Xin Dâng Cá Muối Cho Sư Tổ

Chương 11 - Người Duy Nhất Sống Sót

trước
tiếp

Trên Tam Thánh Sơn không thể ngưng tụ linh lực, ở lâu chỗ này, đối với tu sĩ mà nói, là một việc vô cùng thống khổ và áp lực, giống như nhốt một con cá lớn ở trong một vũng nước nông đến mức có thể nhìn thấy đáy. Tư Mã Tiêu ở chỗ này 500 năm, giờ này khắc này, rốt cuộc hắn đã triệt triệt để để đào thoát khỏi lồng giam.

Theo xích sắt đứt gãy và ngọc bài chữ phong vỡ nát, linh lực từ dưới một mảnh phế tích hỗn độn trào ra tận trời, linh khí nồng đậm tụ lại thành chất như sương mù bao phủ cả tòa Tam Thánh Sơn, trong khoảnh khắc hội tụ thành một mảnh biển mây. Linh khí dư thừa như vậy, cho dù là Liêu Đình Nhạn loại gà mờ không biết tu luyện là gì, cũng theo bản năng tự bắt đầu hấp thu linh khí ùa vào trong thân thể, so với lần trước còn cảm giác sảng khoái hơn.

Giữa sân mấy vị đại lão còn sống, bị linh khí này đổ ra, sắc mặt đủ màu tán loạn, xuất sắc cực kỳ.

Tam Thánh Sơn vốn là một tòa linh sơn, linh khí nồng đậm thuần túy nhất, lúc trước vây nhốt Tư Mã Tiêu, một số người hao hết tâm tư làm đại trận này để ngăn cản linh khí địa mạch nơi đây, những linh khí đó liền theo mạch ngầm, phân tán tới những địa phương khác trong Canh Thần Tiên Phủ, hưởng thụ những nơi đó là ai, không cần nói cũng biết. Hiện giờ Tư Mã Tiêu vừa phá ra, không biết đã phá huỷ ích lợi của bao nhiêu người trong Canh Thần Tiên Phủ.

Nhưng mà đây cũng không phải chuyện nghiêm trọng nhất, nghiêm trọng nhất chính là, Tư Mã Tiêu hoàn toàn thoát khỏi giảm cầm, như từ trước hắn đã nói, khẳng định sẽ không bỏ qua bọn họ. Buồn cười là rất nhiều người lúc trước trong lòng đều nghĩ Tư Mã Tiêu ở chỗ này 500 năm, lại là bộ dáng điên khùng, nói không chừng chờ hắn ra ngoài đều đã suy yếu không chịu nổi, đến lúc đó mọi người bọn họ cùng nhau động thủ, không sợ không khống chế được hắn.

Hơn nửa tháng trước, chưởng môn phải tạm thời trấn an hắn, đưa rất nhiều người có tâm tư khác nhau vào dò xét, có không ít người còn không để bụng, cảm thấy họa lớn trong lòng nhiều năm trước hiện giờ đã không đáng lo, nhưng hiện tại xem ra, này nơi nào có không đáng để lo, rõ ràng chính là đại sự không ổn.

“Từ Tàng Đạo Quân, ngài xem Tam Thánh Sơn hiện giờ đã bị hủy thành dạng này, không bằng trước hết ngài dời về Bạch Lộc Nhai ở tạm, chờ đến lúc Tam Thánh Sơn sửa chữa xong, lại mời ngài trở về?” Một người thanh niên nhìn qua tuổi còn trẻ, phảng phất giống như chuyện gì cũng chưa phát sinh, nói ra như thế.

Những người còn lại trung lòng thầm mắng hắn không biết xấu hổ, người này là chưởng môn một mạch, vẫn chủ trương trấn an để giao hảo với Tư Mã Tiêu, lúc này hắn đứng ra, chính là vì cho thấy lập trường của mình, kéo mình ra ngoài, miễn cho ở trước mặt vị tổ tông vừa không cao hứng là giết người, hắn ta hoàn toàn làm ra được loại chuyện này.

