Editor: Cửu Vỹ Hồ
Sáng hôm sau Ngàn Thảo tỉnh lại, cảm giác đầu tiên là cả người thực sự mệt mỏi, chỉ cần cử động một chút thì đau nhức không thôi.
Đương nhiên, khó chịu nhất là cảm giác sưng đỏ giữa hai chân. Ý thức được điều này, Ngàn Thảo rốt cục thanh tỉnh, sắc mặt trở nên trắng bệch, nàng lập tức ngồi dậy xốc chân lên kiểm tra hoa huyệt.
Hết thảy trí nhớ về ngày hôm qua ùa về trong trí óc nàng. Tân Xuyên ôn nhu nỉ non cùng hành vi tàn nhẫn kia của hắn vẫn như rõ ràng trước mắt
“Ngươi tỉnh rồi sao, Ngàn Thảo.” Đang lúc Ngàn Thảo chịu đựng đau nhức kiểm tra hạ thân, cánh tay của nàng liền bị bắt lại. Tân Xuyên ánh mắt dịu dàng đem nàng kéo vào trong lòng “Không nên cử động. Để ta giúp ngươi”
Vừa dứt lời, hắn tách hai chân nàng ra ra, dâm mĩ bộ vị trực lộ giữa không khí. Tân Xuyên dùng ngón tay từ từ kéo nam căn giả phóng ra ngoài, trong quá trình không tránh khỏi ma sát khiến Ngàn Thảo thân ngâm một trận. ‘Ba’ một tiếng cây gậy hoàn toàn rời khỏi hoa huyệt, một dòng chất lỏng màu trắng cùng theo đó mà chảy ra, rất nhanh làm bẩn cả ga giường. Tân Xuyên mê muội nhìn ngắm, ngón tay đưa vào quấy đảo một vòng, kéo ra nốt những chất dịch còn lưu lại.
“Đừng chạm vào ta……” Ngàn Thảo hét lên đẩy Tân Xuyên, nhưng rất nhanh lại bị hắn ôm lại “Nói cái gì vậy, Ngàn Thảo. Ngươi là thê tử của ta,vì sao ta lại không thể động vào ngươi”
“Cút!” Ngàn Thảo xuất toàn bộ khí lực đem hắn đẩy ngã, ánh mắt hồng hồng cố nén không cho nước mắt rơi xuống “Tân Xuyên, ngươi thực sự thích ta sao?”
Tân Xuyên còn chưa kịp đáp lời, bên kia Ngàn Thảo đã nhấc đèn bàn bên cạnh nện vào người hắn “Nếu ngươi thực sự thích ta thì đã không làm ra loại chuyện như vậy!”
Tân Xuyên trong lòng đau xót, hắn đem Ngàn Thảo kéo lại gần giọng nói nỉ non tự trách “Thực xin lỗi Ngàn Thảo, chỉ là vì ta đã quá yêu ngươi. Xin ngươi đừng tức giận như vậy… Ta chỉ là muốn chúng ta có một đứa nhỏ mà thôi… Thực xin lỗi thực xin lỗi…”
Giọt lệ trong mắt Ngàn Thảo rốt cục nhịn không được mà rơi xuống, tâm trí một mảnh rối ren, nàng một nửa muốn tha thứ cho hắn một nửa lại do dự. Muốn bỏ qua là bởi vì nàng vẫn còn yêu Tân Xuyên, mà do dự là bởi nàng không xác định được rốt cục hắn có thật yêu hay không yêu nàng .
Hôn nhẹ lên môi Ngàn Thảo, Tân Xuyên đem nàng ôm đến trong bồn tắm lớn, đặt nàng vào trong nước, cẩn thận từng li từng tí giúp nàng rửa đi sạch sẽ mọi dấu vết. Chà lau một hồi, Tân Xuyên cảm thấy có chút khác thường. Toàn bộ quá trình Ngàn Thảo đều không có nói một lời, thậm chí một ánh mắt cũng không buồn cho hắn.
Lập tức buông khăn lông trong tay, Tân Xuyên nâng gương mặt Ngàn Thảo lên để nàng nhìn vào chính mình “Ngàn Thảo, ngươi vẫn còn giận ta hay sao?”
Ngàn Thảo không đáp lời, ngoảnh mặt quay đi chỗ khác.
