Bóng của lũ Vũ Văn Báo vừa khuất, Tần Lãm Phong vội bước đến chỗ Hoàng Y Thiếu Nữ, chàng đưa mắt nhìn, thấy toàn thân nàng lạnh buốt nhưng không có dấu hiệu trúng độc. Chàng ngẫm lại lời nói của Thân Lâu Ma Cơ bèn không chút nghi ngờ!
Rồi chàng liền đặt nàng ở tư thế nằm nghiêng, hữu chưởng đè vào các huyệt đạo sau lưng nàng, truyền chân khí qua!
Qua một lúc hàn khí trong người của Hoàng Y Thiếu Nữ đã bị thần công của chàng trục xuất hết, ngọc thể lại mềm lại nhiều. Tần Lãm Phong lại gia tăng công lực để nàng mau hồi phục trí giác.
Đang lúc vận công đến chỗ khẩn trương.
– Bỗng! Soạt, Soạt… một chuỗi âm thanh của y phục lay động trong gió vang lên, năm cái bóng như ma trơi đã xuất hiện sau lưng chàng.
Năm cái bóng này chẳng ai xa lạ chính là năm người Vũ Văn Báo. Vũ Văn Báo cười một tràng quái dị, đắc ý nói:
– Thân Lâu Ma Cơ quả nhiên cao kiến, bây giờ chúng ta có thể mặc sức hành sự rồi.
Dứt lời, mặt lão lộ sát khí, từ từ tiến lại chỗ Tần Lãm Phong! Thân Lâu Ma Cơ vội ngăn lại nói:
– Vũ Văn Hộ Pháp xin đợi một chút. Vũ Văn Báo ngừng bước quay lại hỏi:
– Thần Lâu lão hữu có chuyện gì muốn nói?
– Xú quỷ với lão thân có thù giết đồ nhi, xin để lão thân được đơn thân hạ thủ mới giải được mối hận này!
– Việc này…
Ngọc Diện La Sát liền xen vào nói:
– Thân Lâu Ma Cơ xin nghe một lời của bổn tọa!
– Ôn bằng hữu cứ nói.
– Xú quỷ là kẻ thù nguy hiểm của bổn giáo, theo ta thấy, không bằng bắt sống hắn, đợi khi giáo chủ hoàn tất công việc luyện công trở về, sẽ dùng hình phạt nặng nhất của giáo qui để trừng trị hắn. Đến lúc đó do Thân Lâu Ma Cơ lão hữu đây đích thân ra tay, cần gì bây giờ phải cho hắn một chưởng để hắn chết dễ dàng như vậy?
Vũ Văn Báo phụ họa nói:
– Ôn bằng hữu nói phải đó, đến lúc đó Thân Lâu Ma Cơ không những có thể trả được thù, mà còn lập được công lớn với bổn giáo quả là lưỡng toàn tuyệt mỹ, chúng ta cứ như vậy mà làm!
Dứt lời, lão thò tay định điểm vào môn huyệt của Tần Lãm Phong!
Theo lão nghĩ, Tần Lãm Phong sau khi bị điểm huyệt mê, sẽ dùng dây gân bò trói lại đem về tổng đàn!
Nghĩ là như vậy, không ngờ người tính không bằng trời tính, chính lúc chỉ phong của Vũ Văn Báo chỉ còn cách thân chàng chưa đầy ba tấc, bỗng…
Ba tiếng gió rít lên nghe chói tai, tiếp theo ba viên hắc đạn nhằm Mạch Môn của Vũ Văn Báo bay tới!
Vũ Văn Báo giữ mạng trên hết, vội thu tay về, thối lui bảy bước, định thần lại, rồi đưa mắt nhìn.
Chỉ thấy bốn nhà sư Tây Vực, xếp thành chữ nhất chắn ngay trước mặt lão từ lúc nào! Bốn người này chính là bốn thầy trò Tây Phật Lam Sa!
Tây Phật Lam Sa chỉ mặt Vũ Văn Báo quát:
– Các hạ tránh được ba viên Phật Châu của lão phu, thân thủ cũng không phải là tầm thường, sao lại nhân lúc người ta vận công, ra tay đánh lén!
