Thời gian tiểu cô nương Trà Ngân bị thương, hoàng đế vô cùng cẩn trọng trong việc chăm sóc. Điều đó các thái y đều trông thấy rõ ràng, cho nên cũng biết người này về sau nhất định có một vị thế đáng gờm trong hậu cung, họ vì thế càng tỉ mỉ hơn. Bất cứ khi nào có thể lấy lòng, các thái y đều dùng hết khả năng để mong chiếm được chỗ tốt sau này. Trà Ngân ở lại phòng riêng của thái y viện hai đêm, thì được hoàng đế sai người mang kiệu loại tám người khiêng, chỉ dành riêng cho phân vị Hoàng hậu, đưa cô gái nhỏ về Hoàng Liên cung. Trà Ngân không hiểu rõ quy tắc đặc thù này, chỉ bình thản tiếp nhận lòng tốt của đế vương, trong khi khắp cả hậu cung nghe ngóng tiếng gió bên này thì mắng cô đầy đầu vì bản lĩnh câu dẫn hoàng đế. Ai ai cũng hận cô tốt số, mới vừa thất thế chẳng bao lâu đã có thể giương cao lá cờ thắng lợi.
Hàn Thừa Vĩ sau cái lần cưỡng hôn cô gái nhỏ, ngại ngùng cũng có, nhưng làm sao lớn bằng sự say mê, muốn được gần gũi người trong lòng. Cuối cùng tự nhủ với lòng: “da mặt mỏng thì không có quả ngon để ăn. Muốn ngon ngọt mỗi ngày, phải mặt dày thêm chút nữa”. Vậy nên, hắn áp chế xấu hổ, một ngày hai bận ghé thăm Trà Ngân, tìm đề tài nói đủ chuyện trên trời dưới đất. Một lần còn ngại, vài lần thành quen, dây thần kinh ngượng ngùng của hắn với nàng dường như đứt hẳn. Trước mắt nàng, hắn cởi bỏ lốt thâm trầm kiêu ngạo, lộ ra nụ cười thân thiện. Tâm phòng bị của Trà Ngân cũng vì vậy mà lung lay sắp đổ lúc nào cô cũng không hay.
Tối hôm nay, trời đổ cơn mưa thật to, cô gái nhỏ ngồi trong cung điện Hoàng Liên nguy nga, tin chắc đế vương sẽ không vì mình mà vượt qua đoạn đường trơn trượt tìm đến vào giờ này nữa. Thường khi thời tiết ẩm ương như lúc này, Trà Ngân sẽ có cảm giác lười biếng, muốn đi nghỉ thật sớm. Dẫu sao thì cơm nước đã xong xuôi, cũng quá thích hợp cho một giấc ngủ thư thái. Cô cuộn mình trong chiếc chăn ấm áp, nghe mưa rơi tí tách, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Trong giấc mơ, cô nhìn thấy ba mẹ đứng trước mặt, cô vui mừng chạy nhào tới thì bị ngăn cách bằng một rào chắn vô hình không thể vượt qua. Cô mạnh mẽ dùng lực mong đập vỡ tấm chắn để được ôm ba mẹ vào lòng, nhưng cuối cùng chỉ là khóc trong vô vọng. Tiếng khóc thê lương trong ảo mộng, nhưng nước mắt thực sự cũng trào ra nơi khóe mắt, thấm ướt gối, cô khàn giọng gọi: “Ba, mẹ”, chợt cảm giác một cơ thể ấm nóng bao trọn lấy mình. Có phải là ba hay mẹ không, cô mở mắt ra, đập vào mắt là thanh niên tuấn mỹ như ngọc chứ không phải hai đấng sinh thành mình đang nhớ thương. Cảm giác hụt hẫng trong cô càng đầy. Còn Thừa Vĩ, im lặng ôm cô gái nhỏ vào lòng, vỗ nhè nhẹ lên lưng nàng trấn an:
– Không có việc gì rồi. Đừng khóc, đừng khóc nha! Trẫm sẽ cố gắng cho người tìm cha mẹ của nàng trở về. Mọi người sẽ nhanh chóng được đoàn tụ thôi.
– Không thể nào đâu, chuyện này rất là phức tạp.
