Xin Dâng Cá Muối Cho Sư Tổ

Chương 52 - Lửa

trước
tiếp

Liêu Đình Nhạn quả nhiên bị đưa tới chủ phong Thái Huyền, ở nơi đó còn có không ít người, Nguyệt Cung chủ đau mất ái nữ cũng ở đó, biểu tình bất thiện đánh giá Liêu Đình Nhạn: “Đây là người mà Tư Mã Tiêu mang theo?”

Sư Thiên Độ nói: “Chính là nàng ta.”

Ánh mắt Nguyệt Cung chủ nhìn mình làm Liêu Đình Nhạn dựng hết cả lông tóc, nghe bà ta hung hăng nói: “Tư Mã Tiêu giết nữ nhi của ta, làm ta chịu đủ thống khổ, ta cũng muốn hắn chịu nỗi đau này!”

Bà ta nói nói liền có vẻ không khống chế được, triệu ra vũ khí Nguyệt Hoàn Kiếm của mình chỉ vào mặt Liêu Đình Nhạn. đang một tiếng, Nguyệt Hoàn Kiếm bị chặn lại, Liêu Đình Nhạn vẫn ở tại chỗ lông tóc vô thương, chỉ có dây đàn còn bó ở bên ngoài giáp phòng ngự vô hình đã bị chặt đứt. Bởi vậy có thể thấy lần này Nguyệt Cung chủ thật sự hoàn toàn không nương tay.

Sư Thiên Độ không kịp ngăn trở, mắt thấy dây đàn của mình bị chặt đứt, sắc mặt tối sầm, ngữ khí nặng vài phần: “Nguyệt Cung chủ, đại sự trước mặt, không thể xúc động!”

Nguyệt Cung chủ lúc này mới chú ý tới phòng ngự dày đặc trên người Liêu Đình Nhạn, mấy kiếm sợ là chém không đứt. Bà ta không cam lòng mà thu kiếm vào vỏ, mang theo lửa giận phất tay áo bỏ đi.

Liêu Đình Nhạn nhìn bốn phía, nơi này đã tụ tập rất nhiều người, các trưởng lão còn đang không ngừng đưa tin, bố trí. Nàng nhìn thấy rất nhiều đệ tử vội vàng đuổi tới giống như sao băng trên bầu trời rơi xuống, nhìn thấy phía dưới bày ra trận thế trầm trọng, nhìn thấy vài vị cung chủ thấp giọng thương nghị tranh chấp…… một mảnh hỗn loạn.

Sư Thiên Độ không nhìn thấy chưởng môn Sư Thiên Lũ, chỉ thấy Sư Chân Tự thay thế xử lý sự vụ, nhăn mi hỏi: “Huynh trưởng đi chỗ nào?”

Sư Chân Tự cung kính thi lễ với bà ta mới nói: “Ngài rời đi một lúc sau, hồ sen ngọc bên kia có dị trạng, chưởng môn dẫn người đi đến, đến nay còn chưa trở về.”

Sư Thiên Độ vừa nghe hồ sen ngọc rốt cuộc không đợi nổi, nơi đó có thứ mà Sư gia bọn họ không cho phép xảy ra sơ xuất nhất, bà lập tức nói: “Ngươi lưu lại nơi này, mau chóng bố trí tốt, trông coi Liêu Đình Nhạn, nàng ta dùng để đối phó Tư Mã Tiêu, không thể để nàng ta có sơ xuất, ta trước mang những người này đi xem huynh trưởng gặp chuyện gì.”

Thời gian vừa lúc như vậy, bà lo lắng Sư Thiên Lũ bên kia là gặp Tư Mã Tiêu. Nếu thật là Tư Mã Tiêu, bà đi còn có thể giúp Sư Thiên Lũ chu toàn một vài, hiện tại Liêu Đình Nhạn chính là ở trong tay bọn họ.

“Nhớ lấy, ngàn vạn trông coi Liêu Đình Nhạn cẩn thận.”

