Hoắc Trường Uyên ngồi vắt vẻo, dựa ra sau ghế với vẻ lười biếng, có thể nhận ra địa vị của anh giữa những vị tổng giám đốc ở đây.
Trong tay anh vẫn kẹp điếu thuốc, đã tích cả một đoạn tàn dài.
Khi nói câu này, anh khẽ gạt tàn thuốc, rồi ngậm lại vào miệng. Đôi mắt thâm trầm hơi nheo lại vì làn khói xộc lên. Dưới ánh đèn, trông anh càng trưởng thành và đầy quyến rũ.
Lâm Uyển Bạch hít sâu một hơi.
Người quản lý kéo tay cô, nét mặt rạng rỡ: “Hoắc tổng và Tiểu Lâm quen nhau à?”
“Ừm.” Hoắc Trường Uyên mơ hồ đáp lại.
Ngữ khí hờ hững nhưng lại toát ra vài phần mờ ám.
Không biết có phải là anh cố tình không, Lâm Uyển Bạch há hốc miệng, nhưng lại không thể phủ nhận khi đối diện với vẻ kích động của quản lý.
“Vậy thì quá tốt rồi! Tiểu Lâm, cô mau ngồi xuống bên cạnh Hoắc tổng đi!” Vị quản lý kéo tuột cô vào trong, bất chấp ấn cô xuống chỗ ngồi bên cạnh Hoắc Trường Uyên, đồng thời kề tai thì thầm: “Hoắc tổng là một nhân vật quan trọng, cô phải tiếp đãi cẩn thận cho tôi!”
“Tôi hiểu rồi…” Lâm Uyển Bạch đành phải gật đầu.
Dưới ánh mắt uy hiếp mạnh mẽ của quản lý, cô cúi mặt nâng ly rượu lên: “Hoắc tổng, để tôi rót rượu cho anh.”
Hoắc Trường Uyên liếc xéo cô, rồi dập tắt điếu thuốc trong tay.
Khi đón lấy ly rượu, chẳng biết là cố tình hay vô ý, ngón tay gầy mảnh của anh lướt qua tay cô, sau đó anh ngẩng đầu uống cạn.
Trên bàn tiệc vang lên những tiếng hoan hô, chỉ có Lâm Uyển Bạch rụt tay lại rất nhanh như phải bỏng.
Sau ba tuần rượu.
Cả đám người từ trong nhà hàng đi ra, Lâm Uyển Bạch đi cuối cùng.
Trong bữa tiệc, cô cũng đã uống rượu, nhưng cộng dồn lại chẳng qua cũng mới được ba ly, đa phần cô chỉ ngồi rót rượu cho Hoắc Trường Uyên. Dường như cũng vì chuyện này mà người khác không yêu cầu cô quá nhiều…
Khi cô vừa đi tới bên lề đường đứng lại thì có ai đập mạnh vào vai.
Mùi rượu nồng nặc phả vào mũi, người quản lý cẩn thận dìu Hoắc Trường Uyên tới rồi giao lại cho cô: “Tiểu Lâm, Hoắc tổng giao lại cho cô đấy!”
“Quản lý, tôi…”
Lời từ chối của Lâm Uyển Bạch còn chưa kịp cất lên, người quản lý đã ngang nhiên bỏ đi.
Các vị khách khác đều đã lên xe riêng và lần lượt ra về, bên đường chỉ còn lại một chiếc taxi. Cô nhìn trái nhìn phải, cũng không thấy bóng dáng người trợ lý Giang Phóng đâu cả, còn Hoắc Trường Uyên thì say mèm, từ đầu tới cuối không thấy ngẩng lên.
Không còn cách nào khác, Lâm Uyển Bạch đành dìu tạm anh vào trong xe rồi tính tiếp.
Chiếc taxi chầm chậm lăn bánh dưới những ánh đèn đường. Sau khi sắp vòng một vòng trên con đường Tam Hoàn, cuối cùng người tài xế cũng không nhịn được nữa: “Cô à, chúng ta rốt cuộc đi về đâu vậy?”
Nghe xong, Lâm Uyển Bạch cắn môi, khổ não nhìn Hoắc Trường Uyên đang nhắm nghiền mắt nằm bên cạnh.
“Hoắc tổng? Anh Hoắc?”
Không có tiếng trả lời, cô bèn thử đẩy người anh: “Này! Này này…”
Cô ra sức đẩy nhưng vẫn không có phản ứng gì.
Đúng là say như chết rồi!
Lâm Uyển Bạch hơi đau đầu, không biết nên xử lý thế nào.
Ban nãy cô có lục túi của Hoắc Trường Uyên nhưng không tìm thấy ví tiền hay chứng minh thư, chiếc di động duy nhất tồn tại cũng tắt nguồn. Lúc từ pub đi ra vội vàng, cô cũng không mang theo chứng minh thư, không thể đưa tạm anh tới khách sạn nào đó. Mấy nhà khách làm ăn phi pháp thì đúng là có thể thương lượng không cần chứng minh thư.
Cô bất giác quay sang nhìn Hoắc Trường Uyên.
Chiếc áo vest thủ công màu đen, chiếc cà vạt hơi nới lỏng đưng đưa trên ngực, nhìn lên trên là yết hầu của anh, cương nghị nhưng không thô kệch. Mỗi một đặc điểm đều nổi bật, ngay cả lúc say vẫn toát lên vẻ quyền quý.
Mấy nhà khách kia đa phần đều lộn xộn, tạp nham, bẩn thỉu…
Lâm Uyển Bạch có phần không đành lòng, hơn nữa người tài xế phía trước vẫn đang nhìn cô qua gương chiếu hậu.
Cô ngừng lại mấy giây để cân nhắc, rồi cắn răng đọc địa chỉ nhà mình: “Lát nữa anh có thể giúp tôi một việc không?”