Xích Long Châu

Chương 33 - Đông Hải Phi Thiên

trước
tiếp

Vút! Vút!…

Có quá nhiều thanh âm xao động cho biết không phải chỉ có một người xuất hiện, điều này làm cho Lưu Thái Hoài thất vọng.

Chàng đành nấp kín, không dám hiện thân cho dù từ những nhân vật vừa đến đã có một người lên tiếng:

– Bổn Minh Chủ đã đến như lời hẹn, sao các hạ chưa hiện thân?

Không có thanh âm nào hồi đáp, điều đó khiến nhân vật vừa lên tiếng tự nhận là Minh Chủ tức giận:

– Dám hý lộng bổn Minh Chủ, Đoàn Mẫn Chung, phải chăng ngươi quá lạm dụng lòng nhẫn nại, cho bổn Minh Chủ vẫn có thể tha thứ mãi cho ngươi?

Nghe câu hỏi này, từ chỗ ẩn Lưu Thái Hoài len lén bỏ đi.

Chợt, chàng dừng lại khi nghe thanh âm nọ đột nhiên vang lên:

– Một mình ngươi không có đủ đởm lược để dùng kế điệu hổ ly sơn, dụ bổn Minh Chủ ly khai Minh Chủ phủ và mưu toan giải thoát cho tội đồ Đông Hải Môn. Nhưng ngươi cũng đừng quá xem thường bổn Minh Chủ. Người của ngươi, cho dù có là Đoàn Mẫn Hạc phụ thân ngươi đi chăng nữa, bất kỳ ai hễ lọt vào Minh Chủ phủ là phải mất mạng. Không tin, ngươi cứ chờ một lúc sẽ rõ, Minh Chủ phủ sẽ lập tức biến thành một biển lửa, thiêu hủy những ai ngươi định giải thoát và cả những ai được ngươi sai đi cứu.

Vẫn lặng im không nói một lời, Lưu Thái Hoài chỉ biết hối hả lao đi.

Vút!

Hành vi vội vã đã tự cáo giác hành tung của chàng, một tràng cười vang lên bám theo Lưu Thái Hoài:

– Ngươi có muốn chạy đến ứng cứu thì đã muộn rồi. Huống chi… Ha… ha… ngươi đâu còn thời gian để thực hiện những gì ngươi muốn? Hãy ngoan ngoãn dừng lại nào. Ha… ha…

Vút! Vút !…

Biết có người bám theo, Lưu Thái Hoài không những không dừng lại mà còn tận lực chạy nhanh hơn.

Vút !

Nhưng nhân vật tự xung là Minh Chủ vẫn không chịu kém, vẫn quyết liệt bám theo chàng :

– Bách Cầm Thân Pháp ? Ngươi không phải là Đoàn Mẫn Chung, cũng không phải là Đoàn Mẫn Hạc. Ngươi là ai ? Đứng lại !

Vút !

Vậy là trong bóng đêm mịt mùng đã diễn ra trận tỷ thí khinh công giữa một bên là Lưu Thái Hoài và bên còn lại chính là người luôn miệng tự xung là Minh Chủ. Và Lưu Thái Hoài chạy đến đâu thì nhân vật Minh Chủ vẫn đuổi theo đến đó.

Được một lúc, Lưu Thái Hoài chợt chấn động khi nghe thanh âm ở phía sau vang lên :

– Ngươi là Lưu Thái Hoài !? Chỉ có ngươi mới có khinh thân pháp cao minh này. Chẳng phải ngươi đã biến thành Huyết Ma rồi sao ?

Đúng lúc đó, từ phía xa xa trước mặt chàng bỗng vang lên một tiếng chấn động ầm ầm.

Ầm !!

Và cùng với tiếng chấn động, một bựng hỏa quang cũng vụt sáng lên, làm cho bất kỳ ai dù ở xa đến đôi ba dặm cũng phải nhìn thấy.

Kinh tâm động phách, Lưu Thái Hoài càng lao đi nhanh hơn. Chàng lao đến chỗ vừa phát ra bựng hỏa quang.

Vút !

