Trong lúc đi từ phòng ăn ra ngoài phòng khách, nhìn thấy hai người họ bình thản ngồi trên sofa, Trịnh Sơ Vũ đã không nhịn được, lén lút dùng di động gửi tin nhắn cho cô. Đối với màn xuất hiện đột ngột của họ, sau đó lại ngồi nghiêm chỉnh tại chỗ, Trịnh Sơ Vũ muốn làm cho ra nhẽ rốt cuộc có chuyện gì.
Mới đợi vài giây đã nhận được tin nhắn của Lâm Uyển Bạch.
“Giấu chiêu hiểm!”
Đọc được ba chữ này, con ngươi của Trịnh Sơ Vũ suýt rớt ra khỏi hốc mắt.
Thế nên khi Lâm Uyển Bạch lên tiếng, Trịnh Sơ Vũ cũng vô thức nín thở theo, vẻ vừa căng thẳng vừa chờ đợi kịch hay sắp mở màn.
Ngoài cô ấy ra, một người nữa không sững sờ như mọi người là Hoắc Trường Uyên. Anh ngồi vắt chéo chân, gót chân khẽ đung đưa, mặt không để lộ chút cảm xúc nào, nhưng ánh mắt nhìn Lâm Uyển Bạch thì như rót mật vậy!
Hai mẹ con Nguyễn Chính Mai và Lục Tịnh Tuyết đồng loạt dừng bước.
Người đằng trước tay vẫn đang day thái dương, quay đầu nhìn cô vẻ không vui: “Sao, còn chuyện gì ư?”
“Lục phu nhân, có chuyện này tôi muốn hỏi bà.” Lâm Uyển Bạch đã đứng lên khỏi sofa, không tự ti không hèn mọn, đối diện với ánh mắt phản cảm rõ ràng đó, giống như hôm đó cô nói muốn hiến gan ở bệnh viện vậy, giọng nói khẽ khàng nhưng rất lạnh.
“Lẽ nào cô không nghe thấy tôi nói tôi đau đầu sao?” Mọi sự khó chịu trong lòng đều được Nguyễn Chính Mai thể hiện hết ra mặt, lông mày bà ta dựng đứng lên: “Thật ngại quá, tôi e không có tâm trạng trả lời cô!”
“Không mất quá nhiều thời gian của bà đâu!” Lâm Uyển Bạch quyết không từ bỏ.
Nguyễn Chính Mai biết mình phải giữ thần thái, thế nên đành nhìn về phía ông cụ Lục.
Nhận được ánh mắt của bà ta, ông cụ Lục cũng cảm thấy không ổn bèn ngập ngừng lên tiếng: “Uyển Bạch…”
Có điều ánh mắt Lâm Uyển Bạch kiên quyết khác thường. Tính cách yên tĩnh nhẹ nhàng thậm chí có phần yếu đuối thường ngày, vào khoảnh khắc này thật là sắc bén: “Ông nội, chuyện này đối với cháu là rất quan trọng!”
Ông cụ Lục nghe thấy vậy, trầm ngâm giây lát rồi gật đầu.
Nguyễn Chính Mai sốt ruột thực sự: “Cô rốt cuộc muốn hỏi gì?”
Lâm Uyển Bạch tiến lên, từng bước từng bước đi về phía Nguyễn Chính Mai, sau đó đứng sững dưới ngọn đèn, nói chậm mà rõ ràng: “Lục phu nhân, tôi muốn hỏi bà, hai mươi năm trước, có phải bà từng tới bệnh viện gặp mẹ tôi không?”
“Cái gì?” Phản ứng của Lục Học Lâm là lớn nhất, ông sửng sốt kêu lên thành tiếng.
“Trước khi nhà họ Lục nhận lại tôi, tôi vẫn luôn là con gái nhà họ Lâm. Sau khi mẹ qua đời, bố nuôi của tôi lấy Lý Huệ. Người mẹ kế này khi mẹ tôi còn sống thường xuyên tìm bà gây chuyện. Khi tôi còn chưa biết rõ thân phận của mình, tôi vẫn luôn cho rằng bà ta mới là nguyên nhân khiến mẹ tôi chết…” Nói tới đây, Lâm Uyển Bạch ngừng lại, nắm chặt tay: “Nhưng không lâu trước đây, mẹ kế đích thân nói với tôi rằng, ngày mẹ tôi tự sát, còn có một vị Lục phu nhân từng tới gặp bà!”