Tân Xuyên trong lòng khẩn trương. Hắn nắm lấy tay Ngàn Thảo đặt lên bên miệng mà cẩn thận hôn giống như nâng niu báu vật cực kì quý giá “Ngàn Thảo, ta yêu ngươi. Ngươi phải tin tưởng ta, ta thật sự yêu ngươi”
“Nhưng là ta chán ghét ngươi , Tân Xuyên! Ta hiện tại thật sự chán ghét ngươi!” Ngàn Thảo không quản đau nhức, nắm tay dùng sức đánh đến trên ngực Tân Xuyên. Hắn cũng không có trốn mà trực tiếp đưa ngực lên “Ngươi cứ đánh ta đi nếu như làm vậy có thể khiến ngươi hết giận”
Ngàn Thảo đột nhiên dừng lại đưa tay lên che đi đôi mắt của mình. Tân Xuyên kéo nàng vào trong ngực, biết nàng lúc này nhất định là đang rơi lệ.
Lập tức điều chỉnh tư thế thích hợp để cho Ngàn Thảo có thể thoải mái dựa vào, hắn nhẹ nhàng vỗ về sau lưng nàng “Về sau ta tuyệt đối sẽ không làm như vậy nữa. Ngàn Thảo, ta rất sợ hãi mất đi ngươi, sợ hãi ngươi vì gia đình ta mà rời khỏi ta. Lại sợ ngươi đổi ý không cùng ta kết hôn nữa…”
“Tân Xuyên, ngươi thật sự yêu ta sao?” Trong lòng bỗng vang lên thanh âm rầu rĩ lại kiềm chế nức nở. Tân Xuyên hôn nhẹ lên vành tai nàng vừa nói “Đúng, ta yêu ngươi. Nếu không ta sao lại luyến tiếc ngươi rời đi , Ngàn Thảo, tha thứ cho ta, về sau ta sẽ không bao giờ làm như vậy nữa”
“Nếu lại có lần sau, ta thật sự sẽ rời khỏi ngươi.” Ngàn Thảo có chút vô lực đáp lời, trong đầu nàng lúc này không ngừng hiện lên hình ảnh buổi tối tan tầm Tân Xuyên làm xong cơm chiều chờ nàng trở về, hình ảnh hắn ôm đồm toàn bộ công việc nhà, còn có mỗi sáng hắn gọi nàng thức dậy. Nàng thật không muốn tin tưởng những ấm áp kia đều là ảo ảnh. Thế nhưng hình ảnh hắn ngang ngạnh ép buộc nàng ngày hôm qua đến giờ vẫn như còn trước mắt.
“Ngàn Thảo, ta đi chuẩn bị bữa sáng, lát nữa sẽ mang lên cho ngươi.” Tân Xuyên ôm nàng đi ra mặc xong áo ngủ cho nàng rồi mới đi xuống lầu. Ngàn Thảo vẫn còn ngơ ngác ngồi ở trên giường, đầu có chút đau. Suy nghĩ lúc này vô cùng hỗn loạn.
Ăn xong bữa sáng Tân Xuyên nói muốn đi ra ngoài lấy vài thứ, cũng không nói rõ là đi lấy cái gì. Còn lại Ngàn Thảo một mình nằm ở trong phòng xem ti vi, nàng cũng không nghĩ đi xuống để nhìn thấy mẹ Tân Xuyên hay là cha của hắn, bởi vì mẹ hắn mỗi khi nhìn nàng đều tỏ vẻ ghê tởm, còn nhìn thấy cha hắn thì chính nàng lại có cảm giác tương tự. Có thể nói quan hệ ba người bọn họ là quan hệ tam giác lấy ghê tởm làm trung tâm =.=
Đột nhiên bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, Ngàn Thảo tưởng Tân Xuyên đã trở lại, liền đi ra, lại phát hiện nguyên lai bên ngoài là em chồng đang tủm tỉm cười đối diện.
Editor: Cửu Vỹ Hồ
“Chị dâu, một người ở nhà nhàm chán sao? Anh trai vừa rồi gọi điện thoại cho em sang nói chuyện với chị cho đỡ buồn~” Tân Viễn nhìn nàng ánh mắt cong cong cười vô cùng thân thiết.