Vũ Văn Báo không thực hiện được ý đồ tức giận quát lớn:
– Lão đầu trọc kia, dám nhúng tay vào việc của lão phu, chắc muốn tìm cái chết! Thanh âm vừa dứt, đã quét liền tám chưởng!
Tây Phật Lam Sa lách người tránh khỏi lưới chưởng, xuất thủ điểm vào Kỳ Môn, Chương Đường hai đại huyệt của lão, đồng thời quét ra sáu ngọn cước!
Ngân Diện La Hán chặn lấy Ngọc Diện La Sát, Hắc Kim Cương đón lấy Thân Lâu Ma Cơ, Bạch Kim Cương một mình địch lại hai, đơn thân giao đấu với Phương Vân, Phương Lan. Cục diện lúc này phân thành bốn cặp, đánh đến nỗi trời đất mờ mịt, chưởng phong như bao trùm cả vũ trụ!
Tây Phật Lam Sa hơn Vũ Văn Báo nửa thức, Bạch Kim Cương một mình đấu lại hai vẫn chiếm được thượng phong, Ngọc Diện La Sát và Hắc Kim Cương không chống nổi các thế công vũ bão, uy lực kinh hồn của Ngọc Diện La Sát và Thân Lâu Ma Cơ nên vừa đánh vừa lùi xung quanh, chỉ còn đón đỡ loanh quanh, chứ không còn đâu sức trả đòn nữa.
Chính lúc này!
– Dừng lại!
Một tiếng quát vang lên như núi sập băng tan xuống những kẻ có mặt trong trận đấu choáng váng, bên tai vang lên tiếng “Oong Oong” hoảng sợ, thu vội vã thối lui bảy thước!
Nhất là đám người Vũ Văn Báo, sau khi nhìn kỹ người vừa quát, liền biến sắc mặt, đứng chôn chân như khúc gỗ!
Tần Lãm Phong đưa tay chỉ năm người Vũ Văn Báo quát lớn:
– Các ngươi thật hiểm độc, dám bày mưu kế này để nhân lúc tại hạ bận trị thương cho cô nương này ra tay đánh lén!
Hoàng Y Thiếu Nữ lúc này đã tỉnh lại, hàn khí trong cơ thể bị trục xuất ra ngoài hết nên đã khôi phục công lực, tức giận thóa mạ:
– Lũ chó các ngươi dám hạ độc cô nương! Hôm nay ta phải giết chết hết các ngươi mới hả dạ!
Nàng dứt lời giơ chưởng lên đang định đẩy ra! Tần Lãm Phong đưa tay ngăn nàng lại nói:
– Thanh muội, bọn người này tuy nham hiểm, nhưng chúng đã chỉ cho huynh cách giải cứu muội, chúng ta nên tha cho lũ chúng nó một lần này!
Chàng dứt lời quay về phía năm người quát lớn:
– Còn không mau cút!
Thanh âm chưa dứt cả năm cái bóng đã đồng loạt biến mất.
Tần Lãm Phong quay lại chào hỏi Tây Phật Lam Sa, đồng thời đem việc mình đã biết được tông tích của Khưu Tuấn Nhân hiện đang ở đâu, thuật qua một lượt.
Tây Phật Lam Sa vội hỏi:
– Tần Thiếu hiệp, thiếu hiệp có biết đích xác nơi có thác nước đó là ở đâu hay không? Tần Lãm Phong đáp:
– Tại hạ cũng đang tìm kiếm, chỉ biết thác nước đó thuộc vào địa phận Xuyên Tây. Tây Phật Lam Sa nghe xong, ngẫm nghĩ một hồi rồi nói:
– Phật Gia ta sẽ đích thân đến đó để điều tra, đa tạ thiếu hiệp!
– Thiền sư! Không nên khách sáo.
– Thiếu hiệp tạm biệt!
Tây Phật Lam Sa dứt lời, liền dắt ba đệ tử lướt đi! Hoàng Y Thiếu Nữ hỏi:
– Phong ca, chúng ta bây giờ đi đâu?
– Trở về Đồng Gia Bảo!
– Đường tỷ tỷ đang rất cần tiên dược để chế thuốc giải, sao chúng ta không đi tìm?
– Tiên dược nếu có duyên mới gặp chứ không thể tìm được, chúng ta hãy về Đồng Gia Bảo rồi sẽ tính!
