Xuyên Tâm Lệnh

Chương 36 - Nghĩa Tế Bất Ngờ

trước
tiếp

Cả hai cùng bật cười vang cùng lên lưng ngựa, ra roi tiếp tục hành trình, vào sâu đất Thục.

Họ lên ngựa, các đại hán đó cũng lên ngựa. Cuộc theo dõi tiếp tục.

Bọn đại hán đông người, dù chúng có ngựa hay, bất quá chỉ có một vài con thôi, chúng họp đoàn mà đi, con hay phải chờ con dở, mà bọn Triển Mộng Bạch thì dùng toàn Thiên Lý Mã, do đó người chạy trước đã gấp hành trình, mà ngựa lại nhanh, kẻ theo dõi phía sau cố gắng bám sát, thành ra tên nào cũng đổ mồ hôi như tắm, ngựa thì sùi bọt mép.

Dần dần, chúng rơi lại sau xa, mất hút Triển Mộng Bạch và Hoàng Hổ.

Đến lúc đó, Triển Mộng Bạch mới lỏng tay cương, cho ngựa chạy từ từ.

Không lâu lắm, họ đến bờ Đông Kiềm Giang.

Nơi bờ, có một con thuyền, trên thuyền có mấy đại hán đang ngồi tán chuyện.

Họ nghe tiếng lạc vàng khua vang, tất cả đều biến sắc. Họ cùng đứng lên, nhìn về hướng đông, cái hướng phát xuất tiếng lạc vàng.

Khi Triển Mộng Bạch và Hoàng Hổ đến tận bờ, một trong số đại hán đó cất tiếng gọi:

– Xin hai vị xuống thuyền! Bọn tại hạ chờ đây đã lâu!

Hoàng Hổ trầm giọng:

– Hẳn là có trò quỷ gì trong thuyền đó. Triển huynh! Chúng ta phải đề phòng!

Triển Mộng Bạch cười lớn:

– Sợ gì chứ? Dù là núi đao, dù là biển lửa, chúng ta cũng cứ qua! Không lẽ một ngọn kiềm giang này lại là mồ chôn chúng ta?

Chàng xuống ngựa, dắt luôn ngựa xuống thuyền.

Bọn đại hán nhìn chàng, rồi nhìn ngựa.

Chàng quắc mắt, gắt:

– Nhìn cái gì! Cho thuyền tách bến nhanh!

Bọn đại hán chừng như khiếp hãi, tản ra bốn phía, mỗi người lo một việc, giữ lèo, giữ lái, tay chèo, mở giây …

Khi Hoàng Hổ xuống xong, thuyền từ từ tách bến.

Thuyền ra khơi rồi, mấy mươi đại hán theo dõi, mới đến nơi.

Người đầu đoàn trên bờ thốt vọng ra:

– Các anh em trên thuyền, bọn này đưa khách đến đây, cầm như xong nhiệm vụ, phần việc sau do các anh em đảm trách!

Một người có bộ râu quắn từ thuyền đáp vọng lên bờ:

– Các huynh đệ yên trí! Không bao giờ thất bại đâu. Bên bờ đối diện, còn có các anh em khác chờ nghinh tiếp quý khách kia mà!

Người trên bờ mỉm cười gật đầu, rồi lấy trong mình ra một chiếc ống bằng gỗ, mở nắp.

Từ trong ống, một con chim câu bay ra, loại chim câu truyền tin, con chim vỗ cánh vút qua bờ đối diện.

Hoàng Hổ biến sắc:

– Cái bọn cường tặc này khinh người quá, không cố kỵ gì trước mặt bọn ta! Chúng xem bọn ta như những con cá trên thớt!

Triển Mộng Bạch cười lạnh, tay hữu sờ đốc kiếm, tay tả đặt lên yên ngựa không nói năng gì.

Bọn đại hán không ngừng nhìn họ theo dõi từ cử động.

Hoàng Hổ sanh trưởng tại vùng Bắc, hoàn toàn không biết thuỷ tánh, nhìn giòng sông chảy siết, tai thì nghe bọn đại hán xì xào, chẳng rõ chúng nói gì với nhau, nhưng tin chắc là chúng đang bàn luận về những việc bất lợi cho cả hai.

Y khẩn trương vô cùng.

Rồi để tự trấn an lấy mình, y lẩm nhẩm:

– Cũng may Triển huynh giỏi lội, chứ nếu không thì …

Triển Mộng Bạch mỉm cười:

– Sao Hoàng huynh biết đệ rành thủy tánh!

Hoàng Hổ gượng cười:

– Nếu không thuộc thuỷ tánh, làm gì Triển huynh trầm tĩnh được như vậy?

Triển Mộng Bạch cười vang:

– Hoàng huynh lầm rồi!

Hoàng Hổ sững sờ, bắt đầu lo sợ, mồ hôi lạnh rịn ướt lòng bàn tay!

Y thấp giọng kêu khổ:

– Triển huynh to gan thật! Nếu biết sớm như vậy, khi nào tiểu đệ chịu xuống thuyền?

Nếu Triển huynh bị xuống sông, thì còn ai vớt thây, báo tin buồn?

Triển Mộng Bạch cười nhẹ rồi trầm giọng hỏi:

– Hoàng huynh xem bọn đại hán đó, có tên nào thừa can đảm động thủ với chung ta chăng?

Hoàng Hổ đảo mắt nhìn quanh, nhận ra thuyền đã đến giữa vời rồi, bất quá trong mấy phút nữa, là thuyền cặp bờ đối diện.

Trên bờ một bọn lố nhố độ ba mươi người, tất cả đều mang vũ khí với chùm lông đỏ ở chuôi, mắt giương tròn nhìn ra sông, nôn nóng chờ.

Khi thuyền cặp bến, hai đại hán bước xuống, định dắt ngựa cho Triển Mộng Bạch.

Chàng hét:

– Con ngựa này, các ngươi động đến được sao chứ! Cút đi!

Hai đại hán nhìn nhau, đoạn quay mình trở lại.

Hoàng Hổ bật cười lớn:

– Các ngươi thấy oai phong của đại ca ta rồi chứ?

Y đập tay lên đầu vai đại hán, rồi ngang nhiên lên bờ.

Bọn trên bờ lại thả một con chim câu.

Đoạn, một tên bước tới, nghiêng mình trước Triển Mộng Bạch cung kính thốt:

– Xin thượng khách lên ngựa. Bọn tại hạ chờ ở đây để dẫn đường cho hai vị.

Triển Mộng Bạch cười lạnh:

– Chủ nhân các ngươi khách sáo quá đi thôi!

Đại hán cúi đầu, không dám nói gì thêm.

Hoàng Hổ thầm nghĩ:

– Không ngờ chúng có vẻ cung kính đối với mình như vậy? Chẳng rõ chúng thật tình, hay chuẩn bị một mưu mô chi đây?

Triển Mộng Bạch hét:

– Đi!

Chàng lên lưng ngựa liền.

Bọn đại hán giữ khoảng cách đồng đều giữa chúng và Triển Mộng Bạch, Hoàng Hổ, chúng chia nhau ra làm bốn tốp, tốp trước, tốp sau, tốp tả, tốp hữu, hộ tống cả hai tiến tới.

Vượt một quảng đường, bỗng Hoàng Hổ vừa vút roi vù vù vừa nạt lớn:

– Dang ra hết! Bọn ta trốn hay sao mà các ngươi sợ, lại phải kèm sát như vậy?

Ý quất sang đại hán bên cạnh một roi mạnh, ngọn roi trúng đầu vai hắn, hắn chỉ cười khổ, rồi lách ngựa dang ra xa xa.

Vừa lúc đó một kỵ sĩ từ phía trước mặt lao vút đến, nhanh hơn tên bắn.

Trong vầng bụi cuốn, con ngựa hiện ra màu đen, tuyền sắc, chẳng có một lông tạp.

Người trên ngựa cũng vậy y phục đen, mắt chớp sáng, nhìn đăm đăm tới trước.

Khi ngựa đến gần, kỵ sĩ ấn tay xuống yên tung mình lên, bay qua Hoàng Hổ, đồng thời đánh một chưởng, vừa đánh vừa quát:

– Lấy tư cách nào, dám vô lễ với người anh em của ta?

Hoàng Hổ bật cười cuồng dại:

– Mãi đến giờ mới chịu ra mặt à? Ta chờ ngươi đã lâu!

Hai chân co lại, bàn chân đạp xuống, lấy đà tung lên, đồng thời gian phóng ra một chưởng.

Chưởng kình song phương chạm nhau, cả hai cùng đáp xuống mặt đường.

Hoàng Hổ dựng cao đôi mày:

– Khá đó, tiểu tư!

Người áo đen có thân vóc khôi vĩ, hàm én, râu rồng, mày rậm, mắt to.

Đôi mắt đó giương tròn, nhìn đăm đăm Hoàng Hổ, đoạn cao giọng thách:

– Dám tiếp một chưởng nữa không?

Liền theo câu đó, hắn tung một chưởng sang ngực Hoàng Hổ.

Lúc đó, bao nhiêu ngựa đều dừng lại.

Đại hán bị Hoàng Hổ quất một roi vào vai, vội gọi to:

– Đại gia không nên động thủ! Hai vị này là thượng khách của nhị công tử và tam cô nương!

Người áo đen sững sờ, thu nhanh chưởng, lùi nhanh chân, quắc mắt nhìn Triển Mộng Bạch và Hoàng Hổ.

Rồi hắn trầm giọng hỏi:

– Hai người này?

Đại hán gật đầu.

Người áo đen hừ một tiếng, nhún chân nhảy lên lưng ngựa, lạnh lùng thốt:

– Nể mặt hiền muội của ta, tha chết cho ngươi một lần đó!

Hoàng Hổ nổi giận, mắng:

– Ngươi nói cái gì? Ai quen biết với em gái ngươi?

Y toan phóng chưởng, song người áo đen đã thúc con ngựa ô chùy lướt gió chạy mất.

Bỗng, có tiếng vó ngựa vang lên, bụi cuốn thành vòng xoáy lốc trên đường.

Đại hán lộ vẻ vui mừng, thốt:

– Chủ nhân của tại hạ đến nơi rồi đó!

Triển Mộng Bạch và Hoàng Hổ giật mình, cùng sờ tay vào chuôi kiếm, chuôi đao.

Bọn đại hán lập tức dắt ngựa nép qua hai bên đường, nhường một khoảng trống lớn.

Phía trước, bóng kỵ sĩ xuất hiện, đầu một tốp, đuôi một tốp, người ngựa nhấp nhô, chuôi hồng phấp phới, đầu mở đường, đuôi hộ vệ, chính giữa là chủ nhân.

Đoàn kỵ sĩ đông quá, có trên trăm người.

