Giọng anh lướt qua tựa như một cơn gió âm u quét nổi lên.
Lâm Uyển Bạch vô thức lùi sau nửa bước.
Cô không biết anh đã đến đây khi nào, rồi lại đứng đây bao lâu, chỉ nhìn thấy dưới chân anh có kha khá đầu lọc thuốc lá.
Cô nhất thời căng thẳng tới độ cơ mặt giật giật. Lâm Uyển Bạch chậm rãi nuốt nước bọt, nhất là khi đôi mắt sâu hút đó cứ nhìn mình chòng chọc, giống như một con mãnh thú đang mai phục trong yên ắng, nếu để nó xuất kích, nó sẽ tung ra đòn chí mạng.
Hoắc Trường Uyên bất ngờ trầm giọng quát lên: “Tôi đang hỏi em đó!”
“…” Lâm Uyển Bạch run lên, bàn tay buông thõng dần dần cuộn lại.
Nói thật lòng, cô hơi sợ hãi một Hoắc Trường Uyên như vậy.
Thấy điệu bộ này của cô, con ngươi đen của Hoắc Trường Uyên từ từ nheo lại. Có một dòng nhiệt nóng xông thẳng lên não bộ, đốt cháy những dây thần kinh đang nhảy nhót.
Không trả lời tức là ngầm thừa nhận.
Ý nghĩa của con dao găm đó đối với cô thế nào, anh hiểu quá rõ.
Cô đã từng vì muốn lấy lại nó mà thiếu nước cởi hết quần áo trước mặt mọi người trong Pub, đầu mày không nhíu uống cạn nửa chai rượu mạnh. Cô đã từng vì nó mà đuổi theo tên móc túi chạy hai, ba cây số, bất chấp mạng sống suýt nữa bị ô tô đâm vào người. Giây nào phút nào cô cũng giữ chặt nó bên mình…
Cô nói nó là độc nhất vô nhị.
Sau khi kết thúc cuộc gọi với cô, Hoắc Trường Uyên đã lên giường nằm.
Chỉ có điều thời gian vẫn còn sớm, nhắm mắt rất lâu mà anh vẫn chưa buồn ngủ, nhất là bên cạnh tay ôm vào người cứ cảm thấy trống trải. Cuối cùng anh vẫn cầm chìa khóa xe lên, đi ra khỏi nhà. Cho dù không quan hệ, cũng phải bắt cô nằm yên bên cạnh mình.
Anh đến gõ cửa nhưng không có phản ứng gì, gọi điện thoại thì thông báo tắt máy.
Kiên nhẫn của Hoắc Trường Uyên bị rút cạn từng chút một, sau đó anh nhìn thấy cô và người đàn ông khác đang anh anh em em.
Hút xong nửa điếu thuốc còn lại trong tay, anh giẫm nát nó dưới đế giày, sau đó cơ thể cao lớn bất ngờ xông tới, ép cô vào bức tường, dễ dàng kiểm soát cô trong vòng vây của mình: “Vậy em trả lời tôi đi, em nói đã đi ngủ rồi cơ mà?”
Lâm Uyển Bạch chột dạ mồ hôi vã ra: “Tôi…”
“Tiểu Uyển…” Hoắc Trường Uyên từ từ gặm nhấm hai chữ này, khi ánh mắt quét qua chiếc áo gió màu đen trên người cô thì chợt căng ra, lập tức cười khẩy: “Ha, gọi thật là thân thiết! Người quen cũ? Tôi thấy là người tình cũ thì đúng hơn? Muộn vậy mới về, xong việc với hắn rồi chứ gì!”
“Anh…”
Nghe được câu nói cuối cùng, Lâm Uyển Bạch trợn trừng mắt.
Tuy rằng khoảng thời gian này cô đã hiểu rõ sự nắng mưa thất thường của anh, cũng biết khi nổi nóng cái miệng anh rất tàn nhẫn, nhưng câu này vẫn chọc thẳng vào trái tim cô.
Anh coi cô là gì chứ?
Ánh mắt Hoắc Trường Uyên lạnh đi: “Xem ra tôi phải đích thân kiểm tra mới được!”
Không hề đũa giỡn, anh đã vươn tay giật chiếc áo gió trên người cô xuống.
“Tôi không có!” Lâm Uyển Bạch nghiến răng, chịu không nổi sự bá đạo đến chuyên chế của anh: “Chúng tôi chỉ đi ăn thôi!”
“Em cảm thấy tôi có nên tin em không?” Hoắc Trường Uyên hỏi với tông giọng rất trầm.
“Tin hay không tùy anh!” Lâm Uyển Bạch nói xong đã không còn muốn nhìn vào mắt anh nữa. Cô cúi người nhặt chiếc áo dạ lên, dẫu sao cũng không phải áo của mình. Nó có dính một ít bụi, cô vô thức phủi phủi.
Động tác nhỏ ấy lọt vào mắt Hoắc Trường Uyên, ngọn lửa vừa được dập bỗng chốc càng bùng cao hơn.
Anh giơ tay chạm lên cổ cô, động tác rất nhẹ nhàng nhưng ánh mắt thì lạnh lẽo.
“Lâm Uyển Bạch, tôi khuyên em đừng nên có mấy suy nghĩ không đâu ấy. Em là của tôi, thì lúc nào cũng nên ghi nhớ bổn phận của mình!” Hoắc Trường Uyên ngừng một chút, bất ngờ cười, rồi nhìn cô vẻ nực cười: “Huống hồ, Yến Phong cho dù đã kết hôn thì vẫn có cả tá cô gái muốn nhào tới. Còn một cô gái làm ấm giường cho tôi, gọi là phải đến, em cảm thấy anh ta có cần phải chơi thứ hàng rách của tôi không?”