Rồi thì hai người liền thi triển khinh công, phóng đi, qua mấy ngày đã về đến Đồng Gia Bảo!
Buổi trưa một ngày, hai người đến trước Đồng Gia Bảo, vội tiến vào hoa viên, đã thấy Hắc Toàn Phong luyện tập võ công. Mọi người thấy chàng và Hoàng Y Thiếu Nữ đã trở về, liền cung tay bước đến chào hỏi.
Thần Châu Tam Tuyệt sau khi nghe Phích Lịch Hải Đường đã lìa trần, ai cũng lộ vẻ đau khổ, xót xa!
Luận về đạo lý Phích Lịch Hải Đường tuy xuất thân bất chánh, nhưng dám xả thân cứu người đến nỗi hy sinh tánh mạng. Tinh thần nghĩa hiệp này khắp võ lâm trăm năm mới có một người, cho nên mọi người không khỏi không thương tiếc!
Phong Tăng mở miệng nói:
– Phong nhi, thương thế của Văn nha đầu đang thiếu một tiên dược để chế thuốc giải, Phong tử ta có ý kiến, nên nhân lúc tên súc sinh Khưu Tuấn Nhân ẩn trốn ở Xuyên Tây để luyện Phi Bộc Qui Nguyên thần công chưa thành, chúng ta nên trừ đi, để tránh gây hậu quả về sau!
Tần Lãm Phong tiếp đáp:
– Phong bá bá, theo ý Phong nhi, cứ đợi hắn luyện xong, Phong nhi sẽ dùng chân công tuyệt học giao đấu với hắn, như thế mới chính là hành vi nghĩa hiệp, quang minh chính đại!
– Tuy vậy, nhưng đến lúc đó, giả như công lực của hắn cao hơn ngươi, hậu quả khó mà lường được, việc này ngươi nên suy nghĩ cho kỹ!
Tần Lãm Phong liền đáp:
– Đến lúc đó, giả như Phong nhi địch không nổi hắn, chỉ trách mình học nghệ chưa thành, dù cho máu chảy đầy đất, cũng không oán trách!
– Ngươi không hổ thẹn với sư môn sao?
– Bá bá nói vậy là có ý gì, xin giải thích một chút!
– Đệ tử Thái Cực Phái đã bị tên súc sanh này dùng Tín Phù Chưởng Môn hạ sát hết, nay chỉ còn lại mình ngươi. Phục hưng phái Thái Cực Phái, ước nguyện của sư phụ ngươi, tất cả chỉ trông vào ngươi, ngộ nhỡ công lực của ngươi không địch nổi hắn, không những không trả được thù, trái lại Thái Cực Phái không có người kế thừa, Nhu Kiếm Truy Hồn há không phải ôm hận nơi chín suối hay sao?
Tần Lãm Phong nghiêm giọng đáp:
– Ân sư lúc sanh tiền, thường dặn dò đệ tử: “Hành vi chánh đại thì thất bại cũng coi như thành công, hành vi bất chánh dù có thành công chẳng hơn gì thất bại”. Phong nhi được Ân sư nuôi nấng, cũng học được ít nhiều tác phong của sư phụ. Nếu Phong nhi có làm bậy, sư phụ nơi chín suối nếu biết được chắc cũng chẳng vui mừng, hơn nữa những việc còn lại Phong nhi đã sắp đặt đâu vào đó…
– Ngươi nói thử xem!
– Việc này phải nhờ Xã tiền bối giúp cho mới được!
– Mọi người nghe đến đây lộ vẻ ngạc nhiên… Xã Đạo lật đật nói:
– Xú tiểu tử, có chuyện gì cứ việc nói với Xã Đạo ta sẽ giúp cho một tay!
Tần Lãm Phong suy nghĩ một lát, rồi đáp:
– Vãn bối muốn xin Xã lão tiền bối gác bỏ sở thích, nhường Hắc Toàn Phong lại cho Thái Cực Phái, vãn bối sẽ nội trong một tháng ngắn ngủi này thay mặt sư phụ truyền dạy võ công, thì nếu vãn bối báo thù không thành, dù cho mất mạng, thì công cuộc phục hưng Thái Cực Phái cũng có người đảm trách, không biết Xã tiền bối đây có nhận lời không?