Cô nhìn chằm chằm vào Nguyễn Chính Mai chỉ đứng cách mình vài ba bước chân, gần như chất vấn với ngữ khí không chút lịch sự: “Lục phu nhân, tôi muốn biết, bà dẫn theo thư ký rầm rộ chạy tới bệnh viện tìm mẹ tôi, ở trong phòng bệnh lâu như vậy, rốt cuộc đã nói với bà chuyện gì, mà khiến bà kết thúc sinh mạng ngay ngày hôm đó?”
Nguyễn Chính Mai rõ ràng đã bị đẩy lùi lại vài bước vì khí thế toát ra từ ngữ khí của cô.
Cảm xúc thật sự cũng hoàn toàn bộc lộ trên gương mặt bà ta, Nguyễn Chính Mai cười khẩy: “Tôi chẳng hiểu cô nói gì cả!”
“Tôi không tin bà không hiểu!” Lâm Uyển Bạch lắc đầu, nheo mắt nói tiếp: “Hôm trước khi kể về mẹ, bố cũng nói với tôi năm tôi tám tuổi ông từng tới tìm mẹ, biết bà sống không hạnh phúc nên muốn tiếp tục nối duyên, hơn nữa quay về đã bộc bạch thẳng thắn với vợ, còn ký cả đơn ly hôn…”
Lục Tịnh Tuyết đứng cạnh nghe mà mặt mũi trắng nhợt. Từ nhỏ cô ta đã sống trong một gia đình hạnh phúc và có điều kiện, tình cảm bố con hòa thuận, cô ta hoàn toàn không ngờ tình cảm của bố mẹ từng có lúc “bật đèn đỏ”!
Tin tức mang tính chất bùng nổ này, khiến cô ta vừa bất ngờ vừa hoang mang.
Người thảng thốt tương tự còn có ông cụ Lục và hai mẹ con Lục Học Phương. Vì sau đó lại tiếp tục cuộc sống vợ chồng, thế nên chuyện này Lục Học Lâm cũng chưa từng kể.
Lúc này, Lục Học Lâm không ngồi yên được nữa. Ông đứng lên đi về phía vợ, mặt trợn to, hỏi với vẻ không dám tin: “Tiểu Mai, chuyện này có phải sự thật không? Năm xưa bà từng đi tìm Sở Sở?”
“Tôi không hề!” Nguyễn Chính Mai lớn tiếng phủ nhận, túm chặt cánh tay chồng, ấm ức biện hộ cho bản thân: “Học Lâm, tôi không cần phải nói dối ông làm gì. Chúng ta sống với nhau sắp nửa đời người rồi, lẽ nào ông còn không biết Nguyễn Chính Mai tôi là loại người gì? Năm đó ông nói ông không thể từ bỏ bà ta, muốn quay lại tìm bà ta. Tôi yêu ông như vậy, nhưng tôi có thể làm gì? Chẳng phải tôi đã nén đau buông tay, chấp nhận ký tên vào đơn ly hôn sao!”
“…” Lục Học Lâm nhất thời á khẩu.
Nhìn đôi mắt đỏ sọng của vợ, lòng ông bỗng chốc mơ hồ, sự nghi ngờ vừa rồi bỗng chốc trở nên không chắc chắn, mọi biểu cảm khựng lại đó, chìm vào những dằn vặt trong trái tim.
Nguyễn Chính Mai nhìn thấy hết mọi thay đổi cảm xúc của chồng. Bà ta ngẩng cao mặt, nhìn về phía Lâm Uyển Bạch: “Lâm Uyển Bạch, tôi biết giữa tôi và cô có khúc mắc. Tôi cũng nói thật, tôi không ưa cô chút nào! Không chỉ vì cô cướp vị hôn phu của con gái tôi, mà còn vì cô là con gái riêng của chồng tôi, tôi tin là chẳng người phụ nữ nào có thể điềm nhiên chấp nhận!”