Sư Thiên Độ đến nơi, Tư Mã Tiêu và Sư Thiên Lũ hai người đều có tổn thương, Sư Thiên Lũ rõ ràng đã rơi xuống hạ phong, nhìn chật vật hơn Tư Mã Tiêu rất nhiều.

Sư Thiên Lũ biết được mình đánh không lại Tư Mã Tiêu, chỉ đang tận lực kéo dài thời gian, ông ta biết Sư Thiên Độ đi bắt người, nếu Tư Mã Tiêu ở chỗ này, muốn bắt một người khác đương nhiên là dễ dàng. Chỉ cần Sư Thiên Độ trở về, chứng tỏ bọn họ thành công, đến lúc đó là có thể từ từ nói chuyện với Tư Mã Tiêu.

Mà Tư Mã Tiêu cũng đang đợi, so với Sư Thiên Lũ, hắn càng có chỗ để trông đợi.

hắn vốn tính toán vào mấy ngày sau trong nghi thức tế lễ, châm linh hỏa lúc trước mai phục, đem trung tâm nơi Tộc Sư thị tụ cư cùng với Tam Thánh sơn, chủ phong Thái Huyền tính cả hơn mười tòa linh sơn thuộc về cung chủ các cung chung quanh, toàn bộ biến thành luyện ngục. Nhưng gặp mặt Tư Mã thì, hắn quyết định động thủ trước.

Đóa linh hỏa mới sinh của Tư Mã thì đã bị hắn cắn nuốt, lưu lại nơi đó chính là một ngọn lửa nhỏ hắn phân ra. Ngọn lửa này sắp châm lửa ngọn nguồn trong trung tâm Canh Thần Tiên Phủ.

Lúc trước hắn châm lửa những linh trì dưới đáy núi, chờ đến lúc ngọn lửa này ngấm xuống đất, lực lượng nguyên bản của linh hỏa cùng những linh trì trong núi nháy mắt toàn bộ bùng nổ, còn có lực lượng của Tư Mã thì nơi sông máu, sẽ đốt thành tro hết thảy những thứ trên mặt đất và dưới ngầm.

Có Tư Mã thì trợ giúp, kế hoạch có uy lực càng lớn hơn.

Sở dĩ hắn bám trụ Sư Thiên Lũ ở chỗ này, chính là đang đợi linh hỏa ngấm xuống đất.

Tư Mã Tiêu lấy ra trường đao đã chém mãnh thú, Sư Thiên Lũ dùng đàn, tiếng đàn của hắn có thể mê hoặc nhân tâm, nhiễu loạn tâm thần, lại không có bất kì tác dụng nào với Tư Mã Tiêu, hắn không thể không dùng ra thủ đoạn khác. Tư Mã Tiêu cảm giác thời gian không sai biệt lắm, cũng không dây dưa với Sư Thiên Lũ nữa, một đao chém đứt dây đàn, còn để lại vết đao khắc sâu trên thân đàn.

Sư Thiên Lũ vội lui ra, linh cầm bản mạng bị chặt đứt dây, áp chế không được phun ra máu tươi. Đúng vào lúc này, ông ta nghe thấy tiếng Sư Thiên Độ.

“Huynh trưởng! Ta tới giúp huynh!” Sư Thiên Độ phi thân tiến lên.

Sư Thiên Lũ thấy bà ta tới, trên mặt vui vẻ, vừa muốn nói gì, nháy mắt sắc mặt đại biến, ông ta nhìn chằm chằm kết giới phía dưới, bỗng nhiên mở to hai mắt.

Ngọn lửa và lưu tương màu kim hồng phun ra tung toé, tiếng vang lớn ầm ầm cơ hồ có thể chấn vỡ thần hồn. Cảnh sắc núi non bình thường vỡ vụn như gương, lộ ra sông máu màu đỏ tươi và hoa sen đen phía dưới, nhưng không chờ bọn họ nhìn rõ ràng, hết thảy đã bị hỏa tương thổi quét cắn nuốt.