Có tiếng báo oang oang:

– Nhị công tử đến! …

Người ngựa của đoàn tùy tùng dừng lại, người xuống ngựa, bao quanh Triển Mộng Bạch và Hoàng Hổ, song chừa một lối trống.

Lối trống đó, dành cho chủ nhân tiến đến, dĩ nhiên để đối diện với Triển Mộng Bạch và Hoàng Hổ.

Cuối cùng chủ nhân hiện ra.

Chủ nhân mặt áo gấm, dừng ngựa xa xa, đưa tay tới như chào mừng, đồng thời cao giọng hỏi:

– Triển huynh đệ đến đó phải không? Tiểu đệ chờ đợi từ lâu lắm rồi!

Triển Mộng Bạch sững sờ.

Hoàng Hổ trố mắt lẩm nhẩm:

– Bằng hửu của Triển huynh?

Kỵ sĩ áo gấm phi thân vút đến trước đầu ngựa của Triển Mộng Bạch bật cười ha hả.

Triển Mộng Bạch qua cơn sững sờ, bật kêu lên:

– Thì ra là Đường huynh!

Kỵ sĩ chính là Hắn Yến Tử, người của Đường môn, một danh gia đất Thục!

Triển Mộng Bạch không ngờ có cuộc tái ngộ này!

Hắc Yến Tử dang rộng hai tay, cười vang:

– Từ ngày chia tay nhau tại cánh đồng Thanh Hải, đến nay thắm thoát đã hai ba tháng rồi! Không lúc nào tiểu đệ không trông ngóng! Triển huynh đến chậm quá đi thôi!

Hoàng Hổ không để cho Triển Mộng Bạch kịp lời, vội bước tới, cao giọng hỏi:

– Đừng nói dông dài tình nghĩa, ta hỏi:

Anh em Lao Sơn Tam Nhạn có phải bị ngươi hạ độc thủ chăng?

Hắc Yến Tử gật đầu:

– Phải! Song …

Hoàng Hổ hét lên một tiếng lớn, vung chưởng đánh ngay.

Hắc Yến Tử lách mình, tránh chưởng lực đoạn khoát tay quát:

– Khoan động thủ! Ba huynh đệ họ Hạ hiện đang ở nhà tại hạ …

Hoàng Hổ dừng tay, hằn học:

– Thế nghĩa là gì? Họ chưa chết à?

Hắc Yến Tử mỉm cười:

– Ai làm chi họ mà họ phải chết! Sau khi con Tử Kỳ Lân về tay Triển huynh, thì tại hạ xem anh em họ Hạ và Kim đại ca như thượng tân. Làm sao dám vô lễ với bằng hữu của Triển huynh?

Hoàng Hổ sững sờ:

– Con ngựa đó là vật của các hạ?

Hắc Yến Tử cười nhẹ:

– Nếu sớm biết Tử Kỳ Lân về tay Triển huynh, thì làm gì có như việc vừa xảy ra?

Hoàng Hổ cao giọng:

– Vật của các hạ, đòi vật lại là cái lý đương nhiên, không ai trách, song cách đòi cũng phải quang minh chính đại chứ, sao các hạ lại làm cái trò khó hiểu vậy?

Hắc Yến Tử đáp:

– Bỡi muốn dấu cái chân giá trị của con vật, mà thành ra có chuyện như vậy! Hẳn huynh đài cũng lượng xét cho!

Hoàng Hổ cười lạnh:

– Thảo nào các vị chẳng có bản lãnh cao kỳ! Nếu tại hạ không nhanh chân chạy thoát, thì .. Triển Mộng Bạch đã xuống ngựa rồi, không muốn kéo dài sự việc đó nữa, mỉm cười chận lại:

– Trong lúc khẩn cấp, tiểu ngựa bắt buộc phải đoạt ngựa của quý môn, thật có lỗi lớn!

Chàng dắt ngựa tới, tiếp luôn:

– Vật hoàn cố chủ, mong Đường huynh thứ cho tiểu đệ cái tội hàm hồ!

Hắc Yến Tử bật cười ha hả:

– Chúng ta đã gọi nhau là huynh, là đệ, thì làm gì có việc vật của người này hay của người kia? Tại nhà tiểu đệ còn lắm ngựa hay, con Tử Kỳ Lân này từ nay là vật sở hửu của Triển huynh! Xin đừng khách sáo!

Bỗng, hắn ngưng cười, rồi thấp giọng tiếp:

– Nhưng, Triển huynh đến muộn quá! Chẳng những anh em họ Hạ nóng nảy, mà tiểu đệ cũng mất trầm tĩnh luôn!

Triển Mộng Bạch cau mày:

– Có việc gì chăng? Đường huynh hẳn muốn phân phó tiểu đệ?

Hắc Yến Tử chớp mắt:

– Nói ra đây không tiện, Triển huynh cứ đến nhà tiểu đệ trước hết cho anh em được an lòng, mình đàm đạo sau!

Hắn tiếp lấy cương ngựa của Triển Mộng Bạch, điểm một nụ cười:

– Con ngựa của tiểu đệ kia, so ra còn hơn con Tử Kỳ Lân này, tặng vật phải lựa vật quý, thay vì nhường con Tử Kỳ Lân cho Triển huynh, tiểu đệ xin đổi ngựa mình!

Hắn vẩy tay, một đại hán dắt ngựa của hắn đến, còn hắn thì lên con Tử Kỳ Lân.

Triển Mộng Bạch thầm nghĩ:

– Xem ra, hắn có tâm sự gì trọng đại lắm đấy! Ta với hắn, bất quá là bình thủy tương phùng, mà hắn muốn uỷ thác tâm sự, kể cũng là một điều bất đắc dĩ!

Hoàng Hổ giục:

– Thế thì chúng ta đi, tại hạ nôn nóng gặp anh em họ Hạ lắm đó!

Hắc Yến Tử mỉm cười:

– Nhà của tiểu đệ phía trước kia, không phải xa xôi gì, huynh đài sẽ gặp các vị ấy gấp!

Hắn vung roi con ngựa sải liền.

Bọn người đó, đồng thời xuống ngựa, bây giờ cũng đồng thời lên ngựa, hằng trăm người nhất tề cử động.

Kềm con ngựa song song với ngựa Triển Mộng Bạch, Hắc Yến Tử luôn luôn điểm nụ cười.

Hoàng Hổ mấy lần khích nộ hắn, song hắn không hề biến cải thần sắc.

Triển Mộng Bạch hết sức lấy làm lạ thầm nghĩ:

– Lúc trước, hắn cuồng ngạo vô cùng, thế mà ngày nay hắn ôn nhu lạ lùng, thật là khó hiểu.

Một đoàn kỵ sĩ lướt đi, bụi cuốn mù trời, vó nện rầm rập, chẳng khác một đoàn quân xuất chinh, rần rần rộ rộ, nhưng ở đây quân xuất không vì chiến chinh, mà là để nghinh đón khách!

Không lâu lắm, họ đến một đọan đường nhiều người hơn, nhộn nhịp hơn.

Những người này trông thấy Hắc Yến Tử cùng vòng tay chào, cùng cười với hắn.

Có người còn nhìn cả Triển Mộng Bạch, nhìn rồi họ cùng thì thầm với nhau.

Bất giác, Triển Mộng Bạch kêu lên:

– Đất Thục cũng nhiệt náo đấy chứ! Tiểu đệ cứ tưởng nơi đây người ta ngán gian lao hiểm trở mà không dám vào!

Hắc Yến Tử mỉm cười:

– Họ không phải là người của địa phương đâu! họ từ bốn phương trời vừa đến, để chúc mừng đó!

Triển Mộng Bạch trố mắt:

– Mừng chi?

Hắc Yến Tử thở dài:

– Tiểu đệ sắp thành hôn trong một ngày gần đây!

Lạ chưa! Sắp thành hôn mà sao hắn lại thở dài?

Trông thấy vẻ mặt trầm ngâm của Hắc Yến Tử, Triển Mộng Bạch cau mày hỏi:

– Thành hôn là một đại hỷ sự, sao huynh đài có vẻ không vui?

Hắc Yến Tử lại thở dài.

Bỗng hắn chồm qua, thốt bên tai Triển Mộng Bạch:

– Tiểu đệ mong Triển huynh giúp cho một tay!

Triển Mộng Bạch nghiêm sắc mặt:

– Việc gì?

Hắc Yến Tử tiếp:

– Tiểu đệ gặp khó khăn trong cuộc hôn nhân này, không thể tả nổi, Triển huynh ơi!

Thực ra, tiểu đệ đã có ý trung nhân rồi. Nếu Triển huynh đồng tình, xin vì tiểu đệ mà nói hộ một vài lời!

Triển Mộng Bạch lấy làm lạ:

– Việc nhà của Đường huynh, làm sao tiểu đệ dám chen vào?

Hắc Yến Tử mỉm cười:

– Triển huynh nên nhớ là không đầy một tháng nữa, Triển huynh sẽ là …

Hắn cười luôn, không tiếp, lại ra roi cho ngựa tiến lên.

Bỗng một âm thanh sang sảng vang lên:

– Lão tổ tông nóng gặp Triển tướng công, người hỏi tại sao nhị công tử không đưa ngay Triển tướng công đến?

Hắc Yến Tử biến sắc:

– Ngươi chạy nhanh thông báo đi, có Triển tướng công đây rồi, ta đưa vào ngay bây giờ!

Day qua Triển Mộng Bạch, hắn cười, tiếp:

– Nhanh lên, Triển huynh! Nếu trễ một chút, chắc tiểu đệ không đảm đương nổi!

Triển Mộng Bạch cau mày vừa bực vừa lấy làm lạ.

Việc gì đến chàng mà chàng phải bận rộn với họ?

Nhưng, chàng không nói gì, cứ giục ngựa chạy tới, trước mắc núi xanh bắt đầu hiện, hùng vĩ một góc trời.

Không lâu lắm, họ đến một toà vọng lầu cực kỳ tráng lệ, chiều cao độ ba trượng, giăng hoa, kết lụa, như sắp khai diễn đại lễ.

Thời gian lúc đó là hoàng hôn, chung quanh toà vọng lầu đèn đốt sáng, muôn ngọn đèn như dồn ánh sáng vào tấm biển lớn chữ vàng:

– Đường Tần liên hôn!

Qua khỏi vọng lầu, dọc hai bên đường, có bàn rải rác, trên bàn có nước rửa mặt, có khăn lau, mỗi bàn có một đại hán túc trực, tiếp khách.

Bọn họ thầm thì với nhau sau khi Hắc Yến Tử và Triển Mộng Bạch đi qua.

Nơi khóe miệng của mỗi người có nụ cười thần bí.