Vẫn đuổi theo chàng, thanh âm của nhân vật Minh Chủ cứ như âm hồn bất tán :

– Ngươi định tâm giải cứu cho Hà Như Hoa hiền thê của ngươi ? Đã muộn rồi, chính hành vi của ngươi đã làm cho tất cả đều mất mạng. Kể cả Trác Quang Minh và Thẩm Uyên Uyên. Ngươi không thể làm gì hơn cho họ. Ha… ha…

Phẫn nộ tột cùng, Lưu Thái Hoài đành phải quát lên, phát tiết phần nào cơn phẫn nộ chỉ muốn chực chờ xông lên ngập tràn tâm trí chàng :

– Ngọc Bội. Nếu họ có mệnh hệ nào ta sẽ giết ngươi.

Vút !

Chàng vẫn chạy và thanh âm của Ngọc Bội vẫn không chịu buông tha chàng :

– Quả nhiên ngươi chính là Lưu Thái Hoài, đúng như ta nghi ngờ. Thế thì sao, phụ thân ngươi do ta sát hại. Không có cái chết của Hà Như Hoa, không lẽ ngươi chịu tha thứ cho ta ? Chớ nói nhảm, trên đời này làm gì có người đại lượng, sẵn sàng tha thứ cho kẻ thù đã từng sát hại phụ thân ? Và ngươi cũng không phải ngoại lệ. Ha… ha…

Chàng đứng phắt lại. Và, Ngọc Bội ngay lập tức lao qua, xuất hiện trước mắt chàng.

Chàng nhìn Ngọc Bội, người mà đã lâu lắm rồi chàng đã ngỡ là sẽ không bao giờ còn gặp lại. Chàng gọi :

– Ngọc Bội tỷ ! Nếu tỷ có thể giúp đệ giải thoát và buông tha cho Hà Như Hoa và đôi phu phụ Trác – Thẩm, đệ hứa sẽ không nhắc gì đến mối gia thù của đệ !

Ngọc Bội xạ tia mắt rợn người nhìn chàng :

– Ngươi nói thật chứ ? Ngươi dám vì Hà Như Hoa mà quên đi mối phụ thù, bất chấp điều đó sẽ làm cho ngươi mãi mãi mang tội bất hiếu ?

Chàng đáp mà không chút ngập ngừng :

– Lời đệ là lời thành thật. Đó là lý do đệ đã lẻn vào phủ Minh Chủ, lưu tự và hẹn tỷ một mình đến gặp đệ.

Nàng bĩu môi :

– Ngươi nói dối ! Chứ không phải đó là kế của ngươi, đợi khi ta đi khỏi sẽ cho người của ngươi vào Minh Chủ phủ giải cứu cho Hà Như Hoa ?

Chàng thở dài thất vọng :

– Đó là do Đoàn bá bá không tin đệ có thể cảm hóa được tỷ, nên Đoàn bá bá có ý định nếu cứu được Hà Như Hoa trước vẫn hơn. Còn phần đệ, đệ tin rằng, nếu đệ thành tâm bỏ qua mối phụ thù, có thể đệ sẽ cảm hóa được tỷ. Và tỷ sẽ xứng là Minh Chủ võ lâm, như lệnh tôn đã tỏ ra là người xứng đáng.

Ngọc Bội thoáng chau mày:

– Ngươi thật sự chịu bỏ qua mối phụ thù?

Chàng gật đầu:

– Oán thù nên cới không nên kết. Huống chi đệ đã hiểu hành vi trước kia của tỷ chỉ là do nhất thời nhầm lẫn, nhất là bị phụ tử Đoàn Mẫn Chung tác động.

Thanh âm của nb chợt nhẹ lại:

– Ngươi bỏ qua cho ta, liệu có được mãi mãi không ?

Chàng thoáng có hy vọng:

– Đương nhiên là mãi mãi. Bằng không đệ đâu bảo tỷ cứ là Minh Chủ võ lâm, giúp quần hùng chi trì chính nghĩa, dẹp trừ mọi tội ác?

Ngọc Bội thở ra nhè nhẹ:

– Vậy thì ngươi sẽ làm gì trong khi chấp thuận ta là Minh Chủ võ lâm?

– Để đã là Môn Chủ Đông Hải Môn. Và Đông Hải Môn sẽ là nơi cho đệ dung thân đến cuối đời. Có lẽ đó cũng là chủ ý của gia phụ lúc sinh tiền.