Sư Thiên Lũ cùng Sư Thiên Độ đồng thời thần sắc đại biến, hồ sen hắc ngọc của bọn họ, linh hỏa bọn họ bồi dưỡng!“không!” Sư Thiên Lũ lập tức muốn xông lên ngăn cản, nhưng lửa là từ sông máu bốc cháy lên, hỏa tương là máu của Tư Mã thị châm lên, bất đồng với lửa bình thường, nơi nó đi đến, bất luận cái gì đều biến thành tro bụi, đến trăm thước dưới đất cũng không bỏ qua.

Cảnh tượng này ở trong mắt Sư Thiên Lũ và Sư Thiên Độ không khác trời sụp đất nứt, bọn họ thậm chí cũng không quản những đệ tử mình mang đến, những đệ tử đó ở quá gần còn không tránh kịp, cũng bị hỏa tương cuốn vào, nháy mắt biến thành một sợi khói nhẹ trên con sông hỏa tương.

“Ha ha ha ha ha!” Tư Mã Tiêu vung trường đao cười to, hắn nhìn xuống sông máu phía dưới, dòng khí cực nóng bốc lên tận trời, cuốn cả tóc và vạt áo hắn lên, hắn duỗi tay chỉ chỉ Sư Thiên Lũ cơ hồ đã phát điên, không buông tha hắn, nói: “Sư Thiên Lũ, đây chỉ là bắt đầu mà thôi.”

Sư Thiên Lũ ánh mắt cừu hận rốt cuộc bắn về phía hắn, cắn răng, phảng phất giống như muốn nhổ ra tất cả nội tạng trong thân thể, gian nan mà phun ra mấy chữ, “Ngươi…… có ý tứ gì.”

Tư Mã Tiêu hơi hơi nâng cằm lên, bễ nghễ, trên mặt hắn mang theo cười nhạo không chút để ý, “Tộc Sư thị nơi đó một mảnh linh sơn, tổ mộ thần miếu của các ngươi, bao gồm Thái Huyền phong chưởng môn của ngươi, lập tức đều sẽ giống nơi này, biến thành một mảnh biển lửa, qua hôm nay, những linh sơn này, còn có tộc Sư thị to như vậy đều không còn tồn tại nữa.”

hắn cười tràn đầy ác ý, nhìn Sư Thiên Lũ cả người rét run. Ông ta run rẩy nhìn về phía Tư Mã Tiêu, trong lòng chỉ còn một ý niệm “—— Xong rồi, hết thảy đều đã xong rồi.”

“Tư Mã Tiêu! Ngươi sẽ hối hận!” Sư Thiên Độ hét lên. Tu vi của bà ta còn kém Sư Thiên Lũ, nỗ lực duy trì trong linh hỏa cực nóng, cả người đỏ bừng, pháp y bắt đầu bốc cháy, trong ánh mắt chiếu rọi ánh lửa phía dưới, tràn đầy cừu hận và vặn vẹo.

Tư Mã Tiêu không để bụng, thưởng thức trường đao. hắn không sợ linh hỏa, độ nóng như vậy với hắn mà nói cũng chỉ là tầm thường, bởi vậy hắn chỉ nhàn nhạt nhìn hai người giãy giụa trước mặt, hơi hơi nhướng mày.

Giọng Sư Thiên Độ bởi vì phẫn nộ và oán hận trở nên vô cùng bén nhọn, vặn vẹo trong gió nóng, “Thái Huyền phong, nữ nhân ngươi mang theo kia cũng ở Thái Huyền phong, chúng ta chết, nàng cũng phải bồi cùng chết!”

Ngón tay Tư Mã Tiêu ngừng ở trên lưỡi đao, hơi hơi ấn, lưỡi dao sắc bén liền cắt vào ngón tay hắn, một giọt máu tươi màu kim hồng theo lưỡi dao chậm rãi trượt xuống.