“Nhưng tôi rất cảm ơn cô đã hiến gan cho Học Lâm lúc ông ấy nguy kịch. Thế nên khi Học Lâm đề nghị nhận lại cô, tôi có khó chịu đến đâu cũng âm thầm chấp nhận! Nhưng vì sao cô phải dồn ép tôi như vậy, ép tôi phải đội cái mũ hại chết mẹ cô?”
Lâm Uyển Bạch mím chặt môi, cô cũng sớm biết Nguyễn Chính Mai không dễ dàng nhận tội.
Lục Tịnh Tuyết thấy vậy cũng túm lấy một cánh tay còn lại của Lục Học Lâm, cũng đỏ mắt nghẹn ngào: “Bố, bố trách nhầm mẹ rồi!”
“Con người Lý Huệ con biết, bà ta bản tính rất xấu, ban đầu làm kẻ thứ ba mới được cưới về nhà họ Lâm, hơn nữa còn ham mê bài bạc, lén lút cầm cố không ít tài sản của nhà họ Lâm để trả nợ. Chồng bà ta đã sớm đòi ly hôn với bà ta rồi, bây giờ phạm tội bị bắt. Loại người này nói lời nào cũng đâu đáng tin! Bố, bố không thể vì một lời nói phiến diện mà mặc cho người ta hắt nước bẩn lên mẹ được!”
Nước mắt của Lục Tịnh Tuyết đều vì ấm ức thay mẹ, trong lòng thật ra đang nghiến răng nghiến lợi hận Lý Huệ.
Người ta mà cô ta nói, dĩ nhiên là Lâm Uyển Bạch.
Lâm Uyển Bạch sao lại không nghe ra, cô nắm chặt tay lại, các khớp xương càng dính chặt lấy nhau.
Nhưng không cần mất nhiều thời gian, Hoắc Trường Uyên nãy giờ ngồi dưới sofa bỗng nhiên đứng lên, nghiêng người ôm lấy tay cô, sau đó rút ra một chiếc laptop, chất giọng trầm đanh thép vang lên: “Đương nhiên không phải là lời nói phiến diện.”
Dưới cái nhíu mày của Nguyễn Chính Mai và Lục Tịnh Tuyết cũng sắc mặt nghi hoặc của những người khác, anh mở laptop ra, cắm USB lúc trước Giang Phóng đưa vào máy, màn hình xuất hiện một đoạn băng.
Có điều hình ảnh khá mờ, có vẻ như đã rất nhiều năm về trước, màu đen trắng, thi thoảng lại có những vạch sóng.
Hình ảnh được thu thập là hành lang của một bệnh viện, trên tấm biển còn có biểu tượng một khoa nào đó. Sau khi có một vị bác sỹ mặc áo blouse trắng lướt qua, trên hình dần dần xuất hiện hai bóng dáng.
Một trong hai người có vẻ giống một cô thư ký tương đối trẻ, đi bên cạnh, bước chân rất cung kính, còn người bên cạnh tay khoác một chiếc túi xách hàng hiệu, cách ăn mặc rõ ràng là của một vị quý phu nhân. Khi họ đi tới trước cửa phòng bệnh cũng chính là lúc ống kính hướng xuống dưới, gương mặt ấy cũng dần dần trở nên sắc nét hơn…
Là… Nguyễn Chính Mai!
Tất cả mọi người trong phòng khách gần như đều sửng sốt, hướng ánh mắt khó tin về phía Nguyễn Chính Mai – người bản thân cũng đang nhìn màn hình không rời mắt. Ngay cả Lục Tịnh Tuyết đứng cạnh dìu bà ta cũng bàng hoàng vô cùng.
Trong đôi mắt sâu của Hoắc Trường Uyên như giấu những tia sáng. Lúc này anh từ tốn cất lời: “Đây chính là hình ảnh của camera bệnh viện năm xưa tôi nhờ người tìm ra được.”
Lục Học Lâm khó khăn quay đi khỏi màn hình máy tính, giọng nói lâu nay vẫn ôn hòa lúc này cao vút hẳn lên.
“Tiểu Mai!”