Ngọc Bội chợt lắc đầu:

– Để rồi mỗi lần ngươi nhớ đến phụ thân, mối thù độ nào mà ngươi bỏ qua lại xuất hiện, thúc bách ngươi và xui giục ngươi đưa người Đông Hải Môn xâm nhập Trung Nguyên để tìm ta báo thù. Kế này của ngươi tuy cao minh nhưng chỉ tiếc là chưa đủ để lừa được ta!

Thái Hoài phải cố thuyết phục nàng:

– Đệ không hề lừa tỷ. Nếu cần, đệ sẽ lập thệ cho tỷ tin. Nhưng đó là đệ nói với điều kiện là bọn Hà Như Hoa chưa bị tỷ sát hại.

Hai mắt của Ngọc Bội chợt chớp nhẹ:

– Họ vẫn vô hại. Bằng chứng là vừa rồi ngươi chỉ nghe có mỗi một tiếng hỏa dược phát nổ. Đó chính là lớp hỏa dược được chôn ngầm ở vòng ngoài mà thôi.

Chàng gật đầu:

– Đệ tin ở tỷ. Được, đệ sẽ lập thệ cho tỷ tin vào đệ.

Ngọc Bội xua tay:

– Như vậy thì không cần. Muốn ta tin, ngươi phải chấp thuận ta hai điều kiện.

Chàng đáp ứng:

– Tỷ cứ nói!

Ngọc Bội đưa một ngón tay:

Thứ nhất, ngươi phải chỉ cho ta cách luyện công phu Tiềm Long Pháp Phật Quang có trong Xích Long Châu.

Thái Hoài thở ra nhè nhẹ:

– Sẽ không khó chút nào nếu tỷ luyện công phu đó theo tư thế nằm.

– Nằm! Thật thế sao?

Chàng nghiêm giọng:

– Không phải ngẫu nhiên đệ phát giác điều này. Đó là do lúc ở Tuyệt Mệnh Cốc, khi đệ tình cờ phát hiện lưu tự của Thiên Hạ Đệ Nhất Tăng, lưu tự đó được Thiên Hạ Đệ Nhất Tăng di lưu theo tư thế nằm. Và sau này khi đệ nói điều đó cho Ngũ Chỉ Bà Bà biết, Bà Bà cũng thừa nhận đệ chính là chủ nhân của Xích Long Châu.

Ngọc Bội cũng thở ra nhè nhẹ:

– Ta có thể tạm tin ngươi. Vì dù sao ta đã thử luyện theo mọi tư thế bình thường đều tỏ ra thất bại.

Thái Hoài gật đầu :

– Tỷ phải tin ở đệ thôi vì đó là phương cách duy nhất. Còn điều kiện thứ hai của tỷ ?

Ngọc Bội bảo :

– Ta định tâm là bảo ngươi tự phế bỏ võ công, nhưng làm như thế là quá hẹp lượng, bởi ngươi dù sao vẫn còn trọng, phải cần có võ công. Vậy cho nên…

Thái Hoài tuy ngấm ngầm lo sợ nhưng vẫn cố trấn tĩnh:

– Tỷ có chủ ý gì?

Nàng đáp:

– Ta không muốn ngươi mãi mãi là mối đe dọa của ta, nhất là khi ta phải chuyên tâm chuyên ý cho võ lâm với cương vị Minh Chủ. Vì thế, nếu ngươi muốn ta hoàn toàn tin thì ngươi phải chấp nhận cho ta phế bỏ một trong Bát Kỳ Đại Mạch của ngươi.

Chàng định lên tiếng thì nghe nàng nói tiếp:

– Với những hạng cao thủ bình thường thì dù có mất đến ba Đại Mạch trong Bát Mạch vẫn không hề gì. Nhưng với thân thủ như ngươi, nếu mất một Đại Mạch thì ngươi sẽ không bao giờ có được võ công thượng thừa, như ta từng mục kích những gì ngươi đã gây cho Ngọa Long Cốc. Có như thế ta mới thật sự tin ngươi chịu bỏ qua mối phụ thù của ngươi. Thế nào?

Chàng thở ra một hơi dài và đáp ứng:

– Để tỷ có thể yên tâm trong cương vị Minh Chủ trị vì đại cục, được, đệ chấp nhận điều kiện này của tỷ.