Triển Mộng Bạch đã hiểu mình vào sâu cứ địa của Đường Môn tại đất Thục. Chàng biết rõ Đường môn nổi danh nhờ ám khí nên vào đây rồi, chàng không tránh khỏi khẩn trương.

Xa xa, từ lưng chừng núi một con suối uốn lượn ngoằn ngoèo, giòng nước vàng vàng, chừng như nước nóng, khói nước bốc mờ mờ …

Hắc Yến Tử đưa tay chỉ:

– Ôn tuyền đó, Triển huynh! Chắc Triển huynh mới thấy lần đầu?

Hắn chỉ luôn một cái động bên cạnh, tiếp:

– Đó là nơi bổn môn luyện ám khí. Nước suối ôn tuyền rất cần cho việc chế luyện!

Thấy ngọn suối, nghe tên, bất giác Triển Mộng Bạch giật mình.

Hắc Yến Tử tiếp:

– Trừ những đệ tử đích truyền, mà còn phải lập trọng thệ nữa, chẳng một ai được phép đến đó. Khi nào rảnh rổi, Triển huynh cũng nên viếng qua cho biết.

Hoàng Hổ nhìn đông, nhìn tây, một lúc rồi hỏi:

– Anh em họ Hạ Ở nơi nào? Sao họ không ra mặt tiếp đón bọn tại hạ?

Hắc Yến Tử cầm roi ngựa, chỉ ra:

– Đến chỗ đó, chẳng những huynh đài được gặp Lao Sơn Tam Nhạn, mà còn hội diện với một số anh hùng hào kiệt vang danh trên giang hồ nữa đấy!

Triển Mộng Bạch và Hoàng Hổ cùng nhìn theo tay hắn.

Nơi đó, là một toà thạch thất, nằm về hướng Tây, có rừng bao bọc, lối kiến trúc cực kỳ vĩ đại.

Trong rừng, cũng có đèn hồng, trước rừng có một nữ nhân vận áo đỏ đang giương mắt nhìn về phía họ.

Thấy bọn họ vừa đến, nữ nhân quay mình bước đi.

Hắc Yến Tử mỉm cười, xuống ngựa, hướng qua một bên dặn dò gì đó với một đại hán.

Đại hán lập tức dẫn Tử Kỳ Lân vòng khu rừng mà ra.

Bên trong thạch thất, tiếng cười tiếng nói vang dội, vọng ra ngoài xa.

Hắc Yến Tử nắm cổ tay Triển Mộng Bạch cười lớn:

– Hiện tại quần hùng đang tụ hội, mọi người náo nức được hội kiến với Triển huynh!

Hắn lôi Triển Mộng Bạch đến toà thạch thất.

Thạch thất có vẻ trang nghiêm vô cùng. Đèn trong, đèn ngoài, đua nhau nhả sáng.

Tại cữa có tám người vận áo dài, đứng thành hàng tiếp khách.

Thấy Hắc Yến Tử, tất cả đồng thanh hô:

– Nhị công tử đến!

Triển Mộng Bạch hoang mang, không còn tự chủ nên cứ để Hắc Yến Tử lôi vào.

Chàng càng hoang mang hơn, nhân ra ngàn cặp mắt đã dồn về chàng.

Bất giác, chàng cúi đầu.

Dưới chân là thảm hồng, trải dài vào tận phần chính của khách sảnh.

Nơi đó, đầu người lố nhố, thoáng nhìn qua, không ai ước lượng nổi con số suýt soát.

Chính người áo đen vừa rồi cùng với một người khác bước ra nghinh đón.

Người sau, tuổi cao, vận áo dài, mắt rất sáng, họ nhìn đăm đăm Triển Mộng Bạch một lúc, gật đầu, rồi chắp tay sau lưng đứng lặng, không nói gì. Lão có vẻ nho nhã, song ánh mắt sáng của lão biểu hiện cái tính tình cao ngạo rõ rệt.

Triển Mộng Bạch sợ gì?

Chàng ưởn ngực, quắc mắc nhìn trả, lòng thầm nghĩ:

– Xem cái vẻ đó, ta đoán chừng lão là chưởng môn.

Hắc Yến Tử nắm chéo áo chàng, giật nhẹ, bảo khẽ:

– Gia phụ đó, Triển huynh!

Triển Mộng Bạch vòng tay, cất giọng sang sảng:

– Tại hạ Triển Mộng Bạch, cùng sư đệ Hoàng Hổ đến đây, trước hết là để tạ tội trộm ngựa, sau là hỏi về tin tức của Lao Sơn Tam Nhạn!

Lão nhân hơi trầm gương mặt, phất tay áo, quay mình, trừng mắt với đại hán áo đen hàm én râu rồng.

Chừng như lão kinh ngạc về việc gì đó, đồng thời cũng phẩn nộ.

Hắc Yến Tử bối rối, hỏi:

– Sao Triển huynh không quỳ xuống, thỉnh cầu gia phụ?

Triển Mộng Bạch nổi giận:

– Qùy xuống thỉnh cầu? Tại sao phải quỳ? Thỉnh cầu cái gì?

Hắc Yến Tử dậm chân kêu lên:

– Triển huynh? A! … Không lẽ Triển huynh …

Bỗng Hoàng Hổ bật cười lớn:

– Hạ huynh! Kim đại ca! Thì ra, tất cả đều còn sống mà! Tất cả đều ở tại đây mà!

Tiểu đệ lo sợ suýt chết đó nhé!

Triển Mộng Bạch quay mình.

Lao Sơn Tam Nhạn và Kim Ưng từ trong đám đông bước ra, tuy niềm hân hoan hiện rõ, song niềm hân hoan không xoá được nét tiều tụy của họ. Hiển nhiên, thương thế vừa lành, và thọ thương nặng nhất có lẽ là Hạ Quân Hiệp và Kim Ưng, bỡi da mặt còn vàng như mà sáp. Triển Mộng Bạch nắm tay Hạ Quân Hiệp, lòng rộn lên những kinh động, hoan hỉ, kinh ngạc, chàng nghe nghẹn nơi yết hầu, trong phút giây đầu tiên không thốt được tiếng nào, Hạ Quân Hiệp bật cười ha hả:

– Triển huynh yên trí, cái danh dự của Triển huynh thừa bảo đảm sự an ninh của bằng hữu, cho nên trong những ngày lưu lại đây, bọn tiểu đệ được chiếu cố ân cần. Bất quá, niềm hoài vọng làm ray rứt lòng vậy thôi, ngoài ra, chẳng có một điều gì phiền phức cả!

Hạ Quân Hiệp vỗ tay lên đầu vai chàng:

– Đừng nói gì nữa, Triển huynh! Bỏ qua những gì không đáng nói, và chờ nghe tiểu đệ nói cái chuyện rất cần!

Không đợi Triển Mộng Bạch giục, y tiếp theo, song hạ thấp giọng một chút:

– Triển huynh có biết vị Đường huynh đó sắp thành hôn với vị cô nương nhà nào không?

Triển Mộng Bạch lắc đầu:

– Tiểu đệ mớ nghe nói đến cuộc hôn nhân đó thôi, chứ chưa nghe nói tên giai nhân là ai!

Hạ Quân Hiệp cười, tiếp:

– Tần Cơ! Con gái của vị thần y Tần Sấu Ông đó!

Triển Mộng Bạch sững sờ.

Hắc Yến Tử bước tới nắm áo chàng, thấp giọng thốt:

– Gia phụ nổi giận rồi đó! Tại sao Triển huynh …

Triển Mộng Bạch gạt ngang:

– Lịnh tôn nổi giận, là quyền của lịnh tôn, tại hạ là sao được?

Hắc Yến Tử kinh ngạc, thoáng biến sắc:

– Triển huynh quên rồi sao?

Triển Mộng Bạch hừ một tiếng:

– Quên điều chi? Tại hạ …

Bỗng từ bên sau thạch thất, có tiếng báo hiệu:

– Lão tổ tông đến! … Lão tổ tông đến! …

Tiếng báo hiệu nối chuyền, từ xa đến gần, chứng tỏ vị nào đó sắp đến nơi.

Mọi người trong khách sảnh đột nhiên im lặng.

Cha con, anh em Hắc Yến Tử cúi đầu.

Một giọng già vang lên:

– Ở đâu? … Ở đâu?…

Hỏa Phượng Hoàng đẩy một cỗ xe rất đẹp từ phía hậu tiến vào đại sảnh.

Người đó là một lão nhân, vận y phục gấm, thân vóc gầy như cây khô. Đôi bàn tay gầy như chân chim vịn thành xe.

Lão nhân luôn miệng hỏi:

– Ở đâu?… Ở đâu?…

Hỏa Phượng Hoàng nhích mình tới, ghé miệng sát lỗ tai lão nhân, thì thầm mấy tiếng, đoạn ngẩn đầu lên, cười với Triển Mộng Bạch, rồi cúi mặt xuống. Bây giờ, phụ thân của Hắc Yến Tử mới nghiêng mình cười nhẹ, hỏi:

– Lão tổ tông cũng đến đây nữa sao!

Lão nhân nhìn lão nửa mắt, đưa tay gầy guộc lấy một viên kẹo trong chiếc bọc treo bên cạnh thành xe bỏ vào miệng, nút tróc tróc, đôi mắt hướng về Triển Mộng Bạch.

Thân vóc đó làm gì còn một điểm sinh khí? Nhưng đôi mắt của lão ta sáng lạ lùng, lão nhìn người nào là người đó phát run lên.

Lão nhìn Triển Mộng Bạch chăm chú quá, như một đồ tể quan sát con lợn trước khi ngã giá, làm chàng phát ngượng, đỏ mặt bừng bừng.

Bỗng, lão nhân cất tiếng hỏi:

– Có phải ngươi đoạt con Tử Kỳ Lân chăng?

Triển Mộng Bạch cất giọng sang sảng:

– Phải!

Lão nhân tiếp luôn:

– Trộm ngựa của ta rồi, ngươi tính làm sao?

Triển Mộng Bạch trầm ngâm một chút.

Hắc Yến Tử cúi rạp mình xuống đất, thốt:

– Bẩm Lão tổ tông! Phàm không biết, là không có tội.

Lão nhân nổi giận, gắt:

– Cút! Cút đi nơi khác! Càng xa càng tốt! Ai mượn ngươi biện bạch chứ?

Hắc Yến Tử xám mặt, đứng lên, lùi lại xa xa …

Triển Mộng Bạch thốt oang oang:

– Cái tột đoạt ngựa tại hạ xin nhận, nhưng việc đoạt ngựa không can gì đến anh em họ Hạ, quý phủ đánh người trọng thương, quý phủ tính làm sao?

Lão nhân lại nhìn chàng một lúc, vụt bật cười khanh khách, rồi lấy kẹo bỏ vào miệng nhai, nút, đồng thời gật đầu luôn:

– Tốt!….Tốt!….

