Thần Châu Tam Tuyệt và Hoàng Y Thiếu Nữ dẫn đầu hơn mấy trăm cao thủ võ lâm Trung Nguyên nối tiếp theo sau xuống chân núi, nhất tề xông lên hỗn chiến với các cao thủ Biên Ngoại!
Tiếng la thét vang trời kêu khóc rợn đất, dưới bóng trăng thây người ngã xuống như rạ, máu chảy thành sông, xác chất thành núi.
Hoàng Y Thiếu Nữ quan tâm đến sự an nguy của Tần Lãm Phong, thấy võ lâm Trung Nguyên tạm thời chiếm được thượng phong, lắc người phóng về phía Tần Lãm Phong và Thân Lậu Ma Cơ đang đấu. Vừa đến nơi đưa mắt nhìn…
Chỉ thấy Tần Lãm Phong tay không giao đấu với cây phất trần trong tay Thân Lậu Ma Cơ và hai cây trường kiếm của Phương Vân, Phương Lan.
Nàng sợ chàng thất thế vội hét lên một tiếng nhảy vào vòng đấu, ngăn lấy hai cây trường kiếm của Phương Vân, Phương Lan.
Tần Lãm Phong liếc nhìn, sợ nàng tay không đỡ được chiêu thức của đối phương, liền giơ tay rút lấy thanh cổ kiếm rồi kêu lớn:
– Thanh muội! Tiếp lấy!
Chàng chưa dứt lời thanh trường kiếm đã xé gió bay đi vun vút!
Hoàng Y Thiếu Nữ giơ ngọc thủ chụp lấy, mắt nhìn chàng đầy cảm kích, rồi rung động trường kiếm phóng ra ba chiêu điểm về phía đại huyệt nơi trước ngực của Nhị Thoa.
Nhị Thoa bị thần kiếm của nàng bức bách thối lui năm bước, vừa định thần lại múa kiếm xông lên.
Lại nói Tần Lãm Phong thi triển một trăm lẻ tám chiêu Chấn Thiên Chưởng giao đấu với tuyệt học của Thân Lậu Ma Cơ, chiêu thức loang loáng, kinh hiểm vạn phần, chỉ hơi để ý nguy hiểm tánh mạng!
Thân Lậu Ma Cơ không ngờ công lực của Tần Lãm Phong cao siêu như vậy, thầm nghĩ bình sanh mới được đối thủ.
Tần Lãm Phong vừa đánh vừa thầm khen võ công của đối phương.
Chớp mắt đã qua mười lăm chiêu, Thân Lâu Ma Cơ sát khí đằng đằng, phất trần quét về phía hạ bàn của chàng, chiêu thức thần tốc. Rồi lại quát miệng kêu lớn:
– Ngươi hãy đỡ chiêu Thiên Nữ Tản Hướng của bổn cô nương!
Mụ vừa dứt lời phất trần đưa lên thủ thế Cửu Hỏa Thiên Thiên, nhắm Mạch Môn huyệt của chàng quét đến!
Nếu bị chiêu này của mụ quét trúng, người chàng sẽ thành tổ ong!
Khá khen cho Tần Lãm Phong gặp cảnh nguy hiểm vẫn không rối loạn, chàng không tránh cũng không né, nhằm vận chân khí qua một chưởng!
Bốp! Một tiếng khô cốc vang lên, ngọn phất trần của Thân Lậu Ma Cơ bị hất ngược trở lại, bản thân mụ cũng bị sức chấn lực ngọn chưởng vừa rồi đẩy lui ba bước.
Mụ vừa định thân đang lại muốn xông lên.
– Mạng ta hết rồi!
Thân Lậu Ma Cơ nghe tiếng kêu cứu của Phương Lan, không còn tâm trí giao thủ, bỏ chàng nhắm phía Phương Lan, Phương Vân lướt đi như gió!
Nên biết Hoàng Y Thiếu Nữ thân mang tuyệt học Đông Hải, những tay cao thủ đệ nhất nhị giang hồ chưa chắc đã là đối thủ của nàng, Phương Vân, Phương Lan làm sao mà đấu nổi!
Chưa đầy hai mươi chiêu, Đại Mạc Nhị Hộ Pháp đã rối loạn tay chân luống cuống, không ngớt kêu khổ, cả hai vừa hét lên một tiếng, kinh động đến Thân Lậu Ma Cơ mụ mới ra tay tiếp cứu.
Kỳ thực Hoàng Y Thiếu Nữ lòng dạ nhân hậu thương Nhị Thoa, cũng không muốn truy sát nữa nếu không Thân Lậu Ma Cơ chạy mà cứu kịp!
