì chưa từng thấy mặt.
Tiêu Kỳ Vũ hỏi:
– Cô nương phát hiện ra hai tử thi đó lâu chưa?
– Mới đây thôi.
– Vì sao cô nương không báo lại với La lão phu nhân chuyện này?
Bùi Nhân Nhân nghiêm giọng hỏi:
– Bây giờ thì đại hiệp đã biết rằng La gia huynh đệ đã chết, hơn nữa còn tìm thấy tử thi nữa. Nhưng có biết ai là hung thủ không?
Tiêu Kỳ Vũ ngập ngừng nói:
– Không.. biết.
– Vấn đề là ở chỗ đó. Vụ án này không dễ truy tìm được hung thủ. Nếu tôi tố giác chuyện này, đương nhiên nảy ra mối nghi ngờ và tôi chính là đối tượng nghi ngờ đầu tiên, cũng như Tiêu đại hiệp vừa nói. Từ nghi ngờ, người ta sẽ điều tra ra thân phận thật của tôi, khi đó sự hiểu lầm càng sâu. Hậu quả thế nào khó mà biết trước được.
Tiêu Kỳ Vũ gật đầu, tán thành lập luận của đối phương.
Chàng lại hỏi:
– Cô nương có thể biện minh cho sự nghi ngờ đó, chẳng hạn vì sao cô nương biết rằng có tử thi trong thùng rượu?
– Nghi ngờ như vậy là hợp lý. Tôi không trách đại hiệp. Nhưng nói thế nào chăng nữa tôi cũng không tin rằng gia cô phụ lại có thể sai người tới đây giết lão nhị và lão tam. Tôi nghĩ rằng đối phương giết họ ngay trong La gia trang này nhưng không thể mang tử thi ra khỏi trang nên đành giấu ở đây. Còn lý do vì sao tôi phát hiện ra. cũng như “Xà Bì” Vĩ Thất, ngay sau khi về đây tôi biết rằng gia cô phụ bị nghi ngờ nên đã bí mật điều tra. lần ấy nghe mùi rượu “Nữ nhi hồng” bốc lên rất nồng, tôi không để ý lắm. Mãi đến lần này lại ngửithấy mùi đó, tôi mới nhớ lại lần trước và bắt đầu nghi ngờ, liền tìm cách thâm nhập vào đây kiểm tra.
phát hiện thấy tùng rượu đã bị mở niêm. Tin rằng mình suy đoán hợp lý liền mở ra xem..
– Như vậy cô nương là người đầu tiên phát hiện ra bí mật quan trọng này rồi !
Bùi Nhân Nhân nói:
– Tôi không cho là thế. Tôi đến đây sớm hơn đại hiệp nhiều. Đại hiệp mới tới có mấy ngày mà đã có phát hiện đó, chứng tỏ đại hiệp cao minh hơn tôi rất nhiều Bây giờ xin đại hiệp nói xem chúng ta nên làm gì?
Tiêu Kỳ Vũ trầm ngâm nghĩ ngợi một lúc rồi nói :
– Nếu quả thật cô nương không có vấn đề gì, chúng ta hãy đóng thùng rượu này lại như cũ làm như không biết chuyện gì sau đó căn cứ vào đây mà bí mật điều tra ra hung thủ.
Bùi Nhân Nhân gật đầu tán thành ngay:
– Đúng đúng! Đai quốc thủ! Ngài tính toán như thế là rất chu đáo !
Thế rồi hai người phối hợp đậy thùng rượu lại như trước Bùi Nhân Nhân cứ thì thầm luôn miệng không biết nói những câu gì?
Tiêu Kỳ Vũ hỏi:
– Cô nương đang cầu khẩn gì vậy?
Bùi Nhân Nhân đáp:
– Tôi cầu khẩn cho ba huynh đệ họ La trợ giúp chúng ta sớm điều tra ra hung thủ để báo cừu cho họ.
Hai người rời kho rượu, trở về phòng của Tiêu Kỳ Vũ Mới vào phòng, Bùi Nhân Nhân hỏi ngay:
– “Bát Tuyệt Thư Sinh!” Việc đánh cuộc giữa chúng ta. chàng tính thế nào đây. Có chịu chấp thuận hay không?
Tiêu Kỳ Vũ gật đầu:
– Chấp thuận ! Cô nương nêu điều kiện ra đi !
Bùi Nhân Nhân cúi đầu trầm ngâm một lúc rồi chợt ngẩng lên hỏi:
– Chàng.. ôm thiếp một cái đi ! Chỉ xin chàng có thế thôi!
Tiêu Kỳ Vũ kinh hãi lùi lại, thảng thốt kêu lên:
– Như thế sao được? Cô là.. dâu của La gia. Còn tôi là bằng hữu của sư đệ La Kiện Hành. Luận về bối phận, tôi cao hơn cô. Làm thế..
Giọng Bùi Nhân Nhân vừa buồn bã vừa trách móc:
– Thế nào? Chàng định thất ước sao? Chàng và Thẩm Giang Lăng chẳng qua chỉ là bằng hữu, không phải là thân thích gì. Còn giữa chúng ta càng không có gì đáng nói về bối phận. Về tuổi tác, chàng chỉ hơn thiếp chín tuổi thôi. Còn việc thiếp là dâu của La gia là hữu danh vô thực. Thiếp chưa hề yêu, thậm chí chưa từng gặp La Nguyên. Rồi chàng sẽ biết thiếp vẫn còn là một thiếu nữ thanh bạch mà! Sau khi điều tra xong vụ án này, thiếp sẽ đi khỏi La gia trang. Cho dù thiếp không đi, lão gia và lão phu nhân cũng buộc thiếp phải đi. Sự thực thiếp thừa đủ lý do để đi khỏi La gia. mặc dù La lão phu nhân đã chính thức yêu cầu điều đó Tiêu Kỳ Vũ hỏi:
– Lý do thế nào?