Bỗng lão hét lên một tiếng:

– Trúng!

Không ai thấy lão làm một động tác nào, song năm tiếng gió rít lên, năm vật gì đó bay vút đến bắn vào năm huyệt đạo của Triển Mộng Bạch.

Triển Mộng Bạch cũng không ngờ lão nhân xuất thủ gấp như vậy, chàng hết sức kinh hãi, cấp tốc nhếch vai, xoay mình, lách khỏi vị trí. Chàng tránh được hai vật, đá bay một vật, hai tay chụp được hai vật.

Ám khí là chắc rồi! Đường môn sở trường về ám khí mà!

Cách phản ứng của chàng vừa nhanh, vừa hữu hiệu, quần hùng vô cùng thán phục.

Hai ám khí trượt qua cạnh chàng, lao vút luôn ra cữa.

Bàn tay của Triển Mộng Bạch chứ tụ Lục Dương chân lực, chàng bóp nhẹ, hai vật trong tay dẹp lại, chàng cảm thấy lòng bàn tay ươn ướt.

Một mùi thơm nhẹ bốc lên từ hai lòng bàn tay, xông lên mũi.

Thì ra, là hai viên kẹo!

Chàng sợ thầm, nghĩ:

– Thủ pháp của lão già này lợi hại thật!

Quần hung xanh mặt, tự nghĩ nếu họ Ở vào địa vị Triển Mộng Bạch, thì hẳn là bị mấy viên kẹo đánh ngã rồ! Lão tổ tông lại cười vang:

– Tốt! Tốt! Võ công có hạng lắm đó! Chứ nếu không thì cháu gái của ta chưa thành hôn mà thành quả phụ mất rồi!

Triển Mộng Bạch kinh hãi, thét to:

– Lão tiền bối! Cái gì …

Chàng chợt nhớ lại, trong đêm đó nơi đồng hoang Thanh Hải, Hỏa Phượng Hoàng muốn chàng đến tận Đường môn cầu thân! Bây giờ chàng đến đây rồi! Dù rằng vì việc liên quan đến anh em họ Hạ, dù rằng vì việc con Tử Kỳ Lân, song làm sao chàng giải thích được sự tấu xảo này?

Lão nhân mặc áo dài, phụ thân của Hắc Yến Tử, cười phụ hoạ:

– Hắn có tài thật song tánh khí hắn cuồng nhiệt quá, thái độ vô lễ quá, Lão tổ tông không nên quyết định vội.

Lão tổ tông vụt trầm gương mặt, vỗ tay xuống thành xe cất giọng phẩn nộ:

– Việc của Đường gia, có khi nào lại đến các ngươi lạm bàn chăng?

Lão nhân áo dài cúi đầu:

– Con đâu dám …

Lão tổ tông hừ một tiếng tiếp:

– Ta nói tốt là tốt, ai mượn ngươi ba hoa? Ta còn sống ngày nào là ngày đó ta còn quyền quyết định!

Lão nhân áo dài từ từ lùi lại, từ từ cúi đầu:

– Hài nhi đâu dám …

Trong lứa tuổi đó mà còn xưng là hài nhi cũng thảm cho lão, mà điều đó chứng tỏ gia pháp họ Đường nghiêm khắc không tưởng nổi! Lão tổ tông day qua Triển Mộng Bạch, bỗng vẫy tay:

– Tiểu tử lại đây, ăn mấy viên kẹo với ta, ngươi là một tay khá đó!

Triển Mộng Bạch vẫn đứng đờ tại chỗ.

Lão tổ tông giục:

– Lại đây chứ! Lại đây!

Triển Mộng Bạch không nhúc nhích mà cũng không nói gì.

Hắc Yến Tử đứng cạnh chàng, khẻ đưa tay nắm chàng, giục bước tới.

Vì không tự chủ, chàng bị đẩy, nhít thân hình tới trước, lỡ trớn phải bước luôn.

Rồi lại tiếp lấy viên kẹo, bỏ vào miệng.

Lão tổ tông bật cười khanh khách:

– Phượng liễu đầu! Ngươi còn bức bách ta nữa chăng? Hắn ăn viên kẹo đó rồi, là ngươi yên trí! Không nên khẩn cấp nữa nhé!

Hỏa Phượng Hoàng cười nũng:

– Lão tổ tông!…. Lão tổ tông!….

Bỗng, nàng hướng mắt qua Triển Mộng Bạch, vừa cười vừa gắt:

– Còn chờ gì nữa mà chưa cúi đầu tạ Ơn!

– Cái này … cái này …

Tất cả tân khách trong đại sảnh đều bật cười vang! Họ cười mừng chớ chẳng phải cười ngạo, có kẻ cao hứng quá, hoan hô ầm lên.

Hoàng Hổ nào biết gì về ẩn tình của Triển Mộng Bạch, vội chạy đến gần chàng cất tiếng oang oang:

– Chúc mừng đại ca …

Triển Mộng Bạch đang tức uất trong lòng, bất chấp lễ độ quát:

– Đi chỗ khác ngay!

Hoàng Hổ sững sờ, sờ đầu, sờ mũi.

Lão tổ tông cười nhẹ, bảo:

– Ngươi đến không đúng lúc! Hắn đang thẹn đấy! Dù là bậc anh hùng, trong phút giây, ai chẳng thẹn?

Lão hướng mắt về phía quần hùng, tiếp luôn:

– Hai hôm nữa, cái vị sẽ uống mừng cho cháu trai của lão phu. Sau đó, cái vị nán lại vài ngày nữa, để mừng cho cháu gái lão phu luôn! Xin đừng cáo từ vội!

Lão lấy một viên kẹo, bỏ vào miệng, rồi mắng yêu:

– Phượng liễu đầu! Bây giờ thì đưa ta trở về phòng chứ!

Hỏa Phượng Hoàng vâng vâng mấy tiếng, rồi quày xe, trở lại lối cũ.

Lúc đó, Triển Mộng Bạch mới bừng tỉnh, gọi to:

– Lão tiền bối khoan đi!

Chàng nhếch vai, toan bước tới, đuổi theo cỗ xe.

Một bóng người chớp lên, làm hoa mắt chàng. Lão nhân áo dài đã vọt mình tới, chận trước mặt chàng:

– Hôn nhân đã định, ngươi còn muốn gì nữa?

Triển Mộng Bạch xuất mồ hôi ướt đầm, lẩm bẩm:

– Tại hạ không hề cầu hôn, thì hôn nhân đã định thế nào được chứ?

Lão nhân cười lạnh:

– Phúc đức cho ngươi lắm, Lão tổ tông mới chọn ngươi, ngươi còn muốn gì?

Triển Mộng Bạch nổi giận:

– Lão trượng nói gì?

Lão nhân cũng nổi giận:

– Đường Phượng là con gái của ta, ta là nhạc trượng của ngươi, trước mặt nhạc trượng, ngươi ăn nói như vậy à?

Triển Mộng Bạch kinh ngạc.

Một người cao giọng thốt:

– Có ai đó! Đi mời Đường phu nhân đến gấp, để cho cả nhạc phụ, nhạc mẫu cùng trông thấy chàng rể khôi ngô tuấn tú!

Triển Mộng Bạch mường tượng khẩn cấp, dở khóc dở cười.

Toà đại sảnh phút chốc náo nhiệt lên với tiếng cười vang dội.

Thiếu niên có chiếc hàm én, râu rồng vụt vỗ tay lên đầu vai chàng, cười lớn:

– Ta là Đường Bảo đây, chúng ta trở thành người thân trong nay mai!

Tân khách lại một phen cười vang!

Bỗng, một hán tử bận áo dài, tay cầm thiếp hồng, chạy bay vào sảnh, nghiêng mình trước lão nhân áo dài:

– Đỗ lão anh hùng đưa lễ vật đến mừng, còn chờ bên ngoài.

Lão nhân áo dài tiếp lấy cánh thiếp, thoáng nhìn qua, gương mặt vụt tươi lên, hỏi:

– Lão đến à! Mời lão vào gấp!

Vừa lúc đó, có tiếng hô to:

– Huyền Tiễn Đỗ lão anh hùng đã đến!

Mọi người cùng giật mình, cùng kêu khẻ:

– Đỗ Vân Thiên đến!

Đường lão nhân vội bước ra nghinh tiếp, vòng tay chào, cười thốt:

– Không hay trước Đỗ lão tiền bối đến, thành không kịp đến nghinh, xin lão tiền bối thứ tội!

Một lão nhân quắc thước vận áo bố màu lam, được một số đông hào kiệt ủng hộ tiến vào.

Lão đến đây một mình, còn Đỗ Quyên đâu? Sao chẳng đi theo lão.

Triển Mộng Bạch lấy làm lạ, bước tới nghiêng mình chào:

– Lão tiền bối!

Đỗ Vân Thiên thấy chàng, trên gương mặt trầm buồn đó một niềm vui thoáng lộ.

Lão bước nhanh tới gần Triển Mộng Bạch hơn:

– A! Triển lão đệ! Lão đệ cũng có mặt tại đây!

Rồi lão hỏi:

– Quyên nhi có cùng đến đây với lão đệ chứ?

Triển Mộng Bạch sững sờ, một phút sau, chàng đáp:

– Tại hạ có gặp Đỗ cô nương ở nơi nào đâu?

Nụ cười vụt tắt, Đỗ Vân Thiên ạ lên một tiếng, thẩn thờ bước về phía lão nhân áo dài, không buồn nhìn lại Triển Mộng Bạch.

Bỗng, có tiếng đặng hắng phía sau lưng chàng, Hắc Yến Tử bước rờ tới.

Lúc Đỗ Vân Thiên mới đến, hắn lộ vẻ vừa khẩn trương, vừa kinh hoàng, bây giờ vẻ khẩn trương và kinh hoàng đó chưa tiêu tan, hắn nắm áo Triển Mộng Bạch, vừa giật vừa thấp giọng thốt:

– Xin Triển huynh đi theo tiểu đệ!

Triển Mộng Bạch đang muốn nói chuyện với hắn, lập tức đi theo.

Hắc Yến Tử đưa Triển Mộng Bạch vào hậu viện, nơi đó rất yên tĩnh, rừng cây sầm uất bao bọc chung quanh, nhà cữa che khuất trông có vẻ âm trầm cô tịch.

Nền trời không trăng, điểm sao chớp sáng, tăng cái vẻ u nhã cho khung cảnh.

Đến một hòn giả sơn, Hắc Yến Tử dừng lại, cất tiếng:

– Hiện tại tiểu đệ đang gặp việc khó, quan hệ đến sanh mạng, xin Triển huynh giải cứu!

Giọng nói của hắn biểu lộ niềm sợ rõ rệt.

Triển Mộng Bạch lấy làm lạ:

– Cứu cách nào?