“Không cần, chị ngồi xem ti vi cũng không có buồn chán.”
“Xem ti vi sao? Hiện tại không có chương trình gì hay đâu, không bằng em cho chị mượn đĩa CD, vừa rồi em mới tìm được một bộ phim rất hay” Tân Viễn không đợi Ngàn Thảo đáp lại, thật tự nhiên bước vào trong phòng, tìm đến đầu đĩa, vừa cho CD vào vừa hỏi chuyện “Lần này đến chị dâu cũng không có nói chuyện với em nhiều, là vì không thích em sao?”
Ngàn Thảo xua xua tay:“Làm sao có thể.”
“Như vậy có nghĩa là thích ?” Tân Viễn nhíu mày, nhấn mở màn hình ti vi “Cái đĩa này rất thú vị, chị dâu nên xem kĩ càng nha~ tối hôm qua em đây còn xem rất là lâu đấy~”
Ngàn Thảo chăm chú nhìn lên ti vi, màn hình lúc đầu là một mảnh hắc ám, sau đó hiện lên gương mặt một cô gái đẹp như tranh, máu trong người Ngàn Thảo nhất thời dâng lên, thân thể lạnh lẽo như thể rơi vào hầm băng.
Trước mắt chính là hình ảnh Tân Xuyên đang ‘làm’ nàng tối qua, hơn nữa hiệu ứng âm thanh lại vô cùng tốt, dâm uế thanh âm vang lên như kích thích người xem. Như một phản xạ có điều kiện, lúc này nàng thật muốn lấy được thứ gì đó che lại màn hình, nhưng lại ý thức được đây là một hành động ngu xuẩn cỡ nào. Hắn ta vừa rồi cũng đã nói qua, video này hôm qua hắn đã xem đi xem lại vô số lần.
“Chị dâu, có cần em mở to tiếng lên nghe cho rõ hay không?” Tân Viễn cầm lấy điều khiển từ xa, nhấn nút tăng âm lượng. Hắn đắc ý quay sang nhìn Ngàn Thảo, vô cùng kinh ngạc, vốn tưởng rằng lúc này nàng phải cực kỳ thất kinh, gương mặt trắng bệch, đẫm nước mắt, nhưng không ngờ rằng biểu hiện của nàng hoàn toàn trái ngược, bình tĩnh không hề giống lần trước.
“Rốt cuộc cậu muốn làm gì?” Ngàn Thảo trấn định nhìn thẳng vào mắt Tân Viễn, ý nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu là liệu có phải trong gia tộc Tân Xuyên có phân tranh, đấu đá gì hay không nên mới tính toán lấy video clip uy hiếp nàng.
“Đương nhiên là…thứ em cần chỉ là giống như lần trước thôi a~” Tân Viễn vẻ mặt làm bộ thuần khiết, cười vô tội, vừa nói vừa tiến đến gần Ngàn Thảo “Lần trước chị không nói một tiếng đã bỏ về, làm em thật thương tâm đó nha. Chỉ là không ngờ chị cũng thật thích anh trai, lần ấy trở về anh ấy tức giận với chị như vậy chị lại vẫn không có rời đi, nhưng như vậy cũng tốt ~”
Tân Viễn lại tiến lên hai bước “Nếu thế thì sau khi chị gả vào đây, em lại có thể ~ cùng anh trai~ hưởng dụng chị dâu rồi~” Hắn đưa ngón tay thon dài vuốt ve gương mặt Ngàn Thảo, trong mắt là dục vọng không hề che giấu “Chị dâu làm sao vậy? Mất hứng sao? Có thể đồng thời cùng hai nam nhân làm tình~ chị phải vui mới đúng chứ. Thời điểm anh trai đi công tác chị cũng có thể đến tìm e a~”
Tân Viễn còn chưa dứt lời, trên đầu liền truyền đến cảm giác đau xót. Hắn lấy tay sờ lên thái dương, đau nhói, nhất định là đã bị sưng lên rồi
Lại nhìn đến đầu đĩa CD vừa rồi chiếu những cảnh dâm mĩ lúc này nguồn điện đã bị chặt đứt, nguyên lai vừa rồi Ngàn Thảo trực tiếp lấy nó nện lên trên đầu hắn
“Cút đi.” Ngàn Thảo ánh mắt nảy lửa nhìn Tân Viễn khiến hắn vốn đang rất tức giận liền biến thành sửng sốt.