Ngọc Bội thở phào nhẹ nhõm:

– Hoàn toàn do ngươi tự nguyện chứ? Đừng bảo Tư Mã Ngọc Bội này miễn cưỡng ngươi?

Chàng gật đầu:

– Đổi được sự bình yên cho toàn thể võ lâm, đệ có mất một Đại Mạch nào có gì đáng tiếc. Là tỷ ra tay hay cho đệ tự xử?

Ngọc Bội tươi cười:

– Đệ đừng quá xem thường ta. Vì ta tuy không có Huyết Hoa bổ trợ như đệ nhưng thân thủ ta lúc này cũng có đôi chút thành tựu. Do đó, ta sẽ để đệ tự xử. Và chỉ cần đệ có bất kỳ dấu hiệu nhỏ nào cho thấy đệ không thành thực, ta sẽ phát hiện được ngay. Lời của ta như thế là rõ, đệ cứ tùy nghi quyết định.

Chàng thừa nhận:

– Tỷ nói rất đúng. Mất một Đại Mạch đương nhiên hiển hiện bên ngoài sẽ khác với người chưa mất Đại Mạch nào. Vì tỷ đã nói như thế, được, đệ sẽ tự xử.

Phát hiện Thái Hoài đưa tay định điểm vào phế kinh bên tả, Ngọc Bội chợt kêu lên:

– Chậm đã!

Chàng cả mừng:

– Tỷ không cần đệ phế bỏ nữa sao?

Ngọc Bội lắc đầu:

– Đệ đừng hiểu lầm ta. Ta vì đại cục võ lâm nên không thể không cẩn trọng. Ý ta muốn nói đệ nên tự phế bỏ Túc Kinh thì hơn!

Thái Hoài cười gượng:

– Phế bỏ Túc Kinh là kể như hủy bỏ toàn bộ thân khinh pháp của đệ.

Ngọc Bội gật đầu:

– Đệ nói là đệ sẽ ở mãi Đông Hải Môn, vậy thì còn hay mất thân khinh pháp cũng đâu có gì quan trọng. Chỉ trừ phi đệ không thật tâm bỏ qua mối phụ thù như đã nói!

Chàng đành đáp ứng:

– Thôi được! Đệ sẽ tự phế bỏ…

Chợt có thanh âm của Gia Cát Cung Chủ từ xa vang đến:

– Lưu Thái Hoài. Ngươi đừng nên tin ả! Ngươi đừng để vẻ ngoài của ả lừa mị mê hoặc ngươi!

Chàng nhìn Ngọc Bội chỉ thấy Ngọc Bội thản nhiên nói với chàng:

– Ta hoàn toàn tùy vào quyết định của đệ.

Nghe thế, chỉ sợ lời của Gia Cát Cung Chủ sẽ làm tâm tư dao động, Lưu Thái Hoài lập tức điểm vào Túc Kinh. Và chàng đã phải nhảy dựng lên vì đau.

Hự!

Gia Cát Cung Chủ lao đến:

– Chao ôi! Sao ngươi vẫn để ả lừa? Ngươi không nghe lời ta cảnh báo sao? Ôi…! Ta đến chậm mất rồi!

Ngọc Bội bỗng bật cười khanh khách:

– Sai rồi, Cung Chủ đến đúng lúc đấy chứ! Và để cho toàn thể võ lâm biết Tư Mã Ngọc Bội này là hạng người như thế nào, hôm nay, người đầu tiên sẽ bị bổn Minh Chủ trừng trị chính là Cung Chủ. Ha… ha…

Và Ngọc Bội bất ngờ phát xạ một kình vào Gia Cát Cung Chủ.

Viu…

Thái Hoài thất kinh kêu lên:

– Dừng tay! Ngọc Bội tỷ không thể quên lời đã hứa với đệ!

Nhưng ngọn chỉ kình Phi Thiên Đông Hải vẫn xé gió lao đến Gia Cát Cung Chủ Bách Hoa Cung.

Gia Cát Đại Mỹ rít lên:

– Chỉ có ngươi quá ngu xuẩn nên mới tin vào ả thôi. Chứ còn ta, phải may mắn lắm ta mới toàn mạng và chờ đợi đến tận lúc này! Yêu nữ, đỡ!