Tần Lãm Phong đã dùng thuật hoán long tráo phụng bắt Đại Thoa Phương Phụng qua thành Thiên Đăng, sau việc này cũng có thấy hối hận cho nên mới để ba thầy trò Thân lậu Ma Cơ dắt nhau chạy trốn. Nếu như không sợ rằng cả ba có chắp cánh cũng khó thoát khỏi!
Thân Lậu Ma Cơ dắt hai đồ đệ tháo chạy chớp mắt đã mất dạng, Hoàng Y Thiếu Nữ này mới lên tiếng!
– Phong ca, chúng ta hãy đến bên tiếp cứu bọn họ!
Nàng vừa nói vừa đưa tay chỉ về phía trường ác đấu bên kia!
– Thanh muội, mau theo huynh!
Tần Lãm Phong vừa dứt lời nắm lấy ngọc thủ của nàng, cả hai cùng thi triển khinh công lướt về phía đó!
Thần Châu Tam Tuyệt cầm đầu các cao thủ võ lâm Trung Nguyên, giao đấu cao thủ Biên Ngoại, đã hơn nữa canh giờ, đôi bên người chết và bị thương nhiều không kể xiết, đặc biệt là các cao thủ Biên Ngoại, vốn chỉ có ít công phu tà ma ngoại đạo, làm sao chống đỡ được võ công chính hiệu của Trung Nguyên, nên số người chết nhiều gấp mấy lần.
Nhưng đôi bên đều đang say máu, liều chết đang giao đấu.
– Dừng tay!
Tần Lãm Phong hét lớn một tiếng thanh âm vang dội không trung. Tất cả những người có mặt trong trường đấu bất giác giật mình thất kinh, vội dừng tay, thối lui bảy thước.
Tần Lãm Phong và Hoàng Y Thiếu Nữ lúc này đã đáp xuống, chính giữa trường đấu chàng quay mặt về phía đám người Biên Ngoại nói:
– Các vị và tại hạ vốn không thù oán trường sát kiếm này cũng là do thủ đoạn của Thân Lậu Ma Cơ. Nhưng bây giờ mụ đã phẩy tay bỏ đi, các vị sao còn không chịu dừng tay.
Đám người Biên Ngoại đồng thanh lên tiếng:
– Không được, chúng ta có thể vì bằng hữu mà chết, sau lại phải dừng tay…
– Nói đúng lắm! Nợ máu phải trả bằng máu, chúng ta có chết cũng phải đấu đến cùng.
– Đương nhiên, nếu không sao có thể gặp mặt huynh đệ nơi suối vàng!
– Câm miệng!
Tần Lãm Phong sớm đã hoàn đoán biết đám người nay tất không chịu dừng tay, liền hét lên một tiếng, đưa tay lên lưng rút soạt thanh cổ kiếm xuống, cao giọng nói:
– Các vị đã không chịu nghe lời tốt của tại hạ, tại hạ chỉ với một cây kiếm nay sẽ bồi tiếp các vị!
Chàng nói đến đây, không chỉ đám người Biên Ngoại cho rằng chàng quá cuồng ngạo, mà ngay cả quần hùng võ lâm Trung Nguyên cũng không dám tin!
Duy chỉ có Thần Châu Tam Tuyệt và Hoàng Y Thiếu Nữ tuyệt không chút nào cảm thấy chàng quá kiêu ngạo, bởi vì họ đã biết quá rõ công lực của chàng.
Đấu trường lúc này có khoảng hơn bốn trăm tên cao thủ Biên Ngoại, nghe những lời khinh miệt của chàng gã nào cũng tức giận muốn xông lên bầm nát Tần Lãm Phong. Nhưng sự thật không thể làm được, bởi vì như vậy có khác chi mình tự đánh mình.
Lũ người Biên Ngoại phân thành từng tốp khoảng ba mươi, bốn mươi tên, gã nào trong tay cũng cầm chắc binh khí sáng loáng.
Tần Lãm Phong muốn thi triển thần công để thị uy, khiến chúng khiếp sợ mà thối lui cho nên vừa ra tay đã thi triển tuyệt chiêu trường kiếm trên tay chàng múa nhanh như gió, phóng ra liền một lúc ba chiêu kiếm thần tới!
– Koong! Rảng… Koong!… một chuỗi âm thanh hỗn thần, chối tai vang lên.
Tất cả binh khí trong tay của ba mươi mấy tên cao thủ của Biên Ngoại đều bị kiếm của chàng chặt đứt làm đôi.