Là giết hay xẻo, dù sao cũng phải có phản ứng, nhưng Tư Mã Tiêu căn bản không để ý tới bọn họ. Hắn mặt vô biểu tình nhìn chằm chằm Liêu Đình Nhạn được mình ôm trong lòng ngực.

Kỳ thật lúc trước, bọn họ đã chú ý tới nàng trong lòng ngực sư tổ, nhưng đại sự sinh tử trước mặt, không có quá nhiều tâm lực chú ý, tu vi thấp kém như vậy, ở trong mắt những người này, ước chừng cũng chỉ là con kiến, trên tay tổ tông có con kiến, có thể gây ra chú ý mới kỳ quái.

Nhưng hiện tại, bởi vì Tư Mã Tiêu trầm mặc cổ quái, những người còn lại đều không tự giác đưa ánh mắt đến nữ tử kia.

Hình như…… là một trong một trăm nữ đệ tử lúc trước đưa vào trong này, ai đây? Một trăm người này, nói là chọn lựa trong toàn bộ nhánh núi, nhưng trên thực tế sớm đã bị các cung định ra danh ngạch, nàng có thể tiến vào, vậy khẳng định chính là một đại nhân vật nào đó trong các cung an bài, khẳng định có chỗ nào không bình thường. Nhưng mấy người ở đây, cũng không biết người này là thế lực phương nào đưa vào, thế nhưng có thể vẫn còn sống đến bây giờ.

Bọn họ nhìn phế tích dưới chân, lúc đó đưa vào một trăm người, ước chừng chỉ còn lại một người sống này. Người này có năng lực gì, thế nhưng có thể làm vị tổ tông bạo quân tàn nhẫn thích giết chóc vẫn che chở mang theo trên người, hay là, tổ tông coi trọng nữ đệ tử đó? Không có khả năng, không có khả năng, nghĩ đến chuyện lúc trước phát sinh, bọn họ ở trong lòng phủ nhận suy đoán này.

Nếu ngày nào đó Tư Mã Tiêu có thể coi trọng nữ nhân, vậy thật đúng là mặt trời mọc từ hướng Tây, Tu Chân giới phải liên hôn cùng Ma Vực, tuyệt đối không có khả năng.

Liêu Đình Nhạn cảm thấy vài ánh mắt sáng quắc, làm bộ mình không cảm nhận thấy, cứng đờ ôm eo tổ tông, vẫn không nhúc nhích giống như bị ấn nút tạm dừng (pause).

“Eo ta …… gày?” Thật lâu sau, Tư Mã Tiêu mới lặp lại như vậy.

Đây là câu hỏi, cho nên Liêu Đình Nhạn giả chết bị bắt mở miệng, “Đúng vậy, ta cảm thấy có thể là bị nhốt lâu rồi, đói thành như vậy.”

Ở Tam Thánh Sơn cũng không có đồ ăn gì, còn không phải là bị đói sao, lúc nàng không có việc gì sẽ não bổ ra tổ tông này ngồi tù không ai đưa cơm, nhịn đói chịu đói, từ từ biến thái. Tuy rằng não bổ như vậy, nhưng nàng hiểu rõ ràng, loại chuyện này không thể nói ra, nếu không sẽ chết. Rõ ràng thì rõ ràng, tình thế hiện tại không khỏi đè người, BUFF nói thật này, tổ tông nói mở liền mở, tùy thời tùy chỗ, căn bản làm người ta không thể giao lưu tử tế. Nàng nghĩ tình cảm mong manh giữa lão bản và nhân viên lập tức sẽ thay đổi hương vị.

“Ngươi nói đúng.” Tư Mã Tiêu nói: “Ta gặp thống khổ, hẳn phải nhất nhất đòi lại.”