Ào…

Ầm!!

Ngọc Bội gật gù:

– Đương nhiên bổn Minh Chủ thừa biệt mụ Gia Cát ngươi thời gian qua chỉ giả vờ thuận phục mà thôi. Do đó, chính đêm hôm nay sẽ là tử kỳ của mụ. Đỡ!

Ào…

Chợt từ bóng đêm bỗng bật lóe lên hai bựng kim quang, kèm theo tiếng gầm quát của Trác Quang Minh và Thẩm Uyên Uyên:

– Ma nữ, chớ quá ngông cuồng! Đỡ kiếm!

Véo…

– Nếu không có Gia Cát Cung Chủ kịp tiếp ứng cứu mạng thì Thẩm Uyên Uyên này làm gì còn cơ hội cho ma nữ ngươi đến nếm mùi Tuyệt Đao? Đỡ!

Vù…

Cùng lúc đó, có hai bóng người lao đến chỗ Lưu Thái Hoài. Và thanh âm của Hà Như Hoa vang lên:

– Tướng công! Lòng nhân của tướng công đã dùng không đúng đối tượng rồi. Nếu Đoàn Lão Môn Chủ không đến và sau đó nếu không có Gia Cát Cung Chủ liều lĩnh xông vào biển lửa cứu nguy thì lúc này đây muội đâu còn dịp gặp lại tướng công!

Người thứ hai chính là Đoàn bá bá, Môn Chủ Đông Hải Môn đời trước:

– Hà…! Ta đã nghe Hà Như Hoa kể lại. Ả Ngọc Bội này sẽ là một ma nữ vô tiền khoáng hậu đây. Ả mà là Minh Chủ võ lâm thì đừng nói riêng gì võ lâm Trung Nguyên, chỉ sợ Đông Hải Môn chúng ta sẽ không bao giờ yên với ả. Ngươi có biết trong biển lửa kia là những ai không ? Đều là những nhân vật trước kia từng có ít nhiều hiềm khích với ả. Ngay khi được suy cử làm Minh Chủ, ả đã biến Minh Chủ phủ của ả thành chỗ giam người. Và lúc nãy ta đến cũng là lúc ả cho tâm phúc tự châm cháy hỏa dược. Đó là kế của ả khi được tin có người gặp ả vào đúng lúc này.

Hà Như Hoa lo lắng tiếp lời :

– Theo diễn biến vừa xảy ra, ả gây ra chuyện này nhằm đổ vạ cho Đoàn Mẫn Chung, Đoàn Mẫn Hạc. Vì trước mặt quần hùng ả hứa là sẽ bỏ qua cho cả hai, đó là cách để lấy lòng tin của quần hùng. Để bây giờ thì những ai bị ả hiềm nghi đều phải bỏ mạng trong biển lửa ngút trời kia. Trong đó suýt nữa có muội và huynh tẩu Trác – Thẩm.

Tâm trạng lúc này của Lưu Thái Hoài đúng là cả một biển trời căm hận.

Và hận nhất là chàng đã tự phế bỏ Túc Kinh, trúng phải kế mưu thâm độc của ma nữ !

Chàng đứng lên, xòe tay về phía Đoàn Môn Chủ :

– Bá bá hãy cho tiểu điệt mượn kiếm.

Đoàn Môn Chủ giao kiếm cho chàng, là thanh kiếm đã rỉ sét với hàng lưu tự cho biết Tư Mã Ngọc Bội là cốt nhục của Tư Mã Vương Minh Chủ phu phụ.

Cầm kiếm trong tay, chàng bật hú dài :

– Mong Gia Cát Cung Chủ nhượng chỗ cho! Còn Trác – Thẩm huynh tẩu, hay thi triển Liên Thành Nhị Tuyệt Kiếm Đao nào! Hu… ú… ú…

Dùng kiếm chống vào đất lấy đà, Lưu Thái Hoài sau đó bật tung người lên cao, lao vun vút vào trận chiến đã đến hồi tàn cuộc giữa một bên là Tư Mã Ngọc Bội và bên kia là Gia Cát Cung Chủ với Trác – Thẩm hai người.