– Cứ tin tưởng trẫm, dù có phải tốn bao nhiêu công sức, trẫm cũng phải tìm cho được. Chỉ bởi vì họ đã sinh ra nàng, cho nàng có cơ hội xuất hiện trước mặt trẫm. Trẫm muốn tự mình nói cảm ơn với họ
Vẫn biết điều hoàng đế làm chỉ là vô vọng, nhưng một lời khẳng định chân tình giữa lúc trái tim cô gái đang yếu ớt, lại trở thành niềm an ủi giúp cô vơi bớt muộn phiền. Cô bỗng nhớ đến người yêu của mình ở thế giới hiện đại. Anh ấy chín chắn, thấu hiểu và cũng lý trí hơn người con trai trước mặt này, vì cô nhớ có lần anh ấy nói: “Trên đời này, có những điều nếu biết là vô vọng thì phải mạnh mẽ chấp nhận thực tế để sống tốt hơn. Không nên cố chấp, lãng phí thời gian vào những điều vô nghĩa”. Trước kia nghe anh nói lời này, cô còn gật đầu tán thành, giờ nghĩ lại, có khi bây giờ anh ấy đã làm đúng với quan điểm của bản thân, đưa những kỷ niệm của hai người vào dĩ vãng rồi cũng nên. Còn cô, ở vị trí hiện tại, ở hoàn cảnh này, thực sự cảm thấy bên mình có một người luôn trấn an, giúp cô duy trì hy vọng như hoàng đế vậy mới tốt. Biết đâu có lúc ông trời sẽ mở cho cô một cánh cửa trở về. Ôm suy nghĩ này, hảo cảm cô dành cho hoàng đế ngày càng tăng. Và cô cũng không quên Vân Ngọc đang chịu chung số phận xuyên không với mình. Chẳng biết bây giờ tình hình của bạn ấy là an hay nguy, liền nói một chút về cô bạn thân của mình với Thừa Vĩ, nhờ hắn tìm kiếm tung tích của bạn ấy. Hoàng đế được người mình thương nhờ cậy, tất nhiên lòng rất vui, sai đội tình báo năng nổ truy tìm để sớm có kết quả, mang bằng hữu của nàng vào cung giúp nàng có nơi giải khuây những khi hắn bận rộn chính sự. Mỗi ngày họ gặp nhau không còn gò bó như thuở trước, vô tư nói chuyện thoải mái cùng nhau. Trà Ngân cũng vì vậy mà bớt câu nệ lễ nghi với Thừa Vĩ, trở thành bạn tri kỷ của nhau. Bất kể hoàng đế có vấn đề chính sự nào nặng đầu, cũng mang ra kể cho cô gái nhỏ nghe, có đôi khi được nàng chỉ điểm vài điều, áp dụng thì rất hữu ích cho bộ máy cai trị của hắn.
Một tháng nhanh chóng trôi qua, Trấn Nam vương gia dạo gần đây tiến cung rất khó mà nhìn thấy Trà Ngân. Hắn biết do hoàng đế đã phát hiện tình cảm mình dành cho nàng mới phòng bị cẩn mật. Hắn nhớ Trà Ngân vô cùng nhưng hiện tại hoàn cảnh đã thế, chỉ có thể kìm nén cảm xúc, tập trung cho kế hoạch to lớn của mình. Đại sự lần này khẳng định là “được ăn cả, ngã về không”, hắn nhất định phải tỉnh táo để không xảy ra sai sót. Không có động lực vào cung, cũng không thể bỏ bê khiến Lan Quý Phi ỉ ôi gây phiền phức, hắn quyết định bí mật truyền tin đến quý phi bảo có đại sự phải rời kinh thành, dặn nàng cứ nhẫn nại chờ tin của hắn. Mà quả thật hắn có một chuyến đi rời kinh, hẹn gặp Tứ hoàng tử của Yên Trường Quốc để bàn bạc đại sự. Lại phòng ngừa đế vương đa nghi, hắn liền đưa một lý do thích hợp là phải lên đường đến một trấn nhỏ vì nghe ngóng được tin tức thần y xuất hiện, một thời gian sau sẽ quay lại kinh thành để xin hoàng ân ban cho những dược liệu quý giá chỉ hoàng cung mới có.
Hàn Thừa Vĩ chẳng quan tâm hoàng thúc đi đâu, cứ cách xa Trà Ngân một chút là hắn an tâm rồi. Cho nên thời gian này, hắn đặc biệt cảm thấy vui vẻ vì không có nguy cơ từ người thứ ba. Tâm trạng phấn chấn của hoàng đế lộ rõ, khi tảo triều, các quan viên đều có thể nhận ra. Thế là khi tan triều, sau lưng đế vương, họ nhao nhao nghị luận, mới biết hoàng đế anh minh thần võ của bọn họ đang mê luyến một cung nữ thấp kém, và rất không hài lòng. Theo quy chế của thái tổ nước Đại Nam, bậc mẫu nghi phải đến từ một gia tộc xếp vào hàng hiển hách, một cung nữ từng ở phòng giặt giũ, sao mà xứng với phân vị Hoàng hậu đứng đầu hậu cung. Họ bàn nhau đợi vài tháng nữa lại có đợt tuyển tú nữ 3 năm một lần, sẽ nhân dịp đề cử một người cho hoàng đế sắc phong mẫu nghi thiên hạ.