Hắc Yến Tử thở dài:

– Tiểu đệ không thể nào thành hôn với Tần Cơ được!

Triển Mộng Bạch giật mình buột miệng hỏi:

– Hai nhà cách nhau trên ngàn dặm, lẽ ra thì chẳng có sự vãng lai, tại sao có việc hôn nhân này?

Hắc Yến Tử trầm buồn ra mặt:

– Chừng như Tần Sấu Ông muốn nhờ gì đó nơi gia đình tiểu đệ, nên đã mất lượt nhờ người đến thương lượng việc hôn nhân này! Gia phụ khi biết rằng lão ta là người độc nhất trị được chất độc của Tình Nhân Tiễn, nên có ý lợi dụng lão. Do đó, cuộc hôn nhân được chấp thuận ngay, và tiểu đệ không dấu Triển huynh làm gì, cuộc hôn nhân này nghịch ý tiểu đệ lắm đó!

Triển Mộng Bạch cười khổ:

– Chứ tiểu đệ lại thuận ý gì cái việc kết hôn cưỡng bức này đâu? Ngày trước, lịnh muội bảo tiểu đệ đến cầu hôn, tiểu đệ cứ tưởng là câu nói đùa. Nào hay …

Hắc Yến Tử hấp tấp:

– Hôn nhân của huynh đài, đã định cuộc rồi, Lão tổ tông đã nói, là không có cái gì cải biến được!

Triển Mộng Bạch sững sờ.

Một phút sau, chàng cười khổ, thầm nghĩ:

– Hôn nhân là do họ tự định lấy chứ ta có hứa hẹn gì? Ta cứ bỏ đi trước ngày họ chọn, sau này tìm cách giải thích!

Hắc Yến Tử tiếp nối:

– Về phần tiểu đệ thì tiểu đệ có người yêu rồi, bọn tiểu đệ lại âm thầm ước hẹn trăm năm với nhau …

Triển Mộng Bạch hỏi:

– Vị cô nương đó, con cái nhà ai lịnh tôn có biết hay không?

Hắc Yến Tư lắc đầu:

– Gia phụ chưa hay biết gì cả! Vì không hay biết nên mới có cái việc kết hôn với con gái họ Tần! Vị cô nương đó với tiểu đệ cầm như bình thủy tương phùng, bất ngờ gặp là yêu nhau ngay!

Triển Mộng Bạch thở ra:

– Nếu vậy, tiểu đệ có cách gì tiếp trợ huynh đài được?

Hắc Yến Tử nhẹ giọng:

– Vị cô nương đó là chỗ quen biết của Triển huynh!

Triển Mộng Bạch giật mình:

– Ai?

– Con gái của Đỗ Vân Thiên.

– Đỗ Quyên?

Hắc Yến Tử thở dài, rồi cúi mặt.

Triển Mộng Bạch dậm chân:

– Thế thì làm sao? Hiện giờ nàng ở đâu?

Hắc Yến Tử bi thảm cực độ:

– Vì sợ người ngoài biết được việc thầm kín của tiểu đệ, tiểu đệ bắt buột phải dấu nàng tại mật thất, tính đến nay đã được ba tháng rồi.

Triển Mộng Bạch giục:

– Nhanh lên! Đưa tiểu đệ vào đó ngay bây giờ!

Hắc Yến Tử còn tiếp:

– Ngày kia là ngày cử hành hôn lễ, mà Tần Cơ thì đã lên đường, sự tình cấp bách lắm.

Triển huynh ơi!…. Vô luận làm sao, Triển huynh cũng phải có biện pháp!

Hắn đưa Triển Mộng Bạch vòng qua giả sơn, đi tới.

Triển Mộng Bạch miệng thì đáp ứng luôn luôn mà lòng lại như tơ vò.

Dĩ nhiên, họ tránh những nơi có ánh đèn, len lỏi trong lối hoa, nương bóng tối bước đi.

Họ đi một lúc đến một cái ao, quanh ao liễu rủ, liễu trồng đầy, lan rộng ra xa bờ ao, thành rừng nhỏ, rừng đó có mấy gian nhà trang nhã, Hắc Yến Tử trỏ tay:

– Tại đó, Triển huynh!

Nhà không đèn, chỉ có vài ngọn đèn treo lơ lửng bên ngoài gió thổi cho lồng chao chao, mờ tỏ, tại cái vẻ ảo huyền cho cảnh nên thơ … Hắc Yến Tử mở cữa một ngôi nhà với tay lấy một chiếc lồng, rồi bước ra. Không một bóng người.

Triển Mộng Bạch hỏi:

– Nàng ở đâu?

Hắc Yến Tử đáp:

– Còn phải vào mật thất nữa chứ Triển huynh!

Hắn đưa tay kéo một bức hoa. nơi tường, sau bức họa là một vọng cữa.

Bên trong cữa, có ánh đèn mát dịu, chính trong đó mới phô bày sự sang trọng của đại phú gia với gấm, với nhung, với vật dụng tân kỳ.

Triển Mộng Bạch cau mày, chừng như chàng có ý bất mãn.

Hắc Yến Tử dấu Đỗ Quyên nơi đây, thì hẳn là giữa song phương phải có gì với nhau rồi!

Bỗng, Hắc Yến Tử rú lên một tiếng khẽ, tuy khẽ song vẫn biểu hiện rõ sự khủng khiếp nơi hắn.

Triển Mộng Bạch biến sắc:

– Nàng làm sao?

Hắc Yến Tử buông đèn, hai tay ôm đầu, mặt trắng nhợt, giọng run run:

– Sớm mai này, nàng còn ở đây, sao bây giờ lại biến đi đâu …

Triển Mộng Bạch nhìn lên chiếc giường, thấy chăn màn bừa bãi, và quanh phòng thì vật thực vất tứ tung … Bỗng, chàng nắm tay Hắc Yến Tử kêu lên:

– Hay là … hay là vì quá quẩn trí, nàng thoát ra ngoài rồi?

Hắc Yến Tử lắc đầu:

– Ở đây hơn hai tháng, nàng không hề bước ra ngoài nửa bước. Ngày ngày cứ ở trong phòng, nàng đã quen cảnh đó, có khi nào quẩn trí cực độ được mà phá lệ thoát đi?

Hắn khóc!

Triển Mộng Bạch thở dài, buông tay.

Hắc Yến Tử tiếp:

– Tiểu đệ chỉ sợ nàng bị gia phụ phát hiện, nếu đúng như vậy thì gia gia không dung nàng đâu …

Triển Mộng Bạch hấp tấp:

– Lệnh tôn hạ độc thủ?

– Tiểu đệ chỉ sợ như vậy đó, Triển huynh ơi!

– Có thể như vậy lắm! Lệnh tôn là con người độc ác, trong giang hồ còn ai không biết!

Bây giờ, chỉ còn cách là Đường huynh đi gặp lệnh tôn, van cầu người khoan hồng, may ra còn kịp …

Hắc Yến Tử lắc đầu:

– Khó lắm! Triển huynh không rõ tánh tình của gia phụ! Không xin còn khá, chứ tiểu đệ mở miệng van xin rồi, là người còn hiểm độc hơn! …

Triển Mộng Bạch chụp đầu vai của Hắc Yến Tử, gằn từng tiếng:

– Đường huynh! Chẳng lẽ Đường huynh không có cách gì?

Bấy giác Hắc Yến Tử quỳ xuống:

– Gia pháp sum nghiêm, tiểu đệ bị quản thúc cẩn mật, mất cả tự do đi lại. Triển huynh ơi!

– Không cầu xin Lão tổ tông được sao?

– Phải! Mấy năm sau này, lão nhân gia sanh tánh cổ quái, dù cho gia phụ gặp người, cũng …

Bỗng, bên ngoài rừng liễu có tiếng cười trong trẻo vang lên, rồi một câu nói trong trẻo tiếp nối:

– Hai người đang làm trò quỷ gì trong đó?

Triển Mộng Bạch, Hắc Yến Tử cùng giật mình.

Người đó là Hỏa Phượng Hoàng, tay cầm khăn đỏ, len cây tiến đến.

Hắc Yến Tử lau nhanh ngấn lệ, gượng cười:

– Hay cho tân nương quá chừng! Hôn lễ chưa cử hành mà đã ám ảnh trượng phu như vậy, sau này thành vợ thành chồng rồi, chắc là Triển huynh phải khổ với của nợ bám sát nhưng bóng theo hình!

Hỏa Phượng Hoàng cười tít:

– Rồi có sao không? Nhị ca ganh à?

Triển Mộng Bạch sững sờ, không tưởng nổi là nàng ăn nói tự do quá, chẳng chút ngượng ngập.

Hỏa Phượng Hoàng hướng mắt qua chàng, chàng quay đầu nhìn nơi khác.

Hỏa Phượng Hoàng bật cười khanh khách, khẽ uốn mình, lướt đến cạnh Hắc Yến Tử:

– Đừng ganh, nhị ca! Tân nương sẽ đến! Đến gấp cho nhị ca! Dù sao thì hôn lễ của nhị ca cũng được cử hành trước mà.

Hắc Yến Tử cau mày:

– Tam muội có uống rượu hay không?

Hỏa Phượng Hoàng che miệng cười:

– Cái mũi của nhị ca thính quá!

Bỗng nàng gật đầu, tiếp:

– Nói mãi, nói mãi, làm tôi quên mất việc chánh!

Hắc Yến Tử hỏi:

– Việc chi mà gọi là việc chánh?

Hỏa Phượng Hoàng tiếp:

– Gia gia tìm nhị ca khắp nơi đó! Người định trình diện nhị ca với Đỗ lão tiền bối! Nhị ca không vào gấp, thì nên chuẩn bị mà lãnh quở trách là vừa!

Hắc Yến Tử giật mình, hướng qua Triển Mộng Bạch vòng tay:

– Gia phụ có lịnh đòi, tiểu đệ phải đến gấp, Triển huynh thứ lỗi cho!

Hắn nheo nheo mắt với Triển Mộng Bạch, rồi xốc áo cẩn thận quay mình bước đi liền.

Triển Mộng Bạch hấp tấp gọi:

– Huynh đài đợi tại hạ một tí!

Chàng bước theo Hắc Yến Tử.

Nhưng Hỏa Phượng Hoàng nắm áo, giữ lại.

Triển Mộng Bạch trầm gương mặt, hỏi:

– Cô nương không tỵ hiềm sao? Nếu có người ngoài trông thấy thì sao?

Hỏa Phượng Hoàng cười khanh khách:

– Nếu có người ngoài, thì khi nào ta làm như vầy đâu?

Nàng đảo mắt nhìn quanh, điểm nụ cười duyên:

– Hiện tại, chẳng có một ai tại đây, chúng ta nên định danh phận đi! Ta … Không nỡ lòng nào không chiếu cố đến ngươi.

