Edit: Nhan Y Lam
“À, vậy là tốt rồi.” Lưu bà cốt nghe vậy cười cười, tiếp tục đi xuống lầu dưới.
“Có phải bà Lưu nhớ tiểu Bảo rồi không? Năm ngoái bà giúp nó đuổi tà một lần, nó luôn nói rằng muốn đến chỗ này chơi.” Chu Xuân Phương đi theo nói với bà.
“Vậy hãy để nó tới chơi đi! Nếu như có thể vượt qua mối họa lần này.”
Hai người đã đi tới lầu một, bà Lưu đi vào toilet, Chu Xuân Phương cũng đi theo đến cửa.
“Ta đi vào, cháu cầm giúp ta thanh kiếm gỗ này, ta sợ sẽ làm rơi xuống hố.” Bà lão bước vào toilet, do dự một lúc rồi lại đi ra, cầm cây kiếm nhỏ Tần Thất Bảo tặng đưa cho Chu Xuân Phương.
“Không thành vấn đề, bà Lưu bà cẩn thận một chút.” Chu Xuân Phương cầm lấy kiếm nhỏ, gật đầu cười.
“Ầm.” Cửa phòng toilet đóng lại, nụ cười dịu dàng trên khuôn mặt Chu Xuân Phương ngay lập tức trở nên kì lạ, nắm chặt thanh kiếm trong tay, xoay người đi ra ngoài sảnh.
…
Tần Thất Bảo vẫn luôn trốn trong phòng chứa đồ, khi nghe được tiếng bước chân dồn dập bên ngoài, thì nhanh chóng đi ra ngoài, cô lập tức nín thở lại, thò tay vào túi cầm chặt lá bùa.
Advertisement / Quảng cáo(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chu Xuân Phương đi đến ngay cửa phòng chứa đồ thì dừng lại, giơ tay, ngón trỏ và ngón giữa điểm vào đuôi kiếm, có thể nhìn thấy một lực đạo trong suốt gợn sóng, dính vài tia khí đen.
“Keng!”
Lúc ngón tay cô chạm tay vào đuôi kiếm, cây kiếm nhỏ liền rung lên dữ dội, càng ngày càng kịch liệt, trong nháy mắt ngón tay của Chu Xuân Phương bị đánh văng ra, hơn nữa thanh kiếm nhanh chóng đâm vào cánh tay cô.
“A!” Chu Xuân Phương bỗng nhiên kêu lên thảm thiết, sau đó lấy đại một thứ bịt kín miệng mình, chạy về phía cửa.
Tần Thất Bảo đã sớm chờ ở chỗ này, thấy hành động của đối phương bị bại lộ thì làm sao có thể để cô ta chạy thoát, liền vội vàng chạy ra cửa, dán lá bùa lên lưng cô!
“Kẻ nào?” Chu Xuân Phương không hề đề phòng, bị khống chế thân thể không thể động đậy, cũng không thể ngoảnh lại phía sau xem là ai.
“Lúc tôi ở trên lầu thì phát hiện cô không bình thường. Vì vậy tôi chờ cô ở đây.” Tần Thất Bảo bước đến trước mặt cô ta, rút thanh kiếm nhỏ trên tay cô ta ra.
“Phốc.” Thanh kiếm nhỏ được rút ra, hai màu máu đen đỏ đồng thời phun ra.
“Là cô?”
Chu Xuân Phương nhìn thấy Tần Thất Bảo sắc mặt liền xấu đi, chẳng phải cô ta đã cùng hai người nữa ra bên ngoài giết sao? Cô đứng sau cửa sổ nhìn thấy rõ ràng.
“Đại sư, cô ấy bị trúng độc sao?”
Lưu bà cốt chỉ giả vờ đi vệ sinh, trốn trong toilet, nhìn máu đỏ thẫm trên cánh tay của Chu Xuân Phương, kinh ngạc hỏi.
Nếu như bà không nhìn lầm, thanh kiếm nhỏ này là vũ khí ma thuật cấp cao nhất, bình thường đều được sử dụng để đối phó với ma và linh hồn, sẽ không chứa chất độc.
“Không phải trúng độc, màu đen trong máu là oán khí và lệ khí, thông thường tà sư giết người như cơm bữa, bản thân mang theo rất nhiều tà khí, những thứ này đều bị pháp khí của tôi ép ra.” Tần Thất Bảo giải thích.
“Thì ra là thế.” Lưu bà cốt gật gật đầu.
Bà thực ra cũng là đạo sĩ, tuy nhiên là cư sĩ đẳng cấp thấp nhất, gần như là người bình thường, bình thường có thể tìm cách trừ tà cho dân, cũng miễn cưỡng vẽ được bùa chú, nhưng khi gặp việc lớn thì không đối phó được.
“Bà Lưu, cháu là Xuân Phương, cháu là mẹ của tiểu Bảo, cháu không phải tà sư.”