Hắc Toàn Phong tánh tình nhân hậu, trung thực, mọi người nghe xong ai cũng gật đầu tán đồng!
Xã Đạo tuy không vui, nhưng mọi người đều đồng ý, nên cũng đành phải gật đầu tán đồng!
– Đệ tử xin bái kiến sư phụ.
Hắc Toàn Phong quỳ xuống đất, hướng về phía Tần Lãm Phong, dập đầu hành lễ bái sư! Xã Đạo tức giận quát:
– Đồ ngốc, hắn chỉ là thay mặt sư phụ thâu nhận đệ tử, ngươi làm vậy có phải khiến Xã Đạo này bị hạ thấp xuống một bậc, rõ là ngu!
Mọi người nghe xong lời của lão, ai cũng bật cười, Tần Lãm Phong thì đỡ Hắc Toàn Phong dậy, quyết định ngày mai này sẽ bắt đầu truyền thụ võ công. Bảo chủ Đồng Không đã dặn dò gia nhân bày sẵn một tiệc rượu, mọi người tiến vào đại sảnh, ngồi ăn uống nói chuyện vui vẻ!
Sau khi tan tiệc rượu, Xã Đạo lầm bẩm:
– Hừ! Trời thật bất công, vừa mới có một đệ tử tốt, lại phải nhường cho người ta! Mọi người vừa nghe xong lại không nhịn được cười!
Sáng sớm ngày thứ hai, Tần Lãm Phong bắt đầu truyền thụ võ công cho Hắc Toàn Phong. Đầu tiên chàng dạy các khẩu quyết Nội Công Tâm Pháp Thượng Thừa, tiếp đến là công phu võ học của Thái Cực Phái, cùng với ba mươi sáu Thiên Đăng Kiếm và một trăm lẻ tám thức Chấn Thiên Chưởng cộng thêm khinh công Tiềm Long Cửu Đẳng của Tiếu Thiên Lục, từng chiêu, từng thức nhất nhất chỉ dẫn cặn kẽ, chỉ chừa lại Vô Hình Chưởng bởi vì nội công của Hắc Toàn Phong chưa đủ nên tạm thời chưa dạy!
Ngày tháng trôi nhanh chóng, chớp mắt đã trên một tháng, Hắc Toàn Phong dưới sự chỉ dạy tận tình của Tần Lãm Phong đã nắm hết khẩu quyết luyện tập các môn võ công thượng thừa, cứ như vậy mà luyện tập, không bao lâu nữa tất thành công!
Nhưng trong những tháng ngày này, Tần Lãm Phong nóng lòng vô cùng, ngày lại ngày chờ đợi Ngũ Âm Giáo chủ hạ thư hẹn ngày quyết đấu, nhưng vẫn bặt vô âm tín. Chàng thường ngồi một mình trầm tư suy nghĩ…
– Khưu Tuấn Nhân có luyện thành Phi Bộc Qui Nguyên Thần Công hay không?
– Vì sao hắn vẫn chưa xuất hiện?
– Nếu cứ kéo dài mãi, thì mối huyết hải thâm thù biết bao giờ mới trả được?
– Ngọc thể sư muội không biết hiện giờ ra sao?
-…
Những ý nghĩ này cứ dằn vặt mãi trong lòng chàng, sau cùng chàng quyết định đợi thêm một ngày, nếu vẫn không có tin tức gì, chàng sẽ đích thân đến chỗ Đường Hiểu Văn Sư muội điều tra cho rõ.
Chập tối, cơm nước xong, chàng đem những suy nghĩ của mình kể lại cho Hoàng Y Thiếu Nữ nghe.
Hoàng Y Thiếu Nữ suy nghĩ một chút rồi nói:
– Sáng sớm mai sẽ đến chỗ Đường tỷ tỷ để điều tra một chuyến tránh cho sư huynh khỏi phải lo lắng, nhưng phải cho muội cùng đi!
Tần Lãm Phong ôn tồn nói:
– Thanh muội, chuyến đi lần này, không giống lần trước, có thể sẽ gặp phải giáo chủ Ngũ Âm Giáo, lành ít hiểm nhiều, Thanh muội nên ở nhà đợi huynh thì hơn!