Đám người này thất kinh thối lui ra ngoài, tốp thứ hai lại tiếp tục xông lên.
Tần Lãm Phong vốn không muốn đả thương người, nay lại thấy chúng muốn dùng chiến thuật xa luân chiến để uy hiếp mình, bất giác nghĩ thầm:
– “Không để chúng thấy lợi hại, chưa chắc chúng chịu phục!”
Chàng nghĩ đến đây, vũ động trường kiếm, thi triển tuyệt chiêu Bát Vũ Liêu Vân!
Hơn mười mấy tên đứng gần đó, chỉ thấy trước mặt một làn kiếm ảnh hoa lên, muốn tránh cũng không còn kịp, bất giác cảm thấy trên đầu mát lạnh, vội đưa tay lên rờ, chỉ thấy một mãnh da đầu đã bị cắt mất! Cả lũ mặt biến sắc trắng bệch, thất đảm kinh hồn, quay đầu tháo chạy.
Những tên còn lại đứng xung quanh hoảng sợ chôn chân trên mặt đất, không dám mở miệng!
Tần Lãm Phong thu kiếm về, nói:
– Các ngươi còn ngoan cố, hãy lấy lũ kia mà làm gương!
Đám người Biên Ngoại thầm nghĩ, biết sức lực của mình chỉ như trứng chọi với đá liền đưa mắt ra hiệu cho nhau, cắm đầu tháo chạy!
Tần Lãm Phong thấy các cao thủ Biên Ngoại chạy đã xa, quay đầu nhìn lại đấu trường xác người nằm chồng chất, chàng bất giác rơi lệ, miệng lẩm bẩm:
– Không ngờ, ta lại gây ra sát nghiệp này!
Hoàng Y Thiếu Nữ lúc này mới bước đến bên cạnh chàng, lên tiếng an ủi:
– Phong ca! Việc này không thể trách huynh được, có trách là trách Thân Lậu Ma Cơ đã xúi giục bọn người đó, nên mới gây ra trường sát kiếm này!
Tần Lãm Phong vẫn không vui đáp:
– Tuy là thế, nhưng huynh nếu không Đại Thoa Phương Phụng quấn sáp Thiên cơ vị tất Thân Lậu Ma Cơ đã tức giận mà giục lũ người này gây sát kiếp.
Phong Tăng liền xen vào nói:
– Phong nhi! Ngươi nói như vậy, ngộ Phong Tăng ta là Thiên Đăng kia, thì lúc ngươi tính sao?
Tần Lãm Phong đáp:
– Nếu như có chuyện đó, Phong nhi quyết không tha đám người của Thân Lậu Ma Cơ một mạng nào!
– Nếu Thân Lậu Ma Cơ vẫn xúi giục đám người kia truy sát ngươi thì sao?
– Lúc đó Phong nhi không thể không ra tay hạ độc thủ! Phong Tăng gật đầu tiếp:
– Nói đi nói lại cũng không tránh khỏi tạo ra sát kiếp, cái này gọi là kiếp số không tránh!
Lão Hóa Tử đứng bên cạnh lúc này xen vào nói:
– Trên thế gian có rất nhiều chuyện, nói ta có lý, ngươi nói ngươi có lý, không chịu nhường ai, lão phu cảm thấy chỉ cần lòng mình không ác tất không phải người ác.
Lão Hóa Tử nói đến đây lại tiếp luôn:
– Xú Hóa Tử, vì cảnh ngộ bất đắc dĩ tạo nên nghiệp chướng này, chỉ cần ngươi có lòng hướng thiện, tất không thẹn với lương tâm ân oán trên giang hồ cũng vì đấy mà có!
Xã Đạo nghe vậy liền lên tiếng:
– Ta nói ngươi thật quá điên khùng, ở đây mà cãi nhau mãi, rốt cuộc có chịu về Trung Nguyên hay không?
Hoàng Y Thiếu Nữ mắt phụng khẽ chớp, cướp lời nói:
– Tam vị tiền bối và chư vị cứ việc đi trước, Phong ca và tiện nữ sẽ ở đây thưởng ngoạn phong cảnh của Biên Ngoại, lâu thì một tháng, mau thì nửa tháng, chúng ta sẽ gặp lại ở nhà họ Đồng nơi Hà Bắc!
Lão Hóa Tử “Ha! Ha! Ha” phá lên cười:
– Hai ngươi cứ đi nhiều để thu nhập kinh nghiệm, nhớ đừng có gây ra tai họa đó!