“Cút đi! Cậu không sợ tôi đem chuyện này nói với anh trai cậu sao” Ngàn Thảo tiếp tục mở miệng
“Nói với anh trai? Ha ha ~ chị có dám chắc anh ấy sẽ không tin tưởng người em trai sống cùng nhà hơn hai mươi năm này mà lại đi tin lời người ngoài như chị hay không? Cho dù bây giờ em đây có ở chỗ này làm chị thì cũng sẽ chẳng có vấn đề gì, anh trai sẽ chỉ cho là do chị quyến rũ em mà thôi~”
“Đừng nói những lời vô nghĩa nữa ! Nếu cậu không cút đi ra ngoài ngay lập tức tôi sẽ gọi điện thoại cho Tân Xuyên” Ngàn Thảo nói xong tay với lấy chiếc điện thoại nhanh chóng ấn một dãy số
“Chị thế nhưng lại vì anh trai mà thủ thân như ngọc sao? Vì một nam nhân căn bản không thích chị?” Tân Viễn cười nói
Ngón tay ấn điện thoại của Ngàn Thảo hơi khựng lại “Cậu nói cái gì?”
“Em nói là anh trai căn bản là không thích chị. Chị xuất hiện chính là để lấp đi nỗi thống khổ mất đi bạn gái trước của anh mà thôi”
“Ai thèm tin chuyện ma quỷ của cậu!”
Tân Viễn đứng một bên đỡ trán cười nhạo một tiếng “Nói ra thì anh trai thật sự rất yêu cô bạn gái mối tình đầu kia nha. Từ sau khi bị cô ta ruồng bỏ anh trai liền thập phần e sợ cái cảm giác mất đi này nọ, thậm chí trở nên cực kì đa nghi, luôn trong trạng thái thấp thỏm lo âu. Đừng nghĩ rằng anh trai thật sự để ý đến chị, nói không nghĩ để chị rời khỏi, còn nói cái gì mà muốn chị sinh cho anh ấy đứa nhỏ, chẳng qua chỉ là muốn biến nó thành công cụ giúp anh ấy trói buộc lại đồ của mình mà thôi. Anh ấy vốn chỉ coi chị là vật thuộc quyền sở hữu, muốn bảo vệ đồ vật của mình, không để bản thân giẫm lên vết xe đổ ~”
Ngàn Thảo kinh ngạc nhìn trân trân Tân Viễn há miệng không thốt nên lời
Lúc này những hành động cùng lời nói của Tân Xuyên từng thứ từng thứ lần lượt hiện lên trong đầu nàng: nàng hỏi hắn cái giường kia đã có cô gái nào ngủ qua hay chưa, nhưng là hắn do dự một lát rồi mới trả lời không có; rồi ngày hôm qua hắn lại không để ý đến phản kháng của nàng, cố chấp nhét thứ kia vào hạ thể của nàng, giống như bị tẩu hỏa nhập ma cố sống chết muốn cưỡng chế nàng lưu lại; hắn tự ý đi khóa số điện thoại của nàng, hắn phản đối khi biết nàng gia nhập dàn nhạc…
Hết thảy hết thảy đoạn ngắn hợp lại hé lộ ra một cái đáp án, một đáp án thực sự tàn nhẫn mà nàng chẳng thể nào tin được, cũng không muốn tin.
_________________
Editor: Cửu Vỹ Hồ
“Chị không tin?” Nhìn ánh mắt Ngàn Thảo lộ rõ vẻ hoài nghi, Tân Viễn bước nhanh đến chiếc bàn trong phòng lục lọi tìm kiếm, chỉ chốc lát sau lôi ra cả đống thư ném dưới chân Ngàn Thảo “Đây là những bức thư bạn gái cũ viết cho anh trai khi anh ấy đi học ở nước ngoài, cho đến bây giờ anh ấy vẫn còn giữ. Hơn nữa anh ấy và cô ta kết giao tổng cộng tám năm. Còn chị? Chị mới qua lại với anh ấy được bao lâu? Hai năm sao?” Tân Viễn cười lạnh “Bạn gái trước của anh ấy chính là đã yêu người khác nên mới đòi chia tay cho nên từ đó tính tình anh trai mới trở nên đa nghi như vậy. Cho nên mới nói nếu như hiện tại em có làm gì chị thì anh ấy cũng sẽ chỉ cảm thấy là do chị thủy tính dương hoa mà thôi. Chẳng lẽ thời gian dài như vậy chị còn chưa phát hiện ra anh ấy đối với chị không hề có tín nhiệm hay sao?”