Ánh mắt hắn đột nhiên tràn đầy lệ khí, “Ngươi nói cái gì.”

Oành ——

Đúng lúc này, giống như có cái gì nổ tung, tiếng vang kinh thiên động địa, dù ở đây trong một không gian độc lập, cũng có vẻ thật đáng sợ.

Tư Mã Tiêu đã từng nghĩ tới một màn sắp phát sinh trong nghi thức tế lễ kia, đó nhất định là cảnh tượng mỹ diệu tựa như tận thế, vô số linh sơn được Phụng Sơn linh hỏa sử dụng mà tự bạo, tai nạn như vậy, đủ để bảo đảm trong phạm vi một vùng không có bất luận kẻ nào có thể thoát được.

Đó xác thật là cảnh tượng thực long trọng, linh khí bốn phía trong linh sơn, chớp mắt biến thành một bộ dáng khác, chúng cùng nổ tung, dựng lên biển lửa và hỏa tương bao phủ hết thảy những gì nhìn thấy.

không gian kết giới này khó có thể chịu nổi lực lượng trong ngoài đè ép, hoàn toàn vỡ vụn. Đồng thời, Tư Mã Tiêu cảm giác tim đập nhanh khôn kể, không khỏi duỗi tay bưng kín ngực.

Xuyên qua mảnh nhỏ kết giới rách nát, hắn quay đầu, nhìn Thái Huyền chủ phong nơi xa. Lúc hắn nhìn chỗ này một cái, là Thái Huyền chủ phong sụp đổ đập vào đáy mắt, hỏa tương phóng lên cao nhuộm hai mắt hắn cũng thành một mảnh màu đỏ.

Tươi cười không chút để ý còn đọng lại trên mặt hắn, như là một mặt tường trắng loang lổ, vỡ vụn, bong ra từng mảng.

Biểu tình của hắn quá đáng sợ, Sư Thiên Lũ cũng nhìn ra cái gì, hắn như phát điên cười rộ lên, “Ha ha ha, ha ha, Tư Mã Tiêu, dù ngươi ngàn tính vạn tính, làm sao tính đến, ngươi sẽ tự tay giết chết người mình để ý. Ngươi cuồng vọng đến tận đây, cuối cùng phải chịu báo ứng.”

Ông ta điên điên khùng khùng, lại khóc lại cười.

Tư Mã Tiêu cũng không thèm nhìn ông ta, bay về phía chủ phong Thái Huyền đã hoàn toàn thay đổi.

……

Lúc Sư Thiên Độ vội vàng rời đi, Sư Chân Tự quả nhiên đi đến bên cạnh Liêu Đình Nhạn, không dám có chút chậm trễ.

Liêu Đình Nhạn: “……” Các ngươi trông coi cũng quá nghiêm túc đi, ta thật sự chạy không thoát.

Nàng tuy không lo lắng tính mạng, nhưng thứ khác đều bị chế trụ, động một chút cũng khó. Nàng nằm liệt ra, nghĩ thầm, tổ tông hẳn là có thể tìm đến đây trong nửa ngày đi?

Sau khi chuyện này đi qua, nàng vẫn nên nghiên cứu về điện thoại một chút, lần sau mới có thể liên hệ khoảng cách xa, nếu không nhiều lần đều có trận thế như bây giờ, còn quá mức dọa người.

Rất nhiều người bận rộn ở trên Thái Huyền phong, Liêu Đình Nhạn nhìn thấy sắc trời bên ngoài đã vào đêm, mạc danh cảm thấy có chút nóng.

Giống như là nhiệt độ từ dưới đất ngầm truyền đến. Nàng nhịn không được nhìn chằm chằm mặt đất.

Nàng cảm giác được, người khác tu vi càng cao hơn nàng đương nhiên cũng có thể phát hiện, mọi người dừng đàm luận, những đệ tử không rõ nguyên do cũng cảm giác được không khí không giống bình thường.