Lão vừa dứt lời, quay về phía Phong Tăng, Xã Đạo và quần hùng võ lâm Trung Nguyên gật đầu cáo biệt, rồi quay người phóng đi.
Phong Tăng, Xã Đạo và đám người còn lại cũng vội vã từ biệt hai người Tần Lãm Phong rồi rời khỏi Thiên Sơn.
Đợi họ đi khuất, Hoàng Y Thiếu Nữ quay đầu lại, mím môi, đưa chân đá đá mấy hòn đá nhỏ dưới chân, không thèm nói chuyện với Tần Lãm Phong.
Tần Lãm Phong hiếu kỳ hỏi:
– Thanh muội, xem muội kìa, hình như đang tức giận ai thì phải?
– Đã biết lại còn hỏi!
– Muội giận ai?
– Nơi đây ngoài hai chúng ta ra, còn có ai nữa? Tần Lãm Phong ngạc nhiên hỏi:
– Quái! Huynh tự hỏi, không có chuyện gì đắc tội với muội mà? Hoàng Y Thiếu Nữ nín lặng một hối lâu, đột nhiên lên tiếng:
– Ai bảo huynh gạt muội, xúi giục Phong lão tiền bối giả dạng Vô Danh Lão Nhân?
– A! Thì ra Thanh muội vì chuyện này mà giận huynh!
– Huynh biết được thì tốt!
Tần Lãm Phong nhìn điệu bộ nhõng nhẽo của nàng trong lòng bất giác ấm lên, cười nói:
– Thanh muội, mau đừng giận nữa, hãy nghe huynh giải thích.
Chàng nói đến đây, nắm lấy tay nàng kéo lên bên một tảng đá xanh, ngồi xuống, rồi lên tiếng:
– Huynh ba đêm liền xông xáo khắp nơi để tìm kiếm tông tích của Phong bá bá, cho đến đêm thứ ba, mới phát hiện Phong bá bá bị một đám thiếu nữ dắt vào trong một hang động. Phong bá bá khắp người bị tẩm dầu, quấn đầy vải trắng, kế bên đặt một nồi sáp lớn, đang sắp sửa nhúng bá bá vào trong đó. Lúc đó huynh trong lòng nóng như lửa đốt, đột nhiên nhìn thấy Đại Thoa Phương Phụng đi vào trong động, huynh thuận tay điểm huyệt đạo của nàng, rồi dùng kế Điệu Hổ Ly Sơn, dụ hết các thiếu nữ trong động ra ngoài, rồi dùng vải trắng quấn kín Phương Phụng lại, đặt vào chỗ cũ. Sau đó huynh và bá bá mới rời khỏi hang động, trở về lữ điếm!
Hoàng Y Thiếu Nữ vẫn không tin hỏi tiếp:
– Vậy sao huynh lại để bá bá đeo mặt nạ, mạo xưng là Vô Danh Lão Nhân?
– Nếu không như vậy, tin tức mà truyền đến tai Thân Lậu Ma Cơ, tất hỏng chuyện!
– Muội hiểu rồi, thì ra huynh cho rằng là có gian tế, thông đồng với Thân Lậu Ma Cơ. Tần Lãm Phong vội nói:
– Thanh muội không nên nghĩ vậy, huynh tuyệt không có ý đó.
– Vậy sao huynh lại đấu muội? Tần Lãm Phong mỉm cười đáp:
– Huynh muốn cho muội một sự bất ngờ.
Kỳ thực Hoàng Y Thiếu Nữ nào có thật lòng giận chàng, chẳng qua nàng làm như vậy chỉ muốn nhõng nhẽo với người yêu. Nay lại thấy chàng nói như vậy, lập tức toét miệng cười, để lộ hai cái lúm đồng tiền rất dễ thương.
Tần Lãm Phong thấy nàng cười, cũng cười theo, rồi chàng lại nói:
– Thanh muội, đêm đã khuya rồi, chúng ta hãy trở về lữ điếm nghỉ ngơi, sáng sớm mai chàng sẽ dắt muội đi tham quan phong cảnh sa mạc, gọi là tạ lỗi, muội đồng ý không?
Hoàng Y Thiếu Nữ tươi như hoa, mỉm cười đáp:
– Nếu vậy thì hay lắm!
Tần Lãm Phong liền nắm lấy tay nàng rồi cả hai cùng nhắm hướng lữ điếm phóng đi. Ngày thứ hai mặt trời vừa lên, hai bóng người không rời nhau nữa bước, danh lam thắng cảnh nào nơi Biên Ngoại cũng xuất hiện hai người. Họ gặp rất nhiều việc kỳ lạ, khác hẳn Trung Nguyên, cảm thấy cái gì cũng mới.