Triển Mộng Bạch lắc đầu:

– Cô nương khỏi lo nghĩ cho tại hạ!

Hỏa Phượng Hoàng đỏng đảnh:

– Ta biết, ngươi đang mơ tưởng đến ta. Cho nên ta tìm đến đây, giúp ngươi một cơ hội đỡ nôn nao …

Triển Mộng Bạch lại lắc đầu:

– Tại hạ thư thái hơn lúc nào hết, cô nương ạ! Chẳng cần phải có ai bầu bạn chi hết!

Hỏa Phượng Hoàng cười lớn:

– Ngươi nói thế chứ ta biết rõ ngươi đang lo nghĩ về việc gì! Mà lại lo nghĩ nhiều nữa kia!

Tay tả nàng nắm áo Triển Mộng Bạch, tay hữu nắm cổ tay chàng, nàng cười duyên, bảo:

– Vào đây!

Nàng lôi Triển Mộng Bạch vào nhà.

Triển Mộng Bạch trầm giọng:

– Cô nương định làm gì đây?

Hỏa Phượng Hoàng cười khúc khích:

– Ta với ngươi tuy chưa thành hôn, song cũng như vợ như chồng của nhau rồi, dù có bị người phát hiện trong lúc hẹn nhau nói chuyện riêng tư về tương lai của chúng ta, thiết cũng chẳng quan hệ gì. Ngươi sợ là sợ làm sao chứ?

Triển Mộng Bạch thầm kêu khổ, vẫn phải đi theo nàng vào nhà.

Gương mặt nàng lúc đó hồng hào quá, trông nàng đẹp hơn lúc thường rất nhiều.

Hẳn là nàng có uống rượu, hiện tại men rượu bốc lên, làm cho nàng ngà ngà say.

Đưa Triển Mộng Bạch vào, nàng trông thấy trong gian nhà, có mật thất phía sau, bất giác cười lớn:

– Á! Á Không ngờ nhị ca an bày một chỗ thích hợp quá chừng. Chúng ta vào đó ngồi đi!

Nàng quàng tay qua cổ Triển Mộng Bạch, đưa chàng vào luôn mật thất.

Triển Mộng Bạch xuất hạn ướt đầu, hấp tấp bảo:

– Buông tay ra, cô nương! Ta không chạy đi đâu, cô nương đừng sợ!

Hỏa Phượng Hoàng liếc xéo chàng, bật cười hắc hắc:

– Ta đâu có sợ ngươi chạy! Đuổi ngươi, ngươi cũng không chạy nữa kia mà! Phải không nào?

Triển Mộng Bạch thầm kêu khổ.

Buông chàng ra, nàng bước đến trước tấm gương, há miệng cười bày răng, rồi cau mày, nhướng mắt, kênh kiệu.

Hỏa Phượng Hoàng nói:

– Lấy được một người vợ như ta, ngươi có phúc lớn lắm đó nhé! Ngươi nghĩ, có phải vậy không?

Triển Mộng Bạch đáp nhanh:

– Phải! Phải Phúc lớn lắm cô nương.

Hỏa Phượng Hoàng nhóng cổ, nghiêng đầu nheo nheo mắt, hỏi tiếp:

– Ta có đẹp không?

Triển Mộng Bạch gật đầu:

– Đẹp! Đẹp lắm, cô nương cực đẹp!

Chàng lại thầm nghĩ:

– Nếu vêu cái mỏ ra cho dài nữa sẽ giống con chim phượng lắm đó!

Hỏa Phượng Hoàng cười hì hì, lấy ra một chiếc lược, rẽ tóc ra chải.

Bỗng nào kêu lên:

– Uý! Nhị ca dấu nữ nhân ở đây.

Triển Mộng Bạch ướm thử:

– Có nữ nhân ở đây?

Hỏa Phượng Hoàng cười khanh khách:

– Không ngờ nhị ca bên ngoài thì trông đạo mạo, nhưng bên trong lại chứa quỷ chứa ma!

Nữ nhân ở đâu rồi? Ta muốn trông thấy nàng, xem nàng và ta ai đẹp hơn ai.

Triển Mộng Bạch buông gọn:

– Nàng ấy kém cô nương xa!

Hỏa Phượng Hoàng sáng mắt:

– Thật vậy à? Sao ngươi biết?

Triển Mộng Bạch đáp:

– Chẳng những nàng ấy có dung mạo xấu xí, mà lại còn si si dại dại!

Hỏa Phượng Hoàng trừng mắt:

– Sao ngươi biết rõ thế? Hay là ngươi quả biết nàng ấy? Nói thật đi, nàng là ai? Hiện tại nàng ở đâu?

Triển Mộng Bạch cố ý thở dài:

– Nữ nhân đó, vốn là chị họ của tại hạ, song bây giờ thì tại hạ không biết chị ấy đi đâu!

Hỏa Phượng Hoàng cau mày:

– Nàng bao nhiêu tuổi?

Triển Mộng Bạch đáp:

– Không rõ lắm! Song lớn hơn tại hạ!

Hỏa Phượng Hoàng thở phào:

– Thế là ta yên tâm! Ta tin chắc ngươi không thích có vợ già!

Triển Mộng Bạch ra cái vẻ buồn rầu:

– Song thân tại hạ đều qua đời, trên thế gian này, tại hạ chỉ còn có mỗi một thân nhân!

Nếu chị ấy đứng chủ hôn cho tại hạ, thì hay biết mấy!

Hỏa Phượng Hoàng cười hì hì:

– Khó gì đó? Cứ tìm nàng, đưa về đây là xong!

Triển Mộng Bạch thở ra:

– Tìm đâu?

Hỏa Phượng Hoàng thốt:

– Chỉ cần nàng ở quanh quẩn trong khu hậu viên này là ta tìm ra!

Triển Mộng Bạch lộ vẻ hoan hỉ:

– Thật vậy hở cô nương? … Tuy nhiên nếu sự tình của chị ấy với lịnh huynh thấu tới tai Lão tổ tông, thì phiền phức lắm đó, cô nương!

Hỏa Phượng Hoàng thản nhiên:

– Không quan hệ gì! Ta cứ tìm, tìm được rồi âm thầm đưa nàng đến đây! Ngươi yên trí, ở đây ngoài Lão tổ tông ra, ta chẳng biết sợ một ai!

Triển Mộng Bạch mỉm cười:

– Tại hạ biết cô nương là bậc nữ anh hùng, không ngán trời, không sợ đất, trừ Lão tổ tông ra chẳng một ai có thể quản thúc cô được!

Hỏa Phượng Hoàng nhìn chàng, bỗng thở dài:

– Ta còn sợ! sợ đôi mắt của ngươ. Ngươi nhìn ta, như soi tận ruột gan!

Triển Mộng Bạch đặng hắng một tiếng quay nhanh về hướng khác.

Hỏa Phượng Hoàng mở áo ra, kêu lên:

– Ồ! Tức lạ!

Nàng vẫy tay, gọi Triển Mộng Bạch:

– Ta đau lưng quá, ngươi có thể đấm bóp cho ta một chút được chứ?

Bước đến giường, nàng ngã mình nằm xuống.

Nàng liếc xéo Triển Mộng Bạch, đưa mắt mời mọc, miệng nàng cười, nụ cười khêu gợi …

– Cái đó … tại hạ …

Bỗng xa xa có tiếng gọi lại:

– Triển tướng công! Tướng công ở đâu? Nhiều vị tân khách muốn kính rượu cho tướng công đó!

Triển Mộng Bạch thở phào, như tử tội được ân xá, lau mồ hôi lạnh, thốt:

– Cô nương nghe đó, tại hạ phải đi mới được!

Hỏa Phượng Hoàng vụt nhảy xuống giường, dậm chân thình thịch gắt:

– Quỷ sứ nào hiện hình không hợp lúc thế! Sớm không đến, muộn không đến, lại đến đúng cái lúc để phá hoại!

Triển Mộng Bạch vội an ủi:

– Thiếu chi dịp khác cô nương! Việc tại hạ nhờ đó, xin cô nương lưu ý cho nhé!

Chàng thoát ra cữa ngay, dĩ nhiên là không quay nhìn lại.

Còn lại một mình, Hỏa Phượng Hoàng đứng trước tấm gương soi mình một lúc, lẩm nhẩm:

– Chẳng lẽ hắn không động tâm trước cái thân thể ngà ngọc này? …

Bỗng nàng chụp chiếc gương quăng xuống nền, đoạn nện gót bước ra.

Gió nhẹ vờn qua, làm dịu bớt cơn nồng do men rượu bốc lên, nàng nghe khoan khoái vô cùng, cười khanh khách, lại ngã xuống, nằm ỳ tại đó.

– Tiểu tử họ Triển đó, xem ra cũng tốt phúc! Cái số của ta trái lại sao mà đen tối quá chừng!

Một giọng già tiếp nối:

– Bồn chồn mà làm chi con! Sớm muộn gì cha cũng tìm được một người đẹp cho con mà!

Giọng trẻ trung đáp:

– Con cứ tưởng, con gái họ Đường này là một nàng dung mạo tầm thường, không ai thèm hỏi đến! Con vì cái thinh danh của họ mà bắt buộc phải đến đây! Ngờ đâu lại gặp hắn nữa!

Điều đáng tiếc là nàng ấy cũng khá quá!

Lão nhân tặc lưỡi:

– Nhẫn nại!…. con nên nhẫn nại!

Rồi một già, một trẻ bước ra khỏi rừng. Họ là Phương Tân và Phương Dật.

Sau khi bị Tiêu Mạn Phong đánh đuổi, hai cha con phiêu lãng giang hồ, chờ cơ hội cất đầu.

Hôm nay đến đây để ngỏ ý cầu hôn song chưa kịp mở miệng thì Triển Mộng Bạch lại phỏng tay trên!

Hai cha con thêm một lần ôm uất hận!

Ra khỏi rừng rồi, Phương Dật nhìn về phía ánh đèn bỗng thấy Hỏa Phượng Hoàng nằm đó để lộ phần ngực trông hấp dẫn cực độ.

Hai cha con cùng bước lại gần, xem kỹ, nhận ra nàng đang say rượu, mê man không hay biết gì cả.

Phương Tân cười hì hì:

– Đúng là trời phù hộ ta! Cái ngôi nhà họ Đường về con ta rồi! Triển Mộng Bạch khó lòng chiếm được.

Nhìn quanh một lượt, lão thấp giọng bảo Phương Dật:

(… Thiếu trang) Thiếu nữ đẹp tuyệt trần!

Mỹ phụ là Nam Yến, thì lão nhân hẳn là Kim Phi và thiếu nữ đúng là Tiêu Phi Vũ!