– Phong ca, muội đã thề cùng chung hoạn nạn với huynh, nếu đã như vậy, muội nhất định phải đi!
Hoàng Y Thiếu Nữ ngừng một lát, rồi run giọng tiếp:
– Phong ca, trái tim của muội đã phụ thuộc về huynh, huynh nếu có bề gì, muội cũng… không… sống được!
Tần Lãm Phong nghe đến đây cảm động thở dài nói:
– Thanh muội, huynh đây thô lỗ xấu xí, muội tội gì phải tự làm khổ mình như vậy.
– Phong ca không nên nói thế, muội đã quyết định rồi, trừ phi huynh ghét bỏ muội thôi! Nàng nói đến đây, Tần Lãm Phong lặng yên không đáp.
Trong đầu chàng lúc này, hình bóng của Đường Hiểu Văn cứ lảng vảng hiện lên, làm chàng không biết xử trí chuyện này ra sao!
Rồi thì chàng đành gật đầu, chấp nhận cho Hoàng Y Thiếu Nữ cùng đi, hai người ngồi nói chuyện một chút rồi chia nhau về phòng nghỉ ngơi.
Trống vừa điểm canh ba, gió lạnh thổi nhè nhẹ!
Tất cả những người trong Đồng Gia Bảo đều đã ngủ say, chỉ còn lại hai bảo đinh làm nhiệm vụ canh cửa, bốn bề yên lặng, tiếng muỗi vo ve nghe rõ mồn một!
Bỗng cách Đồng Gia Bảo khoảng năm mươi trượng, trong bóng đêm lờ mờ, chợt xuất hiện một cái bóng, thân pháp như quỷ mị, tóc bạc phất phơ trên đầu, lướt đến bờ tường bên ngoài bảo!
Do thân pháp của cái bóng quá ảo diệu đến nỗi chỉ nghe tiếng y phục phát ra nhè nhẹ trong gió, cái bóng đã lướt vào trong bảo mà hai bảo đinh đứng canh cửa vẫn không chút hay biết!
Ngân Phát Lão Nhân sau khi chân chạm đất đưa mắt xác định phương hướng, rồi lắc người lướt vào đại sảnh!
– Kẹt!… Kẹt!…
Ngân Phát Lão Nhân vừa mới đưa tay đẩy cửa đại sảnh, không ngờ phát ra tiếng động nhỏ!
– Ai?
-…
Tần Lãm Phong vừa nghe tiếng động nhẹ đã tỉnh giấc, chàng lên tiếng nhưng không có tiếng trả lời, nghĩ ngợi rồi vội bật dậy phóng ra cửa nhìn!
Một cái bóng đang nhảy qua bờ tường của bảo!
Tần Lãm Phong nhãn lực sắc bén, nhìn thấy cái bóng nọ trên cầu tóc bạc trắng, bất giác giật mình!
Rồi chàng vội vã thi triển thân pháp Khôi Hạc Lược Không phóng người đuổi theo!
Ra khỏi bảo, đang lướt đi như điện, bỗng mắt chàng hoa lên một cái, cái bóng đột nhiên biến mất!
Tần Lãm Phong liền định thần, đưa mắt tìm kiếm xung quanh.
– Đại sư ca! Đệ ở đây!
Tiếng nói vang lên sau lưng, Tần Lãm Phong liền quay đầu lại nhìn…
Chính là ác đồ, tên lòng lang dạ thú sư đệ Khưu Tuấn Nhân, lúc này hắn đã lấy mặt nạ xuống, đang tươi cười nhìn chàng!
Tần Lãm Phong trong lòng chấn động, chàng không ngờ ác đồ thân pháp cao siêu như vậy, vừa rồi trong lúc đuổi theo, chỉ hơi xa mình, hắn đã ở phía sau lưng mình!
Tuy có chút rung động, nhưng Tần Lãm Phong đang muốn lột da, nuốt thịt hắn mới hả lòng!
Chỉ thấy chàng trợn mắt, xạ luồng nhỡn tuyến rợn người về phía Khưu Tuấn Nhân miệng quát hỏi:
– Ngươi còn dám mở miệng kêu ta là đại sư ca? Dứt lời song chưởng giơ lên quét ra sáu chưởng!