Một ngày cả hai trên đường đi, bỗng đụng đầu Bất Lão Ông Cừu Thẩm, lão đang thi triển khinh công lao vun vút về hướng đông nam. Bất Lão Ông đang đi thấy hai người liền dừng bước, đưa mắt nhìn họ, không nói tiếng nào, đang định phóng tiếp.
– Đứng lại!
Tần Lãm Phong hét kêu lão dừng bước Bất Đảo Ông quay đầu lại hỏi:
– Vì có gì ngươi lại kêu lão phu dừng bước? Tần Lãm Phong bước lên trước cất tiếng nói:
– Lúc Thiên Đăng Đại Hội sao không thấy các hạ xuất hiện?
– Không phải việc của ngươi!
– Xin hỏi các hạ sau đêm Thiên Đăng Hội, ba thầy trò họ đã đi đâu? Bất Đảo Ông trợn mắt hỏi lại:
– Sao! Ngươi muốn truy sát họ?
– Các hạ nghĩ sai rồi, tại hạ từ trước đến nay không bao giờ đánh kẻ bại tướng!
– Lão phu không tin điều này!
Tần Lãm Phong nhếch mép cười nói:
– Các hạ muốn tại hạ chứng minh?
– Đương nhiên.
Tần Lãm Phong gật đầu nói:
– Có thể lấy tôn giá là bằng chứng, các hạ nếu muốn giết ngươi thật dễ như trở bàn tay, nhưng mấy lần tương ngộ, chỉ cần tôn giá không đụng đến tại hạ, tại hạ cũng quyết không chạm đến một sợi lông của tôn giá.
Bất Đảo Ông nghe chàng nói xong, bất giác đỏ mặt, tiếp hỏi:
– Vậy ngươi hỏi ta với mục đích gì?
– Tại hạ nhất thời tức giận đã khiến Đại Thoa Phương Phụng bị thiêu chết nên vô cùng hối hận, chỉ muốn gặp họ một chuyến!
Bất Đảo Ông Ha! Ha! Ha ngửa mặt lên trời cười lớn nói:
– Biện pháp này của các hạ quả là hoang đường, đã bức chết đệ tử người ta, lại giã nhân giả nghĩa, ngươi nghĩ coi làm sao mà Thân Lâu Ma Cơ bỏ qua cho ngươi được.
Tần Lãm Phong biết chuyện này khó giải thích liền nói:
– Được hay không tùy bà ta quyết định, tại hạ cũng muốn thử một chuyến!
– Được lão phu sẽ nói cho ngươi biết!
Bất Đảo Ông Cừu Thảm ngừng một chút gì:
– Sau đêm Thiên Đăng Đại Hội bị đại sư phụ dắt hai tên đệ tử trốn vào Trung Nguyên, đến tá túc ở Ngũ Âm Giáo.
Tần Lãm Phong nghe đến đây ngạc nhiên hỏi:
– Ý tôn giá là nói họ đã gia nhập Ngũ Âm Giáo.
– Không sai, Thân Lậu Ma Cơ thề sẽ báo thù cho đệ tử. Nhưng nghĩ mình đơn thân thế cô, không phải là đối thủ của ngươi cho nên mới gia nhập Ngũ Âm Giáo, mượn thế lực giáo phái này để đối phó với ngươi.
Tần Lãm Phong gật đầu nói:
– Bất luận thế nào, tại hạ sao này nếu gặp được họ, phải tận lực khuyên giải, may ra có thể hóa giải một trường ân oán. Mưu sự tại nhân hành sự tại thiên, chỉ đành phải chấp nhận sự an bày của số kiếp.
Bất Đảo Ông Cửu Thẩm cất tiếng cười lạnh lẽo nói:
– Theo lão phu thấy, các hạ khó lòng hóa giải ân oán này.
– Vì sao?
– Đừng nói người đã giết chết đệ tử của mụ, ngay như lão phu bị ngươi đánh đập năm lần bảy lượt, Bất Đảo Ông Cửu Thẩm, lão phu cũng thề rằng suốt kiếp này không đội trời chung với ngươi!
Không đội trời chung thì sao?
– Không giấu gì ngươi, lão phu lần này lão cũng nối bước Thân Lâu Ma Cơ, gia nhập Ngũ Âm Giáo để đối phó với ngươi!
Tần Lãm Phong gật đầu, lạnh lùng hỏi:
– Tôn giá dám nói ra sự thật, không sợ ta ra tay giết ngươi để trừ hậu hoạn hay sao?