Hơn hai mươi năm chịu khổ dưới hố sâu, trở vào đời là Kim Phi đi tìm Nam Yến, gặp Nam Yến rồi cùng Tiêu Phi Vũ rời Côn Lôn Sơn.

Tâm sự đã tròn, Kim Phi phải nghĩ đến việc hưởng thụ, tài sản bảo ngọc bạc vàng còn đó lão cứ lấy lên mà tiêu pha.

Cho nên, giờ đây lão sống trong cảnh huy hoàng, thừa thãi cũng không phải là một sự lạ.

Nam Yến nhìn bàn ăn, cười khanh khách:

– Xem Kim huynh ăn làm sao cho hết bao nhiêu món đó!

Kim Phi cười ha hả:

– Hơn hai mươi năm nhịn khát, nhịn đói, thì gặp lúc rồi phải uống, phải ăn, cố uống cố ăn để bù trừ chứ!

Nam Yến ngồi xuống, đoạn thở dài, thốt:

– Tuy nhiên Kim huynh lấy tài sản của Trung Điều Thất Sát mà tiêu pha, tiểu muội cảm thấy khó chịu vô cùng!

Kim Phi chính sắc mặt:

– Nếu huynh không dùng, thì chẳng lẽ bỏ mặt trong lòng đất giữa chốn hoang sơn mãi mãi sao?

Nam Yến thở dài:

– Kim huynh có lý!

Tiêu Phi Vũ vỗ tay, cười dòn:

– Cậu nói phải đó, dì ạ! Cậu nói rất chí lý! Ở vào địa vị cậu tôi cũng làm như thế thôi!

Nàng gọi Kim Phi là cậu, Nam Yến là dì tuy không đúng, song đã quen như vậy rồi!

Nam Yến phì cười:

– Còn ngươi nữa! Ngươi cũng điên luôn, cả hai cùng có những tư tưởng lạ đời! Cho ngươi biết, hãy bớt cái nam nhân tính, tập dần trở lại thành nữ nhân, chứ nếu thế thì cái vị tướng công họ Triển đó không bao giờ dám tiếp ngươi nhé!

Tiêu Phi Vũ đỏ bừng đôi mắt gắt lên:

– Hắn không dám gần thì mặc hắn chứ! Dì còn nhắc đến hắn nữa làm chi.

Kim Phi cười lớn:

– Chỉ sợ dì không nhắc, chính ngươi phải nhắc, bắt buộc người ta phải đi tìm tiểu tử cho ngươi đó!

Bỗng, có tiếng chân người vang nơi mui.

Kim Phi trầm giọng:

– Vương Tam mua rượu về đó phải không? Sao đi lâu thế? Vào đây gấp!

Một hán tử vận áo xanh vén rèm, bước vào.

Tay hắn nâng một vò rượu, nghiêng mình:

– Đâu phải tiểu nhân không gấp về, chỉ vì tại địa phương này rượu khan hiếm lạ! …

Kim Phi trừng mắt:

– Một huyện thành to lớn như vầy mà ngươi không tìm mua nhanh chóng được một vò rượu nữa sao?

– Rượu tại đây không thiếu, chỉ tại mấy hôm nay, nhà họ Đường lại có việc vơ vét nhiều rượu trong huyện thành hầu như bị họ mua hết!

Kim Phi cau mày:

– Họ Đường tại đất Thục có hỉ sự gì ngươi có nghe rõ chăng?

– Đám cưới, đám gả.

– Cưới ai? Gả ai?

– Con của họ Đường sắp thành hôn. và mới hôm qua đây, có gã họ Triển đến, chừng gã cũng kết hôn luôn với con gái họ Đường! Hai hỉ sự chứ không phải một!

Tiêu Phi Vũ giật mình:

– Triển gì?

Hán tử áo xanh đáp:

– Nghe nói, gã ấy là một niên thiếu anh hùng, có danh lớn trên giang hồ, người lại khôi ngô tuấn tú. Gã tên là Triển … Triển Mộng …

Tiêu Phi Vũ kêu lên:

– Triển Mộng Bạch?

Hán tử reo lên:

– Đúng rồi! Triển Mộng Bạch!

Tiêu Phi Vũ run bắn người, quyển sách trong tay nàng rơi xuống thuyền vang một tiếng phịch.

Nàng chết sững trên chiếc ghế.

Lâu lắm, nàng vụt cười lên, cười cuồng dại, vừa cười, vừa thốt:

– Hay! Hay cho Triển Mộng Bạch! Ngươi cưới vợ!

Nàng ngưng cười, trừng mắt nhìn Vương Tam, quát:

– Ngươi cười gì?

Vương Tam sợ hãi, đặt nhanh vò rượu xuống, quay mình trở ra gấp.

Nam Yến thở dài, toan cất tiếng an ủi nàng, song Kim Phi ngăn chận.

Tiêu Phi Vũ đứng lên, bước tới bước lui.

Kim Phi vờ không thấy, mà cũng không lưu ý đến nàng, cứ uống rượu. Bỗng, Tiêu Phi Vũ cười lạnh, rồi tự lẩm nhẩm:

– Được! Được lắm! Ngươi kết hôn là tốt lắm!

Bất thình lình, nàng nhào vào lòng Nam Yến, oà lên khóc, vừa khóc, vừa gào:

– Không! Không! hắn không cưới vợ được!

Nàng ôm Nam Yến, khóc ồ ồ.

Nam Yến vuốt tóc nàng nhẹ giọng gọi:

– Vũ con! Con …

Rồi bà cũng khóc luôn, không nói thêm được tiếng nào.

Kim Phi vụt cười ha hả:

– Buồn cười quá! Buồn cười quá!

Nam Yến nổi giận:

– Người ta đang khổ như vầy, Kim huynh cười được à?

Kim Phi vẫn còn cười:

– Người lý tưởng xổ lồng bay đi, thì tìm cách bắt lại, chứ khóc rồi hắn quay trở về sao?

Nam yến hừ một tiếng:

– Thì ít nhất cũng phải cho người ta khóc trong một phút giây đầu xúc động chứ? Kim huynh nó là tìm cách, vậy cách gì đâu, nói đi!

Kim Phi gật đầu:

– Phải có cách chứ! bất cứ việc khó khăn nào cũng có cách giải quyết, chỉ tại mình không nghĩ ra thôi! Rất tiếc là cô bé Phi Vũ kia lại không muốn nghe ai nhắc đến Triển Mộng Bạch, như vậy là tiểu cô nương không thích tiểu tử, ngu huynh bất tất phải nghĩ cách này cách nọ làm chi cho nhọc trí!

Lão tiếp:

– Để thì giờ mà ăn cho sướng cái thân!

Lão uống cạn một chén đầy, khề khà, chép chép miệng.

Tiêu Phi Vũ vụt ngẩng đầu lên:

– Ai nói tôi không thích hắn?

Kim Phi bật cười vang:

– Ha ha! Thế ra ngươi thích hắn!

Tiêu Phi Vũ cười lỳ:

– Ừ! Tôi thích hắn đó! Hết sức thích đó! Có sao không? Tôi biết, cậu gài cho tôi phải thừa nhận mà! Tôi thừa nhận rồi đó, cậu ơi!

Nam yến mỉm cười:

– Tiêu liễu đầu! Để cho cậu ngươi tìm cách giúp ngươi! Nghe đây, liễu đầu! Giả như ta chép cho ngươi một quyển bí lục võ công, ngươi bị người lấy trộm, ngươi sẽ làm sao?

Tiêu Phi Vũ đáp:

– Đoạt lại chớ làm sao?

Kim Phi cười ha hả:

– Phải! Dùng võ công mà đoạt hồi! Sách vở còn vậy thay, huống hồ ngươi! Đừng nói là Triển Mộng Bạch chưa làm hôn lễ, nếu hắn có làm rồi, ta cũng cướp hắn về như thường!

Năm xưa dì ngươi suýt bị người cướp mất nếu ta không nhanh tay đoạt lại, thì … thì …

Nam Yến kêu lên như bị chọc nhột:

– Ái! Ái! Kim huynh điên rồi! Sao lại đem cái việc quái đản mà nói ra? vả lại, Vũ nhi là gái, nó đâu có thể lỳ lợm như Kim huynh được?

Kim Phi trừng mắt, cao giọng:

Muốn yêu một người, thì cứ đường đường chánh chánh mà yêu, dù nam hay nữ cũng thế, có gì xấu xa mà phải rụt rè?

Tiêu Phi Vũ trầm ngâm một lúc, bỗng cất cao giọng:

– Phải! Vô luận như thế nào, tôi cũng không thể để hắn kết hôn với người khác! tôi phải cướp hắn về!

Kim Phi vỗ tay, cười lớn:

– Phải có vậy mới đáng mặt nữ anh hùng! Bằng cứ khóc ngày này qua ngày khác, thì đâu phải là cháu gái của ta!

Nam Yến lắc đầu, song lại lộ niềm hân hoan hỏi:

– Rõ là cá mè một lứa! Nhưng, lúc nào các ngươi bắt tay vào việc?

Tiêu Phi Vũ đáp gấp:

– Ngay bây giờ!

Nam Yến cười nhẹ:

– Nóng thế à?

Kim Phi chớp mắt:

– Tự nhiên là phải nóng! Tự nhiên là phải hành động ngay! Đi bây giờ thì thích thú. Vũ nhi khả ái quá, chính ta còn công nhận, huống hồ chi tiểu tử họ Triển không mê tít?

Lão uống một hơi ba chén liền, rồi vỗ bàn rầm rầm:

– Nếu hắn là ngốc tử, ta sẽ đập vỡ sọ hắn ra!

Nam Yến lắc đầu:

– Vũ nhi sống chung với Kim huynh một thời gian thôi, cả hai sẽ điên mất!

Bà đứng lên tiếp:

– Thế này thì già bắt buộc phải đi theo hai kẻ điên, giám thị hành động mới được!

Tiêu Phi Vũ cười lớn:

– Ai bảo dì là dì của tôi? Là vợ của cậu?

Nam Yến mắng yêu:

– Liễu đầu cao hứng lắm rồi, phải không?

Kim Phi bước ra mũi thuyền, ngả người, vặn hông, tìm thoa? mái.

Đồng thời, hào khí dâng cao, lão mĩm cười thầm nghĩ:

– Mấy hôm nay nhàn quá, nếu không hoạt động, hẳn là gân xương sẽ mất cả dẻo dai, không phục vụ được cho Nam Yến.

Bỗng, từ xa xa, có tiếng y phục quét gió vang lên rất khẽ, song không lọt khỏi thính giác của lão.

Có một khách dạ hành nào đó, đến bờ sông, dừng chân lại, lẫm nhẫm:

– Cô nương! Tại hạ tuân lịnh hành động, cô nương có chết cũng đừng oán trách nhé!