– Thiếp là điệt nữ của “Mai Hoa Tam Lộng,” như thế là đủ rồi chứ ? Đừng nói là thiếp muốn đi, mà chính người của La gia cũng mong thiếp sớm ra khỏi nơi đây!
Tiêu Kỳ Vũ gật đầu:
– Đúng thế thật !
Bùi Nhân Nhân nói tiếp:
– Thiếp còn chưa đi chỉ vì muốn tra rõ huyết án này, giải nỗi oan khuất cho gia cô phụ. Đã có tin đồn rằng gia cô phụ đã gây ra vụ hỏa hoạn năm xưa khiến La lão phu nhân mù hai mắt. Thiếp rất bất bình về điều đó !
Tiêu Kỳ Vũ cảm động nói:
– Nếu đúng như thế thì hành động của cô nương là rất đáng khâm phục nhưng trước khi làm rõ nguyên nhân vì sao các đệ tử của lệnh cô phụ tới đây gây rối, người ta khó tin rằng cô nương và lệnh cô phụ hoàn toàn thanh bạch.
Bùi Nhân Nhân cắn môi nói:
– Thôi được ! Chàng không tin, thiếp cũng không có cách gì để làm cho chàng tin ngay được. Nhưng việc đánh cược giữa chúng ta không quan hệ gì đến điều đó, đúng không?
Tiêu Kỳ Vũ lúng túng nói :
– Việc đánh cuộc đó rất hoang đường. Tại hạ không thể..
Bùi Nhân Nhân nói:
– “Bát Tuyệt Thư Sinh !” Thiếp đã từng nói rằng chỉ vì ngưỡng mộ chàng mà tìm hiểu kỹ về chàng như vậy chứ không có ý đồ nào khác. Nếu chàng không chịu thực hiện thực hiện điều kiện đã ước, thiếp sẽ không rời khỏi phòng này. Ngày mai lúc người ta mang cơm sáng đến, thiếp sẽ nói to cho mọi người biết!
Tiêu Kỳ Vũ nhíu mày hỏi:
– Cô nương hành động như thế có xứng đáng với hành vi của một nữ nhân thanh bạch không?
– Nếu thế, chàng nghĩ thế nào về việc một người chính nhân quân tử nuốt lời hứa? Huống chi thiếp có thể giúp chàng trong việc điều tra mà!
– Nhưng tại hạ vẫn thấy rằng việc này không thỏa đáng!
– Người ta vẫn nói rằng “Xích Bát Vô Tình,” “Bát Tuyệt Thư Sinh” là người hào phóng, thế mà câu chấp tiểu tiết như vậy sao?
Tiêu Kỳ Vũ lắc đầu:
– Cô nương! Tôi cũng chỉ là người bình thường có máu có thịt như người khác mà thôi. Nhưng..
– Không “nhưng” gì cả!
Bùi Nhân Nhân nói xong lao tới xà vào lòng Tiêu Kỳ Vũ.
Chàng tự nhiên vòng tay ra ôm lấy nàng, cảm thấy mùi hương trên mái tóc, da thịt thơm tho của người trinh nữ và bộ ngực mềm mại của nàng ghì sát vào mình.
Hai đôi môi áp sát vào nhau trong cái hôn nồng nàn thắm thiết.
Hành động đó chỉ diễn ra trong thoáng chốc nhưng sẽ trở thành vĩnh hằng trong ký ức của hai người.
Nàng sẽ vĩnh viễn không quên, và chàng cũng không bao giờ quên được thoáng chốc ngắn ngủi đó.
Có thể sau này khi nhớ lại, chàng sẽ cảm thấy mình có lỗi với Tư Mã Hoàn Thúy đang chờ đợi ở Ly Giang..
Nàng rời khỏi vòng tay chàng nói :
– Kỳ Vũ huynh ! Cám ơn chàng.
Tiêu Kỳ Vũ không đáp.
Bùi Nhân Nhân lại nói:
– Để điều tra vụ án này, lúc cần thiết thiếp sẽ liên lạc với chàng. Xin chàng hãy lưu ý đến sự an toàn của lão tứ Và nên lưu tâm đến nha đầu của Phùng ái Quân.
– Tiểu Kim Tước ư?
Bùi Nhân Nhân gật đầu:
– Chính là nha đầu đó. Tuy nhiên thiếp đã có cách theo dõi cả hai chủ tỳ. Bây giờ thiếp đi đây !
Dút lời ra nhanh khỏi phòng.
Tiêu Kỳ Vũ đứng ngây ra giữa phòng hồi lâu, hồi tưởng lại từng chi tiết sự việc vừa xảy ra.
Việc này nên trách chàng thế nào đây?
Cuối cùng chàng thở dài lẩm bẩm nói :
– Thiếu niên có khi chín chắn như bậc lão thành.
Lão thành có khi bồng bột như thiếu niên. Riêng ta tự xưng là lãng tử, không trẻ cũng không già. Nên thế nào đây?
Dù sao chăng nữa. khi nhớ lại sự kiện vừa rồi chàng vẫn thấy mình có lỗi với Tư Mã Hoàn Thúy, người đang đứng bên bờ Ly Giang thơ mộng mòn mỏi chờ đợi chàng về..