Liêu Đình Nhạn: “?” Không phải, ta lúc nào nói ra loại lời này?

Tư Mã Tiêu nhìn về phía mấy nhân sĩ vẫn may mắn còn tồn tại. Mấy người đều không phải hạng người hời hợt, thấy biểu tình của hắn, theo bản năng muốn trốn chạy, nhưng mà linh khí trong thiên địa đã trở về, Tư Mã Tiêu lúc này càng hung tàn, một lát sau, người còn tồn tại ở đây, đã chỉ dư lại Tư Mã Tiêu và Liêu Đình Nhạn hai người.

Cho dù là thế lực phương nào, cho dù bọn họ có ác ý với Tư Mã Tiêu hay không, đối với Tư Mã Tiêu mà nói đều không có bất luận cái gì khác biệt, chỉ cần hắn muốn, liền giết tận. Trên thế giới này, không có ai chân chính ôm thiện ý với hắn, đặc biệt là những người ở trong Canh Thần Tiên Phủ đã biết được bí mật và quá khứ của hắn.

Liêu Đình Nhạn thấy hết thảy, cả người run lên, theo bản năng chôn mặt vào ngực Tư Mã Tiêu, làm động tác này xong nàng mới phản ứng lại, người tạo thành sợ hãi chính là người nàng đang ôm. Nói thật, nếu không phải hiện còn đang ở không trung, nàng đã buông tay ra rồi.

Nàng không buông tay, Tư Mã Tiêu ngược lại ôm nàng lên trên, một cái tay khác từ phía sau lưng nàng chậm rãi xoa xoa, vuốt ve đến gáy. Liêu Đình Nhạn không biết hắn làm cái gì, nhưng cảm giác được một cỗ nguy cơ, nàng thề là tổ tông này đang suy xét nên bóp gãy cổ nàng hay không. Nếu trên người nàng có lông, khẳng định sẽ bởi vì vuốt ve này mà xù lên toàn bộ.

Tư Mã Tiêu rũ mắt nhìn nàng, xác thật là đang tự hỏi gì đó, có chút thất thần, dưới tay không khỏi lại lần nữa xoa xoa lưng Liêu Đình Nhạn. Hắn làm động tác nhẹ nhàng, chậm rãi lại nguy hiểm như vậy, làm Liêu Đình Nhạn cả người theo động tác của hắn mà căng thẳng lên. Cũng theo động tác của hắn mà xù lông, ở trong mắt Tư Mã Tiêu, hắn sờ một chút, Liêu Đình Nhạn lại hít mạnh một hơi, hắn buông tay, Liêu Đình Nhạn liền nhẹ ra một hơi.

Như vậy qua lại ba lần, Liêu Đình Nhạn không có phản ứng.

Mẹ ngươi, muốn giết thì giết đi, lặp đi lặp lại như vậy quá mệt mỏi.

Tư Mã Tiêu không giết nàng, hắn ôm nàng trở lại tháp trung tâm đã sụp hơn một nửa. Rốt cuộc dẫm lên mặt đất, Liêu Đình Nhạn còn cảm giác dưới chân mềm như bông, cả người đều hư không đến hoảng hốt, lập tức lấy ra một cái ghế dựa từ trong túi gấm, ngồi lên.

Tư Mã Tiêu đi qua bên người nàng, đi bước một vào bích đàm có hồng liên sinh trưởng, hắn đi vào, xé rách cổ tay mình. Tí tách từng đợt từng đợt màu đỏ rỏ vào trong nước, kỳ quái cũng không tan đi, mà là ngưng tụ ở trung tâm.

Liêu Đình Nhạn ngồi ở đó nhìn thật lâu, nhìn đến lúc trời đã sáng, Tư Mã Tiêu cũng không có bất luận phản ứng nào. Nàng nhìn thấy Đại Hắc Xà thập thò ở trong ánh nắng sáng sớm, ở chỗ này chỉ còn lại bọn họ ba vật thể sống, Liêu Đình Nhạn vẫy tay với hắc xà, nhưng hắc xà lúng túng không dám tới gần, còn rụt đầu về.