Nhìn vẻ mặt lúc này của Ngàn Thảo, Tân Viễn vừa lòng cười cười. Nàng rốt cục bắt đầu giống như lần trước đứng trước nguy cơ chỉ có thể lộ ra biểu cảm bất lực, loại biểu cảm mà chọc cho kẻ khác tưởng hung hăng tra tấn nhưng cũng nghĩ xót xa, muốn tinh tế nâng niu, trân trọng nàng.
Kỳ thật Ngàn Thảo lộ ra vẻ mặt như vậy cũng chỉ vì đề tài đề cập đến Tân Xuyên mà thôi, trước giờ nàng vẫn nghĩ Tân Xuyên kỳ thực là thích nàng, cho dù trong dĩ vãng người hắn thích là Cửu Ngàn Thảo thì nàng tin rằng bản thân có khả năng thay thế nàng ta trở thành người hắn yêu nhất…
Nhưng là hiện tại xem ra, không chỉ có nàng mà ngay đến cả Cửu Ngàn Thảo cũng đều là những kẻ đáng thương…
Đột nhiên mở miệng cười lớn, trong mắt Ngàn Thảo không biết từ bao giờ nước mắt đã ướt đẫm, nàng xiêu vẹo đi về phía cửa. Thấy vậy Tân Viễn kinh ngạc túm lấy cánh tay nàng “Chị đi đâu?”
Hắn còn tưởng rằng sau khi biết được sự thật Ngàn Thảo sẽ chịu đả kích lớn mà mặc cho người ta bài bố, giống như rất nhiều cô gái khác vì bị tổn thương mà trầm luân chính mình, cảm thấy cho dù cùng hắn phát sinh quan hệ cũng không có sao. Nhưng là nàng thế nhưng lại muốn đi. Một Ngàn Thảo từ trước đến giờ yêu thương anh trai sâu đậm như vậy đến nỗi chịu đựng hắn phi lễ, chịu đựng mẹ chồng khó xử thế nhưng lại không chút do dự bỏ đi.
“Buông tôi ra”. Ngàn Thảo thản nhiên mở miệng mang theo một cỗ hàn ý. Nàng dùng toàn bộ khí lực đẩy Tân Viễn ra sau đó mở cửa chạy xuống lầu, hiện tại nàng thầm nghĩ chỉ muốn tìm một chỗ yên tĩnh để bình tâm lại.
Thời điểm nàng đi xuống thì mẹ Tân Xuyên vừa vặn ở dưới lầu. Bà nhìn thấy Ngàn Thảo thì trừng mắt liếc nàng một cái “Nơi này không phải là chỗ công cộng tùy ý cô thích làm thế nào thì làm, đi xuống lầu chẳng lẽ không nhẹ nhẹ chân được hay sao?”
Ngàn Thảo không hề có ý quan tâm đến bà ta, mẹ Tân Xuyên thấy vậy nhất thời tức giận quát “Còn chưa vào cửa mà đã bắt đầu không coi ai ra gì như vậy! Trước khi đến đây Tân Xuyên còn không có dạy cho cô chút quy củ nào?”
Ngàn Thảo dừng bước chân, hơi hơi nghiêng đầu cũng dùng ánh mắt sắc lẹm liếc bà ta một cái “Bà còn chưa có hỏi xem tôi có nguyện ý nhận bà là mẹ hay không đó! Đừng có chưa gì đã vội thiếp vàng lên mặt, dùng thân phận mẹ chồng đến o ép tôi”
“Cô……!” Mẹ Tân Xuyên còn chưa nói xong, Ngàn Thảo đã tông cửa đi ra ngoài. Tân Viễn đứng trên cầu thang vẫn còn kinh ngạc nhìn theo bóng lưng Ngàn Thảo, rồi sực tỉnh cấp tốc quay về phòng lấy tiền cùng chìa khóa xe chạy theo
Tân Viễn vừa mới đi xe ra khỏi gara thì nhìn thấy Tân Xuyên đang chặn lại Ngàn Thảo ở giữa đường. Hắn yên lặng lui xe vào một góc, dùng cây cối che đi chính mình.
