Edit: Nguyệt Hoa Dạ Tuyết
Trái lại, Tần Hề không cảm thấy nhục nhã hay bị cô khinh thường, anh trả lời một cách rất bình thường: “Đâu có, bắt đầu cương rồi đấy.”
“Anh còn không mau tiến vào!” Dư Sơ bĩu môi tỏ vẻ không vui, sao đầu óc người này giống khúc gỗ vậy: “Á…”
Thân thể cô giống như bị một thanh kiếm sắc bén xuyên qua chém thành hai mảnh, nước mắt trong suốt rơi xuống, bàn tay mở ra rồi lại nắm chặt, mười đầu ngón tay túm lấy drap giường: “Đau… đau quá… Dừng… dừng lại!”
Đồ ngốc!
“Dừng lại… Dừng lại…”
Quả nhiên Tần Hề ngừng ngay. Mặt anh đỏ lên, giữa ấn đường lộ rõ sự kìm nén chịu đựng, trán nổi gân xanh, nhờ đó mà làn da trắng ngần trở nên đặc biệt bắt mắt.
Cánh môi anh khẽ nhếch lên, thở ra một hơi rất dài; hàng mi đen nhánh rũ xuống, ánh mắt anh vẫn nhìn thẳng chỗ “giao nhau”. Đóa hoa xinh đẹp đỏ hơn ban nãy một chút, đầu gậy to như quả trứng gà chen vào miệng huyệt mềm mại tinh tế. Khe hở nho nhỏ đẹp đẽ ấy căng tròn, lớp da trắng xung quanh gần như trở nên trong suốt.
Thật sự rất đáng yêu, rất mê người! Anh bị ma xui quỷ khiến, đi ngược lại mệnh lệnh của Dư Sơ. Phần eo vừa nhấc lên, đoạn còn lại của gậy thịt đã cắm hết vào bên trong; anh đè hai bắp đùi cô xuống, bắt đầu “rút ra cắm vào” một cách vừa phải.
“Không… Dừng lại… To quá… Đau quá… To quá, chứa không nổi…”
Cảm thụ bên trong, không cần phải nói đến. Xử nữ gấp đến mức ẩm ướt, hoa huyệt tươi mới đa tình, thịt thà hết sức triền miên, hút chặt lấy thân gậy và gân xanh nổi bên trên.
Đỉnh gậy đâm vào tâm hoa, tâm hoa non mềm nhuyễn mịn như cái miệng nhỏ no đủ ngậm chặt lấy đầu gậy, mỗi một khe rãnh trên đó đều chen lách vào trong thớ thịt, hút chặt từng phát một.
“Hô – – ”
Anh không kìm được cơn vui sướng bá đạo đến mức rối loạn tâm thần, nhưng vẫn không quên an ủi cô gái nhỏ nằm dưới thân mình: “Chỗ đó dung nạp mạnh lắm, không phải không chứa nổi.”
Nói xong, anh liên tục hạ eo. Gậy thịt đâm xuyên nghiền nát tâm hoa rồi rút ra, sau đó lại đâm vào, tới tới lui lui, điên cuồng ma sát từng nếp nhăn bên trong.
“Không… Đừng…”
Dư Sơ muốn khóc cũng không xong, nheo mắt khiến tầm mắt chỉ toàn những giọt nước óng ánh trong suốt. Gậy của người đàn ông này to khoảng cổ tay cô, anh đâm nó vào một cách hung ác, xuyên thấu, tùy ý ức hiếp huyệt nhỏ ngây ngô. Cô hơi hối hận, nhúc nhích thân thể để tránh né sự xâm chiếm mạnh mẽ, nhưng bắp đùi lại bị bàn tay to của anh khống chế, cử động cũng chẳng được.
Tần Hề phát hiện cô có ý đồ cự tuyệt, bàn tay anh càng chế ngự cô nhanh hơn, gậy thịt vội vã đâm xuyên vào trong.
Đường vào đầy thịt chật ních khiến anh không kìm được mà hoài nghi nơi đó vốn không có khe hở, nhờ anh liên tục xâm nhập mạnh mẽ nên nó mới chịu mở. Thịt vừa mềm vừa non, tươi sống đến mức khó nhịn; sau khi được gạt mở, trái lại còn bò lên gậy, hút hút hít hít giống như có ngàn cái miệng, vạn cái lưỡi.
Dưới sự kiên trì dạy dỗ không ngừng nghỉ, dường như hoa huyệt nhỏ đã thích ứng với động tác mạnh mẽ kia, dịch mật lõm bõm lõm bõm, cửa huyệt đỏ bừng đóng đóng mở mở, phối hợp với gậy thịt rút ra cắm vào.
Tần Hề vừa rút ra đâm vào, vừa trầm giọng hỏi: “Sơ Sơ, bây giờ em thoải mái chứ?”
“Không… Không thoải mái.” Cô đáp qua loa.
Tần Hề gia tăng tốc độ, phần eo mạnh mẽ bỗng dùng thêm sức, nơi “giao nhau” phát ra tiếng bình bịch bình bịch: “Sơ Sơ gạt người ta.”
Dịch mật tràn lan, huyệt nhỏ tham lam cắn nuốt gậy thịt, da thịt trắng nõn ửng hồng động lòng người, yêu kiều quyến rũ người ta, ánh mắt hàm chứa sóng xuân, mồ hôi từ cơn kích tình chảy tràn ra hai má, thấm đẫm mái tóc xoăn khêu gợi.
Bị đâm tới mức này, làm sao mà không thoải mái cho được?