Được rồi. Liêu Đình Nhạn cả đêm không ngủ, mệt đến muốn mệnh, đáng tiếc giường của nàng bị nổ, hiện giờ không có chỗ nào có thể nghỉ ngơi, nàng nghĩ nghĩ tìm ra vải và dây thừng, ngay tại chỗ gia công một chút, làm cái võng treo ở giữa hai cây cột, chính mình nằm lên.

Trước khi đi vào giấc ngủ, Liêu Đình Nhạn nhìn thấy máu của Tư Mã Tiêu trong bích đàm biến thành một đóa hồng liên mọc lên từ trong nước, ngọn lửa mờ mờ ảo ảo hiện lên ở phía trên. Hóa ra đóa hoa sen bảo bối đó là mọc ra như vậy, vừa nghĩ như thế, vậy tổ tông này còn không phải là bảo bối lớn nhất? Người khác thăng cấp cần thiên tài địa bảo, chính bản thân hắn đã là thiên tài địa bảo, khó trách ngậm như vậy.

Liêu Đình Nhạn ngủ rồi, sau khi nàng ngủ không lâu, thái dương hoàn toàn đi ra, hồng liên và ngọn lửa trong bích đàm khôi phục bộ dáng ngày xưa, Tư Mã Tiêu đầy người ướt át từ bích trong đàm đi ra ngoài, mỗi bước đi ra, vết nước trên người hắn liền trống rỗng bốc hơi lên, lúc đi đến bên Liêu Đình Nhạn, cũng chỉ con hơi ẩm một chút.

Tư Mã Tiêu sắc môi tái nhợt rất nhiều, thiếu khí chất hung lệ ngày trước, cả người chỉ có hai màu đen trắng, càng thêm làm người khác kinh tâm. Hắn cúi người tiến đến bên Liêu Đình Nhạn, nằm xuống.

Liêu Đình Nhạn ngủ bù xong tỉnh lại, cảm giác có chút không đúng. Nàng làm võng rất rộng, nhưng hiện tại có vẻ chật.

Sư tổ sát nhân cuồng nằm ở bên cạnh nàng, giống như ngủ rồi. Đầu hắn để ở cổ nàng, hô hấp nhẹ nhàng phất lên cổ và xương quai xanh của nàng, lúc nàng ngủ lôi kéo thứ gì đó lên người, hỏaa là trường bào và tay áo của tổ tông. Bởi vì võng làm người trôi vào trong, cho nên cả người nàng đều ở trong ngực Tư Mã Tiêu, tóc hắn thật đen dài, còn có vài sợi đáp ở trước ngực nàng.

Liêu Đình Nhạn: Không được, ta sắp hít thở không thông. Sao lại thế này, chỉ ngủ bù mà thôi, sao lại bị ngủ.

Ánh mắt của nàng ngó ra bên ngoài, nhìn thấy Đại Hắc Xà cuộn phía dưới võng, cuốn thành một cái cuộn to, cũng ngủ rồi.

Bên ngoài ánh mặt trời sáng lạn, u ám trên không vẫn luôn xoay quanh tháp trung tâm dường như cũng tan đi theo phong ấn vỡ nát, dương quang ấm áp trực tiếp chiếu vào phế tích, còn có linh khí màu trắng như sương mù, di động nhẹ nhàng ở trong không khí. Nàng quay đầu nhìn bích đàm cách đó không xa, nơi đó lẳng lặng nở ra một đóa hồng liên càng mỹ lệ, ngọn lửa miệng đầy thô tục an tĩnh như gà.

Phi thường an tĩnh, Liêu Đình Nhạn một cử động nhỏ cũng không dám, cứ như vậy nằm trong chốc lát, bất tri bất giác lại lần nữa ngủ rồi.