Khưu Tuấn Nhân không tránh cũng không né, miệng vẫn mỉm cười, thi triển thân pháp tuyệt mỹ, lách tả, né hữu, luồn qua lưới chưởng!
Tần Lãm Phong thấy hắn ung dung tránh né chưởng phong của mình, kinh ngạc nghĩ thầm:
– Tần Lãm Phong! Tần Lãm Phong! Nếu ngươi nôn nóng giao đấu với hắn, chưa chắc là đối thủ của hắn!
Chàng nghĩ đến đây nén giận thu chưởng lại! Khưu Tuấn Nhân nét mặt vẫn tươi cười nói:
– Đại sư ca đây vẫn khỏe chứ?
Tần Lãm Phong tuy tức khí đầy bụng nhưng vẫn bình thản đáp:
– Vẫn khỏe, sư đệ đêm nay đến đây có việc gì?
– Một là để thăm đại sư ca, hai để giải quyết ân oán trước đây!
– Hừ! Nhắc lại những việc trước đây, ngươi nên tự hỏi lại hành vi của mình! Khưu Tuấn Nhân cướp lời hỏi:
– Đại sư ca, theo ý huynh hành vi của đệ đây thế nào?
– Không bằng loài cầm thú!
Khưu Tuấn Nhân không chút đỏ mặt vẫn cười đáp:
– Đại sư ca, đây chỉ là cách nhìn của cá nhân huynh!
– Hừ! Lẽ nào người còn lý do khác để biện bạch cho mình?
– Đương nhiên!
Tần Lãm Phong hừ nhạt nói:
– Đến chết cũng không biết hối cải, ta nghĩ lý do ngươi chỉ hoang đường mà thôi!
– Để nghe xong, huynh sẽ cảm thấy không chút nào hoang mang đâu!
– Câm miệng!
Tần Lãm Phong lại bị chọc giận, quát lên chặn lời hắn lại, rồi tiếp:
– Không cần giải thích lý do nữa, mối thù diệt môn bây giờ làm sao giải quyết? Khưu Tuấn Nhân suy nghĩ một lát rồi nói:
– Nếu sư huynh đã không chịu nghe lý của đệ, vậy chúng ta phải so tài một chuyến, ai mạnh thì sống yếu thì chết!
– Tốt lắm! Ra tay đi!
Tần Lãm Phong dứt lời, song chưởng đưa lên thủ thế, rồi tiếp:
– Ngươi xuất chiêu trước đi! Khưu Tuấn Nhân cười nhạt đáp:
– Đại sư ca, tiểu đệ hôm nay đến đây không phải là để giải quyết ân oán lúc trước.
– Vậy mục đích của ngươi hôm nay đến đây để làm gì?
– Ước định ngày giờ địa điểm, rồi mời thiên hạ quần hùng đến chứng kiến, hai ta đơn thân độc mã giao đấu, dựa vào công lực bản thân để giải quyết ân oán, ý kiến huynh thế nào?
Tần Lãm Phong cười đáp:
– Được lắm, nhưng ai dám tin lời của ngươi không có chút giả dối?
– Không dám tin?
– Hừ! Ngươi muốn nói vậy chẳng qua tìm lối thoát thân thôi! Khưu Tuấn Nhân phá lên một tràng cười lớn:
– Đại sư ca, huynh quá tự mãn, nếu ta muốn thoát thân, vừa rồi đã không trở lại đằng sau lưng, kêu gọi huynh đâu!
Tần Lãm Phong ngẫm nghĩ cũng cảm thấy có lý, bèn tiếp:
– Được! Ta thử tin ngươi một lần!
– Đại sư ca, huynh chọn thời gian địa điểm đi!
– Tùy ý ngươi!
– Mùng một tháng tám!
Tần Lãm Phong lẩm nhẩm tính toán, còn khoảng mười ngày nữa, nên thuận miệng đáp luôn.
– Được! Địa điểm?
– Lỗ Nam, Sáp Vân Phong.
– Lúc đó ngoại trừ quần hùng võ lâm đứng ngoài quan sát, chỉ có ta với ngươi độc thân độc đấu?
– Không sai!
– Ai có thể tin người không có mưu mô gì?
– Về điểm này huynh cứ yên tâm, đệ đã có biện pháp, đến lúc hai ta giao đấu, người khác muốn giúp đỡ cũng không được!