Oành ——

không biết từ nơi nào truyền đến chấn động, Liêu Đình Nhạn nhìn thấy các đệ tử hoảng sợ, nhìn thấy trong nháy mắt mặt đất tung bay dựng lên, còn có lửa đỏ hỏa tương, viêm khí và linh khí nóng cháy tuôn trào bạo liệt, phun lên cao.

Đây là làm sao vậy?

Nàng nhìn thấy hỏa tương nhào về phía mình, bị dọa đến dựng lông. Con mẹ nó là núi lửa phun trào a!!! Nhưng chung quanh nơi này nào có núi lửa!!!

……

Trong màn đêm, con sông hỏa tương giống mạch máu trong thân thể người, kết nối thành những mạng lưới lớn lớn bé bé không đồng nhất, ở trên trời nhìn xuống, có loại mỹ cảm kinh tâm động phách.

Tư Mã Tiêu đạp lên đại địa còn chưa tắt lửa, nhất thời thế nhưng có chút mờ mịt. Tư duy của hắn đau đớn, đau đớn kéo dài làm ánh mắt hắn phủ kín tơ máu.

Chủ phong Thái Huyền không còn gì, hắn đứng trên một mảnh đất bằng, đưa mắt nhìn, trừ lửa và đấy cháy đen, không thấy bất cứ thứ gì khác.

hắn đi về phía trước trong chốc lát, tay giật giật, có cái gì từ tro tàn và dưới đất khô cằn bị hắn lật ra.

Miễn cưỡng nhìn ra được là đồ vật hình tròn phập phềnh ở trước mặt hắn.

Chuỗi vòng ngọc có năng lực phòng ngự cường đại hoàn toàn vô dụng, biến thành cái dạng trước mắt này, còn người mang nó, có lẽ đã ở dưới chân hắn, biến thành một mảnh đất khô cằn, hoặc là tro tàn, thậm chí không thể đào lên.

một tay hắn cầm lấy bộ khung vòng cổ trước mắt, dùng sức siết, biến chúng thành bụi.

Sau đó hắn thấp giọng bắt quyết, duỗi tay vồ về phía trước một trảo, vô số điểm ánh sáng từ đất ngầm trào ra. Đó đều là hồn phách của người vừa mới chết ở chỗ này, nếu không ai bắt lấy, bọn họ thực nhanh sẽ tan đi, hoặc là một lần nữa đầu nhập luân hồi.

Tư Mã Tiêu từng nói với Liêu Đình Nhạn, chỉ cần chính hắn không muốn nàng chết, nàng sẽ không phải chết.

Cho nên hắn muốn câu hồn phách nàng trở về, chết một khối thân thể cũng không quan hệ, chỉ cần hồn vẫn còn, là có thể sống lại, nàng còn có thể tiếp tục lười biếng mà nằm liệt bên hắn, cái gì cũng không cần làm. Nàng hẳn là bị dọa rồi, lúc sống lại khả năng sẽ khóc, nhưng không sao, hắn có thể bảo đảm với nàng, sẽ không bao giờ phát sinh chuyện như hôm nay nữa.

hắn hung ác dường như lấy toàn lực bản thân câu hết hồn phách trong một mảnh thiên địa này, chọc đến thiên lôi cũng ở ẩn ẩn nổ vang.

Tư Mã Tiêu không chút nào cố kỵ, phân biệt mỗi một hồn phách bị bắt lấy.

Cũng không phải toàn bộ hồn phách đều ở chỗ này, có một ít thần hồn không ổn, quá yếu ớt, ở trường hạo kiếp vừa rồi đã bị tách ra rách nát.

Tư Mã Tiêu nghĩ, hồn phách Liêu Đình Nhạn sẽ không yếu ớt như vậy, khẳng định nàng còn ở nơi này, là trong một góc nào đó ở chỗ này.

hắn không có khả năng không tìm thấy.

Nhưng xác thật hắn không thể tìm được.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.