Tân Xuyên giữ chặt cánh tay Ngàn Thảo “Em đi đâu vậy?”
Ngàn Thảo nhìn lướt qua đống đồ sau xe Tân Xuyên, nguyên lai là bên trong đều là hành lý của nàng. Thì ra nãy giờ hắn nói ra ngoài là quay về phòng trọ thu thập toàn bộ hành lý của nàng chuyển đến, hắn là có ý định để nàng cùng hắn đến sống tại cái nhà trọ xa hoa đó – nơi mà hắn vẫn gọi là nhà.
Nếu là lúc trước nàng thấy hắn yên lặng đem đồ đạc chuyển đến, vội vàng làm cho nàng đến sống cùng hắn như vậy khả năng nàng sẽ thật vui sướng, thật hạnh phúc. Nhưng là hiện tại, nhìn thấy tất cả những thứ này chỉ làm nàng liên tưởng đến ham muốn chiếm hữu của hắn , sẽ chỉ làm cho chính nàng càng thêm chua xót mà thôi
“Tân Xuyên, anh có quen người tên là Trần Mộ Nhan hay không” Ngàn Thảo nhớ đến bạn gái trước mà mẹ Tân Xuyên nhắc đến khi cãi nhau– người này khẳng định chính là mối tình đầu nhớ mãi không quên mà Tân Viễn đã nói
Tân Xuyên nghe vậy thì ngẩn người, sau đó gật gật đầu:“Biết.”
“Vậy cái giường kia cô ấy cũng đã ngủ qua đi” Ngàn Thảo ngửa mặt lên trời cười trào phúng. Hai người bọn họ đã ở bên nhau tám năm, làm sao có thể chưa từng nằm qua cái giường đó, bọn họ khi ấy có lẽ còn sắp bàn bạc về chuyện cưới hỏi cũng nên.
Nghe Ngàn Thảo hỏi cái vấn đề này, ánh mắt Tân Xuyên hiện lên một tia kinh hoảng, hắn nắm chặt tay nàng “Em để ý chuyện nhỏ này làm gì”
“Em thực sự không thèm để ý đến nó, điều em quan tâm chính là người em yêu lại đi lừa gạt em” Ngàn Thảo liền nhìn cũng không nhìn hắn một cái, xoay người quyết tuyệt đi qua. Trong lòng Tân Xuyên bỗng dưng dâng lên một cỗ đau xót khó hiểu, hắn muốn kéo tay nàng lại, nhưng là Ngàn Thảo bị giày vò từ hôm qua thể lực đã không thể chống đỡ nổi liền té ngã trên đất. Tân Xuyên đưa tay ra đỡ nàng nàng cũng không thèm nắm lấy
“Tân Xuyên, nguyên lai anh chỉ là luôn luôn không muốn đánh mất đồ vật sở hữu của mình mà thôi. Bởi vì trước kia anh đã từng đánh mất tình yêu rồi sau đó mới hối hận vì đã không biết quý trọng cô ấy. Nhưng là anh có từng nghĩ đến cảm thụ của em hay không, em chỉ muốn làm người yêu của anh, chứ không phải là đồ vật sở hữu” Ngàn Thảo không muốn để Tân Xuyên nhìn thấy mình khóc cho nên vẫn cúi mặt không muốn đứng dậy, nước mặt từng giọt từng giọt lặng lẽ rơi thấm ướt bùn đất.
Lúc này đột nhiên trước mắt nàng xuất hiện một đôi giày da, một cánh tay đàn ông hữu lực đem nàng kéo đứng lên.
“Thầy……” Ngàn Thảo thì thào , nàng níu lấy tay áo Nguyễn Tây, cố kìm nén thanh âm nức nở “Dẫn em đi”
Nguyễn Tây giật mình, hắn chưa bao giờ thấy qua nàng yếu đuối như vậy.