– Ngươi nói thử xem?
Lúc này Khưu Tuấn Nhân không nói đưa tay vào mình lấy ra hai bộ y phục, nhằm Tần Lãm Phong khẽ phất tay…
Một mảnh mây đen, rít lên trong gió chụp vào đầu chàng!
Tần Lãm Phong thất kinh, nhưng nhìn lại thì ra là một bộ Hắc Y, chàng đưa tay ra lấy, quát hỏi:
– Người làm vậy là có ý gì? Khưu Tuấn Nhân cười đáp:
– Bộ Hắc y trong tay huynh và bộ trên người đệ đây kích thước như nhau, đến lúc tỷ đấu hai ta cứ việc mặc vào, sau đó mỗi người đeo một tấm mặt nạ Ngân Phát Lão Nhân, huynh và đệ thân thể kích thước cũng tương tự, sau khí cáo trạng xong, thiết nghĩ những người có mặt quanh đó không thể phân biệt được đâu là đệ đâu là huynh, cho nên đệ mới làm cho người ngoài muốn nhúng tay cũng không được.
Tần Lãm Phong trong lòng mừng rỡ, nghĩ thầm:
– Phương pháp này không những tránh được đối phương đánh lén, mà cũng tránh được Thanh muội khỏi kinh sợ vì ta!
Nghĩ xong, chàng gật đầu đáp:
– Kế hay lắm, chúng ta cứ vậy mà làm. Khưu Tuấn Nhân lại nói:
– Còn nữa, bữa đó nếu chưa đến giờ chúng ta tạm thời không được lộ diện, ý kiến huynh thế nào?
– Được, nhưng giờ quyết đấu…
– Chính ngọ ngày mùng một tháng tám.
– Hay lắm! Nhất ngôn ký xuất, tứ mã nan truy!
– Đại sư ca tạm biệt!
Khưu Tuấn Nhân dứt lời, quay người phóng đi!
– Quay lại!
Tần Lãm Phong đột nhiên quát lớn.
Khưu Tuấn Nhân dừng bước quay đầu lại hỏi:
– Đại sư ca kêu đệ có việc gì?
– Ngươi tại sao lại giam cầm sư muội?
– Đệ đối với sư muội hết mực yêu thương, chăm nom hầu hạ rất chu đáo, huynh sao lại hỏi vậy?
– Tần Lãm Phong trừng mắt quát:
– Đừng ngụy biện nữa, ý ta đây là tại sao ngươi lại hạ độc nàng, chất độc Tý Ngọ Đoạn Hồn Lộ này cực kỳ lợi hại, khiến nàng có muốn cũng không thể rời khỏi ma chưởng của ngươi!
– À! Thì ra huynh nhắc tới chuyện này.
– Lẽ nào ngươi cho rằng chưa đủ tàn độc.
Khưu Tuấn Nhân cười nhạt đáp:
– Xin sư huynh không nên bận tâm vì việc này, sau mùng một tháng tám nếu huynh thắng được đệ, đệ bảo đảm sẽ trả lại một sư muội nguyên vẹn cho người!
Hắn nói đến đây quay đầu nhằm rừng tùng gần đó phóng đi.
– Trở lại!
Tiếng quát vừa dứt, từ trong rừng tùng nơi gần đó ba luồng chưởng phong nhất tề ập đến trước mặt Khưu Tuấn Nhân!
Sự việc xảy ra quá nhanh khiến cho Khưu Tuấn Nhân trong lúc cấp bách không kịp đón đỡ, vội lách người về phía sau hai trượng, khi định thần, vội đưa mắt nhìn…
Thần Châu Tam Tuyệt, ai nấy mặt lộ sát khí, đứng cách thân hắn khoảng tám thước, đang trợn mắt nhìn hắn!
Khưu Tuấn Nhân thấy vậy nộ khí xung thiên quát lớn:
– Thần Châu Tam Tuyệt danh chấn thiên hạ, thế mà lại dùng thủ đoạn đánh lén vậy? Phong Tăng trừng mắt, quát lớn:
– Súc sinh! Ngươi đang nói chuyện với ai đó?
– Ba vị các ngươi tự biết!