– Nếu ngươi sợ thế lực của Ngũ Âm Giáo thêm hùng mạnh thì cứ việc ra tay đi!
Bất Đảo Ông Cửu Thẩm quả thật xảo quyệt, dám nói ra lời này, dù cho Tần Lãm Phong có ý đó cũng không thể xuống tay.
Tần Lãm Phong ngạo mạn cười đáp:
– Tại hạ không phải là người hẹp hòi, nay là bạn hay là thù, tự tôn giá quyết định. Nếu tôn giá đã có ý gia nhập ổ quỷ này, thì nói lại với giáo chủ Ngũ Âm Giáo khi tại hạ trở về Trung Nguyên hy vọng hắn dám vác mặt chó, đơn thân độc đấu với tại hạ. Chớ nên lấp ló như rắn, bây giờ cũng không sớm rồi, tôn giá lên đường đi!
– Chúng ta sẽ có ngày gặp lại!
Bất Đảo Ông Cửu Thẩm dứt lời, quay đầu thì triển thân pháp, tấm thân mập lùn của lão chớp mắt đã mất dạng.
Hoàng Y Thiếu Nữ muốn ở lại thêm một ngày nữa để xem cho hết các cảnh đẹp. Do nhớ đến mối thù của ân sư và lắng cho sư muội nên hối thúc nàng mau trở về. Thanh Nhi đành phải nghe lời, cả hai dùng khinh công nhằm về phía Ngọc Môn Quan lướt đi.
Một ngày hai người đến một cái trấn nọ, ước chừng có hơn ngàn hộ nhưng kỳ quái là bọn họ đang lo việc ma chay, tiếng người khóc đầy đường, Tần Lãm Phong lên tiếng hỏi thăm, nhưng nhưng người ở đây không biết tiếng Hán, Hoàng Y Thiếu Nữ đưa mắt nhìn một lượt nói:
– Phong ca xem tình hình này nơi đây chắc đang có bệnh dịch. Tần Lãm Phong gật đầu đang định mở miệng thì có giọng nói:
– Vị cô nương đây nói quả không sai, nơi đây quả là đang sinh bệnh dịch.
Tần Lãm Phong liền quay đầu nhìn về nơi phát ra tiếng nói, thì ra là một lão nhân khoảng ngũ tuần mắc trang phục của người Hán.
Tần Lãm Phong liền lên tiếng chào hỏi:
– Xin hỏi tiền bối nơi đây đã xảy bệnh dịch gì?
– Trấn này đang có dịch chuột, hơn một trăm hộ ở đây đã bị chết, sợ rằng nếu để tiếp tục hơn ngàn hộ trong trấn sẽ có lẽ cũng khó thể thoát khỏi tay tử thần, hai người mau đi khỏi đi!
Tần Lãm Phong kinh sợ! Lên tiếng quay về phía Hoàng Y Thiếu Nữ hỏi:
– Thanh muội có mang theo linh dược trị bệnh không?
– Có!
Hoàng Y Thiếu Nữ thò tay vào trong bọc, lấy ra một bình ngọc đưa về phía chàng thuận miệng nói:
– Đây là linh dược của Đảo Đông Hải dùng phương thức bí truyền để mà chế thành, tác dụng trừ được bách bệnh, chỉ cần uống vào bệnh lập tức sẽ khỏi ngay!
Tần Lãm Phong tiếp lấy, mở nắp đổ ra tay trong bình, đựng khoảng hơn bảy trăm, tám trăm viên. Tần Lãm Phong mừng rỡ đưa về phía lão nhân nọ:
– Lão tiền bối xin mang cái bình này đem phát cho bá tánh hai người nuốt một viên có thể trừ được dịch chuột này, tránh khỏi tai ương của số kiếp.
Lão nhân nọ nghe xong vui mừng như điên, đưa hai tay tiếp lấy bình ngọc nói:
– Công tử đối với bổn trấn có ân như núi, xin cho biết tôn danh, để chúng dân được quanh năm thờ bái!
– Hoạn nạn tương trợ lẫn nhau, vốn là bản tánh của tại hạ, sao dám nghĩ đến công, tại hạ xin cáo biệt.
Tần Lãm Phong dứt lời, không để lão nói tiếp, nắm lấy tay Hoàng Y Thiếu Nữ thi triển thân pháp phóng đi như điện chớp.
Lão nhân nọ đem thuốc phân phát cho bá tánh, quả nhiên sau khi phục thuốc, chứng bệnh dịch chuột lập tức tiêu tan.