Bị Tần Thất Bảo khống chế, “Chu Xuân Phương” liên tục giãy giụa, muốn thuyết phục bà Lưu đang đứng bên cạnh cứu mình.
“Con trai của Xuân Phương là Trần Bằng, bình thường tất cả mọi người gọi nó là tiểu Bằng, không gọi tiểu Bảo.” Lưu bà cốt nhìn chằm chằm “Chu Xuân Phương” nói từng câu từng chữ.
“Ngươi, ngươi vừa mới thăm dò ta??” “Chu Xuân Phương” không thể tin nói.
Ả đóng giả thành Chu Xuân Phương bởi vì trong khách sạn này chỉ có mình cô ta là không mang con đi cùng, giả dạng tương đối dễ, đương nhiên, ả có thông tin của người này, cảm thấy ở đây lòng người đang hoảng sợ chỉ cần cẩn thận một chút sẽ không bị phát hiện.
Nhưng ả lại không hề nghĩ tới người phát hiện ra mình lại là một Thiên Sư trẻ tuổi thông minh lanh lợi, chỉ ở trong phòng đợi vài chục phút đã phát hiện ả có vấn đề.
“Bây giờ xử lý như thế nào?” Lưu bà cốt không để ý đến Chu Xuân Phương giả mạo trước mặt, quay đầu hỏi Tần… Thất Bảo.
“Tìm một dây thừng lớn trói cô ta lại.” Tần Thất Bảo nói.
Lưu bà cốt hiểu ý, vào nhà kho lấy ra một cái dây thừng lớn bền chắc, sau đó cùng Tần Thất Bảo trói ả ta thành một cái bánh ú, buộc chắc lại rồi dán một lá bùa, sau đó mới yên tâm đi lên lầu trên.
Tà sư không chỉ có một người, theo suy đoán, Trần Quốc Cường cũng thực sự có vấn đề.
Tần Thất Bảo lên lầu, cầm thanh kiếm nhỏ dính tà khí đi dạo quanh một vòng, căn cứ vào hướng của tà khí, hơn ba mươi người trên lầu có một người là tà sư, dùng phương pháp y hệt để dán lá bùa, ném xuống lầu một rồi lại trở lại tầng hai, đến lầu ba liền bắt được ở trước phòng của Trần Quốc Cường.
“Sao đại sư lại quay về đây?”
Advertisement / Quảng cáo(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trần Quốc Cường nhìn thấy Lưu bà cốt dẫn Tần Thất Bảo đi lên, sắc mặt có chút biến hóa, lúc này bị bắt, liền giả bộ vô tội mờ mịt nói.
“Chu Xuân Phương là giả, đã bị tôi bắt được, tôi nghĩ anh cũng không cần phải giả bộ đâu.” Tần Thất Bảo đâm một nhát kiếm lên bả vai của hắn ta, quả nhiên máu chảy ra chính là tà khí màu đen.
“Mày muốn chết!” Trần Quốc Cường nghe vậy, sắc mặt lập tức âm trầm, giơ quả đấm đánh về hướng Tần Thất Bảo.
Tần Thất Bảo sớm đã chuẩn bị, vòng qua quả đấm của hắn hai tay hung hăng cầm cổ tay trái của hắn, bẻ thẳng xuống, bẻ gãy xương tay của hắn, sau đó dán lên người hắn ta một lá bùa định thân giống với tà sư ở tầng dưới.
Tất cả dân làng có mặt đều sững sờ, thấy Tần đại sư trông còn trẻ, gầy gò và yếu đuối. Làm sao cô ấy có thể chiến đấu mạnh mẽ như vậy?
Thậm chí có thể đánh bại một người đàn ông trung niên mạnh mẽ như vậy, bẽ gẫy xương tay của hắn một cách dễ dàng, quá đáng sợ!
“Không có gì, tôi dùng bùa để tăng sức mạnh.” Tần Thất Bảo nhìn tất cả mọi người và Lưu bà cốt đang trợn tròn mắt. Vì vậy bất đắc dĩ mở miệng giải thích.
Sức mạnh của cô lớn thật, thế nhưng cũng không lớn đến trình độ như vậy, mà trước đó đã dán bùa ở trên người, chỉ mượn chút sức mạnh của thần minh, như vậy có thể sử dụng sức mạnh một khoảng thời gian.
“Bùa còn có thể tăng sức mạnh?”
“Đại sư, con trai tôi sức lực còn yếu hơn con gái, có thể cho nó một ít không?”
“Tôi cũng muốn thêm, bao nhiêu tiền?”
…
Tà sư bị bắt, người dân cũng yên tâm, vừa thư giãn đã chuyển lực chú ý sang chỗ khác, nhao nhao hỏi Tần Thất Bảo làm sao có thể tăng sức lực.
“Cái này không được, tôi mượn sức mạnh của thần minh, phải trả lại bằng sức mạnh của cơ thể, mọi người không dùng được đâu.” Tần Thất Bảo nghe vậy dở khóc dở cười nói.