Vù…

Nghe tiếng của chàng, Ngọc Bội cười khanh khách :

– Cũng tốt thôi, Thái Hoài ! Sau mạng của mụ Gia Cát sẽ đến lượt ngươi. Vì ngươi buông tha ta chứ ta nào có ý buông tha ngươi. Đỡ ! Ha… ha…

Bùng !

Hự !

Gia Cát Cung Chủ bị hất bay, may nhờ có Hà Như Hoa bên ngoài nhìn thấy nên kịp đón đỡ.

Gia Cát Cung Chủ lả trên tay Hà Như Hoa, sau khi thốt một lời duy nhất:

– Ả lợi hại hơn trước!

Đoàn Môn Chủ nhìn thì vào trận chiến vừa có thêm Lưu Thái Hoài xen vào:

– Không sai. Vì dường như ả đã am hiểu công phu Tái Sinh Bất Diệt từ Tiềm Long Pháp Phật Quang trong Xích Long Châu!

Giọng nói quá ư nghiêm trọng của Môn Chủ Đông Hải Môn làm cho Hà Như Hoa giật mình:

– Làm sao ả có thể am hiểu một khi đây là cách luyện bí ẩn chỉ có ai là chủ nhân của Xích Long Châu mới có thể luyện được?

Đột nhiên có thanh âm của Ngũ Chỉ Bà Bà vang lên thật gần:

– Dễ hiểu thôi! Nghịch đồ rất giỏi thuật lừa người. Có thể Lưu Môn Chủ đã bị ả lừa, đến nỗi tự nói ra cách luyện công phu thượng thừa đó.

Hà Như Hoa thất kinh quay lại và nàng mừng rỡ reo lên:

– A…! Lão Chủ Mẫu cũng đến?! Phụ thân, đây là ai, thân phụ có nhận ra không?

Nàng nói quá muộn. Vì Đoàn Môn Chủ vừa nhìn thấy Lão Chủ Mẫu xuất hiện đã tự bước đến hành lễ:

– Mẫu thân!

Và thế là mọi người vừa hàn huyên vừa đưa mắt dõi nhìn trận chiến càng lúc càng trở nên cam go khốc liệt.

Nhờ đó Hà Như Hoa biết phụ thân nàng cùng đoàn người Đông Hải Môn vì đã lâu không nhận được tin gì về tốp người do Lưu Thái Hoài nên đã đồng lòng du nhập Trung Nguyên. Đồng thời nàng cũng khấp khởi mừng khi nghe các bậc trưởng bối đang luận bàn về trận chiến vẫn diễn khai.

Lão Chủ Mẫu gật gù:

– Cả song phương cùng có bản lĩnh Sinh Cơ Bất Diệt nhưng bản lĩnh của Lưu Môn Chủ vẫn trội hơn.

Đoàn Môn Chủ chép miệng:

– Chỉ tiếc là khinh thân pháp chẳng còn, Lưu tiểu tử vẫn không có cách nào khác ngoài việc cứ lơ lửng mãi trên không. Điều này làm cho nhiều sở học có phần hạn chế!

Phụ thân nàng thì tấm tắc khen:

– Công phu kiếm đao kia quả là lợi hại. Kín như bưng và không có bất kỳ chỗ sơ hở nào. Phải chi ma nữ không có nhiều công phu lợi hại, có lẽ trận chiến không thể kéo dài.

Ngũ Chỉ Bà Bà cứ thở dài liền miệng:

– Kiếm đao hợp bích đó tuy có xuất xứ từ nhị tuyệt kiếm đao nhưng đã mất sự lợi hại vốn có của công phu. Lẽ nào đây là ý của họ buộc ma nữ nghịch đồ phải mặt đối mặt với Lưu Môn Chủ?

Đúng lúc đó có tiếng Ngọc Bội thét vang:

– Ngươi khá lắm Thái Hoài! Hóa ra bằng cách này ngươi vẫn có thể thi triển Bách Cầm thân pháp. Được lắm ta sẽ cùng ngươi đối đầu một phen. Xem đây!