Lại nói Tần Lãm Phong và Hoàng Y Thiếu Nữ sau khi ra khỏi trấn được mười dặm hai người liền định thân, chàng lên tiếng:
– Thanh muội đã giúp huynh lam được một chuyện công đức, huynh rất lấy làm cảm tạ muội. Thân Lâu Ma Cơ xúi giục các cao thủ Biên Ngoại, có thể nói là do huynh gây ra. Nghiệp chướng này, nay nghĩ lại huynh vẫn còn thấy áy náy vô cùng.
Hoàng Y Thiếu Nữ thấy chàng quan tâm mình như vậy, chẩu môi nói:
– Phong ca không nên khách khí, còn chuyện kia chúng ta sẽ từ từ kiếm lại mụ giải thích sau!
Nàng dứt lời, nghĩ thầm:
– Đồ ngốc! Chỉ cần chàng mở miệng, Thanh muội đã thuộc về chàng rồi, sá chi một chút thuốc đó…
Hoàng Y Thiếu Nữ nghĩ đến đây bất giác đỏ mặt!
Tần Lãm Phong thấy vậy, không hiểu được tâm sự của nữ nhi, cứ nghĩ là mình đã làm gì đắc tội với nàng, không biết làm thế nào lên tiếng, cho tiện, đành ấp úng:
– Thanh muội! Huynh…
Hoàng Y Thiếu Nữ thấy diện mạo của chàng tức cười, mỉm cười nói:
– Muội biết huynh không phải cố ý như vậy, Phong ca, chúng ta mau trở về Trung Nguyên đi!
Tần Lãm Phong nghe xong cũng phải mở miệng cười làm vui, rồi cùng nàng thi triển khinh công phóng đi.
Một ngày vừa qua khỏi Ngọc Môn Quan khoảng mười dặm, bỗng nơi góc núi trên đường xuất hiện bóng người mặc trường bào màu lam!
Tần Lãm Phong thấy gã ước khoảng tam tuần, thái dương huyệt gồ cao. Không cần cũng biết là một tay nội gia cao thủ, điều lạ là trước mặt gã, có thêm năm cái đầu trắng hếu, như năm cánh hoa lại có một sợi tơ đỏ được thêu xuyên qua, năm cái đầu đó khiến người nhìn vào phải rợn tóc gáy.
Tần Lãm Phong nhìn một hồi lâu vẫn chưa nhận ra gã thuộc môn phái, bang hội nào bèn lên tiếng hỏi:
– Các hạ là cao nhân ở đâu; chận đường của tại hạ, không biết có điều chi chỉ giáo? Lam Y Nhân nhếch mép cười, đáp:
– Tại hạ phụng mạng thượng cấp, đã đợi Tần thiếu hiệp ở đây lâu rồi!
– Tại hạ không quen biết các hạ, xin cho biết tôn danh?
– Hiện giờ chưa cần biết, sau này thiếu hiệp sẽ rõ.
Tần Lãm Phong thấy gã có ý khinh miệt, cảm giác hơi tức giận nói:
– Đã như vậy, các hạ có điều chi chỉ giáo xin cho biết! Lam Y Nhân lạnh lùng đáp:
– Tại hạ phụng mạng Tân chủ tịch Đường chủ Ngoại Tam Đường đến đây thông báo cho thiếu hiệp rằng mau đem Huyền Đàn Ấn mà thiếu hiệp đã đoạt từ tay chủ tịch cũ là Ngọc Diện La Sát Ôn Tử Kỳ, hạn nội trong vòng một tháng phải đến Ngũ Chỉ Sơn để hoàn trả. Nếu không đến, quyết không tha mạng!
Tần Lãm Phong ngửa mặt lên trời cười một tràng chấn động không trung, đinh tai nhức óc, Lam Y Nhân cũng thất kinh lui ba bước!
Tần Lãm Phong cười dứt, lại hỏi tiếp:
– Các hạ có phải mới gia nhập Ngũ Âm Giáo?
– Chính phải!
– Nghe lời nói của các hạ, quý giáo gần đây đã trải qua một cuộc thay đổi lớn?
– Không sai!
– Chủ tịch đường chủ là ai?
– Thiếu hiệp đến Ngũ Chỉ Sơn sẽ biết.
Tần Lãm Phong ngừng một chút, rồi nói:
– Được! Các hạ về bẩm lại với thượng cấp, nói là Tần Lãm Phong này quyết không thất hứa, nhưng Huyền Đàn Ấn chưa chắc sẽ mang theo, bởi vì cái ấn này hiện không có bên mình Tần mỗ.