Nếu ai cũng có thể dùng bùa chú tăng sức mạnh, thì thế giới sẽ loạn mất.
Lúc này, Phó Thành và Trần Phong đã giết một con đường quỷ rồi quay lại, đi lên giúp khiêng “Trần Quốc Cường” xuống tầng một.
Mặc dù đã bắt được ba tà sư, nhưng có thể điều khiển nhiều quỷ hồn thậm chí là ác quỷ, khẳng định không chỉ ba người này. Vì vậy Trần Phong và Phó Thành đi tới ép hỏi, dùng chút thủ đoạn tra ra ba tà sư còn lại.
Tần Thất Bảo đi ra ngoài gọi Tô Hồng và Tô Hà đến canh chừng ba người này, sau đó cùng Phó Thành và Trần Phong đi đến nơi ba tà sư khác đang lẩn trốn, trên đường đụng phải bốn người đạo sĩ tiểu đội An Bắc.
…
“Tần Thiên Sư mọi người đi đâu vậy? Bên kia không còn quỷ, chúng tôi dọn dẹp sạch sẽ rồi.”
Bốn người này chọn một con đường để đi đánh dọn sạch sẽ, lúc trở về liền gặp ba người Tần Thất Bảo.
“Chúng tôi vừa bắt được ba tà sư trong thôn, giờ vẫn còn ba tên, mọi người muốn đi chung không?” Tần Thất Bảo cười, mời hỏi.
Theo thông tin được cung cấp bởi các tà sư bị bắt ở trong ngôi nhà kia, ba tà sư còn lại vô cùng mạnh mẽ, đều có thực lực Thiên Sư, bên cạnh họ còn có rất nhiều quỷ, rất khó đối phó.
Mặc dù bọn Trần Phong rất tự tin, nhưng họ không muốn lấy cứng đối cứng. Vẫn chưa biết rõ số lượng quỷ của đối phương, hơn nữa còn là địa bàn của bọn họ, không cẩn thận sẽ mắc bẫy, cho nên trên đường đi liền thảo luận có nên tìm những đạo sĩ khác đến giúp không.
“Các người đã bắt được tà sư rồi?”
Những người trong đội An Bắc nghe vậy rất kinh ngạc, trong lòng có… Chút cảm thán, quả nhiên người so với người làm người ta tức chết, giết quỷ đã bị bọn họ đoạt chiếm trước một nửa, kết quả tà sư bị bắt ba con, thật sự là khiến người ta cảm thán.
“Ba tà sư chúng ta bắt được, đều là chân nhân đỉnh phong, rất dễ đối phó.” Tần Thất Bảo cười nói.
Ba đạo sĩ thực lực chân nhân đỉnh phong: “…”
Advertisement / Quảng cáo(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Bốn người chúng tôi có thể giúp một tay sao?” Một người trong đội An Bắc do dự hỏi.
Cả ba người họ đều ở cấp chân nhân, ba tà sư còn lại nghe có vẻ rất mạnh mẽ, bọn họ sẽ không cản trở chứ?
“Không vấn đề gì, trên đường đi chúng ta bàn kế hoạch, đến lúc đó phối hợp tốt sẽ chiếm thế thượng phong.” Phó Thành mở miệng nói.
Dọc theo đường đi bọn họ vừa thương lượng vừa đuổi tà ma, hiện tại bên mình có chừng bảy người, ba Thiên Sư, phải phối hợp thật tốt, khẳng định không có vấn đề.
“Được, chúng tôi sẽ mặt dày thử sức một phen.” Những người trong tiểu đội An Bắc thấy ba người tin tưởng bọn họ như vậy, có thêm dũng khí để tham dự.
Nhiệm vụ lần này không chỉ là giết quỷ kiếm thêm tiền thưởng, bắt được tà sư thì tiền công càng nhiều, nếu không có bọn Tần Thất Bảo Phó Thành Trần Phong, họ không thể đối phó với ba tà sư cấp Thiên Sư, chỉ có thể đi bắt ba người kia, nhưng thực tế là, vận khí của bọn họ không tốt bằng tiểu đội của Tần Thiên Sư.
Cho nên nghĩ tới chỗ này, bốn đạo sĩ tiểu đội An Bắc cảm thấy có chút may mắn, đây chính là cơ hội khó gặp, nhất định phải phối hợp thật tốt!
Vì vậy bảy người vừa đi vừa bàn bạc, cuối cùng ý chí chiến đấu sục sôi đi thẳng lên núi, đến trước một tường đất.
“Tôi và Trần Thiên Sư đã đến chỗ này, sau khi giết xong quỷ thì quay lại.” Phó Thành nhìn bốn phía, phát hiện con đường đối diện là chỗ anh và Trần Phong vừa đi qua.
“Chính là nơi này.” Trong tay Tần Thất Bảo có một chiếc la bàn nhỏ, lúc này chỉ thẳng về phía hang động, chứng tỏ bên kia có quỷ khí dày đặc.