Sắc mặt bình thản của Nguyễn Chính Mai bắt đầu có dấu hiệu tan vỡ. Khi Hoắc Trường Uyên bật đoạn băng này lên cho tất cả mọi người xem, mặt bà ta đã bắt đầu biến sắc rồi. Chỉ là một đoạn băng ngắn vài phút đã đủ khiến cơ miệng của bà ta cứng đờ lại.
“Đúng! Không sai, chính là tôi!” Nguyễn Chính Mai không còn cách ngụy biện nữa, đành phải nhận.
Lúc này bà ta hoảng loạn, nhưng vẫn cố gắng che giấu sự hoảng loạn ấy của mình, cố tình tỏ ra bình thản, nói tiếp: “Năm xưa đúng là tôi có tới bệnh viện gặp bà ta, nhưng cũng là chuyện thường tình! Chồng tôi vì người phụ nữ khác đòi ly hôn với tôi, lẽ nào tôi không thể tới gặp bà ta một chút?”
“Chỉ gặp một chút thôi ư?” Lâm Uyển Bạch cất giọng lạnh lùng.
“Đúng!” Nguyễn Chính Mai nói rất kiên định.
“Bà đã nói những gì với mẹ tôi?” Lâm Uyển Bạch hỏi tiếp với vẻ dồn ép.
Nguyễn Chính Mai mặt mũi khó coi. Bà ta vuốt lại tóc: “Không nói gì hết, chỉ nói đôi ba câu, mong bà ta sau này chăm sóc tốt cho Học Lâm, sau đó tôi đi về!”
“Tôi không tin!” Lâm Uyển Bạch thẳng thừng bác bỏ.
Chỉ có ba chữ nhưng ngữ khí kiên quyết vang vọng khắp phòng khách. Cô nhìn thấy nét mặt thích tin hay không thì tùy của Nguyễn Chính Mai, nhưng cũng không giận dữ mà ngược lại, chậm rãi hỏi một câu: “Lục phu nhân, có cân tôi bật đoạn ghi âm của người thư ký đó không?”
Sau đó, Lâm Uyển Bạch cúi đầu, rút di động ra khỏi túi.
Cô không nhìn Nguyễn Chính Mai nữa, chỉ nhìn chằm chằm màn hình di động. Sau khi mở khóa vân tay, cô trượt màn hình lên, hình như muốn tìm ra đoạn ghi âm đó, chuẩn bị ấn nút bật…
Chính vào khoảnh khắc mọi người đều nín thở, Nguyễn Chính Mai sải bước tiến lên như sụp đổ.
“Tôi thừa nhận, tôi thừa nhận hết, vậy thì đã sao!” Nguyễn Chính Mai như phát điên, hơi thở các lúc càng gấp gáp: “Năm xưa tôi tới bệnh viện tìm con đàn bà đê tiện đó, ai bảo bà ta đã kết hôn rồi còn không yên phận, còn mặt dày giật chồng của tôi! Chúng tôi đã kết hôn rồi, cũng có một đứa con gái đáng yêu, hiểu chuyện. Một ngày làm vợ chồng tình nghĩa trăm năm. Một cuộc hôn nhân tám năm rời, có ai không ngưỡng mộ tình cảm hạnh phúc và mỹ mãn của chúng tôi!”
“Học Lâm, làm người phải có lương tâm, từ ngày tôi theo ông về làm dâu nhà họ Lục, tôi vẫn luôn ân cần niềm nở làm người vợ tốt của ông và trọn bổn phận con dâu. Tôi có điểm nào có lỗi với ông? Tôi vì ông làm nhiều chuyện như vậy, sinh con cho ông, hiếu thuận với bố mẹ, quán xuyến gia đình. Nhưng ông lại vì bà ta mà đòi ly hôn với tôi! Lẽ nào bắt tôi không còn chồng, con tôi không còn cha ư, tôi không làm được!” Nguyễn Chính Mai nhìn chồng mình chằm chằm, ấm ức tố cáo.