Tình thế lúc này diễn ra hoàn toàn đúng với những lời vừa được mọi người nhận định. Lưu Thái Hoài do đã phế bỏ Túc Kinh, không thể dùng cước chân để thi triển thân pháp Bách Cầm nên chàng đã lợi dụng những đợt kình phong của Ngọc Bội để biến thân thể thành vô lực, cứ lơ lửng trên không. Trong khi đó thanh kiếm trong tay chàng chỉ thi thoảng mới có cơ hội tấn công đối phương, hỗ trợ cho Trác – Thẩm hai người những lúc cần.

Và trụ bộ ở phía dưới là Trác Quang Minh cùng Thẩm Uyên Uyên với công phu Liên Thành Nhị Tuyệt Kiếm Đao.

Công phu này tuy kín, nhưng lại mất đi sự tuyệt hiểm và lợi hại của kiếm đao nhị tuyệt nguyên thủy như nhận định của Ngũ Chỉ Bà Bà. Tuy vậy, Ngọc Bội do phải dè chừng từng chiêu kiếm quá ư bất ngờ của Thái Hoài nên công phu của Trác – Thẩm hai người cũng đủ làm quẩn chân, khiến ả không thể dễ dàng hạ thủ như hạ thủ Gia Cát Cung Chủ.

Ả phát hiện đấu pháp này và ả biết cần phải hạ đầu tiên chính là Lưu Thái Hoài. Chỉ có như thế, sau đó ả mới dễ dàng đả bại công phu kiếm đao hợp bích của Trác Quang Minh và Thẩm Uyên Uyên.

Ả cũng vận dung thân pháp Bách Cầm lao vọt lên cao, diện đối diện với Lưu Thái Hoài. Ả quát:

– Đỡ chiêu!

Ào…

Lưu Thái Hoài như chỉ chờ cơ hội này. Chàng nghiến răng bật rít:

– Yêu nữ dám dối gạt ta. Ngươi phải chết. Đỡ !

Chàng hất mạnh hữu kiếm ra.

Vèo…

Ầm !

Chấn kình vừa vang dội, trước khi thân hình bị dật dờ bay đi, tả thủ của Thái Hoài bỗng xuất phát một ngọn kình uy mãnh :

– Trúng…

Ào…

Ả cười sặc sụa :

– Huyết Ma Công ! Được ! Thử xem công phu của ai lợi hại hơn ? Đỡ ! Ha… ha…

Và ả hất đủ hai tay, hữu thủ là chưởng Huyết Ma và tả thủ là chỉ kình Đông Hải Phi Thiên đầy bất ngờ.

Ầm !

Viu…

Kinh tâm, Thái Hoài tự hạ thân xuống.

Vụt !

Thấy vậy, Trác Quang Minh và Thẩm Uyên Uyên cùng hất chiêu lên hy vọng kịp bảo vệ cho Long Đầu đại ca nếu bị ma nữ truy sát.

– Xem đao !

– Xem kiếm !

À…

Vù…

Ngọc Bội từ trên cao bổ xuống:

– Hai người phen này phải chết!

Ào…

Thái Hoài thất kinh, gọi cả hai lùi lại:

– Đó là Huyết Ma Công cực kỳ lợi hại. Tránh mau !

Tiếng hô hoán của chàng làm cho cả hai hoang mang, phải khựng lại.

Và luồng chưởng đỏ ối của ma nữ cứ thế quật bổ vào cả ba.

Thái Hoài vội trụ bộ, vừa đẩy bật thanh kiếm lên cao vừa hất đủ nhị kình cũng là Huyết Ma Công đỏ rực :

– C…h…ế…t…

Ào…

Ầm ! Ầm !

Trác Quang Minh và Thẩm Uyên Uyên bị dư kình hất bay, làm cho đao và kiếm của họ phải rơi khỏi tay, rơi xuống đất.

Coong… ! Coong… !

Trong khi Thái Hoài cũng lảo đảo không thôi thì Ngọc Bội sau một lượt lăng không đảo người lại tiếp tục lao ào xuống. Ả còn cười vang:

– Ngươi phải nạp mạng thôi! Ha… ha…

Ả hất kình.

Ào…

Mọi người ở bên ngoài nhìn thấy thất kinh vì biết Thái Hoài do không còn khinh thân pháp tất không kịp tránh. Và họ càng kinh tâm hơn khi phát hiện chàng bất ngờ khuỵu xuống. Họ kêu:

– Ối chao…

Nhưng đúng lúc đó khi ngọn kình của ma nữ vừa vặn lao đến thì trên hữu thủ của Thái Hoài chợt xuất hiện một thanh đại đao. Chàng chỏi đao và bật tung người nhảy lên:

– Đây là Tuyệt Đao của Thẩm gia! Đỡ!

