Edit: Nguyệt Hoa Dạ Tuyết
Đôi chân mảnh khảnh mềm mại tựa như cành liễu yểu điệu, lung lay kịch liệt trong gió xuân, bất cứ lúc nào cũng có thể uốn cong. Bây giờ mà để cô nằm sấp xuống thì không khác gì mở ra lối thoát cả. Cô bỏ đi sự ngượng ngùng và dè dặt, bàn tay mềm thử chống lên mặt bàn bằng kính lạnh như băng, khí lạnh giá rét ngày đông xâm nhập từ đầu ngón tay vào thẳng tâm trí, cái miệng nhỏ của cô không ngừng phát ra tiếng kêu be bé. Một bàn tay bỗng đặt lên bên hông cô, dùng lực sinh ra từ cánh tay để lật người cô lại.
Trong thoáng chốc, sóng mắt đẹp đẽ như hoa đào bay tán loạn chợt dừng lại trên khuôn mặt đang cố gắng kìm chế, ra vẻ chẳng hề bận tâm của Cố Tử Châu. Kế tiếp, chẳng rõ có phải vì lửa dục bốc lên không mà huyệt nhỏ không ngừng tỏa ra hơi nóng và dịch mật, cảm giác trống rỗng cường đại tựa như con ác thú miệng rộng đang cắn nuốt lấy cô, không cho phép tránh thoát. Cơn động tình khiến khóe mắt hàng mi của cô càng đẹp, giống hệt hoa đào bay khắp trời, gò má trắng màu tuyết như có sắc hồng lượn lờ, tựa viên minh châu sáng chói mắt.
Ánh mắt Cố Tử Châu càng sâu hơn trước. Bàn tay to của anh vừa vung lên, khăn quàng cổ, túi xách, áo khoác, kẹp tóc đôi bướm bị bể nát, dây chun rơi ào ào xuống đất. Một đám bụi rất nhỏ bắn tung tóe khắp không khí, trôi nổi bềnh bồng.
Cô lại bị lật người xuống một lần nữa, đưa lưng về phía anh, bàn tay nhỏ bé chống lên mặt bàn. Anh cụp mắt xuống, nhìn gương mặt đẹp như tranh vẽ của cô hiện lên nhàn nhạt trong kính, tình dục bỗng chốc mờ mịt, mông lung.
Cố Tử Châu cầm mấy sợi tóc mềm mại sau lưng của cô, quấn mấy vòng trên đầu ngón tay mình rồi lại nới ra, để mặc sợi tóc mềm mại buông lơi.
“Cô Đường không thành thật, cô xinh đẹp như vậy, sao lại không có ai theo chứ?”
Anh đè chiếc eo nhỏ chưa dày bằng nắm tay của cô, đè xuống dưới, cái mông tròn tự nhiên chợt vểnh lên, tạo thành một đường vòng cung đẹp đẽ mê người. Vừa vén váy lên, hai cánh hoa trắng như tuyết hiện ra, bờ mông chắc thịt, bàn tay to của anh không hề do dự mà phủ lên đó, véo véo, xoa xoa bóp bóp, sau đó lại linh hoạt mò xuống hoa huyệt ướt sũng, tháo chiếc quần lót mỏng viền ren đã ướt đẫm rồi bỏ sang một bên. Nụ hoa hồng nhỏ ngượng ngùng đã tràn khắp đáy mắt sâu thẳm của anh, chứa đầy dịch xuân, tỏa ra mùi hương ngọt ngào, lớp da thịt phấn hồng bên trong lộ ra nhờ huyệt nhỏ liên tục đóng mở.
Cổ họng của Cố Tử Châu cực kỳ khô cháy, loạn từng tấc một, hơi thở vừa kéo dài vừa thô lỗ, bụng dưới đầy lửa thiêu đốt, đầy và căng tới mức sắp tràn ra rồi … “Vù vù…” Hơi thở nóng rực vừa ra khỏi miệng đã hóa thành sương trắng. Cố Tử Châu nhắm mặt mắt, mê người quá, anh nhịn không được, ngón tay run run bất ổn sờ vào đũng quần.
*Chít*
Đường Tô Nhã nghe được tiếng khóa kéo. Cô biết điều đó có nghĩa là gì, đôi chân bỗng cứng đờ vì hồi hộp, phần eo và bụng cực kỳ khẩn trương, nhưng hoa huyệt nhỏ lại rất thành thật, nóng lòng không kịp đợi mà co rúm, phun ra từng đợt dịch mật, vì cảnh nóng sắp lộ ra mà tim cô đập thình thịch.
“Cô Đường suy nghĩ cẩn thận, năm nhất năm hai của cô… thật sự không có ai theo đuổi à?”
Một vật vừa thô vừa to bằng thịt, đầy gân xanh gây quanh được phóng ra ngoài, sưng tấy và lớn cỡ cổ tay cô. Cố Tử Châu vẫn cố gắng kìm chế vẻ mặt mình. Gậy thịt nóng hổi, đỉnh đầu còn chảy ra chất lỏng trong suốt, rung lắc đắc ý. Anh nắm hai miếng bảo vệ cánh hoa ra hai bên, đỉnh đầu gậy tựa hổ rình mồi cứ lưỡng lự quanh cái miệng nhỏ hồng đỏ: “Thật sự nghĩ không ra sao?”
Mặt của Đường Tô Nhã đỏ bừng hết cả lên, cô càng không ngừng thở dốc, huyệt nhỏ đóng mở rất đói khát, kêu gào được lấp đầy và tràn ngập, dục vọng mê man suy nghĩ và lý trí của cô. Cô không muốn nghĩ nữa, chỉ nói: “Không có… Không có… A…!”
“Là sao?”
Cố Tử Châu lại cười nhé, bàn tay kéo mở cánh hoa, phần eo đẩy lên trước một chút, đỉnh đầu với kích cỡ trứng ngỗng đã đâm thật sâu vào cửa huyệt bé bỏng.