Lam Y Nhân biến sắc mặt, vội hỏi:
– Lời của thiếu hiệp có phải là sự thật?
– Tại hạ không bao giờ nói dối.
– Vậy Huyền Đàn Ấn hiện giờ ở đâu?
Tần Lãm Phong sao lại chịu nói ra Huyền Đàn Ấn hiện do Phích Lịch Hải Đường cất giữ, bèn nói:
– Bây giờ không thể cho các hạ biết được, đến lúc đó khắc biết!
Lam Y Nhân biết không thể nào truy thêm được nữa, đành nén giận nói:
– Không cần có ấn hay không, nhưng thiếu hiệp nhớ đừng quên cuộc hẹn ở Ngũ Chỉ Sơn!
Gã dứt lời liền lắc người phóng đi.
Hoàng Y Thiếu Nữ tức giận nãy giờ bèn lên tiếng:
– Phong ca! Tên này là đệ tử Ngũ Âm Giáo, sao huynh không cho một chưởng chết quách cho rồi, lại để gã dễ dàng đi như thế?
– Bắt cướp phải bắt chủ tướng, không phải lúc vạn bất đắc dĩ, hà tất giết lũ chuột này cho bẩn tay.
Chàng nói đến đây, ngửa mặt nhìn trời, nói tiếp:
– Thanh muội, thời gian một tháng cũng không còn sớm nữa, chúng tam âu trở về Đồng Gia Bảo, bàn bạc với các vị tiền bối để còn đi dự hội!
Hoàng Y Thiếu Nữ gật đầu nói:
– Hay lắm! Chúng ta mau lên đường!
Tần Lãm Phong nắm lấy bàn tay ngọc của nàng, rồi cả hai cùng thi triển khinh công phóng đi.
Lộ trình đến Đồng Gia Bảo tuy xa, nhưng với hai người đều là những cao thủ thượng thừa, khinh công đã đạt đến mức xuất thần nhập hóa chỉ trong bảy ngay hai người đã đến địa phận Hà Bắc, chỉ còn cách Đồng Gia Bảo hơn nữa ngày đường.
Trên đường đi, đột nhiên Tần Lãm Phong phát hiện trước mặt có ba xác chết, vội lật lên để xem, thấy họ cứng đơ như khúc gỗ, trong khóe mắt chàng lệ trào ra như mưa.
Thì ra ba cái xác bị chưởng lực đánh trúng Thiên Linh Cái, chính là huynh đệ đồng môn của Tần Lãm Phong, đệ tử Thái Cực Phái cho nên Tần Lãm Phong hỏi sao không đau khổ rơi lệ.
Tần Lãm Phong đau khổ, im lặng lúc lâu, không biết vì cớ gì mà huynh đệ của mình lại tự vẫn như vậy?
Hoàng Y Thiếu Nữ trông thấy thần thái của chàng, bất giác cảm thấy kỳ dị, bèn hỏi:
– Phong ca, lẽ nào ba người này lại có quan hệ gì với huynh? Tần Lãm Phong gật đầu, cất giọng ai oán:
– Họ là đệ tử Thái Cực Phái, huynh đệ đồng môn với huynh!
– Úi chao!
Hoàng Y Thiếu Nữ trầm một lúc, rồi nói:
– Phong ca! Sự thể như thế này, chúng ta mau chôn cất họ, sau này sẽ điều tra nguyên do cũng chưa muộn.
Tần Lãm Phong cũng nghĩ vậy, bèn gật đầu, rút kiếm trên lưng xuống, trong một giờ đã đào xong một cái hố nhỏ, đặt xác ba người nọ xuống, lắp đất lại, thở dài nói:
– Ba vị huynh đệ hãy yên nghỉ, Tần Lãm Phong kiếp này thề sẽ tìm ra nguyên do cái chết của ba vị, để vong ling các huynh đệ dưới suối vàng được ngậm cười.
Chàng nói đến đây, đưa tay áo lau những giọt mồ hôi ướt đẫm khuân mặt, rồi nắm lấy tay Hoàng Y Thiếu Nữ, nhằm hướng Đồng Gia Bảo phóng đi.
Vừa dứt tuần trà, Đồng Gia Bảo đã hiện ra trước mắt họ, bỗng trong rừng trúc bên cạnh đường vang lên tiếng gào thét thê lương.
– Trời ơi! Môn đệ Thái Cực Phái là do một tay Phong Tăng ta giết chết, ta còn mặt mũi nào để nhìn người trên thế gian này nữa Nhu Kiếm Truy Hồn Lão hữu; xin đợi ta một lát, Phong Tăng này sẽ cùng đi với người…