Mỗi một chữ đều găm vào trong não bộ Lâm Uyển Bạch.
Hai bàn tay cô cứ thế nắm chặt lại thành quả đấm nhỏ, run lên bần bật. Cô thở dốc: “Chuyện này không liên quan tới anh.”
“Đi theo tôi, em sẽ thuộc về tôi toàn bộ!” Gân xanh trên cổ Hoắc Trường Uyên chốc chốc lại giật lên thô kệch.
“Trái tim thì không…” Lâm Uyển Bạch nói khẽ nhưng kiên quyết.
“Cái gì?” Hoắc Trường Uyên dường như bị chọc tức, lạnh lùng nheo mắt lại.
Lâm Uyển Bạch ngẩng đầu nhìn thẳng anh không chút sợ hãi, không hề né tránh, nói rõ ràng từng từ từng chữ: “Anh không kiểm soát được trái tim của tôi, nó hoàn toàn tự do.”
Ánh mắt Hoắc Trường Uyên như có thể đóng băng cô lại vậy.
Một giây sau, anh khiêng thẳng cô lên vai.
“Thả tôi ra, tôi không muốn!”
Lâm Uyển Bạch hiểu quá rõ sự thay đổi trên cơ thể anh, ý thức được anbh định làm gì, cô giãy giụa.
Hoắc Trường Uyên vỗ mạnh lên mông cô, ngữ khí nguy hiểm: “Còn động nữa, tôi xử lý em ở đây luôn đó!”
Sự uy hiếp ấy quả nhiên có tác dụng. Lâm Uyển Bạch không dám nhúc nhích trong giây lát. Hai người họ đã từng quá khích trong ô tô, cô hiểu rõ mức độ điên cuồng của anh, tuyệt đối không phải chỉ nói chơi…
Trong chớp mắt, họ đã lên gác.
Hoắc Trường Uyên vác cô nên hơi thở có phần dồn dập. Anh tìm được chìa khóa của cô, thẳng thừng đá cửa vào.
Trên chiếc giường đơn chỉ đủ cho mình cô nằm, những tiếng cọt kẹt vang lên.
Suốt cả quá trình, Lâm Uyển Bạch nhắm nghiền hai mắt, âm thầm cắn răng không để bản thân phát ra âm thanh nào.
Cho tới khi ngoài cửa sổ trời tờ mờ sáng, cuối cùng Hoắc Trường Uyên mới rời khỏi người cô.
Trong khóe mắt he hé mở là hình ảnh anh lạnh lùng sập cửa bỏ đi.
…
Sau đêm hôm đó, Hoắc Trường Uyên không chủ động liên lạc với cô.
Trước đây cũng từng có tình trạng tương tự, anh xoay người bỏ đi suốt một tuần không tìm cô. Lâm Uyển Bạch biết mình đã triệt để chọc vào anh, nhưng cô cũng đã phải trả giá, liên tục hai ngày trời bên dưới đều đau rạn nứt, có thể thấy anh dữ dội đến mức nào.
Tan làm, Lâm Uyển Bạch lại bị Tiêu Vân Tranh dắt đi.
Đó là một câu lạc bộ, ăn uống vui chơi thứ gì cũng có. Trước cửa xếp nguyên một dàn xe hạng sang, không biết vì sao, khi bước vào, Lâm Uyển Bạch đã vô thức tìm kiếm một lượt, nhìn xem có chiếc Land Rover màu trắng với biển năm số 8 đó không. Rồi cô thở phào.
Tiêu Vân Tranh rất thông thạo đường đi lối lại, vừa nhìn đã biết đây là chốn quen của anh ấy. Anh ấy đẩy cửa bước vào một phòng kín, Yến Phong dĩ nhiên đang ở bên trong.
“Vẫn là Vân Tranh có cách!” Yến Phong nhìn thấy cô liền mỉm cười.
Tiêu Vân Tranh giật giật miếng ngọc Phật trên cổ, càm ràm cô: “Lâm Uyển Bạch, em cũng thật ra! Mấy hôm nay liên tục gọi em ra em đều nói là không rảnh. Anh Phong khó khăn lắm mới về nước, cũng chỉ ở được mấy hôm thôi mà không biết trân trọng!”
“À, mấy hôm nay em hơi bận…” Lâm Uyển Bạch gượng gạo.
Căn phòng rất rộng, ngoài ba người họ ra thì không còn ai khác, người phục vụ được gọi vào để mang lên một số đồ ăn.
Giữa chừng, Lâm Uyển Bạch vào nhà vệ sinh. Nó cách hơi xa, ở tận đầu hành lang.
Khi cô ra ngoài, chỉ mải vẩy tay, không chú ý đường đi, suýt nữa thì đâm phải một người.
“Tôi xin lỗi…”
Lâm Uyển Bạch ngước mắt lên thì phát hiện đó là Lâm Dao Dao.
Gặp được cô ta, cô không quá bất ngờ, dù sao thì mấy nơi như thế này là nơi ra vào quen thuộc của các thiên kim tiểu thư. Chỉ là cô ngạc nhiên khi Lâm Dao Dao không quá đối đầu bùng nổ giống các lần gặp mặt khác, ngược lại còn giơ tay đỡ cô: “Chị à, chị không sao chứ?”