Ào… Ầm!!

Choang…

Chấn kình làm cho đại đao bị gãy, cũng làm cho Thái Hoài khuỵu lăn qua một bên.

Tuy nhiên, Ngọc Bội đã có phần khiếp đảm khi buột miệng:

– Ngươi lại vờ ngã để nhặt kiếm như lúc nãy nhặt đao à! Ta đâu thể để ngươi toại nguyện! Đỡ!

Víu…

Ả xạ ngay một ngọn chỉ kình vào Thái Hoài.

Ở bên ngoài, Ngũ Chỉ Bà Bà vụt hét:

– Nghịch đồ! Ngươi còn dám vận dụng tuyệt học của lão thân ư? Ngươi thật to gan!

Lòng nơm nớp lo sợ lúc nào cũng có ở những môn đồ phản bội bỗng làm cho ả khựng lại.

Thái Hoài vậy là có cơ hội lăn người đến chỗ có thanh kiếm đã bị Trác Quang Minh đánh rơi. Chàng chỏi kiếm và bật tung người lên:

– Tuyệt kiếm Trác gia đây! Đỡ!

Ầm! Ầm!

Ả tuy am hiểu nhiều công phu nhưng vẫn kém Thái Hoài ở nhị tuyệt kiếm đao. Ả bị trấn lùi và thần sắc có phần sợ hãi.

Thái Hoài bất ngờ hú vang khi tự ném kiếm đi, lúc đã chõi kiếm để bật người bay theo Ngọc Bội:

– Hú… ú…

Ả thất kinh quay lại, thì vừa vặn nghe Thái Hoài quát to như sấm:

– Còn đây là Đông Hải Phi Thiên Chỉ, tuyệt học của bổn môn.

Viu…

Soạt!

Ả chưa kịp trở tay thì đầu vai tả đã bị Đông Hải Phi Thiên Chỉ xuyên thủng. Ả ngã xuống:

– Ôi…

Ngũ Chỉ Bà Bà lướt đến:

– Nghịch đồ phải chết!

Ngũ Chỉ Phi Kình xuất hiện lao vào ả.

Viu…

Trác Quang Minh thu hồi kiếm nhào đến:

– Hãy đền mạng cho phụ thân ta!

Véo…

Thẩm Uyên Uyên thì bạt đại đao:

– Mẫu thân, hãy nhìn nữ nhi đây báo thù!

Ào…

Và.

Ầm! Ầm!

Phập! Phập!

Nhìn thảm cảnh xảy đến cho Ngọc Bội, Lưu Thái Hoài vụt thở hắt ra và đưa mắt nhìn quanh:

– Mọi việc sẽ không xảy ra nếu người có tâm địa như nàng biết dừng lại kịp lúc. Trác huynh, Thẩm tẩu, có lẽ võ lâm Trung Nguyên sẽ cần đến những người như Trác huynh, như Thẩm tẩu và như Gia Cát Cung Chủ. Có lẽ nhị vị hiểu ý tại hạ?

Lúc đó, Gia Cát Cung Chủ như cũng hiểu vì sao Lưu Thái Hoài lại có những lời này. Cung Chủ mỉm cười và làm như vô tình đưa mắt nhìn vào nhiều chỗ khuất tối cạnh đó, nơi đang có nhiều nấp lánh và hoảng sợ:

– Ta biết ngay bây giờ Lưu môn chủ sẽ quay về Đông Hải Môn với ý trung nhân là Hà Như Hoa. Nhưng Lưu môn chủ cứ yên tâm, thi thoảng quay lại Trung Nguyên môn chủ sẽ thấy bổn cung ta sẽ thay môn chủ chi trì chánh nghĩa như thế nào. Và thất đại phái, ha… ha…, họ sẽ không còn cảnh a dua xu nịnh, ngược lại sẽ cùng bổn cung chủ tuân thủ đạo nghĩa võ lâm.

Lưu Thái Hoài hài lòng và len lén nháy mắt với


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.