Sau đó, bà ta nhìn sang Lâm Uyển Bạch, giọng nói và ánh mắt đều trở nên gắt gao: “Tôi cảnh cáo con đàn bà đó, nếu bà ta còn tiếp tục bám lấy Học Lâm không buông, tôi sẽ tung hê chuyện này ra, họ đừng hòng sống với nhau trong vui vẻ, hạnh phúc, tôi sẽ khiến Học Lâm thân bại danh liệt! Tôi bắt bà ta cút ra khỏi thế giới của Học Lâm, đừng có quyến rũ chồng người khác, tốt nhất là vĩnh viễn biến mất để Học Lâm từ bỏ… Ha ha, còn về việc bà ta nhảy lầu tự sát, là sự lựa chọn của bà ta, trách được ai, cũng chẳng liên quan tới tôi!”
Không trách được ai ư?
Không liên quan gì tới bà ta ư?
Lâm Uyển Bạch cảm giác mình sắp nghiến nát hàm răng tới nơi.
Bàn tay buông thõng nắm chặt lại, móng tay dường như lại đâm sâu vào lòng bàn tay.
Cô nhớ Lý Huệ từng nói với cô, sau khi vị Lục phu nhân kia rời đi, mẹ ngồi bệt dưới đất, thất thần nhìn cuốn tiểu thuyết… Cô còn nhớ, ngày đó mẹ nắm tay cô nói rất nhiều lời, chỉ vì cô còn quá nhỏ, quá ngây thơ, không hiểu được những tia máu trong mắt mẹ. Lúc bảo cô đi, mẹ còn hôn lên trán cô. Phải bị dồn ép tới mức nào mới khiến một người không đành lòng xa con gái kiên quyết tìm đến cái chết!
Sự phẫn nộ trên gương mặt Lục Học Lâm không thua kém gì cô. Gân xanh giật giật không ngừng trên trán ông. Cả người ông run lên, ông trừng mắt về phía vợ: “Tạo nghiệt! Tiểu Mai, sao bà có thể là loại người như vậy, sao bà có thể làm ra chuyện như vậy!”
“Đối với kẻ đê tiện phá hoại hôn nhân của tôi, tôi bảo vệ hôn nhân của mình có gì là sai? Tôi không sai!” Nguyễn Chính Mai biểu cảm thê lương.
Lục Học Lâm trừng mắt nhìn bà ta không thể tin nổi, một nỗi sợ hãi và lạnh lẽo thấu tim tập trung lại: “Bà còn nói mình không sai? Lúc tôi đề nghị ly hôn, bà không phản ứng chút nào, thậm chí còn thể hiện mình là người rộng lượng, sẵn sàng hy sinh. Nhưng mới quay đi bà đã chạy tới tìm Sở Sở, cảnh cáo bà ấy, uy hiếp bà ấy, thậm chí tới cuối cùng còn ép bà ấy buộc phải đi vào đường cùng!”
Lục Học Lâm chưa từng nghĩ tới, cái chết của người mình yêu lại do một tay vợ mình tạo ra!
Nguyễn Chính Mai lấy thân phận người vợ hừng hực chạy tới bệnh viện. Đối với một Sơ Sở đang dằn vặt và đau khổ đấu tranh đạo đức mà nói, dĩ nhiên đây là đòn chí mạng. Huống hồ dưới sự uy hiếp dọa dẫm ấy, để không phá hoại gia đình ông, bảo vệ mọi thứ của ông, để ông từ bỏ, Sở Sở yếu đuối và mong manh bị ép không còn sự lựa chọn nào khác, chỉ có thể kết thúc sinh mạng…
Làm ra chuyện như vậy mà còn nói mình không sai?
Lục Học Lâm cảm thấy lòng chưa lúc nào thê lương như vậy. Có thể ông không có tình cảm quá mãnh liệt với vợ, nhưng cũng đã làm vợ chồng nhiều năm, cũng luôn tương kính như tân. Ông cảm kích bà ta vì gia đình hy sinh mọi thứ. Nhưng không thể ngờ, trái tim nằm trong vẻ bề ngoài ấy lại khó coi như vậy.
“Tiểu Mai, bà quả thật đáng sợ! Đáng căm! Đáng hận!” Lục Học Lâm liên tục nói ba từ, nghiến răng nghiến lợi: “Tôi thật sự hối hận khi xưa lấy bà làm vợ, e rằng đến tận hôm nay, tôi mới thật sự nhìn thấu con người bà!”