Còn về Lan Quý Phi, nhận được tin Trấn Nam Vương gia rời khỏi kinh thành, lòng nhớ thương khiến tâm trạng sa sút. Dạo gần đây còn rất thường nôn khan, ăn gì cũng không thấy ngon miệng, cả ngày đều thấy mỏi mệt buồn ngủ. Một hôm, nàng đang đi dạo ở hoa viên nhỏ trong Hồng Lan cung, bỗng nhiên cơ thể chao đảo, đầu xây xẩm, trước mắt như có rất nhiều ngôi sao quay mòng mòng. Nàng phải để thị nữ cẩn thận dìu hai bên, đưa mình trở về tẩm cung, truyền thái y đến bắt mạch. Rất nhanh, trong tẩm điện, Lan Quý Phi nhận được một đáp án thật chấn động
– Chúc mừng nương nương, là hỉ mạch. Vương triều ta có người kế thừa rồi. Nương nương đúng là người phúc phận vô song. Theo như vi thần bắt mạch thì thể trạng của nương nương thuộc vào cung Hàn, rất khó thụ thai. Nhưng bây giờ thì có thể yên tâm rồi. Quan trọng nhất bây giờ là nương nương phải cố gắng an thai thật tốt, không để bản thân mệt nhọc.
– Ta có thai, là thật sao. Còn cung Hàn gì đó mà ngươi nói, có phải là nếu ta không cẩn thận lần này sẽ rất khó có thai lần nữa phải không?
– Bẩm nương nương, chính xác là như vậy. Những người có cung Hàn đậu thai rất khó, mà giữ thai cũng không đơn giản, luôn phải cẩn trọng chi li cho qua giai đoạn có nguy cơ cao là 3 tháng đầu, tránh cho bất trắc xảy ra vì có thể tổn thương đó sẽ làm đánh mất vĩnh viễn khả năng làm mẹ. Song, đó chỉ là lý thuyết thôi, hiện tại vi thần thấy sức khỏe của nương nương rất tốt. Tin chắc sẽ sinh ra một long tử phước trạch thâm hậu thôi. Bây giờ vi thần kê dược an thai cho nương nương rồi đến bẩm báo tin vui này với hoàng thượng ạ.
– Không cần đâu thái y, chuyện vui như vậy nên để ta trực tiếp nói với hoàng thượng mới ý nghĩa. Ta biết chức trách của ngươi với việc hệ trọng này tất nhiên phải sớm trình báo lên. Nhưng ta lại muốn mang đến bất ngờ với ngài ấy, ngươi cứ coi như không biết, giúp ta có cơ hội lấy lòng thiên tử được không. Ta có chút bạc, ngươi nhận lấy xem như tâm ý cảm tạ của ta nhé.
Quan thái y nghe Lan Quý Phi giải thích cũng khá hợp lý. Người này là nữ nhân đầu tiên ở hậu cung mang long thai, sau này chắc chắn cũng sẽ có một địa vị cực kỳ cao. Chi bằng bây giờ ông cứ im lặng nhận bạc thưởng, vừa bán một cái ân tình, tương lai vị này mà lên như diều gặp gió, bản thân mình cũng có chỗ tốt. Vì vậy, thái y quỳ rạp người xuống tạ ân, rồi quyết định giữ kín miệng, rời khỏi Hồng Lan Cung. Bóng người vừa rời khỏi, Lan Quý Phi đã đánh một ánh mắt âm tàn về phía thị nữ cận thân. Bao nhiêu năm hầu hạ chủ tử, thị nữ này tất nhiên hiểu được ý nghĩa của ánh mắt ấy là gì, liền nhanh nhẹn đi làm nhiệm vụ, để lại một mình Lan Quý phi ở tẩm điện chìm trong suy nghĩ rối ren: “Là ngươi xui xẻo biết được bí mật của ta, ta không tin người sẽ ngậm miệng không tiết lộ. Mà chỉ có người chết mới giữ kín mọi chuyện, đành vậy thôi. Haiza, bây giờ ta phải làm gì đây. Cái thai này không thể phá bỏ, nếu không sẽ chẳng bao giờ thụ thai được nữa. Còn giữ lại thì…sao có thể ở ngay trong hoàng cung mà che giấu được thiên tử. Và hơn hết, đứa con này là kết tinh tình yêu của ta với chàng, ta nỡ lòng nào bỏ đi cho đành. Rốt cuộc phải làm sao bây giờ?”
Nghĩ ngợi mãi một lúc lâu, Lan Quý Phi quyết định cáo ốm, trình lên với hoàng thượng để được đóng cửa tịnh dưỡng một thời gian, không cần các phi tần phân vị thấp hơn cách hai ngày lại đến thỉnh an một lần, phòng hờ chút biểu hiện không thích hợp của mình rồi sẽ đến tai hoàng đế. Nàng bây giờ ngóng trông Hàn Ngạo Thiên trở về, báo tin vui này cho chàng biết, để chàng thu xếp hướng giải quyết ổn thỏa nhất, bảo toàn cho đứa trẻ đáng yêu đang lớn dần trong bụng mình. Kế hoãn binh tạm thời của nàng ta vậy mà vô cùng thuận lợi, vì hoàng đế trước nay chưa từng quan tâm đám nữ nhân trong thâm cung này hồ nháo thế nào. Bây giờ đã có người trong lòng, hoàng đế lại thập phần bận rộn, vừa hở tay liền muốn đến Hoàng Liên cung tìm cảm giác ấm áp, ngọt ngào từ nữ tử nào đó mang lại cho mình.