– Hừ! Súc sinh, ta hỏi ngươi Phong tử ta sai lầm đã giao Tín Phù Chưởng môn Thái Cực Phái cho ngươi, ngươi dám dùng nó giết hại đệ tử Thái Cực Phái khắp đại Giang Nam Bắc, món này tính sao đây?
– Cái này lão già ngươi nên tự trách mình không có mắt, nên mới giao cho ta, muốn thanh toán nợ nần ra sao, tùy ngươi quyết định!
Phong Tăng quá tức giận, bèn cười lớn rồi lão lại tiếp:
– Chửi hay lắm, Phong tử ta có mắt không tròng nên mới giao cho một tên lòng lang dạ thú như ngươi, nhưng hôm nay ta phải lấy mạng ngươi để đền món nợ này!
– Đáng tiếc ngươi chưa đủ bản lãnh này với công lực ba ngươi sợ rằng chỉ làm trò cười cho thiên hạ mà thôi!
Khưu Tuấn Nhân nói đến đây, không chỉ Phong Tăng mà cả Xã Đạo và Lão Hóa Tử cũng không nhịn được nữa.
Hai người tức giận hét lớn:
– Vậy ngươi hãy tiếp thử một chiêu của chúng ta!
Dứt lời, cuồng phong nổi lên, ba chưởng phong như đảo hải di sơn, kinh thiên động địa, cùng một lúc nhằm người Khưu Tuấn Nhân quét lớn!
Khưu Tuấn Nhân nhếch mép cười nhạt, chân khí dồn lên song chưởng, hai tay từ từ đưa lên.
Đúng lúc này, bỗng xuất hiện một bóng người, xuất chưởng quay về phía bên trái thân người hắn!
Khưu Tuấn Nhân liền hơi tránh qua bên phải, tránh khỏi ngọn chưởng vừa rồi!
– “Bùng!” một tiếng chấn động mặt đất!
Khưu Tuấn Nhân tuy chỉ với đơn chưởng mà đón đỡ ba ngọn chưởng đầy uy lực của Thần Châu Tam Tuyệt nhưng thần sắc vẫn không chút thay đổi, chỉ thấy hắn ngửa mặt lên trời cười lớn một tràng, rồi lắc người biến đi mất dạng.
Tần Lãm Phong đưa mắt nhìn Thần Châu Tam Tuyệt…
Chàng trong lòng kinh ngạc không kém bởi vì Khưu Tuấn Nhân chỉ với đơn chưởng đã quét ba người bay xa hơn một trượng ngồi phịch xuống đất, miệng thở hồng hộc!
Chàng vội vàng bước đến chỗ ba người, song chưởng áp vào sau lưng họ, vận công trị thương.
Thời gian khoảng một tuần trà, Thần Châu Tam Tuyệt mới bình phục trở lại, đứng lên, lắc đầu đồng thanh nói:
– Hỏng rồi! Võ lâm đã đến hồi tận số!
Thần Châu Tam Tuyệt vừa rồi chạm chưởng, thấy công lực của hắn cao thâm không tưởng tượng nổi, ai cũng cho rằng, khắp võ lâm hiện giờ về chưởng lực học không một ai có thể thắng được gã, cho nên mới thốt lên những lời vừa rồi!
Tần Lãm Phong lên tiếng:
– Ba vị tiền bối không nên buồn rầu như vậy, vãn bối đã ước định địa điểm quyết đấu với hắn, đến lúc đó số kiếp của võ lâm sẽ được giải quyết!
Lão Hóa Tử nhìn Tần Lãm Phong lắc đầu nói:
– Đến lúc quyết đấu, may ra có kỳ tích xuất hiện thì mới thắng được hắn! Lão nói lời này có ý không còn nghi ngờ sự thảm hại của Tần Lãm Phong!
Hoàng Y Thiếu Nữ tiến lại, lên tiếng:
– Phong ca, huynh đã ước định ngày giờ, địa điểm quyết đấu với hắn?
– Phải, chính ngọ ngày mùng một tháng tám, tại Sáp Vân Phong ở Lỗ Nam.
Rồi chàng lại đem những việc lúc nãy từ đầu đến cuối thuật qua một lượt, chỉ trừ việc đến lúc đó sẽ cải trang thành Ngân Phát Lão Nhân là không nói!
Năm người quay về Đồng Gia Bảo!