Không có gì chuyện là không thể đối mặt, nếu có, ngủ một giấc lại nói.

……

Trên Tam Thánh Sơn truyền ra động tĩnh, khiến cho toàn bộ đại lão của Canh Thần Tiên Phủ chú ý. Đến những người bế quan, nhiều năm mặc kệ sự đời, chỉ mong phá tan tấm chắn phi thăng, cơ hồ tất cả đều đi ra.

Trong Canh Thần Tiên Phủ số được tính là gia tộc có hơn mấy trăm, mấy gia tộc đứng đầu,vẫn luôn nắm giữ mấy cung và nhánh núi thực lực hùng hậu, phía dưới bọn họ lại có gia tộc phụ thuộc, chỉ nói một mạch họ Sư của chưởng môn Sư Thiên Lũ, nhà bọn họ đã có trên vạn đệ tử họ Sư, nếu thêm toàn bộ nhánh núi cùng môn sinh khác họ, nhân số đạt đến mấy chục vạn, một gia tộc có thế lực khổng lồ, đã so được với một môn phái cỡ trung ở bên ngoài, mà nhiều thế lực phức tạp như vậy đan chéo tạo thành Canh Thần Tiên Phủ, hẳn có thể nghĩ đến có bao nhiêu loại tiếng nói bất đồng.

Về huyết mạch cuối cùng của tộc Phụng Sơn, đây là nan đề nhiều năm qua, đến nay vẫn không có phương pháp xử trí thống nhất, lần này Tam Thánh Sơn xảy ra chuyện, khiến những người này lại sinh ra không biết bao nhiêu tâm tư phức tạp.

Trên trăm ngọn đèn hồn của đệ tử, trong một đêm cơ hồ tắt hoàn toàn, chỉ còn lại lẻ loi một ngọn còn đang cháy. Còn có hơn mười vị thiên chi kiêu tử và nhân vật lợi hại các nhà đến giám thị và điều tra tin tức, thế nhưng đồng dạng toàn bộ bị huỷ diệt.

Chưởng môn Sư Thiên Lũ tụ tập hồn phách của một nam nhân, biểu tình bình tĩnh hỏi: “Cách Ngôn, các ngươi ở Tam Thánh sơn đến tột cùng đã xảy ra cái gì?”

Sư Cách Ngôn đúng là nam tử tuổi trẻ lúc trước ở Tam Thánh Sơn nói ra mấy câu cho thấy lập trường, lúc này hồn phách hắn xuất hiện, lộ ra một nụ cười khổ, “Thúc công, vị Từ Tàng Đạo Quân đó quả nhiên giống như lời ngài, tàn khốc thích giết chóc, chúng ta đi tìm hiểu tin tức, dù có uy hiếp với hắn hay không, thế nhưng toàn bộ bị hắn giết hết. Cũng may còn chưa đuổi tận giết tuyệt, để lại một hồn phách cho con.”

Sư Thiên Lũ không có bất kì cái gì ngoài ý muốn, chỉ trầm ngâm một lát, nói: “Còn mệnh đăng của một đệ tử chưa tắt, ngươi có biết là chuyện như thế nào?”

Sư Cách Ngôn: “Chuyện này, kỳ thật con cũng thực ngoài ý muốn, có một nữ đệ tử hình như rất được Từ Tàng Đạo Quân yêu thích, được hắn bảo hộ bên người.”

Sư Thiên Lũ rốt cuộc lộ ra một ít thần sắc kinh ngạc, “Thật sự?”

Sư Cách Ngôn: “Xác thật như thế, không chỉ con, những người còn lại cũng thấy.”

“Lại có việc này.” Sư Thiên Lũ trầm tư một lát, trong mắt xuất hiện một mạt ý cười, “Có lẽ, đây là một cơ hội cho chúng ta, cũng không nhất định.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.