Kim Phi cau mày, thầm nghĩ:

– Cái trò gì thế? Giết người à?

Hào khí đang lên, lão không thể nén lòng bỏ qua.

Lão kẽ lắc đầu vai, thân hình vút lên, lao theo vòng cầu về hướng đó.

Tiêu Phi Vũ kêu lên:

– Cậu! Cậu…

Kim Phi thốt vọng lại:

– Theo ta đây mà xem nhiệt náo!

Tiêu Phi Vũ động tính hiếu kỳ, bay mình theo liền.

Thoáng mắt, cả hai đã đến gần nơi phát ra âm thinh. Nơi đó, là một bãi cỏ hoang, một bóng người đứng sừng sững.

Kim Phi và Tiêu Phi Vũ nấp mình vào trong chổ khuất, theo dõi hành động của người đó.

Trên vai hắn, có một chiếc bao, hắn lấy bao xuống, mở miệng ra.

Hắn lôi từ trong bao ra một nữ nhân vận áo gấm, dây trói quanh mình.

Hắn nhìn nữ nhân, buột miệng thở dài, rồi lắc đầu. Sau cùng, điểm một nụ cười, thốt:

– Bảo ta đem một đóa hoa biết nói, như thế này, mà dìm sâu trong dòng nước, thì thật là ta không nỡ làm chút nào!

Hắn nhặt mấy viên đá khá to, bỏ vào bao, rồi lẫm nhẫm tiếp:

– Nhưng đại gia nhất định muốn trừ diệt nàng, ta chỉ là kẻ hành sự, còn làm sao hơn!

Nữ nhân không nói tiếng nào, đôi mắt mở to, hướng lên sao trời, mường tượng không màng đến sự sống chết.

Kim Phi lấy làm lạ, thì thầm:

– Nữ nhân đó kỳ quái thật!….

Tiêu Phi Vũ giục:

– Ra tay đi cậu! Tôi nóng lắm rồi!

Kim Phi mĩm cười:

– Xem ra, ngươi còn thích gánh vác việc người khác hơn ta!

Cả hai phi thân lướt tới.

Người đó, là một đại hán, tuổi độ ba mươi, vận y phục đen, toan nhét nữ nhân vào bao, bỗng nghe tiếng gió từ trên đầu quét xuống.

Hắn kinh hãi, dợm mình quay đi, nhưng hai gọng kềm đã chụp mạnh vào mạch môn hắn.

Khí lực hắn tiêu tan, hắn không còn làm được một cử động nào nữa.

Hắn sợ run!

Kim Phi trầm giọng hỏi:

– Ngươi là ai? Tại sao định sát hại nữ nhân đó?

Đại hán cất giọng run run:

– Chẳng phải… việc của tiểu nhân… Tiểu nhân chỉ vâng lịnh đại gia hành sự!

Kim Phi hỏi tiếp:

– Ai là đại gia của ngươi?

Người áo đen ấp úng:

– Đường… Địch! Đường gia bảo.

Kim Phi cau mày:

– Thế ra ngươi là người trong Đường môn tại đất Thục này?

Đại hán áo đen gật đầu:

– Đại gia tiểu nhân chính là Đương kim chưởng môn!

– Nữ nhân đó là ai? Tại sao Đương Địch muốn giết nàng?

– Nàng ấy tư tình với nhị công tử trong Đường môn, mà nhị công tử thì sắp thành hôn, nên đại gia phải diệt trừ nàng, để cho cuộc hôn nhân không bị trở ngại.

Tiêu Phi Vũ đứng sau lưng Kim Phi, quan sát nữ nhân.

Bỗng, nàng kêu lên:

– À! Cậu, thì ra là nàng ấy!

Kim Phi quay đầu lại:

– Ngươi nhận ra?

Tiêu Phi Vũ đáp:

– Nàng là con của Đỗ Vân Thiên, hôm đó trong khu rừng liễu của Liễu Đạm Yên, tôi có gặp nàng một lần! Nàng ở đây, vậy gia gia nàng ở đâu? Nàng vốn yêu Triển Mộng Bạch, sao nay lại trở thành tình nhân của con trai họ Đường?

Nàng suy tư mãi, không để ý đến Kim Phi biến hẳn sắc mặt.

Đôi mắt của lão sáng rực lên, mường tượng mắt dã thú gặp mồi.

Đại hán thấy thế, càng sợ hãi.

Đỗ Quyên lúc đó thôi nhìn sao, hạ ánh mắt xuống ngang Tiêu Phi Vũ.

Nàng cười ngơ ngác, lẫm nhẫm:

– Triển Mộng Bạch! Cô nương có quen chàng à?

Tiêu Phi Vũ thở dài:

– Ngươi quên rồi? Cái hôm đó…

Đỗ Quyên vụt thở dài như Tiêu Phi Vũ, lệ thảm từ từ tuông, cúi đầu, lẫm nhẫm tiếp:

– Triển Mộng Bạch ơi! Tôi không thể trông thấy chàng nữa…

Niềm u oán hiện ra trong ánh mắt.

Tiêu Phi Vũ xúc động tâm can, cảm thấy thương hại nàng vô cùng.

Nàng an ủi:

– Chúng ta sẽ cứu ngươi! Ngươi sẽ gặp lại hắn!

Đỗ Quyên lắc đầu:

– Tôi biết! Tôi không còn xứng đáng với chàng nữa! Tôi đã có chồng! Nhưng chồng tôi bỏ tôi, đi cưới người khác.

Tiêu Phi Vũ sững sờ.

Một lúc sau, nàng bảo:

– Ngươi đừng quá thương tâm! Ta sẽ cướp chồng ngươi mang về cho ngươi!

Lúc đó Nam Yến đã theo đến, đứng phía sau, cười nhẹ, mắng yêu:

– Giỏi chưa! Muốn đoạt chồng cho mình, chưa xong, còn vỗ ngực hứa đoạt chồng cho người khác! Không biết có thành công không đó!

Tiêu Phi Vũ cười hì hì, day qua Kim Phi, bất giác kêu lên:

– Cậu làm sao thế?

Kim Phi đang trầm mơ về một việc chi đó, nghe gọi, giật mình bật cười cuồng dại:

– Đỗ Vân Thiên! Đỗ Vân Thiên! Ngươi hại ta thừa chết thiếu sống, hơn hai mươi năm dài ta chịu biết bao gian khổ! Không ngờ hôm nay con gái ngươi lại rơi vào tay ta!

Hai tay đưa chao, lão chụp xuống đầu Đỗ Quyên.

Tiêu Phi Vũ kinh hãi, vội bước tới che cho Đỗ Quyên, hét to:

– Cậu! Cậu không nên…

Kim Phi nhảy dựt lên, quát:

– Sao lại không được, gia gia nàng hại ta, tại sao ta không thể hại nàng?

Nam Yến gằn từng tiếng:

– Gia gia nàng với Kim huynh có thù với nhau, chứ nàng có can gì vào việc đó? Nếu Kim huynh giết nàng thì tiểu muội tự tử ngay bây giờ, trước mặt Kim huynh!

Kim Phi giật mình, bứt tóc, gãi tai, dậm chân thình thịch.

Nam Yến bảo:

– Nếu còn hận thì đi tìm gia gia nàng mà báo phục!

Trên đời này chỉ có Nam Yến là kiềm chế nổi lão mà thôi. Đại hán áo đen nói lớn:

– Đỗ Vân Thiên hiện đang có mặt tại Đường gia!

Kim Phi giật bắng mình, nhìn hắn một lúc, đoạn bật cười ha hả:

– Hay! Hay quá!

Lão chỉ Đỗ Quyên, tiếp:

– Ta sẽ lôi nàng đến trước mặt Đỗ Vân Thiên, có đông đủ mọi người, tuyên bố việc xấu của con gái lão. Từ lâu, lão tự hào là thanh cao, bây giờ con gái lão làm điều tồi tệ, lão sẽ hổ thẹn mà chết!

Bỗng lão chụp tay đại hán, hét:

– Muốn sống hay muốn chết?

Đại hán run sợ:

– Tiểu nhân còn mẹ già ở nhà…

Kim Phi trầm giọng:

– Muốn sống nuôi mẹ, thì lúc trở về, đừng nói với ai là có gặp ta! Nếu ngươi bép xép, Đường Địch sẽ giết ngươi đó!

Đại hán đáp gấp:

– Tiểu nhân trở về, sẽ báo cáo là Đỗ cô nương đã chết rồi!

Kim Phi gật đầu:

– Thông minh đấy! Cút đi!

Lão vung tay, đại hán văng ra xa ngoài ba trượng.

Hắn lăn thêm mấy vòng, đứng lên, phóng chân chạy mau…

* * * Đêm đã khuya!

Pháo dây dài hàng trượng, treo từ đầu sao cao vút, chờ đợi nổ.

Đèn thắp giăng giăng…

Tân khách đông như biển, nơi nào cũng có tiếng cười, tiếng nói. Tòa thạch thất không đủ chổ chứa, chủ nhân cho dựng thêm bốn dãy lư bằng.

Toàn khu Đường gia trang náo nhiệt như ngày hội trong hoàng thành.

Nhưng có hai địa điểm im lìm.

Một là khu luyện độc, chế ám khí. Nơi này có đệ tử canh gác kỹ càng.

Một là dãy tịnh xá của lão tổ tông, nơi này không có ngự công thủ, song mỗi tấc đất là một cạm bẫy, lọt vào đó là cầm như về nơi tổ tiên không kịp trăn trối.

Cạnh dãi tịnh xá, có khu rừng.

Có khu rừng, có hai bóng người! Triển Mộng Bạch và Hắc Yến Tử.

Họ đã lục soát khắp nơi suốt một ngày một đêm, tìm tung tích Đỗ Quyên.

Hỏa Phượng Hoàng vẫn chưa cho biết kết quả.

Triển Mộng Bạch chờ đây, khi tiếng pháo nổ lên, chàng sẽ nương theo tiếng pháo, xâm nhập cấm địa…

Rồi pháo nổ vang rền, tiếng pháp dây không hề dứt.

Triển Mộng Bạch lướt tới, Hắc Yến Tử ở lại, phập phồng.

Cửa tịnh xá đóng kín, chẳng có gì khả nghi.

Triển Mộng Bạch toan trở lại, bỗng chàng nghe lão tổ tông quát:

– Nói nhảm! Điều đó không thể làm được đâu! Trao kẹo cho ta!

Có tiếng Đường Địch tiếp nối:

– Cái cuộc hôn nhân đó, rất có lợi cho chúng ta! Lão tổ tông ngăn cấm, hài nhi chẳng biết làm sao!

Lão tổ tông gằn giọng:

– Cái gì khác thì được! Cái đó, nhất định là không! Ngươi nghe chưa!

Đường Địch nói tiếp:

– Nhưng…


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.