Tân Xuyên nãy giờ đứng phía sau Ngàn Thảo nhìn thấy Nguyễn Tây đem nàng đỡ lên, vẻ mặt hiện lên khẩn trương, trái tim hắn vừa quặng đau lại càng nôn nóng giữ lấy bả vai nàng “Là hắn sao? Ngày hôm nay em đối xử với anh như vậy đều là vì hắn? Hai người đã sớm qua lại từ trước có đúng không? Trước kia có mấy lần em về trễ là ở cùng một chỗ với hắn?Vì sao lại như vậy, anh đối xử với em không tốt hay sao?” Bả vai Ngàn Thảo bị hắn ngày càng niết chặt. Nguyễn Tây thấy vậy thì nhíu mày, đem tay Tân Xuyên hất xuống.
Hắn nhìn ra được Ngàn Thảo bây giờ không muốn nhìn đến Tân Xuyên, bèn nắm lấy thắt lưng của nàng nhẹ nhàng dìu nàng đi về phía xe. Ngàn Thảo đưa lưng về phía Tân Xuyên, cố nhịn nghẹn ngào “Tân Xuyên, hiện tại em mới hiểu được, anh thật sự giống như những gì mà em trai anh đã nói, luôn luôn không bao giờ tin tưởng em. Đã là không tin vậy thì tại sao còn muốn ở cạnh nhau nữa? Em vốn nên nhận ra từ sớm, rằng anh chỉ là bởi vì bị một cô gái khác bỏ rơi cho nên hiện tại mới luôn cảm thấy bất an mà sinh ra ham muốn chiếm hữu mà thôi”
“Ngàn Thảo, đừng náo loạn nữa, anh đã cố ý đem đồ đạc của em chuyển đến rồi, hiện tại chúng ta có thể chân chính ở bên nhau” Tân Xuyên bước đến gần Ngàn Thảo, mười ngón tay nàng siết chặt đến trắng bệch, không tiếp tục mở miệng nữa. Lúc này Nguyễn Tây đột nhiên mở cửa xe đưa nàng ngồi vào ghế phụ, sau đó quay lại nhìn Tân Xuyên “Cậu còn chưa nhận ra sao? Cô ấy đã vô cùng thất vọng đối với cậu rồi”
Thất vọng? Vì sao lại đối hắn thất vọng? Thậm chí hắn còn đối xử với nàng tốt hơn so với Trần Mộ Nhan trước kia, vì sao lại khăng khăng muốn rời đi hắn…
Trong lòng dâng lên một cỗ thê lương, Tân Xuyên vọt tới trước xe Nguyễn Tây gõ gõ cửa sổ. Nguyễn Tây không có để ý đến hắn, chỉ nghe thấy bên cạnh truyền đến giọng nói của Ngàn Thảo “Thầy, có thể giúp em nói với hắn một câu được không: chúng ta chia tay đi!”
Nguyễn Tây không có nửa khắc do dự mở cửa sổ xe hướng về phía Tân Xuyên , dùng thanh âm trầm thấp mà dễ nghe truyền đạt lại “Cô ấy bảo tôi chuyển lời cho cậu muốn hai người chia tay”
Nói xong câu đó, Nguyễn Tây không chút do dự đóng cửa, khởi động xe.
Chia tay? Máu toàn thân Tân Xuyên như đông lại, thân thể lạnh run, giống như trải qua nỗi đau cùng cực mà hai năm trước khi người kia cùng hắn chia tay. Hắn dùng lực gõ mạnh vào cửa kính xe, thậm chí khi thấy xe chuyển bánh hắn cố gắng chạy theo, trái tim như bị cái gì đó bóp chặt, đau thấu tâm can.
Chạy một đoạn dài, hắn mới nhớ ra bản thân cũng có xe, cuống quýt trở lại mở cửa ngồi vào, tay chân luống cuống đến nỗi cắm mãi không nổi chìa khóa vào ổ.
Cuối cùng xe cũng khởi động được, nhưng là xe của Nguyễn Tây đã không còn thấy bóng dáng. Ngón tay hắn lạnh lẽo chuyển động tay lái, không biết là đuổi theo cái gì, nhấn mạnh chân ga đem xe vọt nhanh trên đường, cứ đi vô định như vậy.
_________________
__________________________
Truyện đang edit/sáng tác – Cửu Vỹ Hồ :